Lúc Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch đến cùng nhau vừa vặn nhìn thấy Tang Hiến đang ôm đầu mình, cách hàng rào nhìn Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật thì đứng bên ngoài lan can, hướng lên cửa sổ vẫy tay với Tuỳ Hầu Ngọc: “Ngọc ca! Ngọc ca cậu còn gì muốn mua không? Ngày mai tớ đi mua!”

Tuỳ Hầu Ngọc đang đi tới, liếc nhìn Tang Hiến, có phần khó hiểu tại sao Tang Hiến lại chọc tới Nhiễm Thuật nhưng lại không hỏi, trả lời Nhiễm Thuật: “Không cần đâu, vấn đề sưởi ấm đã được giải quyết, những vấn đề khác có thể vượt qua được.”

Nhiễm Thuật lại hỏi: “Có muốn tớ mua mấy cái điện thoại đưa tới cho mấy cậu không?”

Tuỳ Hầu Ngọc chưa trả lời, Hầu Mạch liền trả lời trước: “Đừng! Nếu bị phát hiện, mấy tấm đệm của cậu sẽ bị thu hết. Ở trại huấn luyện chỉ một thời gian ngắn thôi, nhịn một chút là được.”

Nhiễm Thuật bĩu môi suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Vậy có cần mang theo cái gì để ăn vặt không?”

Ba người trong vòng đồng thời im lặng.

Điều này làm cho mọi người vô cùng động tâm.

Đôi khi điều kiện tồi tệ đến cùng cực, đối với những yêu cầu về vật chất và tinh thần cũng sẽ giảm theo.

Điều họ mong mỏi nhất là giải quyết được vấn đề cơ bản nhất là cơm ăn, áo mặc.

Bây giờ “Ấm” đã đủ rồi, còn “No” lại là một vấn đề khác.

Nhiễm Thuật hiểu ra nên nói: “Được rồi, tối mai tớ sẽ qua đây, cái gì ăn được và không ăn được tớ đều biết, có phải các cậu chỉ giải tán vào giờ này đúng không?”

Tuỳ Hầu Ngọc nghĩ một chút, Nhiễm Thuật đi một mình vào giờ muộn thế không an toàn vì vậy liền đề nghị: “Cậu tới đây vào giờ nghỉ trưa đi, buổi trưa bọn tớ sẽ chờ ở đây.”

“Được rồi, tớ đi đây, cậu có phải kiểm tra biển số xe nữa hay không?” Nhiễm Thuật nói, giơ điện thoại lên cho bọn hắn xem biển số chiếc xe đặc biệt của cậu ta: “Tài xế vẫn còn đang đợi tớ, tớ đi trước nhé!”

Tuỳ Hầu Ngọc đưa mắt nhìn Nhiễm Thuật rời đi, vẫn còn lo lắng nói với Hầu Mạch: “Cậu giống như một kẻ ngốc vậy đó, lỡ đâu bị người ta bắt cóc thì sao bây giờ?”

Hầu Mạch đút hai tay vào túi, cúi đầu nhìn cậu hỏi: “Đây là lần đầu tiên cậu ấy ra ngoài một mình sao?”

“Cũng không phải…” Giọng Tuỳ Hầu Ngọc đột nhiên trầm xuống: “Cậu ấy từng ra nước ngoài một mình. trong nửa năm. ”

“Du học?”

“Bố cậu ấy không muốn cậu ấy chơi với tôi, nên đưa cậu ấy qua đó để học.”

Hầu Mạch sững sờ một lúc hỏi tiếp: “Vậy sao cậu ta về được?”

“Tìm mọi cách vay tiền, tự mua vé máy bay trở về. Về rồi còn trốn trong nước ba tháng không đến trường, chỉ thỉnh thoảng đến gặp tôi. Gia đình cậu ấy không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.”

Tang Hiến cau mày, nghĩ đến Nhiễm Thuật đón năm mới ở ngoài một mình người nhà cũng không quan tâm. Lâu như thế còn chưa cho Nhiễm Thuật một chút tiền tiêu vặt nào, hình như nhà cậu đối xử với cậu thực sự không được tốt lắm. Tang Hiến đột nhiên lại hỏi: “Gia đình cậu ấy cũng không quan tâm đến cậu ấy à?”

“Gia đình cậu ấy…” Tuỳ Hầu Ngọc do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Nếu là người khác mà sống trong nhà cậu ấy thì nhất định sẽ không vui đâu. Cậu ấy có thể lạc quan được như bây giờ cũng rất tốt rồi.”

Bọn hắn luôn mồm bảo Nhiễm Thuật là một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, nhưng lại không nghĩ tới Nhiễm Thuật cũng có những khó khăn không ai biết.

Dường như không ai có một cuộc sống quá trọn vẹn.

Nhiễm Thuật ở thành phố này tổng cộng năm ngày, trong đó hết bốn ngày là đưa đồ ăn trưa cho bọn hắn.

Dựa vào thời gian đi từ đây tới khách sạn, cộng thêm thời gian đi mua đồ ăn, Nhiễm Thuật không có đủ thời gian để tự dạo chơi quanh đây những ngày này.

Trong việc mua sắm thì Nhiễm Thuật luôn tiêu tiền kiểu không coi ai ra gì, lần nào cũng mua một đống đồ, ai ăn cũng no đầy cả bụng.

Đăng Diệc Hành gọi Lữ Ngạn Hâm, Hầu Mạch thì gọi mấy người Lưu Mặc tới, cứ như thế thỉnh thoảng cũng có một vài người khác đến.

Bọn hắn không dám mang thức ăn về vì sợ người khác nhìn thấy, vì vậy chỉ có thể ngồi xổm bên hàng rào, vô cùng khó khăn mà ăn uống. Cả chục người ngồi chồm hổm trong gió lạnh để ăn, trông thật tội nghiệp nhưng bọn họ lại vô cùng hạnh phúc.

Lúc Nhiễm Thuật đi máy bay về rồi, Lưu Mặc còn cố ý đi vòng quanh vài vòng nhóm bọn họ, hỏi: “Pho tượng nhỏ không tới nữa à?”

“Ừ, về nhà rồi.” Hầu Mạch thản nhiên trả lời.

Lưu Mặc nhân cơ hội ngồi xuống còn nói: “Gần đây, tôi thấy lông mày với mắt của pho tượng nhỏ này thật sự rất đẹp, đáng yêu một cách kỳ lạ…”

Chưa kịp nói hết, người còn chưa có ngồi xuống, cái ghế liền bị Tang Hiến dùng một cước đá văng ra xa.

Lưu Mặc không muốn tự làm mất mặt nên đã tự mình rời đi.

Thực ra hắn chỉ đến dạo một vòng để xem bọn họ còn đồ ăn vặt gì hay không, nhưng mà lại chọn lời chào đầu không đúng.

Những ngày tiếp theo vẫn rất bình thường.

Tất cả mọi người đều dậy đúng giờ quy định và kiên trì tập luyện.

Thỉnh thoảng Hầu Mạch được huấn luyện viên gọi lên làm mẫu biểu diễn, có thể nói là cả trăm người đứng xem, huấn luyện viên Hoàng còn cầm loa dạy cách đánh bại Hầu Mạch ra sao.

Trong lúc này, Hầu Mạch là mục tiêu chỉ trích của mọi người. Mỗi khi có người bị đánh bại, huấn luyện viên Hoàng liền hỏi: “Còn ai muốn thách đấu nữa không?”

Hầu Mạch giống như bá chủ của võ đài, chờ đợi đối thủ đến khiêu chiến, cảm giác đặc biệt bất đắc dĩ.

Vào những lúc hiếm hoi được nghỉ ngơi, Lưu Mặc và người thứ hai thành phố cũng sẽ đứng lên ứng chiến.

Trong khoảng thời gian này, Hầu Mạch đưa Tuỳ Hầu Ngọc đi khiêu chiến những cầu thủ đánh đôi lợi hại, ngay cả Cố Ly Bạc với Đường Diệu cũng bị Hầu Mạch kích thích để đánh với bọn hắn.

Mặc dù chỉ là luyện tập để thi đấu, nhưng mà có thêm Tuỳ Hầu Ngọc liền biến thành một cuộc chiến đấu khốc liệt. Dù sao lòng háo thắng của Tuỳ Hầu Ngọc thật sự kích thích đến đối thủ, làm đối thủ cũng muốn thắng trận.

Hai người bọn họ đã có kinh nghiệm thực chiến nên tiến bộ một cách rất nhanh, trong quá trình so tài sẽ tiếp tục tăng lên.

Đôi khi Hầu Mạch sẽ dẫn Tuỳ Hầu Ngọc đi xem trận đấu của những người khác, tổng kết lại chiến thuật và nói lại với Tuỳ Hầu Ngọc.

Mục tiêu của họ là phối hợp toàn diện, phải tích lũy một chút chiến thuật, học hỏi kinh nghiệm từ người khác cũng là một lựa chọn tốt.

Thực ra, Hầu Mạch rất muốn đưa Tuỳ Hầu Ngọc đi thách đấu với Hà Thị Bích và người hợp tác đánh đôi với hắn ta, có thể làm quen đối thủ sớm một chút, nếu thực sự gặp mặt thì cũng biết ứng phó thế nào.

Nhưng hai người họ giận dỗi gì nhau rồi nên không có cách nào đi thách đấu họ.

Kỳ huấn luyện sắp kết thúc, lần đầu tiên Hầu Mạch đánh thức Tuỳ Hầu Ngọc lúc cậu ngủ.

Nếu không phải tình thế bắt buộc, Hầu Mạch thực sự không nỡ chút nào.

Tuỳ Hầu Ngọc mở mắt ra, thấy Hầu Mạch ngồi xổm bên cạnh cậu. Hắn cao lớn nhưng lại co ro người vào như quả bóng, dùng tay chọc mà vào má cậu, còn uỷ khuất ngập ngừng nói: “Ngọc ca… cứu mạng với Ngọc ca ơiii.”

Cậu bị hai từ “Cứu mạng” làm cho giật mình, lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cậu vừa tỉnh dậy, đôi mắt còn ngái ngủ, trong lòng ngượng ngùng cảnh giác.

Hầu Mạch không muốn qua bên đó, hắn chỉ chỉ nói: “Cái kia… dưới gầm giường… con gián to hơn lòng bàn tay… so với mặt của cậu còn lớn hơn.”

Tuỳ Hầu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên vừa thức dậy liền nghe thấy một câu như thế cậu có chút hoảng sợ.

Cậu đứng dậy, mặc áo khoác, đi giày, cúi xuống nhìn khắp nơi rồi hỏi: “Ở đâu?”

“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy vị đại ca đó là nó vẫn dưới gầm giường, còn bò quanh giường nữa…”

Cậu quay lại cầm đôi dép lên, đi quanh giường, thật sự nhìn thấy con gián.

Lúc đầu cậu còn tưởng Hầu Mạch nói quá, con gián sao có thể lớn như thế chứ? Lớn mà như bàn tay thì chắc như con cua, còn lớn hơn mặt cậu thì chính là như một con rùa đen con!

Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh đó, cậu cũng sững người lại một lúc, thậm chí còn cảm thấy rằng có phải ngày tận thế rồi không, con gián cực kì lớn.

Cầm đôi dép trong tay, cậu liền đập về phía con gián, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, vậy mà lại không thể một chưởng đánh chết nó. Người con gián vô cùng cứng chắc, có thể so với cả áo giáp.

Cậu lại nhìn xung quanh một chút, nhấc cái ghế trong phòng lên, dùng chân ghế đập đập, phải đập năm sáu lần thì con gián mới nằm im bất động.

Hầu Mạch vẫn còn sợ hãi không thể nhúc nhích, cậu nam sinh cao lớn co người trên giường run rẩy hỏi: “Ngọc ca, tôi có cần giúp cậu quét xác con gián ra ngoài không?”

Cậu phớt lờ Hầu Mạch mà ngồi xổm trên xác gián để quan sát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao lại lớn như vậy ta? Có nên đưa một con gián lớn như vậy đi nghiên cứu không nhỉ? Nhưng mà nó bị tôi giết rồi thì có gây cản trở sự tiến bộ của khoa học không thế?”

Hầu Mạch thậm chí không muốn nói chuyện nữa.

Tuỳ Hầu Ngọc mang chổi đến quét dọn xác gián, thản nhiên nói: “Mọi người đều nói, nếu như nhìn thấy một con gián, chứng tỏ trong phòng đã có một tổ gián rồi…”

“Đ* m*, Đ* m* câm miệng lại đi!!” Hầu Mạch suy nghĩ đến liền thấy buồn nôn, cả người đều khó chịu, ngồi xổm trên giường, cơ thể run rẩy, giống như trên người đều không được sạch.

Một lúc sau, Hầu Mạch không nghe thấy tiếng động, lấy hết can đảm nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc, khẽ hỏi: “Ngọc ca, có cần tôi giúp gì không?”

Tuỳ Hầu Ngọc lãnh đạm trả lời: “Cậu không la hét loạn lên là giúp rồi.”

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Tôi định đi bới tìm tổ của nó.”

“Cậu cố lên…”

“Ừ, cậu cũng đừng làm phiền nữa.”

Tuỳ Hầu Ngọc ở trong phòng ngủ, một mình đem toàn bộ ngăn tủ với cái bàn dịch ra một bên để nhìn nhìn.

Sau đó, cậu vươn tay đẩy cả cái giường mà trên đó có người không dám xuống dưới ra, nhưng không thấy con gián thứ hai đâu cả.

Nhưng cậu biết nếu nói vậy, Hầu Mạch chắc chắn sẽ không ngủ nổi, vì vậy cậu đi ra ngoài tìm giáo viên phụ trách phòng ngủ.

Hầu Mạch bật dậy mang dép lê đi theo, kéo quần áo của Tuỳ Hầu Ngọc không buông: “Ngọc ca, đừng để tôi một mình mà.”

Người không biết còn tưởng ở trong phòng có ma ấy chứ!

Cậu nhìn lại bộ dạng không chút tiền đồ của Hầu Mạch, hơi nhíu mày, tại sao tên này càng theo đuổi, cậu càng không muốn đồng ý nhỉ? Lần đầu tiên tỏ tình, còn hơi rung động một chút, sau này cân nhắc lại thì cảm thấy hai người cũng không hợp lắm.

Người cao đến 1m88, lại còn trắng.

Khi hai người chỗ đến huấn luyện viên phụ trách phòng ngủ,Tuỳ Hầu Ngọc dùng hai tay miêu tả: “Huấn luyện viên, phòng ngủ chúng em có con gián, lớn như này, đại khái chắc là biến dị ấy.”

Huấn luyện viên nhìn hai họ có chút bất lực: “Học sinh phương Bắc luôn thích làm ầm lên nhể.”

Nói xong lấy chai xịt đi về phía phòng ngủ bọn họ, xịt vào trong, xịt xong lại nói với bọn họ: “Đóng cửa phòng ngủ lại, mười phút nữa đi vào, mở cửa sổ cho bay ra rồi đi ngủ, nếu không thì có độc. Dùng hết chỗ thuốc này thì cậu cũng không sống được đâu.”

Hai người đứng ở cửa chờ đợi, sau đó Tuỳ Hầu Ngọc vòng tay lên ngực suy tư: “Vậy nên… con gián có thể bự như thế được à?”

“Hình như là được…” Hầu Mạch nhớ lại lúc mình sợ hãi thấy hối hận vô cũng, vẻ mặt nghiêm túc, không biết phải làm thế nào để khôi phục lại hình tượng của mình.

Hắn có nên làm cho Tuỳ Hầu Ngọc quen với việc này không? Nếu gặp nhiều cũng sẽ không để ý đến. Lúc này Đặng Diệc Hành với Thẩm Quân Cảnh đang đi tới, thấy hai người đứng ngoài cửa thì vô cùng ngạc nhiên: “Sao hai người lại đứng ở cửa thế? Tôi còn tưởng hai cậu đã đi ngủ sớm rồi chứ!”

Tuỳ Hầu Ngọc chỉ vào phòng ngủ nói: “Vị bên cạnh tôi bị con gián bự hơn quả đấm doạ sợ đến mức không dám vào, bên trong còn đang xịt thuốc, trong phòng hiện tại đang trong hình thức huỷ diệt, bọn tôi cũng vào không được.”

Đặng Diệc Hành nghe xong liền vui vẻ: “Muốn làm cho đại sư huynh tan vỡ chỉ cần hai cách, cách đầu là ở trước mặt nó thả một con gián, bước hai là bắt Ngọc ca mang đi.”

Thẩm Quân Cảnh lắc đầu: “Không đủ, nếu muốn làm cho đại sư huynh suy sụp hơn nữa, mày nên đồng thời đặt con gián trước mặt nó, để nó nhìn thấy Ngọc ca với người khác tay trong tay.”

Đặng Diệc Hành nghĩ đến cảnh tượng liền cảm thấy buồn cười, nói: “Tao cảm thấy đại sư huynh chắc tức giận đến mức cầm con gián đó lên ném cái người cầm tay Ngọc ca quá.”

Hầu Mạch trầm mặt hỏi: “Mày nghĩ tao không động thủ đúng không?”

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đồng thời im lặng, thậm chí còn hắng giọng giả vờ bình tĩnh.

Đặng Diệc Hành nhìn bọn họ một lúc, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười.

Thật sự là do tâm tình đang tốt nên không thể nghiêm túc được, hai người cùng lúc tuyên bố một việc: “Tao tới đây là muốn nói chuyện này với chúng mày. Tao, thoát, ế, rồi.”

Lần này Hầu Mạch và Tuỳ Hầu Ngọc đồng thời kinh ngạc, nhìn về phía Đặng Diệc Hành hỏi: “Lữ Ngạn Hâm đồng ý rồi?”

Cũng chả cần Đặng Diệc Hành nói cô gái đó là ai.

Đặng Diệc Hành cười đến mức nhìn không thấy mắt: “Tao thổ lộ là cô ấy đồng ý luôn. Cô ấy còn nói rằng sao tao có thể nhịn lâu như vậy được.”

Tuỳ Hầu Ngọc nghe những lời này, đột nhiên nhìn về phía Hầu Mạch, trong mắt hiện lên một tia không chịu nổi.

Nếu Hầu Mạch có tiền đồ như Đặng Diệc Hành, có phải bây giờ hắn và Hầu Mạch sắp kỉ niệm một trăm ngày hẹn hò rồi hay không?

Hầu Mạch ngược lại khá vui mừng nói: “Không tồi nha! Không hổ là con trai của ta, rất có tiền đồ.”

Đặng Diệc hành chỉ vào Thẩm Quân Cảnh: “Có cô gái đã hỏi WeChat của nó, cô ấy ở trường thể thao tỉnh.”

Hầu Mạch lại lần nữa ngạc nhiên: “Đây là tính yêu xa à?”

Thẩm Quân Cảnh nhanh chóng giải thích: “Không, mục tiêu của cô ấy là Đông Thể. Nếu có thể, tao cũng muốn thi đến đó. Hiện tại vẫn còn ở chung, chưa chắc có ở cùng một nơi không. Nhưng thoạt nhìn tính tình cô ấy rất tốt, mai đem chúng mày đi gặp một lần. ”

Hầu Mạch chống eo nhìn đôi bạn và hỏi: “Hai người chúng mày tới đây để tập luyện, hay là để công khai yêu đương?”

Hai người chỉ cười mà không trả lời.

Hầu Mạch đột nhiên nhận ra đồng đội của mình đều yêu đương, hắn theo đuổi theo lâu thế còn chưa đuổi tới, thật sự có chút kích thích…

Không sao, không sao. Bọn họ dị tính luyến thì làm gì có chướng ngại gì, không cần phải chuẩn bị tâm lý. Không sao!

Hắn hiểu Tuỳ Hầu Ngọc, hắn biết Tuỳ Hầu Ngọc sẽ vô cùng luống cuống.

Quay lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, hắn phát hiện Tuỳ Hầu Ngọc có vẻ hơi tức giận, nhưng lại không biết vì cái gì lại tức…

Sao… lại tức giận thế nhỉ?

Hay là do hắn không có giúp cậu đập gián?

Vào đêm giao thừa, trại huấn luyện sắp xếp một chiếc xe buýt để đưa họ cùng nhau đến sân bay, một nhóm người cùng đi máy bay trở về.

Trên đường về này, Hầu Mạch thấy Tang Hiến rất vui, trong ánh mắt thậm chí còn có cả sự vui mừng.

Tang Hiến bị nhìn, thấy khá khó chịu, hỏi: “Sao vậy? Còn muốn làm ba tao à?”

“Vẫn là mày đáng tin cậy, bọn nhóc con này nói yêu đương liền yêu đương, chỉ có mày còn độc thân với tao.”

“Không phải mày với Tuỳ Hầu Ngọc đấy à? Người khác cùng ế với mày rất quan trọng hay sao?”

“Cái đó không giống nhau, nhìn mấy người yêu đương tao đều sốt cả ruột. Ài… Ngọc ca đã không nói chuyện với tao mấy ngày nay rồi. Tao chịu không nổi, áp lực tâm lý rất lớn.”

“Ừ, nếu là tao, tao cũng tức giận. ”

Hầu Mộ rất thành khẩn hỏi: “Tại sao chứ?”

“Tự mày ngộ ra đi.”

Sau khi xuống máy bay, Hầu Mạch cầm điện thoại di động của mình, lên xe và báo với mẹ Hầu rằng hắn đã về tới nơi an toàn, sau đó hắn nói: “Ngọc ca, hôm nay tôi đến nhà bà ngoại, bà nhớ tôi. Truyền thống gia đình của chúng tôi là ở bên nhau một ngày. Ngày đầu tiên cậu ở một mình có sao không? Sáng ngày đầu tôi đến tìm cậu.”

Tuỳ Hầu Ngọc cúi đầu xem điện thoại, nhắn tin cho Nhiễm Thuật, trả lời: “Không sao.”

Trước khi ở cùng Hầu Mạch, cậu vẫn rất vui vẻ, không đến mức ngày nào cũng phải ở cùng một chỗ với hắn.

Bây giờ cậu nhìn thấy Hầu Mạch là bực mình, không bằng tách nhau ra, cho cậu thanh tịnh một chút.

Cứ ở bên cạnh loại người như Hầu Mạch mỗi ngày thật sự rất đáng ghét.

Kết quả cậu gửi một tin nhắn cho Nhiễm Thuật, nói rằng cậu muốn tìm Nhiễm Thuật đi chơi, nhưng Nhiễm Thuật từ chối, chỉ đáp ứng đi chơi ngày đầu với cậu.

Cậu nhìn điện thoại, trong lòng hoang mang.

Đêm giao thừa năm nay chỉ có thể đón một mình thôi sao?

Quên đi, không sao cả.

Cũng chỉ là một ngày lễ thôi mà.

Sau khi trở về nhà, buổi tối Hầu Mạch và mẹ Hầu đến thẳng nhà bà ngoại Hầu, bảo rằng muốn đi giúp làm bánh bao.

Tuỳ Hầu Ngọc đứng ở cửa sổ nhìn hai mẹ con rời khỏi đây, đột nhiên cảm thấy không vui.

Cậu trở về phòng ôm Đại Ca, nhìn app học tập trên máy tính bảng, sau khi xem một lúc bỗng thấy rất bực bội.

Mở tủ lạnh ra đột nhiên thấy trong tủ lạnh có rượu trái cây lạnh, chần chừ một lúc liền đưa tay lấy ra hai chai.

Rượu trái cây khi uống vào giống như nước trái cây, độ cồn không nhiều nhưng sau lại rất ngấm. Lần trước Tuỳ Hầu Ngọc hơi ngại, bây giờ Hầu Mạch không ở bên cạnh, vừa lúc để cậu giải khát.

Uống xong không chừng có thể ngủ một giấc.

Ngồi vào bàn, uống rượu trái cây và xem dạy học, rồi lại cầm điện thoại lên liếc nhìn WeChat.

Xem qua lịch sử trò chuyện với Nhiễm Thuật, đột nhiên cảm thấy có chút lạ.

Nhiễm Thuật luôn thích gửi tin nhắn thoại, đặc biệt là rất lười gõ chữ, sao hôm nay lại gõ chữ nói chuyện với cậu? Không khí trong nhà không tốt sao?

Cậu lại gửi cho Nhiễm Thuật một cái tin nhắn: “Tối nay cậu ăn gì?”

Nhiễm Thuật chậm chạp không trả lời.

Buổi tối, Hầu Mạch đang ngồi trên ghế sô pha của bà ngoại Hầu xem chương trình cuối năm thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tuỳ Hầu Ngọc.

Hắn còn tưởng Tuỳ Hầu Ngọc gọi hắn để chúc Tết, vừa trả lời liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của Tùy Hầu Ngọc: “Mau trở lại chơi với tôi.”

Tim hắn “lộp bộp” một cái, lập tức nói: “Cậu đừng đi ra ngoài! Tôi lập tức quay lại ngay.”

Cúp điện thoại, hắn đứng dậy mặc áo khoác, động tác nhanh đến mức mang theo cả một cơn gió.

Một người anh họ trong gia đình cũng có mặt ở đó, hỏi Hầu Mạch: “Em làm gì mà vội vậy?”

“Đi cứu vớt hàng xóm.” Hầu Mạch trả lời: “Bạn của em khi uống rượu sẽ điên đến độ đập cửa. Anh nói với mẹ em và bà là em về trước, ngày mai sẽ quay lại chúc Tết.”

Nói xong liền mở cửa bước ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện