Type: Nhã

Anh ta mơ một giấc mơ. Trong mơ, anh ta đang quẩy đòn gánh cùng sư phụ đi lấy kinh, mà sư phụ của anh ta lại chính là Thư Dập. Anh ta băn khoăn nghĩ việc này không đúng rồi, nếu Thư Dập là đường tăng thì anh ta phải là Tôn Ngộ Không chứ, hoặc là thái tử Long Vương tuấn tú biến thành Bạch Long Mac cũng được, sao có thể biến thành Sa hoà thượng quẩy đòn gánh, à không, phải là Tống hoà thượng chứ! Tống hoà thượng quẩy đòn gánh cùng Thư trưởng lão đến một thành trì phồn hoa, chính là Nữ nhi quốc trong truyền thuyết. Quốc vương Nữ nhĩ quốc dẫn văn thần võ tướng cũng vài trăm mỹ nữ a cổng thành nghênh đón. Quốc vương Nữ nhi quốc luôn đeo mạng che mặt, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. 

Không ngờ, vị quốc vương này không thích Thư trưởng lão mà lại thích anh ta, đi vòng quanh ta,hát một bài hát nổi tiếng: “Đôi uyên ương cùng đậu, đôi bướm cùng bay. Khắp vườn xuân sắc khiến người đắm say. Lén lút hỏi thánh tăng: Nữ nhi có đẹp hay không? Nữ nhi có đẹp không…?” (*)

(*) Trích trong bài Nữ nhi tình, nhà thơ Dương Khiết, Trung Quốc.

Cứ hát mãi, hát mãi, quốc vương Nữ nhi quốc bỗng bỏ mạng che mặt xuống, quả nhiên là đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, còn đẹp hơn Phồn Tinh, đẹp hơn cả quốc vương Nữ nhi quốc trong Tây du ký. Tống Quyết Minh trợn mắt há mồm, thực sự bị kinh hãi đến đờ đẫn.

Quốc vương Nữ nhi quốc nhẹ nhàng hôn vào má anh ta, “Cưng à, có nhớ em không?” Giọng nói này vừa có cảm giác xa tận chân trời, lại vừa có cảm giác ở gần bên tai.

Mặc dù là trong mơ nhưng anh ta vẫn chân thành nơi: “Em đẹp quá…”

Quốc vương Nữ nhi quốc cười khẽ, tiếng cười giống như đang vang lên bên tai anh ta.

Anh ta thầm nghĩ giấc mộng xuân này đẹp quá, tuyệt quá. Quốc vương Nữ nhi quốc nói: “Thế anh lấy em nhé, được không?”

Anh ta buột miệng nói: “Không được! Tôi còn phải cùng Thư Dập đi lấy...lấy...Mà không đúng!” Anh ta cố gắng sửa lại.”Chúng tôi không đi lấy kinh, chúng tôi chưa giải quyết xong vấn đề về phép toán, chưa tìm ra nguyên nhân vì sao điện thoại lại phát nổ!”

Vừa nghĩ đến điện thoại, đột nhiên tay anh ta cầm lấy chiếc điện thoại của khách hàng Hàn Quốc, rồi “phịch” một tiếng, anh ta kêu lên và ngồi bật dậy, vậy là tỉnh giấc.

Chỉ nghe thấy tiếng “phịch”, có người bị động tác ngồi bật dậy của anh ta làm ngã xuống giường, kêu lên vừa nũng nịu vừa lảnh lót.

“Ai? Ai?” Lão Tống hoảng hốt bật đèn.

Dưới đất là đại mỹ nhân với dáng vẻ yểu điệu, mặc bộ váy ngủ rất mỏng, thân hình thon thả, làn da trắng mịn, cực kỳ xinh đẹp, lúc này chỉ biết xoè mắt nhìn anh ta.”Anh...anh...anh là ai?”

Tống Quyết Minh càng hoảng hốt. “Cô...Tôi còn chưa hỏi cô là ai? Tại sao nửa đêm nửa hôm cô lại ở trong phòng tôi?”

Đại mỹ nhân nói: “Đây có phải là phòng 1087?”

Lão Tống nói: “Số phòng của tôi là 1087, sao cô lại ở đây?”

Đại mỹ nhân nói: “Vị hôn phu của tôi ở phòng 1087, anh là ai?”

Lão Tống thấy đại mỹ nhân thật xinh đẹp, đáng tiếc là đầu óc lại mơ màng, anh ta vừa bực vừa buồn cười.”Hai ngày nay tôi luôn ở phòng 1087, có phải cô nhầm phòng không?”

Anh ta bước đến bàn, lật thẻ phòng cho đại mỹ nhân xem. “Cô xem đi, trên giấy có viết, 1087, cô không tin thì mở cửa ra mà xem, ở đây chính là 1087!”

Đại mỹ nhân mở to đôi mắt xinh đẹp, sững sờ khoảng hai giây rồi đột nhiên oà khóc.

Người đẹp cho dù khóc thì vẫn đẹp, đúng là hoa lê ướt mưa, trông thật đáng thương.

Lão Tống chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài, nửa đêm canh ba, đây không phải gặp ma quỷ, mà là gặp tiên cáo!

Phồn Tinh ngủ rất say, cả đêm không mộng mị, lúc tỉnh giấc thì thấy Cố Hân Nhiên đang nói chuyện điện thoại trong phòng vệ sinh, có thể nghe thấy bập bõm giọng cô đang cố nói nhỏ. “Không thể nào? Trùng hợp vậy sao? Tôi đang ở Tô Châu…”

Phồn Tinh nhìn đồng hồ, còn sớm, chín giờ mới họp, bây giờ mới bảy rưỡi. Cô lười biếng dựa người vào chiếc gối mềm mại nhớ lại hồi còn học ở trường, bạn bên cạnh đã dậy sớm học bài, còn cô vẫn lười biếng nằm trên giường, cảm giác xa xỉ đó thật khiến người ta lưu luyến.

Cố Hân Nhiên từ phòng vệ sinh bước ra, thấy cô tỉnh giấc, bất giác cảm thấy áy náy. “Làm cậu tỉnh ngủ à?”

“Không sao, tớ cũng nên dậy rồi.” Phồn Tinh mở điện thoại, bắt đầu kiểm tra email, đối tác của công ty thường là khách hàng nước ngoài, chênh lệch giờ giấc, cô sợ nửa đêm nhận được thư quan trọng nên muốn trả lời ngay.

Cô vừa xem email vừa hỏi Cố Hân Nhiên: “Vé tàu cao tốc của cậu là lúc mấy giờ? Có kịp ăn sáng rồi đi không?”

“Hôm nay tớ không đi Thượng Hải nữa.” Cố Hân Nhiên đã buộc tóc xong, bắt đầu rửa mặt, trang điểm.”Ôi, tớ nói cho cậu biết một tin, thực ra tớ đi chuyến này là vì bọn tớ nhận được một tin mật. Bọn tớ theo dõi một ngôi sao đang hot, cứ nghĩ cô này hẹn hò bí mật với bạn trai trong ngày Valentine, nào ngờ cô ta lại chạy tới Tô Châu. Đồng nghiệp của tớ đang cuống lên, bảo tớ phải mau giúp nghĩ cách giải quyết.”

Phồn Tinh hỏi: “Vậy hôm nay cậu ở Tô Châu?”

“Ừ. Phồn Tinh, cậu là ngôi sao may mắn của tớ, nếu không tớ đã phải vội vội vàng vàng từ Thượng Hải chạy qua đây rồi. Cậu cứ kệ tớ đi, lát nữa đồng nghiệp của tớ sẽ đến, bọn tớ phải ở Tô Châu tìm hiểu ngọn ngành mới được!”

Phồn Tinh đúng là không có sức để ý đến bạn, cô trả lời xong email liền đứng dậy tắm gội, đánh răng rửa mặt, sau khi trang điểm xong thì xuống lầu ăn sáng, đúng lúc đó gặp Tống Quyết Minh ở thang máy.

“Tống tổng, chào buổi sáng!”

“Chào!”

Không hiểu vì sao quầng mắt của Tống Quyết Minh thâm đen cả mảng, rất giống gấu trúc, à không, giống bulldog. May mà Phồn Tinh có tố chất thư ký chuyên nghiệp, chỉ cúi đầu không nói, tuy nhiên khoé miệng vẫn hơi cong lên do không kiềm chế được.

Lão Tống ngại ngùng giải thích: “Lúc thức dậy không bật đèn nên đụng đầu bị thương.”

Phồn Tinh gật đầu, hỏi: “Có cần bôi thuốc cho bớt sưng không ạ? Lát nữa tôi mua giúp anh nhé?”

“Không, không, không cần đâu.”

Phồn Tinh cảm thấy Tống tổng hôm nay có gì đó rất khác, hình như có chuyện giấu mọi người. Ví dụ hằng sáng ở nhà ăn, anh ta thường nói chuyện với Thư Dập, thậm chí có lúc còn hung hăng tranh luận với Cao Bằng, còn hôm nay anh ta rất trầm mặc, ăn sáng xong thì vội vã trở về phòng.

Phồn Tinh không nghĩ nhiều, cô nghĩ là Tống Quyết minh đã phát hiện ra mối quan hệ giữa cô và Thư Dập, mặc dù cô đã rất cẩn thận nhưng Thư Dập có hai lần vô tình nhìn cô, lại còn mỉm cười với cô nữa, cô nghĩ, nếu cứ như vậy thì có lẽ cả thế giới đều sẽ nhận ra.

May mà khi bận rộn công việc, Thư Dập hoàn toàn tập trung tinh thần và sức lực, lại cư xử với cô giống như trước.

Cao Bằng hôm qua bị đạp, lại còn bị người ta gọi là dê già nên hôm nay dậy rất sớm, đặc biệt là với Thư Dập thì thù mới hận cũ trào dâng, hận không thể tính toán sòng phẳng nợ cũ từ hồi đại học, thế nên khi hai người nhận được số liệu mới nhất, lại bắt đầu hối “Ỷ. Thiên Đồ Long ký” mới.

Phồn Tinh không hiểu gì về kỹ thuật, cảm thấy trong phòng họp như đang châm thuốc nổ, các kỹ sư chỉ biết câm nín, mở to mắt chứng kiến hai lãnh đạo cấp cao nhất của hai công ty tiến hành “luân kiếm Hoa Sơn”. Nếu đây thực sự là tiểu thuyết kiếm hiệp thì vào thời khắc này, trong phòng họp nhất định có tiếng đao kiếm tung hoành, ánh sáng lạnh lẽo toả khắp bốn phương.

Phồn Tinh kịp thời mang cà phê và trà dương cam cúc tới để mọi người hạ hoả. Cô băn khoăn không biết có nên chuẩn bị chè hạt sen, ngân nhĩ và kỷ tử cho bữa ăn nhẹ vào buổi chiều không, vì khách sạn và phòng thực nghiệm đều lắp đặt điều hoà hai chiều, hơi nóng phả ra khiến mọi người cảm thấy rất khô, ăn một chút chè hạt sen, ngân nhĩ, kỷ tử sẽ nhuận phổi, sáng mắt.

Thư Dập đang đứng trước tấm bảng trắng viết công thức, điện thoại của anh để trên bàn bỗng rung lên. Phồn Tinh thấy điện thoại rung, do dự không biết có nên nghe giúp anh không thì gần như cùng lúc đó, điện thoại của cô cũng rung.

Cô bỗng có dự cảm không lành, lập tức cầm điện thoại của Thư Dập và cả điện thoại của mình, vội vàng bước ra khỏi phòng họp, ngắt cuộc gọi ở điện thoại của mình và nhấn nút nghe điện thoại của Thư Dập.

“Xin chào!” Cô nói. “Tôi là Chúc Phồn Tinh, thư ký của. Thư tổng, Thư tổng đang họp ạ.”

Đầu máy bên kia là phó tổng của một công ty khác, giọng anh ta có chút mệt mỏi. “Phồn Tinh, có thể đưa điện thoại cho Thư tổng nghe không?”

Phồn Tinh không do dự, biết chắc chắn có chuyện vô cùng khẩn cấp nên lập tức nói: “Được ạ, xin đợi một chút!” Cô không ngắt điện thoại, bước vào phòng họp, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô bước đến bên cạnh Thư Dập, nói nhỏ vào tai anh mấy câu.

Lông mày của Thư Dập hơi giật giật, anh nhận điện thoại từ tay cô, nói với mọi người: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút”, sau đó quay người bước ra cửa.

Cao Bằng nghĩ mình đang dốc toàn bộ sức lực rút kiếm ra đâm thì đột nhiên không thấy kẻ địch đâu. Hắn cực kỳ bất mãn, đập bàn nói: “Nhận điện thoại gì chứ, Thư Dập, anh sợ thua cũng đừng hòng chạy trốn…” Chưa nói hết câu, điện thoại của hắn cũng reo vang. Hắn nhìn tên hiển thị trên màn hình, không thể không nhận, đành cầm điện thoại bước ra ngoài.

Hắn vừa đi khỏi, cửa đóng lại thì tất cả kỹ sư nam trong phòng họp không nhịn được bật cười ha hả. Đám kỹ sư dúao cũng tâm tư đơn thuần, cho dù Cao Bằng và Thư Dập có “Hoa Sơn luận kiếm” thì cũng chỉ giống như hai thầy giáo dạy toán đang quyết đấu, một nửa số học sinh thì học theo, một nửa còn lại thì muốn xem trò vui. Hai người cùng lúc rời đi, đám kỹ sư của hai công ty bắt đầu mồm năm miệng mười tranh luận, vì vừa nãy Cao Bằng và Thư Dập nói quá nhanh nên có vài điểm họ không hiểu, bây giờ đang muốn hỏi Tống Quyết Minh.

Tống QUyết Minh là người thật thà, dù với công ty Điện tử Trường Hà vừa là bạn vừa là đối thủ, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc giải thích một số vấn đề kỹ thuật cho bọn họ, khiến bọn họ vừa nghe vừa liên tục gật gù.

Cao Bằng cầm điện thoại bước ra hành lang, trong lòng có chút bực bội vì cuộc gọi này đến không đúng lúc chút nào, nhất là khi hắn vừa nói xong câu kia, như thế chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn. Tuy nhiên, người gọi đến lại là một người thân tín của hắn, nếu không có chuyện gì gấp, lại biết hắn đang họp thì sẽ không bao giờ gọi đến. Thế nên lúc nghe điện thoại, tâm trạng hắn cũng điềm tĩnh hơn. “Sao vậy?”

“Cao tổng, xảy ra chuyện rồi. Xe Segway kiểu dáng mới nhất ở U&C xảy ra chuyện rồi.”

Cao Bằng cảm thấy tim mình thót lên một cái. Ông già hắn có tiền, thế nên dưới chủ trương của kẻ phá gia chi tử như hắn thì có thể mua toàn thế giới, công ty U&C này họ cũng đã thu mua cổ phần, nhưng chỉ được một phần nhỏ, vì những công trình nghiên cứu phát minh ở U&C đều áp dụng khoa học kỹ thuật tiên tiến, trí tuệ nhân tạo, một số phương hướng nghiên cứu phát triển thậm chí có liên quan đến công trình quân sự nên người Mỹ rất cảnh giác.

Cao Bằng yêu thích khoa học kỹ thuật, từ lâu đã ngấp nghé U&C nên vô cùng muốn tham gia. Nói thì dễ nhưng gia trị cổ phiếu của U&C rất cao, lão già của hắn mặc dù có mỏ dầu lớn đầy tiềm năng nhưng cũng không mua nổi công ty đắt đỏ này. Cao Bằng vì thế mà giảm tham vọng xuống, năm đó, lúc mua một phần nhỏ cổ phiếu cũng phải dốc hết sức lực, đầu tiên là mua một ngân hàng, sau đó thì ngân hàng này khống chế cổ phiếu của một công ty khoa kỹ thuật, rồi công ty khoa học kỹ thuật lại khống chế cổ phiếu quỹ ngân sách, mà quỹ ngân sách mới chỉ là cổ đông nhỏ của U&C, phải đi một vòng lớn như vậy mà người Mỹ vẫn tỏ ra rất dè dặt việc người Trung Quốc là cổ đông nhỏ của công ty, may mà số tiền cũng ít, nếu không chắc chắn còn bị giày vò nữa.

Cao Bằng hỏi: “Xe Segway xảy ra chuyện gì?”

Xe mới của họ đang trong thời gian thí nghiệm, CIO Kevin Anderson của U&C là một trong những người sáng tạo chiếc xe, đã đi chiếc xe Segway kiểu dáng mới nhất này ở trên phố Mỹ, lúc ngang qua ngã tư thì đột nhiên xe mất kiểm soát, bị một chiếc xe ô tô đâm vào, sau khi được đưa đến bệnh viện thì qua đời.

Cao Bằng không nói gì, chỉ trong vài câu ngắn ngủi mà lượng thông tin quá nhiều. Hắn hỏi: “Ông già có biết không?”

“Cao tiên sinh đã biết rồi mới bảo tôi gọi điện cho anh.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Cao Bằng ngắt điện thoại. Đúng lúc đó, Thư Dập từ đầu kia của hành lang bước tới, anh cũng vừa ngắt điện thoại. Cao Bằng đột nhiên nhớ ra, công ty của Thư Dập chính là nhà cung cấp con quay hồi chuyển cho U&C. Đối với sản phẩm xe Segway, con quay hồi chuyển là linh kiện quan trọng, vì xe Segway dựa vào con quay hồi chuyển và bộ phận cảm biến gia tăng tốc độ để cảm nhận sự biến đổi trạng thái của người lái, từ đó khống chế việc lái xe.

Tâm trạng của Thư Dập cực kỳ nặng nề, việc này khác hẳn với việc điện thoại bị nổ, bộ phận quan trọng nhất của xe Segway là con quay hồi chuyển, mà chuyện này lại xảy ra đến với chính lãnh đạo cấp cao của công ty đối tác quan trọng, anh từng nhiều lần nói chuyện với ông, ông vừa là thầy vừa là bạn, một người Mỹ vô cùng vui vẻ, thú vị.

Anh đã mất đi một người bạn rất tốt.

Sau đó thì sự nghiệp của anh bắt đầu rơi vào tình trạng nguy khốn.

Tất cả mọi người đều liên kết sự cố điện thoại bị nổ với sự việc lần này. Nguyên nhân của sự cố nổ điện thoại có phải là do con quay hồi chuyển hay không vẫn đang điều tra, nhưng dù gì thì cũng là xảy ra trong quá trình sử dụng con quay hồi chuyển, bây giờ lại xảy ra sự cố nghiêm trọng về xe Segwan nữa.

Tối nay bên Mỹ mở sàn giao dịch, chắc chắn giá cổ phiếu của công ty sẽ rớt xuống thê thảm. Về mặt đối nội hay đối ngoại, anh đều cần có một lời giải thích rõ ràng.

Cao Bằng rất hiểu điều này. Mặc dù hai người luôn cạnh tranh, đấu đá nhau, nhưng nói thế nào nhỉ, giữa anh hùng với nhau luôn có sự đồng cảm. Cao Bằng cho rằng, mình là anh hùng nên đương nhiên cũng thừa nhận Thư Dập là anh hùng, nếu không làm sao xứng là đối thủ của hắn. Hắn vỗ vai Thư Dập hỏi: “Anh có cần lập tức bay sang Mỹ không? Yên tâm đi, về phía Hàn Quốc, tôi sẽ để ý giúp anh, nếu anh không yên tâm thì chẳng phải vẫn còn lão Tống sao?”

Thư Dập lắc đầu, rồi lại gật đầu, cuối cùng anh nói: “Tâm trạng tôi bây giờ hơi loạn, muốn ra ngoài hít thở không khí để bình tĩnh lại.”

“Được, tôi về phòng chủ trì cuộc họp, anh yên tâm.”

Hắn ta chỉ nói nửa câu nhưng Thư Dập cũng hiểu ý của hắn. Cao Bằng tuyệt đối không phải là loại người giậu đổ bìm leo, mặc dù nhiều năm ân oán với nhau nhưng hắn cũng có lòng kiêu hãnh của bản thân, thắng cũng phải thắng quang minh chính đại, giữa bọn họ chỉ bất đồng về kỹ thuật mà thôi.

Thư Dập rời khỏi phòng thực nghiệm, đi thang máy lên sân thượng, mặc dù khí hậu Giang Nam khá ấm áp nhưng vì vẫn là tháng Giêng nên thời tiết cũng se lạnh, anh không mặc áo khoác bị gió thổi lạnh nhưng lại cảm thấy có tinh thần hơn, chỉ có điều lòng dạ anh ngổn ngang, không biết phải xử lý từ đâu.

Nhiều năm rồi không có cảm giác như này. Lần gần đây nhất anh cũng hoang mang như thế là khi cầm tờ giấy chẩn đoán chính xác bệnh của mẹ. Hai mẹ con luôn gắn bó yêu thương nhau, anh chưa từng nghĩ có một ngày phải rời xa mẹ mãi mãi.

Mọi thứ anh đang có bây giờ, chẳng lẽ sẽ mất hết sao? Anh chưa bao giờ hoài nghi về mỗi việc làm hay trình độ kỹ thuật của mình, nhưng khoảnh khắc này, khi đứng một mình ở đây, anh bỗng thấy niềm tin ấy đang bị lung lay. Anh nghi ngờ không biết mình đã để xảy ra lỗi ở khâu nào.

Tâm trạng này rất đáng sợ. Một nỗi cô độc chưa từng có trước đây bỗng bao vây lấy anh, giống như cậu học sinh lần đầu tiên không được điểm tối đa môn Toán, mà lỗi sai lại ở bài đơn giản nhất, ngay cả giáo viên cũng không tin học sinh của mình có thể phạm lỗi ngốc nghếch như thế.

Gió thổi khiến cả người anh lạnh run. Anh mông lung nhìn lên bầu trời xám xịt, nặng nề chỉ toàn mây đen, không biết tuyết sắp rơi hay là sắp có mưa.

Phía sau có người nhẹ nhàng khoác áo lên người anh, quay lại nhìn thì thấy gương mặt của Phồn Tinh, mặc dù trong mắt tràn đầy sự lo lắng nhưng khoé miệng cô vẫn cong cong, tựa như đang cười.

Cô giơ tay ra nắm lấy tay anh. Trái tim anh bỗng bình yên đến lạ.

Một hồi lâu Thư Dập không nói gì. Anh biết không cần phải nói gì cô cũng sẽ hiểu. Đương nhiên là cô lo lắng, nhưng không bộc lộ hết ra ngoài nỗi lo lắng ấy, vì cô tin anh có thể giải quyết được, giống như việc cô đang nắm tay anh lúc này, vừa là cổ vũ, vừa là tin tưởng. Cô sẽ luôn ở bên anh, bất cứ khi nào, dù cho có chuyện gì xảy ra.

Lúc này cô cũng không nói gì, hai người đứng trên sân thượng, lặng lẽ ngắm nhìn chân trời xa xăm, mờ nhạt.

Một lát sau, Thư Dập nói một câu chẳng liên quan: “Đến Tô Châu bao lần mà chưa lần nào có thời gian đi dạo.”

“Mười giờ tối nay đến sân bay Thượng Hải vẫn kịp. Hay là chúng ta đi chơi công viên, tiện thể ăn tối luôn?”

Mắt Thư Dập sáng lấp lánh nhìn cô.”Chỉ có anh và em?”

Phồn Tinh gật đầu.

Thư Dập cảm thấy rất nhẹ nhõm, trước kỳ thi đại học, tâm trạng của anh cũng rất nhẹ nhõm, ở trước mặt đối thủ, dù gặp rất nhiều khó khăn, tâm trạng anh cũng như vậy. Vì thế, anh thoải mái nói: “Được đấy.”

Cả buổi chiều, Cao Bằng không thể tập trung đầu óc, thực ra Tống Quyết Minh cũng vậy, hai người mặc dù đang họp nhưng đều uể oải, cuộc tranh luận vẫn đang tiếp diễn, cuộc thảo luận cũng đang tiếp diễn, thậm chí cả Cao Bằng và Tống Quyết Minh còn tự tay làm thí nghiệm để so sánh, nhưng khi Thư Dập đi khỏi, cả việc tranh cãi nhau giữa bọn họ cũng giảm hẳn khí thế.

Buổi chiều, công ty bên Hàn Quốc lại mở cuộc họp online, nghi thức rất trang trọng, bên đó có CTO chủ trì, bao gồm nhiều vị lãnh đạo cấp cao của ngành di động, điện tử của tập đoàn tham gia. Bên phía nhà cung ứng thì chỉ có Cao Bằng và Tống Quyết Minh là đại diện.

Thái độ của phía Hàn Quốc rất mạnh mẽ, thậm chí còn từng bước lấn át, vì chuyện xảy ra ở U&C khiến họ cho rằng vấn đề nằm ở  con quay hồi chuyển và lập tức điều chỉnh phương hướng điều tra. Việc di động phát nổ liên tiếp vốn đã khiến cả ngành di động, điện tử lo lắng, nay lại càng như đổ thêm dầu vào lửa.

Tống Quyết Minh ngoài khả năng về chuyên môn kỹ thuật ra thì khả năng giao tiếp, phản ứng không được nhanh nhạy lắm, tranh luận với họ còn phải dùng tiếng Anh thì thực sự không phải là sở trường của anh ta, chỉ cần không tập trung là đã bị họ cho ra rìa. Cao Bằng thì có trái tim mong manh, lại là công tử, từ nhỏ đã được coi như thần đồng, có bao giờ bị người khác chèn ép thẳng thừng như thế đâu, thế nên cuối cùng hắn cũng bị cho ra rìa. Nghe Tống Quyết Minh phản bác lại công ty Hàn Quốc mà cứ ấp a ấp úng, câu được câu chăng, Cao Bằng bất giác cảm thấy thật bi ai.

Chưa bao giờ Cao Bằng lại muốn có Thư Dập ở đây như lúc này. Mặc dù hắn thấy Thư Dập là kẻ đáng ghét, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, ngoài phương diện kỹ thuật chưa nói đến, thi các vấn đề trong ngành, ít nhất là trong lĩnh vực sở trường của anh ta, không có ai dám nói này nói kia.

Cao Bằng rầu rĩ thở dài một tiếng.

Tống Quyết Minh cũng cảm thấy cực kỳ bức bối. Anh ta và Thư Dập phân công công việc rõ ràng, anh ta phụ trách kỹ thuật còn Thư Dập phụ trách điều hành công ty. Lúc không có tiền,  Thư Dập đưa anh ta tiền, lúc không có người, Thư Dập tìm người cho anh ta, giống như bão mẫu giải quyết mọi vấn đề, anh ta không phải lo lắng bất cứ điều gì, chỉ biết dẫn dắt đội nghiên cứu tiến lên phía trước. Nếu gặp trục trặc gì về kỹ thuật,  Thư Dập lại xắn tay áo giúp anh ta giải quyết. Hai người đồng cam cộng khổ cho đến tận hôm nay, có thể nói anh ta và Thư Dập là hai người bạn hợp tác ăn ý nhất.

Các khách hàng, đặc biệt là khách hàng quan trọng thì hầu như chỉ Thư Dập mới xử lý được. Khách hàng Mỹ nổi tiếng khó tính, còn khách hàng Ấn Độ thì yêu mến đến mức hận không thể phơi hết gan ruột, gả con gái cho Thư Dập. Vì thế khi Tống Quyết Minh gặp phiền phức cũng nghĩ, nếu có Thư Dập ở đây thì tốt biết bao.

Nhân lúc phiên dịch đang dịch một đoạn dài, Tống Quyết Minh không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu có Thư Dập ở đây thì tốt, mấy người Hàn Quốc đâu dám nói chuyện với chúng ta như vậy.”

Cao Bằng bất giác gật đầu.

Thư Dập không hề biết hai người bạn của anh đang nhắc đến anh. Anh và Phồn Tinh bắt taxi đến phố cổ, giờ họ đang ở bảo tàng Tô Châu xem cây hoa tử đằng cổ.

Từ khi trưởng thành, Phồn Tinh có rất ít thời gian nhàn rỗi, nói là nhàn rỗi cũng không đúng, phải nói là thư giãn. Không hiểu sao khoảnh khắc nghe tin về sự cố xe Segway cô rất lo lắng, nhưng khi ở cùng Thư Dập thì lại cảm thấy yên bình. Anh nắm tay cô, hai người giống như các du khách khác, chậm rãi, nhàn tản dạo quanh bảo tàng Tô Châu.

Bảo tàng Tô Châu được xây dựng bởi kiến trúc sư nổi tiếng Bối Luật Minh, thiết kế tinh tế, mặc dù không rộng nhưng chỗ nào cũng có thể dừng lại ngắm cảnh, vừa mang đặc điểm của khu vườn truyền thống Trung Quốc lại mang thẩm mỹ kiến trúc hiện đại. Giờ không phải mùa cao điểm về du lịch nên ở đây rất vắng khách, hai người thong dong xem tất cả các tác phẩm được trưng bày, rồi Thư Dập nói với Phồn Tinh: “Đi thôi, chúng ta đi xem cây hoa tử đằng cổ.”

Mới vào đầu xuân cây tử đằng vẫn chưa ra lá, có thể nhìn thấy nhiều cột sắt chống đỡ cho những cành cây khẳng khiu, nếu là cuối xuân thì chắc chắn cây sẽ nở đầy hoa tím, rợp khắp sân.

Thư Dập nói: “Tiếc là mình đến không đúng dịp”

Phồn Tinh nói: “Không sao ạ, lúc nào hoa nở chúng ta lại đến xem.”

Thư Dập nói: “Lúc hoa nở chắc sẽ đẹp lắm.” Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Lúc nào hoa nở, chúng ta nhất định sẽ đến lần nữa. Ngày còn nhỏ, mẹ dạy anh một bài thơ cổ, bây giờ anh vẫn nhớ. Mông nhung nhất giá tự thành lâm; Yểu điệu phồn ba chước mộ dương.” (*)

(*) Hai câu thơ trên trích trong bài Tử đằng hoa của nhà thơ Vương Thế Trinh thời Minh, Trung Quốc. Đại ý là: Giàn hoa tươi tốt như một rừng cây. Hoa duyên dáng nở rộ như muốn thiêu đốt chiều hoàng hôn.

Cứ nhắc đến mẹ là tâm trạng anh lại ủ rũ, Phồn Tinh chỉ biết nắm lấy tay anh, dựa nhẹ vào người anh.

Ngồi trên xe đến sân bay, Thư Dập ngủ thiếp đi. Phồn Tinh đặt xe dành cho thương nhân nên chỗ ngồi rất rộng rãi và thoải mái, sau khi điều chỉnh lại ghế, anh có thể duỗi thẳng chân và nằm ngả ra ghế.

Phồn Tinh biết rõ mấy hôm nay anh vô cùng vất vả, không ngủ đủ giấc, ngày nào cũng phải hao tâm sức suy nghĩ, hơn nữa những rắc rối lại xảy ra liên tiếp, hết việc nọ đến việc kia. Cô lấy áo khoác khẽ đắp lên người anh, thực ra trong xe cũng mở điều hoà khá ấm, nhưng khi ngủ, lỗ chân lông thường mở to nên cần đắp cho ấm hơn một chút, đây là điều mà bà ngoại từng dạy cô. Chiếc xe ổn định lăn bánh trên đường cao tốc, thân xe rung lắc nhẹ nên Phồn Tinh cũng thấy buồn ngủ, nhưng cô phải cố gắng lấy tinh thần, nếu ngủ lúc này thì lên máy bay sẽ không ngủ được nữa. Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, cô muốn ngủ một lát trên máy bay, như vậy khi xuống sân bay mới có sức giúp Thư Dập ứng phó với một đống việc.

Cô mở laptop, xác nhận lại một lần nữa thông tin chuyến bay. Cô và Thư Dập phải trung chuyển hai lần mới đến được phía đông nước Mỹ, đó là hành trình bay nhanh nhất rồi. Xe đón họ sau khi xuống máy bay cô cũng đặt xong, thông tin về khách sạn ở đó cô cũng đã xác nhận lại rồi, lúc này cô mới gặp laptop, nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm ghi nhớ lịch trình trong đầu.

Đúng lúc này, di động của cô đột ngột đổ chuông, cô vội vàng ấn nút nghe, chỉ sợ làm Thư Dập tỉnh giấc, giọng nói cũng thật nhỏ: “Mẹ ạ?”

Mẹ rất ít khi gọi điện cho cô, vì thế cô cảm thấy khá bất ngờ. Trong điện thoại, mẹ cô ấp úng hồi lâu. Cô không nghe rõ mẹ đang nói gì nên hỏi lại: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”

Mẹ cô bỗng oà khóc. Cô biết mẹ cô là người rất mạnh mẽ, từ trước đến nay, cứ gọi điện thoại cho cô là mắng té tát, lần này cô không ngờ mẹ lại khóc, bất giác cảm thấy hoang mang, liền hỏi dồn dập: “ Sao thế ạ? Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mẹ từ từ nói cho con nghe, xảy ra chuyện gì ạ?”

Lúc này mẹ cô mới ngừng khóc, nghẹn ngào nói: “Con...Bố con, ông ấy…”

Phồn Tinh đã trấn tỉnh hơn, hỏi lại: “Bố con làm sao ạ?”

Từ nhỏ cô đã chứng kiến bố mẹ cãi nhau, chiến tranh lạnh không biết bao nhiêu lần, đã quen với việc bố hoặc mẹ nói xấu đối phương, thế nên cô nghĩ chắc chắn là dì Cung đã làm chuyện gì đó nên bố mới giận mẹ, mẹ giận quá liền gọi điện khóc lóc kể tội bố với cô.

Không ngờ, mẹ cô nói: “Bố con đi kiểm tra sức khoẻ, phát hiện ra bệnh ung thư…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện