============
"Hay là để em lái xe cho?" Thẩm Hòe Tự thấy Kỷ Xuân Sơn suốt một đường đều như mất hồn mất vía, nếu còn như vậy không chừng hai người bọn họ vừa từ bệnh viện ra lại phải cùng nhau vào bệnh viện mất.
Nhà Kỷ Xuân Sơn không quá xa nhà anh, cũng không cần thu dọn quá nhiều đồ đạc, chỉ mang theo máy tính cá nhân và vài bộ quần áo thường xuyên mặc, thậm chí còn không nhét đầy một cái vali.
"Em vừa nội soi dạ dày, không thể lái xe." Kỷ Xuân Sơn lại đáp chậm mấy nhịp.
"Còn bao lâu nữa mới đến?" Thẩm Hòe Tự sợ hắn tiếp tục phân tâm nên phải tìm chuyện để nói, "Gần đây ở công ty bận lắm đúng không?"
"Công việc này của tôi có lúc nào mà không bận." Kỷ Xuân Sơn đánh tay lái, "Qua một ngã tư nữa là đến rồi."
"Hay là anh cứ dứt khoát nghỉ việc đi." Sếp Thẩm vung tay lên nới lỏng phần cổ căng chặt cho tài xế Tiểu Kỷ, ném ra một câu hùng hồn, "Để sếp Thẩm nuôi anh là được."
Kỷ Xuân Sơn cười nhạt: "Khoản đầu tư còn chưa nhận hết mà tôi đã không còn là kim chủ của em nữa rồi sao?"
"Anh cứ để em nói cho sướng miệng đi nào..." Thẩm Hòe Tự thở dài một tiếng, "Khởi nghiệp mệt mỏi quá, hoặc là hai ta cùng nhau về hưu luôn? Mẹ em có..."
Mới đùa được nửa câu, anh đột nhiên ngậm miệng lại.
Kỷ Xuân Sơn liếc anh một cái: "Sao thế, tên dì đã trở thành từ cấm kỵ ở chỗ tôi rồi à?"
Thẩm Hòe Tự thu tay, gãi gãi chóp mũi.
"Tôi hiểu được mà." Kỷ Xuân Sơn duỗi dài tay xoa xoa đầu anh, "Nếu khuê nữ nhà tôi bị một thằng ranh ấn lên cửa sổ hôn hít, tôi cũng sẽ làm như thế thôi."
"Khuê..." Bàn tay sếp Thẩm lại vung lên vỗ gáy tài xế Tiểu Kỷ một cái, "Khuê cái đầu anh!"
*
Căn hộ mới này của Kỷ Xuân Sơn chỉ vừa được sửa sang lại từ giữa năm ngoái.
Hắn ở một mình, lúc vừa mua nhà cảm thấy mua nhà lớn quá cũng vô dụng, thế là chỉ chọn một căn hộ hai phòng có tầm nhìn thoáng đãng, giao thông thuận tiện là đủ.
Kỷ Xuân Sơn khép cửa lại, lấy cho Thẩm Hòe Tự một đôi dép lê mới: "Trước mắt em cứ làm việc trong phòng làm việc của tôi đi, tôi dùng phòng khách cũng được."
"Mật mã là số mấy?" Thẩm Hòe Tự vừa thay giày vừa hỏi.
Kỷ Xuân Sơn ngẫm nghĩ, lại kéo cửa ra: "Để tôi ghi vân tay cho em."
Thẩm Hòe Tự cân nhắc vài giây: "Mật mã vào nhà giống password điện thoại?"
Kỷ Xuân Sơn hơi cong khóe môi như có như không.
Thẩm Hòe Tự không quá tin tưởng bèn đứng trước cửa thử vài dãy số ngày tháng, vẫn không cái nào đúng. Anh bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "Kỷ Xuân Sơn, có khi nào anh nhớ nhầm ngày không?"
"Em cho tôi là em đấy à?" Kỷ Xuân Sơn cạn lời mắng, "Đồ não cá vàng."
Thẩm đại thi nhân lớn chừng này tuổi vẫn là lần đầu tiên bị người ta nghi ngờ khả năng ghi nhớ: "Anh đừng ngậm máu phun người, bây giờ anh cứ nói mật mã ra xem nào, xem đúng là em quên hay là anh nhớ nhầm."
Kỷ Xuân Sơn nắm ngón tay anh bắt đầu quét: "Đương nhiên là em quên rồi, tôi đã bỏ lỡ bao giờ đâu?"
Những lời này của hắn thật sự quá tự cao tự đại, Thẩm Hòe Tự không buồn truy cứu nữa, chỉ chăm chú nhìn môi dưới căng chặt của hắn hỏi: "Hôm nay ở bệnh viện, vì sao trông lại anh khó chịu thế?"
Kỷ Xuân Sơn quét vân tay cho anh xong thì kéo cửa lại lần nữa, hàm hồ đáp: "Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, em đã đồng ý phải cai thuốc lá."
"Vậy anh trả lời em trước, hôm nay vì sao lại khó chịu." Thẩm Hòe Tự dùng hai tay giam kín người trước cửa chính, không cho hắn cơ hội lảng sang chuyện khác, "Lúc ở bệnh viện bỗng dưng anh làm em nhớ đến Kỷ Xuân Sơn mười bảy tuổi."
Trong nháy mắt anh tỉnh dậy khỏi cơn mê, đột nhiên có cảm giác mình bị xuyên trở về phòng y tế của trường trung học số 6. Người đó ngồi yên trước giường bệnh như tranh, ánh mắt chăm chú tựa mặt biển, vừa cô tịch vừa sâu xa.
Kỷ Xuân Sơn duỗi tay ôm eo anh, chôn mặt vào cần cổ hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới nói: "Thật muốn gửi một tin nhắn cho Kỷ Xuân Sơn mười bảy tuổi."
"Tin gì?"
"Đừng trốn tránh."
"Đừng trốn tránh?"
"Ừ." Kỷ Xuân Sơn thấp giọng, "Cố gắng kiên cường thêm một chút, đừng né tránh tay em, cũng đừng đi mất."
Thẩm Hòe Tự nhớ lại những lời oán trách trong buổi họp lớp, bất đắc dĩ lúng túng giải thích: "Lời em nói tối hôm đó không phải muốn để anh áy náy đâu..."
Kỷ Xuân Sơn than nhẹ một tiếng: "Có phải rất thất vọng về tôi không?"
Thẩm Hòe Tự lắc đầu, gắng sức áp bộ ngực dày rộng của hắn vào lòng mình: "Chỉ là em thấy... hơi tủi thân."
"Hay là để em lái xe cho?" Thẩm Hòe Tự thấy Kỷ Xuân Sơn suốt một đường đều như mất hồn mất vía, nếu còn như vậy không chừng hai người bọn họ vừa từ bệnh viện ra lại phải cùng nhau vào bệnh viện mất.
Nhà Kỷ Xuân Sơn không quá xa nhà anh, cũng không cần thu dọn quá nhiều đồ đạc, chỉ mang theo máy tính cá nhân và vài bộ quần áo thường xuyên mặc, thậm chí còn không nhét đầy một cái vali.
"Em vừa nội soi dạ dày, không thể lái xe." Kỷ Xuân Sơn lại đáp chậm mấy nhịp.
"Còn bao lâu nữa mới đến?" Thẩm Hòe Tự sợ hắn tiếp tục phân tâm nên phải tìm chuyện để nói, "Gần đây ở công ty bận lắm đúng không?"
"Công việc này của tôi có lúc nào mà không bận." Kỷ Xuân Sơn đánh tay lái, "Qua một ngã tư nữa là đến rồi."
"Hay là anh cứ dứt khoát nghỉ việc đi." Sếp Thẩm vung tay lên nới lỏng phần cổ căng chặt cho tài xế Tiểu Kỷ, ném ra một câu hùng hồn, "Để sếp Thẩm nuôi anh là được."
Kỷ Xuân Sơn cười nhạt: "Khoản đầu tư còn chưa nhận hết mà tôi đã không còn là kim chủ của em nữa rồi sao?"
"Anh cứ để em nói cho sướng miệng đi nào..." Thẩm Hòe Tự thở dài một tiếng, "Khởi nghiệp mệt mỏi quá, hoặc là hai ta cùng nhau về hưu luôn? Mẹ em có..."
Mới đùa được nửa câu, anh đột nhiên ngậm miệng lại.
Kỷ Xuân Sơn liếc anh một cái: "Sao thế, tên dì đã trở thành từ cấm kỵ ở chỗ tôi rồi à?"
Thẩm Hòe Tự thu tay, gãi gãi chóp mũi.
"Tôi hiểu được mà." Kỷ Xuân Sơn duỗi dài tay xoa xoa đầu anh, "Nếu khuê nữ nhà tôi bị một thằng ranh ấn lên cửa sổ hôn hít, tôi cũng sẽ làm như thế thôi."
"Khuê..." Bàn tay sếp Thẩm lại vung lên vỗ gáy tài xế Tiểu Kỷ một cái, "Khuê cái đầu anh!"
*
Căn hộ mới này của Kỷ Xuân Sơn chỉ vừa được sửa sang lại từ giữa năm ngoái.
Hắn ở một mình, lúc vừa mua nhà cảm thấy mua nhà lớn quá cũng vô dụng, thế là chỉ chọn một căn hộ hai phòng có tầm nhìn thoáng đãng, giao thông thuận tiện là đủ.
Kỷ Xuân Sơn khép cửa lại, lấy cho Thẩm Hòe Tự một đôi dép lê mới: "Trước mắt em cứ làm việc trong phòng làm việc của tôi đi, tôi dùng phòng khách cũng được."
"Mật mã là số mấy?" Thẩm Hòe Tự vừa thay giày vừa hỏi.
Kỷ Xuân Sơn ngẫm nghĩ, lại kéo cửa ra: "Để tôi ghi vân tay cho em."
Thẩm Hòe Tự cân nhắc vài giây: "Mật mã vào nhà giống password điện thoại?"
Kỷ Xuân Sơn hơi cong khóe môi như có như không.
Thẩm Hòe Tự không quá tin tưởng bèn đứng trước cửa thử vài dãy số ngày tháng, vẫn không cái nào đúng. Anh bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "Kỷ Xuân Sơn, có khi nào anh nhớ nhầm ngày không?"
"Em cho tôi là em đấy à?" Kỷ Xuân Sơn cạn lời mắng, "Đồ não cá vàng."
Thẩm đại thi nhân lớn chừng này tuổi vẫn là lần đầu tiên bị người ta nghi ngờ khả năng ghi nhớ: "Anh đừng ngậm máu phun người, bây giờ anh cứ nói mật mã ra xem nào, xem đúng là em quên hay là anh nhớ nhầm."
Kỷ Xuân Sơn nắm ngón tay anh bắt đầu quét: "Đương nhiên là em quên rồi, tôi đã bỏ lỡ bao giờ đâu?"
Những lời này của hắn thật sự quá tự cao tự đại, Thẩm Hòe Tự không buồn truy cứu nữa, chỉ chăm chú nhìn môi dưới căng chặt của hắn hỏi: "Hôm nay ở bệnh viện, vì sao trông lại anh khó chịu thế?"
Kỷ Xuân Sơn quét vân tay cho anh xong thì kéo cửa lại lần nữa, hàm hồ đáp: "Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, em đã đồng ý phải cai thuốc lá."
"Vậy anh trả lời em trước, hôm nay vì sao lại khó chịu." Thẩm Hòe Tự dùng hai tay giam kín người trước cửa chính, không cho hắn cơ hội lảng sang chuyện khác, "Lúc ở bệnh viện bỗng dưng anh làm em nhớ đến Kỷ Xuân Sơn mười bảy tuổi."
Trong nháy mắt anh tỉnh dậy khỏi cơn mê, đột nhiên có cảm giác mình bị xuyên trở về phòng y tế của trường trung học số 6. Người đó ngồi yên trước giường bệnh như tranh, ánh mắt chăm chú tựa mặt biển, vừa cô tịch vừa sâu xa.
Kỷ Xuân Sơn duỗi tay ôm eo anh, chôn mặt vào cần cổ hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới nói: "Thật muốn gửi một tin nhắn cho Kỷ Xuân Sơn mười bảy tuổi."
"Tin gì?"
"Đừng trốn tránh."
"Đừng trốn tránh?"
"Ừ." Kỷ Xuân Sơn thấp giọng, "Cố gắng kiên cường thêm một chút, đừng né tránh tay em, cũng đừng đi mất."
Thẩm Hòe Tự nhớ lại những lời oán trách trong buổi họp lớp, bất đắc dĩ lúng túng giải thích: "Lời em nói tối hôm đó không phải muốn để anh áy náy đâu..."
Kỷ Xuân Sơn than nhẹ một tiếng: "Có phải rất thất vọng về tôi không?"
Thẩm Hòe Tự lắc đầu, gắng sức áp bộ ngực dày rộng của hắn vào lòng mình: "Chỉ là em thấy... hơi tủi thân."
Danh sách chương