Tài khoản mới này của Tô Đào vẫn chưa có bài đăng nào, nhưng để cho chân thật hơn, cô tiện tay đăng đại vài bức ảnh trà chiều để dòng thời gian của mình thêm phần sinh động.

Ban đầu cô cứ nghĩ Trần Gia Hữu sẽ không để ý đến mình, dẫu sao người này lúc nào cũng bận rộn công việc, vốn chẳng có thời gian rảnh để "chát chít".

Thế nhưng, không ngờ cuộc trò chuyện giữa hai người lại vô cùng suôn sẻ và vui vẻ.

Trần Gia Hữu thường sẽ trả lời hết những câu hỏi của cô, thỉnh thoảng anh cũng sẽ chủ động gợi đề tài nói chuyện.

Tô Đào vừa nhiệt tình trả lời vừa dằn xuống lửa giận trong lòng.

Cô tự tạo hình tượng cho mình là một cô công chúa nhà giàu, đôi lúc lại tỏ ra kiêu kỳ, ngang ngược. Tô Đào cứ nghĩ Trần Gia Hữu sẽ không quan tâm đến kiểu con gái suốt ngày nhõng nhẽo õng ẹo như thế này, nhưng không ngờ tên này lại ứng phó vô cùng mượt mà.

Jesus: Tháng rồi em vừa sang Pháp tham gia Fashion Week, vẫn còn đang bị jet lag đây.

Ragin: Thế à? Đi chơi có vui không? Jesus: Cũng bình thường thôi, nhưng em thích nghỉ ngơi ở nhà hơn.

Jesus: À đúng rồi, bình thường anh thích làm gì?

Ragin: Không làm gì cả.

Ragin: Chỉ làm việc thôi.

Tô Đào bĩu môi, ném di động sang một bên chẳng thèm đoái hoài tới anh nữa.

Đến tối, khi Trần Gia Hữu về đến nhà, bé Cá hào hứng chạy ra đón ba.

"Ba ơi, hôm nay ba đi làm về hơi trễ đấy."

Trần Gia Hữu hơi ngồi xổm xuống, xoa đầu bé Cá, "Ngày nào con cũng chờ ba về hết sao?"

Bé Cá gục gặc đầu, "Ngày nào con cũng muốn được gặp ba hết, không gặp được ba là con buồn lắm."

Miệng cô bé hôm nay như vừa được bôi mật, Trần Gia Hữu bật cười, "Sao hôm nay lại ngoan như thế? Thèm kem rồi đúng không?"

Cá nhõng nhẽo bước lên một bước, ghé vào bên tai Trần Gia Hữu thủ thỉ, "Hôm nay trông mẹ không được vui, con không dám xin mẹ cho con ăn kem."

Trần Gia Hữu dẫn con gái đi vào trong nhà.

Tô Đào trông thấy Trần Gia Hữu cũng chẳng thèm chào anh, cơm tối cô ăn không nhiều, nhưng có thể nhìn ra hôm nay cô không muốn để ý đến anh.

Sau khi ăn cơm xong, được sự cho phép của Trần Gia Hữu, bé Cá rón rén lấy một hộp kem mở ra ăn.

Tô Đào vừa nói chuyện điện thoại với khách hàng xong, vừa quay ra lại thấy Trần Gia Hữu đang đứng sau lưng.

Thấy cô nhìn mình, anh khẽ nhướng mày, "Hôm nay em có chuyện gì không vui sao?"

Tô Đào mỉm cười, cố gắng tỏ ra vui vẻ một chút, mặc dù bây giờ cứ nhìn thấy Trần Gia Hữu là cô lại bực bội.

"Không có."

"Hôm nay nhiều việc quá thôi, cứ mải nghĩ ngợi."

Trần Gia Hữu, "Cá nói tối nay em không vui, anh còn tưởng em giận chuyện gì." Nói rồi, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt của cô, "Có thể tâm sự với anh không?"

Không ngờ, Tô Đào lại nghiêng đầu muốn tránh né.

Trần Gia Hữu đã nhận ra ý đồ của cô, anh không để cô có cơ hội trốn tránh, đưa tay nắm chặt cằm cô, từ phía sau hôn tới.

Hôn thì cứ hôn đi, anh lại còn hỏi, "Không muốn cho anh hôn hả?"

Tô Đào đỏ mặt, bực bội đáp, "Không cho đấy, ai cho anh hôn em?"

Trần Gia Hữu ung dung đáp lại, "Em là vợ anh, anh không được hôn sao?"

"Không được." Tô Đào cứng miệng đáp, nhân lúc anh không chú ý, cô lách ra khỏi lòng anh.

Trần Gia Hữu thở dài bất lực.

Anh đang định sẽ nói hết mọi chuyện cho Tô Đào, nhưng không ngờ đến tối Tô Đào lại tiếp tục dùng tài khoản kia để nhắn tin cho anh.

Jesus: Anh ngủ chưa?

Ragin: Vẫn chưa.

Jesus: Anh đang làm gì thế?

Ragin: Vừa nãy tôi đang ở cùng người nhà.

Jesus: Anh... có người yêu rồi sao?

Ragin: Tôi kết hôn rồi, đã có vợ và một cô con gái.

Jesus: Thế à? Em còn tưởng anh độc thân ấy chứ. Vậy em nhắn tin với anh thế này, vợ anh sẽ không để ý chứ?

Tô Đào cẩn thận tìm từ sao cho thích hợp, nhắn tin xong, cô nhìn chằm chằm vào khung chat.

Ừ...

Quả nhiên, mùi "trà" đậm đặc.

Trần Gia Hữu hơi mím môi.

Hai giây sau.

Ragin: Chuyện này thì tôi không rõ, cũng tuỳ vào em thôi.

Jesus: Em?

Ragin: Ừ.

Tô Đào ngẫm nghĩ một lúc.

Phải công nhận một điều, câu trả lời này của Trần Gia Hữu cực kỳ cao siêu.

Quả thực là thế, nếu cô cứ bất chấp không để ý đến điều gì, thì cũng chẳng có gì đáng lo ngại.

Thấy Tô Đào không nói lời nào, Trần Gia Hữu khẽ cười, soạn thêm một tin nhắn --

[Em chơi đã chưa?]

Tuy nhiên, chưa kịp gửi tin nhắn đi, bên Jesus đã đưa ra lời mời gặp nhau.

Ragin: Gặp nhau sao?

Jesus: Đúng vậy. Em có vài vấn đề muốn gặp mặt anh để hỏi thăm trực tiếp. Nếu anh thấy tiện, em xin phép mời anh một bữa để tiện trao đổi hơn.

Jesus: Anh sẽ không từ chối chứ?

Jesus: Nếu anh bận thì cũng không sao, em sẽ không làm phiền anh đâu.

Tô Đào cau mày gửi thêm vài tin nhắn, sau đó im lặng chờ Ragin đáp lại.

Không lâu sau.

Ragin: Được thôi.

Ragin: Đến lúc đó em cứ chọn thời gian rồi gửi định vị cho tôi.

Tô Đào ngồi đơ ra tại chỗ không nhúc nhích.

Không ngờ Trần Gia Hữu lại đồng ý.

Khoé môi cô giần giật, xem ra mọi chuyện dần phát triển theo chiều hướng mà cô đã không thể kiểm soát nữa rồi.

Nhưng mà, nếu anh đã chấp nhận lời mời gặp mặt, thế thì cô cũng đành diễn cho hết vai.

Nửa tiếng sau, Trần Gia Hữu từ thư phòng trở về.

Quả nhiên, phòng ngủ đã tắt hết đèn, đến cả ngọn đèn ngủ ở đầu giường mà cô cũng chẳng thèm để lại cho anh.

Có thể nhận ra tâm trạng tối nay của nữ chủ nhân căn phòng này không được tốt cho lắm.

Trần Gia Hữu cởi áo ngủ, nằm lên giường.

Tô Đào giả vờ nhắm mắt, trở mình một cái, chẳng thèm để ý đến anh.

Không ngờ, chỉ một lát sau, cơ thể nóng rừng rực của người đàn ông bỗng chốc áp sát tới.

Tô Đào, "... Sao anh không mặc đồ?"

Trần Gia Hữu, "Đi ngủ thì mặc đồ làm gì?"

Tô Đào, "..."

Nụ hôn nóng ẩm của Trần Gia Hữu lướt qua sau gáy Tô Đào, có vẻ như tối nay anh có vẻ hào hứng hơn mọi ngày.

Tuy nhiên, Tô Đào lại từ chối.

Anh hỏi lí do, cô chỉ trả lời qua quít, "Em mệt, để khi khác đi."

Cô vừa dứt lời, người đàn ông nằm bên cạnh bỗng nhiên bật cười.

Tô Đào khó hiểu nhìn sang, "Anh cười cái gì?"

Trần Gia Hữu săn sóc đắp chăn cho cô, đầu ngón tay hờ hững lướt qua bờ môi của cô.

"Không có gì."

"Nếu em không muốn, anh sẽ tôn trọng em."

Tô Đào, "..."

Không biết là do cô cả nghĩ hay là vì còn nguyên nhân nào khác, nhưng Trần Gia Hữu quả thật rất kỳ lạ.

...

Dạo gần đây, Trần Gia Hữu và cô vợ cũ của phó chủ tịch tập đoàn nọ quả thật rất thường xuyên liên lạc với nhau.

Nhưng đều là vì công chuyện.

Hề Tĩnh đặt tách trà trên tay xuống, mệt mỏi xoa trán, "Tình hình hiện tại là thế đấy, mọi chuyện tiếp theo đều do cậu xử lý."

Trần Gia Hữu, "Được, tôi hiểu rồi."

Anh giao lại tập hồ sơ trên tay cho chị ta.

"Chị xem thử cái này đã."

Hễ Tĩnh nhận lấy rồi lật xem vài trang, lại thở dài, "Gần đây tôi cứ mải mê lo chuyện này, hễ nhìn thấy nó lại lại đau đầu. Hơn nữa, đã rất lâu rồi tôi không được nghỉ ngơi tử tế."

Trần Gia Hữu, "Nếu những chuyện này khiến chị đau đầu, tôi đề nghị chị hãy lên kế hoạch nghỉ ngơi hợp lý. Bởi vì chỉ khi chị đủ tỉnh táo mới có thể đánh bại chồng cũ của chị. Bên kia cũng đang khá căng thẳng, khi chị đang chuẩn bị thì bọn họ cũng chẳng hề lơ là."

"Tôi hiểu." Hề Tĩnh nhìn dáng vẻ làm việc nghiêm túc của anh, chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng quyến rũ.

Người đàn ông mặc vest đen, mái tóc đen nhánh được vuốt ngược ra sau bằng gel để lộ vầng trán sáng sủa, sống mũi cao thẳng, ngũ quan sắc sảo, cặp kính gọng vàng vắt ngang sống mũi, trông anh vô cùng điển trai và càng thêm chín chắn.

Tuy bây giờ chị ta đã đứng tuổi, nhưng vẫn rất dễ bị thu hút bởi những người đàn ông tài năng và ưu tú như thế.

Chị ta mỉm cười, khẽ vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay, cất giọng thong thả, "Lát nữa cậu có bận gì không?"

Trần Gia Hữu ngước mắt nhìn sang, im lặng chờ chị ta nói tiếp.

Hề Tĩnh, "Cậu đừng hiểu lầm, tôi nghe nói ở gần đây có một quán bar khá nổi tiếng, bầu không khí nơi đó khá chill, rất thích hợp để tâm sự với nhau. Nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể đến đó nói chuyện tiếp. Nhâm nhi vài ly, nói chuyện càng vui."

Tuy bây giờ Hề Tĩnh có hơi đứng tuổi, nhưng chị ta rất biết cách chăm sóc bản thân.

Chị ta có một làn da vô cùng mịn màng, hơn nữa vì xuất thân từ gia đình giàu có, phong cách ăn mặc cũng rất có gu nên trông chị ta còn trẻ hơn tuổi thật cả chục tuổi. Xung quanh Hề Tĩnh cũng có không ít người theo đuổi. Thế nên chuyện ly hôn không hề ảnh hưởng đến chị ta, điều mà chị ta lo lắng chính là tài sản của mình.

