Xuân phong liêu tiễu, đống sát niên thiếu.

Dịch nghĩa: Gió xuân se se, lạnh chết thiếu niên. Ý chỉ mùa xuân tuy ấm áp, nhưng đôi khi vẫn có gió lạnh, không được coi thường nó, cần phải cẩn thận ứng đối.

Cả Biện Kinh trong gió rét, nhưng lại run lên bởi phấn khởi. Không biết bao nhiêu bá tính rỉ tai thầm thì, đồn đại Địch tướng quân sắp về kinh thành.

Sớm có rất nhiều người hẹn nhau ra khỏi thành canh ở bên đường chỉ vì muốn nhìn Địch Thanh trước một cái. Ngoài thành Biện Kinh tình cảm dân chúng bắt đầu khởi động, kích động này còn có chút ý lạnh của mùa xuân.

Gió thổi đêm buông xuống, có cô đăng chiếu sáng, chiếu lên khuôn mặt Địch Thanh đầy là tang thương. Hắn ngồi trong quán rượu đã rất lâu, lúc bá tính ra ngoài thành nghênh đón Địch Thanh hắn, hắn sớm âm thầm lặng lẽ vào Biện Kinh, ngồi lẳng lặng trong quán rượu của ông già Lưu.

Quán rượu vắng tanh như trước, chỉ có một thực khách Địch Thanh.

Sau khi ông già Lưu bưng rượu thức ăn lên thì ngồi ở hậu đường lẳng lặng nhìn Địch Thanh, trên khuôn mặt đã trải qua gian lao cực khổ rất lâu đó không biết tại sao có ý bi thương.

Địch Thanh đang xem một phong thư dưới đèn.

Lá thư đó cũng không xem là dài, nhưng hắn xem rất lâu. Tay nắm lá thư đó dưới ánh đèn rõ ràng có chút run rẩy, cuối cùng đặt lá thư xuống. Địch Thanh ngưng nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, lẩm bẩm nói:

- Ta hiểu rồi, thì ra là vậy.

Khóe miệng mang nụ cười chua xót.

Thư là của Quách Tuân giao cho Quách Quỳ, nhưng cuối cùng Quách Quỳ lại chuyển thư cho Địch Thanh.

Vì bức thư này chính là Quách Tuân viết cho Địch Thanh.

Tại sao Quách Tuân muốn chuyển thế này? Địch Thanh vốn không biết tình hình, nhưng sau khi hắn xem xong thư đã biết dụng ý của Quách Tuân.

Chậm rãi đặt lá thư đó lên ngọn lửa, nhìn ngọn lửa bùng lên mang theo tro bụi rơi xuống. Địch Thanh buông tay ra bưng ly rượu lên khỏi bàn, lại bỏ xuống.

Hàn Tiếu lặng lẽ đi tới thấp giọng nói:

- Địch tướng quân, bên huyện Củng đó cũng không có bất ngờ.

- Ta nhờ ngươi giúp ta điều tra một chuyện, ngươi điều tra thế nào rồi? Địch Thanh hỏi, hắn nhìn ngọn đèn dầu lóe lên, trong mắt có mê ly.

Hàn Tiếu từ trong ngực móc ra một bức tranh cuộn tròn đưa cho Địch Thanh nói:

- Địch tướng quân mời xem.

Địch Thanh mở bức tranh cuộn tròn ra, mượn ánh ngọn đèn dầu nhìn, chỉ nhìn thấy hai người trên bức tranh đó. Một người dung mạo tuấn lãng rõ ràng chính là Địch Thanh, còn người còn lại trong tranh con mắt trong sáng cười yếu ớt, mơ hồ là hình dáng có mấy phần của Phi Tuyết.

Tay Địch Thanh cầm bức tranh trong tay có chút phát run, ngưng nhìn bức họa đó rất lâu, lúc này mới hỏi:

- Ngươi xác nhận... đây là bức tranh của Đoàn Tư Bình sao?

Thấy Hàn Tiếu gật đầu, Địch Thanh hơi cười. Thực sự lúc hắn hỏi thì đã thừa nhận đáp án.

Hắn chưa từng nghĩ qua, Đoàn Tư Bình và hắn giống nhau như vậy.

Là trùng hợp hay là sớm có nhân quả?

Ngọn đèn dầu nhảy lên, chiếu sáng đôi mắt của Địch Thanh, tựa như từ trong thác nước năm đó bị vụt ra giây khắc này. Lúc đó trong đầu hắn đột nhiên có phần ảo giác xuất hiện khó hiểu, hắn chưa từng nói với người ngoài. Sau khi hắn tỉnh lại lần đó kỳ thực muốn tìm Phi Tuyết hỏi, nhưng cuối cùng không có đi hỏi.

Lúc bức tranh cuộn tròn đó xuất hiện lại lần nữa gợi lên ký ức lúc đó của hắn, trong hỗn loạn có hình ảnh rõ ràng xuất hiện trong đầu của hắn.

Cái người Đoàn Tư Bình giống tướng mạo Địch Thanh hắn, quỳ trước giường nắm chặt tay của một người con gái, nức nở nói:

- Phi Tuyết, trẫm thà bỏ giang sơn, cũng muốn giữ nàng lại bên cạnh. Nhưng...

Người con gái giống Phi Tuyết đó nhìn Đoàn Tư Bình khóe miệng mang nụ cười không nỡ, nhưng trong mắt mang ý yêu và kiên định vô biên:

- Tư Bình, ngài và thiếp đời này chủ định không thể cùng nhau, nhưng kiếp sau thiếp nhất định sẽ tìm được ngài, nhất định!

Đoàn Tư Bình đã khóc không thành tiếng, chỉ là nắm lấy tay của người con gái đó:

- Nhất định!

Tình cảnh trong đầu lúc đó là mộng hay tỉnh? Nếu là tỉnh người đó là Đoàn Tư Bình, Địch Thanh hắn là ai? Nếu là mộng, tại sao lúc nhớ lại, lại rõ ràng khắc cốt, khắc sâu trong lòng như vậy?

Địch Thanh ngước nhìn bức tranh đó, một lâu sau mới hỏi:

- Người bên cạnh Đoàn Tư Bình tên gọi là Đường Phi Tuyết?

Hàn Tiếu lại gật đầu, có chút kinh ngạc hỏi:

- Địch tướng quân, tại sao ngài muốn tìm bức tranh của hai người này? Bức hình của Đoàn Tư Bình tìm được còn có chút dễ dàng, nhưng bức hình cùng với Đường Phi Tuyết chỉ có một tấm, còn cất dấu ở hoàng cung Đại Lý. Nếu không phải hoàng đế Đại Lý biết mạt tướng là Địch tướng quân phái tới, cũng sẽ không giao bức tranh này cho mạt tướng.

- Hoàng đế Đại Lý?

Địch Thanh thì thào nhớ lại, trong lòng không biết là cảm xúc gì, Hàn Tiếu tấc tắc hô kỳ lạ nói:

- Phải, chính là Đoàn Tư Liêm mà tướng quân gặp ở Thanh Đường đó. Thế sự vô thường, ai có thể ngờ y lại đăng cơ làm hoàng đế. Năm đó y thế đơn lực cô cùng một thư đồng đến Thanh Đường cũng không biết làm gì. Bây giờ nghĩ lại e là tị nạn Thổ Phiên, cũng có thể là noi theo hành động của Da Luật Tông Chân tránh tai họa bên ngoài, bên trong thầm liên hệ trọng thần trong triều, lúc này mới lật đổ Đoàn Tố Hưng.

Hoàng đế Đại Lý lúc này chính là Đoàn Tư Liêm, lúc đó Địch Thanh còn gặp qua người này ở thành Thanh Đường.

Lúc đó người này nhìn thấy Địch Thanh từng chủ động bắt chuyện cùng Địch Thanh giải thích chuyện dàn tế Thừa Thiên, nhưng sau đó Địch Thanh cũng không có gặp lại người này. Không ngờ sau đó lúc Đoàn Tư Liêm ở Thanh Đường, tướng quốc trọng thần trong triều Nhạc Hầu Cao đột nhiên phát động chính biến, phế truất hoàng đế Thiên Minh của Đại Lý Đoạn Tố Hưng, lập Đoàn Tư Liêm làm hoàng đế.

Đại Lý nước nhỏ, biến đổi lớn về hoàng đế triều đình lại cũng thường xuyên. Nhưng xưa nay Đại Lý không tranh quyền thế, biến cố trong triều cũng ít được người Trung Nguyên biết được. Hàn Tiếu được Địch Thanh giao phó, lúc tới Đại Lý điều tra chuyện cũ Đoàn Tư Bình, lúc này vô ý phát hiện hoàng đế Đại Lý chính là thư sinh ở Thanh Đường năm đó. Nhưng tại sao Địch Thanh muốn Hàn Tiếu tới Đại Lý điều tra chuyện cũ về Đoàn Tư Bình, Hàn Tiếu lại hoàn toàn không biết.

Thấy Địch Thanh không nói, Hàn Tiếu nói:

- Sau khi Đoàn Tư Liêm gặp được mạt tướng rất là nhiệt tình với mạt tướng, mạt tướng thấy ông ta như vậy, liền nói muốn biết chuyện của Đoàn Tư Bình. Ông ta chủ động cầm bức tranh này đến cho mạt tướng, nhưng còn hỏi mạt tướng... Địch tướng quân có phải rất giống Đoàn Tư Bình không?

Dừng lại một lát, Hàn Tiếu kinh ngạc nói:

- Địch tướng quân, nếu mạt tướng không biết bức tranh này là Đoàn Tư Bình, thì thật sự cho rằng bức tranh là ngài. Đoàn Tư Liêm còn nói...

Thấy Địch Thanh đang nhìn ngọn đèn, hình như tinh thần lơ đãng, Hàn Tiếu im miệng.

Địch Thanh quay đầu nhìn lại, hỏi:

- Y còn nói gì?

Đột nhiên nhớ tới lúc gặp Đoàn Tư Liêm năm đó. Đoàn Tư Liêm và thư đồng bên cạnh nhìn hắn đều có chút kinh ngạc, thư đồng còn nhỏ tiếng nói:

- Công tử, hắn hình như...

Sau đó Đoàn Tư Liêm cản thư đồng đó lại, đối với Địch Thanh rất là thân thiết.

Lúc đó Địch Thanh hoàn toàn không có để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại thư đồng đó có thể muốn nói_Địch Thanh hắn rất giống Đoàn Tư Bình. Còn Đoàn Tư Liêm chủ động đến gần, rõ ràng cũng là vì nguyên nhân hắn rất giống Đoàn Tư Bình.

Hàn Tiếu không có để ý tới sự khác thường của Địch Thanh, nói:

- Đoàn Tư Liêm còn nói, ông ta có thể có địa vị ngày hôm nay chính là vì nói chuyện riêng với Cốc Tư La. Về phần nói cái gì ông ta không tiện nói, nhưng là có liên quan với Địch tướng quân. Ông ta chính là vì đoạn thoại này mới khởi đấu chí đi lật đổ Đoàn Tố Hưng. Ông ta còn nói, biết Địch tướng quân sau này nhất định sẽ giúp ông ta, lúc này dũng khí lên cao, ông ta còn gửi lời hỏi thăm Địch tướng quân. Thật là kỳ quái, chẳng lẽ diện mạo Địch tướng quân ngài giống Đoàn Tư Bình, Đoàn Tư Liêm liền cho rằng ngài là Đoàn Tư Bình đầu thai chuyển thế? Nếu không, ngài làm sao chịu giúp ông ta?

Nói dứt lời muốn cười ha ha, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Địch Thanh tái mét, đột nhiên cảm giác một chút cũng không buồn cười.

Thậm chí... còn có chút âm trầm.

Thấy Địch Thanh vẫn không nói, Hàn Tiếu cười theo nói:

- Địch tướng quân, mạt tướng chính là muốn đùa một chút, ngài sẽ không cho là thật chứ?

Y nhìn thấy Địch Thanh hậm hực, lúc này mới bật cười đùa Địch Thanh, không ngờ lời nói vô ý làm Địch Thanh tràn đầy chán nản.

Ánh mắt Địch Thanh rời rạc, trầm lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi:

- Hàn Tiếu, ngươi tin con người có kiếp trước không?

Hàn Tiếu sợ run lên, chân mày chau lại không hiểu tại sao Địch Thanh hỏi như vậy, nhưng nhìn thấy Địch Thanh hơi có chuyện lạ, cuối cùng nói:

- Mạt tướng không có thấy qua, nhưng sách cổ quả thật có ghi chép về kiếp trước, không biết thật giả.

Chân mày Địch Thanh chau lại, hỏi:

- Sách cổ có gi chép gì?

Hắn cũng xem là không đọc sách nhiều, đột nhiên nhớ trong Tả thị Xuân Thu từng đọc một sắp văn về Thanh Bá. Trong văn đó nói Thanh Bá nằm mộng vượt qua Hoàn Thủy. Có người đem ngọc Quỳnh Hồn cho ông ta ăn, Thanh Bá không dám giải mộng, cho rằng là mộng không rõ ràng, sau khi giấc mộng vừa giải, người liền chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện