Tùy Hầu Ngọc cực kỳ không vừa mắt Cố Lê Bạc, cũng ghét luôn Đường Diệu, vì vậy lúc nhìn thấy bọn họ không tỏ thái độ tốt nổi.
Trong quan niệm của Tùy Hầu Ngọc, cái gì mà tình hữu nghị giữa các tuyển thủ, đều cút con mẹ hết đi. Ông đây nhìn chúng mày không vừa mắt đấy, thảo mai cũng lười, trực tiếp hầm mặt tránh bọn họ.
Thế nhưng Đường Diệu là cái loại cứng đầu hiếm gặp, thi đấu thua vẫn muốn nói nhiều thêm hai câu, chủ động nói chuyện với Tùy Hầu Ngọc: “Hai cậu đánh với bọn tôi hên xui còn tìm được lỗ hổng để lách, nhưng gặp phải nhóm anh Duy thì xác định, lỗ cũng không có mà lách.”
Tùy Hầu Ngọc nghe được câu này không thể không dừng lại, nhíu mày nhìn Đường Diệu: “Cậu thật lắm mồm, lần trước gặp tôi đã nói nhiều vậy rồi giờ vẫn muốn nói à? Quên mất mình đã nói những gì rồi à?”
Lần đầu tiên gặp mặt, Đường Diệu nói vóc người của Tùy Hầu Ngọc không hợp để đánh tennis, thể lực không ra sao.
Bây giờ sự thật chứng minh, thể lực của Tùy Hầu Ngọc không chỉ không kém mà còn rất tốt, chạy khắp sân liên tục mà vẫn không thở dốc một chút nào.
Biểu cảm của Đường Diệu dần khó coi, im lặng nhìn Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc như nhớ ra điều gì đó, nói: “Xem ra Vương Học Phú dạy chơi thôi cũng đủ thắng được cậu rồi, còn mới luyện có một tháng. Cậu ấy mà, cũng chỉ tới đó mà thôi, còn cái gì mà anh Duy kia…”
Tùy Hầu Ngọc nhún vai, thái độ phớt lờ chẳng thèm để ý.
Đường Diệu khó chịu nói: “Thực lực của nhóm anh Duy cậu có thể đi xem tận mắt, không phải tôi khoe khoang. Hơn nữa, trận này bọn tôi thua, tôi thừa nhận, lần sau gặp thì chưa chắc, do hôm nay mấy cậu số may thôi.”
“Ờ, thua là do vận may không tốt, cũng biết ngụy biện ghê.”
Đường Diệu nổi điên, mắng: “Cậu và Hầu Mạch, một ngước mặt dùng lỗ mũi nhìn người, một cúi đầu trừng mắt nhìn người, đứng cạnh nhau không khác gì hai huynh đệ Hoa phủ, còn nghĩ mình đẹp trai lắm à?!”
Tùy Hầu Ngọc mắc kẹt.
Cậu không biết hai huynh đệ Hoa phủ là cái thứ gì.
Cố Lê Bạc nhìn Đường Diệu bắt đầu ăn nói không lựa lời, kéo tay Đường Diệu lôi đi.
Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc ngây người, nói chen vào: “Tôi không thích người khác gọi tôi là Hầu ca, Khương Duy lại đồng ý để người khác gọi là Duy ca, ừm… mong là bọn tôi có cơ hội được so tài với Duy ca, hẹn gặp lại.”
Phát âm của Hầu Mạch lúc nói “Duy ca” nghe giống như là “Viagra*” làm Đường Diệu tức giận trợn mắt, còn chưa kịp đáp lại đã bị đẩy đi.
(*Viagra: thuốc cường dương, dùng trong điều trị rối loạn cương dương)
Hầu Mạch cũng kéo Tùy Hầu Ngọc rời đi.
Tùy Hầu Ngọc bị lôi đi, vẫn canh cánh trong lòng: “Hai huynh đệ Hoa phủ là cái gì?”
Hầu Mạch cúi đầu trả lời: “Là nhân vật trong một bộ phim.”
“Bọn họ ra sao?”
“Ờm…” Hầu Mạch không biết phải trả lời thế nào.
Kiểm tra nước tiểu xong xuôi, tắm qua một lượt, trong lúc ngồi nghỉ ngơi Tùy Hầu Ngọc lấy di động tra thử, nhìn thấy một đoạn video ngắn, xem xong tức giận đến nỗi suýt đập máy.
Tùy Hầu Ngọc đúng là có thói quen hơi hất cằm lên, mím môi nhìn người, bộ dạng vênh váo hung hăng, thái độ khinh thường.
Hầu Mạch thỉnh thoảng cũng cúi đầu trừng mắt nhìn người, cộng thêm nụ cười trêu tức.
Sự kết hợp này thật sự là…
Tùy Hầu Ngọc bỏ điện thoại xuống, đứng dậy muốn đi tìm Đường Diệu, cũng may Hầu Mạch vẫn luôn kè kè bên cạnh trông chừng, thấy cảnh này nhanh chóng ngăn cản Tùy Hầu Ngọc, liên miệng nói: “Ngọc ca! Ngọc ca! Đừng kích động! Đánh nhau sẽ bị cấm thi đấu đó!”
“Không được! Lúc đó tôi không biết hai huynh đệ Hoa phủ là cái thứ gì, không mắng lại được! Bây giờ tôi phải đi mắng cậu ta!”
“Đừng đừng đừng, người của Đông Thể tới thi đấu nhiều lắm!”
“Tôi sợ bọn nó à?!”
“Không sợ không sợ, giết người là phạm pháp, chúng ta tha cho bọn họ lần này được không?”
Tùy Hầu Ngọc vẫn không thể nguôi giận được, cố gắng điều chỉnh hô hấp để đầu óc tỉnh táo lại.
Hầu Mạch sợ hãi trong lòng, lén lau mồ hôi.
Đặng Diệc Hành cầm túi chườm đá qua cho Hầu Mạch, Hầu Mạch nhận túi, đi vào góc phòng nghỉ. Tùy Hầu Ngọc vẫn tức giận, nhưng vẫn đi qua giúp Hầu Mạch cầm túi chườm đá.
Đắp một lúc rồi lại xoa bóp.
Nhiễm Thuật và Tang Hiến cùng nhau quay về phòng nghỉ, Nhiễm Thuật vừa vào phòng đã bắt đầu nhảy nhót: “Bọn, bọn tớ lại thắng rồi, ngày hôm nay tớ tiến bộ lắm, đánh bóng bảy lần, ba lần có điểm.”
Nói cách khác, lần thứ hai Tang Hiến dùng một cân hai, Nhiễm Thuật chỉ thỉnh thoảng tiện tay hỗ trợ.
Cái nhóm này giành chiến thắng liên tục được cũng tài, thật sự là bị ông trời bỏ quên.
Nhiễm Thuật rất nhanh đã chú ý thấy trạng thái của Tùy Hầu Ngọc có gì đó không đúng, đi tới hỏi han: “Ngọc ca, cậu sao thế?”
Hầu Mạch giải thích: “Ban nãy cãi nhau với đối thủ, có một câu không cãi lại được nên tức giận.”
“Ầu…” Nhiễm Thuật đã hiểu, “Nếu, nếu không mắng lại được thì xác định là Ngọc ca không vượt qua được, không quản là tám năm hay mười năm sau, Ngọc ca nhất định sẽ nhớ kỹ thù này, rồi sẽ có lúc báo thù.”
Hầu Mạch khó tin mở to mắt: “Có nói quá không đó?!”
Nhiễm Thuật đưa ra đáp án khẳng định, “Ngọc, Ngọc ca của bọn tôi chính là kiểu người có thù tất báo.”
Có thù tất báo, cũng đồng nghĩa với đã hứa là làm.
Thân là fan cuồng – Nhiễm Thuật biết rất rõ.
Tùy Hầu Ngọc đang tức giận nên không tán gẫu với bọn họ, chỉ tập trung chườm đá cho Hầu Mạch, thỉnh thoảng còn xoa bóp để máu bầm nhanh tan, xoa được một lúc thì cơ thể nghiêng ngả.
Hầu Mạch phát hiện, đỡ lấy Tùy Hầu Ngọc, để Tùy Hầu Ngọc dựa vào người mình, ngả đầu lên bả vai hắn ngủ.
Sau khi Tùy Hầu Ngọc ngủ rồi, những người khác trong phòng nghỉ cũng tự giác yên tĩnh, bây giờ Tùy Hầu Ngọc là người mà cả đội không ai dám đánh thức.
Hầu Mạch nhỏ giọng hỏi: “Có lịch mấy trận tiếp theo chưa?”
“Sáng mai cậu có một trận đánh đơn vào khung giờ thứ hai, đánh đôi có khi chiều mai đánh, nhưng đối thủ chưa được xác định.”
Một vận động viên tennis có thể báo danh nhiều hạng mục, ví dụ như đánh đơn, đôi nam/nữ, đôi hỗn hợp nam nữ.
Nhưng mà cũng phải lượng sức mà làm, mật độ thi đấu quá dày cơ thể sẽ không chịu nổi.
Lần tranh tài này chỉ diễn ra trong vòng năm ngày, nhiều đội báo danh nên xếp lịch thi đấu rất kín, thậm chí còn có khả năng buổi sáng ngày cuối cùng đánh chung kết đôi luôn, chiều đánh chung kết đơn.
Hầu Mạch giơ kí hiệu tay “OK”, sau đó đỡ Tùy Hầu Ngọc nằm hẳn xuống giường. Hắn cởi áo khoác trên người mình đắp cho Tùy Hầu Ngọc rồi nằm xuống bên cạnh cậu, tranh thủ chợp mắt.
Cả đội im lặng, không ai quấy rầy bọn họ.
Tang Hiến xếp xong đồ vào balo, hỏi Nhiễm Thuật: “Quay lại khách sạn luôn không?”
“Có, về khách sạn thoải mái hơn ở đây.”
Các thành viên còn lại chia nhau ra đi xem thi đấu hoặc về nghỉ ngơi.
Tô An Di cầm bảng danh sách gõ cửa đi vào muốn hỏi thăm mọi người thì thấy trong phòng nghỉ chỉ còn hai người đang ngủ, cuối cùng lại đóng cửa lùi ra.
Cửa phòng nghỉ có hiệu quả cách âm rất tốt, đóng kín là có thể ngăn cản mọi tiếng ồn bên ngoài.
Trong phòng nghỉ không có rèm cửa, ánh mặt trời buổi trưa chiếu qua cửa sổ, tràn khắp căn phòng, mang theo ấm áp.
Giờ này cơ bản không có ai tới đây nữa, là thời gian nghỉ ngơi thư giãn rồi.
Trong phòng yên tĩnh và ấm áp, len lỏi nhịp thở đều đều lười biếng, dịu dàng nhu tình.
Chỉ còn hai tên nhóc nam sinh đang ngủ say.
Bọn họ dường như đã quen với việc lúc ngủ bên cạnh chen chúc thêm một người, chỉ là một chiếc giường xếp nhỏ cũng vẫn ngủ ngon.
Tùy Hầu Ngọc vùi đầu vào ngực Hầu Mạch.
Hầu Mạch hít thở, thổi nhẹ nhàng lên tóc Tùy Hầu Ngọc, làm cho sợi tóc xoăn đung đưa liên tục.
Nhàn hạ và bình yên.
—
Buổi tối.
Hầu Mạch chat với Đặng Diệc Hành về một vài đối thủ có khả năng sẽ gặp trong trận tiếp theo, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn Tùy Hầu Ngọc đi tới đi lui trong phòng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Hay là cậu ngồi cạnh tôi nghỉ ngơi một lúc đi?”
“Thực ra lúc đó tôi chỉ cần chửi lại, quản làm móe gì ý nghĩa của hai huynh đệ Hoa phủ kia, vì chắc chắn là chẳng phải thứ gì tốt đẹp, tôi nên mắng lại ngay và luôn!”
Bởi vì trong lúc chửi nhau đã không phát huy tốt nên Tùy Hầu Ngọc canh cánh mãi trong lòng, không buông xuống được.
“Ừ, lần sau nhất định sẽ không tha cho bọn họ!” Hầu Mạch phối hợp gật đầu, tiếp tục vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Tùy Hầu Ngọc mặc kệ Hầu Mạch, đi qua đi lại.
Hầu Mạch tung át chủ bài ra: “Xoa tay giúp tôi đi, tay này tôi bận cầm điện thoại rồi.”
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng đi tới, ngồi ở bên cạnh xoa bóp tay cho Hầu Mạch.
Trong lúc Hầu Mạch cho là Tùy Hầu Ngọc đã xuôi xuôi bớt rồi thì đối phương đột nhiên đứng bật dậy, không khác gì cá chép nhảy, mắng: “Lúc đó lẽ ra tôi nên mắng cậu ta là đồ khỉ đột! Đồ tinh tinh!”
“Đúng đúng đúng.” Hầu Mạch bị Tùy Hầu Ngọc dọa sợ hết hồn, bởi vì hai người đang ngồi trên một giường, Tùy Hầu Ngọc nhảy lên làm hắn chao đảo theo, hoảng sợ gật đầu hùa với Tùy Hầu Ngọc.
“Cậu ta còn không biết xấu hổ mà nói người khác à?! Không biết tự soi gương nhìn lại cái mặt mình đi à?!”
“Đúng! Không biết xấu hổ!” Dáng vẻ của Hầu Mạch nom còn hung dữ hơn Tùy Hầu Ngọc, mắng xong còn phun “ta phi” (Tôi nhổ vào!) một phát.
Tùy Hầu Ngọc tuy tức giận nhưng vẫn giữ được một phần lý trí, lại ngồi xuống xoa bóp tay cho Hầu Mạch.
Hầu Mạch để điện thoại xuống, dùng tay còn lại chọt má Tùy Hầu Ngọc, dịu dàng hỏi: “Lúc phân cao thấp với tôi có phải là cậu cũng ở trạng thái này?”
“Lúc đó đang ở trường, nếu không phải sợ liên lụy mọi người thì tôi đã xuống phòng ngủ đập cậu rồi!” Tùy Hầu Ngọc thản nhiên thừa nhận.
“Đến lúc tôi tự mình tới cửa, cậu cuối cùng cũng tìm được cơ hội đánh nhau, rất vui vẻ đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Nếu như tôi không tới nhà cậu dọn dẹp thì cậu có thể nhịn tới khi nào?”
“Không biết, chắc là thứ hai.”
Có vẻ đánh nhau càng sớm càng tốt.
Để quậy trong trường thì có mà toang.
Hầu Mạch đột nhiên cảm thấy chuyện này không đơn giản, hắn thân là cộng sự, Tùy Hầu Ngọc lại là “baba” thất lạc nhiều năm của hắn, phải xử lý thế nào bây giờ? Hầu Mạch cầm điện thoại lên tìm tên Nhiễm Thuật, gửi tin nhắn cầu cứu viện: Ngọc ca tức giận lắm rồi, mau tới cứu!
Nhiễm Thuật nhanh chóng hồi âm: Không đi. Tôi vẫn còn muốn sống. Có ngu mới đến gần Ngọc ca vào lúc này.
Hầu Mạch thầm chửi thề một câu, cái dòng thứ này mà đòi làm bạn thân ấy hả? Còn lâu!
Sau đó Hầu Mạch gửi nội dung tương tự cho Tô An Di.
Tô An Di cũng hồi âm rất nhanh: Để tôi đi tra số phòng của Đường Diệu, sau đó giúp Ngọc ca đập nó một trận nhá?
Hầu Mạch run rẩy, vội vàng gõ chữ: Đừng! Chị hai, chị có còn nhớ chị là con gái không đó? Mở miệng là đánh đánh giết giết?!
Tô An Di: Hay đi mắng thôi, tôi mắng người cũng giỏi lắm, không thua đâu.
Tiền Vào Như Nước: Thực ra Đường Diệu không hời được bao nhiêu, chỉ là Ngọc ca không chiếm được thế thượng phong mà thôi. Tôi chỉ cần giải quyết trạng thái hiện tại của Ngọc ca, cậu ấy cứ như vậy tôi lo lắng lắm.
Tô An Di: Tôi cảm thấy xử lý người khác đơn giản hơn xử lý Ngọc ca nhiều, Ngọc ca là người không dễ hầu hạ đâu, hết cách rồi, cậu tự cầu phúc đi.
Hầu Mạch thất vọng thở dài, đặt điện thoại di động xuống tự nghĩ cách giải quyết.
Nghĩ một hồi vẫn chưa tìm được đường xoay sở, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Tôi nói với cậu về Khương Duy và Lục Thanh Huy của Đông Thể rồi đúng không? Nói thật, tôi cảm thấy chúng ta không thắng được bọn họ.”
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng bị dời đi sự chú ý.
Hầu Mạch tiếp tục nói: “Hai người họ có thể nói là có khả năng kiểm soát điểm rơi rất tốt, lực đánh bóng rất mạnh, lên lưới cũng rất thuần thục.”
“Một kiểu đa năng giống loại hình toàn năng?”
“Cũng không hẳn là như vậy. Loại hình toàn năng dựa vào việc tích lũy chiến thuật, mà bọn họ chỉ dựa vào kỹ thuật tốt thôi. Kỹ thuật tốt, vững vàng, thành thạo nên không cần chiến thuật nữa.”
Tính cách của Hầu Mạch nhìn qua có vẻ là hòa đồng thân thiện, nhưng từ trong xương cốt hắn luôn tồn tại một tia kiêu ngạo.
Không có nhiều người được Hầu Mạch đánh giá như vậy, Khương Duy và Lục Thanh xem như là hai người trong số đó.
Hơn nữa, Hầu Mạch rất có đầu óc, dùng lý trí phân tích cẩn thận.
Hắn biết rõ trình độ hiện tại của đội mình, gặp hai người kia có lẽ chỉ chống đỡ được một lúc. Bọn họ không phải là đối thủ của hạt giống tiềm năng cho vị trí hạng nhất này.
Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Tỉ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?”
“Hai phần mười. Nếu như trạng thái của bọn họ kém, trạng thái của chúng ta tốt thì may ra…”
Tùy Hầu Ngọc nghe xong ngả người nằm lên gối, không nói gì.
Hầu Mạch lập tức xoa đầu cậu. Hắn đã dẫn Tùy Hầu Ngọc từ một tâm trạng không tốt này sang một tâm trạng không tốt khác.
Hầu Mạch không có hiểu biết nhiều về chứng hưng cảm, không biết khả năng chịu đựng của Tùy Hầu Ngọc rốt cuộc đến đâu, lại lâm vào bất an, không biết nên làm gì bây giờ.
“Tôi không muốn thua.” Tùy Hầu Ngọc đột nhiên nói.
“Tôi cũng không muốn, không ai muốn thua cả. Nếu như chúng ta tiếp tục tập luyện, bồi dưỡng độ hiểu ngầm, tôi có lòng tin chúng ta sẽ giành được giải quán quân.”
“Thực sự không còn cách nào sao?”
“Để tôi nghĩ thêm đã.”
“Có phải là tôi đang gây khó dễ cho cậu? Tôi… có tính là đang làm liên lụy cậu không?”
Hầu Mạch nằm bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, trầm giọng nói: “Không. Tôi phải cảm ơn cậu, vì đã mang đến cho tôi một trải nghiệm hoàn toàn mới. Tôi muốn cùng cậu tiến bộ, sau đó đánh bại toàn bộ những đối thủ tưởng chừng như không thắng được.”
“Tất cả? Còn nhiều người lợi hại thế cơ à?”
“Nè! Nước chúng ta đông dân lắm, cậu thật sự cho là chúng ta sẽ vô địch thiên hạ được à?!” Hầu Mạch – một người đã cầm được cúp quán quân thanh thiếu niên toàn quốc mà còn chưa dám lớn lối như vậy, không chừng một ngày nào đó còn bị người khác cướp mất.
“Cậu là hạng một đánh đơn thanh thiếu niên toàn quốc, tôi cũng đâu có kém, lấy đâu ra lắm đối thủ thế?”
Tới rồi, chứng hưng cảm dẫn đến sự tự tin thái quá.
Hầu Mạch giơ bốn ngón tay ra: “Hôm nay chúng ta đánh bại hạng năm, trên chúng ta có bốn đối thủ. Sau khi thắng bốn nhóm này, chúng ta sẽ bay khỏi Trung Quốc, tiến ra thế giới bên ngoài, lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều đối thủ hơn, đặc biệt là ở những quốc gia chuộng tennis.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn tay của Hầu Mạch, bóp mạnh bàn tay trong tay mình, hung hăng lật người: “Ngủ đi!”
Hầu Mạch thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ hớn hở tắt đèn đi.
Trong bóng tối, Tùy Hầu Ngọc nằm bên cạnh Hầu Mạch, vẫn giúp Hầu Mạch xoa bóp tay.
Còn Hầu Mạch thì đang nghĩ xem có cách nào tăng hai phần mười lên ba phần bốn phần được không? Coi như thua thì cũng không được thua quá thảm, hắn sợ Tùy Hầu Ngọc không chấp nhận được.
Trong lúc nghĩ, Tùy Hầu Ngọc dần chìm vào giấc ngủ, tay vẫn còn cầm tay hắn. Nắm tay cùng ngủ với một nam sinh, Hầu Mạch không dễ chịu gì, dù sao thì hắn cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ.
Hắn vươn tay trái, cầm cổ tay Tùy Hầu Ngọc, muốn tách hai bàn tay ra.
Trong giấc mơ Tùy Hầu Ngọc cảm thấy gì đó, khó chịu hất bàn tay quấy phá kia đi, hơi siết tay phải bị thương của Hầu Mạch, theo bản năng xoa xoa bóp bóp mấy cái, rồi động tác chậm dần, lại chìm về giấc ngủ.
Tay trái bị ghét bỏ chỉ có thể lúng túng thu về.
Cứ cầm đi…
Ai bảo cậu là tổ tông chứ….
*** Hết chương 54
[Tạm thời mị chưa tìm được hai huynh đệ Hoa phủ (华府两兄弟) là nhân vật nào nên chưa có ảnh minh họa:((]
Trong quan niệm của Tùy Hầu Ngọc, cái gì mà tình hữu nghị giữa các tuyển thủ, đều cút con mẹ hết đi. Ông đây nhìn chúng mày không vừa mắt đấy, thảo mai cũng lười, trực tiếp hầm mặt tránh bọn họ.
Thế nhưng Đường Diệu là cái loại cứng đầu hiếm gặp, thi đấu thua vẫn muốn nói nhiều thêm hai câu, chủ động nói chuyện với Tùy Hầu Ngọc: “Hai cậu đánh với bọn tôi hên xui còn tìm được lỗ hổng để lách, nhưng gặp phải nhóm anh Duy thì xác định, lỗ cũng không có mà lách.”
Tùy Hầu Ngọc nghe được câu này không thể không dừng lại, nhíu mày nhìn Đường Diệu: “Cậu thật lắm mồm, lần trước gặp tôi đã nói nhiều vậy rồi giờ vẫn muốn nói à? Quên mất mình đã nói những gì rồi à?”
Lần đầu tiên gặp mặt, Đường Diệu nói vóc người của Tùy Hầu Ngọc không hợp để đánh tennis, thể lực không ra sao.
Bây giờ sự thật chứng minh, thể lực của Tùy Hầu Ngọc không chỉ không kém mà còn rất tốt, chạy khắp sân liên tục mà vẫn không thở dốc một chút nào.
Biểu cảm của Đường Diệu dần khó coi, im lặng nhìn Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc như nhớ ra điều gì đó, nói: “Xem ra Vương Học Phú dạy chơi thôi cũng đủ thắng được cậu rồi, còn mới luyện có một tháng. Cậu ấy mà, cũng chỉ tới đó mà thôi, còn cái gì mà anh Duy kia…”
Tùy Hầu Ngọc nhún vai, thái độ phớt lờ chẳng thèm để ý.
Đường Diệu khó chịu nói: “Thực lực của nhóm anh Duy cậu có thể đi xem tận mắt, không phải tôi khoe khoang. Hơn nữa, trận này bọn tôi thua, tôi thừa nhận, lần sau gặp thì chưa chắc, do hôm nay mấy cậu số may thôi.”
“Ờ, thua là do vận may không tốt, cũng biết ngụy biện ghê.”
Đường Diệu nổi điên, mắng: “Cậu và Hầu Mạch, một ngước mặt dùng lỗ mũi nhìn người, một cúi đầu trừng mắt nhìn người, đứng cạnh nhau không khác gì hai huynh đệ Hoa phủ, còn nghĩ mình đẹp trai lắm à?!”
Tùy Hầu Ngọc mắc kẹt.
Cậu không biết hai huynh đệ Hoa phủ là cái thứ gì.
Cố Lê Bạc nhìn Đường Diệu bắt đầu ăn nói không lựa lời, kéo tay Đường Diệu lôi đi.
Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc ngây người, nói chen vào: “Tôi không thích người khác gọi tôi là Hầu ca, Khương Duy lại đồng ý để người khác gọi là Duy ca, ừm… mong là bọn tôi có cơ hội được so tài với Duy ca, hẹn gặp lại.”
Phát âm của Hầu Mạch lúc nói “Duy ca” nghe giống như là “Viagra*” làm Đường Diệu tức giận trợn mắt, còn chưa kịp đáp lại đã bị đẩy đi.
(*Viagra: thuốc cường dương, dùng trong điều trị rối loạn cương dương)
Hầu Mạch cũng kéo Tùy Hầu Ngọc rời đi.
Tùy Hầu Ngọc bị lôi đi, vẫn canh cánh trong lòng: “Hai huynh đệ Hoa phủ là cái gì?”
Hầu Mạch cúi đầu trả lời: “Là nhân vật trong một bộ phim.”
“Bọn họ ra sao?”
“Ờm…” Hầu Mạch không biết phải trả lời thế nào.
Kiểm tra nước tiểu xong xuôi, tắm qua một lượt, trong lúc ngồi nghỉ ngơi Tùy Hầu Ngọc lấy di động tra thử, nhìn thấy một đoạn video ngắn, xem xong tức giận đến nỗi suýt đập máy.
Tùy Hầu Ngọc đúng là có thói quen hơi hất cằm lên, mím môi nhìn người, bộ dạng vênh váo hung hăng, thái độ khinh thường.
Hầu Mạch thỉnh thoảng cũng cúi đầu trừng mắt nhìn người, cộng thêm nụ cười trêu tức.
Sự kết hợp này thật sự là…
Tùy Hầu Ngọc bỏ điện thoại xuống, đứng dậy muốn đi tìm Đường Diệu, cũng may Hầu Mạch vẫn luôn kè kè bên cạnh trông chừng, thấy cảnh này nhanh chóng ngăn cản Tùy Hầu Ngọc, liên miệng nói: “Ngọc ca! Ngọc ca! Đừng kích động! Đánh nhau sẽ bị cấm thi đấu đó!”
“Không được! Lúc đó tôi không biết hai huynh đệ Hoa phủ là cái thứ gì, không mắng lại được! Bây giờ tôi phải đi mắng cậu ta!”
“Đừng đừng đừng, người của Đông Thể tới thi đấu nhiều lắm!”
“Tôi sợ bọn nó à?!”
“Không sợ không sợ, giết người là phạm pháp, chúng ta tha cho bọn họ lần này được không?”
Tùy Hầu Ngọc vẫn không thể nguôi giận được, cố gắng điều chỉnh hô hấp để đầu óc tỉnh táo lại.
Hầu Mạch sợ hãi trong lòng, lén lau mồ hôi.
Đặng Diệc Hành cầm túi chườm đá qua cho Hầu Mạch, Hầu Mạch nhận túi, đi vào góc phòng nghỉ. Tùy Hầu Ngọc vẫn tức giận, nhưng vẫn đi qua giúp Hầu Mạch cầm túi chườm đá.
Đắp một lúc rồi lại xoa bóp.
Nhiễm Thuật và Tang Hiến cùng nhau quay về phòng nghỉ, Nhiễm Thuật vừa vào phòng đã bắt đầu nhảy nhót: “Bọn, bọn tớ lại thắng rồi, ngày hôm nay tớ tiến bộ lắm, đánh bóng bảy lần, ba lần có điểm.”
Nói cách khác, lần thứ hai Tang Hiến dùng một cân hai, Nhiễm Thuật chỉ thỉnh thoảng tiện tay hỗ trợ.
Cái nhóm này giành chiến thắng liên tục được cũng tài, thật sự là bị ông trời bỏ quên.
Nhiễm Thuật rất nhanh đã chú ý thấy trạng thái của Tùy Hầu Ngọc có gì đó không đúng, đi tới hỏi han: “Ngọc ca, cậu sao thế?”
Hầu Mạch giải thích: “Ban nãy cãi nhau với đối thủ, có một câu không cãi lại được nên tức giận.”
“Ầu…” Nhiễm Thuật đã hiểu, “Nếu, nếu không mắng lại được thì xác định là Ngọc ca không vượt qua được, không quản là tám năm hay mười năm sau, Ngọc ca nhất định sẽ nhớ kỹ thù này, rồi sẽ có lúc báo thù.”
Hầu Mạch khó tin mở to mắt: “Có nói quá không đó?!”
Nhiễm Thuật đưa ra đáp án khẳng định, “Ngọc, Ngọc ca của bọn tôi chính là kiểu người có thù tất báo.”
Có thù tất báo, cũng đồng nghĩa với đã hứa là làm.
Thân là fan cuồng – Nhiễm Thuật biết rất rõ.
Tùy Hầu Ngọc đang tức giận nên không tán gẫu với bọn họ, chỉ tập trung chườm đá cho Hầu Mạch, thỉnh thoảng còn xoa bóp để máu bầm nhanh tan, xoa được một lúc thì cơ thể nghiêng ngả.
Hầu Mạch phát hiện, đỡ lấy Tùy Hầu Ngọc, để Tùy Hầu Ngọc dựa vào người mình, ngả đầu lên bả vai hắn ngủ.
Sau khi Tùy Hầu Ngọc ngủ rồi, những người khác trong phòng nghỉ cũng tự giác yên tĩnh, bây giờ Tùy Hầu Ngọc là người mà cả đội không ai dám đánh thức.
Hầu Mạch nhỏ giọng hỏi: “Có lịch mấy trận tiếp theo chưa?”
“Sáng mai cậu có một trận đánh đơn vào khung giờ thứ hai, đánh đôi có khi chiều mai đánh, nhưng đối thủ chưa được xác định.”
Một vận động viên tennis có thể báo danh nhiều hạng mục, ví dụ như đánh đơn, đôi nam/nữ, đôi hỗn hợp nam nữ.
Nhưng mà cũng phải lượng sức mà làm, mật độ thi đấu quá dày cơ thể sẽ không chịu nổi.
Lần tranh tài này chỉ diễn ra trong vòng năm ngày, nhiều đội báo danh nên xếp lịch thi đấu rất kín, thậm chí còn có khả năng buổi sáng ngày cuối cùng đánh chung kết đôi luôn, chiều đánh chung kết đơn.
Hầu Mạch giơ kí hiệu tay “OK”, sau đó đỡ Tùy Hầu Ngọc nằm hẳn xuống giường. Hắn cởi áo khoác trên người mình đắp cho Tùy Hầu Ngọc rồi nằm xuống bên cạnh cậu, tranh thủ chợp mắt.
Cả đội im lặng, không ai quấy rầy bọn họ.
Tang Hiến xếp xong đồ vào balo, hỏi Nhiễm Thuật: “Quay lại khách sạn luôn không?”
“Có, về khách sạn thoải mái hơn ở đây.”
Các thành viên còn lại chia nhau ra đi xem thi đấu hoặc về nghỉ ngơi.
Tô An Di cầm bảng danh sách gõ cửa đi vào muốn hỏi thăm mọi người thì thấy trong phòng nghỉ chỉ còn hai người đang ngủ, cuối cùng lại đóng cửa lùi ra.
Cửa phòng nghỉ có hiệu quả cách âm rất tốt, đóng kín là có thể ngăn cản mọi tiếng ồn bên ngoài.
Trong phòng nghỉ không có rèm cửa, ánh mặt trời buổi trưa chiếu qua cửa sổ, tràn khắp căn phòng, mang theo ấm áp.
Giờ này cơ bản không có ai tới đây nữa, là thời gian nghỉ ngơi thư giãn rồi.
Trong phòng yên tĩnh và ấm áp, len lỏi nhịp thở đều đều lười biếng, dịu dàng nhu tình.
Chỉ còn hai tên nhóc nam sinh đang ngủ say.
Bọn họ dường như đã quen với việc lúc ngủ bên cạnh chen chúc thêm một người, chỉ là một chiếc giường xếp nhỏ cũng vẫn ngủ ngon.
Tùy Hầu Ngọc vùi đầu vào ngực Hầu Mạch.
Hầu Mạch hít thở, thổi nhẹ nhàng lên tóc Tùy Hầu Ngọc, làm cho sợi tóc xoăn đung đưa liên tục.
Nhàn hạ và bình yên.
—
Buổi tối.
Hầu Mạch chat với Đặng Diệc Hành về một vài đối thủ có khả năng sẽ gặp trong trận tiếp theo, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn Tùy Hầu Ngọc đi tới đi lui trong phòng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Hay là cậu ngồi cạnh tôi nghỉ ngơi một lúc đi?”
“Thực ra lúc đó tôi chỉ cần chửi lại, quản làm móe gì ý nghĩa của hai huynh đệ Hoa phủ kia, vì chắc chắn là chẳng phải thứ gì tốt đẹp, tôi nên mắng lại ngay và luôn!”
Bởi vì trong lúc chửi nhau đã không phát huy tốt nên Tùy Hầu Ngọc canh cánh mãi trong lòng, không buông xuống được.
“Ừ, lần sau nhất định sẽ không tha cho bọn họ!” Hầu Mạch phối hợp gật đầu, tiếp tục vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Tùy Hầu Ngọc mặc kệ Hầu Mạch, đi qua đi lại.
Hầu Mạch tung át chủ bài ra: “Xoa tay giúp tôi đi, tay này tôi bận cầm điện thoại rồi.”
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng đi tới, ngồi ở bên cạnh xoa bóp tay cho Hầu Mạch.
Trong lúc Hầu Mạch cho là Tùy Hầu Ngọc đã xuôi xuôi bớt rồi thì đối phương đột nhiên đứng bật dậy, không khác gì cá chép nhảy, mắng: “Lúc đó lẽ ra tôi nên mắng cậu ta là đồ khỉ đột! Đồ tinh tinh!”
“Đúng đúng đúng.” Hầu Mạch bị Tùy Hầu Ngọc dọa sợ hết hồn, bởi vì hai người đang ngồi trên một giường, Tùy Hầu Ngọc nhảy lên làm hắn chao đảo theo, hoảng sợ gật đầu hùa với Tùy Hầu Ngọc.
“Cậu ta còn không biết xấu hổ mà nói người khác à?! Không biết tự soi gương nhìn lại cái mặt mình đi à?!”
“Đúng! Không biết xấu hổ!” Dáng vẻ của Hầu Mạch nom còn hung dữ hơn Tùy Hầu Ngọc, mắng xong còn phun “ta phi” (Tôi nhổ vào!) một phát.
Tùy Hầu Ngọc tuy tức giận nhưng vẫn giữ được một phần lý trí, lại ngồi xuống xoa bóp tay cho Hầu Mạch.
Hầu Mạch để điện thoại xuống, dùng tay còn lại chọt má Tùy Hầu Ngọc, dịu dàng hỏi: “Lúc phân cao thấp với tôi có phải là cậu cũng ở trạng thái này?”
“Lúc đó đang ở trường, nếu không phải sợ liên lụy mọi người thì tôi đã xuống phòng ngủ đập cậu rồi!” Tùy Hầu Ngọc thản nhiên thừa nhận.
“Đến lúc tôi tự mình tới cửa, cậu cuối cùng cũng tìm được cơ hội đánh nhau, rất vui vẻ đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Nếu như tôi không tới nhà cậu dọn dẹp thì cậu có thể nhịn tới khi nào?”
“Không biết, chắc là thứ hai.”
Có vẻ đánh nhau càng sớm càng tốt.
Để quậy trong trường thì có mà toang.
Hầu Mạch đột nhiên cảm thấy chuyện này không đơn giản, hắn thân là cộng sự, Tùy Hầu Ngọc lại là “baba” thất lạc nhiều năm của hắn, phải xử lý thế nào bây giờ? Hầu Mạch cầm điện thoại lên tìm tên Nhiễm Thuật, gửi tin nhắn cầu cứu viện: Ngọc ca tức giận lắm rồi, mau tới cứu!
Nhiễm Thuật nhanh chóng hồi âm: Không đi. Tôi vẫn còn muốn sống. Có ngu mới đến gần Ngọc ca vào lúc này.
Hầu Mạch thầm chửi thề một câu, cái dòng thứ này mà đòi làm bạn thân ấy hả? Còn lâu!
Sau đó Hầu Mạch gửi nội dung tương tự cho Tô An Di.
Tô An Di cũng hồi âm rất nhanh: Để tôi đi tra số phòng của Đường Diệu, sau đó giúp Ngọc ca đập nó một trận nhá?
Hầu Mạch run rẩy, vội vàng gõ chữ: Đừng! Chị hai, chị có còn nhớ chị là con gái không đó? Mở miệng là đánh đánh giết giết?!
Tô An Di: Hay đi mắng thôi, tôi mắng người cũng giỏi lắm, không thua đâu.
Tiền Vào Như Nước: Thực ra Đường Diệu không hời được bao nhiêu, chỉ là Ngọc ca không chiếm được thế thượng phong mà thôi. Tôi chỉ cần giải quyết trạng thái hiện tại của Ngọc ca, cậu ấy cứ như vậy tôi lo lắng lắm.
Tô An Di: Tôi cảm thấy xử lý người khác đơn giản hơn xử lý Ngọc ca nhiều, Ngọc ca là người không dễ hầu hạ đâu, hết cách rồi, cậu tự cầu phúc đi.
Hầu Mạch thất vọng thở dài, đặt điện thoại di động xuống tự nghĩ cách giải quyết.
Nghĩ một hồi vẫn chưa tìm được đường xoay sở, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Tôi nói với cậu về Khương Duy và Lục Thanh Huy của Đông Thể rồi đúng không? Nói thật, tôi cảm thấy chúng ta không thắng được bọn họ.”
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng bị dời đi sự chú ý.
Hầu Mạch tiếp tục nói: “Hai người họ có thể nói là có khả năng kiểm soát điểm rơi rất tốt, lực đánh bóng rất mạnh, lên lưới cũng rất thuần thục.”
“Một kiểu đa năng giống loại hình toàn năng?”
“Cũng không hẳn là như vậy. Loại hình toàn năng dựa vào việc tích lũy chiến thuật, mà bọn họ chỉ dựa vào kỹ thuật tốt thôi. Kỹ thuật tốt, vững vàng, thành thạo nên không cần chiến thuật nữa.”
Tính cách của Hầu Mạch nhìn qua có vẻ là hòa đồng thân thiện, nhưng từ trong xương cốt hắn luôn tồn tại một tia kiêu ngạo.
Không có nhiều người được Hầu Mạch đánh giá như vậy, Khương Duy và Lục Thanh xem như là hai người trong số đó.
Hơn nữa, Hầu Mạch rất có đầu óc, dùng lý trí phân tích cẩn thận.
Hắn biết rõ trình độ hiện tại của đội mình, gặp hai người kia có lẽ chỉ chống đỡ được một lúc. Bọn họ không phải là đối thủ của hạt giống tiềm năng cho vị trí hạng nhất này.
Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Tỉ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?”
“Hai phần mười. Nếu như trạng thái của bọn họ kém, trạng thái của chúng ta tốt thì may ra…”
Tùy Hầu Ngọc nghe xong ngả người nằm lên gối, không nói gì.
Hầu Mạch lập tức xoa đầu cậu. Hắn đã dẫn Tùy Hầu Ngọc từ một tâm trạng không tốt này sang một tâm trạng không tốt khác.
Hầu Mạch không có hiểu biết nhiều về chứng hưng cảm, không biết khả năng chịu đựng của Tùy Hầu Ngọc rốt cuộc đến đâu, lại lâm vào bất an, không biết nên làm gì bây giờ.
“Tôi không muốn thua.” Tùy Hầu Ngọc đột nhiên nói.
“Tôi cũng không muốn, không ai muốn thua cả. Nếu như chúng ta tiếp tục tập luyện, bồi dưỡng độ hiểu ngầm, tôi có lòng tin chúng ta sẽ giành được giải quán quân.”
“Thực sự không còn cách nào sao?”
“Để tôi nghĩ thêm đã.”
“Có phải là tôi đang gây khó dễ cho cậu? Tôi… có tính là đang làm liên lụy cậu không?”
Hầu Mạch nằm bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, trầm giọng nói: “Không. Tôi phải cảm ơn cậu, vì đã mang đến cho tôi một trải nghiệm hoàn toàn mới. Tôi muốn cùng cậu tiến bộ, sau đó đánh bại toàn bộ những đối thủ tưởng chừng như không thắng được.”
“Tất cả? Còn nhiều người lợi hại thế cơ à?”
“Nè! Nước chúng ta đông dân lắm, cậu thật sự cho là chúng ta sẽ vô địch thiên hạ được à?!” Hầu Mạch – một người đã cầm được cúp quán quân thanh thiếu niên toàn quốc mà còn chưa dám lớn lối như vậy, không chừng một ngày nào đó còn bị người khác cướp mất.
“Cậu là hạng một đánh đơn thanh thiếu niên toàn quốc, tôi cũng đâu có kém, lấy đâu ra lắm đối thủ thế?”
Tới rồi, chứng hưng cảm dẫn đến sự tự tin thái quá.
Hầu Mạch giơ bốn ngón tay ra: “Hôm nay chúng ta đánh bại hạng năm, trên chúng ta có bốn đối thủ. Sau khi thắng bốn nhóm này, chúng ta sẽ bay khỏi Trung Quốc, tiến ra thế giới bên ngoài, lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều đối thủ hơn, đặc biệt là ở những quốc gia chuộng tennis.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn tay của Hầu Mạch, bóp mạnh bàn tay trong tay mình, hung hăng lật người: “Ngủ đi!”
Hầu Mạch thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ hớn hở tắt đèn đi.
Trong bóng tối, Tùy Hầu Ngọc nằm bên cạnh Hầu Mạch, vẫn giúp Hầu Mạch xoa bóp tay.
Còn Hầu Mạch thì đang nghĩ xem có cách nào tăng hai phần mười lên ba phần bốn phần được không? Coi như thua thì cũng không được thua quá thảm, hắn sợ Tùy Hầu Ngọc không chấp nhận được.
Trong lúc nghĩ, Tùy Hầu Ngọc dần chìm vào giấc ngủ, tay vẫn còn cầm tay hắn. Nắm tay cùng ngủ với một nam sinh, Hầu Mạch không dễ chịu gì, dù sao thì hắn cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ.
Hắn vươn tay trái, cầm cổ tay Tùy Hầu Ngọc, muốn tách hai bàn tay ra.
Trong giấc mơ Tùy Hầu Ngọc cảm thấy gì đó, khó chịu hất bàn tay quấy phá kia đi, hơi siết tay phải bị thương của Hầu Mạch, theo bản năng xoa xoa bóp bóp mấy cái, rồi động tác chậm dần, lại chìm về giấc ngủ.
Tay trái bị ghét bỏ chỉ có thể lúng túng thu về.
Cứ cầm đi…
Ai bảo cậu là tổ tông chứ….
*** Hết chương 54
[Tạm thời mị chưa tìm được hai huynh đệ Hoa phủ (华府两兄弟) là nhân vật nào nên chưa có ảnh minh họa:((]
Danh sách chương