- Đúng vậy, ta xưa nay nhìn đại cuộc, đây là Phạm công dạy ta. Ông ấy nói ta không biết sách, bảo ta đọc nhiều sách, nhưng sách đọc nhiều rồi, trải qua nhiều rồi, rất nhiều chuyện ngược lại càng ngày càng không hiểu. Ta lấy đại cuộc làm trọng, năm đó ta không có giết cha con Hạ gia, khiến hơn mười ngàn anh linh quân Tống chết sạch ở Tam Xuyên Khẩu. Ta lấy đại cuộc làm trọng, cứ cố nhẫn nhịn Hàn Kỳ, Nhâm Phúc, kết quả làm cho mười mấy ngàn quân Tống chết ở Hảo Thủy Xuyên. Ta lấy đại cuộc làm trọng, đi sứ Khiết Đan, trấn thủ Hà Bắc, bỏ lại chiến cuộc Tây Bắc, kết quả trại Định Xuyên, lại chết mười mấy vạn quân Tống. Chủng Thế Hành chết ở thành Tế Yếu. Phạm Trọng Yêm lấy đại cuộc làm trọng đã bị đuổi ra kinh thành. Bỗng nhiên xoay người, ánh mặt trời chiều tàn rơi lên hai tròng mắt Địch Thanh, ánh sáng như lửa:
- Bàng đại nhân, ngài nói cho ta biết, gần trăm ngàn quân Tống chết đó, một đám anh hùng hảo hán chết ở biên thùy, vô tội bị giáng chức, nên lấy cái gì làm trọng? Sắc mặt Bàng Tịch ảm đạm, gục đầu xuống, không có lời nào để nói.
- Đúng vậy, Địch Thanh ta là mãng phu, xuất thân binh nghiệp, ta hiểu không nhiều. Nhưng ta biết ai cũng có tính mạng và cũng chỉ có một, ai cũng không có tư cách xem thường người khác. Câu nói này năm đó ta nói với Hàn Kỳ, mấy năm nay qua rồi, ta vẫn nói câu này. Ta lấy đại cuộc làm trọng, sau khi thoát mạng trong cái chết, biết Lĩnh Nam có nạn, thì vội tới kinh thành hy vọng đóng góp sức lực. Nhưng bọn họ có phải là lấy đại cuộc làm trọng? Địch Thanh ta nhiều năm liều mạng, vết đao xông cửa, hiểu nguy khó của bá tính. Một xích lão hèn mọn, sao xứng nở mày mở mặt như vậy? Địch Thanh ta không xứng, bọn họ có thể xứng?
Bàng Tịch thân hình run rẩy, muốn nói gì, nhưng cuối cùng trở thành một tiếng thở dài.
Địch Thanh càng nói càng xúc động phẫn nộ, nhìn chằm chằm Bàng Tịch nói:
- Bàng đại nhân, ta nghe nói lần này Lĩnh Nam có loạn, đầu tiên ngài tiến cử Địch Thanh ra xuất chiến, ta đa tạ coi trọng của ngài. Nhưng nếu ta dẫn binh xuất chiến, nhưng binh lính đó nếu hỏi ta, Địch Thanh, ngươi cho dù thân ở vị trí cao, ở trong mắt người khác, cũng chỉ là một xích lão, vậy bọn họ quên cả sống chết, chuyến đi này có thể sẽ không quay về nữa, cũng không gặp được cha mẹ nữa, cũng không gặp được vợ con nữa, cũng không gặp được huynh đệ nữa. Bọn họ ở trong mắt người khác, vì cái gì, chẳng lẽ vì danh hiệu xích lão? Bàng đại nhân, ngài đọc sách nhiều, ngài nói mới tốt, ngài có thể nói cho bọn họ biết, rốt cuộc bọn họ vì cái gì không?
Bàng Tịch chậm rãi đứng lên, thân hình run rẩy, sắc mặt áy náy nói:
- Ngài nói đúng, ta lần này không nên đến.
Địch Thanh thở dài một tiếng nói:
- Đúng vậy, ngài thật sự không nên đến, trong mắt những người không phải là xích lão kia, Địch Thanh ta không biết đối nhân xử thế, không thể lấy đại cuộc làm trọng. Nhưng ta muốn hỏi bọn họ, bọn họ cần sĩ diện, chẳng lẽ Địch Thanh ta thì không cần mặt? Được rồi, lần này, ta không biết đối nhân xử thế, đại cuộc của bọn họ là bảo vệ vinh hoa phú quý, giữ giang sơn kiên cố, nếu bọn họ thích, tự mình đi bình loạn. Đại cuộc của Địch Thanh chính là một người, đó chính là Dương Vũ Thường. Năm đó cô ấy nói với ta, Địch Thanh không nên chịu khinh thường của những người đó. Địch Thanh ta có thể không có gì cả, Địch Thanh ta có thể chết, nhưng ta đã hứa với Dương Vũ Thường, đời này sẽ không bị khinh thường của người khác. Cho dù ta ngày mai có bị giáng chức, cho dù ta bị xâm chữ ba ngàn dặm, cho dù có đao kề lên cổ ta, nếu ta không thấy Hạ Tủng nhận lỗi với ta, ta sẽ không lĩnh quân.
Bàng Tịch gật đầu, thắt lưng hơi có uốn lượn, tựa hồ cũng không chịu nổi gánh nặng, sau một hồi, lão mới nói:
- Ta biết rồi, ngài nói đúng, sai thì sai rồi, tìm bao nhiên lý do cũng là sai rồi. Sai thì sai rồi, sai lầm nhất định muốn người phạm sai bù đắp lại mới được.
Lão nhìn Địch Thanh rất lâu, vừa gật đầu, vừa chậm rãi đóng cửa.
Địch Thanh một lời phẫn nộ phát tiết ra ngoài, cả người đột nhiên trống rỗng, chậm rãi ngoài xuống, khóe miệng mỉm cười:
- Nhưng ai chịu nhận mình sai rồi chứ?
Địch Thanh ngơ ngẩn trong phòng, Quách Quỳ đẩy cửa đi tới, trong tay còn cầm hai vò rượu. Lúc này Quách Quỳ ở ngoài phòng, đã nghe thấy tất cả, y giống như có ngàn lời muốn nói, nhưng y chỉ là nói:
- Địch đại ca, đệ uống với đại ca được chứ?
Địch Thanh gật đầu, cầm lấy vò rượu đó uống mấy ngụm, chỉ cảm giác trong miệng đầy là mùi vị chua xót đau khổ.
Hai người uống rượu buồn, tới lúc tối khuya, Quách Quỳ lại mắt say lơ đờ, đột nhiên ngoài phòng có người gõ cửa.
Quách phủ cũng không có đồ gì để trộm, hơn nữa bá tính láng giềng đều rất kính trọng Quách gia. Quách Quỳ sơ ý khinh suất, cửa sân xưa nay khép hờ, người đến rõ ràng từ cửa sân thẳng vào tới trước phòng.
Địch Thanh, Quách Quỳ nhìn nhau, đều nhận ra nghi hoặc của đôi bên.
Bàn Tịch đều đến rồi, lúc này, còn có thể có ai đến đây? Chẳng lẽ Hạ Tủng đến nhận sai? Nhưng con người Hạ Tủng như vậy, chỉ sợ đánh chết cũng sẽ không nhận sai với Địch Thanh, bằng không sau này lão làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt bá quan văn võ?
Địch Thanh thấy Quách Quỳ đã có tám phần say, chỉ có thể tự mình đứng lên tới trước cửa, mở cửa phòng ra.
Một vệt ánh trăng chiếu xuống, rơi lên mặt người đó trước phòng, Địch Thanh thấy rồi, giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Thánh Thượng?
Người trước mặt đó, trong thần sắc nghiêm trang có lo lắng, ẩn có uy nghiêm vô thượng, rõ ràng là Triệu Trinh Thiên tử Đại Tống.
Địch Thanh chưa từng nghĩ tới, Triệu Trinh lại đích thân tới Quách phủ!
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, như ngân hà chân trời rơi vào giữa hai người.
Thần sắc Triệu Trinh phức tạp, thấy Địch Thanh định thi lễ, nói:
- Miễn đi.
Y thấy trong phòng đầy là mùi rượu, chau mày nói:
- Địch Thanh, khanh tới trong viện nói chuyện với trẫm, không biết ý khanh thế nào.
Triệu Trinh khách khí như vậy, Địch Thanh ngược lại nhiều năm chưa từng nghe thấy, gật đầu, theo sau Triệu Trinh tới viện đình. Thấy Diêm Sĩ Lương đứng chỗ cửa viện, còn cẩn thận nghe, thì cảm giác ngoài tường viện có không ít tiếng hít thở rất nhỏ.
Địch Thanh biết Triệu Trinh không còn giống như ngày trước, có thễ dễ dàng mạo hiểm. Lần này đến Quách phủ, không hỏi cũng biết, nhất định dẫn rất nhiều cấm quân đi theo.
Triệu Trinh thấy giữa viện định có cái bàn đá, bên cạnh có ghế, đi tới ngồi xuống, ra hiệuĐịch Thanh cũng ngồi.
Địch Thanh vốn đang nhún nhường, suy nghĩ, giây lát cũng ngồi trước mặt Triệu Trinh.
Trong mắt Triệu Trinh có phần cảm thán, chậm rãi nói:
- Địch Thanh, chúng ta đã rất lâu không gặp rồi. Từ lần trước về kinh, Trương mỹ nhân bỗng dưng trúng độc, Địch Thanh đi sứ Khiết Đan, trong nháy mắt, đã qua mấy năm rồi.
Địch Thanh ngược lại biết, Trương mỹ nhân không có chết, nhưng vẫn là bệnh nặng không khỏi. Hắn là hỏi lòng không thẹn, đối với chuyện Trương mỹ nhân trúng độc, cũng có chút khó mà tưởng tượng. Hắn càng khó tưởng tượng là hắn và Trương mỹ nhân vốn không quen biết, tại sao Trương mỹ nhân muốn ám hại hắn?
Thấy Địch Thanh trầm lặng, Triệu Trinh trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Thật ra trẫm... vẫn luôn xem khanh là huynh đệ. Giữa chúng ta, tuy không có minh thề uống máu, nhưng ta trẫm thấy, rất nhiền minh thệ, chỉ quý ở thành tâm, mà không ở hình thức.
Giọng nói của y rất thấp, lại không chú ý tới Quách Quỳ trong phòng lẳng lặng xuyên qua cửa sổ nhìn bọn họ, nghe thấy Triệu Trinh nói lời này, trong mắt Quách Quỳ có phần cổ quái.
Địch Thanh muốn nói chút gì, nhưng thấy Triệu Trinh không nhìn hắn, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
- Trẫm luôn muốn làm một hoàng đế tốt, cũng luôn đang tận lực làm hoàng đế tốt.
Triệu Trinh lẩm bẩm nói:
- Nhưng trước có Thái hậu, sau có Nguyên Hạo, ngay sau đó lại đến Mã Chí Thư, trẫm tâm lực suy cạn.
Lúc y nói chuyện, đang nghĩ tình hình chiến tranh Đại Tống, lòng nóng như lửa đốt.
Chỉ là thời gian mấy ngày này, thư cầu cứu của Lĩnh Nam bay tới như tuyết rơi.
Lúc thì có hai châu bị vây, khi thì có một châu bị vây, lại có lãnh tướng bị giết, lại có tri châu đầu hàng.
Mã Chí Thư liên tiếp chiến báo thắng lợi, quân Tống mỗi lần chiến đều thua.
Nếu nói quân Tống Tây Bắc và Bắc Cương, nói thế nào cũng trải qua khảo nghiệm khói lửa chiến tranh. Quân Tống phía nam, mấy chục năm hòa bình, hoàn toàn đã quên đánh giặc như thế nào.
Khuyết điểm yếu kém của quy tắc quân đội Đại Tống sớm đã hiện ra. Cái này quả thật một lần bạo phát phát ra. Đại Tống không có cấm quân trăm vạn, binh lực đều ở Bắc Cương, Tây Bắc, quân đội vùng ven phía Nam hoàn toàn không thể chống lại Mã Chí Thư.
Hiện giờ quân đội của Mã Chí Thư thế như chẻ tre, thấy tình hình, rất có thể dẹp yên lưỡng Quảng, nuốt chửng, tư thế Kinh Hồ.
Nếu tiếp tục như vậy, không tới mấy tháng, phía nam Trường Giang phải cắm cờ xí của Mã Chí Thư.
Chẳng lẽ, Đại Tống bị Khiết Đan cắt đi Yến Vân mười sáu châu, bị nước Hạ cướp đi phía tây Hoành Sơn, bây giờ lại phải bị Mã Chí Thư chia giang sơn cai trị?
Triệu Trinh không cam lòng, nhưng không cam lòng có tác dụng gì? Quần thần bó tay, vô kế khả thi.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Triệu Trinh đều tức giận trong lòng. Khiết Đan hiếp bức, quần thần bó tay, Nguyên Hạo xuất binh, quần thần bó tay. Bây giờ Mã Chí Thư xuất binh, quần thần vẫn bó tay. Những bá quan này là trung thần, trung thần có thể chết cùng Triệu gia y, nhưng không nghĩ làm thế nào cứu vãn.
Sau khi Lã Di Giản chết, Phạm Trọng Yêm bị trục xuất, Đại Tống lại trở lại cảnh tượng ao tù nước đọng.
Cho tới bây giờ, y vẫn chỉ có thể tin Địch Thanh.
- Bàng đại nhân, ngài nói cho ta biết, gần trăm ngàn quân Tống chết đó, một đám anh hùng hảo hán chết ở biên thùy, vô tội bị giáng chức, nên lấy cái gì làm trọng? Sắc mặt Bàng Tịch ảm đạm, gục đầu xuống, không có lời nào để nói.
- Đúng vậy, Địch Thanh ta là mãng phu, xuất thân binh nghiệp, ta hiểu không nhiều. Nhưng ta biết ai cũng có tính mạng và cũng chỉ có một, ai cũng không có tư cách xem thường người khác. Câu nói này năm đó ta nói với Hàn Kỳ, mấy năm nay qua rồi, ta vẫn nói câu này. Ta lấy đại cuộc làm trọng, sau khi thoát mạng trong cái chết, biết Lĩnh Nam có nạn, thì vội tới kinh thành hy vọng đóng góp sức lực. Nhưng bọn họ có phải là lấy đại cuộc làm trọng? Địch Thanh ta nhiều năm liều mạng, vết đao xông cửa, hiểu nguy khó của bá tính. Một xích lão hèn mọn, sao xứng nở mày mở mặt như vậy? Địch Thanh ta không xứng, bọn họ có thể xứng?
Bàng Tịch thân hình run rẩy, muốn nói gì, nhưng cuối cùng trở thành một tiếng thở dài.
Địch Thanh càng nói càng xúc động phẫn nộ, nhìn chằm chằm Bàng Tịch nói:
- Bàng đại nhân, ta nghe nói lần này Lĩnh Nam có loạn, đầu tiên ngài tiến cử Địch Thanh ra xuất chiến, ta đa tạ coi trọng của ngài. Nhưng nếu ta dẫn binh xuất chiến, nhưng binh lính đó nếu hỏi ta, Địch Thanh, ngươi cho dù thân ở vị trí cao, ở trong mắt người khác, cũng chỉ là một xích lão, vậy bọn họ quên cả sống chết, chuyến đi này có thể sẽ không quay về nữa, cũng không gặp được cha mẹ nữa, cũng không gặp được vợ con nữa, cũng không gặp được huynh đệ nữa. Bọn họ ở trong mắt người khác, vì cái gì, chẳng lẽ vì danh hiệu xích lão? Bàng đại nhân, ngài đọc sách nhiều, ngài nói mới tốt, ngài có thể nói cho bọn họ biết, rốt cuộc bọn họ vì cái gì không?
Bàng Tịch chậm rãi đứng lên, thân hình run rẩy, sắc mặt áy náy nói:
- Ngài nói đúng, ta lần này không nên đến.
Địch Thanh thở dài một tiếng nói:
- Đúng vậy, ngài thật sự không nên đến, trong mắt những người không phải là xích lão kia, Địch Thanh ta không biết đối nhân xử thế, không thể lấy đại cuộc làm trọng. Nhưng ta muốn hỏi bọn họ, bọn họ cần sĩ diện, chẳng lẽ Địch Thanh ta thì không cần mặt? Được rồi, lần này, ta không biết đối nhân xử thế, đại cuộc của bọn họ là bảo vệ vinh hoa phú quý, giữ giang sơn kiên cố, nếu bọn họ thích, tự mình đi bình loạn. Đại cuộc của Địch Thanh chính là một người, đó chính là Dương Vũ Thường. Năm đó cô ấy nói với ta, Địch Thanh không nên chịu khinh thường của những người đó. Địch Thanh ta có thể không có gì cả, Địch Thanh ta có thể chết, nhưng ta đã hứa với Dương Vũ Thường, đời này sẽ không bị khinh thường của người khác. Cho dù ta ngày mai có bị giáng chức, cho dù ta bị xâm chữ ba ngàn dặm, cho dù có đao kề lên cổ ta, nếu ta không thấy Hạ Tủng nhận lỗi với ta, ta sẽ không lĩnh quân.
Bàng Tịch gật đầu, thắt lưng hơi có uốn lượn, tựa hồ cũng không chịu nổi gánh nặng, sau một hồi, lão mới nói:
- Ta biết rồi, ngài nói đúng, sai thì sai rồi, tìm bao nhiên lý do cũng là sai rồi. Sai thì sai rồi, sai lầm nhất định muốn người phạm sai bù đắp lại mới được.
Lão nhìn Địch Thanh rất lâu, vừa gật đầu, vừa chậm rãi đóng cửa.
Địch Thanh một lời phẫn nộ phát tiết ra ngoài, cả người đột nhiên trống rỗng, chậm rãi ngoài xuống, khóe miệng mỉm cười:
- Nhưng ai chịu nhận mình sai rồi chứ?
Địch Thanh ngơ ngẩn trong phòng, Quách Quỳ đẩy cửa đi tới, trong tay còn cầm hai vò rượu. Lúc này Quách Quỳ ở ngoài phòng, đã nghe thấy tất cả, y giống như có ngàn lời muốn nói, nhưng y chỉ là nói:
- Địch đại ca, đệ uống với đại ca được chứ?
Địch Thanh gật đầu, cầm lấy vò rượu đó uống mấy ngụm, chỉ cảm giác trong miệng đầy là mùi vị chua xót đau khổ.
Hai người uống rượu buồn, tới lúc tối khuya, Quách Quỳ lại mắt say lơ đờ, đột nhiên ngoài phòng có người gõ cửa.
Quách phủ cũng không có đồ gì để trộm, hơn nữa bá tính láng giềng đều rất kính trọng Quách gia. Quách Quỳ sơ ý khinh suất, cửa sân xưa nay khép hờ, người đến rõ ràng từ cửa sân thẳng vào tới trước phòng.
Địch Thanh, Quách Quỳ nhìn nhau, đều nhận ra nghi hoặc của đôi bên.
Bàn Tịch đều đến rồi, lúc này, còn có thể có ai đến đây? Chẳng lẽ Hạ Tủng đến nhận sai? Nhưng con người Hạ Tủng như vậy, chỉ sợ đánh chết cũng sẽ không nhận sai với Địch Thanh, bằng không sau này lão làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt bá quan văn võ?
Địch Thanh thấy Quách Quỳ đã có tám phần say, chỉ có thể tự mình đứng lên tới trước cửa, mở cửa phòng ra.
Một vệt ánh trăng chiếu xuống, rơi lên mặt người đó trước phòng, Địch Thanh thấy rồi, giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Thánh Thượng?
Người trước mặt đó, trong thần sắc nghiêm trang có lo lắng, ẩn có uy nghiêm vô thượng, rõ ràng là Triệu Trinh Thiên tử Đại Tống.
Địch Thanh chưa từng nghĩ tới, Triệu Trinh lại đích thân tới Quách phủ!
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, như ngân hà chân trời rơi vào giữa hai người.
Thần sắc Triệu Trinh phức tạp, thấy Địch Thanh định thi lễ, nói:
- Miễn đi.
Y thấy trong phòng đầy là mùi rượu, chau mày nói:
- Địch Thanh, khanh tới trong viện nói chuyện với trẫm, không biết ý khanh thế nào.
Triệu Trinh khách khí như vậy, Địch Thanh ngược lại nhiều năm chưa từng nghe thấy, gật đầu, theo sau Triệu Trinh tới viện đình. Thấy Diêm Sĩ Lương đứng chỗ cửa viện, còn cẩn thận nghe, thì cảm giác ngoài tường viện có không ít tiếng hít thở rất nhỏ.
Địch Thanh biết Triệu Trinh không còn giống như ngày trước, có thễ dễ dàng mạo hiểm. Lần này đến Quách phủ, không hỏi cũng biết, nhất định dẫn rất nhiều cấm quân đi theo.
Triệu Trinh thấy giữa viện định có cái bàn đá, bên cạnh có ghế, đi tới ngồi xuống, ra hiệuĐịch Thanh cũng ngồi.
Địch Thanh vốn đang nhún nhường, suy nghĩ, giây lát cũng ngồi trước mặt Triệu Trinh.
Trong mắt Triệu Trinh có phần cảm thán, chậm rãi nói:
- Địch Thanh, chúng ta đã rất lâu không gặp rồi. Từ lần trước về kinh, Trương mỹ nhân bỗng dưng trúng độc, Địch Thanh đi sứ Khiết Đan, trong nháy mắt, đã qua mấy năm rồi.
Địch Thanh ngược lại biết, Trương mỹ nhân không có chết, nhưng vẫn là bệnh nặng không khỏi. Hắn là hỏi lòng không thẹn, đối với chuyện Trương mỹ nhân trúng độc, cũng có chút khó mà tưởng tượng. Hắn càng khó tưởng tượng là hắn và Trương mỹ nhân vốn không quen biết, tại sao Trương mỹ nhân muốn ám hại hắn?
Thấy Địch Thanh trầm lặng, Triệu Trinh trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Thật ra trẫm... vẫn luôn xem khanh là huynh đệ. Giữa chúng ta, tuy không có minh thề uống máu, nhưng ta trẫm thấy, rất nhiền minh thệ, chỉ quý ở thành tâm, mà không ở hình thức.
Giọng nói của y rất thấp, lại không chú ý tới Quách Quỳ trong phòng lẳng lặng xuyên qua cửa sổ nhìn bọn họ, nghe thấy Triệu Trinh nói lời này, trong mắt Quách Quỳ có phần cổ quái.
Địch Thanh muốn nói chút gì, nhưng thấy Triệu Trinh không nhìn hắn, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
- Trẫm luôn muốn làm một hoàng đế tốt, cũng luôn đang tận lực làm hoàng đế tốt.
Triệu Trinh lẩm bẩm nói:
- Nhưng trước có Thái hậu, sau có Nguyên Hạo, ngay sau đó lại đến Mã Chí Thư, trẫm tâm lực suy cạn.
Lúc y nói chuyện, đang nghĩ tình hình chiến tranh Đại Tống, lòng nóng như lửa đốt.
Chỉ là thời gian mấy ngày này, thư cầu cứu của Lĩnh Nam bay tới như tuyết rơi.
Lúc thì có hai châu bị vây, khi thì có một châu bị vây, lại có lãnh tướng bị giết, lại có tri châu đầu hàng.
Mã Chí Thư liên tiếp chiến báo thắng lợi, quân Tống mỗi lần chiến đều thua.
Nếu nói quân Tống Tây Bắc và Bắc Cương, nói thế nào cũng trải qua khảo nghiệm khói lửa chiến tranh. Quân Tống phía nam, mấy chục năm hòa bình, hoàn toàn đã quên đánh giặc như thế nào.
Khuyết điểm yếu kém của quy tắc quân đội Đại Tống sớm đã hiện ra. Cái này quả thật một lần bạo phát phát ra. Đại Tống không có cấm quân trăm vạn, binh lực đều ở Bắc Cương, Tây Bắc, quân đội vùng ven phía Nam hoàn toàn không thể chống lại Mã Chí Thư.
Hiện giờ quân đội của Mã Chí Thư thế như chẻ tre, thấy tình hình, rất có thể dẹp yên lưỡng Quảng, nuốt chửng, tư thế Kinh Hồ.
Nếu tiếp tục như vậy, không tới mấy tháng, phía nam Trường Giang phải cắm cờ xí của Mã Chí Thư.
Chẳng lẽ, Đại Tống bị Khiết Đan cắt đi Yến Vân mười sáu châu, bị nước Hạ cướp đi phía tây Hoành Sơn, bây giờ lại phải bị Mã Chí Thư chia giang sơn cai trị?
Triệu Trinh không cam lòng, nhưng không cam lòng có tác dụng gì? Quần thần bó tay, vô kế khả thi.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Triệu Trinh đều tức giận trong lòng. Khiết Đan hiếp bức, quần thần bó tay, Nguyên Hạo xuất binh, quần thần bó tay. Bây giờ Mã Chí Thư xuất binh, quần thần vẫn bó tay. Những bá quan này là trung thần, trung thần có thể chết cùng Triệu gia y, nhưng không nghĩ làm thế nào cứu vãn.
Sau khi Lã Di Giản chết, Phạm Trọng Yêm bị trục xuất, Đại Tống lại trở lại cảnh tượng ao tù nước đọng.
Cho tới bây giờ, y vẫn chỉ có thể tin Địch Thanh.
Danh sách chương