Con đường càng ngày càng rộng, càng đi đỉnh đầu càng cao. Cảm giác y như đang từ trong ống loa leo ra ngoài miệng, mặc dù không chắc chắn, nhưng phía trước dần dần không giống đường đi, mà tựa như cửa vào điện.
Cuối hành lang là tường ngọc rộng lớn. Trên tường ngọc có vẽ tượng Phật. Bức tượng đó eo nhỏ thướt tha, một tay niệm, một tay buông lỏng, người tỏa ánh hào quang, chuỗi ngọc trang nghiêm. Nhưng bức tượng đó lại không có mặt.
Ban đầu khi nhìn thấy bức tượng kia, Địch Thanh trong lòng thầm kính nể, nhưng khi thấy tượng Phật lộ ra khuôn mặt không có bất kỳ ngũ quan nào, hắn lại thấy ớn lạnh rùng mình.
Đây là tượng Phật gì vậy? Nơi đây sao lại vẽ bức tượng như này, rốt cuộc là có ý gì ? Nhìn không ra ngũ quan của tượng kia mà chỉ từ trang phục thì không phân biệt được giới tính của bức tượng đó.
Địch Thanh kinh ngạc nhìn bức tượng, Triệu Trinh cũng vậy. Hai người liếc nhìn nhau, cùng thấy trong mắt đối phương hiện lên sự nghi hoặc hoảng sợ.
Lý Thuận Dung vẫn bình tĩnh như thường. Nàng bỗng nói với Địch Thanh:
- Ngươi đưa đao cho ta.
Địch Thanh cười lớn nói:
- Ngươi cần đao làm gì? Lúc hắn nói chuyện, mới phát hiện giọng của mình dường như khàn khàn, dường như đã tách rời với cơ thể của hắn. Địch Thanh vốn cảm thấy Lý Thuận Dung chẳng qua chỉ là một cô gái yếu ớt, cho dù có dụng ý xấu, hắn cũng có thể khống chế được. Nhưng nhìn Lý Thuận Dung lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, nên không kìm nổi, bất giác cảm thấy lo sợ trong lòng.
- Đưa đao cho ta.
Lý Thuận Dung lặp lại, sắc mặt quả quyết.
Địch Thanh nhìn Lý Thuận Dung hồi lâu, cuối cùng cũng đưa bao gươm ra, nàng tiếp nhận đao, nhìn tượng Phật một lúc lâu, sau đó môi khẽ mấp máy.
Địch Thanh không nghe thấy tiếng nàng nói, nhưng nhìn ra được trong sự kích động của nàng có chứa sự bi thương, trong lòng thoáng xúc động. Chỉ thấy Lý Thuận Dung giơ đao, cán đao đã đánh vào trên tượng Phật.
Cán đao chém vào ngón trỏ bên trái của tượng Phật. Sau một tiếng đinh vang lên, Lý Thuận Dung cũng không dừng lại, đánh liên hồi vào ngón áp út của bức tượng. Chỉ lát sau, Địch Thanh thấy Lý Thuận Dung đã liên tiếp đánh gãy năm ngón tay của tượng Phật.
Địch Thanh đang định hỏi, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, Triệu Trinh cũng lùi lại một bước, mặt cắt không còn giọt máu. Bức tường ngọc vẽ tượng Phật phía trước bỗng chuyển động, biến mất không chút dấu tích.
Nếu chỉ là tường ngọc di động, cũng không thể khiến Triệu Trinh và Địch Thanh kinh ngạc đến vậy, bọn họ giật mình chính là vì khi vách tường biến mất, bên trong lại hiện ra một cung điện.
Quy mô của cung điện đó so với bất kỳ một cung điện trong hoàng cung nào của Biện Kinh đều chỉ có hơn chứ không có kém. Cung điện vừa hiện ra như mộng như ảo.
Địch Thanh nhìn thấy mà ngỡ như đang ở chốn bồng lai. Ánh sáng trong cung điện dịu dàng, không âm u tĩnh mịch, không quỷ dị như ở lăng tẩm. Đỉnh điện không biết được khảm bao nhiêu viên dạ minh châu, như mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Còn dưới mặt đất cũng không bình thường, mà bập bềnh màu xanh nước biển – giống như đang ở giữa đại dương mênh mông. Chính giữa biển nước màu xanh, có bình đài cao chín tầng, bậc thang đen, lan can bằng ngọc trắng. Dưới ánh sáng của biển nước màu lam, đá đen ngọc trắng, toàn bộ cung điện toát lên vẻ huyền ảo mê hồn.
Địch Thanh ngước nhìn qua đó, bỗng rùng mình, bởi vì hắn chợt phát hiện trên đài cao, có một người đang đứng. Vốn việc có người đứng trên đài cao, sẽ rất dễ bị người khác phát hiện. Nhưng Địch Thanh giật mình vì trong cung điện rộng lớn này, bây giờ mới phát hiện có người trên đó. Khi nhìn thấy người nọ, hắn lại có cảm giác run sợ. Nơi này sao lại có người đứng trên đài cao?
Triệu Trinh cũng phát hiện thấy người nọ, mặt lộ vẻ kích động, nói thất thanh:
- Phụ thân!
Địch Thanh không biết người đó, nhưng Triệu Trinh thì đã gặp không biết bao nhiêu lần, nên vừa nhìn thấy, liền nhận ra ngay.
Người đứng trên đài cao, rõ ràng chính là Chân Tông Triệu Hằng Đại Tống!
Địch Thanh đã toát mồ hôi trán, nghiêng người nhìn Lý Thuận Dung, nói giọng khàn khàn:
- Đây là chuyện gì vậy? Tiên đế sao lại không chết?
Nhưng Địch Thanh đột nhiên phát hiện Lý Thuận Dung không còn ở bên cạnh, hắn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trống không, không một bóng hình. Địch Thanh lại kinh hãi, rùng mình hai cái.
Lý Thuận Dung đã biến mất.
Địch Thanh hoảng sợ nhìn cảnh tượng rộng rãi và quỷ dị trước mặt, trong lòng nhất thời rung động, không để ý Lý Thuận Dung. Đến khi phát hiện Lý Thuận Dung biến mất, thiếu chút nữa đã kêu to lên.
Triệu Trinh cũng phát hiện ra điều này, rốt cuộc không kìm nén nổi, điên cuồng gọi. Giọng thê lương thảm thiết, chứa đầy sự khó tin và hoảng loạn. Địch Thanh giữ lấy Triệu Trinh, nói lớn:
- Thánh Thượng, chớ có kêu.
- Thánh Thượng, chớ có kêu.
Một âm thanh gần như phát ra cùng lúc với tiếng của Địch Thanh, Triệu Trinh nghe thấy âm thanh đó, đột nhiên không nói gì, cúi đầu nhìn qua, nét mặt trắng bệch có chút vui mừng, phần lớn là ủy khuất. Trong nháy mắt, anh ta nước mắt tuôn trào, nức nở nói:
- Ta… Ta còn tưởng rằng ngươi không cần ta nữa.
Người phát ra âm thanh đó chính là Lý Thuận Dung. Lúc này Địch Thanh mới chú ý lối vào cung điện mà bọn họ đang đứng có một bậc thang thông xuống phía dưới. Còn Lý Thuận Dung, đang đứng ở dưới đó.
Nếu Địch Thanh sớm nhìn thấy bậc thang chắc chắn sẽ không sợ hãi đến như vậy. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là người bình thường, bị dao động bởi sự quỷ dị của cung điện, nên mới không chú ý tới bậc thang phía dưới đó.
- Ngươi ở dưới đó làm gì?
Địch Thanh nghiêm nghị nói.
Lý Thuận Dung chậm rãi trả lời:
- Tuy Tiên đế nói đoạn đường phía trước không có nguy hiểm, nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng, vì vậy mới đi thăm dò trước một chút.
Địch Thanh nghi ngờ:
- Tiên đế… Tiên đế sao lại chưa chết?
Lý Thuận Dung nói:
- Ai nói tiên đế chưa chết?
Địch Thanh chỉ ngước nhìn phía đài cao, Lý Thuận Dung nhìn theo ánh mắt của hắn, thở dài nói:
- Ngươi tới xem sẽ rõ.
Nàng đưa tay nắm lấy tay của Triệu Trinh, cẩn thận tiến về phía trước.
Mặt đất xanh như nước biển, lại có một đường hành lang gấp khúc dẫn tới đài cao. Hóa ra ban nãy Lý Thuận Dung đi dò xét xem đường hành lang kia có nguy hiểm hay không.
Lý Thuận Dung đi theo đường hành lang gấp khúc tới cạnh đài cao. Liếc mắt nhìn qua, lẩm bẩm nói:
- Một ba năm nhảy, đừng đi trên bậc chẵn.
Nàng bước lên bậc thang thứ nhất, cũng không đi tiếp lên thềm ngọc thứ hai, mà lập tức dẫm lên bậc thang thứ ba.
Địch Thanh thầm kinh hãi, nghĩ bụng Triệu Hằng quả thực cực kỳ cẩn thận, dù là ở trong này cũng vẫn tạo dựng bẫy.
Ba người cứ vậy bước qua cuối cùng cũng đến dài cao chín tầng. Lý Thuận Dung thở phào, lau mồ hôi lạnh nói:
- Tốt rồi, trên này không còn nguy hiểm.
Triệu Trinh kinh ngạc nhìn người trên đài cao, Lý Thuận Dung thì lại nhìn Triệu Trinh. Hết thảy mọi thứ quỷ dị ở nơi này với Lý Thuận Dung đều không có gì lạ, ánh mắt của nàng, quả thực như không thể dời khỏi Triệu Trinh dù chỉ là một lát.
Địch Thanh cũng nhìn người trên đài cao, trong lòng kinh hãi nghi hoặc. Hiện tại hắn cuối cùng cũng thấy rõ, hóa ra người đó đang đứng trong quan tài. Mà chiếc quan tài kia lại trong suốt. Thảo nào hắn từ xa nhìn lại, không thấy chiếc quan tài mà chỉ thấy một người đứng ở trong đó.
Người trong quan tài đang mặc hoàng phục, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, thần sắc uy nghiêm.
Địch Thanh nhìn mà vẫn không thể xác định người đó còn sống hay đã chết, bởi vì vẻ mặt ông ta trông sống động, giống như đang chìm sâu trong giấc ngủ. Nhưng Triệu Hằng đương nhiên là đã chết, ông ta đã mất từ mười năm trước, điều này đúng là không cần nghi ngờ. Thế nhưng Triệu Hằng ở bên trong lăng tẩm, sau khi chết còn muốn đứng, là có ý gì? Ông ta đã chết hơn mười năm, nhưng thi thể vẫn giống như khi còn sống, sao lại có thể như thế?
Địch Thanh nghĩ mãi mà không hiểu, cuối cùng ánh mắt rời khỏi khuôn mặt của Triệu Hằng, nhìn chiếc quan tài kỳ dị kia, không kìm nổi mở to đôi mắt. Quan tài trong suốt, Địch Thanh chưa từng thấy qua. Chiếc quan tài đó giống như được tạo từ những khối pha lê trong suốt, nhưng trên đời này làm gì có loại pha lê lớn như vậy?
Địch Thanh chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ ở nơi này đều cổ quái tới mức khó có thể tin nổi. Thầm nghĩ Chân Tông khi còn sống khiến cả nước chướng khí mù mịt, không ngờ sau khi mất cũng vẫn rất kỳ quái.
Hắn dời mắt khỏi quan tài, lơ đãng nhìn lướt qua đôi bàn tay của Triệu Hằng, đột nhiên giật mình kinh hãi, sắc mặt lại thay đổi.
Đôi tay đó của Triệu Hằng lớn hơn nhiều lần so với tay của người bình thường, năm ngón tay cũng dài hơn.
Cuối hành lang là tường ngọc rộng lớn. Trên tường ngọc có vẽ tượng Phật. Bức tượng đó eo nhỏ thướt tha, một tay niệm, một tay buông lỏng, người tỏa ánh hào quang, chuỗi ngọc trang nghiêm. Nhưng bức tượng đó lại không có mặt.
Ban đầu khi nhìn thấy bức tượng kia, Địch Thanh trong lòng thầm kính nể, nhưng khi thấy tượng Phật lộ ra khuôn mặt không có bất kỳ ngũ quan nào, hắn lại thấy ớn lạnh rùng mình.
Đây là tượng Phật gì vậy? Nơi đây sao lại vẽ bức tượng như này, rốt cuộc là có ý gì ? Nhìn không ra ngũ quan của tượng kia mà chỉ từ trang phục thì không phân biệt được giới tính của bức tượng đó.
Địch Thanh kinh ngạc nhìn bức tượng, Triệu Trinh cũng vậy. Hai người liếc nhìn nhau, cùng thấy trong mắt đối phương hiện lên sự nghi hoặc hoảng sợ.
Lý Thuận Dung vẫn bình tĩnh như thường. Nàng bỗng nói với Địch Thanh:
- Ngươi đưa đao cho ta.
Địch Thanh cười lớn nói:
- Ngươi cần đao làm gì? Lúc hắn nói chuyện, mới phát hiện giọng của mình dường như khàn khàn, dường như đã tách rời với cơ thể của hắn. Địch Thanh vốn cảm thấy Lý Thuận Dung chẳng qua chỉ là một cô gái yếu ớt, cho dù có dụng ý xấu, hắn cũng có thể khống chế được. Nhưng nhìn Lý Thuận Dung lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, nên không kìm nổi, bất giác cảm thấy lo sợ trong lòng.
- Đưa đao cho ta.
Lý Thuận Dung lặp lại, sắc mặt quả quyết.
Địch Thanh nhìn Lý Thuận Dung hồi lâu, cuối cùng cũng đưa bao gươm ra, nàng tiếp nhận đao, nhìn tượng Phật một lúc lâu, sau đó môi khẽ mấp máy.
Địch Thanh không nghe thấy tiếng nàng nói, nhưng nhìn ra được trong sự kích động của nàng có chứa sự bi thương, trong lòng thoáng xúc động. Chỉ thấy Lý Thuận Dung giơ đao, cán đao đã đánh vào trên tượng Phật.
Cán đao chém vào ngón trỏ bên trái của tượng Phật. Sau một tiếng đinh vang lên, Lý Thuận Dung cũng không dừng lại, đánh liên hồi vào ngón áp út của bức tượng. Chỉ lát sau, Địch Thanh thấy Lý Thuận Dung đã liên tiếp đánh gãy năm ngón tay của tượng Phật.
Địch Thanh đang định hỏi, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, Triệu Trinh cũng lùi lại một bước, mặt cắt không còn giọt máu. Bức tường ngọc vẽ tượng Phật phía trước bỗng chuyển động, biến mất không chút dấu tích.
Nếu chỉ là tường ngọc di động, cũng không thể khiến Triệu Trinh và Địch Thanh kinh ngạc đến vậy, bọn họ giật mình chính là vì khi vách tường biến mất, bên trong lại hiện ra một cung điện.
Quy mô của cung điện đó so với bất kỳ một cung điện trong hoàng cung nào của Biện Kinh đều chỉ có hơn chứ không có kém. Cung điện vừa hiện ra như mộng như ảo.
Địch Thanh nhìn thấy mà ngỡ như đang ở chốn bồng lai. Ánh sáng trong cung điện dịu dàng, không âm u tĩnh mịch, không quỷ dị như ở lăng tẩm. Đỉnh điện không biết được khảm bao nhiêu viên dạ minh châu, như mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Còn dưới mặt đất cũng không bình thường, mà bập bềnh màu xanh nước biển – giống như đang ở giữa đại dương mênh mông. Chính giữa biển nước màu xanh, có bình đài cao chín tầng, bậc thang đen, lan can bằng ngọc trắng. Dưới ánh sáng của biển nước màu lam, đá đen ngọc trắng, toàn bộ cung điện toát lên vẻ huyền ảo mê hồn.
Địch Thanh ngước nhìn qua đó, bỗng rùng mình, bởi vì hắn chợt phát hiện trên đài cao, có một người đang đứng. Vốn việc có người đứng trên đài cao, sẽ rất dễ bị người khác phát hiện. Nhưng Địch Thanh giật mình vì trong cung điện rộng lớn này, bây giờ mới phát hiện có người trên đó. Khi nhìn thấy người nọ, hắn lại có cảm giác run sợ. Nơi này sao lại có người đứng trên đài cao?
Triệu Trinh cũng phát hiện thấy người nọ, mặt lộ vẻ kích động, nói thất thanh:
- Phụ thân!
Địch Thanh không biết người đó, nhưng Triệu Trinh thì đã gặp không biết bao nhiêu lần, nên vừa nhìn thấy, liền nhận ra ngay.
Người đứng trên đài cao, rõ ràng chính là Chân Tông Triệu Hằng Đại Tống!
Địch Thanh đã toát mồ hôi trán, nghiêng người nhìn Lý Thuận Dung, nói giọng khàn khàn:
- Đây là chuyện gì vậy? Tiên đế sao lại không chết?
Nhưng Địch Thanh đột nhiên phát hiện Lý Thuận Dung không còn ở bên cạnh, hắn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trống không, không một bóng hình. Địch Thanh lại kinh hãi, rùng mình hai cái.
Lý Thuận Dung đã biến mất.
Địch Thanh hoảng sợ nhìn cảnh tượng rộng rãi và quỷ dị trước mặt, trong lòng nhất thời rung động, không để ý Lý Thuận Dung. Đến khi phát hiện Lý Thuận Dung biến mất, thiếu chút nữa đã kêu to lên.
Triệu Trinh cũng phát hiện ra điều này, rốt cuộc không kìm nén nổi, điên cuồng gọi. Giọng thê lương thảm thiết, chứa đầy sự khó tin và hoảng loạn. Địch Thanh giữ lấy Triệu Trinh, nói lớn:
- Thánh Thượng, chớ có kêu.
- Thánh Thượng, chớ có kêu.
Một âm thanh gần như phát ra cùng lúc với tiếng của Địch Thanh, Triệu Trinh nghe thấy âm thanh đó, đột nhiên không nói gì, cúi đầu nhìn qua, nét mặt trắng bệch có chút vui mừng, phần lớn là ủy khuất. Trong nháy mắt, anh ta nước mắt tuôn trào, nức nở nói:
- Ta… Ta còn tưởng rằng ngươi không cần ta nữa.
Người phát ra âm thanh đó chính là Lý Thuận Dung. Lúc này Địch Thanh mới chú ý lối vào cung điện mà bọn họ đang đứng có một bậc thang thông xuống phía dưới. Còn Lý Thuận Dung, đang đứng ở dưới đó.
Nếu Địch Thanh sớm nhìn thấy bậc thang chắc chắn sẽ không sợ hãi đến như vậy. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là người bình thường, bị dao động bởi sự quỷ dị của cung điện, nên mới không chú ý tới bậc thang phía dưới đó.
- Ngươi ở dưới đó làm gì?
Địch Thanh nghiêm nghị nói.
Lý Thuận Dung chậm rãi trả lời:
- Tuy Tiên đế nói đoạn đường phía trước không có nguy hiểm, nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng, vì vậy mới đi thăm dò trước một chút.
Địch Thanh nghi ngờ:
- Tiên đế… Tiên đế sao lại chưa chết?
Lý Thuận Dung nói:
- Ai nói tiên đế chưa chết?
Địch Thanh chỉ ngước nhìn phía đài cao, Lý Thuận Dung nhìn theo ánh mắt của hắn, thở dài nói:
- Ngươi tới xem sẽ rõ.
Nàng đưa tay nắm lấy tay của Triệu Trinh, cẩn thận tiến về phía trước.
Mặt đất xanh như nước biển, lại có một đường hành lang gấp khúc dẫn tới đài cao. Hóa ra ban nãy Lý Thuận Dung đi dò xét xem đường hành lang kia có nguy hiểm hay không.
Lý Thuận Dung đi theo đường hành lang gấp khúc tới cạnh đài cao. Liếc mắt nhìn qua, lẩm bẩm nói:
- Một ba năm nhảy, đừng đi trên bậc chẵn.
Nàng bước lên bậc thang thứ nhất, cũng không đi tiếp lên thềm ngọc thứ hai, mà lập tức dẫm lên bậc thang thứ ba.
Địch Thanh thầm kinh hãi, nghĩ bụng Triệu Hằng quả thực cực kỳ cẩn thận, dù là ở trong này cũng vẫn tạo dựng bẫy.
Ba người cứ vậy bước qua cuối cùng cũng đến dài cao chín tầng. Lý Thuận Dung thở phào, lau mồ hôi lạnh nói:
- Tốt rồi, trên này không còn nguy hiểm.
Triệu Trinh kinh ngạc nhìn người trên đài cao, Lý Thuận Dung thì lại nhìn Triệu Trinh. Hết thảy mọi thứ quỷ dị ở nơi này với Lý Thuận Dung đều không có gì lạ, ánh mắt của nàng, quả thực như không thể dời khỏi Triệu Trinh dù chỉ là một lát.
Địch Thanh cũng nhìn người trên đài cao, trong lòng kinh hãi nghi hoặc. Hiện tại hắn cuối cùng cũng thấy rõ, hóa ra người đó đang đứng trong quan tài. Mà chiếc quan tài kia lại trong suốt. Thảo nào hắn từ xa nhìn lại, không thấy chiếc quan tài mà chỉ thấy một người đứng ở trong đó.
Người trong quan tài đang mặc hoàng phục, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, thần sắc uy nghiêm.
Địch Thanh nhìn mà vẫn không thể xác định người đó còn sống hay đã chết, bởi vì vẻ mặt ông ta trông sống động, giống như đang chìm sâu trong giấc ngủ. Nhưng Triệu Hằng đương nhiên là đã chết, ông ta đã mất từ mười năm trước, điều này đúng là không cần nghi ngờ. Thế nhưng Triệu Hằng ở bên trong lăng tẩm, sau khi chết còn muốn đứng, là có ý gì? Ông ta đã chết hơn mười năm, nhưng thi thể vẫn giống như khi còn sống, sao lại có thể như thế?
Địch Thanh nghĩ mãi mà không hiểu, cuối cùng ánh mắt rời khỏi khuôn mặt của Triệu Hằng, nhìn chiếc quan tài kỳ dị kia, không kìm nổi mở to đôi mắt. Quan tài trong suốt, Địch Thanh chưa từng thấy qua. Chiếc quan tài đó giống như được tạo từ những khối pha lê trong suốt, nhưng trên đời này làm gì có loại pha lê lớn như vậy?
Địch Thanh chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ ở nơi này đều cổ quái tới mức khó có thể tin nổi. Thầm nghĩ Chân Tông khi còn sống khiến cả nước chướng khí mù mịt, không ngờ sau khi mất cũng vẫn rất kỳ quái.
Hắn dời mắt khỏi quan tài, lơ đãng nhìn lướt qua đôi bàn tay của Triệu Hằng, đột nhiên giật mình kinh hãi, sắc mặt lại thay đổi.
Đôi tay đó của Triệu Hằng lớn hơn nhiều lần so với tay của người bình thường, năm ngón tay cũng dài hơn.
Danh sách chương