Địch Thanh cũng không nghĩ nhiều, cũng không thèm quản, hắn vừa mới kêu thức ăn và rượu thì thấy có hai người đàn ông tiến vào. Người đàn ông bên trái có sắc mặt đồng đỏ, dáng vẻ đường đường. Người bên phải có bộ râu rậm rạp, lông mày thưa nhưng khó che dấu gian nan vất vả.

Địch Thanh liếc mắt, trong lòng nghĩ, chỉ có đất biên cương, mới có nhiều đàn ông tục tằn này. Nhìn trang phục của bọn họ thì hẳn là lính canh ở đây.

Hai người vừa mới ngồi xuống, người đàn ông mặt đồng đỏ liền vỗ bàn nói:

- Tiểu nhị! Mang hai cân rượu, nửa cân thịt dê lên trước, thêm mười cái bánh hấp.

Tiểu nhị cười nói với hán tử mặt đồng đỏ:

- Liêu đô đầu, hôm nay xui xẻo sao? Sau đó y lại nói với hán tử râu quai nón:

- Cát đô đầu ổn chứ.

Địch Thanh thầm nghĩ:

- Tân Trại là trại nhỏ! Người thống lĩnh chính là Chỉ huy sứ, Phó Chỉ huy sứ, Đô đầu, phó đô đầu. Hai người này đều là Đô đầu của Tân Trại thì phải là thủ hạ của ta.

Liêu đô đầu mắng:

- Phí lời, ta xui xẻo sao có thể uống rượu? Mau dọn thức ăn lên, ta còn có việc.

Ánh mắt của hắn hơi liếc qua người Địch Thanh,thầm nghĩ người Tân Trại hắn quen nhiều, sao có nhân vật như vậy?

Địch Thanh đội mũ mềm, che mất hình xăm trên mặt. Hán tử mặt đồng đỏ thấy y phục của Địch Thanh rách rưới, bên eo giắt một thanh đao, khó che được ngọa khí cao ngạo của hắn thì nhất thời không nhận ra lai lịch của Địch Thanh.

Liêu đô đầu mới đứng dậy thì bị Cát đô đầu bên cạnh kéo lại, thấp giọng nói:

- Chớ nhiều chuyện, chúng ta… còn có việc phải làm.

Lời sau của hắn ta nói cực bé, mang theo ý thần bí.

Liêu đô đầu lạnh lùng hừ một tiếng, thôi không nhìn Địch Thanh, cũng thấp giọng nói:

- Qua mấy ngày này thì hơn nửa không thành rồi. Theo ta thấy, không bằng thịt hắn là tốt rồi. Ta và ngươi liên thủ, còn sợ không thể làm gì được hắn sao?

Cát đô đầu nói:

- Ai,….. Thằng nhãi kia rất quỷ quái. Ta và ngươi cho dù giết được hắn, sau này còn có thể ở Tân Trại sao? Ở đây người phức tạp. Ăn uống trước, chớ nhiều lời nữa.

Mặc dù hai tên đô đầu của Tân Trại nói rất bé, nhưng Địch Thanh tai thính, nên có thể nghe thấy.

Thật sự hắn cũng không cố ý nghe hai người đó nói chuyện. Chỉ là trong một năm nay, không biết vì sao, thần lực của hắn không như trước đây thoáng hiện rồi lại mất mà trái lại ngày càng tăng, thính lực càng nhạy bén, vì vậy mà vô tình, hắn nghe thấy lời đối thoại của hai người. Điều này khiến cho hắn không khỏi trong lòng hơi bất ngờ.

- Địch Thanh cầm đũa gảy, hoàn toàn không nhìn về phía của hai hán tử, trong lòng nghĩ đến:“Hai tên Đô đầu này muốn giết người. Nhưng bọn chúng muốn giết ai? Không ngờ hai người này dáng vẻ đường đường, mà lại lén lút làm những trò như vậy.”

Nếu như trước đây, cho dù Địch Thanh không xông lên chất vấn, thì cũng sẽ tỏ thái độ. Nhưng bây giờ, Địch Thanh chỉ kêu lên:

- Tiểu nhị, hai cân rượu, một cân thịt dê.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, một lát nữa sẽ đi xem các người định làm gì. Nếu hai người này tùy ý giết người, cũng không thể tha cho hai người bọn họ.

Hắn vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy người thanh niên uống rượu kia cúi đầu muốn đi ra ngoài. Tiểu nhị của quán lại chào Địch Thanh, phát hiện thanh niên mặt trắng muốn đi liền kêu lên:

- Hoa phó đô đầu, muốn đi? Tiền rượu hai mươi đồng.

Tiểu nhị vừa lên tiếng, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào người thanh niên này.

Người thanh niên mặt trắng kia sau khi nhìn thấy hai người Đô Đầu tiến vào. Hai tên Liêu, Cát Đô đầu đều như có tâm sự, hoàn toàn không để ý người đó, nên lúc này cúi đầu nhìn lại, Sắc mặt Liêu Đô đầu trở nên âm u, thân hình chớp nhoáng, đã tới ngăn người thanh niên mặt trắng, hỏi:

- Hoa Đà! Tiểu tử ngươi lén lén lút lút định làm gì?

Trong lòng Địch Thanh cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ hóa ra người mặt trắng này cũng là một viên quan của Tân Trại, tên là Hoa Đà, là Phó đô đầu của Tân Trại.

Ba người này đều là người của Tân Trại, nhưng nhìn tại sao lại thấy như người dưng nước lã vậy?

Người Hoa Đà còn đang run, gượng cười nói:

- Liêu đô đầu, ta….. không có lén lút.

Liêu đô đầu quát hỏi:

- Ngươi không lén lén lút lút, nhìn thấy chúng ta sao cả chào hỏi cũng không có?

Hoa Đà giật mình, đột nhiên thẳng cổ kêu lên:

- Liêu Phong! Ngươi là ai mà ta phải chào hỏi ngươi? Ta lén lén lút lút thì sao nào, ngươi có tư cách gì mà quan tâm đến việc của ta?

Liêu Phong hơi ngạc nhiên, chưa kịp nói gì, Hoa Đà đã nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Liêu Phòng mới cản lại, thì từ bên ngoài tửu quán có một người tiến vào.Y giơ tay tóm lấy Liêu Phong, thấp giọng nói:

- Lão Liêu, đừng đuổi theo nữa, ta có chút manh mối rối.

Người tiến vào vóc dáng cao gầy, trên mặt có một cái bớt màu xanh, thoạt nhìn có chút hiểm ác.

Liêu Phong hơi vui mừng, nói:

- Tư Mã… ngươi tra được gì rồi? Ngồi xuống nói đi!

Địch Thanh thấy người tên Tư Mã kia và Liêu Phong có trang phục giống nhau thì thầm nghĩ hóa ra người này cũng là một Đô đầu. Cừ thật, ta là Chỉ huy sứ vừa mới đến đã đụng phải ba Đô đầu, một Phó đô đầu của Tân Trại.

Tuy nhiên Địch Thanh cũng không cảm thấy lạ, vì theo thông lệ của nhà Tống, một Đô đầu có thể dẫn trăm quân. Tân Trại tuy nhỏ, nhưng cũng có hơn nhìn binh sĩ, nên có năm sáu Đô đầu cũng bình thường

Những giữa đám Đô đầu, Phó đô đầu này hình như có bí mật gì đó. Nghe Liêu Phong mời Tư Mã kia ngồi xuống, thì đúng ý Địch Thanh. Nhưng sau khi Tư Mã ngồi xuống, y chỉ uống rượu, hoàn toàn không nói chuyện. Mà Liêu Phong và Cát đô đầu kia cũng không còn nói gì.

Địch Thanh chờ đợi giây lát, cũng có chút kinh ngạc, liếc nhìn một cái rồi thầm nhíu mày. Hóa ra hắn vừa nhìn thấy Tư Mã dùng tay chấm một chút rượu, viết chữ trên bàn, vì vậy không có tiếng nói nào.

Địch Thanh thầm nghĩ, Liêu Phong đô đầu có chút kích động, Cát đô đầu biểu hiện bên ngoại tục tằn, rất thận trọng. Tư Mã mặt xanh này tâm tư thâm trầm, làm việc rất cẩn thận, xem như là nhân vật lợi hại.

Hắn thầm suy xét mưu kế của ba người này, đang nghĩ hành động như thế nào thì nghe thấy từ bên ngoài tửu quán có tiếng bước chân vọng vào.

Địch Thanh đang lúc suy nghĩ, hoàn toàn không nhìn xem ai đến. không ngờ tiếng bước chân ngày càng gần, nhưng dừng lại bên cạnh hắn. Địch Thanh chỉ thấy một đôi giày cỏ trước bàn, nhìn như bị hỏng, có hai đầu ngón chân đều lộ ra ngoài. Lúc này hai cái đầu ngón chân đó đang động đậy, như đang chào hỏi hắn.

Địch Thanh không kìm được ngẩng đầu, muốn xem kẻ điên đến là ai?

Bây giờ đã vào thu, biên cương rất lạnh, người này đi giày cỏ lộ cả ngón chân, không phải điên là gì?

Nơi này có rất nhiều ghế trống, người này vì sao nhất định đến trước mặt hắn?

Địch Thanh ngẩng đầu, rồi cảm thấy hơi run. Hắn thấy người đó đang nhìn mình. Sự trang nghiêm trên mặt người đó, mới nhìn cho dù là Bát vương gia cũng kém hơn một chút.

Tuy nhiên y phục của người đó và Bát vương gia trái ngược nhau. Bát vương gia lúc nào cũng mặc trang phục sạch sẽ còn y phục của y thì vá chằng vá chịt. Y phục không nững bẩn, mà còn dơ, không những dơ còn rất nhiều dầu mỡ. Địch Thanh không thể nhận ra được trang phục của người này ban đầu có màu sắc là gì. Nhưng có thể khẳng định là, hắn chỉ cần vắt y phục đó thì số dầu túa ra có thể đủ để xào rau.

Đỉnh đầu người đó hơi nhô lên, mặt xanh xao. Đôi mắt không to của y đang híp lại nhìn Địch Thanh.

Địch Thanh tin rằng người này không phải kẻ điên. Vì kẻ điên chắc chắn không có ánh mắt tinh khôn đó. Hắn vừa nhìn thấy người đó, cảm thấy người ngày thật ra rất khôn khéo.

Thấy người đó không nói gì, cuối cùng Địch Thanh mở miệng nói:

- Ngươi có việc gì?

Người đó thấy Địch Thanh mở miệng, đột nhiên nói:

- Chớ động đậy!

Thanh âm của hắn ta khàn khàn, gần như có ma lực. Y nhìn Địch Thanh chằm chằm, năm ngón tay liên tục co duỗi, thần sắc hết sức trang nghiêm.

Địch Thanh thấy năm ngón tay của người đó cũng như mới nhúng vào mỡ. Cảm thấy hắn ta hẳn là thầy tướng số. Nhưng có như thế nào hắn cũng không thể đưa người này liên hệ với thầy tướng số Thiệu ung.

Tuy nhiên dù sao hắn từng trải nhiều rồi nên vẫn có thể bình tĩnh nhìn người đó. Lúc này hắn hoàn toàn không để ý, mọi người trong tửu quán đều nhìn hắn và người đó. với một vẻ mặt cực kỳ quái dị.

Tay của người đó như thoa mỡ heo cuối cùng dừng lại, nói một cách trịnh trọng:

- Ngươi có tâm sự!

Địch Thanh nhíu mày, một lúc lâu sau mới hỏi:

- Vậy thì sao?

- Ngươi nhanh chóng sẽ gặp một đại nạn.

Thanh âm của người đó như cố nặn từ trong họng ra.

Địch Thanh ngược lại giãn mày, thầm nghĩ đây không phải kẻ điên, ngược lại giả thần giả thánh. Hắn đã đối diện với tai kiếp nạn nên càng không tin những lời đe dọa của người đó. Địch Thanh chỉ thuận miệng nói:

- Vậy thì như thế nào?

Ánh mắt người đó có chút kỳ quái, thở dài rồi nói từng chữ một:

- Hương…. Ba … Lạp….

Địch Thanh chợt kinh hãi, sởn da gà nói:

- Ngươi nói gì?

Hắn nằm mơ cũng không ngờ, người lại nói đúng tâm sự của hắn. Hắn đặt chân đến nhiều nơi tìm kiếm Hương Ba Lạp không ngờ bị người này nói lộ ra một cách dễ dàng như thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện