Địch Thanh quay đầu nhìn lại, sắc mặt hơi đổi.
Người đưa bạc là người họ Diêm, Địch Thanh biết lão, mà người bên cạnh người họ Diêm không phải Thánh công tử, người đã hại hắn vào tù thì là ai? Địch Thanh nổi giận xông tới nắm chặt cổ áo của Thánh công tử, hét lên:
- Ngươi còn mặt mũi nào đến gặp ta? Thánh công tử hoảng hốt, lắp bắp:
- Địch Thanh, đừng đánh, có chuyện gì thì bình tĩnh thương lượng. Ta có nỗi khổ trong lòng, ngươi nghe ta giải thích được không?
Địch Thanh vung tay định đánh, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Thánh công tử thì mềm lòng quát:
- Ngươi có biết ta vì ngươi mà ngồi tù hơn nửa năm không? Ngươi đừng có nói là khoảng thời gian này ngươi rời khỏi kinh thành nên không biết chuyện đó nhé!
Chợt ở bên cạnh có một người quát lên:
- Ngươi buông tay ra đi đã.
Địch Thanh liếc qua thấy có thêm một người đang đứng bên cạnh Thánh công tử. Khuôn mặt người này ngăm đen, tuổi trung niên, rất có dáng dấp thuộc hạ, chàng cười lạnh hỏi:
- Sao nào? Hổ thẹn sao? Sợ bị ta đánh nên dẫn bảo tiêu theo?
Thánh công tử lắc đầu đáp:
- Đâu có, đâu có, đây là Lý Dụng Hòa, là bà con xa của ta, đi dạo kinh thành cùng ta mà thôi.
Người mặt ngăm đen nghe Thánh công tử nói vậy thì lộ vẻ rất ngạc nhiên, nhưng lập tức cúi đầu xuống, không cho người ta nhìn thấy vẻ mặt của y.
Địch Thanh không chú ý tới chuyện này, nhưng tay cũng buông lỏng ra một chút. Mặc dù chuyện xảy ra trước đây là do Thánh công tử dấy lên, song cũng không thể đổ hết lên đầu gã được. Điểm duy nhất làm cho Địch Thanh không hài lòng là khi đó Thánh công tử không đứng ra giúp hắn. Nói vậy thôi chứ ngay cả Bát Vương gia ra mặt mà Địch Thanh vẫn không tránh khỏi bị giam nửa năm trong ngục, Thánh công tử ra mặt thì có ích gì?
Nghĩ đến đây, Địch Thanh bình tĩnh lại, nhưng rồi cảm thấy Thánh công tử không trọng nghĩa, liền nói:
- Ngươi không cần giải thích chi nữa, chuyện đã qua lâu rồi, ngươi là ngươi, ta là ta, đường ai nấy đi.
Chàng vừa xoay người định đi thì Thánh công tử vội chụp lấy miếng ngọc kia đưa tới trước mặt Địch Thanh, giọng chân thành:
- Địch Thanh, ta biết miếng ngọc này không bồi thường được gì cho ngươi cả, nhưng ta thật lòng xin lỗi ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu được tấm lòng của ta.
Địch Thanh chăm chú nhìn miếng ngọc một lúc rồi mỉm cười nói:
- Vậy ta không cần phải cám ơn ngươi chứ?
Thánh công tử đỏ mặt, ho nhẹ:
- Diêm tiên sinh, ta nhớ trong ngực ngươi còn có quyển sách?
Sắc mặt Diêm tiên sinh khẽ đổi, ngượng nghịu lấy hộp sách từ trong ngực ra. Thánh công tử cầm lấy đưa cho Địch Thanh:
- Địch Thanh, quyển sách này tặng cho ngươi.
Địch Thanh không nhận, nhưng thấy vẻ mặt áy náy của Thánh công tử thì mềm lòng:
- Ngọc ta nhận, còn sách thì không cần.
Thánh công tử kiên quyết nhét hộp sách vào tay Địch Thanh, chậm rãi nói:
- Ta thấy ngươi cũng rất khó khăn, sách này ngươi dùng được đó.
- Thay vì ngươi cho ta quyển sách này thì không bằng đưa ta một ít bạc đi.
Địch Thanh thở dài rồi nói tiếp:
- Ta không thi Trạng nguyên thì cần sách làm gì?
Lời còn chưa dứt thì Địch Thanh cảm thấy hộp sách trên tay khá nặng, nhịn không được mở ra nhìn.
Một luồng ánh sáng vàng nhạt chiếu ra.
Địch Thanh rùng mình, tưởng rằng Kim long lại xuất hiện trong đầu nữa. Hắn cẩn thận nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện trong hộp sách là từng tấm vàng lá. Trong hộp sách này có xếp hơn mười lượng vàng.
Ở Đại Tống, vàng rất quý, hơn mười lượng vàng này tương đương với mấy trăm lượng bạc. Lương làm Thập tướng trong hai mươi năm của Địch Thanh mới có thể miễn cưỡng kiếm được bằng này vàng. Địch Thanh cầm tấm vàng lá nhìn một lúc, rồi mới nói:
- Ngươi làm gì thế? Ta là người tham tiền đến thế sao?
Thánh công tử cười xòa nói:
- Chút tấm lòng, cũng không đủ thể hiện lòng thành của ta.
Địch Thanh định trả lại cho Thánh công tử, nhưng chợt thay đổi ý nghĩ, bèn cất hộp sách vào trong ngực nói:
- Ôi, thịnh tình không thể chối từ. Ta tha thứ cho ngươi đó, lần sau không được làm vậy nữa. Ta có việc, đi trước đây.
Hắn thầm nghĩ: “Tặng lễ vật cho người, tất có chuyện nhờ vả. Thánh công tử này đột nhiên xuất hiện tìm mình, chắc là có việc nhờ mình làm giúp. Lần trước, đi Trúc Ca lâu, ta bị vào tù hơn nửa năm, lần này dù cho nói như thế nào đi chăng nữa cũng không giao du với gã. Vàng mà, không lấy thì phí.”
Thánh công tử thấy Địch Thanh rời đi, vội gọi:
- Địch Thanh, ta có việc nhờ.
Gã không gọi không sao. Gã vừa gọi, Địch Thanh chuồn càng nhanh hơn.
Diêm tiên sinh mắng:
- Tên tiểu tử này thật không đàng hoàng.
Thánh công tử dậm chân nói:
- Trời ơi, ta còn chuẩn bị xin cho hắn làm quan...
Lời còn chưa dứt, Địch Thanh đã lại xuất hiện ở trước mặt Thánh công tử, cười nói:
- Ôi chao, Thánh công tử, dạo này lỗ tai ta có vấn đề, mới vừa rồi không nghe thấy ngươi gọi. Ngươi vừa nói cái gì cơ?
Lỗ tai Địch Thanh không phải có vấn đề, mà là quá thính. Hắn đã chuồn được nửa đường, nhưng vẫn nghe thấy lời Thánh công tử xin quan cho mình, tim không khỏi đập thình thịch.
Địch Thanh vốn không phải là người tham tiền tham quan, nhưng con người luôn luôn thay đổi. Chàng biết Vũ Thường không để ý đến thân phận của chàng, nhưng còn người nhà của Vũ Thường thì sao chứ? Liệu bọn họ có vì nguyên nhân này mà xem thường Vũ Thường không? Địch Thanh vì nghĩ như vậy nên mới có quyết tâm muốn tiến thân. Chàng cảm thấy Thánh công tử có quyền có thế, nói không chừng thật sự có thể giúp chàng làm quan.
Diêm tiên sinh hừ lạnh một tiếng hỏi:
- Không phải ngươi có việc sao?
Địch Thanh mặt dạn mày dày đáp:
- Thánh công tử có việc, dù sao đi nữa thì ta cũng phải xem coi có thể giúp đỡ được gì hay không chứ.
Thánh công tử không tức giận, trong mắt có ý cười, nói:
- Địch Thanh, ngươi giúp ta giải quyết khó khăn, ta trả cho ngươi bạc, tặng ngươi ngọc, coi như không ai nợ ai.
- Cho nên, ta muốn làm quan thì phải giúp ngươi làm việc, đúng không?
Địch Thanh hiểu lời bóng gió của Thánh công tử nên hỏi.
Thánh công tử nghiêm túc gật đầu nói:
- Đúng, cuộc giao dịch này có thể làm, thành giao!
- Cứ từ từ, ngươi trước hết hãy nói xem muốn ta làm chuyện gì, sau đó nói xem ngươi định xin cho ta chức quan gì? Rồi ta mới tính tiếp.
Thánh công tử nói:
- Ta muốn ngươi dẫn ta đến Trúc Ca lâu!
Địch Thanh quay đầu đi ngay tắp lự, nhưng vừa đi được mấy bước thì dừng lại, bởi vì Thánh công tử nói tiếp:
- Ta có thể xin cho ngươi chức quan Điện tiền Tán Trực!
Một lúc sau, Địch Thanh mới xoay người lại nhìn Thánh công tử chăm chăm:
- Ngươi không gạt ta?
Thánh công tử nói rõ từng chữ:
- Tuyệt không lừa gạt.
Địch Thanh có chút do dự, chàng không thể không động lòng. Tán Trực được liệt vào thân binh của Hoàng thượng, trực tiếp phụ trách an toàn hoàng cung, địa vị cao hơn rất nhiều so với chức Thập tướng trong quân doanh. Người theo nghiệp binh, muốn làm Tán Trực thì chẳng những phải phấn đấu mười mấy năm mà còn phải có cơ hội thích hợp. Bây giờ, cơ hội lại đột nhiên xuất hiện, chàng nhận hay là không đây?
Diêm tiên sinh thấy thế, cười lạnh nói:
- Ngươi đừng có giả bộ thần bí nữa, nếu muốn gặp Trương Diệu Ca thì cũng phải thể hiện ra chút bản lĩnh mới được.
Địch Thanh chống hông, ngang nhiên nói:
- Đầu ngươi bị cánh cửa kẹp, ta thì không. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy bản lĩnh của ta.
Mọi người lập tức lên đường đến Trúc Ca lâu, Thánh công tử buồn cười, nhưng cố nhịn xuống. Lúc này thì sắc mặt của Diêm tiên sinh còn đen hơn cả Lý Dụng Hòa. Lão hơi béo, đầu hình thang, đúng là nhìn qua trông như bị cánh cửa kẹp.
Dù giọng điệu rất tự tin, nhưng thật ra Địch Thanh không nắm chắc lắm. Hồi đó, hắn đã lừa Phượng Sơ Ảnh một lần. Bây giờ, nếu muốn lừa mụ thêm lần nữa thì quả khó như lên trời. Nhưng ‘có chí làm quan, có gan làm giàu’, nếu không thử thì cả đời này khi nào mới có thể ngóc đầu lên được? Hắn đang trầm tư suy nghĩ thì đã gần đến Trúc Ca lâu. Mọi người vừa định đi vào, song Thánh công tử chợt biến sắc, lách mình trốn sang một bên. Diêm tiên sinh và Lý Dụng Hòa cũng giống như kẻ cướp, lật đật lao theo, trốn chung một chỗ với Thánh công tử.
Một người dáng vẻ công tử đi ra khỏi Trúc Ca lâu, rồi lên xe ngựa nghênh ngang rời đi. Địch Thanh thấy Thánh công tử dán mắt nhìn công tử kia, ánh mắt rất kì quái thì nhịn không được hỏi:
- Thánh công tử, ngươi biết hắn sao?
Hắn thấy vị công tử lên xe ngựa kia, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú lịch sự, mỗi động tác đều ôn hòa tao nhã, loại công tử trăng hoa như Mã Trung Lập tuyệt đối không thể sánh bằng.
Người đưa bạc là người họ Diêm, Địch Thanh biết lão, mà người bên cạnh người họ Diêm không phải Thánh công tử, người đã hại hắn vào tù thì là ai? Địch Thanh nổi giận xông tới nắm chặt cổ áo của Thánh công tử, hét lên:
- Ngươi còn mặt mũi nào đến gặp ta? Thánh công tử hoảng hốt, lắp bắp:
- Địch Thanh, đừng đánh, có chuyện gì thì bình tĩnh thương lượng. Ta có nỗi khổ trong lòng, ngươi nghe ta giải thích được không?
Địch Thanh vung tay định đánh, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Thánh công tử thì mềm lòng quát:
- Ngươi có biết ta vì ngươi mà ngồi tù hơn nửa năm không? Ngươi đừng có nói là khoảng thời gian này ngươi rời khỏi kinh thành nên không biết chuyện đó nhé!
Chợt ở bên cạnh có một người quát lên:
- Ngươi buông tay ra đi đã.
Địch Thanh liếc qua thấy có thêm một người đang đứng bên cạnh Thánh công tử. Khuôn mặt người này ngăm đen, tuổi trung niên, rất có dáng dấp thuộc hạ, chàng cười lạnh hỏi:
- Sao nào? Hổ thẹn sao? Sợ bị ta đánh nên dẫn bảo tiêu theo?
Thánh công tử lắc đầu đáp:
- Đâu có, đâu có, đây là Lý Dụng Hòa, là bà con xa của ta, đi dạo kinh thành cùng ta mà thôi.
Người mặt ngăm đen nghe Thánh công tử nói vậy thì lộ vẻ rất ngạc nhiên, nhưng lập tức cúi đầu xuống, không cho người ta nhìn thấy vẻ mặt của y.
Địch Thanh không chú ý tới chuyện này, nhưng tay cũng buông lỏng ra một chút. Mặc dù chuyện xảy ra trước đây là do Thánh công tử dấy lên, song cũng không thể đổ hết lên đầu gã được. Điểm duy nhất làm cho Địch Thanh không hài lòng là khi đó Thánh công tử không đứng ra giúp hắn. Nói vậy thôi chứ ngay cả Bát Vương gia ra mặt mà Địch Thanh vẫn không tránh khỏi bị giam nửa năm trong ngục, Thánh công tử ra mặt thì có ích gì?
Nghĩ đến đây, Địch Thanh bình tĩnh lại, nhưng rồi cảm thấy Thánh công tử không trọng nghĩa, liền nói:
- Ngươi không cần giải thích chi nữa, chuyện đã qua lâu rồi, ngươi là ngươi, ta là ta, đường ai nấy đi.
Chàng vừa xoay người định đi thì Thánh công tử vội chụp lấy miếng ngọc kia đưa tới trước mặt Địch Thanh, giọng chân thành:
- Địch Thanh, ta biết miếng ngọc này không bồi thường được gì cho ngươi cả, nhưng ta thật lòng xin lỗi ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu được tấm lòng của ta.
Địch Thanh chăm chú nhìn miếng ngọc một lúc rồi mỉm cười nói:
- Vậy ta không cần phải cám ơn ngươi chứ?
Thánh công tử đỏ mặt, ho nhẹ:
- Diêm tiên sinh, ta nhớ trong ngực ngươi còn có quyển sách?
Sắc mặt Diêm tiên sinh khẽ đổi, ngượng nghịu lấy hộp sách từ trong ngực ra. Thánh công tử cầm lấy đưa cho Địch Thanh:
- Địch Thanh, quyển sách này tặng cho ngươi.
Địch Thanh không nhận, nhưng thấy vẻ mặt áy náy của Thánh công tử thì mềm lòng:
- Ngọc ta nhận, còn sách thì không cần.
Thánh công tử kiên quyết nhét hộp sách vào tay Địch Thanh, chậm rãi nói:
- Ta thấy ngươi cũng rất khó khăn, sách này ngươi dùng được đó.
- Thay vì ngươi cho ta quyển sách này thì không bằng đưa ta một ít bạc đi.
Địch Thanh thở dài rồi nói tiếp:
- Ta không thi Trạng nguyên thì cần sách làm gì?
Lời còn chưa dứt thì Địch Thanh cảm thấy hộp sách trên tay khá nặng, nhịn không được mở ra nhìn.
Một luồng ánh sáng vàng nhạt chiếu ra.
Địch Thanh rùng mình, tưởng rằng Kim long lại xuất hiện trong đầu nữa. Hắn cẩn thận nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện trong hộp sách là từng tấm vàng lá. Trong hộp sách này có xếp hơn mười lượng vàng.
Ở Đại Tống, vàng rất quý, hơn mười lượng vàng này tương đương với mấy trăm lượng bạc. Lương làm Thập tướng trong hai mươi năm của Địch Thanh mới có thể miễn cưỡng kiếm được bằng này vàng. Địch Thanh cầm tấm vàng lá nhìn một lúc, rồi mới nói:
- Ngươi làm gì thế? Ta là người tham tiền đến thế sao?
Thánh công tử cười xòa nói:
- Chút tấm lòng, cũng không đủ thể hiện lòng thành của ta.
Địch Thanh định trả lại cho Thánh công tử, nhưng chợt thay đổi ý nghĩ, bèn cất hộp sách vào trong ngực nói:
- Ôi, thịnh tình không thể chối từ. Ta tha thứ cho ngươi đó, lần sau không được làm vậy nữa. Ta có việc, đi trước đây.
Hắn thầm nghĩ: “Tặng lễ vật cho người, tất có chuyện nhờ vả. Thánh công tử này đột nhiên xuất hiện tìm mình, chắc là có việc nhờ mình làm giúp. Lần trước, đi Trúc Ca lâu, ta bị vào tù hơn nửa năm, lần này dù cho nói như thế nào đi chăng nữa cũng không giao du với gã. Vàng mà, không lấy thì phí.”
Thánh công tử thấy Địch Thanh rời đi, vội gọi:
- Địch Thanh, ta có việc nhờ.
Gã không gọi không sao. Gã vừa gọi, Địch Thanh chuồn càng nhanh hơn.
Diêm tiên sinh mắng:
- Tên tiểu tử này thật không đàng hoàng.
Thánh công tử dậm chân nói:
- Trời ơi, ta còn chuẩn bị xin cho hắn làm quan...
Lời còn chưa dứt, Địch Thanh đã lại xuất hiện ở trước mặt Thánh công tử, cười nói:
- Ôi chao, Thánh công tử, dạo này lỗ tai ta có vấn đề, mới vừa rồi không nghe thấy ngươi gọi. Ngươi vừa nói cái gì cơ?
Lỗ tai Địch Thanh không phải có vấn đề, mà là quá thính. Hắn đã chuồn được nửa đường, nhưng vẫn nghe thấy lời Thánh công tử xin quan cho mình, tim không khỏi đập thình thịch.
Địch Thanh vốn không phải là người tham tiền tham quan, nhưng con người luôn luôn thay đổi. Chàng biết Vũ Thường không để ý đến thân phận của chàng, nhưng còn người nhà của Vũ Thường thì sao chứ? Liệu bọn họ có vì nguyên nhân này mà xem thường Vũ Thường không? Địch Thanh vì nghĩ như vậy nên mới có quyết tâm muốn tiến thân. Chàng cảm thấy Thánh công tử có quyền có thế, nói không chừng thật sự có thể giúp chàng làm quan.
Diêm tiên sinh hừ lạnh một tiếng hỏi:
- Không phải ngươi có việc sao?
Địch Thanh mặt dạn mày dày đáp:
- Thánh công tử có việc, dù sao đi nữa thì ta cũng phải xem coi có thể giúp đỡ được gì hay không chứ.
Thánh công tử không tức giận, trong mắt có ý cười, nói:
- Địch Thanh, ngươi giúp ta giải quyết khó khăn, ta trả cho ngươi bạc, tặng ngươi ngọc, coi như không ai nợ ai.
- Cho nên, ta muốn làm quan thì phải giúp ngươi làm việc, đúng không?
Địch Thanh hiểu lời bóng gió của Thánh công tử nên hỏi.
Thánh công tử nghiêm túc gật đầu nói:
- Đúng, cuộc giao dịch này có thể làm, thành giao!
- Cứ từ từ, ngươi trước hết hãy nói xem muốn ta làm chuyện gì, sau đó nói xem ngươi định xin cho ta chức quan gì? Rồi ta mới tính tiếp.
Thánh công tử nói:
- Ta muốn ngươi dẫn ta đến Trúc Ca lâu!
Địch Thanh quay đầu đi ngay tắp lự, nhưng vừa đi được mấy bước thì dừng lại, bởi vì Thánh công tử nói tiếp:
- Ta có thể xin cho ngươi chức quan Điện tiền Tán Trực!
Một lúc sau, Địch Thanh mới xoay người lại nhìn Thánh công tử chăm chăm:
- Ngươi không gạt ta?
Thánh công tử nói rõ từng chữ:
- Tuyệt không lừa gạt.
Địch Thanh có chút do dự, chàng không thể không động lòng. Tán Trực được liệt vào thân binh của Hoàng thượng, trực tiếp phụ trách an toàn hoàng cung, địa vị cao hơn rất nhiều so với chức Thập tướng trong quân doanh. Người theo nghiệp binh, muốn làm Tán Trực thì chẳng những phải phấn đấu mười mấy năm mà còn phải có cơ hội thích hợp. Bây giờ, cơ hội lại đột nhiên xuất hiện, chàng nhận hay là không đây?
Diêm tiên sinh thấy thế, cười lạnh nói:
- Ngươi đừng có giả bộ thần bí nữa, nếu muốn gặp Trương Diệu Ca thì cũng phải thể hiện ra chút bản lĩnh mới được.
Địch Thanh chống hông, ngang nhiên nói:
- Đầu ngươi bị cánh cửa kẹp, ta thì không. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy bản lĩnh của ta.
Mọi người lập tức lên đường đến Trúc Ca lâu, Thánh công tử buồn cười, nhưng cố nhịn xuống. Lúc này thì sắc mặt của Diêm tiên sinh còn đen hơn cả Lý Dụng Hòa. Lão hơi béo, đầu hình thang, đúng là nhìn qua trông như bị cánh cửa kẹp.
Dù giọng điệu rất tự tin, nhưng thật ra Địch Thanh không nắm chắc lắm. Hồi đó, hắn đã lừa Phượng Sơ Ảnh một lần. Bây giờ, nếu muốn lừa mụ thêm lần nữa thì quả khó như lên trời. Nhưng ‘có chí làm quan, có gan làm giàu’, nếu không thử thì cả đời này khi nào mới có thể ngóc đầu lên được? Hắn đang trầm tư suy nghĩ thì đã gần đến Trúc Ca lâu. Mọi người vừa định đi vào, song Thánh công tử chợt biến sắc, lách mình trốn sang một bên. Diêm tiên sinh và Lý Dụng Hòa cũng giống như kẻ cướp, lật đật lao theo, trốn chung một chỗ với Thánh công tử.
Một người dáng vẻ công tử đi ra khỏi Trúc Ca lâu, rồi lên xe ngựa nghênh ngang rời đi. Địch Thanh thấy Thánh công tử dán mắt nhìn công tử kia, ánh mắt rất kì quái thì nhịn không được hỏi:
- Thánh công tử, ngươi biết hắn sao?
Hắn thấy vị công tử lên xe ngựa kia, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú lịch sự, mỗi động tác đều ôn hòa tao nhã, loại công tử trăng hoa như Mã Trung Lập tuyệt đối không thể sánh bằng.
Danh sách chương