“Cắc” một tiếng vang lên, Dạ Nguyệt Phi Thiên đã ấn nút. Bầu không khí tĩnh lặng, sát khí bao trùm.
Ánh hàn quang loé lên trong mắt Quách Tuân, đột nhiên anh ta vươn tay, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta chộp được đôi cánh của Dạ Nguyệt Phi Thiên, bẻ gập lại, đánh bật hết số ám khí về lại chỗ cũ.
Đôi cánh được làm bằng tơ tằm quả thực là mềm dẻo vô cùng, bị bảy loại ám khí đánh trúng cũng không rách! Đôi cánh bất ngờ cuộn lại, ôm xung quanh Dạ Nguyệt Phi Thiên.
Dạ Nguyệt Phi Thiên đã tính toán hết mọi khả năng có thể xảy ra, nhưng có nằm mơ y cũng không nghĩ đến chuyện tất cả số ám khí bắn ra lại bị đánh bật trở lại. Ngay cả thần tiên cũng không thể địch lại sự công kích của bảy loại ám khí, Dạ Nguyệt Phi Thiên lại không phải là thần tiên, thì làm sao y có thể địch lại được ám khí của chính mình!
Trong khoảnh khắc tất cả chìm vào khoảng không đen tối vô cùng đó, Dạ Nguyệt Phi Thiên chỉ nghĩ, không biết bên chỗ Thác Bạt Hành Nhạc thế nào? Trong lúc Quách Tuân đang truy đuổi Dạ Nguyệt Phi Thiên, thì Thác Bạt Hành Nhạc đã lao đến trước mặt Diệp Tri Thu.
Trong bóng tối, y cố nhiên chiếm được chút lợi thế, nhưng cũng mất đi phương hướng của đối thủ. Y chỉ dựa theo tàn ảnh hồi nãy ở trong mắt mà đánh tới, lúc này, một đạo kình phong sắc lạnh nhắm thẳng vào ngực của Thác Bạt Hành Nhạc.
Thác Bạt Hành Nhạc cũng không né tránh, cứ thế uốn mình lao đến. Chỉ nghe xoạt một tiếng, luồng kình phong sắc bén đó đã đâm thẳng vào ngực Thác Bạt Hành Nhạc. Thác Bạt Hành Nhạc hét lớn một tiếng, vung tay tung một chưởng, đánh trúng ngay ngực đối thủ.
Người đó không ngờ Thác Bạt Hành Nhạc lại không né tránh, bị một chưởng của gã đánh trúng, té văng ra ngoài. Thác Bạt Hành Nhạc đưa tay rút mũi kiếm cắm ngay ngực ra, hét liền mấy tiếng, vung lưỡi trường kiếm đâm chém tới tấp như gió, vừa hy vọng có thế chém chết được Triệu Trinh, vừa trông mong Dạ Nguyệt Phi Thiên kịp thời đuổi tới.
Thác Bạt Hành Nhạc sinh ra đã khác người, phủ tạng hơi lệch, cho nên dù bị Quách Tuân đâm xuyên tim nhưng vẫn còn giữ lại được chút sức sống. Nhưng máu của gã chảy không ngừng, chỉ dựa vào một chút hơi tàn để duy trì, bây giờ trước mắt bắt đầu tối sầm.
Lúc này, gã chỉ nghe thấy Dạ Nguyệt Phi Thiên rên lên một tiếng đau đớn trong không trung, rồi không nghe động tĩnh gì nữa, trái tim gã cũng như chìm xuống, thấy phía trước mơ hồ như có bóng người, gã hét lớn một tiếng, thanh trường kiếm buông rơi khỏi tay. Gã nghe đâu đó như có tiếng nữ nhân hét lên khiếp hãi, ngay sau đó Thác Bạt Hành Nhạc cảm thấy lạnh buốt sau lưng, vật gì đó kêu “bộp” một tiếng, rồi đâm xuyên từ sau lưng ra trước ngực gã.
Đó là một thanh kiếm nhuốm máu. Trường kiếm lạnh buốt, soạt một cái liền rút lại, mang theo tất cả sức lực toàn thân của Thác Bạt Hành Nhạc. Trên mặt Thác Bạt Hành Nhạc lộ ra một nét cười quỷ dị, lắc lư hai cái, đoạn ngã xuống đất.
Cuộc chiến đã ngừng!
Ánh lửa lại được thắp lên trong căn phòng tối,.Quách Tuân tay cầm dụng cụ đánh lửa, mồi lửa, yên lặng nhìn hai thây người đang nằm dưới đất. Dạ Nguyệt Phi Thiên sớm đã chết. Thác Bạt Hành Nhạc vẫn còn một chút hơi thở.
Vương Khuê thu lại thanh trường kiếm, ánh mắt rừng rực sát khí, lúc nãy chính là một kiếm của y đâm trúng Thác Bạt Hành Nhạc, kết liễu một con thú điên cuồng.
Lúc này Thác Bạt Hành Nhạc mới nhận ra, Triệu Trinh sớm đã rời khỏi vị trí ban đầu, bên cạnh có Địch Thanh bảo vệ, còn người mà mình vừa đánh trúng hoá ra lại là Lý Thuận Dung.
- Ý trời…ý trời…
Thác Bạt Hành Nhạc thì thào tự nói.
Quách Tuân lạnh lùng:
- Trời gây nghiệt, còn hiểu được, tự gây nghiệt, không thể sống!
Thác Bạt Hành Nhạc bật cười như điên, máu tươi trong lồng ngực gần như đã chảy cạn:
- Thắng làm vua, thua làm giặc, sao phải nhiều lời? Các người… hay lắm…bọn ta thua rồi… nhưng mà… các người… cũng không tính là thắng được!
Gã nghẹo đầu sang bên. Gã đã chết nhưng trên mặt nét cười quỷ dị vẫn còn đó, khiến cho người ta nhìn vào mà thấy lạnh thấu tim.
Quách Tuân và Diệp Tri Thu đưa mắt nhìn nhau, giữa đầu chân mày đều vương chút ưu tư. Địch Thanh cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ Quách Tuân, Diệp Tri Thu đã giành được thắng lợi hoàn toàn, lẽ ra phải vui mừng mới phải, bọn họ lại còn lo lắng điều gì? Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, đã thấy Triệu Trinh nhào đến bên Lý Thuận Dung, ân cần hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Thì ra, hồi nãy trong lúc kịch chiến, Diệp Tri Thu đã túm lấy Triệu Trinh, đưa đến bên cạnh Địch Thanh. Thác Bạt Hành Nhạc liều mạng xông tới, tuy gã đã làm tắt hết đèn đuốc, chiếm lấy thế thượng phong, nhưng đồng thời cũng để mất tung tích của Triệu Trinh. Chẳng qua cũng là do Diệp Tri Thu tương kế tựu kế, bằng không với khả năng của y, bất luận là ám khí gì, cũng không thế đánh tắt được tất cả đèn đuốc. Nhưng điều mà Diệp Tri Thu không thể ngờ, là Lý Thuận Dung lại đột nhiên lao tới, hứng lấy một kiếm của Thác Bạt Hành Nhạc.
Lý Thuận Dung đâu có nhiều mưu tính đến vậy, bà ta càng không biết là Triệu Trinh sớm đã rời khỏi vị trí ban đầu, chỉ biết là nhất định phải bảo vệ Triệu Trinh.
Ai cũng nhận ra rằng, Lý Thuận Dung coi trọng tính mạng của Triệu Trinh hơn hết thảy mọi thứ, thậm chí còn coi trọng hơn cả tính mạng của bản thân! May thay, trong bóng tối, nhát kiếm đó chỉ chém sượt qua cánh tay của Lý Thuận Dung!
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng ân cần của Triệu Trinh, Lý Thuận Dung cố gượng cười, nói:
- Thánh thượng, không sao đâu, người không có việc gì là tốt rồi.
Triệu Trinh rơi lệ, chỉ nói:
- Nhưng mà… ngươi bị thương rồi, ngươi vì ta mà bị thương rồi.
Trong mắt Lý Thuận Dung ngập tràn vẻ từ ái và vui mừng:
- Một vết thương nhỏ thôi, không đáng gì.
Lúc này Triệu Trinh mới để ý thấy cánh tay của Lý Thuận Dung vẫn đang chảy máu, vội nói:
- Địch Thanh, ngươi mau đưa Lý Thuận Dung đi tìm thái y khám xem. Trẫm… trẫm còn có chuyện cần nói với Quách Chỉ huy.
Địch Thanh gật đầu, đỡ Lý Thuận Dung đi trước. Lý Thuận Dung có vẻ không muốn đi, nhưng nhìn vẻ mặt trang nghiêm của Triệu Trinh, đành khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Vậy… người cẩn thận.
Chẳng hiểu vì sao mà khoé mắt Lý Thuận Dung lại ướt nhoè, đi được một bước lại ngoái đầu lại nhìn.
Triệu Trinh khoát tay với Lý Thuận Dung một cái, đoạn nói với Quách Tuân:
- Quách Chỉ huy, sao ngươi lại biết mà đến đây?
Địch Thanh dìu Lý Thuận Dung đi ra khỏi Thái Vân các, nhưng trước khi đi ra, nhờ ánh lửa, thấy sau cánh cửa đá có một bức tranh, hắn không khỏi liếc nhìn một chút.
Việc có tranh trên bốn bức tường của các Đế Vương Huyền Cung (lăng mộ của vua) vốn là chuyện hết đỗi bình thường. Trong Đế Vương Huyền Cung, những bức tranh thường có mặt trăng, mặt trời, và các vì sao để tượng trưng cho thiên hạ, văn thần, võ tướng, đồng thời có ý nghĩa bảo vệ linh hồn cho Đế Vương đã khuất, có thạch thú thần cầm để trấn áp quỷ thần. Thế nhưng, bức tranh đó lại chỉ là một quầng hào quang tỏa ra từ một đám mây, những tia sáng hết sức diễm lệ, lại có bảy màu, bên dưới quầng sáng là trời đất mênh mông.
Một quầng hào quang? Có ý nghĩa gì vậy nhỉ? Địch Thanh chỉ cảm thấy, trong lăng Vĩnh Định, nơi nào cũng đầy những bí mật khó lý giải. Triệu Hằng thiết kế huyền cung như thế này, rốt cục là để làm gì?
Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, hai người đã ra khỏi Thái Vân các. Bên ngoài Thái Vân các vừa có núi, lại có suối, mây trắng quần tụ, sương khói mịt mờ, có chút không giống cõi trần gian. Điều kỳ lạ là, ở đây không hề u ám, nhưng lại không nhìn thấy nguồn sáng. Địch Thanh thật không hiểu, tại sao ở dưới lăng mộ lại có cảnh tượng kỳ lạ như thế này, nhưng thấy sắc mặt của Lý Thuận Dung tái nhợt, nên cũng chẳng dám chần chừ thêm, lập tức đi về hướng Sinh Tử Quan dưới sự chỉ dẫn của bà ta..
Khi đến trước một cánh cửa bí mật, Lý Thuận Dung đột nhiên dừng bước, Địch Thanh không hiểu, hỏi:
- Ở đây còn có cơ quan hay sao?
Lý Thuận Dung nhìn Địch Thanh, ánh mắt vừa như cảm kích, vừa như cầu xin, nói:
- Chúng ta chờ ở đây một lát, được không?
- Vết thương của ngươi...
Địch Thanh có chút do dự.
Lý Thuận Dung né tránh trả lời, nói:
- Nếu lần này Thánh thượng trở về Biện Kinh rồi, thì sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Mi mắt bà ta ướt nhòe, lẩm bẩm nói:
- Cả đời ta, đây là lần đầu tiên được gặp ngài, sợ rằng cũng là lần cuối cùng.
Nói đoạn, không kìm nổi nỗi lòng, bà ta đột nhiên phủ phục xuống bên một tảng đá lớn, khóc thút thít.
Rốt cục thì Địch Thanh cũng không kìm chế nổi sự nghi hoặc trong lòng, hỏi:
- Lý Thuận Dung, tại sao cô lại quan tâm đến Thánh thượng như vậy? Chẳng lẽ…
Trong lòng hắn có một ý nghĩ, nhưng lại không thể nói ra.
Lý Thuận Dung đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Địch Thanh, nói:
- Địch Thanh, ngươi là một người tốt, trên đời này không còn nhiều người tốt như ngươi nữa rồi. Ngươi không quản an nguy của bản thân mà cứu Ích Nhi, ta thật rất biết ơn ngươi.
Bà ta khẽ cúi người, hành lễ thật sâu với Địch Thanh.
Địch Thanh cuống quýt ngăn lại, nói:
- Ích Nhi? Cô đang nói đến Thánh thượng đó sao?
Lý Thuận Dung nói:
- Tên mụ của Thánh thượng là Ích Nhi, sau khi lên làm Thái Tử mới đổi tên khác.
Trong lòng Địch Thanh khẽ chấn động, hắn nhớ rõ khi Lý Thuận Dung mới gặp Triệu Trinh, đã buột miệng nói “ngươi là Ích…”. Bây giờ nghĩ lại, thì ra lúc đó bà ta muốn gọi là Ích Nhi, nhưng Triệu Trinh là Thiên tử cao quý, còn Lý Thuận Dung bất quá chỉ là một phi tần của Tiên đế Chân Tông mà thôi, bà ta có tư cách gì mà gọi Triệu Trinh là Ích Nhi?
Trong lòng Địch Thanh hoang mang, buột miệng nói:
- Cứu giá vốn là việc thuộc về bổn phận của tại hạ, mắc mớ gì cô phải tạ ơn?
Lý Thuận Dung lệ rơi lã chã, nhìn Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, hai mươi mấy năm nay, ta mãi cất giấu một bí mật. Nếu ta không cho Ích Nhi biết điều bí mật này, thì thật là có chết cũng không nhắm mắt. Ta đã sớm nghĩ, nếu còn sống mà ra được khỏi Huyền Cung, ta nhất định sẽ nói cho ngươi điều bí mật này.
Địch Thanh lấy làm khó hiểu, hỏi:
- Ngươi muốn nói điều gì? Thánh thượng nhất định sẽ tin lời ngươi.
Lý Thuận Dung lắc đầu, nói:
- Khi nào ta còn sống thì tuyệt đối không thể nói điều bí mật này với người khác. Lần này Ích Nhi về kinh, nhất định là sẽ không quay lại nữa, ta thì chẳng còn sống được mấy ngày nữa…
Địch Thanh giật mình, nói:
- Ngươi chẳng qua là bị thương ngoài da một chút thôi, sao lại nói là không còn sống được mấy ngày nữa?
Lý Thuận Dung lắc đầu nói:
- Ngươi không biết đâu. Ôi, mấy tháng trước đã có thái y khám bệnh cho ta, nói ta buồn bã quá mà sinh bệnh, trầm kha khó khỏi, không còn được bao nhiêu ngày nữa. Hơn nữa, ta đưa được Thánh thượng vào trong Huyền Cung rồi, vốn cũng không định sống tiếp nữa.
Thần sắc của bà ta hết sức sầu thảm, thấp giọng nói:
- Năm xưa Tiên đế từng nói, chưa đến thời khắc, tuyệt đối nghiêm cấm ta bước vào nơi để quan quách của người. Nếu ta tự ý tiến vào Huyền Cung, tất sẽ không có kết cục tốt.
Trong lòng Địch Thanh có một cảm giác không thể gọi tên, cười lớn nói:
- Chuyện này… nếu tiên đế biết cô làm việc này vì Thánh thượng, thì nhất định sẽ tha thứ cho cô.
Tuy hắn nói lời an ủi là thế, nhưng cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Thời khắc chưa tới? Vậy phải là thời khắc nào?
Ánh hàn quang loé lên trong mắt Quách Tuân, đột nhiên anh ta vươn tay, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta chộp được đôi cánh của Dạ Nguyệt Phi Thiên, bẻ gập lại, đánh bật hết số ám khí về lại chỗ cũ.
Đôi cánh được làm bằng tơ tằm quả thực là mềm dẻo vô cùng, bị bảy loại ám khí đánh trúng cũng không rách! Đôi cánh bất ngờ cuộn lại, ôm xung quanh Dạ Nguyệt Phi Thiên.
Dạ Nguyệt Phi Thiên đã tính toán hết mọi khả năng có thể xảy ra, nhưng có nằm mơ y cũng không nghĩ đến chuyện tất cả số ám khí bắn ra lại bị đánh bật trở lại. Ngay cả thần tiên cũng không thể địch lại sự công kích của bảy loại ám khí, Dạ Nguyệt Phi Thiên lại không phải là thần tiên, thì làm sao y có thể địch lại được ám khí của chính mình!
Trong khoảnh khắc tất cả chìm vào khoảng không đen tối vô cùng đó, Dạ Nguyệt Phi Thiên chỉ nghĩ, không biết bên chỗ Thác Bạt Hành Nhạc thế nào? Trong lúc Quách Tuân đang truy đuổi Dạ Nguyệt Phi Thiên, thì Thác Bạt Hành Nhạc đã lao đến trước mặt Diệp Tri Thu.
Trong bóng tối, y cố nhiên chiếm được chút lợi thế, nhưng cũng mất đi phương hướng của đối thủ. Y chỉ dựa theo tàn ảnh hồi nãy ở trong mắt mà đánh tới, lúc này, một đạo kình phong sắc lạnh nhắm thẳng vào ngực của Thác Bạt Hành Nhạc.
Thác Bạt Hành Nhạc cũng không né tránh, cứ thế uốn mình lao đến. Chỉ nghe xoạt một tiếng, luồng kình phong sắc bén đó đã đâm thẳng vào ngực Thác Bạt Hành Nhạc. Thác Bạt Hành Nhạc hét lớn một tiếng, vung tay tung một chưởng, đánh trúng ngay ngực đối thủ.
Người đó không ngờ Thác Bạt Hành Nhạc lại không né tránh, bị một chưởng của gã đánh trúng, té văng ra ngoài. Thác Bạt Hành Nhạc đưa tay rút mũi kiếm cắm ngay ngực ra, hét liền mấy tiếng, vung lưỡi trường kiếm đâm chém tới tấp như gió, vừa hy vọng có thế chém chết được Triệu Trinh, vừa trông mong Dạ Nguyệt Phi Thiên kịp thời đuổi tới.
Thác Bạt Hành Nhạc sinh ra đã khác người, phủ tạng hơi lệch, cho nên dù bị Quách Tuân đâm xuyên tim nhưng vẫn còn giữ lại được chút sức sống. Nhưng máu của gã chảy không ngừng, chỉ dựa vào một chút hơi tàn để duy trì, bây giờ trước mắt bắt đầu tối sầm.
Lúc này, gã chỉ nghe thấy Dạ Nguyệt Phi Thiên rên lên một tiếng đau đớn trong không trung, rồi không nghe động tĩnh gì nữa, trái tim gã cũng như chìm xuống, thấy phía trước mơ hồ như có bóng người, gã hét lớn một tiếng, thanh trường kiếm buông rơi khỏi tay. Gã nghe đâu đó như có tiếng nữ nhân hét lên khiếp hãi, ngay sau đó Thác Bạt Hành Nhạc cảm thấy lạnh buốt sau lưng, vật gì đó kêu “bộp” một tiếng, rồi đâm xuyên từ sau lưng ra trước ngực gã.
Đó là một thanh kiếm nhuốm máu. Trường kiếm lạnh buốt, soạt một cái liền rút lại, mang theo tất cả sức lực toàn thân của Thác Bạt Hành Nhạc. Trên mặt Thác Bạt Hành Nhạc lộ ra một nét cười quỷ dị, lắc lư hai cái, đoạn ngã xuống đất.
Cuộc chiến đã ngừng!
Ánh lửa lại được thắp lên trong căn phòng tối,.Quách Tuân tay cầm dụng cụ đánh lửa, mồi lửa, yên lặng nhìn hai thây người đang nằm dưới đất. Dạ Nguyệt Phi Thiên sớm đã chết. Thác Bạt Hành Nhạc vẫn còn một chút hơi thở.
Vương Khuê thu lại thanh trường kiếm, ánh mắt rừng rực sát khí, lúc nãy chính là một kiếm của y đâm trúng Thác Bạt Hành Nhạc, kết liễu một con thú điên cuồng.
Lúc này Thác Bạt Hành Nhạc mới nhận ra, Triệu Trinh sớm đã rời khỏi vị trí ban đầu, bên cạnh có Địch Thanh bảo vệ, còn người mà mình vừa đánh trúng hoá ra lại là Lý Thuận Dung.
- Ý trời…ý trời…
Thác Bạt Hành Nhạc thì thào tự nói.
Quách Tuân lạnh lùng:
- Trời gây nghiệt, còn hiểu được, tự gây nghiệt, không thể sống!
Thác Bạt Hành Nhạc bật cười như điên, máu tươi trong lồng ngực gần như đã chảy cạn:
- Thắng làm vua, thua làm giặc, sao phải nhiều lời? Các người… hay lắm…bọn ta thua rồi… nhưng mà… các người… cũng không tính là thắng được!
Gã nghẹo đầu sang bên. Gã đã chết nhưng trên mặt nét cười quỷ dị vẫn còn đó, khiến cho người ta nhìn vào mà thấy lạnh thấu tim.
Quách Tuân và Diệp Tri Thu đưa mắt nhìn nhau, giữa đầu chân mày đều vương chút ưu tư. Địch Thanh cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ Quách Tuân, Diệp Tri Thu đã giành được thắng lợi hoàn toàn, lẽ ra phải vui mừng mới phải, bọn họ lại còn lo lắng điều gì? Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, đã thấy Triệu Trinh nhào đến bên Lý Thuận Dung, ân cần hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Thì ra, hồi nãy trong lúc kịch chiến, Diệp Tri Thu đã túm lấy Triệu Trinh, đưa đến bên cạnh Địch Thanh. Thác Bạt Hành Nhạc liều mạng xông tới, tuy gã đã làm tắt hết đèn đuốc, chiếm lấy thế thượng phong, nhưng đồng thời cũng để mất tung tích của Triệu Trinh. Chẳng qua cũng là do Diệp Tri Thu tương kế tựu kế, bằng không với khả năng của y, bất luận là ám khí gì, cũng không thế đánh tắt được tất cả đèn đuốc. Nhưng điều mà Diệp Tri Thu không thể ngờ, là Lý Thuận Dung lại đột nhiên lao tới, hứng lấy một kiếm của Thác Bạt Hành Nhạc.
Lý Thuận Dung đâu có nhiều mưu tính đến vậy, bà ta càng không biết là Triệu Trinh sớm đã rời khỏi vị trí ban đầu, chỉ biết là nhất định phải bảo vệ Triệu Trinh.
Ai cũng nhận ra rằng, Lý Thuận Dung coi trọng tính mạng của Triệu Trinh hơn hết thảy mọi thứ, thậm chí còn coi trọng hơn cả tính mạng của bản thân! May thay, trong bóng tối, nhát kiếm đó chỉ chém sượt qua cánh tay của Lý Thuận Dung!
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng ân cần của Triệu Trinh, Lý Thuận Dung cố gượng cười, nói:
- Thánh thượng, không sao đâu, người không có việc gì là tốt rồi.
Triệu Trinh rơi lệ, chỉ nói:
- Nhưng mà… ngươi bị thương rồi, ngươi vì ta mà bị thương rồi.
Trong mắt Lý Thuận Dung ngập tràn vẻ từ ái và vui mừng:
- Một vết thương nhỏ thôi, không đáng gì.
Lúc này Triệu Trinh mới để ý thấy cánh tay của Lý Thuận Dung vẫn đang chảy máu, vội nói:
- Địch Thanh, ngươi mau đưa Lý Thuận Dung đi tìm thái y khám xem. Trẫm… trẫm còn có chuyện cần nói với Quách Chỉ huy.
Địch Thanh gật đầu, đỡ Lý Thuận Dung đi trước. Lý Thuận Dung có vẻ không muốn đi, nhưng nhìn vẻ mặt trang nghiêm của Triệu Trinh, đành khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Vậy… người cẩn thận.
Chẳng hiểu vì sao mà khoé mắt Lý Thuận Dung lại ướt nhoè, đi được một bước lại ngoái đầu lại nhìn.
Triệu Trinh khoát tay với Lý Thuận Dung một cái, đoạn nói với Quách Tuân:
- Quách Chỉ huy, sao ngươi lại biết mà đến đây?
Địch Thanh dìu Lý Thuận Dung đi ra khỏi Thái Vân các, nhưng trước khi đi ra, nhờ ánh lửa, thấy sau cánh cửa đá có một bức tranh, hắn không khỏi liếc nhìn một chút.
Việc có tranh trên bốn bức tường của các Đế Vương Huyền Cung (lăng mộ của vua) vốn là chuyện hết đỗi bình thường. Trong Đế Vương Huyền Cung, những bức tranh thường có mặt trăng, mặt trời, và các vì sao để tượng trưng cho thiên hạ, văn thần, võ tướng, đồng thời có ý nghĩa bảo vệ linh hồn cho Đế Vương đã khuất, có thạch thú thần cầm để trấn áp quỷ thần. Thế nhưng, bức tranh đó lại chỉ là một quầng hào quang tỏa ra từ một đám mây, những tia sáng hết sức diễm lệ, lại có bảy màu, bên dưới quầng sáng là trời đất mênh mông.
Một quầng hào quang? Có ý nghĩa gì vậy nhỉ? Địch Thanh chỉ cảm thấy, trong lăng Vĩnh Định, nơi nào cũng đầy những bí mật khó lý giải. Triệu Hằng thiết kế huyền cung như thế này, rốt cục là để làm gì?
Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, hai người đã ra khỏi Thái Vân các. Bên ngoài Thái Vân các vừa có núi, lại có suối, mây trắng quần tụ, sương khói mịt mờ, có chút không giống cõi trần gian. Điều kỳ lạ là, ở đây không hề u ám, nhưng lại không nhìn thấy nguồn sáng. Địch Thanh thật không hiểu, tại sao ở dưới lăng mộ lại có cảnh tượng kỳ lạ như thế này, nhưng thấy sắc mặt của Lý Thuận Dung tái nhợt, nên cũng chẳng dám chần chừ thêm, lập tức đi về hướng Sinh Tử Quan dưới sự chỉ dẫn của bà ta..
Khi đến trước một cánh cửa bí mật, Lý Thuận Dung đột nhiên dừng bước, Địch Thanh không hiểu, hỏi:
- Ở đây còn có cơ quan hay sao?
Lý Thuận Dung nhìn Địch Thanh, ánh mắt vừa như cảm kích, vừa như cầu xin, nói:
- Chúng ta chờ ở đây một lát, được không?
- Vết thương của ngươi...
Địch Thanh có chút do dự.
Lý Thuận Dung né tránh trả lời, nói:
- Nếu lần này Thánh thượng trở về Biện Kinh rồi, thì sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Mi mắt bà ta ướt nhòe, lẩm bẩm nói:
- Cả đời ta, đây là lần đầu tiên được gặp ngài, sợ rằng cũng là lần cuối cùng.
Nói đoạn, không kìm nổi nỗi lòng, bà ta đột nhiên phủ phục xuống bên một tảng đá lớn, khóc thút thít.
Rốt cục thì Địch Thanh cũng không kìm chế nổi sự nghi hoặc trong lòng, hỏi:
- Lý Thuận Dung, tại sao cô lại quan tâm đến Thánh thượng như vậy? Chẳng lẽ…
Trong lòng hắn có một ý nghĩ, nhưng lại không thể nói ra.
Lý Thuận Dung đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Địch Thanh, nói:
- Địch Thanh, ngươi là một người tốt, trên đời này không còn nhiều người tốt như ngươi nữa rồi. Ngươi không quản an nguy của bản thân mà cứu Ích Nhi, ta thật rất biết ơn ngươi.
Bà ta khẽ cúi người, hành lễ thật sâu với Địch Thanh.
Địch Thanh cuống quýt ngăn lại, nói:
- Ích Nhi? Cô đang nói đến Thánh thượng đó sao?
Lý Thuận Dung nói:
- Tên mụ của Thánh thượng là Ích Nhi, sau khi lên làm Thái Tử mới đổi tên khác.
Trong lòng Địch Thanh khẽ chấn động, hắn nhớ rõ khi Lý Thuận Dung mới gặp Triệu Trinh, đã buột miệng nói “ngươi là Ích…”. Bây giờ nghĩ lại, thì ra lúc đó bà ta muốn gọi là Ích Nhi, nhưng Triệu Trinh là Thiên tử cao quý, còn Lý Thuận Dung bất quá chỉ là một phi tần của Tiên đế Chân Tông mà thôi, bà ta có tư cách gì mà gọi Triệu Trinh là Ích Nhi?
Trong lòng Địch Thanh hoang mang, buột miệng nói:
- Cứu giá vốn là việc thuộc về bổn phận của tại hạ, mắc mớ gì cô phải tạ ơn?
Lý Thuận Dung lệ rơi lã chã, nhìn Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, hai mươi mấy năm nay, ta mãi cất giấu một bí mật. Nếu ta không cho Ích Nhi biết điều bí mật này, thì thật là có chết cũng không nhắm mắt. Ta đã sớm nghĩ, nếu còn sống mà ra được khỏi Huyền Cung, ta nhất định sẽ nói cho ngươi điều bí mật này.
Địch Thanh lấy làm khó hiểu, hỏi:
- Ngươi muốn nói điều gì? Thánh thượng nhất định sẽ tin lời ngươi.
Lý Thuận Dung lắc đầu, nói:
- Khi nào ta còn sống thì tuyệt đối không thể nói điều bí mật này với người khác. Lần này Ích Nhi về kinh, nhất định là sẽ không quay lại nữa, ta thì chẳng còn sống được mấy ngày nữa…
Địch Thanh giật mình, nói:
- Ngươi chẳng qua là bị thương ngoài da một chút thôi, sao lại nói là không còn sống được mấy ngày nữa?
Lý Thuận Dung lắc đầu nói:
- Ngươi không biết đâu. Ôi, mấy tháng trước đã có thái y khám bệnh cho ta, nói ta buồn bã quá mà sinh bệnh, trầm kha khó khỏi, không còn được bao nhiêu ngày nữa. Hơn nữa, ta đưa được Thánh thượng vào trong Huyền Cung rồi, vốn cũng không định sống tiếp nữa.
Thần sắc của bà ta hết sức sầu thảm, thấp giọng nói:
- Năm xưa Tiên đế từng nói, chưa đến thời khắc, tuyệt đối nghiêm cấm ta bước vào nơi để quan quách của người. Nếu ta tự ý tiến vào Huyền Cung, tất sẽ không có kết cục tốt.
Trong lòng Địch Thanh có một cảm giác không thể gọi tên, cười lớn nói:
- Chuyện này… nếu tiên đế biết cô làm việc này vì Thánh thượng, thì nhất định sẽ tha thứ cho cô.
Tuy hắn nói lời an ủi là thế, nhưng cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Thời khắc chưa tới? Vậy phải là thời khắc nào?
Danh sách chương