Đối với Hề Tĩnh, ly hôn chẳng phải là chuyện gì xấu.

Tự do cũng tốt, hơn nữa còn có cơ hội gặp được người đàn ông tốt hơn.

Chị ta nhìn Trần Gia Hữu ngồi ở phía đối diện, rất biết cách tỏ ra yếu đuối đúng lúc, "Quả thật dạo này tâm trạng của tôi không được tốt, nếu cậu không ngại, hy vọng cậu có thể trở thành thính giả của tôi."

Trần Gia Hữu, "Về chuyện công việc thì tôi có thể trao đổi cùng chị, nhưng còn chuyện riêng tư, tôi nghĩ..."

"Không cần thiết đâu."

Hề Tĩnh cũng chẳng hề tức giận, chị ta nghiêng đầu cười tít mắt hỏi lại, "Ồ? Vì sao thế?"

Trần Gia Hữu, "Lát nữa tôi còn có việc." Nói dứt câu, anh lại bổ sung, "Tôi có hẹn với bà xã của mình."

Hề Tĩnh lặng thinh vài giây, nhìn đăm đăm người đàn ông trước mặt.

"Luật sư Trần, cậu kết hôn rồi sao?"

Trần Gia Hữu, "Vâng, tôi kết hôn đã lâu, cũng đã có một cô con gái."

"Thật hâm mộ bà xã của cậu. Cô ấy hẳn là rất hạnh phúc khi có một người chồng như cậu kề bên." Hề Tĩnh vừa cười vừa nói.

Trần Gia Hữu đưa tay chỉnh lại cổ áo, thản nhiên đáp lại, "Đúng vậy, tôi rất yêu vợ mình."

Câu trả lời thẳng thắn thế này khiến Hề Tĩnh ngớ người.

Yêu.

Đã bao lâu rồi chị ta chưa được nghe từ này?

Cuộc hôn nhân của chị ta và chồng mình chỉ còn trên mặt giấy tờ, những năm qua bọn họ đều có cuộc sống riêng của mình. Sống trong một môi trường như trong giới thượng lưu, chị ta tự nhận mình sống khá thoáng.

Vậy nhưng, khi nghe Trần Gia Hữu nói thế, Hề Tĩnh không khỏi thảng thốt.

Chị ta có thể cảm nhận được sự chân thành và tình cảm của anh dành cho vợ mình nhiều thế nào.

Nếu không yêu đậm sâu, anh cũng sẽ không từ chối lời mời của chị ta nhanh gọn như thế.

Tuy có hơi tiếc, nhưng Hề Tĩnh vẫn vui vẻ buông tay, "Được, thế thì tôi không quấy rầy cuộc hẹn của hai vợ chồng nữa."

Trần Gia Hữu gật đầu, đứng dậy đi lướt qua người Hề Tĩnh, trông anh giống như một người chỉ đến xử lý công việc, hoàn toàn không có chút lưu luyến nào.

Dõi theo bóng lưng của Trần Gia Hữu, Hề Tĩnh bỗng đánh thượt thở dài.

Mặc dù xung quanh Hề Tĩnh không thiếu người theo đuổi, nhưng mỗi khi nhìn thấy người khác đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, trong lòng chị ta lại không khỏi hâm mộ.

Hề Tĩnh lắc đầu cười tự giễu, quả nhiên, thứ không có được mới là thứ tốt nhất.

...

Trong điện thoại, Jesus đã gửi định vị của cô sang cho anh.

Ragin: Đợi tôi một chút.

Ragin: Nửa tiếng thôi.

Jesus: Được.

Trần Gia Hữu trả lời tin nhắn của cô xong, lái xe đến thẳng trường mầm non của bé Cá, rước con gái lên xe.

Lúc lên xe, bé Cá vô cùng tò mò, "Ba ơi, chúng ta đi đâu thế?"

Trần Gia Hữu, "Đưa con đi ăn tối."

Bé Cá, "Thế mẹ đâu ba?"

Trần Gia Hữu hơi dừng lại, "Lát nữa mẹ cũng sẽ đến."

Lúc bấy giờ Cá mới gật đầu tỏ vẻ yên tâm, nói, "Thế thì tốt rồi."

Trong nhà hàng, vẻ mặt Tô Đào vô cùng nghiêm túc.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, còn năm phút nữa đến giờ hẹn với Trần Gia Hữu.

Ban đầu cô vốn chỉ muốn thử lòng anh thôi, nhưng không ngờ Trần Gia Hữu lại dễ dàng sập bẫy như thế.

Cuộc hẹn này cũng là ý nghĩ nhất thời của cô, lại càng không ngờ anh cũng đồng ý.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sắp sửa xảy ra, tuy có hơi lúng túng, nhưng cô vẫn cố phải kiên trì đến cùng.

Dù nói thế nào, đây đều là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Hôn nhân quả đúng là không dễ dàng duy trì.

Khác hẳn với tình yêu, khi những cảm xúc ban đầu và sự nồng nhiệt qua đi, hôn nhân càng cần phải có tinh thần trách nhiệm và tình yêu mới có thể kéo dài đến đầu bạc răng long

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Cuối cùng, bên ngoài cũng truyền đến tiếng bước chân.

Hai tai Tô Đào nhạy cảm giật giật vài cái.

Một giây sau, cánh cửa được đẩy ra.

Cô đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với Trần Gia Hữu, thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn "văn" để đối đáp với anh.

Cuối cùng, ngay khi khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Tô Đào lập tức lên tiếng, "Không ngờ..."

Thế nhưng, nhân vật đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của cô lại là bé Cá.

Vừa nhìn thấy mẹ, bé Cá đeo balo vui vẻ đi vào trong phòng, ôm lấy đùi Tô Đào, "Mẹ ơi, mẹ cũng đến rồi sao?"

Tô Đào ngẩng đầu nhìn lên, Trần Gia Hữu đang tựa người bên khung cửa sổ, ung dung ngắm nhìn cô.

Tô Đào, "Anh...?"

Trần Gia Hữu, "Để tránh không bị em ghép tội anh có ý đồ xấu, anh đã đưa bé Cá đến đây."

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tô Đào, Trần Gia Hữu đóng cửa lại rồi đi vào trong phòng, ân cần giải thích, "Thấy em chơi vui quá nên anh quyết định chơi cùng em thêm mấy ngày."

Nói xong, anh lại liếc mắt sang, "Em chơi đã chán chưa?"

Tô Đào ngớ người một lúc lâu, cất giọng như không thể nào tin được, "Sao anh lại biết là em?"

"Đêm ấy anh đã nhìn thấy trên điện thoại của em."

"Anh đã nhìn thấy tên đăng ký và tài khoản mới của em."

"..."

Tô Đào vẫn còn đang sốc đơ người, bé Cá lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ngây thơ, "Hôm nay ba nói sẽ dẫn con đi ăn tối, nói là mẹ cũng đến. Con còn tưởng phải đợi sau khi tan làm mẹ mới đến, không ngờ mẹ lại nhanh như thế. Mọi người... muốn tạo bất ngờ cho con sao?"

Tô Đào thương yêu xoa đầu bé Cá.

Quả nhiên, đàn ông thông minh sẽ càng trở nên... đa mưu túc trí theo thời gian.

Ban đầu cô chỉ nghĩ Trần Gia Hữu muốn nếm thử cảm giác mới mẻ khi nhắn tin với tài khoản phụ của cô, có ai ngờ đâu anh đã nhận ra cô ngay từ đầu, hơn nữa còn nói chuyện với cô vô cùng ăn ý.

Tô Đào rầu rĩ hỏi, "Sao anh không nói thẳng với em?"

Trần Gia Hữu, "Nếu em đã thích thì anh sẽ chơi cùng với em."

Ánh mắt anh hờ hững lướt qua, "Nhưng phản ứng của em quả đúng như trong dự đoán của anh. Em không ngờ anh sẽ đưa con gái đến, hay là nghĩ rằng anh sẽ ngoại tình?"

Tô Đào hơi nản lòng.

Xong rồi.

Trước đó cô còn định đứng trên lập trường đạo đức để chỉ trích Trần Gia Hữu, ai ngờ bây giờ còn bị anh trêu lại.

Bữa tối trôi qua trong sự im lặng và lúng túng của Tô Đào.

Tuy nhiên, Trần Gia Hữu vẫn chăm sóc vô cùng chu đáo.

Khi món cua hấp được dọn lên bàn, anh lấy khăn ướt lau sạch hai tay, sau đó cầm một con cua lên.

Bé Cá quấn khăn ăn quanh cổ, háo hức nhìn con cua to đùng trên tay ba mình.

Mười ngón tay anh thon dài trắng trẻo, động tác bóc vỏ cua cũng vô cùng đẹp mắt.

Tô Đào tuỳ tiện lướt mắt nhìn sang.

Cô cứ nghĩ Trần Gia Hữu sẽ bóc con cua đầu tiên cho bé Cá. Nhưng không ngờ anh lại bỏ con cua đã lột vỏ đâu vào đấy vào cái chén ở trước mặt Tô Đào.

Tô Đào, "... Để cho Cá ăn trước đi anh."

Trần Gia Hữu cười khẽ, "Cứ từ từ, hai mẹ con đều có phần. Nhưng mà anh phải ưu tiên chăm sóc cho bạn nhỏ đang giận trước đã."

Nói rồi, anh nhìn về phía bé Cá, dịu dàng hỏi, "Bé Cá có đang giận không nè?"

Cá nghiêm túc lắc đầu, "Không ạ."

Tô Đào, "..."

Hai ba con nhà này đúng là kẻ xướng người hoạ.

Bé Cá cũng rất biết chuyện, cô bé nói với cô, "Mẹ ơi, con không vội đâu mẹ. Mẹ cứ ăn trước đi, con ăn con thứ hai cũng được ạ."

Thế là, Trần Gia Hữu lột xong con cua thứ hai liền bỏ vào chén của Cá.

Tô Đào ngập ngừng hỏi anh, "Anh không giận sao?"

Trần Gia Hữu, "Sao anh phải giận?"

Tô Đào, "Em dùng trò này để thử lòng anh... Nếu anh để bụng, có thể nói thẳng với em."

Trần Gia Hữu, "Nếu đổi sang một cách nói khác, em không phải đang muốn thử lòng anh, mà là đang ghen, có đúng không?"

Tô Đào, "..."

Trần Gia Hữu, "Hôm ấy lúc thấy em nhìn thấy khung chat giữa anh và Hề Tĩnh, anh đã biết em để ý chuyện này. Nhưng không sao, em chịu ghen vì anh như thế, anh rất vui."

"Nào có ai lại vui vì chuyện này chứ..."

Trần Gia Hữu cụp mắt cười khẽ, "Điều này chứng minh em quan tâm đến anh."

Tô Đào bỗng nhận ra, "công tắc vui vẻ" của Trần Gia Hữu hình như không nằm cùng chỗ với những người bình thường.

Hơn nữa, trông anh quả thật không giống như đang giận.

Tô Đào lập tức nhận lỗi một cách thẳng thắn, cô rủ hàng mi, lí nhí nói, "Em không nên nghi ngờ anh, chỉ là em..."

Trần Gia Hữu, "Anh hiểu mà, công việc anh có đôi lúc bận rộn, có thể sẽ khiến em cảm thấy thiếu cảm giác an toàn."

"Không phải." Tô Đào phủ nhận, "Anh đã làm rất tốt, chỉ là..."

Thấy cô cứ ậm ờ, Trần Gia Hữu nhướng mày nhìn sang, "Hửm?"

Tô Đào bối rối ấp a ấp úng, "Ai bảo anh đẹp trai hút mắt như thế, bên ngoài có biết bao nhiêu người mến mộ anh, em cũng nên đề phòng một chút chứ."

Bé Cá đang tập trung vào món ngon trước mặt, không có thời gian nghe ba mẹ mình nói chuyện.

Trần Gia Hữu nhích lại gần, đôi mắt sâu hút nhìn cô chăm chú, "Vậy thì phải làm sao bây giờ?"

"Em có muốn ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi không?"

Tô Đào, "... Em không thèm."

Trần Gia Hữu, "Nhưng mà bình thường em đều nói chuyện với người khác như thế sao?"

Tô Đào, "Cũng không khác mấy, ít nhất là giao tiếp cơ bản không có vấn đề gì. Anh thuộc dạng khó tiếp cận nhất, nhưng chỉ cần da mặt dày một tí là được."

Trần Gia Hữu, "Đó là vì anh biết người đó là em. Nếu không phải em, anh làm gì có thời gian rảnh mà nói chuyện phiếm với một cô tiểu thư nhà giàu không có nghề ngỗng đàng hoàng, suốt ngày chỉ đi Fashion Week hả?"

Tô Đào không cầm lòng được phì cười.

Hình tượng đẹp đẽ mà cô vắt nát óc mới nghĩ ra được lại bị Trần Gia Hữu chê tan nát.

Khi bữa tối đã gần kết thúc, Trần Gia Hữu bỗng lên tiếng, "Đúng rồi, ngày mai anh có một bữa tiệc, nếu em rảnh thì đi cùng anh nhé."

"Tiệc sao?"

"Ừ."

Trần Gia Hữu cũng không nói chuyện về Hề Tĩnh ngày hôm nay cho Tô Đào biết, mà anh quyết định đưa Tô Đào đến dự tiệc cùng mình, để Hề Tĩnh nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ cùng nhau xuất hiện.

Hề Tĩnh mỉm cười nhìn sang, "Hai vợ chồng nhà cậu quả thật rất xứng đôi."

Tô Đào ngước nhìn người phụ nữ sang trọng trước mặt, lịch sự cất giọng chào.

Hề Tĩnh giơ ly rượu về phía cô, "Cô có một người chồng rất yêu mình, tôi thật sự rất hâm mộ cô."

Câu nói này của Hề Tĩnh khiến Tô Đào cảm thấy khó hiểu.

Sau khi Hề Tĩnh rời đi, Tô Đào quay sang hỏi Trần Gia Hữu, "Vừa nãy chị ta nói thế là có ý gì vậy anh?"

Trần Gia Hữu, "Buột miệng khích lệ vài câu thôi mà, em đừng để tâm."

Bữa tiệc tối nay đa số đều là những khách mời không quý cũng sang, Tô Đào vô tình nghe được một tin đồn thú vị.

Người đàn ông từng đến studio của cô để lên kế hoạch tổ chức hôn lễ đã đổi bạn gái, không phải là người lần trước.

Nghe Tô Đào than thở đôi ba câu, Trần Gia Hữu bèn cầm sang cho cô một ly rượu trái cây.

"Dù sao thì đó cũng là chuyện của người khác, sao em lại để ý thế?"

Tô Đào, "Chẳng qua làm nghề này đã lâu, gặp nhiều chuyện như thế cũng đã thành quen."

Trần Gia Hữu, "Đó là bọn họ."

Tô Đào nghiêng đầu nhìn anh, "Hở?"

Trần Gia Hữu vòng tay ôm lấy eo cô, cất giọng dịu dàng, "Ngoài em ra, anh không có hứng thú với người khác."

...

Vài ngày trước, hai vợ chồng có chút hiểu lầm, nên dù cùng giường nhưng lại chẳng mặn nồng như xưa.

Bé Cá tuy còn nhỏ nhưng lại rất tinh ý, cô bé đã nhận ra mấy ngày nay mẹ không được vui, lòng bé buồn lắm, nhưng lại không biết làm sao để giúp mẹ.

Tuy bé cũng rất thích ba, nhưng lại cảm thấy mẹ mới là người cần được quan tâm hơn.

Nếu mẹ không vui, nhất định là do ba làm mẹ buồn.

Ở trong phòng mình, Cá nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.

Cô bé tuy vẫn đang rất buồn ngủ nhưng vẫn mở cửa bước ra ngoài.

Giờ này mấy cô bảo mẫu và giúp việc đều đã ngủ cả rồi.

Trần Gia Hữu cởi áo vest, nhìn Cá, cau mày hỏi, "Sao con vẫn còn chưa ngủ?"

Lúc anh hạ giọng, giọng điệu mang theo sự uy nghiêm.

Tuy biết rõ giờ này mà vẫn chưa ngủ là không ngoan, nhưng bé Cá đã quyết tối nay mình phải dỗ mẹ vui.

Lúc Trần Gia Hữu đi tắm, Cá vẫn nằm trên giường của hai vợ chồng, không chịu về phòng mình.

Tô Đào lấy một quyển truyện cổ tích đọc cho con gái nghe, đọc một hồi, cô bắt đầu buồn ngủ.

Không lâu sau, cửa phòng tắm đã được mở ra.

Bé Cá vẫn còn nằm chiễm chệ trên giường, hai tay hai chân mủm mỉm như ngó sen giang rộng thành chữ 大, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Trần Gia Hữu.

Trần Gia Hữu, "..."

Anh xoa nhẹ ấn đường, không biết con nhóc này tối nay lại muốn bày trò gì nữa đây.

"Sao con còn chưa chịu đi ngủ nữa?" Anh bất lực hỏi con gái.

Cá ngồi dậy, bỗng nhiên cất giọng nghiêm túc như bà cụ non, "Ba à, tối nay ba không được ngủ ở đây."

Nghe thấy thế, Tô Đào bỗng tỉnh hẳn người.

Hôm nay con gái cũng lớn gan phết.

Trần Gia Hữu nheo mắt, không những không giận mà còn bật cười, bế bé Cá lên, nựng yêu lên gương mặt mủm mỉm của con gái, "Đây là phòng của ba mà, con bảo ba đi đâu đây?"

Bé Cá dồn hết cản đảm, chống nạnh nói, "Mấy ngày trước đều do ba làm mẹ buồn, phạt ba ra sofa ngủ."

Trần Gia Hữu nhướng mày.

Vài giây sau, bé Cá dần mất hết khí thế dưới ánh nhìn của ba.

"Ba sang phòng con ngủ cũng được..."

Trông thấy dáng vẻ ỉu xìu của con gái, Trần Gia Hữu khẽ cười, "Ngủ một mình cũng biết sợ rồi hả?"

Cá lắc đầu, "Vì mấy bữa trước ba làm mẹ buồn, nên hôm nay con sẽ tước đoạt cơ hội ngủ cùng mẹ của ba."

Không ngờ bé Cá muốn ra mặt bảo vệ mình, Tô Đào vô cùng cảm động, nhưng cũng đau lòng thay cho người đàn ông đang đứng trước mặt.

Có lẽ Trần Gia Hữu không ngờ đến chuyện cô con gái rượu của mình hôm nay lại đối nghịch với mình.

Có điều, con bé này đúng là rất hiếu thảo, còn biết đứng ra bảo vệ mẹ nữa.

Nhưng dù nói thế nào, đây cũng là đứa con gái mà mình hết mực thương yêu.

Trần Gia Hữu bèn thương lượng với con gái, "Vậy ba ngủ bên cạnh hai mẹ con nhé, được không?"

Ngẫm nghĩ một lúc, Cá gật đầu, "Được ạ... Nhưng ba không được làm mẹ giận nữa đâu đấy."

Trần Gia Hữu, "..."

Tuy nhiên, bé Cá vừa mới ngủ được mười phút lại không hề hay biết rằng, sau khi bé ngủ thiếp đi, ba đã bế bé quay về phòng của mình.

Tô Đào, "Mình làm thế có phải đang lừa con bé không anh?"

Trần Gia Hữu, "Sáng mai anh sẽ bế con về."

Đúng là ý hay.

Trong lúc Tô Đào vẫn đang chìm trong suy nghĩ, Trần Gia Hữu đứng cách mép giường không xa, thong thả cất giọng, "Có lẽ bé Cá cũng sẽ hiểu thôi."

Tô Đào khó hiểu nhìn sang, "Hiểu cái gì?"

Trần Gia Hữu, "Trước đây con bé cứ luôn muốn có thêm một đứa em trai hoặc em gái, thế nên, chúng ta có thể thử xem sao."

Tô Đào biết tỏng người đàn ông này đang đùa mình.

Tuy chuyện sinh thêm một đứa nữa chỉ là lời nói đùa, nhưng hành động của anh lại vô cùng nghiêm túc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện