Lúc Địch Thanh từ Dương phủ ra ngoài, vệt nước mắt chưa khô nơi khóe mắt.. Hắn trút toàn bộ bầu tâm sự. Hiện nay việc hắn phải làm, xem ra đã rất rõ rồi. Đi tây bắc tìm kiếm Hương Ba Lạp, cứu Dương Vũ Thường trở về.

Hắn phải rời xa Vũ Thường. Nhưng ly biệt là để hội ngộ!

Lúc đi qua một con phố dài, quán rượu bên đường đang huyên náo, dường như có người nào đang tụ hội. Nhưng náo nhiệt là của người khác, không có liên quan với hắn.

Thậm chí Địch Thanh cũng chẳng nhìn, cô đơn bước đi trên con phố dài. Hắn cần ngủ một giấc thật ngon, sau đó suy nghĩ đi tây bắc thế nào, bắt đầu tìm kiếm ra sao.

Đúng lúc này, trên tầng hai tửu lầu, đột nhiên một người bay xuống đứng trước mặt Địch Thanh. Địch Thanh ngẩng đầu nhìn, có chút kinh ngạc nói:

- Vũ Anh, sao lại là ngươi? Ngươi ngăn hắn lại là Vũ Anh, đó là điện tiền thị vệ cùng chung hoạn nạn với hắn. Vũ Anh là người trầm tính, nhưng lúc này lại đang bốc đồng.

Vũ Anh nhìn Địch Thanh có phần thông cảm. Nhưng trong chốc lát y lại hưng phấn nói:

- Ta ở trên lầu nói huynh ở dưới lầu. Bọn họ vẫn không tin. Địch Thanh! Mọi người đều ở trên lầu, huynh lên uống một chén rượu có được không?

Địch Thanh đang định từ chối khéo thì Vũ Anh đã nói:

- Ngày mai chúng ta chuẩn bị đi tây bắc rồi…

Địch Thanh nghe thấy hai chữ “ Tây Bắc” thì kinh ngạc nói:

- Tây bắc? Các người đi tây bắc làm gì?

Vũ Anh cười nói:

- Nghe nói, trong thời gian qua, người Khiết Đan vẫn rất ngang ngược liên tục quấy rối vùng biên thùy tây bắc của Đại Tống. Mấy ngày này chúng tôi cảm thấy bực mình, bàn bạc phải cho Nguyên Hạo biết tay. Hôm nay chúng tôi chờ lệnh đi tây bắc cứu trợ, không ngờ binh bộ và Tam nha trong ngày đã phê chuẩn.

Địch Thanh thầm nghĩ, “Lúc đầu Triệu Trinh giữ mọi người trong cấm cung, tuy nói sau này chỉ hộ giá, không làm gì, nhưng Vũ Anh, Vương Khuê hơn nửa đều biết tham dự cung biến, sẽ làm cho triều đình nghi kỵ. Vì vậy mà bọn họ mới chủ động trốn tránh xin đi biên thùy. Ngẫm nghĩ lại, không chừng người ta thật sự muốn bảo vệ quốc gia. Địch Thanh à, Địch Thanh! Bản thân ngươi không ôm chí lớn, thì cũng đừng nghĩ người khác đều như thế.

Vũ Anh lại nói:

- Địch Thanh, lần này đi, không chừng chính là sinh ly tử biệt, sau này cũng không còn gặp nhau nữa. Chúng tôi biết huynh cũng không thoải mái. Nhưng không thể giúp huynh. Hay là chúng ta vui vẻ uống một chầu. Từ nay mỗi người một phương, ân oán phân minh có được không?

Trên tửu lầu cũng có mấy người thò đầu ra kêu:

- Địch Thanh, lên đi chứ!

Địch Thanh nghe Vũ Anh nói vậy, thấy các huynh đệ vẫy gọi, trong lòng không kìm được cũng có chút nhiệt huyết sôi trào, quát:

- Được, hôm nay vui vẻ uống say một trận!

Hắn và Vũ Anh cùng sóng vai lên lầu, phát hiện trên lầu chỉ có một bàn, xung quanh đều là người quen. Có Vương Khuê bình tĩnh, có Lý Giản lão luyện, có Chu Quan uy mãnh, còn có Tang Dịch đầy nhuệ khí.

Hai người Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh cũng đều ngồi ở bên bàn. Những người này đều từng là thị vệ cùng kề vai chiến đấu với Địch Thanh. Chuyện đi tây bắc, bọn họ chỉ không bàn bạc với duy nhất một mình Địch Thanh. Hoàn toàn không phải bọn họ coi thường Địch Thanh, chỉ là bọn họ nghĩ hắn không dời khỏi kinh thành được.

Mọi người thấy Địch Thanh lên lầu, đều dừng chén lại, nhìn hắn. Bọn họ đều biết sự việc của hắn nhưng lại không thể an ủi, càng biết an ủi lúc này, chỉ càng làm cho hắn đau lòng. Địch Thanh đã nói:

- Hôm nay uống một trận say, không say không về, đổi bát to nào!

Mọi người thở phào một cái, đổi bát rượu cười nói:

- Được, không say không về! Địch Thanh! Chúng tôi kính huynh một bát rượu.

Những người này đều biết, lần này đi rất nguy hiểm, vất vả hơn sống ở kinh thành nhiều. Nhưng tất cả mọi người có chung nhiệt huyết, không hề sợ hãi.

Địch Thanh bưng bát rượu lên. Nhìn mọi người kích động, hắn đột nhiên nghĩ đến Dương Vũ Thường trước khi hôn mê từng nói:

- Địch Thanh! Ở trong lòng thiếp, huynh là một anh hung cái thế thiên hạ vô song.

Những lời này hắn gần như quên mất. Nhưng một bát rượu hôm nay nhiệt huyết hào hùng của các huynh đệ khiến hắn bỗng dưng như đến việc này. Hai mắt ươn ướt, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ra vì sao Vũ Thường lại nói vậy.

Vũ Thường nói câu này, vốn là có thâm ý. Chính vì nàng biết tính cách của Địch Thanh. Nàng sợ Địch Thanh muốn cùng chết với nàng. Nàng muốn để Địch Thanh kiên cường sống tiếp, làm anh hùng cái thế thiên hạ vô song, để nàng ở trên trời chứng kiến.

Nhưng tới lúc này hắn mới có thể hiểu được thâm tình của Vũ Thường mênh mông như biển cả. Cho tới lúc chết Vũ Thường cũng vẫn suy nghĩ vì Địch Thanh.

Nghĩ đến điều đó, mũi Địch Thanh chua xót, trong ngực như nghìn tên đâm, rất lâu mới nói:

- Các huynh đệ, hôm nay ta và mọi người cùng uống một ly, hẹn gặp mọi người ở tây bắc.

Mọi người có chút giật mình. Trương Ngọc vội vàng nói:

- Địch Thanh! Huynh cũng phải đi tây bắc sao?

Cuối cùng Địch Thanh hạ quyết tâm, thầm nghĩ dù sao cũng đi tây bắc, thế nào cũng phải dựa vào duyên phận. Vì sao không làm như các huynh đệ của mình sống cho thật oanh liệt?

Vũ Thường lmuốn thấy hắn trở thành anh hùng cái thế thiên hạ vô song. Cho dù có tìm được Hương Ba Lạp, hắn cũng không muốn sau khi Vũ Thường tỉnh, thấy hắn biến thành một kẻ giống như bây giờ. Quách đại ca nói không sai, một người phải có bản lĩnh có mình, học được thái bảo đao pháp, tung hoành thiên hạ. Năng lực càng lớn, nói không chừng còn có được cơ duyên.

Nghĩ đến điều đó, Địch Thanh gật mạnh đầu nói:

- Các người cùng đi tây bắc kiến công lập nghiệp, có thể thiếu ta sao?

Trương Ngọc cười ha ha, quay đầu nói với Lý Vũ Hanh:

- Ta sớm nói rồi, Địch Thanh là một nam tử hán, cầm lên được thì cũng buông xuống được. Ngươi nói Địch Thanh sẽ không đi.

Lý Vũ Hanh vâng vâng nói:

- Nhưng hắn…. sẽ không đi như vậy chứ?

Trong lòng Địch Thanh tuy cũng có không nỡ, nhưng nghĩ lại, mình sớm đi tây bắc một ngày, cũng thêm một phần cơ hội cứu được Dương Vũ Thường, liền nói:

- Hảo nam tử sao có thể nhu nhược? Ngày mai ta đi xin thánh thượng phê chuẩn cho ta đến Tây bắc. Đến lúc đó ta sẽ lại cùng với các huynh đệ tác chiến!

Mọi người cùng vui vẻ kêu lên:

- Được! Đến lúc đó các huynh đệ lại cùng sánh vai tác chiến!

Đúng vậy, mọi người dứt bỏ tất cả, uống thật thoải mái.

Nam tử phải thành danh, rượu uống phải say, sau khi uống rượu thổ lộ là chân tình. Vũ Anh uống thỏa chí, đột nhiên lấy đũa đâm vào bát rượu nhân cảm giác say mà ngâm nga:

- Thiên uy quyển địa quá hoàng hà, vạn lý khương nhân tận hán ca. Mạc yển hoành sơn đảo lưu thủy, tòng giáo tây khứ tác ân ba.

Hắn ta hát âm vang hết sức hùng dũng.

Mọi người nghe thấy vậy thì nhiệt huyết sôi trào, lập tức hát theo. Tất cả đều cảm thấy tiếng ca tục tằn nhưng lộ lòng hăng hái.

Chu Quan ở bên nói:

- Vũ Anh, không ngờ công phu của ngươi giỏi, làm được thơ hay. Ta không được rồi. Ngoài đánh nhau ra, chữ lại không biết mấy.

Những người này tuy quen biết không lâu, nhưng trải qua chuyện ở lăng Vĩnh Định, cung biến, thì sớm coi nhau như huynh đệ.

Vũ Anh cười ha ha nói:

- Ta làm gì có tài tình. Bài thơ này nghe nói vốn là do Tắc hạ Tào Vĩ tướng quân làm, vẫn lưu truyền đến ngày nay. Nghĩ Tào Vĩ tướng quân tung hoành mấy chục năm ở tây bắc khiến người Khương không dám xâm chiếm đất Tống nửa bước. Hôm nay huynh đệ chúng ta tuy không có uy danh như Tào tướng quân, nhưng nếu luận lòng anh hùng, không hẳn thua Tào tướng quân. Hôm nay tạm biệt Biện Kinh, không biết khi nào có thể trở về. Cũng không biết có thể trở về hay không, nhưng nam nhi thành danh. Rượu đã tận hứng, lúc này đi thôi.

Hắn ta lảo đảo đứng dậy, cười to xuống lầu, còn không quên hát to:

- Thiên uy cuốn qua Hoàng hà….

Tiếng ca hào hùng, bao hàm hùng tâm nhiệt huyết của nam nhi. Tiếng ca đó nhanh chóng truyền đi xa, khiến Biện Kinh nhiều năm yên tĩnh đột nhiên có một sự bi tráng.

Mọi người đứng dậy, cùng theo xuống lầu, vừa đi vừa cười to.

Địch Thanh nhìn sự khẳng khái hiên ngang của mọi người. Nghe tiếng ca vang xa, đột nhiên nghĩ đến qua nhiều năm, gió khắc đá mài, bụi sinh khói ngưng, không biết cần có bao nhiêu nhiệt huyết bi tráng rớt trên đất vàng núi xanh của biên cương.

Đó từng là bằng hữu, từng là thân nhân, từng là huynh đệ, không chừng thiên cổ lưu danh, không chừng vùi xương nơi núi hoang, nhưng chết cũng tốt, sống cũng vậy, cuối cùng là vui vẻ chiến một trận.

Nghĩ đến điều đó, hắn không kìm nổi sự chua xót, không kìm nổi sục sôi, không kìm nổi nước mắt tràn mi.

Trong lòng Địch Thanh tuy còn đau buồn, nhưng lòng nhiệt huyết đã hòa tan đau thương.

Ta phải đi tây bắc! Một tiếng gọi vang lên trong lòng. Địch Thanh ưỡn ngực, nhìn ánh trăng sáng, giống như thấy khuôn mặt tươi cười duyên dáng, đôi mắt ẩn tình, từng chữ nói với hắn:

- Địch Thanh! Ở trong lòng muội, huynh vốn là anh hùng cái thế, thiên hạ vô song!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện