Rồi ông ta bỏ đi. Địch Thanh còn muốn đuổi theo nhưng Quách Tuân giữ chặt hắn lại nói :
- Địch Thanh, đệ không cần phải đuổi theo. Chẳng lẽ đệ quên lời Bát vương gia nói là muốn tìm Hương Ba Lạp thì phải dựa vào duyên sao.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- “Hương phi nhĩ sở lự. Tây bắc phong vân tụ. Ngũ long tích lệ khởi. Phi khước loạn nhân ý.” Quách đại ca, bốn câu này là có ý chỉ về chỗ nào? Quách Tuân cũng nhíu mày suy tư, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói:
- Địch Thanh, lời tiên tri là một chuyện, dù sao cũng khó nắm bắt, cần chính đệ lĩnh ngộ mới được.
Hai mắt Địch Thanh đột nhiên lóe lên:
- Cái khác không nói, nhưng nếu Thiệu tiên sinh thực sự như trong lời đồn, đoán chuẩn như thần thì trong việc Quách đại ca yêu cầu tìm chỗ nào có Hương Ba Lạp, năm chữ “tây bắc phong vân tụ” đã nói lên việc Hương Ba Lạp nhất định ở phía tây bắc.
Hắn đột nhiên phấn chấn đứng lên. Tuy rằng Thiệu Ung không nói nhiều nhưng khi nghe Quách Tuân đề cập đến Hương Ba Lạp thì không có ý châm biếm. Điều này chứng tỏ Hương Ba Lạp không phải hoàn toàn là hư ảo. Chẳng lẽ “hương phi nhĩ sở lự” là ám chỉ rằng Hương Ba Lạp chính là nỗi lo lắng khi đi tìm hoa của bọn họ sao?
- Thật vậy sao?
Quách Tuân có chút hoài nghi, cười khổ nói:
- Tây bắc là ở chỗ nào ? Tây bắc hẻm Mạch Kiết hay tây bắc Biện Kinh? Hay là tây bắc của Đại Tống? Tây bắc phủ Tây Bình? Chỉ có hai chữ “tây bắc” này thì thật là mênh mông. Vậy đệ phải đi đến vô tận sao?
Địch Thanh có chút buồn rầu. Lát sau hắn nghĩ ra điều gì, phấn chấn nói:
- Quách đại ca chớ quên năm chữ “tây bắc phong vân tụ”.Chẳng phải nơi tây bắc có phong vân là vùng biên ải sao? Tây Bình vương Nguyên Hạo từng mấy lần gây rối với Đại Tống. Nói vậy nơi nào mau chóng nổi lên chiến sự, nơiđó chẳng phải là gió nổi lên rồi mây tụ sao?
Quách Tuân hơi biến đổi sắc mặt, chậm rãi gật đầu nói:
- Nghe đệ nói như vậy thì có khả năng Hương Ba Lạp thực sự ở tây bắc. Nhưng nghĩ lại, theo ta được biết, truyền thuyết về Hương Ba Lạp vốn được lưu truyền từ Thổ Phiên. Nhưng vì sao Thiệu Ung lại chỉ nói hai chữ tây bắc này?
Mặc dù Địch Thanh vẫn còn đau buồn nhưng trong lòng vẫn còn hy vọng. Hắn nói thêm:
- Quách đại ca, trong lời tiên tri còn có nói về “ngũ long”, và “tích lệ”. Chẳng lẽ nói “ngũ long” có liên quan với Hương Ba Lạp sao? “Ngũ long” kỳ lạ như vậy, chắc cũng chỉ có thể xuất hiệnở nơi có Hương Ba Lạp ?
Hắn càng có thêm hy vọng thì lại càng muốn Thiệu Ung đề cập đến hai chữ “tích lệ”. Nếu là trước đây thì chắc chắn hắn sẽ suy nghĩ theo quan điểm thương tâm. Nhưng bây giờ hắn đã biết trên đời này có một miếng ngọc tên là Tích Lệ. Nói như vậy thì chữ Tích Lệ kia là miếng ngọc. Nhưng “ngũ long tích lệ khởi” là có ý gì?
Quách Tuân cũng dao động, vẻ mặt đồng lòng:
- Đệ nói nghe cũng có lý. Vậy “ngũ long” đâu, còn trong người của đệ không?
Địch Thanh sờ tay vào ngực, lấy ra cái túi vải, lấy đồ ở trong ra:
- Ngay ở đây.
Ngũ long vẫn còn. Địch Thanh còn lấy ra một quyển sách. Khi Địch Thanh nhìn thấy quyển sách kia thì sợ run lên. Quyển sách kia chính là Hoành Hành đao phổ.
Sau khi Địch Thanh lấy được đao phổ thì có rất nhiều xáo trộn, không có thời gian để nghiên cứu. Hôm nay vô ý mới lấy ra. Hắn không biết rằng khi mình hôn mê, những thứ này kỳ thật đã bị Trương Diệu Ca lấy đi. Nhug chẳng biết tại sao lại trả trở về.
Quách Tuân nói:
- Đệ hãy cất Ngũ long trong người đi. Đệ và nó có duyên, nhớ rõ chớ để mất nó đi. Nói không chừng về sau có tác dụng. A? “Hoành hành”....này là cái gì?
Quách Tuân cầm qua đao phổ, chỉ lật qua hai cái rồi sắc mặt thay đổi, thở dài nói:
- Trên đời này lại có thứ đao pháp bá đạo như thế sao?
Địch Thanh không hiểu nhiều về võ học. Nhưng Quách Tuân là người giỏi võ nghệ, chỉ nhìn mấy lần là phát hiện ra đao phổ ghi chép đao pháp kia có những chiêu thức cực kỳ bén nhọn.
Quách Tuân sau khi xem một lúc lâu đến xuất thần, không kìm nổi lật xem mấy trang. Khi nhìn thấy bốn câu nói trên trang sách thì thần sắc Quách Tuân biến đổi, lẩm bẩm nói:
- Hay cho một câu “thiên quân bách chiến ngã hoành hành”. (Ngàn quân thiện chiến cũng phải thua trước Hoành Hành). Nếu không phải là võ công tuyệt thế thì làm sao lại có được khí khái lớn như thế này. Địch Thanh, đao phổ này từ đâu mà có?
Địch Thanh không còn lòng dạ nào với đao phổ, chỉ nói:
- Quách đại ca, nếu như huynh thích thì cứ việc cầm. Nghe nói đây là đao phổ của thập tam Thái Bảo Lý Tồn Hiếu. Đệ… đệ muốn đi tìm Dương bá phụ.
Quách Tuân ngước mày lên kinh ngạc nói:
- Đao phổ Thái Bảo quả nhiên là danh bất hư truyền. Cuộc đời này thấy được thật không uổng học võ.
Thấy Địch Thanh định đi, Quách Tuân chụp lấy Địch Thanh, ấn đao phổ vào tay hắn rồi nói thành khẩn:
- Địch Thanh, mấy thứ tiên đoán kia của Thiệu Ung là do ta hỏi thay đệ đấy. Chỉ sợ là đệ phải rời khỏi kinh thành gấp nên ta muốn nói vài lời với đệ.
Địch Thanh thở hắt ra, để tâm tư mau bình tĩnh lại rồi nhìn Quách Tuân nói:
- Quách đại ca, huynh nói đi.
Trong lòng hắn bây giờ có rất nhiều nghi hoặc nhưng bây giờ không còn quan tâm đến những vấn đề đó nữa. Nhưng hắn không thể không chăm chú nghe những lời Quách Tuân nói.
Quách Tuân vỗ vai Địch Thanh rồi nói:
- Mấy năm gần đây ta nhìn đệ, có rất nhiều chuyện… rất nhiều chuyện chúng ta không thể kiểm soát được. Một khi đã như vậy, ta sẽ không oán trời trách đất nữa.
Ánh mắt Địch Thanh bình tĩnh, chân thành nói:
- Quách đại ca, đệ rất cảm tạ huynh. Từ trước đến nay huynh như đại ca luôn dễ dàng bỏ qua cho tính trẻ con và nóng nảy của đệ. Thậm chí đệ gây ra họa thì huynh vẫn luôn là người đứng ra gánh vác. Đệ xin hứa với huynh là về sau đệ sẽ không nóng nảy như vậy nữa.
Khóe mắt Quách Tuân có hơi ướt, vui mừng cười nói:
- Trong lúc đệ buồn phiền mà có thể nói ra những lời này, ta cũng không còn lo lắng gì nữa. Nhưng ta muốn nói, một người nếu không muốn mọi chuyện đều phải nhờ vào người khác thì nhất định phải dựa vào bản lĩnh của mình. Đệ muốn tìm Hương Ba Lạp là một chuyện rất khó khăn, không những cần phải có nghị lực, ý chí mà còn cần những nhân tố khác. Ta hy vọng đệ có thể tự mình đứng lên gánh vác trách nhiệm của trượng phu. Ta muốn đệ mang theo đao phổ này, đọc cho kỹ, xem cho kỹ. Đại ca không cầu xin đệ điều gì quá đáng, chỉ cần đệ xem đao phổ một cách nghiêm túc, học được đao pháp Thái Bảo, hoành hành thiên hạ. Khi đó, đệ sẽ có nhiều cơ duyên hơn. Chẳng phải như vậy thì việc tìm kiếm Hương Ba Lạp càng dễ hơn?
Địch Thanh cầm cuốn sách, cảm nhận được sự quan tâm của Quách Tuân. Rất ít khi Quách Tuân cầu xin người khác, nhưng khi cầu xin Địch Thanh thì lại là vì Địch Thanh.
- Quách đại ca, đệ biết rồi.
Địch Thanh cảm kích nói.
Quách Tuân cười nói:
- Tốt. Tốt! Vậy đệ hãy đi đi.
Địch Thanh xoay người một lần nữa, bước chân vững chắc và thận trọng hơn, không còn lảo đảo như vừa rồi nữa.
- Địch Thanh, đệ không cần phải đuổi theo. Chẳng lẽ đệ quên lời Bát vương gia nói là muốn tìm Hương Ba Lạp thì phải dựa vào duyên sao.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- “Hương phi nhĩ sở lự. Tây bắc phong vân tụ. Ngũ long tích lệ khởi. Phi khước loạn nhân ý.” Quách đại ca, bốn câu này là có ý chỉ về chỗ nào? Quách Tuân cũng nhíu mày suy tư, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói:
- Địch Thanh, lời tiên tri là một chuyện, dù sao cũng khó nắm bắt, cần chính đệ lĩnh ngộ mới được.
Hai mắt Địch Thanh đột nhiên lóe lên:
- Cái khác không nói, nhưng nếu Thiệu tiên sinh thực sự như trong lời đồn, đoán chuẩn như thần thì trong việc Quách đại ca yêu cầu tìm chỗ nào có Hương Ba Lạp, năm chữ “tây bắc phong vân tụ” đã nói lên việc Hương Ba Lạp nhất định ở phía tây bắc.
Hắn đột nhiên phấn chấn đứng lên. Tuy rằng Thiệu Ung không nói nhiều nhưng khi nghe Quách Tuân đề cập đến Hương Ba Lạp thì không có ý châm biếm. Điều này chứng tỏ Hương Ba Lạp không phải hoàn toàn là hư ảo. Chẳng lẽ “hương phi nhĩ sở lự” là ám chỉ rằng Hương Ba Lạp chính là nỗi lo lắng khi đi tìm hoa của bọn họ sao?
- Thật vậy sao?
Quách Tuân có chút hoài nghi, cười khổ nói:
- Tây bắc là ở chỗ nào ? Tây bắc hẻm Mạch Kiết hay tây bắc Biện Kinh? Hay là tây bắc của Đại Tống? Tây bắc phủ Tây Bình? Chỉ có hai chữ “tây bắc” này thì thật là mênh mông. Vậy đệ phải đi đến vô tận sao?
Địch Thanh có chút buồn rầu. Lát sau hắn nghĩ ra điều gì, phấn chấn nói:
- Quách đại ca chớ quên năm chữ “tây bắc phong vân tụ”.Chẳng phải nơi tây bắc có phong vân là vùng biên ải sao? Tây Bình vương Nguyên Hạo từng mấy lần gây rối với Đại Tống. Nói vậy nơi nào mau chóng nổi lên chiến sự, nơiđó chẳng phải là gió nổi lên rồi mây tụ sao?
Quách Tuân hơi biến đổi sắc mặt, chậm rãi gật đầu nói:
- Nghe đệ nói như vậy thì có khả năng Hương Ba Lạp thực sự ở tây bắc. Nhưng nghĩ lại, theo ta được biết, truyền thuyết về Hương Ba Lạp vốn được lưu truyền từ Thổ Phiên. Nhưng vì sao Thiệu Ung lại chỉ nói hai chữ tây bắc này?
Mặc dù Địch Thanh vẫn còn đau buồn nhưng trong lòng vẫn còn hy vọng. Hắn nói thêm:
- Quách đại ca, trong lời tiên tri còn có nói về “ngũ long”, và “tích lệ”. Chẳng lẽ nói “ngũ long” có liên quan với Hương Ba Lạp sao? “Ngũ long” kỳ lạ như vậy, chắc cũng chỉ có thể xuất hiệnở nơi có Hương Ba Lạp ?
Hắn càng có thêm hy vọng thì lại càng muốn Thiệu Ung đề cập đến hai chữ “tích lệ”. Nếu là trước đây thì chắc chắn hắn sẽ suy nghĩ theo quan điểm thương tâm. Nhưng bây giờ hắn đã biết trên đời này có một miếng ngọc tên là Tích Lệ. Nói như vậy thì chữ Tích Lệ kia là miếng ngọc. Nhưng “ngũ long tích lệ khởi” là có ý gì?
Quách Tuân cũng dao động, vẻ mặt đồng lòng:
- Đệ nói nghe cũng có lý. Vậy “ngũ long” đâu, còn trong người của đệ không?
Địch Thanh sờ tay vào ngực, lấy ra cái túi vải, lấy đồ ở trong ra:
- Ngay ở đây.
Ngũ long vẫn còn. Địch Thanh còn lấy ra một quyển sách. Khi Địch Thanh nhìn thấy quyển sách kia thì sợ run lên. Quyển sách kia chính là Hoành Hành đao phổ.
Sau khi Địch Thanh lấy được đao phổ thì có rất nhiều xáo trộn, không có thời gian để nghiên cứu. Hôm nay vô ý mới lấy ra. Hắn không biết rằng khi mình hôn mê, những thứ này kỳ thật đã bị Trương Diệu Ca lấy đi. Nhug chẳng biết tại sao lại trả trở về.
Quách Tuân nói:
- Đệ hãy cất Ngũ long trong người đi. Đệ và nó có duyên, nhớ rõ chớ để mất nó đi. Nói không chừng về sau có tác dụng. A? “Hoành hành”....này là cái gì?
Quách Tuân cầm qua đao phổ, chỉ lật qua hai cái rồi sắc mặt thay đổi, thở dài nói:
- Trên đời này lại có thứ đao pháp bá đạo như thế sao?
Địch Thanh không hiểu nhiều về võ học. Nhưng Quách Tuân là người giỏi võ nghệ, chỉ nhìn mấy lần là phát hiện ra đao phổ ghi chép đao pháp kia có những chiêu thức cực kỳ bén nhọn.
Quách Tuân sau khi xem một lúc lâu đến xuất thần, không kìm nổi lật xem mấy trang. Khi nhìn thấy bốn câu nói trên trang sách thì thần sắc Quách Tuân biến đổi, lẩm bẩm nói:
- Hay cho một câu “thiên quân bách chiến ngã hoành hành”. (Ngàn quân thiện chiến cũng phải thua trước Hoành Hành). Nếu không phải là võ công tuyệt thế thì làm sao lại có được khí khái lớn như thế này. Địch Thanh, đao phổ này từ đâu mà có?
Địch Thanh không còn lòng dạ nào với đao phổ, chỉ nói:
- Quách đại ca, nếu như huynh thích thì cứ việc cầm. Nghe nói đây là đao phổ của thập tam Thái Bảo Lý Tồn Hiếu. Đệ… đệ muốn đi tìm Dương bá phụ.
Quách Tuân ngước mày lên kinh ngạc nói:
- Đao phổ Thái Bảo quả nhiên là danh bất hư truyền. Cuộc đời này thấy được thật không uổng học võ.
Thấy Địch Thanh định đi, Quách Tuân chụp lấy Địch Thanh, ấn đao phổ vào tay hắn rồi nói thành khẩn:
- Địch Thanh, mấy thứ tiên đoán kia của Thiệu Ung là do ta hỏi thay đệ đấy. Chỉ sợ là đệ phải rời khỏi kinh thành gấp nên ta muốn nói vài lời với đệ.
Địch Thanh thở hắt ra, để tâm tư mau bình tĩnh lại rồi nhìn Quách Tuân nói:
- Quách đại ca, huynh nói đi.
Trong lòng hắn bây giờ có rất nhiều nghi hoặc nhưng bây giờ không còn quan tâm đến những vấn đề đó nữa. Nhưng hắn không thể không chăm chú nghe những lời Quách Tuân nói.
Quách Tuân vỗ vai Địch Thanh rồi nói:
- Mấy năm gần đây ta nhìn đệ, có rất nhiều chuyện… rất nhiều chuyện chúng ta không thể kiểm soát được. Một khi đã như vậy, ta sẽ không oán trời trách đất nữa.
Ánh mắt Địch Thanh bình tĩnh, chân thành nói:
- Quách đại ca, đệ rất cảm tạ huynh. Từ trước đến nay huynh như đại ca luôn dễ dàng bỏ qua cho tính trẻ con và nóng nảy của đệ. Thậm chí đệ gây ra họa thì huynh vẫn luôn là người đứng ra gánh vác. Đệ xin hứa với huynh là về sau đệ sẽ không nóng nảy như vậy nữa.
Khóe mắt Quách Tuân có hơi ướt, vui mừng cười nói:
- Trong lúc đệ buồn phiền mà có thể nói ra những lời này, ta cũng không còn lo lắng gì nữa. Nhưng ta muốn nói, một người nếu không muốn mọi chuyện đều phải nhờ vào người khác thì nhất định phải dựa vào bản lĩnh của mình. Đệ muốn tìm Hương Ba Lạp là một chuyện rất khó khăn, không những cần phải có nghị lực, ý chí mà còn cần những nhân tố khác. Ta hy vọng đệ có thể tự mình đứng lên gánh vác trách nhiệm của trượng phu. Ta muốn đệ mang theo đao phổ này, đọc cho kỹ, xem cho kỹ. Đại ca không cầu xin đệ điều gì quá đáng, chỉ cần đệ xem đao phổ một cách nghiêm túc, học được đao pháp Thái Bảo, hoành hành thiên hạ. Khi đó, đệ sẽ có nhiều cơ duyên hơn. Chẳng phải như vậy thì việc tìm kiếm Hương Ba Lạp càng dễ hơn?
Địch Thanh cầm cuốn sách, cảm nhận được sự quan tâm của Quách Tuân. Rất ít khi Quách Tuân cầu xin người khác, nhưng khi cầu xin Địch Thanh thì lại là vì Địch Thanh.
- Quách đại ca, đệ biết rồi.
Địch Thanh cảm kích nói.
Quách Tuân cười nói:
- Tốt. Tốt! Vậy đệ hãy đi đi.
Địch Thanh xoay người một lần nữa, bước chân vững chắc và thận trọng hơn, không còn lảo đảo như vừa rồi nữa.
Danh sách chương