Trình Lâm biết lão già này họ Triệu, khi Bát Vương gia vừa sinh ra thì lão là quản gia của Vương phủ. Trình Lâm là người cẩn trọng nên không muốn đắc tội với bất cứ ai.

Triệu quản gia ho khan vài tiếng, cất giọng khàn khàn nói:

- Mấy ngày ngay Vương gia thấy không thoải mái.

Trình Lâm không hiểu cho lắm, Bàng Tịch thì yên lặng theo dõi diễn biến. Tất cả mọi người đang nghĩ, hóa ra người đã già rồi, nhất định sẽ hồ đồ. Vương gia không thoải mái cũng không đến nỗi tới phủ Khai Phong xem bệnh chứ? Trình Lâm đành phải nói:

- Vậy Vương gia...cần phải...

Vốn định đề nghị Triệu Nguyên Nghiễm nghỉ ngơi, nhưng lại cảm thấy hai chữ "cần phải" đường đột quá mức, hắn chỉ là Phủ Doãn thì có tư cách gì nói với Vương gia những lời này? Trán liền chảy mồ hôi, cho dù là thẩm án thì Trình Lâm cũng không tốn sức đến thế.

Bàng Tịch ở bên cạnh vội nói:

- Thế không biết phủ đã mời thái y hay chưa? Nếu Vương gia không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Trình Lâm hùa theo:

- Đúng vậy, đúng vậy.

Triệu quản gia thở dài:

- Trình Phủ Doãn, ông cũng biết, những năm gần đây, Vương gia bị một loại quái bệnh, lúc thì minh mẫn, lúc thì hồ đồ.

Trình Lâm nhíu mày, chỉ "A" một tiếng. Loại chuyện như vậy, hắn không dám hỏi tiếp. Triệu quản gia mở miệng không cố kỵ, nhưng mỗi một câu nói của mình, Trình Lâm đều phải uốn lưỡi bảy lần trước khi cất tiếng.

Hóa ra đúng là Triệu Nguyên Nghiễm có bệnh, là bệnh điên! Từ lúc Triệu Trinh đăng cơ, rồi Lưu thái hậu buông rèm chấp chính, Triệu Nguyên Nghiễm trở nên có chút không bình thường. Ông ta ru rú trong nhà, cả năm hiếm khi ra khỏi Vương phủ. Có lời đồn rằng, Bát Vương gia e sợ Thái Hậu nghi kỵ cho nên không dám ra khỏi cửa. Chẳng bao lâu sau, tính tình của Triệu Nguyên Nghiễm lúc thì cáu kỉnh, lúc thì an tĩnh. Có thể ông ta vừa mới cùng ngươi nói cười vui vẻ, nhưng chớp mắt sau liền gọi gia đinh đánh ngươi tám mươi trượng.

Ông ta là Vương gia, hơn nữa còn giống một nửa tên điên, vì vậy tất cả mọi người đều kính trọng nhưng không dám gần. Trình Lâm cũng không ngoại lệ. Lúc này, trông Bát Vương gia rất bình lặng, nhưng người hiểu rõ tính khí của Bát Vương gia đều hiểu đây có lẽ chỉ là chút bình an trước cơn bão tố.

Vì Địch Thanh đang quỳ nên vừa khéo có thể nhìn thấy gương mặt cúi xuống của Bát Vương gia. Hắn cũng có chút mơ hồ, thậm chí bắt đầu hoài nghi câu nói mới vừa nghe được là ảo giác. Nhưng vào lúc này, Bát Vương gia đột nhiên nháy mắt mấy cái với Địch Thanh, sau đó lại cúi đầu xuống. Địch Thanh nghệch mặt ra, không dám khẳng định đó có phải là Bát Vương gia đang chào hỏi với hắn hay không. Hắn có chút tự giễu, Bát Vương gia thế nào lại đi chào hỏi hắn chứ?

Triệu quản gia trầm mặc một lúc lâu, rồi nói tiếp:

- Lúc Vương gia hồ đồ, thỉnh thoảng sẽ ra khỏi phủ. Nhưng bởi tính cách ông ta hòa nhã nên chưa bao giờ gây hấn với người bên ngoài. Thật không nghĩ đến lại có người dám hỗn láo với Vương gia.

Mọi người đều nghĩ, không biết người nào ăn phải mật báo, dám láo xược với Triệu Nguyên Nghiễm? Nhưng việc đó có quan hệ gì với bản án này nhỉ? Lão già này chạy đến nơi đây phàn nàn, đúng là quá hồ đồ rồi! Nếu không phải người nói chuyện là quản gia của Bát Vương gia, chỉ sợ đã sớm bị đánh đuổi ra khỏi Nha môn của phủ Khai Phong.

Trình Lâm cau mày hỏi:

- Ai dám vô lễ với Vương gia?

Triệu quản gia không trả lời câu hỏi của Trình Lâm, tự biên tự diễn nói tiếp:

- Người này chẳng những vô lễ với Vương gia, còn dám kêu người đánh Vương gia. Đầu của Vương gia bị đánh đến nỗi chảy cả máu.

Mọi người đều kinh hãi, Mã Quý Lương bên cạnh cười lạnh nói:

- Xem ra phủ Khai Phong loạn thật rồi, có người dám đánh Vương gia, thật sự coi trời bằng vung? Trước là có Địch Thanh gây rối, sau lại có người đánh Vương gia, không coi hoàng thân quốc ra cái gì cả. Trình Phủ Doãn, ngươi quản lý phủ Khai Phong rất tốt đó.

