============

Mấy ngày sau đó Kỷ Xuân Sơn lại giống như trước đây, mỗi ngày đúng giờ gửi cơm hộp bữa trưa bữa chiều đến văn phòng cho Thẩm Hòe Tự.

Đoàn Triết nói với hắn: "Có một số việc cậu không thể lừa dối được cả đời. Nếu vẫn chưa biết nên mở lời thế nào, tôi có thể tâm sự trước với nó mấy câu."

Kỷ Xuân Sơn uyển chuyển từ chối ý tốt của cậu ta. Loại chuyện này, có thể giấu được ngày nào vẫn hay ngày đó.

Huống hồ, nếu so sánh với một vấn đề khác, câu chuyện cổ lỗ kia hiện giờ không còn quá quan trọng. Mấy ngày nay Thẩm Hòe Tự luôn lấy cớ công ty nhiều việc bận, bắt đầu từ thứ hai đã không còn quay về nhà hắn nữa.

Hắn không hiểu nổi lý do vì sao Thẩm Hòe Tự đột ngột thay đổi thái độ với mình.

*

Lý do Thẩm Hòe Tự đối phó Kỷ Xuân Sơn có một nửa là thật.

Gần đây đúng là anh rất bận, tuy vẫn tan làm sớm nhưng sau khi về nhà thì gần như không hề nghỉ ngơi.

Chuyện hợp tác với các bệnh viện đã bước vào giai đoạn phát triển nền tảng trực tuyến, bọn họ sẽ cung cấp cho bệnh viện một bộ giao diện mua bán hoàn chỉnh trên điện thoại di động, phía bệnh viện có nhiệm vụ mở các lối vào menu cho họ trên tài khoản dịch vụ và trang web chính thức của mình, đồng thời lên các chương trình quảng cáo khuyến mãi ngoại tuyến. Lợi nhuận doanh số bán hàng của kênh này sẽ được chia theo tỷ lệ phần trăm.

Anh muốn đích thân theo dõi tiến độ phát triển và xác nhận số liệu quảng cáo, thế nên hiển nhiên là bận tối mặt tối mày.

Nhưng quả thật anh cũng đang trốn tránh. ngôn tình sủng

Chuyện liên quan đến Lâm Nhất, Kỷ Xuân Sơn không hề nói thật một câu nào với anh. Thế nên Thẩm Hòe Tự muốn mượn danh nghĩa bận rộn để che lấp đi dây thần kinh quá nhạy cảm của bản thân.

Sau khi hoàn thành phần công việc của tuần này, anh khép laptop lại ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa chuẩn bị đứng dậy bật nước nóng lên tắm, điện thoại di động trên bàn đột ngột vang lên. Thẩm Hòe Tự liếc mắt một cái, người gọi là Kỷ Xuân Sơn.

Anh chậm chạp nhấc điện thoại lên ấn nghe máy, ngữ khí không nóng không lạnh: "A lô".

"Sắp 12 giờ rồi, em vẫn tăng ca trên công ty đấy à?"

Thẩm Hòe Tự nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Ngày mai là cuối tuần, buổi tối em có về không?"

Thẩm Hòe Tự thuận miệng đối phó: "Ngày mai mẹ em về nhà, em làm việc xong sẽ về bên đó luôn, đỡ phải qua lại chạy."

Kỷ Xuân Sơn cũng rất hào phóng: "Ừ, em đừng làm việc quá muộn, nhớ về nghỉ ngơi sớm một chút."

Hắn kéo cửa sổ xe xuống ngẩng đầu nhìn lên văn phòng vẫn tối om như cũ, bẻ tay lái quay ngược đầu xe.

*

Lúc Kỷ Xuân Sơn đẩy cửa ra, trong nhà Thẩm Hòe Tự tắt đèn đen thui, chỉ có một chút ánh huỳnh quang nhợt nhạt phát ra từ đỉnh giá sách phòng khách.

Hắn nương ánh trăng thay giày, đặt phong bì mới lấy từ bệnh viện về lên bàn trà rồi nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng ngủ. Thẩm Hòe Tự ngoan ngoãn nằm trong chăn, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài.

Kỷ Xuân Sơn ngồi xuống mép giường lẳng lặng thưởng thức mười mấy phút tư thế ngủ quá quy củ của anh, yên tĩnh cười thầm một cái.

Thế này đã đủ chứng minh người kia quả thật không biết tí gì về tư thế ngủ kém đến kinh hoàng của bản thân.

"Tại sao lại trốn tránh tôi." Kỷ Xuân Sơn mở miệng trong bóng tối.

Nhịp thở đều đặn của Thẩm Hòe Tự đột nhiên khựng lại vài giây, bả vai căng thẳng rất bất thường.

"Đừng giả vờ nữa, biết em không ngủ rồi."

Lúc này đến cơ hàm của Thẩm Hòe Tự cũng căng cứng.

"Em khăng khăng muốn giả vờ ngủ mới được đúng không?"

Không chờ anh kịp phản ứng, Kỷ Xuân Sơn đã leo lên giường đè cả người và chăn dưới thân mình.

Đầu lưỡi cường thế xông thẳng vào đôi môi hé mở vì khiếp sợ của Thẩm Hòe Tự, gần như dã man càn quét khoang miệng mềm mại. Bóng đêm yên tĩnh nhanh chóng bị tiếng nước từ môi lưỡi dây dưa và tiếng thở dốc nức nở hỗn loạn bao phủ.

Thẩm Hòe Tự bị hắn ép đến không thở được, tay chân lại bị trói chặt trong chăn không thể động đậy, anh ra sức né tránh cái hôn của Kỷ Xuân Sơn, tức giận kêu lên: "Kỷ Xuân Sơn!"

"Thẩm Hòe Tự, em lừa tôi suốt một tuần, tôi không thèm tính toán với em." Kỷ Xuân Sơn chống khuỷu tay nâng người lên, lau sạch chỉ bạc vương trên khóe môi đối phương, thanh tuyến hơi khàn khàn vì thở dốc, "Nhưng em phải nói thật, vì sao lại trốn tránh tôi."

"Em không trốn, gần đây hơi bận thật mà." Giọng Thẩm Hòe Tự rất nhỏ nhưng đọc từng chữ rất nhanh, nghe lên có chút hàm hồ.

"Không phải em nói tăng ca ở công ty sao? Từ bao giờ đã dọn cả công ty về nhà rồi?" Kỷ Xuân Sơn giữ cằm anh bẻ mặt về vị trí cũ, nương ánh trăng ảm đạm nhìn thẳng vào mắt anh, "Thẩm Hòe Tự, em xem tôi là đồ ngốc hay là thật sự cho rằng tôi không biết tức giận?"

- -------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện