Mọi ngày Vũ Quyền làm việc đến hai giờ sáng nhưng hôm nay chắc chắn phải khác. Chờ mãi mới đến mười giờ, giờ con bé Diệu Anh buồn ngủ díp mắt, Vũ Quyền không chần chừ bước ra khóa cạch cửa.
Lan Trinh đang tập trung vào điện thoại cảm ơn hàng tá lời chúc cùng bất ngờ sửng sốt trên f.ây của bạn bè. Quay lại nhìn vợ, Vũ Quyền từ từ tiến gần. Lan Trinh hồi hộp, biết Vũ Quyền đã chờ đợi cả ngày, dù cô và anh chưa có nhiều thời gian làm quen nhưng hôn cũng đã hôn rồi, vợ chồng cũng đã là vợ chồng rồi, còn gì ngăn cản việc này nữa? Cô ngài ngại nằm dịch vào trong để Vũ Quyền nằm cạnh.
Vũ Quyền giảm nhiệt độ điều hòa, Lan Trinh thắc mắc:
– Anh làm gì thế, lạnh!
– Tôi nóng.
Lan Trinh đỏ mặt trước ánh mắt như có lửa của Vũ Quyền. Đúng là đàn ông, chẳng yêu nhưng cứ được làm chuyện ấy là thích tất.
Yết hầu Vũ Quyền lên xuống, cảm giác căng thẳng khiến anh họng khô lưỡi đắng, gượng một nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai sáng láng. Ngay khi anh áp môi mình lên môi Lan Trinh, còn chưa kịp tuột chiếc váy ngủ mỏng manh khỏi đầu cô, bỗng nhiên Lan Trinh nhăn mặt lắc đầu, vùng chạy vào nhà tắm.
Mẹ kiếp! Vũ Quyền chửi thề một tiếng. Điên mất, vợ kiểu gì thế không biết!
Lan Trinh đâu muốn làm Vũ Quyền mất hứng, dẫu sao việc này không sớm thì muộn, hơn nữa có lẽ cũng thích. Vậy mà… ngay khi Vũ Quyền cởi áo, cô cảm thấy cơ thể không bình thường, đến lúc anh hôn cảm giác đó càng rõ rệt, biết ngay là dâu đến. Cô khóc không thành tiếng, bước ra e dè nói:
– Tôi vừa đến tháng. Tháng này đến sớm hai ngày.
Vũ Quyền nằm vật ra giường, vật đàn ông không thể làm gì đành chịu. Lan Trinh ngài ngại tránh nhìn “nó” nói tiếp:
– Giờ tôi phải đi mua BVS. Định mai mới mua chờ nó đến…
Lan Trinh chưa kịp thay đồ, Vũ Quyền thở hắt ra một hơi, cau mày nói:
– Tôi ra mua cho. Người ngợm thế kia đi đâu?
Lan Trinh áy náy gật đầu. Nằm chờ Vũ Quyền, bụng cô bắt đầu khó chịu dần. Một hồi Vũ Quyền quay về, dúi vào tay cô một gói BVS, nhưng mà… nó là loại hàng ngày! Lan Trinh méo mặt, cô nửa cười nửa mếu giải thích. Dương Vũ Quyền đúng là… không phải phụ nữ!
– Loại này… không dùng được!
– Tại sao? – Nó không phải loại tôi cần. Nó nhỏ xíu, làm sao mà dùng được, tràn hết ra!
– Thế phải loại nào?
– Loại dùng cho ngày đến kỳ.
– Ai biết?
– Anh phải hỏi chứ? Ai bảo anh cứ im ỉm!
– Ngại bỏ xừ!
Màu da mặt Vũ Quyền ửng hồng nhìn vừa dễ thương lại vừa thương thương, Lan Trinh vùng dậy ôm bụng định tự đi, Vũ Quyền ấn cô nằm lại:
– Nằm đấy, người ta ra hỏi!
Lan Trinh đành chịu chờ lần hai, lần này Vũ Quyền đã tìm đúng loại. Lan Trinh vào toilet bước ra, khuôn mặt đau bụng dần tái đi nhưng cũng gượng cười:
– Cảm ơn anh…
– Đàn bà khổ nhỉ?
– Giờ anh mới biết à?
– Nhìn cô tái mét đi thế, có sao không?
– Không sao đâu, vài tiếng thôi là hết.
Mỗi lần đến tháng Lan Trinh thường đau bụng vài tiếng đầu, cơn đau đến nhanh rồi cũng đi nhanh. Cô trèo lên giường, nằm dịch vào trong, quay lưng ra ngoài ôm lấy bụng. Điều hòa lúc này là quá lạnh khiến cô càng đau hơn, kéo cái chăn. Vũ Quyền tăng nhiệt độ, nằm xuống cạnh Lan Trinh. Đêm tân hôn củ chuối thật! Ban đầu Vũ Quyền rất bực, thế nhưng nhìn Lan Trinh lúc này, tự nhiên anh lại cảm thấy… dường như trong lòng là nỗi thương xót đến tê tái. Bất giác, Vũ Quyền đưa tay kéo Lan Trinh về lòng mình. Eo nhỏ nằm gọn trong vòng tay anh, bàn tay ấm áp đặt lên bụng xoa tròn.
– Có đau lắm không?
Vũ Quyền nhẹ giọng hỏi, Lan Trinh gật đầu. Cảm giác có người quan tâm tự nhiên lại thấy trong lòng ấm áp, lại thêm bàn tay đang xoa vụng về kia, cơn đau dường như cũng được giảm bớt, cứ như vừa uống thuốc giảm đau.
Lan Trinh đặt tay mình lên tay Vũ Quyền giữ lại, ý bảo anh không cần xoa nữa.
– Cũng không đau lắm, cần nằm nghỉ thôi. Xoa mỏi tay chẳng giải quyết được gì.
– Kệ, cứ xoa.
Lan Trinh mỉm cười, cô không ngăn Vũ Quyền nữa. Bàn tay xoa bụng còn tranh thủ xoa lên trên, vụng trộm như ăn vụng rồi lại trượt xuống bụng. Cứ vậy một hồi, Vũ Quyền ngủ trước cả Lan Trinh.
Sợ Vũ Quyền tê tay, Lan Trinh gỡ tay anh khỏi người mình, quay lại ngắm nhìn ông chồng trên trời rơi xuống. Hàng mi rủ xuống, đường nét khuôn mặt Vũ Quyền thanh tú như vẽ. Mũi cao mày rậm, đôi mắt nâu cuốn hút, nước da trắng đôi chỗ rám nắng, Vũ Quyền hẳn là khó tính lắm nên mới “ế”. Tối nay Lan Trinh quá ngại ngùng, cũng không có kinh nghiệm để có thể giúp anh giải tỏa, lại đang đau bụng, cô đành để anh chịu ấm ức vậy. Ngày tháng còn dài, ít nhất cho đến lúc này… cô cảm thấy muốn gần anh. Nếu nói là yêu thì có lẽ còn quá sớm, nhưng thích thì… có thể… Dù tính cách của con người này nhiều lúc làm cô phát điên, thế nhưng cảm giác ấm áp từ lúc nào đã len lỏi vào trong trái tim cô.
Cơn đau bụng dần thoái lui, Lan Trinh cũng chìm vào giấc ngủ, đến khi nghe tiếng chuông báo thức mới tỉnh giấc. Là chuông báo của Vũ Quyền. Anh đã dậy trước cả chuông, điện thoại còn để ở giường nên Lan Trinh gạt tắt. Bước từ toilet trở lại, Vũ Quyền hỏi cô:
– Bụng còn đau không?
– Hết rồi… tuy không khỏe nhưng cũng ổn.
Vũ Quyền gật đầu, anh đã quần âu áo sơ mi gọn gàng, lúc này thắt thêm chiếc thắt lưng da đen.
– Anh đi làm bây giờ à?
– Ừ. Công ty cho nghỉ một tuần nhưng đang đợt bận tôi không nghỉ.
Lan Trinh nghĩ thầm, vì không có tình yêu nên anh mới không cần nghỉ thôi. Như người ta, được một tuần nghỉ ngơi với người thương, quấn quýt như cá với nước, chắc chẳng ai còn nghĩ đến công việc. Nghĩ vậy tự nhiên cô lại thấy tủi thân, gật nhẹ đầu mà sống mũi cay cay liền nằm quay lưng ra ngoài.
– Hết đợt bận này, thích đi đâu không?
Lan Trinh giật mình. Dương Vũ Quyền vừa hỏi cô việc đi bù à? Cô hơi dỗi đáp lại:
– Chắc hết đợt là tết Công Gô hả?
– Độ tháng nữa thôi.
Giờ là tháng năm, vậy còn một tháng nữa, cũng còn mùa hè. Lan Trinh cảm thấy vui vui gật đầu nói:
– Thế đi biển đi!
– Ừ, cũng được.
Lan Trinh nhún vai tủm tỉm gật gật. Dù chỉ nhìn dáng vai Lan Trinh nhưng Vũ Quyền cũng biết là cô đang vui, bất giác anh nở một nụ cười.
– Tôi đi làm đây, cứ để bác giúp việc ở nhà, còn có người này người kia.
– Vâng.
Lan Trinh hiểu ý “người này người kia” của Vũ Quyền, cô quay người lại, bắt gặp ánh mắt ấm áp của Vũ Quyền, tự nhiên lại thấy ngài ngại.
– Buổi trưa anh ăn gì?
– Ăn cùng mấy anh em. Sau này cũng không cần lo bữa trưa cho tôi.
– Tôi biết rồi. Anh đi đi… Chiều về sớm qua nhà tôi lại mặt.
– Ừ. Cứ nằm nghỉ đi, chốc ba mẹ đi hãy xuống nhà.
Vũ Quyền đi làm rồi, căn phòng lớn chỉ còn mình Lan Trinh. Cảm giác trống vắng lạ lẫm nhưng lại bâng khuâng khó tả, Lan Trinh không thích chút nào. Có lẽ nơi này gắn với hình ảnh Dương Vũ Quyền, giờ chỉ còn mình cô nên mới vậy. Lan Trinh không nằm thêm, cô đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà quét tước cùng bác giúp việc. Gần chín giờ, ba mẹ chồng và bé Diệu Anh sắp sửa xong xuôi bước xuống.
Lan Trinh rửa tay bước lại khi ba người bước qua phòng khách:
– Ba mẹ với cháu đi bây giờ ạ?
– Ừ. Diệu Anh, con chào thím đi!
Bé Diệu Anh ôm lấy chân Lan Trinh khiến cô vừa buồn cười vừa quyến luyến con bé, cô ngồi thụp xuống, gỡ tay cô bé giữ vào hai tay mình.
– Diệu Anh sang đó phải ngoan vâng lời ông bà đấy nhé!
Diệu Anh gập người đáp lại, con bé hành động như thói quen khi ai dặn phải ngoan ngoãn vâng lời. Lan Trinh cười phì xoa đầu con bé, có chút xúc động bẹo má bé một cái. Nhìn theo ba người bước lên taxi, cô cũng không biết bao giờ mới gặp lại họ.
Vừa quay đầu lại, Vũ Thành đã xuất hiện, Lan Trinh cười gượng:
– Ba mẹ với bé vừa đi rồi!
– Anh biết rồi, nãy anh gặp trên phòng ba mẹ.
– Nơi ba mẹ ở có gần công ty anh bên đó không?
– Không em… cách mấy trăm km. Nhìn em không được khỏe, em ốm à?
Lan Trinh vâng dạ, sắc da cùng màu môi cô lúc này tố cáo tình trạng không được bình thường. Vũ Thành tỏ vẻ lo lắng liền nói:
– Thằng Quyền cũng vô ý thật! Vợ ốm thế này mà cũng bỏ đi được. Lại còn vừa mới cưới.
– À… em không sao đâu, thôi em lên phòng đây!
– Ừ, anh ở trong phòng thôi, có gì cứ gọi anh một tiếng!
– Vâng… em cảm ơn anh.
Lan Trinh vội vã bỏ lên trên phòng. Dù Vũ Quyền không dặn cô cũng muốn tránh xa Vũ Thành. Ánh mắt, điệu cười, anh ta quan tâm đến cô theo cách không được bình thường, điều ấy chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm. Có điều, dù thế nào anh ta vẫn là anh trai của chồng cô, không thể nào khác được. Hôm nay mệt mỏi cô ở nhà nhưng từ mai cô sẽ đến xưởng dệt của bố mẹ, vừa làm việc cũng là vừa để tránh Vũ Thành.
Lan Trinh đang tập trung vào điện thoại cảm ơn hàng tá lời chúc cùng bất ngờ sửng sốt trên f.ây của bạn bè. Quay lại nhìn vợ, Vũ Quyền từ từ tiến gần. Lan Trinh hồi hộp, biết Vũ Quyền đã chờ đợi cả ngày, dù cô và anh chưa có nhiều thời gian làm quen nhưng hôn cũng đã hôn rồi, vợ chồng cũng đã là vợ chồng rồi, còn gì ngăn cản việc này nữa? Cô ngài ngại nằm dịch vào trong để Vũ Quyền nằm cạnh.
Vũ Quyền giảm nhiệt độ điều hòa, Lan Trinh thắc mắc:
– Anh làm gì thế, lạnh!
– Tôi nóng.
Lan Trinh đỏ mặt trước ánh mắt như có lửa của Vũ Quyền. Đúng là đàn ông, chẳng yêu nhưng cứ được làm chuyện ấy là thích tất.
Yết hầu Vũ Quyền lên xuống, cảm giác căng thẳng khiến anh họng khô lưỡi đắng, gượng một nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai sáng láng. Ngay khi anh áp môi mình lên môi Lan Trinh, còn chưa kịp tuột chiếc váy ngủ mỏng manh khỏi đầu cô, bỗng nhiên Lan Trinh nhăn mặt lắc đầu, vùng chạy vào nhà tắm.
Mẹ kiếp! Vũ Quyền chửi thề một tiếng. Điên mất, vợ kiểu gì thế không biết!
Lan Trinh đâu muốn làm Vũ Quyền mất hứng, dẫu sao việc này không sớm thì muộn, hơn nữa có lẽ cũng thích. Vậy mà… ngay khi Vũ Quyền cởi áo, cô cảm thấy cơ thể không bình thường, đến lúc anh hôn cảm giác đó càng rõ rệt, biết ngay là dâu đến. Cô khóc không thành tiếng, bước ra e dè nói:
– Tôi vừa đến tháng. Tháng này đến sớm hai ngày.
Vũ Quyền nằm vật ra giường, vật đàn ông không thể làm gì đành chịu. Lan Trinh ngài ngại tránh nhìn “nó” nói tiếp:
– Giờ tôi phải đi mua BVS. Định mai mới mua chờ nó đến…
Lan Trinh chưa kịp thay đồ, Vũ Quyền thở hắt ra một hơi, cau mày nói:
– Tôi ra mua cho. Người ngợm thế kia đi đâu?
Lan Trinh áy náy gật đầu. Nằm chờ Vũ Quyền, bụng cô bắt đầu khó chịu dần. Một hồi Vũ Quyền quay về, dúi vào tay cô một gói BVS, nhưng mà… nó là loại hàng ngày! Lan Trinh méo mặt, cô nửa cười nửa mếu giải thích. Dương Vũ Quyền đúng là… không phải phụ nữ!
– Loại này… không dùng được!
– Tại sao? – Nó không phải loại tôi cần. Nó nhỏ xíu, làm sao mà dùng được, tràn hết ra!
– Thế phải loại nào?
– Loại dùng cho ngày đến kỳ.
– Ai biết?
– Anh phải hỏi chứ? Ai bảo anh cứ im ỉm!
– Ngại bỏ xừ!
Màu da mặt Vũ Quyền ửng hồng nhìn vừa dễ thương lại vừa thương thương, Lan Trinh vùng dậy ôm bụng định tự đi, Vũ Quyền ấn cô nằm lại:
– Nằm đấy, người ta ra hỏi!
Lan Trinh đành chịu chờ lần hai, lần này Vũ Quyền đã tìm đúng loại. Lan Trinh vào toilet bước ra, khuôn mặt đau bụng dần tái đi nhưng cũng gượng cười:
– Cảm ơn anh…
– Đàn bà khổ nhỉ?
– Giờ anh mới biết à?
– Nhìn cô tái mét đi thế, có sao không?
– Không sao đâu, vài tiếng thôi là hết.
Mỗi lần đến tháng Lan Trinh thường đau bụng vài tiếng đầu, cơn đau đến nhanh rồi cũng đi nhanh. Cô trèo lên giường, nằm dịch vào trong, quay lưng ra ngoài ôm lấy bụng. Điều hòa lúc này là quá lạnh khiến cô càng đau hơn, kéo cái chăn. Vũ Quyền tăng nhiệt độ, nằm xuống cạnh Lan Trinh. Đêm tân hôn củ chuối thật! Ban đầu Vũ Quyền rất bực, thế nhưng nhìn Lan Trinh lúc này, tự nhiên anh lại cảm thấy… dường như trong lòng là nỗi thương xót đến tê tái. Bất giác, Vũ Quyền đưa tay kéo Lan Trinh về lòng mình. Eo nhỏ nằm gọn trong vòng tay anh, bàn tay ấm áp đặt lên bụng xoa tròn.
– Có đau lắm không?
Vũ Quyền nhẹ giọng hỏi, Lan Trinh gật đầu. Cảm giác có người quan tâm tự nhiên lại thấy trong lòng ấm áp, lại thêm bàn tay đang xoa vụng về kia, cơn đau dường như cũng được giảm bớt, cứ như vừa uống thuốc giảm đau.
Lan Trinh đặt tay mình lên tay Vũ Quyền giữ lại, ý bảo anh không cần xoa nữa.
– Cũng không đau lắm, cần nằm nghỉ thôi. Xoa mỏi tay chẳng giải quyết được gì.
– Kệ, cứ xoa.
Lan Trinh mỉm cười, cô không ngăn Vũ Quyền nữa. Bàn tay xoa bụng còn tranh thủ xoa lên trên, vụng trộm như ăn vụng rồi lại trượt xuống bụng. Cứ vậy một hồi, Vũ Quyền ngủ trước cả Lan Trinh.
Sợ Vũ Quyền tê tay, Lan Trinh gỡ tay anh khỏi người mình, quay lại ngắm nhìn ông chồng trên trời rơi xuống. Hàng mi rủ xuống, đường nét khuôn mặt Vũ Quyền thanh tú như vẽ. Mũi cao mày rậm, đôi mắt nâu cuốn hút, nước da trắng đôi chỗ rám nắng, Vũ Quyền hẳn là khó tính lắm nên mới “ế”. Tối nay Lan Trinh quá ngại ngùng, cũng không có kinh nghiệm để có thể giúp anh giải tỏa, lại đang đau bụng, cô đành để anh chịu ấm ức vậy. Ngày tháng còn dài, ít nhất cho đến lúc này… cô cảm thấy muốn gần anh. Nếu nói là yêu thì có lẽ còn quá sớm, nhưng thích thì… có thể… Dù tính cách của con người này nhiều lúc làm cô phát điên, thế nhưng cảm giác ấm áp từ lúc nào đã len lỏi vào trong trái tim cô.
Cơn đau bụng dần thoái lui, Lan Trinh cũng chìm vào giấc ngủ, đến khi nghe tiếng chuông báo thức mới tỉnh giấc. Là chuông báo của Vũ Quyền. Anh đã dậy trước cả chuông, điện thoại còn để ở giường nên Lan Trinh gạt tắt. Bước từ toilet trở lại, Vũ Quyền hỏi cô:
– Bụng còn đau không?
– Hết rồi… tuy không khỏe nhưng cũng ổn.
Vũ Quyền gật đầu, anh đã quần âu áo sơ mi gọn gàng, lúc này thắt thêm chiếc thắt lưng da đen.
– Anh đi làm bây giờ à?
– Ừ. Công ty cho nghỉ một tuần nhưng đang đợt bận tôi không nghỉ.
Lan Trinh nghĩ thầm, vì không có tình yêu nên anh mới không cần nghỉ thôi. Như người ta, được một tuần nghỉ ngơi với người thương, quấn quýt như cá với nước, chắc chẳng ai còn nghĩ đến công việc. Nghĩ vậy tự nhiên cô lại thấy tủi thân, gật nhẹ đầu mà sống mũi cay cay liền nằm quay lưng ra ngoài.
– Hết đợt bận này, thích đi đâu không?
Lan Trinh giật mình. Dương Vũ Quyền vừa hỏi cô việc đi bù à? Cô hơi dỗi đáp lại:
– Chắc hết đợt là tết Công Gô hả?
– Độ tháng nữa thôi.
Giờ là tháng năm, vậy còn một tháng nữa, cũng còn mùa hè. Lan Trinh cảm thấy vui vui gật đầu nói:
– Thế đi biển đi!
– Ừ, cũng được.
Lan Trinh nhún vai tủm tỉm gật gật. Dù chỉ nhìn dáng vai Lan Trinh nhưng Vũ Quyền cũng biết là cô đang vui, bất giác anh nở một nụ cười.
– Tôi đi làm đây, cứ để bác giúp việc ở nhà, còn có người này người kia.
– Vâng.
Lan Trinh hiểu ý “người này người kia” của Vũ Quyền, cô quay người lại, bắt gặp ánh mắt ấm áp của Vũ Quyền, tự nhiên lại thấy ngài ngại.
– Buổi trưa anh ăn gì?
– Ăn cùng mấy anh em. Sau này cũng không cần lo bữa trưa cho tôi.
– Tôi biết rồi. Anh đi đi… Chiều về sớm qua nhà tôi lại mặt.
– Ừ. Cứ nằm nghỉ đi, chốc ba mẹ đi hãy xuống nhà.
Vũ Quyền đi làm rồi, căn phòng lớn chỉ còn mình Lan Trinh. Cảm giác trống vắng lạ lẫm nhưng lại bâng khuâng khó tả, Lan Trinh không thích chút nào. Có lẽ nơi này gắn với hình ảnh Dương Vũ Quyền, giờ chỉ còn mình cô nên mới vậy. Lan Trinh không nằm thêm, cô đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà quét tước cùng bác giúp việc. Gần chín giờ, ba mẹ chồng và bé Diệu Anh sắp sửa xong xuôi bước xuống.
Lan Trinh rửa tay bước lại khi ba người bước qua phòng khách:
– Ba mẹ với cháu đi bây giờ ạ?
– Ừ. Diệu Anh, con chào thím đi!
Bé Diệu Anh ôm lấy chân Lan Trinh khiến cô vừa buồn cười vừa quyến luyến con bé, cô ngồi thụp xuống, gỡ tay cô bé giữ vào hai tay mình.
– Diệu Anh sang đó phải ngoan vâng lời ông bà đấy nhé!
Diệu Anh gập người đáp lại, con bé hành động như thói quen khi ai dặn phải ngoan ngoãn vâng lời. Lan Trinh cười phì xoa đầu con bé, có chút xúc động bẹo má bé một cái. Nhìn theo ba người bước lên taxi, cô cũng không biết bao giờ mới gặp lại họ.
Vừa quay đầu lại, Vũ Thành đã xuất hiện, Lan Trinh cười gượng:
– Ba mẹ với bé vừa đi rồi!
– Anh biết rồi, nãy anh gặp trên phòng ba mẹ.
– Nơi ba mẹ ở có gần công ty anh bên đó không?
– Không em… cách mấy trăm km. Nhìn em không được khỏe, em ốm à?
Lan Trinh vâng dạ, sắc da cùng màu môi cô lúc này tố cáo tình trạng không được bình thường. Vũ Thành tỏ vẻ lo lắng liền nói:
– Thằng Quyền cũng vô ý thật! Vợ ốm thế này mà cũng bỏ đi được. Lại còn vừa mới cưới.
– À… em không sao đâu, thôi em lên phòng đây!
– Ừ, anh ở trong phòng thôi, có gì cứ gọi anh một tiếng!
– Vâng… em cảm ơn anh.
Lan Trinh vội vã bỏ lên trên phòng. Dù Vũ Quyền không dặn cô cũng muốn tránh xa Vũ Thành. Ánh mắt, điệu cười, anh ta quan tâm đến cô theo cách không được bình thường, điều ấy chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm. Có điều, dù thế nào anh ta vẫn là anh trai của chồng cô, không thể nào khác được. Hôm nay mệt mỏi cô ở nhà nhưng từ mai cô sẽ đến xưởng dệt của bố mẹ, vừa làm việc cũng là vừa để tránh Vũ Thành.
Danh sách chương