Sáng sớm mùng một đầu năm.

Lúc Tùy Hầu Ngọc mở mắt, Hầu Mạch vẫn chưa để ý tới.

Hầu Mạch đã bày ra động tác quỳ xong, nhưng lúc này thì lại chỉ có thể coi là đang “ngồi nghiêm chỉnh”, trong tay còn đang cầm điện thoại, “thi đấu” trò chơi phổ biến toàn quốc – đấu địa chủ.

*Giống chơi bài bên mình á.

Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy hắn thì cảm thấy rất khó chịu, sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên cậu làm là đá hắn xuống giường.

Hầu Mạch bị đạp thì giật mình, vào thời khắc khẩn cấp như vậy mà vẫn không quên ra quân.

Sau đó hắn khó khăn đứng dậy, ngượng ngùng nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Ngọc ca, cậu tỉnh rồi à? Có muốn ăn Cornetto không?”

Tùy Hầu Ngọc: “…”

Không nhắc đến cái này thì Tùy Hầu Ngọc còn không muốn đánh.

(Có ai nhớ chương nào đó Ngọc cưa say rượu đòi ăn Cornetto không?)

Nhưng bây giờ thì…

Kết quả là, ngày đầu tiên trong năm mới, Hầu Mạch thua trận “thi đấu” với cả nước, Tùy Hầu Ngọc lại còn đánh hắn.

Hắn không dám đánh trả, dẫn đến bị đơn phương nghiền ép. Nhưng Tùy Hầu Ngọc vẫn bị con Tiện Hầu này ôm mặt hôn hai cái.

Sau đó Tùy Hầu Ngọc không đánh nữa, đi vào toilet rửa mặt.

Còn Hầu Mạch thì để điện thoại di động xuống, đi vào trong phòng bếp làm đồ ăn sáng cho Tùy Hầu Ngọc.

Hắn đã nấu cháo từ sớm vì như vậy hương vị sẽ rất được. Lúc này lại làm thêm một ít món khác là được rồi, bữa sáng hơi đơn giản một chút.

Lúc này Hầu Mạch nhận được tin nhắn của Đặng Diệc Hành: Đại sư huynh, cuộc thi lần này mày không được học bổng đặc biệt.

Hầu Mạch nhìn thấy tin này thì tim đập “thình thịch”, cũng không hỏi người vượt qua hắn là ai mà chỉ gõ chữ hỏi thăm: Kém bao nhiêu điểm? Đặng Diệc Hành: 2 điểm.

“Dm…” Hầu Mạch để điện thoại di động xuống, biết chắc chắn rằng 2 điểm này xuất hiện ở trong phần thi viết của Ngữ Văn hoặc là tiếng Anh.

Lúc trước chữ của hắn rất đẹp nên được cộng thêm điểm trình bày. Lần này không có điểm này, ưu thế của hắn liền lập tức biến mất.

Không ngờ rằng lần này Tùy Hầu Ngọc viết văn cũng không tệ?

Cũng đúng, lần này đề thi là văn nghị luận, không cần phải viết nhiều tình cảm. Trong những chuyện không cần tình cảm, Tùy Hầu Ngọc luôn xuất sắc một cách quá đáng.

Mặc dù đã nghĩ đến có thể sẽ bị vượt qua, nhưng đến khi bị vượt qua thật rồi, Hầu Mạch vẫn lo lắng.

Học bổng hạng đặc biệt và học bổng hạng hai của trường bọn họ không ít, có lẽ là để cổ vũ học sinh có thành tích tốt. Để tăng tỷ lệ học sinh đăng ký nhập học, cũng như thúc đẩy việc học tập chăm chỉ, trường học của bọn họ chi rất mạnh tay vào khoản này.

Học bổng hạng đặc biệt trao cho 1 người, thưởng 8 vạn nguyên.

*nguyên=NDT.

Học bổng hạng hai trao cho 3 người, thưởng 3 vạn nguyên.

Đến hạng ba thì trao cho 10 người, tiền thưởng cho mỗi người là 5000 nguyên.

Hầu Mạch còn nghĩ rằng, nếu hắn đạt được học bổng giải đặc biệt thì có thể trả bớt nợ nần, bây giờ lại thiếu đi 5 vạn trong nháy mắt, trong lòng không thể không có suy nghĩ gì.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lát thì hắn lại bình tĩnh lại, quả thật hắn quá tự tin nên không hề ôn tập nghiêm túc. Tùy Hầu Ngọc đã chữa khỏi bệnh kiêu ngạo thiếu niên cho hắn, cũng làm cho hắn cảm nhận được thế nào là “Ngọc ca dạy cậu làm người.”

Với lại, hắn cũng tâm phục khẩu phục khi bị Tùy Hầu Ngọc vượt qua.

Điều chỉnh tâm trạng xong, hắn lại vui tươi hớn hở gõ chữ trả lời: Ngọc ca nhà chúng ta thật tuyệt.

Đặng Diệc Hành: Tao cảm thấy mày nên chú ý nguy cơ một chút.

Tiền vô như nước: Ừm, đúng.

Đặng Diệc Hành: Tao đoán Ngọc ca chỉ thích người xuất sắc hơn cậu ấy, mày chỉ có thể đem ra thể dục và thành tích học tập. Hiện tại thành tích của mày không bằng Ngọc ca, phương diện thể dục thì Ngọc ca tiến bộ nhanh như chớp, càng ngày mày sẽ càng không đáng để theo đuổi nữa. Người mà mày thích trên cơ bản là toàn năng về mọi mặt, áp lực lắm đúng không? Ngọc ca mà mày cũng dám theo đuổi, mày đáng mặt đàn ông lắm.

Hầu Mạch nhìn thấy câu nói này, lần nữa nhận ra vấn đề này.

Hồi trước hắn có thể làm cho Tùy Hầu Ngọc chú ý tuyệt đối là vì hai mặt này của hắn vượt qua cậu, làm cho lòng háo thắng của cậu nổi lên, cho nên mới so tài với hắn.

Nếu không còn hai thứ này nữa, chắc chắn hắn sẽ trở nên ảm đạm phai mờ trong mắt Tùy Hầu Ngọc ngay lập tức.

Cảm giác nguy hiểm bất ngờ xuất hiện.

Lúc này Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại trả lời: “Không sao đâu, em hiểu rồi ạ.”

Hầu Mạch bưng đồ ăn sáng ra hỏi: “Nhiễm Thuật à?”

“Không phải, là Cách Cách.” Tùy Hầu Ngọc trả lời xong thì ngồi ở trước bàn ăn, tâm trạng đột nhiên trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, cười híp mắt nhìn hắn.

Hắn biết, chắc chắn là Tùy Hầu Ngọc đã biết được thành tích rồi.

“Cách Cách tìm cậu làm gì?” Hầu Mạch bưng hỏi.

“Cách Cách nói về chuyện thành tích của cuộc thi, chúng ta thay nhau đạt hạng nhất, cho nên được xem như là đã ngang nhau ở phương diện này. Nhưng thành tích thi của cậu vào học kì trước tương đối tốt, được tuyển thẳng nên được cộng thêm điểm, cho nên cậu được học bổng đặc biệt, tôi được hạng hai.”

Hầu Mạch rất ngạc nhiên, dù sao thành tích thi cuối kì của trường của bọn họ chiếm tỷ lệ rất lớn, không ngờ rằng còn có thể đến phiên hắn.

Hắn còn chưa lên tiếng, Tùy Hầu Ngọc đã nói trước: “Cậu không cần để ý, tôi không thèm để ý chút tiền ấy. Giải nhất giải nhì không quan trọng, tôi thi hơn cậu là được rồi. Hơn nữa, người được học bổng giải đặc biệt phải phát biểu vào lúc diễn ra lễ khai giảng, tôi cũng không muốn đi lên.”

Thật ra dựa theo lòng háo thắng của Tùy Hầu Ngọc, chắc chắn cậu rất muốn đoạt giải nhất.

Nhưng cậu nghĩ rằng Hầu Mạch thật sự cần học bổng, cộng thêm trường học đã tính toán đàng hoàng, thành tích thi đấu của Hầu Mạch cũng không có gì để nói nên thôi không cần phải tranh giành nữa.

Chỉ cần cậu biết sau khi cậu cố gắng thì thành tích trong cuộc thi đã vượt qua Hầu Mạch là được.

Vượt qua được Hầu Mạch là cậu đã rất vui rồi.

“Lát nữa tôi phải đi chúc tết, hôm qua tôi đột nhiên đi mất đã làm mẹ tôi hết hồn.” Hầu Mạch bưng bát cơm ăn một miếng rồi nói, cũng không nhắc lại chuyện học bổng nữa.

“Ừm, cậu đi đi.” Cũng không phải là Tùy Hầu Ngọc không thể rời khỏi hắn.

“Nhiễm Thuật sẽ đến với cậu hả?”

“Cậu ấy nói cậu ấy bị cảm, tôi nghe giọng cậu ấy cũng khàn rồi.”

“Thân hình nhỏ nhắn của cậu ấy trông đẹp rồi mà, nhưng tôi thấy trước giờ cậu ấy chưa bao giờ mặc quần mùa thu. Rõ ràng chân đã nhỏ như thế, tại sao vẫn phải chú ý đến hình thể chứ?”

Tùy Hầu Ngọc thở dài trả lời: “Giấc mộng của cậu ấy là được làm thần tượng, nhưng lại không thể thực hiện được vì bị cà lăm. Nên bây giờ dù có ở trường học, cậu ấy cũng muốn bảo vệ hình tượng, đi theo con đường thần tượng. Cậu ấy nói rằng những người nổi tiếng khi đi thảm đỏ đều rất lạnh.”

Hầu Mạch nghiêm túc nghĩ một lát rồi nói: “Quả thật là cậu ấy thích hợp đi thảm đỏ. Mắt to miệng rộng còn ăn ảnh, là khuôn mặt hoàn mỹ trong truyền thuyết! Người bình thường chụp ảnh cũng không dám sửa mặt thành như thế, cằm nhọn đâm chết người.”

“Sao cậu nói nghe giống xà tinh thế?”

“Cậu ấy đúng là mặt nhỏ ngũ quan lớn mà.”

“Mặt cậu ấy không giống đã sửa.”

“Đúng đúng đúng, Thuật ca siêu đẹp trai!” Hầu Mạch không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Cơm nước xong xuôi, Hầu Mạch liền ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài.

Tùy Hầu Ngọc ôm Đại Ca mặt không đổi sắc nhìn hắn đi ra ngoài, rõ ràng cậu thấy cửa đã đóng lại rồi, Hầu Mạch lại mở cửa ra tiến vào trong một lần nữa, hôn phớt môi cậu rồi nói: “Tối tôi quay lại rồi đến nhà tôi ăn tối, cơm trưa cậu tự ăn nhé.”

“Ò…” Tùy Hầu Ngọc nhìn hắn đi ra ngoài.

Cửa lại lần nữa khép lại, cậu vẫn đứng ngây ra ở cửa một lát, nhỏ giọng lầm bầm: “Đồ điên.”

Nhưng khóe miệng lại không thể khống chế được mà giương lên.

Buổi tối, Tùy Hầu Ngọc ôm Đại Ca đi lên nhà Hầu Mạch.

Sau khi đến nhà Hầu Mạch, hai mẹ con hắn bận rộn ở trong phòng bếp, một mình cậu ngồi trong phòng khách không biết nên làm gì.

Giữa lúc nấu ăn, Hầu Mạch đi ra ngồi xuống bàn trà đối diện với Tùy Hầu Ngọc, giúp cậu lột quýt, nói: “Tôi đã cố gắng chọn những món cậu thích rồi đấy, mẹ tôi nấu ăn rất ngon.”

“Ò.”

Hầu Mạch định đút quýt cho Tùy Hầu Ngọc nhưng bị cậu đưa tay lấy mất, nhỏ giọng nói: “Lát nữa cậu đừng đút cho tôi ăn cái gì, lỡ đâu bị dì thấy thì sẽ cho rằng tôi bắt nạt cậu.”

“Mẹ tôi biết mà!”

“Làm sao mà dì ấy biết được?”

“Ngày đầu tiên theo đuổi cậu tôi đã nói với mẹ rồi.”

Tùy Hầu Ngọc kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, người lớn trong nhà rất khó chấp nhận chuyện này đúng không?

Hầu Mạch nói thẳng với người trong nhà luôn à?

Hầu Mạch nhìn dáng vẻ của cậu thì không nhịn được cười, nói: “Mẹ tôi rất thích cậu, bà ấy cũng tin tưởng mắt nhìn người của tôi. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

“Không phải chứ… Vậy…” Vậy bây giờ có tính là cậu đang đi gặp người lớn trong nhà không?

“Đừng căng thẳng, không phải cậu vẫn chưa nhận lời tôi à, cho nên vẫn chưa tính là bạn trai của tôi.”

“Nhưng tôi…” Tùy Hầu Ngọc vẫn bất giác trở nên căng thẳng.

Nhưng cậu thích Hầu Mạch.

Sau này bọn họ sẽ thật sự ở bên nhau, cho nên khi cậu nhìn thấy mẹ Hầu vẫn cảm thấy rất căng thẳng.

Dù cậu lúc nào cậu cũng tự tin thái quá nhưng tới khi gặp người nhà của bạn vẫn cảm thấy thiếu tự tin, huống chi hiện tại người này lại là mẹ bạn trai tương lai của cậu.

Ba người ngồi ăn cơm cùng nhau rất hài hòa.

Lúc ăn cơm Tùy Hầu Ngọc rất nghiêm túc, cố gắng làm cho mẹ Hầu không nhận ra mình kén ăn.

Mẹ Hầu lúc nào cùng dịu dàng, không hề nhắc đến quan hệ giữa hai người, suốt bữa cơm chỉ hỏi thăm Tùy Hầu Ngọc vài câu liên quan tới chuyện đồ ăn mặn nhạt để biết rõ hơn khẩu vị của Tùy Hầu Ngọc để sau này cải thiện.

Lúc cậu và Hầu Mạch chuẩn bị trở về homestay, đột nhiên mẹ Hầu lấy ra một phong bao lì xì đỏ đưa cho cậu: “Năm nay là năm đầu tiên con tới nhà ăn tết, trước tiên con nhận cái này đi. Chờ hai năm nữa điều kiện gia đình tốt hơn dì sẽ cho con thêm, con đừng chê.”

Tùy Hầu Ngọc không ngờ tới chuyện sẽ được lì xì bèn nhanh chóng từ chối: “Không cần! Con chỉ ăn nhà một bữa cơm thôi mà.”

“Vẫn phải nhận, đây là ăn tết.” Mẹ Hầu nói xong, Hầu Mạch ở bên cạnh cũng nhận giúp rồi dắt cậu đi.

Cậu chần chừ một lát rồi nói: “Cảm ơn dì.”

Lúc trở lại homestay cậu nhìn bên trong bì lì xì, bên trong là hai nghìn tệ, với cậu thì không nhiều.

Sáng ngày hôm nay, bố của cậu vừa mới chuyển cho cậu năm mươi vạn. Là tiền mừng tuổi cộng thêm tiền sinh hoạt, nói với cậu không đủ thì có thể xin thêm nhưng không được về ăn tết, người nhà của mẹ kế cậu tới.

Người nhà của mẹ kế rất ghét Tùy Hầu Ngọc, nhất là sau khi trong nhà có một đứa em trai, nhà bọn họ luôn sợ khi Tùy Hầu Ngọc nổi điên lên sẽ đánh em bé.

Người nhà Hầu Mạch lại lì xì cho cậu 2000 tệ trong khi quan hệ giữa cậu và Hầu Mạch còn không phải là người yêu, thế là đã rất chân thành rồi.

Chiếc phong bì lì xì này làm cho cậu cảm thấy khó chịu một cách kì lạ.

Hầu Mạch thì dạo một vòng trong phòng của cậu rồi đột nhiên nói: “Ngọc ca, cậu cho tôi mượn app kia xem thử với.”

“Ừm, cậu mở ra APP là đã đăng nhập sẵn rồi.” Cậu trả lời xong, đột nhiên nở nụ cười: “Sao thế, biết sốt ruột rồi à?”

“Đúng, không thể bị cậu vượt mặt mãi được, đây là niềm tin muốn làm chồng cậu của tôi.”

“Cái gì? Chồng?” Cậu cười lạnh một tiếng.

“Không phải chứ? Cho tôi vui vẻ năm phút thôi mà?”

Cậu á khẩu không trả lời được, bực bội dùng ngón tay đánh lên mặt bàn, tiếc là Hầu Mạch đang xem video không nghe thấy.

Lúc Hầu Mạch đang xem video dạy học thì đột nhiên hỏi: “Ngọc ca, mùa xuân đến cậu định làm gì?”

“Có thể sẽ đi đến trường huấn luyện.”

“Xuân mà không nghỉ à?”

“Ừm, có một thầy giáo chỉ có tết mới rảnh để về, hàng năm chỉ dạy mấy lớp như thế thôi, những lúc khác đều ở thành phố khác. Trường huấn luyện chỉ có thể mở tạm mấy khóa học, học sinh bình thường không đăng kí nổi lớp học của thầy giáo ấy đâu.”

Hầu Mạch rất kinh ngạc, hỏi: “Nổi tiếng thế cơ à?”

“Ừm, cậu biết Đỗ Kính Chi không?” Tùy Hầu Ngọc nói tên thầy của mình ra.

“Không, tôi chỉ biết Vương Hi Chi, hoặc là vận động viên gì đó thì tôi còn biết.”

“Bây giờ thầy ấy đang nổi tiếng lắm, tuỳ bút tranh minh hoạ của thầy ấy giá toàn khoảng năm chữ số, với trình độ của thầy ấy thì chỉ cần hai giờ là có thể vẽ xong. Nhưng vẫn có rất nhiều người không hẹn được thầy.”

Hầu Mạch nghe xong thì cảm thán: “Tôi học tennis làm gì nhỉ, đáng ra tôi nên học mỹ thuật.”

Hắn huấn luyện mệt gần chết, tham gia thi đấu dãi nắng dầm mưa cả năm mà vẫn không bằng một tháng thu nhập của người ta!

“Cậu ấy à…” Cậu cười cười rồi lắc đầu: “Không có thiên phú.”

“Không phải có mấy họa sĩ theo trường phái trừu tượng à?”

“Ừm, nếu cậu thật sự muốn trở thành họa sĩ trừu tượng thì phải sau khi cậu chết đi cậu mới có chuyện, dùng cái chết để tạo nên thành tựu nghệ thuật, khi còn sống thì đừng có mơ.”

Hầu Mạch ngậm miệng lại, tiếp tục xem video dạy học, thật lâu không nói tiếp.

Đại Ca đi dạo trong phòng, lòng vòng xung quanh hai người, cuối cùng thì đứng ở sau lưng Hầu Mạch khe khẽ vẫy đuôi, cái nào cũng quất vào lưng Hầu Mạch.

Chắc chắn là cố ý.

Đối với vị đại gia mèo này, Hầu Mạch giận nhưng không dám nói gì.

Tùy Hầu Ngọc lại gần sờ lên đầu Đại Ca, dùng khẩu hình nói với Đại Ca: Đừng bắt nạt nữa, tao thích cậu ấy.

Hầu Mạch đang đưa lưng về phía Tùy Hầu Ngọc nên không nhìn thấy.

Một lát sau, Hầu Mạch lại không nhịn được hỏi: “Cậu còn có lớp nào khác không?”

“Lâu lắm chưa đi, tôi sẽ sắp xếp thêm mấy lớp street dance, lớp kiếm thuật.”

“Cậu còn biết dùng kiếm cơ à?!” Hầu Mạch kinh hãi.

“Ừm, kiếm Thái Cực, tôi cũng biết đấu kiếm.” Tùy Hầu Ngọc trả lời rất bình tĩnh, cậu chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi.

Sau khi nghe xong Hầu Mạch móc điện thoại di động từ trong túi ra, tìm nick wechat của Âu Dương Cách rồi nhanh chóng gõ chữ gửi tin nhắn.

Tiền vô như nước: Cách Cách, bây giờ em đi theo thầy học tán đả còn kịp không? Sau khi học xong môn này rồi có thể dùng tay không tiếp đao sắc không ạ?

Cách Cách: Được chứ, còn có thể dùng tay chắn đạn nữa nhưng chỉ được một lần duy nhất thôi, chắn xong em cũng qua đời rồi.

Tiền vô như nước: Đúng, Ngọc ca có giỏi hơn nữa thì cậu ấy cũng chỉ có thể đánh chết em một lần trong đời thôi.

Cách Cách: [danh thiếp]

Cách Cách: Huấn luyện viên đội điền kinh của trường mình nè, em có thể add thầy ấy hỏi thử xem, đánh không lại thì chạy cũng được mà.

Tiền vô như nước: Em cảm ơn thầy ạ, chúc thầy năm mới phát tài.

Cách Cách: Sống chung một thế giới, mơ cùng một giấc mơ, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện