Nguyên Hạo nhớ đến chuyện cũ, lập tức ngây dại mà không thấy Trương Diệu Ca vẫn mãi nhìn y, trong đôi mắt xa mờ mang theo nỗi si mê quấn quýt. Lúc đó nàng nghĩ: “Huynh tưởng ta thích thổi sáo ư? Huynh không hề biết, huynh muốn ta học thì ta học. Ta chỉ học vì huynh, khúc nhạc cuộc đời này cũng chỉ muốn tấu cho huynh. Nhưng ta mệt mỏi rồi... Ta đã bao lần mong huynh có thể như ngày xưa, ngồi trên đỉnh Thanh Sơn, thổi một khúc sáo cho một mình ta nghe? Run rẩy vươn tay ra, Nguyên Hạo cầm lấy cây sáo, đôi môi đầy máu đặt lên trúc địch, mắt ngấn lệ, nói:

-Ta có thể thổi cho nàng một khúc, được không?

Trương Diệu Ca nở nụ cười, nàng đợi lâu rồi cuối cùng đã đợi được câu này, chờ được khúc này. Không ca gió lửa, chỉ ca ly biệt...

Tiếng sáo vang lên, âm thanh du dương như hồi ức xưa kia.

Nhưng dĩ vãng như nước, dù tìm được âm luật nhưng đã không thể nào quay lại được năm đó.

Thổi xong, Trương Diệu Ca mỉm cười, nắm chặt tay Nguyên Hạo lần cuối, khẽ khàng nói:

-Có câu...nói rất đúng.

Biết Nguyên Hạo không biết, Trương Diệu Ca thì thào nói:

-Có một số người có thể...chết cùng nhau, nhưng lại không thể...đi cùng nhau...

Nhưng trong lòng lại đang nghĩ: “Ta thật muốn hỏi huynh một câu, cả đời này của huynh có từng yêu ta chút nào không?”

Nhưng cuối cùng nàng lại không hỏi.Có câu nói, không hỏi còn tốt hơn.

Không hỏi, trong lòng vẫn còn có một chút hy vọng, sao phải cố chấp?

Tay ngọc buông thõng xuống.

Trong mắt Nguyên Hạo có lệ, nước mắt tràn ra, rơi xuống khuôn mặt như ngọc kia. Ôm chặt lấy nữ tử như ca vào lòng, nước mắt Nguyên Hạo chảy giàn giụa, lẩm bẩm:

-Diệu Ca, ta không cưới nàng, chỉ vì...ta yêu nàng! Nàng biết mà...

“Đinh đang”, sáo trúc rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn vang...Như ca.

Trong tĩnh lặng, chỉ có thanh âm kia tản ra quanh quẩn bên con người cô độc ngồi đó.

Nơi đây có ca, có tình, có yêu, có sinh tử cô quạnh.

Thì ra tình, yêu như tơ, sinh tử như nước, mà cô quạnh...lại như tuyết.

Địch Thanh mang theo Phi Tuyết lao nhanh trong đêm, lúc đầu hắn mang theo Phi Tuyết, nhưng dần dần, khí lực hắn đảo ngược lại bị Phi Tuyết cầm tay dắt đi trong đường ngầm.

Dạ minh châu đã không thấy, dưới đất hoàn toàn không có ánh sáng, Địch Thanh như đang đi trong mộng.

Phi Tuyết như biết đường, ngay cả trong bóng tối cũng có thể bước đi không do dự. Chẳng bao lâu cảm giác được Địch Thanh thở hổn hển, Phi Tuyết ngừng bước.

Trong bóng tối, Phi Tuyết nhẹ nhàng đặt một vật vào tay Địch Thanh, nói:

-Nuốt nó.

Địch Thanh cảm nhận được đó là viên thuốc, muốn hỏi thuốc gì nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Viên thuốc đó rất đắng giống như liên hoàng.

Phi Tuyết đợi chốc lát, trong bóng tối nhìn Địch Thanh một lúc lâu rồi mới nói:

-Đi thôi.

Giọng điệu của nàng lãnh đạm, tựa như không đặt chuyện gì trong lòng.

Địch Thanh cuối cùng không kìm được, hỏi:

-Phi Tuyết, vì sao cô lại đến đây?

Vốn tưởng rằng Phi Tuyết không đáp, không ngờ Phi Tuyết lại nói:

-Bởi vì ta muốn thương lượng với Nguyên Hạo một việc, nhưng ta không có cách nào gặp được Nguyên Hạo, đành tạm thời đi tìm Ninh Lệnh Ca, chuyện sau đó thì ngươi biết rồi.

Địch Thanh nhíu mày, thầm nghĩ: nhìn tình hình trong điện, Ninh Lệnh Ca khiến Phi Tuyết mê dại không biết mình chỉ bị Phi Tuyết lợi dụng mà thôi.Nghĩ tới điều ấy trong lòng hắn có chút khó chịu.

Phi Tuyết định mở miệng nói gì đó, cuối cùng lại yên lặng đi một đoạn, Địch Thanh nói:

-Phi Tuyết, cô có biết vì sao Đan Đan lại trở thành như vậy không?

Vấn đề này quấn lấy Địch Thanh đã rất lâu, hắn hỏi ra, vốn chuẩn bị không có đáp án.

Phi Tuyết chỉ im lặng chốc lát, rồi mới nói:

-Di Lặc ra đời tân phật độ kiếp; Ngũ long xuất thế, tích lệ không ngừng. Những lời tiên tri này ngươi nghe rồi đúng không?

Dừng một chút, Phi Tuyết lại nói:

-Tuy rằng ngươi đã nghe lời tiên tri đó nhưng chắc chắn ngươi không hiểu ý tứ của nó.

Địch Thanh cay đắng nói:

-Ta thật sự không biết câu đó nói có đúng hay không, ta có được Ngũ Long, cả đời sẽ đau lòng hay sao?

Trong đường hành lang tối đen, Địch Thanh không nhìn thấy biểu cảm của Phi Tuyết, chỉ nghe được tiếng bước chân rất khẽ quanh quẩn dưới đất, rất nhỏ.

Địch Thanh từ trong thạch thất chạy ra, thực sự không biết con đường này thông đến dâu, nhưng cũng bị quy mô trong hành lang ngầm này làm hoảng sợ.

Cuối cùng Phi Tuyết mở miệng nói:

-Có đúng hay không. Ngũ Long vốn là vật của Hương Ba Lạp, là vật không may. Thậm chí có người kết luật, người nào có được Ngũ Long trong người nhất địn sẽ thống khổ cả đời. Loại kết luận này rất phiến diện. Thật ra, Ngũ Long cũng không độc ác như vậy. Ta từng nói, Ngũ Long chỉ phát huy một mặt năng lực nào đó của một người lên tới đỉnh điểm, ngươi còn nhớ không?

Địch Thanh đương nhiên nhớ rõ, hắn còn nhớ cả những lời Vương Duy nói: “Ta từng nghe một vị thần y nói, bởi vì ta bị thương não bộ nên mới cảm thụ được thần lực huyền bí của Ngũ Long.” Trong lòng không giải thích được, thầm nghĩ ta chỉ hỏi một chuyện, sao Phi Tuyết lại nhắc đến Ngũ Long?

Bỗng nhiên hắn lại nhớ lúc trước mình từng đi qua Đan Phượng Các, Đan Đan đã từng lấy Ngũ Long, sau đó trả lại hắn, nói cái gì mà ‘đồ của ngươi, ta không thiếu. Là báu vật của ngươi, nhưng trong mắt người khác chỉ là cỏ rác mà thôi.’

Hình như Đan Đan cũng rất hiểu Ngũ Long.

Nhưng Đan Đan đã đi rồi.

Đang lúc trầm ngâm, lại nghe Phi Tuyết nói:

-Vị thần ý kia nói cũng có lý. Ta biết, đã từng có người nói ta và ngươi giống nhau, não bộ bị tổn thương, bởi vậy mới cảm thụ được lực lượng của Ngũ Long.

-Là ai?

Địch Thanh truy hỏi. Đột nhiên trong đầu lóe lên, nhớ lại một chuyện cũ, nói:

-Ngũ Long này ban đầu là của một đứa trẻ, não bộ của đứa trẻ này cũng bị thiết cái cào làm tổn thương nặng.

Đứa bé mà hắn nói chính là họ Cổ làng Linh Thạch kia.

Hắn đề cập tới chuyện này chỉ là vô ý, nhưng đột nhiên liên quan đến gì đó, nhíu vùng lông mày lại.

Phi Tuyết nói:

-Ta nói chính là đứa trẻ kia.

-Ngươi có biết hiện giờ cậu ta ở đâu không?

Địch Thanh hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện