Lan Trinh cứng họng trước điệu cười của tên chồng ngày-mai-cưới. Vũ Quyền vẫn còn cầm trên tay chai bia kỳ quặc, anh tu thêm một hơi, ném vỏ chai vào thùng rác. Mặc lại áo, anh quay sang Lan Trinh:

– Về đi!

– Nhỡ… bọn nó còn chờ dưới kia thì sao? – Sợ gì? Nãy nhắn cho ông chủ quán bar dẹp rồi.

– Anh quen à?

– Cũng coi là quen.

Vũ Quyền đưa Lan Trinh về nhà. Một ngày dài thật dài, kết thúc rồi vẫn khiến Lan Trinh ngơ ngẩn. Người đàn ông kia… anh ta vừa khó hiểu lại vừa đáng ghét, cũng không yêu cô, vậy mà cô vẫn quyết định bước vào hôn nhân với anh ta. Cuộc đời này, nếu chuyện chung thân đại sự cũng chỉ quyết trong một nốt nhạc như cô thì còn chuyện gì có thể tốn thời gian suy nghĩ hơn đây?

Đám cưới Vũ Quyền – Lan Trinh được đặt ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, hoa tươi rải khắp từ cổng chào đến sân khấu. Con trai thứ nhà ông Dương Văn, chủ nhân trang trại Dương Gia rộng lớn kết hôn phải khác gia đình bình thường. Khách khứa nhà trai đông gấp mười lần nhà gái, dù nhà gái cũng là chủ một xưởng dệt ăn nên làm ra. Tóm lại, quan khách chỉ có thể gật gù trước độ sang chảnh của chủ nhân bữa tiệc cưới cũng như gật gù trước độ đẹp đôi của cô dâu chú rể.

Đám cưới mệt phờ cuối cùng cũng xong, Lan Trinh tẩy trang sạch sẽ, gửi lại váy cưới, thay đồ theo Vũ Quyền ra về. Hết phải làm mặt tươi cười, cả hai đều thấy thoải mái.

– Không trang điểm dễ nhìn hơn đấy!

Vũ Quyền tu chai nước mát trong tủ lạnh ừng ực, kết luận một câu về cô vợ mới. Lan Trinh bĩu môi:

– Thợ trang điểm đến c.h.ết đói với anh.

Ba mẹ hai bên vẫn còn ở tiệc cưới, Vũ Quyền kêu mệt nên hai vợ chồng về trước. Cả hai chẳng bận bợi gì về tiền nong đám cưới, thế nên không cần ở lại.

Lan Trinh vào phòng khách định quét dọn cùng bác giúp việc. Đám cưới tổ chức ở nhà hàng nên cũng chỉ có mấy người khách đến nhà chờ ra nhà hàng, giờ nhà vắng tanh. Vừa mở cửa, cô bắt gặp Vũ Thành ôm bé Diệu Anh gà gật trong lòng. Thấy Lan Trinh, Vũ Thành nở một nụ cười:

– Cô dâu mới xong nhiệm vụ rồi à em?

Phòng khách đã dọn sạch sẽ nên Lan Trinh cũng không cần làm gì nhiều, cô dọn bộ ấm chén vừa dùng bác giúp việc chưa kịp dọn vào khay, vừa làm vừa cười trả lời:

– Vâng. Anh với cháu về nhà từ lúc nào thế ạ?

– Độ mười một giờ, con bé buồn ngủ đòi về nên anh cho cháu về sớm. Đám cưới xong rồi à em?

– Vâng, ngoài đó còn ba mẹ thanh toán với nhà hàng thôi anh ạ. Anh Quyền mệt nên chúng em cũng về trước.

Lan Trinh mỉm cười nhìn bé Diệu Anh, bưng khay ấm chén quay đi. Đúng là mối dây liên kết phụ tử khó giải thích. Mới hôm qua con bé còn xa cách ba như thế mà hôm nay đã quấn Vũ Thành như sam. Con bé cũng biết điều lắm, biết chú Vũ Quyền bận bịu nên nó không quấn chân chú nữa.

Vũ Quyền đã không còn ở bếp. Lan Trinh bưng khay về bồn rửa bát, vặn vòi nước bắt đầu rửa. Một bàn tay tráng ấm chén cùng khiến Lan Trinh giật mình:

– Ơ… thôi, anh cứ để em rửa, có mấy cái chén ý mà.

– Chắc đêm qua em không ngủ được, nhìn em mệt mỏi lắm, bộ ấm chén này nãy anh dùng mà, cứ để anh rửa, em lên nhà đi.

Vũ Thành không nghe, nghiêm túc cọ chén. Lan Trinh nói không được, cũng không thể để anh chồng làm một mình, cuối cùng lại đành cố gắng làm xong cho nhanh. Phía sau có tiếng bước chân, Lan Trinh giật thót mình khi nghe tiếng Vũ Quyền:

– Trinh, đang làm gì thế?

Vũ Thành quay lại nói với em trai:

– Anh bảo em dâu đi nghỉ cho đỡ mệt, ấm chén để anh rửa mà không nghe.

– Anh xem… làm sao em để anh Thành làm được?

Lan Trinh áy náy giải thích. Vũ Quyền bước đến kéo tay Lan Trinh giật về.

Choang!

Chiếc chén sứ trên tay Lan Trinh rơi xuống nền đá hoa vỡ tan tành. Bộ ấm chén men trắng quý giá giờ chỉ còn có năm chiếc, cũng coi như bỏ đi cả bộ. Lan Trinh tiếc đứt cả ruột, bực bội giật tay Vũ Quyền ra.

– Tại anh đấy, làm giật cả mình.

– Cứ để đấy. Lên phòng!

Chẳng để Lan Trinh dọn chén vỡ, Vũ Quyền lôi xềnh xệch Lan Trinh lên tầng ba. Căn phòng ở phía ngoài có ban công nhỏ hướng cổng là của Vũ Quyền, còn phòng phía trong có ban công lớn hơn là của Vũ Thành. Bé Diệu Anh lâu nay ngủ cùng ông bà nội.

– Anh làm gì thế? Cứ như bị điên!

Lan Trinh bực mình giật tay Vũ Quyền, ngồi phịch xuống giường. Vũ Quyền sập cửa, quay lại nghiêm giọng:

– Từ sau tránh ông Thành ra!

Ra là Dương Vũ Quyền cũng biết ghen. Lan Trinh nhún vai:

– Biết rồi. Mà có gì đâu…

– Nói một lần thôi đấy!

Chứ chẳng lẽ còn mấy lần? Lan Trinh cũng muốn tránh Vũ Thành, ánh mắt anh ta từ hôm đầu gặp cô đã không bình thường rồi.

Lan Trinh cười trêu:

– Tưởng anh ngủ, chứ không đã gọi anh xuống rửa cùng.

– Ngủ gì được mà ngủ?

– Sao không? Không có đây không ngủ được à?

Câu trêu chọc cùng ánh mắt trêu ngươi của Lan Trinh như mồi lửa thổi bùng ham muốn trong lòng Vũ Quyền. Vũ Quyền lừ lừ tiến lại. Lan Trinh e dè:

– Định làm gì thế?

Đôi khi biết rồi nhưng vẫn thích hỏi. Vũ Quyền dùng hành động trả lời cho Lan Trinh. Anh tiến lại gần trong khi Lan Trinh lùi người về phía sau. Sau một lực vươn tay, cả cơ thể mềm mại yêu kiều của Lan Trinh đã nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của Vũ Quyền.

– Xím Lan Trinh ơi!

Hai người trong phòng giật thót mình. Vũ Quyền chưa kịp “làm gì” Lan Trinh đã bị cô đẩy ra. Lan Trinh bước lại cửa, nhìn xuống con bé xinh xắn hỏi:

– Diệu Anh gọi thím à?

– Cô… à… xím xoa lưng cho con đi! Ba Thành không biết xoa lưng, tay ba Thành xoa đau lắm!

Vũ Quyền chưa bao giờ bực cô cháu gái như lúc này. Xoa… xoa cái gì mà xoa? Chú mày còn chưa được xoa đây này!

Vũ Quyền e hèm. Lan Trinh nhìn về chồng, áy náy cười cười:

– Lát nữa được không con?

– Không… con buồn ngủ lắm… mà không có bà xoa con không ngủ được!

– Thế thím xoa cho con ngủ nhé!

Bé Diệu Anh dụi mắt gật gật. Vũ Quyền ức nghẹn mà không thể làm gì được. Mong là con bé ngủ nhanh!

– Thím bế con về phòng ông bà nhé!

– Ứ… con thích nằm cạnh chú Quyền cơ.

Haha… Lan Trinh chưa kịp bế con bé đã chạy ùa vào phòng, leo lên giường chú Vũ Quyền. Hình như hàng ngày nó vẫn tự do như thế thì phải. Vũ Quyền mất hứng nằm úp mặt vào tường, lưng quay ra ngoài. Diệu Anh nằm giữa, Lan Trinh nằm ngoài, bàn tay mềm mại bắt đầu xoa lưng cho con bé. Phải đến nửa tiếng sau con bé mới ngủ được. Trẻ con mà khó ngủ thế không biết!

Vũ Quyền quay lưng lại, Lan Trinh cũng đã ngủ rồi. Chắc hẳn sáng nay cô rất mệt. Đôi mắt Vũ Quyền dịu dàng nhìn hai thím cháu một hồi, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa rồi cũng nhắm mắt thả lỏng cơ thể nghỉ ngơi.

Lan Trinh giật mình tỉnh giấc, bé Diệu Anh đã ton tón đi chơi từ lúc nào. Vũ Quyền đang ngồi trước bàn làm việc. Lúc này Lan Trinh mới có thời gian quan sát căn phòng của Vũ Quyền. Phòng cưới nên cũng trang trí một chút nhưng vẫn giữ nguyên bàn làm việc nhiều bản in thiết kế. Bên cạnh là laptop, máy tính bàn lớn hỗ trợ cho công việc.

Lan Trinh bước lại, tò mò xem những bản thiết kế. Cô không hiểu nhưng cũng cảm thấy những ngôi nhà trên giấy được thiết kế rất công phu, thế nên khen ngợi:

– Đẹp nhỉ chồng?

Vũ Quyền hơi giật mình, anh quay lại cười nhếch miệng:

– Hiểu gì không mà khen?

– Không hiểu cũng khen, thích khen thì khen.

Nghe câu hỏi “hiểu gì không”, Lan Trinh chợt cảm thấy có chút tủi thân.

– Hay tôi đi học lấy cái bằng Quản trị kinh doanh nhỉ? Sau còn quản lý xưởng dệt.

– Thích thì học. Học cho biết.

– Nhưng mà tốn kém phết.

– Đã bảo đây nuôi còn gì?

Vũ Quyền kết thúc một câu, quay lại với màn hình máy tính đồ họa. Lan Trinh có tấm bằng đại học thể dục thể thao nhưng không thể dùng được trong tương lai. Học hành tử tế cũng phải mất bốn năm, kể cũng hơi dài. Hiện tại bố mẹ Lan Trinh còn khỏe, bốn năm cũng không là gì, nhưng xin tiền bố mẹ thì hơi ngại, giờ xin chồng sao?

Lan Trinh ậm ừ:

– Đây vẫn kiếm được.

– Không bơi lội gì nữa!

Lan Trinh sững lại. Tên này… muốn cấm cô bơi? Hắn thật là quá đáng! Cô ấm ức cãi:

– Tại sao? Đó là nghề kiếm cơm của tôi đấy, bao năm tôi học hành rèn luyện, giờ bỏ đi à?

– Bỏ đi. Có chồng rồi, ăn mặc thế cho ai nhìn? Chỉ bổ mắt đàn ông!

Vũ Quyền còn không thèm quay lại nhìn cái mặt tức đỏ lên của Lan Trinh. Mới làm chồng cô có nửa ngày mà hắn đã thể hiện độ gia trưởng rồi sao?

– Anh… tôi hối hận vì đã lấy anh!

Lan Trinh buông một câu, nhìn về vali quần áo để cạnh giường chưa kịp cho vào tủ, cô lập tức bước đến. Vũ Quyền bực bội đứng dậy, bước hai bước đã nắm chặt cổ tay Lan Trinh kéo giật về mình.

– Hối hận thì cũng đã lấy rồi. Không đi đâu hết!

Lan Trinh tức đến đỏ hoe cả mắt, sụt sịt, giằng tay Vũ Quyền cũng không được, nơi cổ tay đỏ ửng lên. Cô quắc mắt nhìn Vũ Quyền, quát lên:

– Bỏ ra, đau! Anh không những gia trưởng mà còn vũ phu nữa!

Vũ Quyền nheo nheo mắt đáp:

– Tôi không muốn một đời vợ. Làm người thì nên có trách nhiệm, cô đang vô trách nhiệm với tôi!

– Tại ai mà tôi muốn bỏ, anh nghĩ tôi muốn một đời chồng à?

– Tôi nhớ cô từng hứa là chỉ yêu tôi thôi đấy!

– Tôi đâu có sai lời.

– Cô đang yêu cái bơi lội khỉ gió gì đấy hơn tôi!

– Không liên quan! So sánh vớ vẩn!

– Với tôi thì có.

Vũ Quyền hừ một tiếng, anh bực bội bỏ đi. Lan Trinh thẫn thờ đứng đó. Cảm thấy… trong lòng như mất đi một thứ gì khiến cô tiếc nuối. Chẳng phải cô đang giận anh ta sao, thế mà tự nhiên lại thành anh ta giận cô. Còn việc bơi lội kia… chẳng lẽ cô phải nghe anh ta mà từ bỏ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện