Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “ầm” vang lớn, phá vỡ sự uể oải của đêm, xé rách sát khí được che lấp.

Có tiếng trống, tiếng trống vang vọng trời cao, Trương Nguyên chưa từng nghĩ qua, sẽ có tiếng trống mãnh liệt cao ngất như vậy. Tiếng trống đó như có hàng ngàn mặt trống cùng vang lên, quả thật có thể nói là kinh thiên động địa.

Tiếng trống không phải từ phía đông tới, mà truyền từ thành Tế Yếu tới.

Trương Nguyên rùng mình, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy được đầu thành Tế Yếu lại ánh lửa hừng hực. Từ sau khi Địch Thanh suất binh đến giờ, mấy ngày nay, đầu thành Tế Yếu không có đốt lửa, lúc này thành Tế Yếu lại gật đầu, ngụ ý gì? Đang lúc này, có binh sĩ cấp báo:

- Quân Tống tấn công doanh.

Giữa lúc đó, tiếng vó ngựa vang như sấm, từ phương xa tĩnh lặng, liền sôi sục như vậy, tĩnh lặng truyền đến, không tiếng hô, không tiếng chém giết, nhưng quyết tuyệt ẩn chứa trong đó khiến người ta kinh hãi.

Quân Tống tấn công doanh!

Cho dùng người Đảng Hạng cả ngày sống trên lưng ngựa, nghe tiếng chân vang động này, cũng âm thầm kinh hãi, quân Tống công đánh còn phải mạnh hơn, còn phải nhanh hơn trong tưởng tượng bọn họ.

Trương Nguyên quát:

- Nổi trống nghênh chiến, tiếng trống nổi lên bốn phía, cùng với tiếng trống phía thành Tế Yếu đan xen hỗn loạn, sát khí trùng trùng, nhưng cho dù tiếng trống của quân Hạ dày đặc như vậy, cũng không át được tiếng trống kinh động lòng người của phía thành Tế Yếu.

Oán hận chất chồng rất lâu, vừa dâng lên ở đây, có lẽ quân dân của thành Tế Yếu làm không được quá nhiều, nhưng bọn họn dùng tiếng trống nói cho Địch Thanh biết, bọn họ cùng bên Địch Thanh, cùng kề vai tác chiến.

Quân Tống nhanh như sấm chớp công tới, tướng quân Tiền quân của quân Hạ sớm đã chuẩn bị, hét lệnh xuất binh. Trương Nguyên ngồi ở đài cao, hơi có căng thẳng nghe bẩm báo tình hình quân.

Dã Lợi Trảm Thiên tuy là thần sách tĩnh mịch, nhưng rõ ràng cũng đang lắng nghe tiếng chém giết của chiến trường, lão dường như có nhạy cảm trời cho, chỉ cần nghe âm thanh, thì có thể biết được tình hình chiến sự của hai bên.

Quân Tống có hơn ngàn kỵ binh công tới.

Tướng quân Tiền quân thét lệnh hai nghìn quân cầm sinh ra chiến.

Quân cầm sinh không địch lại, bị quân Tống giết lùi, quân Tống dùng chính là quân Dũng Lực! Những người này hùng tráng phấn chấn mạnh mẽ, dũng mãnh như búa, quân cầm sinh không thể cản.

Trương Nguyên nghe được những tin tức này, đã chau mày, thầm nghĩ sớm nghe thất sĩ Địch Thanh lợi hại, không ngờ có một quân dũng lực đã làm quân Hạ khó có thể ứng phó?

Có binh sĩ lại báo:

- Tướng quân Tiền quân lệnh Dạ Nguyệt Phong dẫn quân xuất kích. Dạ Nguyệt Phong tắm máu chém giết, chống đỡ thế tiến công của quân Tống. Dạ Nguyệt Phong đã đánh quân Tống lui lại.

Khóe miệng Trương Nguyên hơi mỉm cười, thầm nghĩ Dạ Nguyệt Phong quả nhiên không hổ là cao thủ của Dạ Xoa Bộ, có chút dũng mãnh.

Đang suy nghĩ chưa dứt, thì có binh sĩ lại báo:

- Quân Tống trong bóng đêm lại xuất kỵ binh, lấy công đối công, những người này đều là hăng hái chiến đấu quên mình, đánh bọc đường lui của tướng quân Dạ Nguyệt Phong, chống cản tiếp viện của tướng quân Tiền quân. Tướng quân Dạ Nguyệt Phong, lại phái kỵ binh dũng mãnh công, nhưng địch thủ không lùi. Những người này... hẳn là quân Tử Phẫn thủ hạ của Địch Thanh.

Trương Nguyên chau mày, thầm nghĩ nghe nói quân Tử Phẫn thủ hạ của Địch Thanh, đều là người không cầu công danh, chỉ cầu tử chiến cho hả giận. Những người này liều mạng như vậy, chỉ sợ quân ta tổn thất không nhỏ.

Trong nháy mắt, tướng quân Tiền quân đã phái ba nhánh kỵ binh tiến công, có tin vui truyền đến:

- Quân Tống cản không nổi, đã liên tiếp bại lui lại. Quân Tống đang thu lại ở sườn Lạc Nhạc, tướng quân Dạ Nguyệt đã dẫn binh truy giết quân Tống.

Trương Nguyên bỗng nhảy dựng lên, nhìn về chỗ xa, lúc này trời nặng trịch, đêm thăm thẳm, lão đương nhiên nhìn không được nhiều, chỉ là mơ hồ nghe được chỗ xa hơn có tiếng kim cổ truyền đến, đột nhiên chân trời phía đó sáng lên, có ánh lửa chiếu rọi giữa không trung, biết phía mình đã phát động tiến công doanh Tống, không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Dã Lợi Trảm Thiên nhướng mày, đột nhiên nói:

- Không tốt.

Trương Nguyên trong lòng thất kinh, vội hỏi:

- Có gì không tốt?

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Địch Thanh là người cẩn trọng, tuyệt sẽ không hi vọng đánh một đòn thì có thể đánh tan chúng ta. Hắn dũng mãnh tiến công như vậy, nhất định biết thế đạo khó lâu dài, một khi hắn mãnh liệt tiến công, nhất định có dụng ý khác. Đại nhân, phải lệnh Dạ Nguyệt Phong đừng đuổi nữa, đề phòng quân Tống có gian trá.

Trương Nguyên thầm nghĩ

- Dạ Nguyệt Phong kích động phẫn nộ đã lâu, bất ngờ thủ thắng, sao có thể dừng tay? Bây giờ quân Tống vừa bại, khí thế đã suy yếu, cho dù có phục binh, quân ta toàn lực đánh lén, cũng có thế đánh ngã đối thủ rồi.

Đang lúc lo dự, có binh sĩ đã báo, tướng quân Tiền quân đã phái kỵ binh năm ngàn, toàn lực trợ hiệp tướng quân Dạ Nguyệt Phong tiến công, tướng quân Tiền quân lãnh quân hơn mười ngàn chặn trận hậu áp, đang cuồn cuộn tiến công sườn núi Lạc Nhạc của quân Tống.

Tiếng giết rung trời, tiếng trống không ngừng.

Trương Nguyên tuy nói ở phía sau bức màn chủ trì đại cuộc nhiều năm, nhưng cảm thấy sát khí thảm liệt khắp trời, cũng không khỏi nắm chặt hai bàn tay.

Đang lúc này, có binh sĩ lại vội đến bẩm báo:

- Đại nhân, Địch Thanh đột nhiên dẫn binh giết ra, chém Dạ Nguyệt tướng quân, quân ta khó địch, đã tan tác.

Trương Nguyên cả kinh, kêu lên:

- Làm sao có thể thành thế này?

Lão quả thật khó tin, dưới tình thế quá tốt, quân Hạ lại bị Địch Thanh đánh bại dễ dàng.

Lại là Địch Thanh, vừa xuất đao thì dễ dàng xoay chuyển thế suy tàn của quân Tống. Dã Lợi Trảm Thiên thản nhiên nói:

- Có lúc, một người chính là sức mạnh của một người, nhưng có lúc một người có thể kích phát sát khí thiên quân vạn mã.

Tiếng giết vốn đã bay xa, nhưng chỉ thoáng qua, lại lần nữa ngưng tụ trước doanh.

Trương Nguyên nghiêm nghị, biết hai bên giằng co rất lâu, bây giờ lại là quân Tống chiếm thượng phong. Vì quân Tống có Địch Thanh, còn bọn họ không có. Địch Thanh thân làm gương cho binh sĩ, tác chiến dũng mãnh, nếu một tướng quân dẫn đầu, những thuộc hạ đó làm sao sẽ không liều mạng tận lực?

- Tướng quân Tiền quân không thể cản, tướng quân Tiền quân lại lui, Lưỡng Đô áp nha chết trận, tướng quân Tiền quân lệnh toàn quân rút về trước doanh, khi thuận lợi thì xuất chiến, bị chém dưới đao Địch Thanh!

- Địch Thanh liên tiếp chém sáu viên dũng tướng quân Hạ ta, thế như hổ điên, không ai dám địch!

- Thuộc hạ Địch Thanh lại tăng cường chi viện, đánh tan viện quân của chúng ta mới xuất.

- Quân ta nhiều lần lui lại, hao binh tổn tướng, đã lui tới trước doanh.

- Quân Phi Kiên thủ hạ của Địch Thanh bắt đầu công doanh, nhiều lần công không được... thế tiến quân Tống hơi chậm.

- Địch Thanh dẫn hơn trăm quân nhân hoành đao lập mã trước quân doanh ta, quân ta trốn tránh mà không chiến!

Tin tức truyền đến như tia chớp, đánh cho Trương Nguyên sắc mặt tái nhợt. Lão biết cái dũng của Địch Thanh, nhưng tới bây giờ mới xem như thật sự nhận thức cái dũng của Địch Thanh.

Thời gian này, người của quân Hạ đã tổn thất mấy nghìn, cái này tuy trong kỵ binh quân Hạ xem là số ít, nhưng Địch Thanh hoành đao lập ngựa trước doanh, quân Hạ đã không dám chiến.

Sau trận chiến này, lòng tin quân Hạ đã bị nhục.

Làm sao bây giờ? Nên dùng Thiết Diều Tử không? Trương Nguyên ngước nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, có ý hỏi, không đợi mở lời, Dã Lợi Trảm Thiên đã nói:

- Bây giờ tuyệt không phải lúc dùng Thiết Diều Tử. Địch Thanh đột kích tới trong đêm, chính là thừa dịp bóng tối hiểm trở, làm đại quân chúng ta không có đất dụng võ. Thiết Diều Tử là hồn trong quân, nếu bị nhục, hậu quả có thể đau lòng. Vẫn theo ta thấy, chỉ có ngày mai, mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất của Thiết Diều Tử.

Trương Nguyên làm sao không nghĩ như vậy chứ? Nhưng nghe thấy tiếng trống ầm ầm không ngớt đó, trong doanh quân Hạ im lặng như chết. Lão thân làm Thống soái hành quân, quân tình khẩn cấp như vậy, làm sao nung nấu tới ngày mai?

Còn hai đội binh mã xuất đi lén đánh doanh Tống, rốt cuộc thế nào rồi, Trương Nguyên đã không dám nghĩ. Đang lúc này, Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên chau mày, Trương Nguyên thoáng nhìn, vội hỏi:

- La Hầu Vương...

Không đợi nói nhiều, thì nghe phía tây bắc có tiếng kèn vang lên, tây bắc có cảnh báo!

Trương Nguyên cả kinh, nghe chỗ hậu quân phía tây có tiếng chém giết truyền đến, thét lệnh đi thăm dò, không bao lâu thì có binh sĩ bẩm báo:

- Đại nhân, quân Tống công hậu quân ta!

Trương Nguyên nghiêm nghị, thầm nghĩ một trăm ngàn đại quân bao vây chỗ này, không thể xuất chiến. Nhưng người ngựa của Địch Thanh, từ lúc nào vây một vòng lớn, lại chuyển tới đi đánh phía tây?

Vừa mới thét lệnh người kiên thủ, thì thấy phía tây xa xa, đột nhiên ánh lửa sáng lên.

Ánh lửa đó không được một lúc thì đã cao vọt lên, nhuộm cả bầu trời phía tây.

Quân Hạ đã có rối loạn, thì ra phía đó vốn là chỗ tích trữ lương thảo, bây giờ lửa dấy lên phía đó làm quân Hạ làm sao không loạn? Trương Nguyên nổi giận mắng:

- Là ai thủ quân nhu lương thảo, bảo y xách đầu tới gặp ta!

Trên mặt Dã Lợi Trảm Thiên hiện vẻ vô cùng đau buồn, lẩm bẩm nói:

- Thì ra như vậy, Địch Thanh mưu đồ lừa gạt đối phương, dùng việc tấn công mạnh Tiền quân của ta để thu hút toàn bộ chú ý của chúng ta. Hắn lại phái người tập kích bất ngờ thiêu hủy lương thảo của quân ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện