Bọn phản quân ở dưới thành mới tỉnh ngộ, bỏ qua Trương Ngọc, giương cung cài tên, nhằm về phía Địch Thanh đang vọt tới. Trường tiễn như châu chấu, từ trên không trung rung động vù vù. Giữa lúc bọn chúng vội vã, mặc dù bắn không đồng đều, nhưng trong phút chốc, đã có hơn mười mũi trường tiễn bắnra. Nhưng không ngờ Địch Thanh chỉ vung tay lên, đều đã bắt được các mũi trường tiễn trước mặt, còn mấy mũi trường tiễn khác như cá lọt lưới, nhưng đã không thể gây thương tổn cho Địch Thanh.
Cung tiễn thủ giật mình khiếp đảm, thầm nghĩ người này tay không bắt lấy phi tiễn mà không thốt nổi nên lời. Trước đây bọn chúng chưa từng nghe nói tới, Địch Thanh lại lợi hại đến như vậy? Không đợi cung tiễn thủ lại giương cung, Địch Thanh đã vọt tới bên cạnh Mã Quý Lương, cánh tay vung lên, hơn mười mũi trường tiễn đều đâm vào trong bụng của Mã Quý Lương.
Mã Quý Lương lui lại không kịp, chỉ cảm thấy bụng đau nhức, cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy máu tươi đầm đìa, một đám trường tiễn vào bụng. Nhưng y vẫn không thể tin được vào sự thật trước mắt.
Đôi tròng mắt của Địch Thanh đã lờ đờ như chết, nhìn chằm chằm vào Mã Quý Lương, nói từng chữ một:
- Kẻ nào hại chết Vũ Thường, toàn bộ đều phải chết!
Cả người Mã Quý Lương phát run, nhưng không kịp mở miệng, cánh tay của Địch Thanh lại kéo, rút hết hơn mười mũi tên lại. Mã Quý Lương hét lên một tiếng long trời lở đất, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân cùng với ruột, máu tươi cùng nhau phun ra ngoài, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Địch Thanh ra tay thật sự quá nhanh, nhanh đến mức phản quân thậm chí phản ứng không kịp nữa. Có hai người không biết sống chết mà xông lại định cứu Mã Quý Lương, một người ra sức bổ nhào về phía trước, ôm lấy hai chân của Địch Thanh, một người khác vung trường thương nhanh chóng định đâm, nhưng khi thấy thủ đoạn giết người của Địch Thanh ngoan độc như vậy, trong lúc nhất thời đứng đờ ra tại chỗ.
Địch Thanh quát một tiếng, âm thanh chấn động tận trời. Hai chân giãy nhẹ ra, đá vào ngực của người đang đánh tới, người nọ kêu thảm một tiếng, ngực đã bị lún vào trong, máu tươi phun ra dữ dội, cả người bay ra thật xa. Khi rơi xuống đất, y chỉ lăn hai vòng mà nằm im không còn một tiếng động. Người cầm thương kia bị một tiếng quát kinh hãi làm cho vỡ mật, lắc lư hai cái, ngã xuống ngửa mặt lên trời, bị Địch Thanh hù cho chết tươi.
Đám cung tiễn thủ còn lại mặc dù tiễn đã ở dây cung, nhìn thấy tình hình như thế, quên luôn cả bắn ra.
Cánh tay của Địch Thanh vung lên, trường tiễn trong tay bay ra theo hình quạt, rung động trong không trung vù vù, so với cung bắn còn muốn mạnh hơn. Một ít phản quân trốn tránh không kịp, bị trúng tên ngã ra đất, những người còn lại hô một tiếng, bỏ chạy. Bọn họ không sợ tạo phản , nhưng khi thấy Địch Thanh cả người đằng đằng sát khí, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, cũng khiếp đảm kinh hồn, không dám chiến đấu nữa.
Lúc này bên cạnh hai người Vũ Anh, Trương Ngọc đã không còn kẻ địch, bảo hộ ở trước người Triệu Trinh. Cả hai thấy Địch Thanh đột nhiên uy vũ như vậy, hơi giật mình, còn có chút kính sợ.
Ở đầu thành Lưu Tòng Đức thấy Mã Quý Lương chết thảm, đã đỏ cả tròng mắt, quát:
- Đi xuống giết Địch Thanh, ai giết được Địch Thanh, tiền thưởng ngàn lượng!
Trọng thưởng như vậy, lại không có người có gan.
Lưu Tòng Đức còn muốn hô nữa, đột nhiên ngậm miệng, cả người rét run.
Trong mưa to, Địch Thanh chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía cửa thành, ánh mắt lạnh lẽo. Lưu Tòng Đức câm cổ họng, mặc dù cảm thấy khoảng cách rất xa, nhưng ánh mắt của Địch Thanh lại như đao dí sát, khiến y không rét mà run.
Địch Thanh vẫn đang run rẩy, đột nhiên mỉm cười giễu cợt, nhưng tiếng cười kia so với khóc còn bi thương hơn gấp trăm lần. Hắn hơi cúi người, nhặt hai thanh đao, điểm nhẹ chân rồi lao về phía cửa thành.
Trong mắt của Địch Thanh chỉ có Lưu Tòng Đức, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, giết Lưu Tòng Đức, phải giết Lưu Tòng Đức!
Lưu Tòng Đức nhìn thấy, trong lòng phát lạnh, quát:
- Bảo vệ thành! Bằng không một người cũng không thể sống!
Y nếu nói là bảo vệ mình, bọn phản quân này sẽ nhanh chóng giải tán ngay lập tức, nhưng khi phản quân nghe thấy một người cũng không thể sống thì đều trở nên nghiêm túc.
Bọn phản quân ai cũng biết, Địch Thanh đau lòng vì cái chết của Dương Vũ Thường, gặp người liền giết, cửa thành này nhất định không thể để cho hắn xông lên.
Tình thế đảo ngược, mọi người từ tập giá (tập kích vua) chuyển thành tự bảo vệ mạng của mình, lớn tiếng hò hét. Lập tức có cung tiễn thủ chặn lại đường đi lên thành, có bảy tám người khác đứng so le với nhau, hoặc cầm thương, hoặc cầm đao, canh giữ lối đi chính lên trên lầu thành, chỉ chờ Địch Thanh chui lên, đao kiếm đồng thời chém, trường tiễn trút xuống, nhất định chặn lại Địch Thanh dưới lầu.
Ngờ đâu Địch Thanh chạy vội tới dưới tường thành, nhưng lại không theo chính đạo, mà ra sức nhảy, từ từ bay lên, theo một bên tường thành.
Nhưng tường thành lại cao tới mấy trượng, lẽ nào hắn có thể nhảy lên được? Mắt thấy hắn sắp rơi, Địch Thanh lại giơ tay cắm thẳng đơn đao ở trong tay trái vào bên trong tường thành cứng rắn.
Tường thành Hoàng Nghi Môn này được làm từ đá, đơn đao trong tay của Địch Thanh cũng không phải là bảo đao, nhưng một đao kia lại đâm vào tường thành giống như cắt đậu hủ.
Mọi người ở trên hay dưới thành đều nghẹn họng nhìn trân trân, khó tin được trong thiên hạ lại có người thần võ đến như thế.
Địch Thanh một đao đâm trúng tường thành, dựa thế bay lên, người nhẹ như yến (chim yến). Thì ra Dương Vũ Thường đã chết, trong lòng của Địch Thanh đau thương vô hạn, nhưng chẳng biết tại sao, hai con cự long từ lâu đã biến mất kia bỗng dưng lại xuất hiện, trở về trong óc, cuồn cuộn không ngừng. Địch Thanh mượn thế bay lượn của cự long, chỉ cảm thấy toàn thân tinh lực tràn đầy, còn mạnh hơn so với khi ở Tào phủ. Sự căm hận trong lòng như điên, mặc dù ý chí tỉnh táo, nhưng toàn thân như không chịu sự khống chế của bản thân nữa.
Hắn mượn lực mà lên, nhưng cách tường thành còn có mấy xích, mắt thấy sắp phải rơi xuống, đơn đao trong tay phải ra sức chém tới. Một đao chém vào tường thành khiến cho đơn đao bị gãy. Thân mình của Địch Thanh hơi ngừng, vứt bỏ đơn đao, lại mượn lực, xoay người nhảy vào tường thành, đứng ở trước mặt của Lưu Tòng Đức.
Lưu Tòng Đức sợ tới mức đái ra quần. Y cho là chỉ cần bảo vệ được đường lên thành, Địch Thanh mặc dù dũng mãnh tới mấy, nhưng cũng không thể giết được y. Chỉ cần kiên trì đợi viện quân đến, còn chưa biết ai chết về tay ai. Làm sao y có thể ngờ được viện quân chưa tới, Địch Thanh đã như thần binh từ trên trời giáng xuống, đã ở ngay trước mắt y. Lưu Tòng Đức chết lặng, không thể động đậy. Đám phản quân la hét ồn ào, chạy vội về phía dưới thành, đâu còn nghĩ tới sự sống chết của Lưu Tòng Đức nữa?
Địch Thanh khẽ vươn tay, tóm lấy cổ của Lưu Tòng Đức. Thấy cái chết ở ngay trước mắt, Lưu Tòng Đức vội kêu lên:
- Đừng giết ta!
Địch Thanh buồn bã lạnh nhạt nhìn Lưu Tòng Đức:
- Không giết ngươi? Cho ta một lí do?
Lưu Tòng Đức gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, kêu lên:
- Chủ mưu tạo phản không phải ta!
Địch Thanh buồn bã cười:
- Là ngươi hay không phải ngươi, Vũ Thường rốt cuộc cũng đã chết. Ngươi làm cho nàng sống lại, ta sẽ tạm tha cho ngươi.
Lưu Tòng Đức run giọng nói:
- Người chết làm sao có thể sống lại?
Hai tròng mắt của Địch Thanh tràn đầy vẻ oán độc, âm trầm nói:
- Vậy ngươi đành phải chết rồi.
Cánh tay của hắn khẽ động, định ném Lưu Tòng Đức xuống dưới thành, chợt nghe từ dưới cửa thành có người gọi to:
- Địch Thanh, dừng tay!
Địch Thanh lạnh lùng nhìn lại, thấy người vừa hô chính là Lưu Thái Hậu!
Chẳng biết từ lúc nào, Lưu Thái Hậu đã đến trước cửa Hoàng Nghi Môn.
Địch Thanh nắm cổ Lưu Tòng Đức, nhìn Lưu Thái Hậu, thần sắc đờ đẫn. Lưu Thái Hậu quay đầu nói với Quách Tuân:
- Quách Tuân, hãy bảo Địch Thanh dừng tay.
Hoá ra Lưu Thái Hậu ở Đế cung, mãi không thấy Triệu Trinh quay lại, cảm thấy lo lắng. Lúc này có thị vệ giấu mình xuất hiện, chạy đến báo cho biết Triệu Trinh ở chỗ Hoàng Nghi Môn đang tìm đường thoát thân. Quách Tuân nổi giận còn Lưu Thái Hậu càng cuống hơn. Đúng lúc thấy Diệp Tri Thu đã dẫn cấm quân ở ngoài cung tìm đến, mọi người mới đến trước cửa Hoàng Nghi Môn thì thấy Địch Thanh bay lên đầu tường mà không khỏi hoảng sợ.
Lưu Thái Hậu thấy Địch Thanh muốn giết Lưu Tòng Đức, cuống quít ngăn lại. Lưu Tòng Đức là huynh trưởng của Lưu Thái Hậu, con trai của Lưu Mỹ. Lưu Mỹ chết sớm, Lưu Thái Hậu từ sau khi nắm quyền, đối với hậu nhân của Lưu Mỹ cực kỳ yêu thương, đâu có lý nào lại trơ mắt nhìn Địch Thanh giết Lưu Tòng Đức?
Quách Tuân đã thấy rõ hết thảy mọi việc, cả người cũng run rẩy dữ dội. Hai nắm tay của y nắm chặt, trong mắt tràn ngập sự bi thương nhưng không hề nói tiếng nào.
Lưu Thái Hậu cả giận nói:
- Quách Tuân! Ngươi không nghe lời ta nói sao?
Quách Tuân vẫn không nói, phía sau Lưu Thái Hậu chợt có một người gọi to:
- Địch Thanh! Ngươi thả Lưu Tòng Đức, mọi việc đâu còn có đó. Nếu không thả thì...
Không chờ người nọ nói xong, Địch Thanh đã cười lên như sói tru, không đợi cười xong, khàn giọng nói:
- Nếu không thì như thế nào?
Cung tiễn thủ giật mình khiếp đảm, thầm nghĩ người này tay không bắt lấy phi tiễn mà không thốt nổi nên lời. Trước đây bọn chúng chưa từng nghe nói tới, Địch Thanh lại lợi hại đến như vậy? Không đợi cung tiễn thủ lại giương cung, Địch Thanh đã vọt tới bên cạnh Mã Quý Lương, cánh tay vung lên, hơn mười mũi trường tiễn đều đâm vào trong bụng của Mã Quý Lương.
Mã Quý Lương lui lại không kịp, chỉ cảm thấy bụng đau nhức, cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy máu tươi đầm đìa, một đám trường tiễn vào bụng. Nhưng y vẫn không thể tin được vào sự thật trước mắt.
Đôi tròng mắt của Địch Thanh đã lờ đờ như chết, nhìn chằm chằm vào Mã Quý Lương, nói từng chữ một:
- Kẻ nào hại chết Vũ Thường, toàn bộ đều phải chết!
Cả người Mã Quý Lương phát run, nhưng không kịp mở miệng, cánh tay của Địch Thanh lại kéo, rút hết hơn mười mũi tên lại. Mã Quý Lương hét lên một tiếng long trời lở đất, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân cùng với ruột, máu tươi cùng nhau phun ra ngoài, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Địch Thanh ra tay thật sự quá nhanh, nhanh đến mức phản quân thậm chí phản ứng không kịp nữa. Có hai người không biết sống chết mà xông lại định cứu Mã Quý Lương, một người ra sức bổ nhào về phía trước, ôm lấy hai chân của Địch Thanh, một người khác vung trường thương nhanh chóng định đâm, nhưng khi thấy thủ đoạn giết người của Địch Thanh ngoan độc như vậy, trong lúc nhất thời đứng đờ ra tại chỗ.
Địch Thanh quát một tiếng, âm thanh chấn động tận trời. Hai chân giãy nhẹ ra, đá vào ngực của người đang đánh tới, người nọ kêu thảm một tiếng, ngực đã bị lún vào trong, máu tươi phun ra dữ dội, cả người bay ra thật xa. Khi rơi xuống đất, y chỉ lăn hai vòng mà nằm im không còn một tiếng động. Người cầm thương kia bị một tiếng quát kinh hãi làm cho vỡ mật, lắc lư hai cái, ngã xuống ngửa mặt lên trời, bị Địch Thanh hù cho chết tươi.
Đám cung tiễn thủ còn lại mặc dù tiễn đã ở dây cung, nhìn thấy tình hình như thế, quên luôn cả bắn ra.
Cánh tay của Địch Thanh vung lên, trường tiễn trong tay bay ra theo hình quạt, rung động trong không trung vù vù, so với cung bắn còn muốn mạnh hơn. Một ít phản quân trốn tránh không kịp, bị trúng tên ngã ra đất, những người còn lại hô một tiếng, bỏ chạy. Bọn họ không sợ tạo phản , nhưng khi thấy Địch Thanh cả người đằng đằng sát khí, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, cũng khiếp đảm kinh hồn, không dám chiến đấu nữa.
Lúc này bên cạnh hai người Vũ Anh, Trương Ngọc đã không còn kẻ địch, bảo hộ ở trước người Triệu Trinh. Cả hai thấy Địch Thanh đột nhiên uy vũ như vậy, hơi giật mình, còn có chút kính sợ.
Ở đầu thành Lưu Tòng Đức thấy Mã Quý Lương chết thảm, đã đỏ cả tròng mắt, quát:
- Đi xuống giết Địch Thanh, ai giết được Địch Thanh, tiền thưởng ngàn lượng!
Trọng thưởng như vậy, lại không có người có gan.
Lưu Tòng Đức còn muốn hô nữa, đột nhiên ngậm miệng, cả người rét run.
Trong mưa to, Địch Thanh chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía cửa thành, ánh mắt lạnh lẽo. Lưu Tòng Đức câm cổ họng, mặc dù cảm thấy khoảng cách rất xa, nhưng ánh mắt của Địch Thanh lại như đao dí sát, khiến y không rét mà run.
Địch Thanh vẫn đang run rẩy, đột nhiên mỉm cười giễu cợt, nhưng tiếng cười kia so với khóc còn bi thương hơn gấp trăm lần. Hắn hơi cúi người, nhặt hai thanh đao, điểm nhẹ chân rồi lao về phía cửa thành.
Trong mắt của Địch Thanh chỉ có Lưu Tòng Đức, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, giết Lưu Tòng Đức, phải giết Lưu Tòng Đức!
Lưu Tòng Đức nhìn thấy, trong lòng phát lạnh, quát:
- Bảo vệ thành! Bằng không một người cũng không thể sống!
Y nếu nói là bảo vệ mình, bọn phản quân này sẽ nhanh chóng giải tán ngay lập tức, nhưng khi phản quân nghe thấy một người cũng không thể sống thì đều trở nên nghiêm túc.
Bọn phản quân ai cũng biết, Địch Thanh đau lòng vì cái chết của Dương Vũ Thường, gặp người liền giết, cửa thành này nhất định không thể để cho hắn xông lên.
Tình thế đảo ngược, mọi người từ tập giá (tập kích vua) chuyển thành tự bảo vệ mạng của mình, lớn tiếng hò hét. Lập tức có cung tiễn thủ chặn lại đường đi lên thành, có bảy tám người khác đứng so le với nhau, hoặc cầm thương, hoặc cầm đao, canh giữ lối đi chính lên trên lầu thành, chỉ chờ Địch Thanh chui lên, đao kiếm đồng thời chém, trường tiễn trút xuống, nhất định chặn lại Địch Thanh dưới lầu.
Ngờ đâu Địch Thanh chạy vội tới dưới tường thành, nhưng lại không theo chính đạo, mà ra sức nhảy, từ từ bay lên, theo một bên tường thành.
Nhưng tường thành lại cao tới mấy trượng, lẽ nào hắn có thể nhảy lên được? Mắt thấy hắn sắp rơi, Địch Thanh lại giơ tay cắm thẳng đơn đao ở trong tay trái vào bên trong tường thành cứng rắn.
Tường thành Hoàng Nghi Môn này được làm từ đá, đơn đao trong tay của Địch Thanh cũng không phải là bảo đao, nhưng một đao kia lại đâm vào tường thành giống như cắt đậu hủ.
Mọi người ở trên hay dưới thành đều nghẹn họng nhìn trân trân, khó tin được trong thiên hạ lại có người thần võ đến như thế.
Địch Thanh một đao đâm trúng tường thành, dựa thế bay lên, người nhẹ như yến (chim yến). Thì ra Dương Vũ Thường đã chết, trong lòng của Địch Thanh đau thương vô hạn, nhưng chẳng biết tại sao, hai con cự long từ lâu đã biến mất kia bỗng dưng lại xuất hiện, trở về trong óc, cuồn cuộn không ngừng. Địch Thanh mượn thế bay lượn của cự long, chỉ cảm thấy toàn thân tinh lực tràn đầy, còn mạnh hơn so với khi ở Tào phủ. Sự căm hận trong lòng như điên, mặc dù ý chí tỉnh táo, nhưng toàn thân như không chịu sự khống chế của bản thân nữa.
Hắn mượn lực mà lên, nhưng cách tường thành còn có mấy xích, mắt thấy sắp phải rơi xuống, đơn đao trong tay phải ra sức chém tới. Một đao chém vào tường thành khiến cho đơn đao bị gãy. Thân mình của Địch Thanh hơi ngừng, vứt bỏ đơn đao, lại mượn lực, xoay người nhảy vào tường thành, đứng ở trước mặt của Lưu Tòng Đức.
Lưu Tòng Đức sợ tới mức đái ra quần. Y cho là chỉ cần bảo vệ được đường lên thành, Địch Thanh mặc dù dũng mãnh tới mấy, nhưng cũng không thể giết được y. Chỉ cần kiên trì đợi viện quân đến, còn chưa biết ai chết về tay ai. Làm sao y có thể ngờ được viện quân chưa tới, Địch Thanh đã như thần binh từ trên trời giáng xuống, đã ở ngay trước mắt y. Lưu Tòng Đức chết lặng, không thể động đậy. Đám phản quân la hét ồn ào, chạy vội về phía dưới thành, đâu còn nghĩ tới sự sống chết của Lưu Tòng Đức nữa?
Địch Thanh khẽ vươn tay, tóm lấy cổ của Lưu Tòng Đức. Thấy cái chết ở ngay trước mắt, Lưu Tòng Đức vội kêu lên:
- Đừng giết ta!
Địch Thanh buồn bã lạnh nhạt nhìn Lưu Tòng Đức:
- Không giết ngươi? Cho ta một lí do?
Lưu Tòng Đức gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, kêu lên:
- Chủ mưu tạo phản không phải ta!
Địch Thanh buồn bã cười:
- Là ngươi hay không phải ngươi, Vũ Thường rốt cuộc cũng đã chết. Ngươi làm cho nàng sống lại, ta sẽ tạm tha cho ngươi.
Lưu Tòng Đức run giọng nói:
- Người chết làm sao có thể sống lại?
Hai tròng mắt của Địch Thanh tràn đầy vẻ oán độc, âm trầm nói:
- Vậy ngươi đành phải chết rồi.
Cánh tay của hắn khẽ động, định ném Lưu Tòng Đức xuống dưới thành, chợt nghe từ dưới cửa thành có người gọi to:
- Địch Thanh, dừng tay!
Địch Thanh lạnh lùng nhìn lại, thấy người vừa hô chính là Lưu Thái Hậu!
Chẳng biết từ lúc nào, Lưu Thái Hậu đã đến trước cửa Hoàng Nghi Môn.
Địch Thanh nắm cổ Lưu Tòng Đức, nhìn Lưu Thái Hậu, thần sắc đờ đẫn. Lưu Thái Hậu quay đầu nói với Quách Tuân:
- Quách Tuân, hãy bảo Địch Thanh dừng tay.
Hoá ra Lưu Thái Hậu ở Đế cung, mãi không thấy Triệu Trinh quay lại, cảm thấy lo lắng. Lúc này có thị vệ giấu mình xuất hiện, chạy đến báo cho biết Triệu Trinh ở chỗ Hoàng Nghi Môn đang tìm đường thoát thân. Quách Tuân nổi giận còn Lưu Thái Hậu càng cuống hơn. Đúng lúc thấy Diệp Tri Thu đã dẫn cấm quân ở ngoài cung tìm đến, mọi người mới đến trước cửa Hoàng Nghi Môn thì thấy Địch Thanh bay lên đầu tường mà không khỏi hoảng sợ.
Lưu Thái Hậu thấy Địch Thanh muốn giết Lưu Tòng Đức, cuống quít ngăn lại. Lưu Tòng Đức là huynh trưởng của Lưu Thái Hậu, con trai của Lưu Mỹ. Lưu Mỹ chết sớm, Lưu Thái Hậu từ sau khi nắm quyền, đối với hậu nhân của Lưu Mỹ cực kỳ yêu thương, đâu có lý nào lại trơ mắt nhìn Địch Thanh giết Lưu Tòng Đức?
Quách Tuân đã thấy rõ hết thảy mọi việc, cả người cũng run rẩy dữ dội. Hai nắm tay của y nắm chặt, trong mắt tràn ngập sự bi thương nhưng không hề nói tiếng nào.
Lưu Thái Hậu cả giận nói:
- Quách Tuân! Ngươi không nghe lời ta nói sao?
Quách Tuân vẫn không nói, phía sau Lưu Thái Hậu chợt có một người gọi to:
- Địch Thanh! Ngươi thả Lưu Tòng Đức, mọi việc đâu còn có đó. Nếu không thả thì...
Không chờ người nọ nói xong, Địch Thanh đã cười lên như sói tru, không đợi cười xong, khàn giọng nói:
- Nếu không thì như thế nào?
Danh sách chương