Hắn sớm đã bất mãn với Trình Lâm nên ngấm ngầm châm chọc.

Trình Lâm cũng có chút luống cuống, vội hỏi:

- Sau đó thế nào? Có bắt được tên hung đồ kia chưa?

Khuôn mặt già nua của Triệu quản gia giật giật, nói tiếp:

- Chưa, vẫn còn thong dong ở kinh thành. Nếu không phải có người đứng ra cứu Vương gia, e rằng Vương gia bị tên hung hồ đó đánh chết thật rồi.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, La Sùng Huân thét to:

- Tốt lắm, không ngờ phủ Khai Phong để xảy ra chuyện lớn như vậy, Thái Hậu cũng không biết rõ tình hình. Chúng ta nhất định phải báo cho Thái Hậu biết chuyện này.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhưng bị Mã Quý Lương kéo lại. Mã Quý Lương thấp giọng nói:

- La đại nhân, cũng nên nghe xem cuối cùng ra sao mới được.

Mã Quý Lương vui sướng khi người khác gặp họa. Lưu Tòng Đức cũng hưng phấn đến nỗi cái mũi bã rượu đỏ bừng, liếc nhìn Trình Lâm và Bàng Tịch, nói to:

- Triệu quản gia, hung đồ ấy rốt cuộc là ai, nói ra đi, chúng ta giúp ông tìm Thái Hậu làm chủ. Đã có người không quản được chuyện này, vậy thì phải đổi người khác quản lý thôi.

Vẻ mặt Triệu quản gia đầy ưu sầu nói:

- Người cứu Vương gia hiện đang ở phủ Khai phong, nếu không thì ta và Vương gia đến đây làm gì cơ chứ?

Mọi người nghe lão đề cập vào điểm chính, rất đỗi kinh ngạc, nhìn khắp mọi nơi, nhao nhao hỏi:

- Là ai cứu Vương gia?

Triệu quản gia run rẩy đi vài bước, giơ tay lên, đầu ngón tay vẽ ra một đường cong trên không trung, sau đó dừng ở trước chóp mũi của một người:

- Người cứu Vương gia chính là...hắn!

Mọi người thuận theo hướng ngón tay chỉ mà nhìn tới, tròng mắt thiếu chút rớt ra ngoài. Đám người Mã Quý Lương giống như bị đạp một đạp vào mặt. Người mà Triệu quản gia chỉ không phải ai xa lạ, chính là Địch Thanh, người vẫn đang quỳ gối trước công đường.

Địch Thanh cứu Bát Vương gia? Làm sao như vậy được? Địch Thanh cũng ngây ngẩn cả người, suy nghĩ mẻ đầu sứt trán cũng không rõ mình đã cứu Bát Vương gia khi nào?

Tim Mã Quý Lương như bị điện giật, hồi lâu mới nói:

- Triệu quản gia, Sao có thể như vậy? Chắc ông nhận lầm người rồi?

La Sùng Huân lập tức nói:

- Cho dù không nhận lầm người, Địch Thanh cứu Vương gia là một chuyện, đánh người là chuyện khác, không thể nhập làm một mà nói!

Lưu Tòng Đức dụi đôi mắt tam giác nói:

- La đại nhân nói rất đúng!

Mắt Bàng Tịch lóe lên, ở bên cạnh hỏi:

- Triệu quản gia, vậy là ai đánh Bát Vương gia thế? Người này gan to bằng trời, đánh Vương gia, chính là tội chết.

Cánh tay Triệu quản gia lại run rẩy. Mọi người thấy thế, không dám tin người đánh Vương gia cũng đang ở nha môn phủ Khai Phong. Đợi cánh tay ấy dừng lại, mọi người thuận theo hướng ngón tay chỉ mà nhìn tới, đều ngây ngẩn cả người. Người mà Triệu quản gia chỉ vào, không ngờ lại là Mã Quý Lương - phong độ hơn người.

Mã Quý Lương vẫn còn trấn tĩnh, thản nhiên nói:

- Triệu quản gia, đây là phủ Khai Phong, không phải muốn nói cái gì cũng được. Không lẽ ý của ông là ta đánh Bát Vương gia sao?

Hắn không có làm, tất nhiên sẽ không sợ.

Triệu quản gia buông cánh tay xuống, chậm rãi nói:

- Không phải ngươi, nhưng người đánh Vương gia lại là con ngươi.

Cơ mặt Mã Quý Lương co giật, thất thanh nói:

- Điều này sao có thể? Khuyển tử dù gan có lớn, cũng nào dám vô lễ với Vương gia?

Triệu quản gia lạnh lùng nói:

- Đúng là hắn không có vô lễ với Vương gia, hắn chỉ muốn đánh chết Vương gia. Ngày đó, Địch Thanh và Mã Trung Lập ở trước Trúc Ca lâu, đúng lúc Vương đi ngang qua, bị Mã Trung Lập kéo vào trong ra sức đánh. Nếu không nhờ Địch Thanh, chỉ sợ Vương gia sớm đã chết oan chết uổng rồi.

Mọi người kinh hoàng, mặt Mã Quý Lương như tro tàn, mồ hôi từ trán chảy xuống khóe miệng, cơ mặt giật giật không ngừng:

- Ông nói là... tên điên kia...

Đột nhiên im miệng, mặt lộ vẻ kinh hoảng.

Triệu quản gia nói:

- Ngươi nói không sai, tên điên mà Mã Trung Lập đánh trên đường, chính là Bát Vương gia!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện