Vài ngày sau, Tô Đào liên hệ với người trên tấm danh thiếp mà Trần Gia Hữu đã đưa cho cô hôm trước.

Người kia khá nhiệt tình, bảo Tô Đào có thể sang đó học thử trước.

Tô Đào tranh thủ mấy lúc rảnh rỗi sang học thử vài buổi, không khí bên đó rất tốt, hơn nữa ông chủ trung tâm còn là một chàng trai theo phong cách văn nghệ, tóc xoăn gợn, gương mặt có nét con lai, hơn nữa nét chữ rất đẹp.

Bách Tử An tựa vào một bên, thích thú hỏi, "Cô và Trần Gia Hữu là bạn sao?"

Trước câu hỏi này, Tô Đào đắn đo một lúc rồi mới trả lời, "Chúng tôi là hàng xóm."

Bách Tử An nhướng mày, "Hóa ra là thế, tôi còn tưởng hai người có quan hệ sâu xa hơn nữa."

Tô Đào vội thanh minh, "Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi."

Bách Tử An, "Không có gì, hiếm khi thấy cậu ta giới thiệu học viên cho tôi, tôi vui còn không kịp nữa là."

Tô Đào và Bách Tử An qua lại dần thân thiết hơn, cô thấy hoàn cảnh nơi này không tệ, thỉnh thoảng đến đây học viết thư pháp cũng là lựa chọn tốt. Sau khi đóng học phí, Bách Tử An thiết kế lịch học phù hợp với cô, nói rằng nếu rảnh thì cứ đến.

Cô vừa rời khỏi trung tâm, lại nhìn thấy tin nhắn nhân viên gửi cho mình, báo rằng có người đến studio gây rối, xin cô nhanh chóng quay về xử lý.

Tô Đào đọc tin xong liền ba chân bốn cẳng chạy về studio.

Quả nhiên, người đang ngồi trong studio chính là Thư Thần.

Tô Đào chẳng mấy bất ngờ khi nhìn thấy gã ở đây, cô bảo nhân viên mang nước đến.

Hôm nay Thư Thần đã ngà ngà say, lúc đi ngang nơi này, lửa giận bỗng chốc cuồn cuộn bốc lên.

Vì chuyện Thích Tư hủy bỏ hôn lễ mà gã ta bị ba mình giũa cho một trận, chức vụ trong công ty cũng bị thu hồi, đám người trong giới tuy ngoài mặt không nhắc đến chuyện này, nhưng sau lưng lại cười nhạo gã ra ngoài chơi gái nên giờ phải trả nghiệp.

Trong thời gian này, cuộc sống của gã quả thật không hề dễ chịu chút nào.

Thấy Tô Đào, gã ta lại càng bực bội hơn, nếu không phải vì con ả đàn bà này nhiều chuyện thì đâu ra cớ sự hôm nay.

Thư Thần nhìn thoáng qua cách bày biện trong văn phòng, bật cười khinh khỉnh, "Lần trước làm bẩn váy cưới của studio cô, cô Tô không giận chứ?"

Tô Đào ngồi cạnh anh ta, liếc mắt sang, "Hôm nay anh đến đây làm gì?"

Thư Thần, "Chuyện lần trước tôi tưởng chúng ta đã thương lượng đâu vào đấy cả rồi, không ngờ cô Tô đây lại đâm sau lưng tôi, chuyện này phải giải quyết sao đây?"

Tô Đào hít sâu một hơi, cô biết ngay hôm nay gã ta đến đây là vì chuyện này mà.

"Nếu anh đã làm chuyện này thì phải chuẩn bị tinh thần bị khui ra bất cứ lúc nào. Anh làm thế là không công bằng với cả hai cô gái."

Thư Thần gật đầu, "Đương nhiên là tôi đã chuẩn bị tâm lý, cô tưởng tôi hiếm lạ mấy thứ này sao?" Gã ta đảo mắt nhìn xung quanh, "Tôi đây có tiền, ai bỏ đi tôi cũng mặc kệ, mấy thứ kia của cô trông cũng chẳng phải hàng rẻ tiền, nếu hôm nay tôi có phá nát chỗ này thì vẫn dư sức đền bù cho cô. Chỉ không biết cô có đau lòng hay không?"

Sắc mặt Tô Đào không chút thay đổi, cô nhìn Thư Thần bằng ánh mắt hờ hững.

Thư Thần bật cười vì biểu cảm của Tô Đào, giọng điệu quái đản, "Cô cũng bình tĩnh gớm, bảo sao lần trước ở trước cổng khu chung cư có thể thoát được một kiếp."

Ngẫm lại lời gã ta có gì đó không đúng, Tô Đào híp mắt, "Người lái chiếc xe tối đó là anh."

Thư Thần, "Đúng vậy, hôm đó tâm trạng tôi không tốt nên đã làm cô Tô đây sợ hãi rồi."

Tô Đào siết chặt ngón tay, hô hấp trở nên dồn dập, bờ môi mấp máy nhả ra hai chữ.

"Đồ khốn."

Thư Thần như không nghe rõ, cau mày hỏi, "Cô nói gì?"

Tô Đào nhìn gã ta, lặp lại lần nữa, "Tôi nói anh là đồ khốn."

Kẻ say rượu chẳng còn mấy lý trí, Thư Thần như ngòi pháo bén lửa, vừa nghe cô nói thế liền đứng bật dậy.



Tô Đào đã sớm nhận ra hôm nay tinh thần gã này không được bình thường, cô đã bảo nhân viên báo cảnh sát, sau đó nhanh chóng lùi về sau một bước.

Không ngờ, ngay lúc Thư Thần chuẩn bị nổi điên, một bóng người mảnh khảnh nhanh nhẹn vụt tới, trông có vẻ tuyệt chiêu đầy mình. Tuy Thư Thần là đàn ông nhưng hiện giờ gã ta đã say, bị đạp một cái vào đầu gối khiến gã loạng choạng khụy gối, quỳ sụp xuống đất. Cô nhóc kia trông thì gầy gò, nhưng lại rất mạnh, cô nhóc vung tay vào phần gáy của Thư Thần, đè lên người anh ta, xuất một chiêu cầm nã thủ tóm lấy Thư Thần, cau mũi ghét bỏ nói, "Đám ma men đi gây sự khắp nơi này."

Tô Đào ngơ ngác nhìn sang.

Lúc nãy cô có thấy cô nhóc này vẫn luôn dạo quanh studio ngắm váy cưới, nhưng từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.

Đến khi Thư Thần sắp sửa lên cơn, cô nhóc mới xông ra, chỉ ra vài chiêu đã tóm gọn Thư Thần mà chẳng hề mảy may tốn sức.

Nửa tiếng sau, mấy người bọn họ đều có mặt ở đồn cảnh sát.

Cô nhóc kia nhìn Tô Đào bằng đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi cô, "Vừa nãy có phải chị sợ lắm không?"

Tô Đào, "Em giỏi quá, từng học Taekwondo sao?"

"Dạ, từ nhỏ em đã học với anh trai, tuy không giỏi như anh ấy nhưng vẫn mạnh hơn đám đàn ông phế vật kia nhiều."

Tô Đào mím môi cười, "Lúc nãy cũng may là nhờ có em, nếu không chị không biết lại xảy ra chuyện gì nữa."

Trần Bối Lỵ thấy Tô Đào cười, vô thức nhìn cô thêm vài cái.

Chị chủ này xinh đẹp thật đấy.

Cô nhóc là con gái mà còn không kiềm lòng được ngắm thêm một lúc, mỗi khi chị ấy cười, hai lúm đồng tiền lấp ló bên má, trông rất ngọt ngào, hơn nữa dáng lại còn rất đẹp, đây là cô gái xinh đẹp nhất mà cô nhóc từng gặp.

Bên kia vẫn còn lớn tiếng, Thư Thần đang nói chuyện với người của anh ta, có vẻ giận dữ lắm.

Tô Đào nhìn sang cô nhóc.

Trần Bối Lỵ tưởng cô đang lo, cô nhóc bèn nắm lấy cổ tay cô, an ủi, "Chị đừng có lo, anh ta chẳng chiếm được lợi gì đâu, lát nữa anh em tới ngay thôi."

"Anh em?"

Tuy biết anh mình rất giỏi, nhưng Trần Bối Lỵ vừa nghĩ đến gương mặt lạnh như tiền của ông anh trai lại không nhịn được làu bàu.

Cô nhóc chắc chắn một ngàn phần trăm, thể nào cũng bị ăn mắng cho xem.

Không lâu sau, một bóng người cao dong dỏng xuất hiện trong đồn cảnh sát.

"Trần Bối Lỵ." Sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.

Trần Bối Lỵ quay đầu, vội vàng đứng dậy, cười lấy lòng, "Anh hai đến rồi."

Trần Gia Hữu lườm cô nhóc, cau mày, "Lại gây chuyện nữa rồi?"

Trần Bối Lỵ chột dạ cúi gầm đầu, "Không phải gây chuyện đâu anh, em chỉ xử một tên sâu rượu mà thôi."

"Có bị thương không?"

"Dạ không, nhưng mà tên kia không được vui cho lắm."

Trần Gia Hữu đảo mắt một vòng quanh phòng, khi dời mắt đi, anh lại bắt gặp ánh mắt đầy ngạc nhiên của Tô Đào.

"Anh Trần?"

Ngay khi nhìn thấy cô, Trần Gia Hữu nhướng mày, dường như không ngờ cô cũng xuất hiện ở đây.

Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, Trần Gia Hữu đã xử lý chuyện này gọn gàng đâu vào đấy.

Thư Thần không chiếm được lợi lộc gì, hơn nữa nếu gã muốn tìm luật sư thì chưa chắc đã là đối thủ của Trần Gia Hữu.

Thư Thần làm ầm ĩ mấy bận, kết quả vẫn phải xin lỗi và bồi thường Tô Đào.

Kéo dài dây dưa một lúc lâu, chuyện này cuối cùng cũng xem như đã giải quyết xong.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Tô Đào nhìn sang Trần Gia Hữu, đôi mắt cong cong, "Không ngờ lại có duyên như thế."

Trần Bối Lỵ tò mò đảo mắt quanh hai người, "Hai người biết nhau sao?"

Trần Gia Hữu bình thản đáp, "Hàng xóm tầng trên."

Trần Bối Lỵ ý nhị đáp lại, "Hoá ra là thế."

Tô Đào, "Hôm nay thật sự rất cám ơn em gái của anh, nếu không nhờ có em ấy thì mọi chuyện có lẽ sẽ còn khó xử lý hơn nữa."

Vì biểu đạt lòng biết ơn của mình, Tô Đào xin phương thức liên hệ của Trần Bối Lỵ, hứa hẹn lần sau sẽ mời cô nhóc ăn một bữa.

Đợi đến khi Tô Đào rời đi, Trần Gia Hữu đánh mắt sang cô nhóc, "Tới đây sao không báo annh một tiếng?"

Trần Bối Lỵ nhún vai, "Em định mai mới nói cho anh."

Trần Gia Hữu, "Thời gian này em định ở đâu?"

Trần Bối Lỵ, "Bên chỗ mẹ chẳng phải còn một căn hộ sao, em ở đó là được."

Thấy Trần Gia Hữu cúi đầu xem giờ, máu hóng hớt của Trần Bối Lỵ lại dâng trào, "Anh này, sao trước đó em không nghe anh nói tầng trên nhà anh có một chị gái xinh đẹp tuyệt trần như thế."

Trần Gia Hữu hé môi, "Liên quan gì đến em."

Trần Bối Lỵ, "..."

Bị đốp lại, cô nàng nín thinh vài giây, rồi rầu rĩ lên tiếng, "Tuy không liên quan đến em, nhưng em chỉ muốn hỏi một câu."



Trần Gia Hữu, "Nói."

Trần Bối Lỵ, "Đàn ông mấy anh có phải đều thích gu gái xinh eo nhỏ chân dài giống thế không?"

Trần Gia Hữu lướt mắt sang, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô nhóc một lúc lâu.

Quả nhiên.

Sóng não của Trần Bối Lỵ hoàn toàn khác hẳn người bình thường.

Anh bơ luôn lời cô em gái, trước khi lên xe thì quẳng lại một câu, "Vài bữa nữa sang ăn cơm."

Trần Bối Lỵ cười hì hì, "Em biết rồi."

Đến khi Trần Gia Hữu lái xe đi rồi, Trần Bối Lỵ mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây...

Hồi nãy hình như ông anh nhà mình không hề phủ nhận lời của mình đúng không? Nghĩ đến đây, Trần Bối Lỵ vô thức hít sâu một hơi.

...

Hôm nay Tô Đào lại sang lớp thư pháp.

Mấy hôm trước va vào vận xui, cô hoàn toàn cảm nhận được ý nghĩa của bốn chữ mà Trần Gia Hữu đã nói với mình hôm đó --

Điều tâm dưỡng tính.

Hôm nay cô hào hứng đến đây, tuy chỉ học được vài điều cơ bản, nhưng vẫn chuyên tâm nắn nót từng chữ trên tờ giấy xuyến.

Hiện giờ cô chỉ là tay mơ, viết chữ rất chậm, cố gắng lắm mới viết xong bài Thưởng tuyết trên hồ.

Lúc tập viết, cô rất tập trung, nên cũng chẳng hề hay biết có người xuất hiện ở sau lưng mình từ lúc nào.

Đến lúc phát hiện ra, người nọ đã lên tiếng, "Dạo này giáo viên ở đây đã dạy cô tới đâu rồi?"

Tô Đào giật mình, lỡ tay ấn mạnh một chút, để lại một vết mực đậm trên tờ giấy xuyến.

"Anh Trần..."

Không biết Trần Gia Hữu đến đây hồi nào, anh nhìn nét chữ của cô, trong mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt.

Tô Đào ngại ngùng, cơ thể nghiêng nghiêng như muốn che chữ mình lại.

"Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi mà sang đây thế?"

Trần Gia Hữu, "Công việc bớt bận rồi nên tôi sang đây thư giãn."

Dứt lời, anh làm bộ như không hiểu ý đồ muốn che giấu của cô, đầu ngón tay anh hơi nhấc lên, nhìn xuống mấy nét chữ.

Đến khi xem xong, bên khoé môi anh lại khẽ nhếch lên một đường cong.

Tô Đào ảo não không thôi.

Cái người này...

Ít nhiều gì cũng phải giả vờ đôi chút chứ.

Cạnh đó còn có vài người cũng đang luyện chữ, thấy người đàn ông bỗng dưng xuất hiện, ai nấy đều nhìn sang với ánh mắt đầy tò mò.

Tô Đào đang bực mình nên mặc kệ anh, tiếp tục viết nốt bài tập chưa xong của mình.

Cô bây giờ càng hợp với cái từ "cam chịu" này hơn.

Trần Gia Hữu thấy cô càng viết càng ngoáy, chữ như mấy con sâu róm uốn éo trên mặt giấy, anh hơi cau mày, hỏi, "Cô đang viết gì thế?"

Tô Đào không thèm quay đầu lại, "Cuồng Thảo*."

* Một lối viết của chữ Thảo. Từ thời nhà Đường, chữ Thảo đã được biến điệu trở với các nét viết càng ngày càng phóng khoáng và mãnh liệt hơn.

Vài giây sau, sau lưng bất chợt thoang thoảng một mùi hương bạc hà mát lạnh dành cho nam.

Bàn tay trắng trẻo với những đốt ngón tay rõ ràng phủ xuống bàn tay đang cầm bút lông của cô, ánh mắt anh tập trung trên tờ giấy xuyến, dẫn dắt cô viết xuống hai dòng chữ.

Tô Đào khá bất ngờ.

Nét chữ mà anh gò giúp cô vừa cứng cáp vừa mạnh mẽ, hiện lên trang giấy vô cùng đẹp mắt.

Anh viết rất nhanh, Tô Đào thoáng thất thần nhìn sang.

Lông mi anh vừa dài vừa đen, nước da trắng trẻo, phong thái lạnh lùng, cực kỳ hoà hợp với khung cảnh nơi đây. Ở góc độ của Tô Đào, cô có thể nhìn thấy nốt ruồi nho nhỏ nằm dưới xương quai xanh thấp thoáng nơi cổ áo của người đàn ông.

Xương quai xanh của anh hiện lên vô cùng rõ ràng, nốt ruồi kia lại càng trở nên gợi cảm hơn.

Hình như Tô Đào đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi.

Cô bối rối lảng ánh mắt sang chỗ khác, lại thoáng nhìn xuống hàng chữ Trần Gia Hữu viết trên giấy.

- - "Ta thấy núi xanh đẹp biết bao, liệu núi xanh có thấy ta như vậy hay không."



Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Cô nghe thấy nhịp tim của mình bỗng chốc tăng tốc.

Trần Gia Hữu viết xong liền nhanh chóng rời đi, bước đến trò chuyện với Bách Tử An đang đứng ngoài cửa.

Không lâu sau, Bách Tử An bước vào.

"Lúc nãy Trần Gia Hữu đến đây à?" Anh ta hỏi.

"Đúng vậy." Tô Đào chỉ mấy hàng chữ trên tờ giấy xuyến, "Không ngờ chữ anh ấy lại đẹp đến thế."

Bách Tử An chẳng mấy bất ngờ, khe khẽ gật đầu, "Cô đoán xem lúc nãy ngoài cửa cậu ta nói gì với tôi?"

Tô Đào liếm môi, cất giọng hỏi, "Nói gì?" Dù thế nào thì hai người vẫn là hàng xóm với nhau, biết đâu anh sẽ khen cô vài câu ở trước mặt Bách Tử An thì sao.

Bách Tử An, "Tôi có một chuyện chưa nói với cô."

"?"

"Cậu ta có góp vốn vào trung tâm này."

"..."

"Vừa nãy cậu ta đã dặn dò rằng, để cô luyện thêm một tiếng nữa mới được về."

"..."

Tô Đào không ngờ, dù mình đã gia nhập tầng lớp đi làm, nhưng vẫn được trải nghiệm cảm giác bị học phụ đạo sau giờ học.

***

Tối về đến nhà lại lười ăn cơm, tới tầm 9 giờ tối bụng cô bắt đầu kêu vang.

Tô Đào nhìn nhìn chiếc váy ngủ trên người, nhẩm tính thời gian vừa đi vừa về chỉ mất khoảng mười phút. Cơn lười đánh bật lý trí, cô tiện tay vớt lấy chiếc áo khoác phủ lên người, định chạy ù xuống tiệm dưới lầu mua một phần mì hoành thánh rồi chạy về ngay, nếu nhanh chân thì cô chỉ mất chưa đầy năm phút.

Tầm này, người mua mì hoành thánh không nhiều.

Tô Đào mua rất nhanh, cô cấp tốc quay về nhà.

Không ngờ, ngay khi vừa đến trước cửa thang máy, trông thấy cửa thang máy đang dần dần khép lại, cô vội vàng hô lên, "Chờ chút..."

Cửa thang máy lại mở ra.

Người đàn ông điển trai đứng bên trong, một tay nhét vào túi nhìn cô.

Anh rủ mắt nhìn xuống, trông thấy một đôi chân thon thả trắng muốt.

Một giây sau, anh lẳng lặng dời tầm mắt.

Tô Đào vô thức cắn chặt răng.

Đúng là áo quần bảnh bao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện