Vào ngày tổ chức tiệc đầy tháng của Trần Thư Du, không ít khách mời đã đến chung vui.
Gia đình đã đặt cho cô công chúa mới ra đời một cái tên ở nhà vô cùng đáng yêu.
Bé Cá.
Tuy vừa mới vừa tròn một tháng tuổi, nhưng bé con đã sở hữu những đường nét của một mỹ nhân tương lai. Da dẻ trắng mởn như cục bột, đôi mắt đen láy trông rất đáng yêu, ai nhìn cũng muốn bế.
Ngay cả người luôn nghiêm khắc và khó gần như ông Trần Hoa cũng phải hoá dịu dàng khi nhìn thấy cô cháu gái này của mình.
Sau khi sinh, Tô Đào hồi phục rất nhanh, không khác gì so với ngày xưa.
Hôm nay là tiệc mừng đầy tháng của bé Cá, bạn bè đến chúc mừng cũng không ít.
Đám bạn vừa trông thấy cô thì cười trêu, "Sao lại có người dù đã làm mẹ rồi mà trông vẫn như thiếu nữ thế này, mặt mày căng mọng nhìn mà muốn véo cho một cái."
Vừa sinh con xong, Tô Đào đã vào Trung tâm chăm sóc sau sinh để phục hồi sức khoẻ. Tuy bé con luôn được người nhà và bảo mẫu chăm sóc, nhưng cô vẫn luôn mong ngóng được gần con. Thế nên vừa hết thời gian ở cữ, cô đã muốn bế, muốn nựng bé Cá của mình ngay. Trần Gia Hữu bế con gái qua cho cô nhìn, nói, "Em xem đôi mắt của con này, có phải rất giống em không?"
Tô Đào sở hữu một đôi mắt hạnh vô cùng xinh đẹp, và bé Cá cũng được thừa hưởng cặp mắt giống mẹ, mỗi khi con bé nhìn người ta, ánh mắt long lanh như biết nói, đáng yêu vô ngần.
Bao lì xì của ông bà nội và ông bà ngoại là dày nhất.
Tô Đào nhét mấy bao lì xì vào tay bé Cá, cười tít mắt nói với con gái, "Đây đều là tiền mừng tuổi của con hết. Để mẹ giữ giúp con nhé, chờ đến khi con lớn rồi mẹ sẽ trả lại cho con."
Trần Gia Hữu khẽ bật cười.
"Em ỷ nó còn nhỏ không hiểu lời em nói nên muốn gạt con bé đúng không?"
Tô Đào vội giơ ngón trỏ đặt lên trước môi, "Đừng nói lớn tiếng, chẳng may con bé nó nghe hiểu thì sao?"
Trần Gia Hữu nhướng mày, "Thế em định bịt miệng anh bằng cách nào đây?"
Tô Đào cắn răng chia cho Trần Gia Hữu một nửa tiền mừng tuổi, "Phí bịch miệng đây."
Hiện giờ chẳng có ai ở đây, Trần Gia Hữu bế bé Cá bằng một tay, còn tay kia vô cùng tự nhiên nâng cằm Tô Đào lên.
"Cho anh hôn một cái."
"Anh sẽ xí xoá chuyện này."
Tuy ở bên đây không có người, nhưng Tô Đào vẫn ngượng ngùng đến đỏ cả mặt.
Trần Gia Hữu khoẽ rướn khoé môi, "Có nhớ anh không?"
Tô Đào thật thà định gật đầu đáp lại, bỗng thấy bé Cá nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
Tô Đào, "Hình như con đang nhìn em..."
Cô vừa mới dứt lời, chợt trông thấy bà Cảnh Mai vội vội vàng vàng đi sang bên này, nói, "Giờ này mà hai đứa còn đứng đây làm gì, mau qua bên đó đi, khách khứa đều tới cả rồi."
Bữa tiệc đầy tháng được tổ chức vô cùng linh đình, chủ yếu là vì người lớn trong nhà đều yêu thương bé Cá, muốn dành hết những điều tốt đẹp nhất cho con bé.
Bé Cá vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được những chuyện này, vậy nên tiệc đầy tháng diễn ra được một nửa, bé đã ngủ mất tiêu.
Bà Cảnh Mai và bảo mẫu cùng đưa con bé về nhà trước.
Hôm nay Trần Gia Hữu uống hết vài ly rượu vang, nhưng không tính là nhiều. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng và trong veo. Chốc chốc, ánh mắt ấy lại hướng về phía Tô Đào, thậm chí đến chính cô cũng cảm nhận được.
Cô nhoẻn môi cười hỏi, "Sao anh cứ nhìn em mãi thế?"
Nỗi nhớ nhung ngập tràn cõi lòng Trần Gia Hữu, nhưng anh lại không thể nói ra.
"Bên này hơi ồn, lát nữa anh đưa em về nhà nhé."
Sau khi tiễn khách ra về, bữa tiệc đầy tháng cũng kết thúc.
Ngồi lên xe, Trần Gia Hữu khẽ xoa ấn đường, trông có vẻ khá mệt mỏi.
Cả đêm nay anh vẫn luôn bận bịu tiếp đãi khách khứa, còn vất vả hơn cả những lúc làm việc.
Nhưng vì con gái cưng, có thể nhìn ra Trần Gia Hữu hoàn toàn tự nguyện.
Tô Đào ân cần massage cổ vai gáy cho anh, "Anh có thấy dễ chịu hơn không?"
Trần Gia Hữu nắm lấy tay cô, "Em vừa mới khoẻ lại, sao lại muốn chăm sóc cho anh nữa?"
Tô Đào cười nói, "Còn không phải là vì người nào đó nhớ em à? Thế nên em muốn biểu hiện tốt một chút, để anh khỏi trách móc em không nhớ anh."
Người đàn ông ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng, chậm rãi cất giọng, "Thế sao lúc trước em lại không trả lời tin nhắn của anh?"
Tô Đào, "Đó là tại vì em mải tám chuyện với tụi bạn nên quên mất, nhưng mà bây giờ chúng ta cũng đã gặp nhau rồi mà, anh muốn nói gì đều có thể nói trực tiếp với em."
Trần Gia Hữu đan tay mình vào tay cô, "Anh muốn nói nhiều lắm, nhưng đợi về nhà rồi mình tâm sự sau."
Tuy nói thế, nhưng cũng đã lâu rồi hai vợ chồng không tâm sự với nhau, nên cô cũng có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ với anh hơn, "À đúng rồi, hình như em chưa kể cho anh nghe chuyện này, sắp tới em sẽ tham gia một cuộc thi."
"Cuộc thi gì?"
"Thành phố A tổ chức một cuộc thi thiết kế lễ cưới, em thấy khá hứng thú nên định tham gia. Hơn nữa, quán quân đoạt giải có thể sẽ được nhận phỏng vấn, quan trọng nhất là được quảng cáo miễn phí. Vừa hay em đang có một ý tưởng mới về concept lễ cưới kiểu truyền thống, dạo này em cũng lơ là chuyện PR cho studio, bây giờ em đã được quay lại làm việc, đương nhiên là phải cố gắng hơn rồi."
Xưa nay cô chưa bao giờ là người lười biếng.
Trần Gia Hữu cụp mắt nhìn cô, "Không mệt sao em?"
Tô Đào, "Em lại sợ nhất là ngồi không ở nhà, bận rộn tí cũng vui."
Trần Gia Hữu mỉm cười đầy cưng chiều, "Chỉ cần em làm chuyện mà em thấy vui là được."
Có lẽ là do tối nay đã thấm vài ly, một người trầm ổn như Trần Gia Hữu cũng để mặc cảm xúc của mình xuôi theo màn đêm. Bàn tay trắng trẻo thon dài vòng qua eo cô vô cùng tự nhiên, anh ghìm thấp giọng hỏi, "Dạo này em có ăn uống đầy đủ không?"
Toàn thân Tô Đào tê dại dưới những cái vuốt ve, nhưng cô lại không dám biểu hiện quá khác thường, sợ bị tài xế phía trước phát hiện.
"Đương nhiên là có rồi."
"Các bữa ăn trong trung tâm đều được kết hợp dinh dưỡng rất khoa học, hơn nữa lúc mang thai em cũng không tăng cân mấy, thế nên lấy lại dáng nhanh cũng là chuyện bình thường mà."
Nghe thấy thế, Trần Gia Hữu mới hài lòng gật đầu.
"Phải ăn uống đầy đủ đấy."
"Nếu em không chịu ăn, anh sẽ nghĩ cách giúp em."
Những lời này giống như những lời tâm tình ngọt ngào giữa vợ chồng với nhau. Tài xế ngồi ở phía trước chỉ dám nhìn thẳng, vờ như không nghe thấy gì hết. Nhưng khi nhìn thấy Trần par luôn lạnh lùng nghiêm khắc lại trở nên dịu dàng và săn sóc khi ở trước mặt bà xã như thế, hai tai ông cũng bóng bừng lên.
Tô Đào nhìn về phía trước, sợ tài xế ngại ngùng khi nghe thấy, nhỏ giọng nhắc nhở anh, "Tài xế nghe được đấy, anh đừng nói lung tung nữa."
Trần Gia Hữu nhướng mày.
Một tháng trời không được tâm sự tâm tình với nhau, da mặt cô càng lúc càng mỏng rồi.
Bé hồ ly nghịch ngợm ngày nào giờ đã làm mẹ, trông cô chững chạc hẳn ra.
Anh còn chưa kịp nói thêm câu nào, nhưng vành tai Tô Đào đã đỏ lựng.
Cố gắng ghìm lại xúc động muốn hôn cô, anh cất lời đáp lại, "Được, nghe em hết."
Hai người về đến nhà, Tô Đào vừa định lên lầu lầu tắm rửa thì lại nghe thấy tiếng khóc từ trên tầng vọng xuống.
Lúc cô mở cửa bước vào xem, phát hiện ra bé Cá đói bụng, đang dùng tiếng khóc để thể hiện sự không vui của mình.
Bảo mẫu vừa pha sữa xong mang tới, Trần Gia Hữu cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, cất giọng hờ hững, "Để tôi."
Thế là, Tô Đào được dịp chiêm ngưỡng cảnh Trần Gia Hữu thành thục bế bé Cá vào lòng, sau đó cầm bình sữa trên tay đút cho con bé bú.
Vì là mẹ bỉm mới nhậm chức, thế nên Tô Đào còn phải học hỏi nhiều thứ.
May mắn thay, bên cạnh cô có rất nhiều người cùng cô chăm sóc bé Cá.
Thế nên, dù đôi lúc cô có hơi vụng về, nhưng cũng sẽ không làm bé con đang nằm trên tay phải chịu thiệt thòi.
Trông con bé bú sữa say sưa, đôi mắt khẽ khép hờ, cái miệng nhỏ nhắn mút mạnh bình sữa chùn chụt.
Tô Đào nghiêng đầu ngắm trọn hình ảnh trước mắt, cảnh tượng mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Dáng vẻ dịu dàng của Trần Gia Hữu chỉ từng xuất hiện khi ở trước mặt cô.
Và bây giờ, trong cuộc đời của anh đã xuất hiện thêm một người con gái khác.
Là con gái của anh, là bé Cá của bọn họ.
Cũng giống như Tô Đào, bé Cá thường xuyên khiến Trần Gia Hữu cảm thấy bất lực vì những cảm xúc lên xuống thất thường của con bé.
Đói bụng cũng khóc, bực bội cũng khóc, thậm chí khi còn đang mơ ngủ cũng khóc oe oe.
Trong nhà tuy có bảo mẫu, nhưng vì quá thương con gái, thỉnh thoảng Trần Gia Hữu cũng sẽ tự mình chăm sóc cho bé Cá.
Phải nói rằng, bé Cá rất giống mẹ của mình, có thể thu phục được trái tim của Trần Gia Hữu, khiến anh chiều chuộng vô điều kiện, dù đôi lúc bất lực nhưng vẫn không thể ngừng yêu thương.
Đến khi no rồi, Cá mới chịu ngoan ngoãn nằm im.
Trần Gia Hữu bước ra, dẫn Tô Đào quay trở về phòng của hai vợ chồng, "Đến giờ dỗ em ngủ rồi."
Tô Đào bận bịu cả một ngày, cuối cùng cũng được về nhà, chuyện đầu tiên cô muốn làm chính là tắm một trận cho sạch sẽ.
Bây giờ cô cũng đã không còn e ấp ngại ngùng như ngày xưa, tuỳ tiện quấn một chiếc khăn tắm màu trắng bước ra, khẽ nói nhỏ, "Chắc hôm nay em đứng nhiều quá nên bây giờ thắt lưng hơi đau."
Trần Gia Hữu vừa trả lời tin nhắn điện thoại xong, anh lướt mắt nhìn sang, "Đau thắt lưng sao?"
"Nhưng không đến nỗi, chắc ngủ một giấc là khoẻ lại thôi."
Cô vừa trèo lên giường, Trần Gia Hữu đã đi tới, nhìn cô từ trên cao.
"Để anh massage cho em một lúc nhé, chịu không?"
Tô Đào, "Anh học được môn này từ khi nào thế?"
Trần Gia Hữu không nói năng gì, hai bàn tay lại dịu dàng xoa bóp ở trên vùng eo của cô.
"Trước đây ít thấy khi nào em bị đau thắt lưng."
"Có lẽ một phần là do sinh bé Cá."
"Ừm... chắc là thế rồi." Như nghĩ đến điều gì, Tô Đào bỗng nhớ đến khoảng thời gian mang thai mười tháng cực khổ của mình, quay đầu lườm anh một cái, cắn môi trách, "Tại anh cả đấy."
"Trách anh cái gì?" Trần Gia Hữu rướn môi, cười hiền hỏi lại, "Trách anh đùa giỡn lưu manh sao?"
Tô Đào không biết phải trả lời câu này thế nào, lầu bầu trong miệng nói gì đó rồi nằm úp sấp xuống giường, hưởng thụ "dịch vụ" massage của Trần Gia Hữu.
Hai người đã xa nhau một thời gian, trong phòng bây giờ chỉ có hai vợ chồng, bầu không khí vô thức trở nên mập mờ lạ thường.
Đêm nay, Trần Gia Hữu đã rất cố gắng kiềm chế, anh sợ làm Tô Đào bị thương.
Sau một trận quấn quýt, giọng Tô Đào đã khản đặc.
Trần Gia Hữu đã nhịn rất lâu, thế nên vừa nãy anh chỉ hỏi đi hỏi lại một câu duy nhất.
-- Có nhớ anh không? Nếu không nhận được đáp án ưng ý, anh sẽ tiếp tục hỏi lại.
Tô Đào cũng đã rút kinh nghiệm, chịu khó rót vài lời đường mật để dỗ dành ông chồng mình.
Cô rời giường đi rót một ly nước, lại tấp vào phòng bé Cá kiểm tra, bấy giờ mới yên tâm quay về phòng ngủ.
Vì mới quay trở lại công việc nên Tô Đào rất bận rộn.
Sau khi hết bận chuyện thi thố, cô bỗng nhận được tin mình lại đoạt giải.
Hạng nhất.
Bởi vì lịch phỏng vấn sẽ được sắp xếp vào khoảng thời gian sau đó, thế nên những ngày này cô vẫn có thể ở nhà chơi với bé Cá.
Những lúc rảnh rỗi, Tô Đào sẽ chụp vài tấm ảnh của bé Cá, sau đó gửi sang cho Trần Gia Hữu, để anh chọn ra tấm đẹp nhất.
Tối nay Trần Gia Hữu có tiệc xã giao bên ngoài, nhưng anh trả lời tin nhắn của cô rất nhanh.
Trần Gia Hữu: Tấm nào cũng đẹp hết.
Đào mật: Em nghi là do anh quá yêu Cá nên mới không chọn được tấm ảnh xấu nào của con.
Trần Gia Hữu: Nếu em còn gửi ảnh sang thì anh không tiếp khách được nữa đâu. Nhớ hai mẹ con quá.
Tô Đào khẽ bật cười, đáp lại: Vậy em không quấy rầy anh nữa, anh tập trung tiếp khách đi, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Đừng lo lắng, mẹ con em ở nhà vui lắm.
Trong nhà còn có bảo mẫu, Tô Đào vẫn khá thư thả.
Dạo gần đây Trần Gia Hữu thường xuyên phải tiếp khách, tất cả đều là những cuộc hẹn quan trọng không thể vắng mặt. Tô Đào thông cảm cho anh nên ít khi nào cô chủ động gọi điện thoại giục anh về nhà. Nhiều khi Tô Đào cũng rất bất ngờ vì anh thường về nhà vào khoảng mười giờ tối, gần như không có ngày nào anh về muộn. Có một lần cô đã hỏi anh, "Sao bọn anh xã giao về sớm thế, hay là do anh về trước?"
Khi ấy Trần Gia Hữu chỉ bâng quơ đáp rằng hầu như đều tan tiệc vào giờ đó.
Tô Đào cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Mười giờ tối của một hôm nào đó, Tô Đào nhìn đồng hồ, nghĩ bụng chắc Trần Gia Hữu cũng sắp về.
Nhưng khi đến giờ, người gọi điện về nhà lại là Hướng Thành.
Hướng Thành, "Chị dâu à, em đưa Trần par về đến nhà rồi, chị xuống đây đón anh ấy nhé."
Tô Đào vừa cúp điện thoại, vội vàng khoác thêm áo khoác rồi chạy xuống lầu.
Hôm nay quả đúng là Hướng Thành lái xe đưa Trần Gia Hữu về nhà.
Vừa trông thấy Tô Đào, Hướng Thành không nhịn được bật cười, lập tức lên tiếng, "Chị dâu à, chị dạy chồng giỏi thật đấy."
Tô Đào vẫn không hiểu ý cậu là gì, ngơ ngác hỏi lại, "Sao cơ?"
Hướng Thành, "Đều là người nhà với nhau nên chị đừng ngại làm gì, em đều hiểu cả mà. Khoảng thời gian này, cứ đến 10 giờ là Trần par sẽ về nhà, nói rằng trong nhà còn vợ con đang chờ. Cả đám đồng nghiệp lẫn khách hàng đều không dám hó hé nửa lời. Phải công nhận là chị dạy chồng khéo quá, hơn nữa người như Trần par biết yêu thương gia đình cũng chẳng phải chuyện lạ gì. Thấy đã đến giờ giới nghiêm, em vội vàng đưa anh ấy về, nếu không thì ngày mai thế nào Trần par cũng sẽ tìm em tính sổ."
Tô Đào nhoài người nhìn sang.
Trần Gia Hữu đang tựa lưng vào ghế ngồi như đã thiếp đi, hàng mi anh hơi rủ xuống trông khá mệt mỏi.
Anh là người luôn biết kiểm soát bản thân, có rất nhiều chuyện không cần đến Tô Đào nói, anh đã chủ động lo liệu từ trước.
Hôm nay có lẽ là do công việc quan trọng nên buộc phải uống thêm vài ly, thế nên anh đã thiếp đi trên đường về nhà.
Không biết có phải do Hướng Thành cố ý hay không, cậu không gọi Trần Gia Hữu dậy mà lại gọi điện bảo Tô Đào xuống đây.
Tô Đào bước lên trước, đau lòng vỗ lên vai Trần Gia Hữu vài cái.
"Dậy đi anh, ngủ ở đây coi chừng cảm lạnh."
Nghe thấy giọng cô, người đàn ông chầm chậm mở mắt ra.
Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Tô Đào vô cùng chăm chú, anh hơi nhíu mày, sau đó đưa tay tháo cặp kính gọng vàng đang vắt ngang trên sóng mũi xuống, "Mấy giờ rồi em?"
Anh vừa nói xong, Hướng Thành đứng phía sau bỗng bật cười thành tiếng.
Tô Đào mím môi, "Mới mười giờ thôi, vẫn chưa muộn."
Trần Gia Hữu gật đầu khe khẽ, bước xuống xe rồi nhìn sang Hướng Thành.
Khi nhìn thấy Tô Đào ở đây, anh đã biết là do Hướng Thành cố tình gọi cô xuống.
Anh vỗ lên vai cậu ta, "Mau về đi, ngày mai tôi sẽ tính sổ với cậu sau."
Hướng Thành nhanh nhẹn đáp lại, "Trần par nghỉ ngơi cho tốt nhé. Có bà xã chăm sóc thế này, em ngưỡng mộ quá đi mất."
Trần Gia Hữu chẳng thèm đoái hoài đến cậu ta, giúp Tô Đào cài lại cúc áo khoác.
"Sao cậu ta lại gọi em xuống đây?"
Tô Đào, "Nghe nói dạo này cứ đến 10 giờ là anh đòi về nhà."
Trần Gia Hữu cúi đầu phì cười, "Anh về sớm em không vui sao?"
"Tất nhiên là vui rồi, nhưng liệu người ta có nghĩ anh sợ vợ không?" Cô cau mũi, lo lắng nói, "Dù bọn họ chưa thấy mặt mũi của bà xã Trần par như thế nào, nhưng thấy giờ giới nghiêm 10 giờ của anh thì thể nào họ cũng sẽ nói anh sợ vợ cho xem."
Trần Gia Hữu ôm vai cô đi về phía trước, "Về nhà sớm không phải chuyện xấu, lại còn tránh được việc quá chén. Đám người kia thỉnh thoảng lại thích nhậu tới khuya, anh về sớm với mẹ con em còn vui hơn đi với bọn họ."
Nói rồi, anh lại hỏi, "Bé Cá ngủ chưa em?"
Tô Đào, "Đã ngủ rồi."
Hai người vào nhà, cứ nghĩ Trần Gia Hữu sẽ vào phòng bế bé Cá, nhưng không ngờ anh lại đi tắm trước tiên.
Sau khi tắm rửa xong, Tô Đào trông thấy anh đứng ngoài ban công hứng gió một hồi.
"Sao thế anh?" Cô bước ra hỏi.
Trần Gia Hữu quay vào nhà, ôm cô vào lòng, "Em có ngửi thấy mùi gì trên người anh không?"
Tô Đào cẩn thận ngửi ngửi.
Vài giây sau, cô thành thật trả lời, "Thơm lắm..."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ liếm môi, nửa đùa nửa thật, "Hương vị của đàn ông trưởng thành."
Trần Gia Hữu vừa mới tắm xong, anh chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng khá rộng rãi, cơ ngực trắng phếu cứ thế lồ lộ hiện ra.
Rõ ràng là khiêu khích trắng trợn.
Quả nhiên.
Trần Gia Hữu sững sờ, như không ngờ đến Tô Đào sẽ nói như thế.
Anh khẽ cười, véo nhẹ má cô, "Em nghĩ đi đâu thế?"
"Chứ không phải anh hỏi em à?"
Trần Gia Hữu, "Anh nhờ em ngửi xem trên người còn bám mùi rượu hay không, anh sợ làm ngạt con gái mình."
Hoá ra là do cô hiểu lầm ý anh.
Tô Đào nghiêm túc đáp, "Không có mùi gì hết."
Trần Gia Hữu yên tâm gật đầu, "Để anh sang thăm con một chút."
Trần Gia Hữu mở cửa ra ngoài gần nửa tiếng.
Tô Đào bèn xem trước một video phỏng vấn, là video phỏng vấn của người chiến thắng trong cuộc thi lần trước. Nghe nói sẽ có một buổi phỏng vấn trực tiếp vào ngày hôm đó, mà cô lại không có kinh nghiệm, nên định xem trước vài video để học hỏi một chút.
Thế nên, khi Trần Gia Hữu quay về phòng, Tô Đào vẫn còn đang tập trung vào video nên không để ý đến anh.
"Buồn ngủ chưa em?"
"... Ừm."
"Em muốn uống nước không."
"Ồ... không."
Trần Gia Hữu lại hỏi thêm vài câu, nhưng Tô Đào lại trả lời rất ngọt nhạt.
Có lẽ đã hiểu lầm chuyện gì, Trần Gia Hữu nghĩ rằng cô đang giận dỗi, anh nhẹ nhàng tịch thu chiếc điện thoại trên tay cô.
"Em giận à?"
Tô Đào nhìn vào mắt anh, "Không có, vừa nãy em đang xem video tham khảo. Mấy hôm nữa em sẽ có một buổi phỏng vấn nên muốn chuẩn bị trước."
Trần Gia Hữu rút điện thoại đặt sang một bên, "Anh còn tưởng em ghen với con gái, nghĩ rằng anh không dành thời gian cho em."
Tô Đào đâu có ích kỷ như thế, cô hừ một tiếng, mấy đầu ngón tay nắm lấy dây lưng áo choàng tắm của anh, "Vậy anh cố tình quay về để dỗ em sao?"
Chất giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên, "Anh sợ em giận anh."
Tô Đào tiến lại gần, bờ môi gần như chạm vào anh, "Trong lòng anh em giống con nít vậy sao?"
Trần Gia Hữu không hề tránh né, ánh mắt dời xuống, rơi lên đôi môi son của cô.
"Tất nhiên rồi, trong lòng anh, em lúc nào cũng là em bé."
Anh đưa tay đỡ lấy gáy cô, cắn mạnh lên môi cô, dịu dàng thổ lộ.
"Lần sau anh sẽ dỗ em trước, có được không?"
Tô Đào không cần anh dỗ cô, vì cách dỗ dành của anh có hơi đặc biệt, hơn nữa còn rất tốn sức.
Nhưng sau mỗi lần như thế, anh đều bế cô đi tắm. Thấy anh săn sóc chu đáo, Tô Đào cũng chẳng thèm so đo với anh.
...
Thoắt cái, ngày phỏng vấn cũng đã cận kề.
Vì để mình lên hình trông xinh hơn một tí, Tô Đào đã đầu tư làm hẳn một kiểu tóc mới.
Đến trước giờ phỏng vấn, Tô Đào còn chủ động nhắn tin cho Trần Gia Hữu bày tỏ sự căng thẳng của mình.
Xét cho cùng, cô rất ít khi tham gia những sự kiện trang trọng như thế này.
Đào mật: Em hồi hộp quá. QAQ
Trần Gia Hữu: Sắp phỏng vấn rồi hả em?
Đào mật: Đúng vậy...
Trần Gia Hữu: Có cần anh sang đó không?
Đào mật: ???
Trần Gia Hữu: Anh đang ăn cơm ở nhà hàng đối diện, nếu em cần, anh sẽ sang với em.
Đào mật nghe anh nói thế thì vội vàng ngăn anh lại.
Chuyện này mà để cho tổ phỏng vấn biết chắc chắn sẽ cười cô mất.
Đào mật: Không, không cần đâu, em có thể đối phó được.
Trần Gia Hữu: Ừ, có gì thì gọi cho anh.
Trên thực tế, mọi căng thẳng trước khi phỏng vấn chẳng hề ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô khi bắt đầu bước vào phỏng vấn.
Tô Đào có thể kết nối rất tốt với tổ phỏng vấn, vì vậy những câu hỏi được đưa ra cũng không quá khó đối với cô. Tính cô lại hướng ngoại, hoạt ngôn, vừa làm quen với ống kính thì cũng nhanh chóng lấy lại tự tin.
Trùng hợp là, sau khi phỏng vấn xong, cô bèn tiễn tổ phỏng vấn ra tận cửa studio.
Trần Gia Hữu và một vài người nữa cũng từ trên lầu bước xuống. Cả nhóm đều đóng vest vô cùng chỉnh tề. Có người đứng bên cạnh lấy bật lửa ra định giúp Trần Gia Hữu châm thuốc, nhưng anh giơ tay từ chối.
Phóng tầm mắt về phía studio chuyên tổ chức tiệc cưới ở phía gần đó, không biết bọn họ làm gì mà trông có vẻ rất đông vui.
Một người vừa mới quen với Trần Gia Hữu hôm nay, trông thấy người con gái thướt tha trong chiếc sườn xám xanh nhạt ở bên phía bên, ánh mắt anh ta sáng bừng lên, rồi buột miệng khen, "Cô gái kia xinh thật đấy."
Trần Gia Hữu quay đầu nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Tô Đào mặc một chiếc sườn xám ôm sát người màu xanh nhạt, không quá nổi bật nhưng lại tôn lên đường cong cơ thể vô cùng yêu kiều. So với thời thiếu nữ, cô càng thêm đằm thắm và quyến rũ hơn.
Anh rời tầm mắt, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên chiếc bật lửa màu bạc.
Ánh lửa xanh nhạt bập bùng hiện lên, Trần Gia Hữu hờ hững nhìn sang, cất giọng lạnh nhạt: "Đẹp không?"
Người nọ vẫn chưa nhận ra khác thường, nhanh nhẹn đáp lại, "Đẹp chứ."
"Nếu tôi không có bạn gái, gặp được một cô gái xinh đẹp như thế, tôi nhất định sẽ lên kế hoạch đi sang xin số liên lạc của cô ấy ngay."
Trần Gia Hữu cười nhạt, anh châm điếu thuốc, lạnh lùng nói, "Tôi cũng thấy rất đẹp, bởi vì dù sao thì..."
"Đó cũng là bà xã của tôi."
Anh vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh như chìm vào yên tĩnh.
Người nọ sượng trân, vội vàng xin lỗi anh, nói rằng mình không biết đó là bà xã của anh, quả thật bất lịch sự.
Trần Gia Hữu không để tâm đến lời xin lỗi của anh ta, ánh mắt anh lại hướng về phía bên kia.
Tô Đào tiễn tổ phỏng vấn ra về, vừa hay cũng nhìn về phía bên này.
Cách một con đường, cô chào Trần Gia Hữu từ xa.
Chẳng mấy chốc, người kia đã đi tới, đứng trước mặt cô.
"Phỏng vấn kết thúc rồi hả em?"
"Dạ."
Trần Gia Hữu giúp cô gạt sợi tóc vương bên má, "Phỏng vấn thế nào?"
Tô Đào giống hệt như một cô học trò lần đầu tiên giành được hạng nhất, hào hứng phấn khởi miêu tả lại tình hình vừa nãy cho Trần Gia Hữu nghe.
Hai người bọn họ, một người nói, một người yên lặng lắng nghe. Người nói vô cùng hồ hởi vui vẻ, người nghe thì lại vô cùng kiên nhẫn.
Ánh nắng vẩy xuống cánh cửa studio, bóng hai người như hoà vào làm một, kéo thành một vệt dài trên hành lang vỉa hè.
Đám đàn ông vừa mới tụ tập nói chuyện lúc nãy vừa khéo cũng nhìn thấy hình ảnh trước mặt, mọi người đều tặc lưỡi bình luận.
"Mấy lời như thế mà lúc nãy anh cũng dám nói à?"
"Tôi thật sự không biết cô ấy là bà xã của Trần par mà."
"Tuy tôi chưa kết hôn, nhưng từ lâu đã nghe nói cuộc sống hôn nhân của anh ấy rất hạnh phúc. Hôm nay có dịp chứng kiến, quả nhiên là thế."
"Đệt, nhìn mà ngưỡng mộ thật..."
"..."
"..."
...
Thời gian thắm thoắt thoi đưa, mới đó mà bé Cá đã được ba tuổi.
Cô bé đã bắt đầu học viết tên của mình.
Trần Gia Hữu dạy con gái tập viết ba chữ "Trần Thư Du" lên giấy.
Bàn tay trắng ngần tròn ủm của bé Cá có hơi vụng về, nhưng cô bé vẫn rất nghiêm túc học theo ba cách viết tên mình.
Cô bé là một đứa trẻ thông minh, chỉ qua vài lần, Cá đã học xong.
Nhưng vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn.
Con bé tíu tít chạy vào thư phòng của ba để lấy thêm vài tờ giấy tập viết.
Vài phút sau, bé Cá lại cầm một tờ giấy quay lại, tò mò hỏi, "Ba ơi, đây là gì thế ạ?"
Trần Gia Hữu vẫy tay với cô bé, sau đó ôm bé vào lòng.
Tờ giấy mà bé Cá tìm được hoá ra chính là bức tranh mà năm xưa anh từng vẽ tặng Tô Đào.
Bức tranh bé hồ ly và vườn tulip.
Bây giờ nhìn lại, anh vẫn còn nhớ như in cảnh tượng ngày hôm đó.
Trần Gia Hữu chỉ vào bé hồ ly trong bức tranh, khẽ cười nói.
"Đây là mẹ."
Bé Cá hiển nhiên vẫn lơ ngơ chưa hiểu, "... Là mẹ sao?"
"Ừm, mẹ của con chính là bé hồ ly này."
"Thế còn con đâu?"
"Con chính là em bé của bé hồ ly."
Bé Cá ngẩng đầu nhìn Trần Gia Hữu, hỏi một câu trí mạng, "Thế con được sinh ra như thế nào vậy ba?"
Trần Gia Hữu từ bỏ quyền tranh luận với con gái về vấn đề này, đưa mắt nhìn tờ lịch.
Hôm nay là ngày thứ năm Tô Đào công tác xa nhà.
Một tiếng trước anh đã nhắn tin cho cô, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm, có lẽ là cô còn đang bận.
Bây giờ đang là giờ cơm tối, chắc là cô đã hết bận rồi.
Vậy mà, anh vẫn chưa nhận được tin nhắn của cô.
Trần Gia Hữu rủ hàng mi, ánh mắt hờ hững lướt qua màn hình điện thoại.
Quả nhiên, cô vẫn chưa hồi âm.
Không biết có phải do bạn bè bên đó quá đông, hoặc là do bận rộn tiệc tùng mà dạo này Tô Đào trả lời tin nhắn anh rất chậm.
Ban đầu, Trần Gia Hữu cũng thường gọi sang, nhưng mỗi lần như thế Tô Đào đều muốn gọi video cho Cá, anh bèn cúi đầu hỏi con gái, "Con muốn gọi cho mẹ không?"
Bé Cá nhanh nhảu gật đầu, "Con nhớ mẹ, nhưng mẹ đang đi làm ạ."
Trần Gia Hữu, "Giờ này hẵng mẹ đang nghỉ ngơi rồi."
Bé Cá nằm sấp trên đùi ba, ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ chu môi, "Vậy con có thể gọi video cho mẹ không ba?"
Đây cũng chính là ý định của Trần Gia Hữu.
Anh ừ một tiếng, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt bé Cá, "Ừ, con gọi video cho mẹ, nói là con nhớ mẹ."
Bé Cá rất thông minh, rất rành mấy thao tác của điện thoại thời nay, nhưng ba mẹ quản lý nghiêm khắc, nên cô bé cũng ít khi được chơi điện thoại.
Cô nhóc hào hứng cầm điện thoại quẹt lên quẹt xuống, rồi lại thân thiết hỏi ba.
"Ba ơi, ba có muốn nói gì với mẹ không?"
Trần Gia Hữu nhìn con gái, lòng nghĩ, quả nhiên, sinh con gái quả là một quyết định chính xác.
Bé Cá đúng là một đứa con ngoan, lúc này còn biết quan tâm đến suy nghĩ của anh.
Anh hơi mím môi, đưa tay cầm lấy quyển sách đặt bên cạnh, cất giọng bình tĩnh, "Không, con cứ nói con nhớ mẹ là được, mẹ mà nghe được sẽ rất vui đấy."
Thế là, bé Cá nhanh chóng gọi video cho mẹ.
Khéo thay, Tô Đào vừa hết bận thì nhận được cuộc gọi video từ bé Cá.
Bé Cá cũng đã có tài khoản của riêng mình, ảnh đại diện là một bé cá chép vô cùng đáng yêu. Tô Đào vừa nhìn thấy người gọi đến là con gái thì vội vàng nhận máy.
Trên màn hình, Cá đang cúi đầu nhìn điện thoại, gương mặt đáng yêu quan sát mẹ trong video.
Tô Đào khẽ cười, "Sao lại gọi video cho mẹ thế? Nhớ mẹ rồi hả?"
Cá nhanh nhau đáp lại, bi bô nói, "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm."
Vừa nghe thấy lời này, trái tim Tô Đào mềm nhũn cả ra.
Tô Đào, "Mẹ cũng nhớ con lắm. Đừng lo nhé, hai ngày nữa là mẹ về rồi."
Nhìn thấy trong video chỉ có mỗi bé Cá, cô nhìn lại, tò mò hỏi, "Ba đâu con?"
Trần Gia Hữu rướn người nhìn sang.
Cô vẫn chưa quên anh.
Anh vừa định lên tiếng, bé Cá đã nhanh nhảu tiếp lời, "Ba nhớ mẹ lắm đó, còn bảo con gọi điện cho mẹ nè!"
Trần Gia Hữu, "..."
*** Jeongie:
Bữa có bạn nào nói Tô Đào ra rìa thì giờ đã có câu trả lời rồi nha =))
Gia đình đã đặt cho cô công chúa mới ra đời một cái tên ở nhà vô cùng đáng yêu.
Bé Cá.
Tuy vừa mới vừa tròn một tháng tuổi, nhưng bé con đã sở hữu những đường nét của một mỹ nhân tương lai. Da dẻ trắng mởn như cục bột, đôi mắt đen láy trông rất đáng yêu, ai nhìn cũng muốn bế.
Ngay cả người luôn nghiêm khắc và khó gần như ông Trần Hoa cũng phải hoá dịu dàng khi nhìn thấy cô cháu gái này của mình.
Sau khi sinh, Tô Đào hồi phục rất nhanh, không khác gì so với ngày xưa.
Hôm nay là tiệc mừng đầy tháng của bé Cá, bạn bè đến chúc mừng cũng không ít.
Đám bạn vừa trông thấy cô thì cười trêu, "Sao lại có người dù đã làm mẹ rồi mà trông vẫn như thiếu nữ thế này, mặt mày căng mọng nhìn mà muốn véo cho một cái."
Vừa sinh con xong, Tô Đào đã vào Trung tâm chăm sóc sau sinh để phục hồi sức khoẻ. Tuy bé con luôn được người nhà và bảo mẫu chăm sóc, nhưng cô vẫn luôn mong ngóng được gần con. Thế nên vừa hết thời gian ở cữ, cô đã muốn bế, muốn nựng bé Cá của mình ngay. Trần Gia Hữu bế con gái qua cho cô nhìn, nói, "Em xem đôi mắt của con này, có phải rất giống em không?"
Tô Đào sở hữu một đôi mắt hạnh vô cùng xinh đẹp, và bé Cá cũng được thừa hưởng cặp mắt giống mẹ, mỗi khi con bé nhìn người ta, ánh mắt long lanh như biết nói, đáng yêu vô ngần.
Bao lì xì của ông bà nội và ông bà ngoại là dày nhất.
Tô Đào nhét mấy bao lì xì vào tay bé Cá, cười tít mắt nói với con gái, "Đây đều là tiền mừng tuổi của con hết. Để mẹ giữ giúp con nhé, chờ đến khi con lớn rồi mẹ sẽ trả lại cho con."
Trần Gia Hữu khẽ bật cười.
"Em ỷ nó còn nhỏ không hiểu lời em nói nên muốn gạt con bé đúng không?"
Tô Đào vội giơ ngón trỏ đặt lên trước môi, "Đừng nói lớn tiếng, chẳng may con bé nó nghe hiểu thì sao?"
Trần Gia Hữu nhướng mày, "Thế em định bịt miệng anh bằng cách nào đây?"
Tô Đào cắn răng chia cho Trần Gia Hữu một nửa tiền mừng tuổi, "Phí bịch miệng đây."
Hiện giờ chẳng có ai ở đây, Trần Gia Hữu bế bé Cá bằng một tay, còn tay kia vô cùng tự nhiên nâng cằm Tô Đào lên.
"Cho anh hôn một cái."
"Anh sẽ xí xoá chuyện này."
Tuy ở bên đây không có người, nhưng Tô Đào vẫn ngượng ngùng đến đỏ cả mặt.
Trần Gia Hữu khoẽ rướn khoé môi, "Có nhớ anh không?"
Tô Đào thật thà định gật đầu đáp lại, bỗng thấy bé Cá nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
Tô Đào, "Hình như con đang nhìn em..."
Cô vừa mới dứt lời, chợt trông thấy bà Cảnh Mai vội vội vàng vàng đi sang bên này, nói, "Giờ này mà hai đứa còn đứng đây làm gì, mau qua bên đó đi, khách khứa đều tới cả rồi."
Bữa tiệc đầy tháng được tổ chức vô cùng linh đình, chủ yếu là vì người lớn trong nhà đều yêu thương bé Cá, muốn dành hết những điều tốt đẹp nhất cho con bé.
Bé Cá vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được những chuyện này, vậy nên tiệc đầy tháng diễn ra được một nửa, bé đã ngủ mất tiêu.
Bà Cảnh Mai và bảo mẫu cùng đưa con bé về nhà trước.
Hôm nay Trần Gia Hữu uống hết vài ly rượu vang, nhưng không tính là nhiều. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng và trong veo. Chốc chốc, ánh mắt ấy lại hướng về phía Tô Đào, thậm chí đến chính cô cũng cảm nhận được.
Cô nhoẻn môi cười hỏi, "Sao anh cứ nhìn em mãi thế?"
Nỗi nhớ nhung ngập tràn cõi lòng Trần Gia Hữu, nhưng anh lại không thể nói ra.
"Bên này hơi ồn, lát nữa anh đưa em về nhà nhé."
Sau khi tiễn khách ra về, bữa tiệc đầy tháng cũng kết thúc.
Ngồi lên xe, Trần Gia Hữu khẽ xoa ấn đường, trông có vẻ khá mệt mỏi.
Cả đêm nay anh vẫn luôn bận bịu tiếp đãi khách khứa, còn vất vả hơn cả những lúc làm việc.
Nhưng vì con gái cưng, có thể nhìn ra Trần Gia Hữu hoàn toàn tự nguyện.
Tô Đào ân cần massage cổ vai gáy cho anh, "Anh có thấy dễ chịu hơn không?"
Trần Gia Hữu nắm lấy tay cô, "Em vừa mới khoẻ lại, sao lại muốn chăm sóc cho anh nữa?"
Tô Đào cười nói, "Còn không phải là vì người nào đó nhớ em à? Thế nên em muốn biểu hiện tốt một chút, để anh khỏi trách móc em không nhớ anh."
Người đàn ông ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng, chậm rãi cất giọng, "Thế sao lúc trước em lại không trả lời tin nhắn của anh?"
Tô Đào, "Đó là tại vì em mải tám chuyện với tụi bạn nên quên mất, nhưng mà bây giờ chúng ta cũng đã gặp nhau rồi mà, anh muốn nói gì đều có thể nói trực tiếp với em."
Trần Gia Hữu đan tay mình vào tay cô, "Anh muốn nói nhiều lắm, nhưng đợi về nhà rồi mình tâm sự sau."
Tuy nói thế, nhưng cũng đã lâu rồi hai vợ chồng không tâm sự với nhau, nên cô cũng có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ với anh hơn, "À đúng rồi, hình như em chưa kể cho anh nghe chuyện này, sắp tới em sẽ tham gia một cuộc thi."
"Cuộc thi gì?"
"Thành phố A tổ chức một cuộc thi thiết kế lễ cưới, em thấy khá hứng thú nên định tham gia. Hơn nữa, quán quân đoạt giải có thể sẽ được nhận phỏng vấn, quan trọng nhất là được quảng cáo miễn phí. Vừa hay em đang có một ý tưởng mới về concept lễ cưới kiểu truyền thống, dạo này em cũng lơ là chuyện PR cho studio, bây giờ em đã được quay lại làm việc, đương nhiên là phải cố gắng hơn rồi."
Xưa nay cô chưa bao giờ là người lười biếng.
Trần Gia Hữu cụp mắt nhìn cô, "Không mệt sao em?"
Tô Đào, "Em lại sợ nhất là ngồi không ở nhà, bận rộn tí cũng vui."
Trần Gia Hữu mỉm cười đầy cưng chiều, "Chỉ cần em làm chuyện mà em thấy vui là được."
Có lẽ là do tối nay đã thấm vài ly, một người trầm ổn như Trần Gia Hữu cũng để mặc cảm xúc của mình xuôi theo màn đêm. Bàn tay trắng trẻo thon dài vòng qua eo cô vô cùng tự nhiên, anh ghìm thấp giọng hỏi, "Dạo này em có ăn uống đầy đủ không?"
Toàn thân Tô Đào tê dại dưới những cái vuốt ve, nhưng cô lại không dám biểu hiện quá khác thường, sợ bị tài xế phía trước phát hiện.
"Đương nhiên là có rồi."
"Các bữa ăn trong trung tâm đều được kết hợp dinh dưỡng rất khoa học, hơn nữa lúc mang thai em cũng không tăng cân mấy, thế nên lấy lại dáng nhanh cũng là chuyện bình thường mà."
Nghe thấy thế, Trần Gia Hữu mới hài lòng gật đầu.
"Phải ăn uống đầy đủ đấy."
"Nếu em không chịu ăn, anh sẽ nghĩ cách giúp em."
Những lời này giống như những lời tâm tình ngọt ngào giữa vợ chồng với nhau. Tài xế ngồi ở phía trước chỉ dám nhìn thẳng, vờ như không nghe thấy gì hết. Nhưng khi nhìn thấy Trần par luôn lạnh lùng nghiêm khắc lại trở nên dịu dàng và săn sóc khi ở trước mặt bà xã như thế, hai tai ông cũng bóng bừng lên.
Tô Đào nhìn về phía trước, sợ tài xế ngại ngùng khi nghe thấy, nhỏ giọng nhắc nhở anh, "Tài xế nghe được đấy, anh đừng nói lung tung nữa."
Trần Gia Hữu nhướng mày.
Một tháng trời không được tâm sự tâm tình với nhau, da mặt cô càng lúc càng mỏng rồi.
Bé hồ ly nghịch ngợm ngày nào giờ đã làm mẹ, trông cô chững chạc hẳn ra.
Anh còn chưa kịp nói thêm câu nào, nhưng vành tai Tô Đào đã đỏ lựng.
Cố gắng ghìm lại xúc động muốn hôn cô, anh cất lời đáp lại, "Được, nghe em hết."
Hai người về đến nhà, Tô Đào vừa định lên lầu lầu tắm rửa thì lại nghe thấy tiếng khóc từ trên tầng vọng xuống.
Lúc cô mở cửa bước vào xem, phát hiện ra bé Cá đói bụng, đang dùng tiếng khóc để thể hiện sự không vui của mình.
Bảo mẫu vừa pha sữa xong mang tới, Trần Gia Hữu cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, cất giọng hờ hững, "Để tôi."
Thế là, Tô Đào được dịp chiêm ngưỡng cảnh Trần Gia Hữu thành thục bế bé Cá vào lòng, sau đó cầm bình sữa trên tay đút cho con bé bú.
Vì là mẹ bỉm mới nhậm chức, thế nên Tô Đào còn phải học hỏi nhiều thứ.
May mắn thay, bên cạnh cô có rất nhiều người cùng cô chăm sóc bé Cá.
Thế nên, dù đôi lúc cô có hơi vụng về, nhưng cũng sẽ không làm bé con đang nằm trên tay phải chịu thiệt thòi.
Trông con bé bú sữa say sưa, đôi mắt khẽ khép hờ, cái miệng nhỏ nhắn mút mạnh bình sữa chùn chụt.
Tô Đào nghiêng đầu ngắm trọn hình ảnh trước mắt, cảnh tượng mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Dáng vẻ dịu dàng của Trần Gia Hữu chỉ từng xuất hiện khi ở trước mặt cô.
Và bây giờ, trong cuộc đời của anh đã xuất hiện thêm một người con gái khác.
Là con gái của anh, là bé Cá của bọn họ.
Cũng giống như Tô Đào, bé Cá thường xuyên khiến Trần Gia Hữu cảm thấy bất lực vì những cảm xúc lên xuống thất thường của con bé.
Đói bụng cũng khóc, bực bội cũng khóc, thậm chí khi còn đang mơ ngủ cũng khóc oe oe.
Trong nhà tuy có bảo mẫu, nhưng vì quá thương con gái, thỉnh thoảng Trần Gia Hữu cũng sẽ tự mình chăm sóc cho bé Cá.
Phải nói rằng, bé Cá rất giống mẹ của mình, có thể thu phục được trái tim của Trần Gia Hữu, khiến anh chiều chuộng vô điều kiện, dù đôi lúc bất lực nhưng vẫn không thể ngừng yêu thương.
Đến khi no rồi, Cá mới chịu ngoan ngoãn nằm im.
Trần Gia Hữu bước ra, dẫn Tô Đào quay trở về phòng của hai vợ chồng, "Đến giờ dỗ em ngủ rồi."
Tô Đào bận bịu cả một ngày, cuối cùng cũng được về nhà, chuyện đầu tiên cô muốn làm chính là tắm một trận cho sạch sẽ.
Bây giờ cô cũng đã không còn e ấp ngại ngùng như ngày xưa, tuỳ tiện quấn một chiếc khăn tắm màu trắng bước ra, khẽ nói nhỏ, "Chắc hôm nay em đứng nhiều quá nên bây giờ thắt lưng hơi đau."
Trần Gia Hữu vừa trả lời tin nhắn điện thoại xong, anh lướt mắt nhìn sang, "Đau thắt lưng sao?"
"Nhưng không đến nỗi, chắc ngủ một giấc là khoẻ lại thôi."
Cô vừa trèo lên giường, Trần Gia Hữu đã đi tới, nhìn cô từ trên cao.
"Để anh massage cho em một lúc nhé, chịu không?"
Tô Đào, "Anh học được môn này từ khi nào thế?"
Trần Gia Hữu không nói năng gì, hai bàn tay lại dịu dàng xoa bóp ở trên vùng eo của cô.
"Trước đây ít thấy khi nào em bị đau thắt lưng."
"Có lẽ một phần là do sinh bé Cá."
"Ừm... chắc là thế rồi." Như nghĩ đến điều gì, Tô Đào bỗng nhớ đến khoảng thời gian mang thai mười tháng cực khổ của mình, quay đầu lườm anh một cái, cắn môi trách, "Tại anh cả đấy."
"Trách anh cái gì?" Trần Gia Hữu rướn môi, cười hiền hỏi lại, "Trách anh đùa giỡn lưu manh sao?"
Tô Đào không biết phải trả lời câu này thế nào, lầu bầu trong miệng nói gì đó rồi nằm úp sấp xuống giường, hưởng thụ "dịch vụ" massage của Trần Gia Hữu.
Hai người đã xa nhau một thời gian, trong phòng bây giờ chỉ có hai vợ chồng, bầu không khí vô thức trở nên mập mờ lạ thường.
Đêm nay, Trần Gia Hữu đã rất cố gắng kiềm chế, anh sợ làm Tô Đào bị thương.
Sau một trận quấn quýt, giọng Tô Đào đã khản đặc.
Trần Gia Hữu đã nhịn rất lâu, thế nên vừa nãy anh chỉ hỏi đi hỏi lại một câu duy nhất.
-- Có nhớ anh không? Nếu không nhận được đáp án ưng ý, anh sẽ tiếp tục hỏi lại.
Tô Đào cũng đã rút kinh nghiệm, chịu khó rót vài lời đường mật để dỗ dành ông chồng mình.
Cô rời giường đi rót một ly nước, lại tấp vào phòng bé Cá kiểm tra, bấy giờ mới yên tâm quay về phòng ngủ.
Vì mới quay trở lại công việc nên Tô Đào rất bận rộn.
Sau khi hết bận chuyện thi thố, cô bỗng nhận được tin mình lại đoạt giải.
Hạng nhất.
Bởi vì lịch phỏng vấn sẽ được sắp xếp vào khoảng thời gian sau đó, thế nên những ngày này cô vẫn có thể ở nhà chơi với bé Cá.
Những lúc rảnh rỗi, Tô Đào sẽ chụp vài tấm ảnh của bé Cá, sau đó gửi sang cho Trần Gia Hữu, để anh chọn ra tấm đẹp nhất.
Tối nay Trần Gia Hữu có tiệc xã giao bên ngoài, nhưng anh trả lời tin nhắn của cô rất nhanh.
Trần Gia Hữu: Tấm nào cũng đẹp hết.
Đào mật: Em nghi là do anh quá yêu Cá nên mới không chọn được tấm ảnh xấu nào của con.
Trần Gia Hữu: Nếu em còn gửi ảnh sang thì anh không tiếp khách được nữa đâu. Nhớ hai mẹ con quá.
Tô Đào khẽ bật cười, đáp lại: Vậy em không quấy rầy anh nữa, anh tập trung tiếp khách đi, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Đừng lo lắng, mẹ con em ở nhà vui lắm.
Trong nhà còn có bảo mẫu, Tô Đào vẫn khá thư thả.
Dạo gần đây Trần Gia Hữu thường xuyên phải tiếp khách, tất cả đều là những cuộc hẹn quan trọng không thể vắng mặt. Tô Đào thông cảm cho anh nên ít khi nào cô chủ động gọi điện thoại giục anh về nhà. Nhiều khi Tô Đào cũng rất bất ngờ vì anh thường về nhà vào khoảng mười giờ tối, gần như không có ngày nào anh về muộn. Có một lần cô đã hỏi anh, "Sao bọn anh xã giao về sớm thế, hay là do anh về trước?"
Khi ấy Trần Gia Hữu chỉ bâng quơ đáp rằng hầu như đều tan tiệc vào giờ đó.
Tô Đào cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Mười giờ tối của một hôm nào đó, Tô Đào nhìn đồng hồ, nghĩ bụng chắc Trần Gia Hữu cũng sắp về.
Nhưng khi đến giờ, người gọi điện về nhà lại là Hướng Thành.
Hướng Thành, "Chị dâu à, em đưa Trần par về đến nhà rồi, chị xuống đây đón anh ấy nhé."
Tô Đào vừa cúp điện thoại, vội vàng khoác thêm áo khoác rồi chạy xuống lầu.
Hôm nay quả đúng là Hướng Thành lái xe đưa Trần Gia Hữu về nhà.
Vừa trông thấy Tô Đào, Hướng Thành không nhịn được bật cười, lập tức lên tiếng, "Chị dâu à, chị dạy chồng giỏi thật đấy."
Tô Đào vẫn không hiểu ý cậu là gì, ngơ ngác hỏi lại, "Sao cơ?"
Hướng Thành, "Đều là người nhà với nhau nên chị đừng ngại làm gì, em đều hiểu cả mà. Khoảng thời gian này, cứ đến 10 giờ là Trần par sẽ về nhà, nói rằng trong nhà còn vợ con đang chờ. Cả đám đồng nghiệp lẫn khách hàng đều không dám hó hé nửa lời. Phải công nhận là chị dạy chồng khéo quá, hơn nữa người như Trần par biết yêu thương gia đình cũng chẳng phải chuyện lạ gì. Thấy đã đến giờ giới nghiêm, em vội vàng đưa anh ấy về, nếu không thì ngày mai thế nào Trần par cũng sẽ tìm em tính sổ."
Tô Đào nhoài người nhìn sang.
Trần Gia Hữu đang tựa lưng vào ghế ngồi như đã thiếp đi, hàng mi anh hơi rủ xuống trông khá mệt mỏi.
Anh là người luôn biết kiểm soát bản thân, có rất nhiều chuyện không cần đến Tô Đào nói, anh đã chủ động lo liệu từ trước.
Hôm nay có lẽ là do công việc quan trọng nên buộc phải uống thêm vài ly, thế nên anh đã thiếp đi trên đường về nhà.
Không biết có phải do Hướng Thành cố ý hay không, cậu không gọi Trần Gia Hữu dậy mà lại gọi điện bảo Tô Đào xuống đây.
Tô Đào bước lên trước, đau lòng vỗ lên vai Trần Gia Hữu vài cái.
"Dậy đi anh, ngủ ở đây coi chừng cảm lạnh."
Nghe thấy giọng cô, người đàn ông chầm chậm mở mắt ra.
Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Tô Đào vô cùng chăm chú, anh hơi nhíu mày, sau đó đưa tay tháo cặp kính gọng vàng đang vắt ngang trên sóng mũi xuống, "Mấy giờ rồi em?"
Anh vừa nói xong, Hướng Thành đứng phía sau bỗng bật cười thành tiếng.
Tô Đào mím môi, "Mới mười giờ thôi, vẫn chưa muộn."
Trần Gia Hữu gật đầu khe khẽ, bước xuống xe rồi nhìn sang Hướng Thành.
Khi nhìn thấy Tô Đào ở đây, anh đã biết là do Hướng Thành cố tình gọi cô xuống.
Anh vỗ lên vai cậu ta, "Mau về đi, ngày mai tôi sẽ tính sổ với cậu sau."
Hướng Thành nhanh nhẹn đáp lại, "Trần par nghỉ ngơi cho tốt nhé. Có bà xã chăm sóc thế này, em ngưỡng mộ quá đi mất."
Trần Gia Hữu chẳng thèm đoái hoài đến cậu ta, giúp Tô Đào cài lại cúc áo khoác.
"Sao cậu ta lại gọi em xuống đây?"
Tô Đào, "Nghe nói dạo này cứ đến 10 giờ là anh đòi về nhà."
Trần Gia Hữu cúi đầu phì cười, "Anh về sớm em không vui sao?"
"Tất nhiên là vui rồi, nhưng liệu người ta có nghĩ anh sợ vợ không?" Cô cau mũi, lo lắng nói, "Dù bọn họ chưa thấy mặt mũi của bà xã Trần par như thế nào, nhưng thấy giờ giới nghiêm 10 giờ của anh thì thể nào họ cũng sẽ nói anh sợ vợ cho xem."
Trần Gia Hữu ôm vai cô đi về phía trước, "Về nhà sớm không phải chuyện xấu, lại còn tránh được việc quá chén. Đám người kia thỉnh thoảng lại thích nhậu tới khuya, anh về sớm với mẹ con em còn vui hơn đi với bọn họ."
Nói rồi, anh lại hỏi, "Bé Cá ngủ chưa em?"
Tô Đào, "Đã ngủ rồi."
Hai người vào nhà, cứ nghĩ Trần Gia Hữu sẽ vào phòng bế bé Cá, nhưng không ngờ anh lại đi tắm trước tiên.
Sau khi tắm rửa xong, Tô Đào trông thấy anh đứng ngoài ban công hứng gió một hồi.
"Sao thế anh?" Cô bước ra hỏi.
Trần Gia Hữu quay vào nhà, ôm cô vào lòng, "Em có ngửi thấy mùi gì trên người anh không?"
Tô Đào cẩn thận ngửi ngửi.
Vài giây sau, cô thành thật trả lời, "Thơm lắm..."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ liếm môi, nửa đùa nửa thật, "Hương vị của đàn ông trưởng thành."
Trần Gia Hữu vừa mới tắm xong, anh chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng khá rộng rãi, cơ ngực trắng phếu cứ thế lồ lộ hiện ra.
Rõ ràng là khiêu khích trắng trợn.
Quả nhiên.
Trần Gia Hữu sững sờ, như không ngờ đến Tô Đào sẽ nói như thế.
Anh khẽ cười, véo nhẹ má cô, "Em nghĩ đi đâu thế?"
"Chứ không phải anh hỏi em à?"
Trần Gia Hữu, "Anh nhờ em ngửi xem trên người còn bám mùi rượu hay không, anh sợ làm ngạt con gái mình."
Hoá ra là do cô hiểu lầm ý anh.
Tô Đào nghiêm túc đáp, "Không có mùi gì hết."
Trần Gia Hữu yên tâm gật đầu, "Để anh sang thăm con một chút."
Trần Gia Hữu mở cửa ra ngoài gần nửa tiếng.
Tô Đào bèn xem trước một video phỏng vấn, là video phỏng vấn của người chiến thắng trong cuộc thi lần trước. Nghe nói sẽ có một buổi phỏng vấn trực tiếp vào ngày hôm đó, mà cô lại không có kinh nghiệm, nên định xem trước vài video để học hỏi một chút.
Thế nên, khi Trần Gia Hữu quay về phòng, Tô Đào vẫn còn đang tập trung vào video nên không để ý đến anh.
"Buồn ngủ chưa em?"
"... Ừm."
"Em muốn uống nước không."
"Ồ... không."
Trần Gia Hữu lại hỏi thêm vài câu, nhưng Tô Đào lại trả lời rất ngọt nhạt.
Có lẽ đã hiểu lầm chuyện gì, Trần Gia Hữu nghĩ rằng cô đang giận dỗi, anh nhẹ nhàng tịch thu chiếc điện thoại trên tay cô.
"Em giận à?"
Tô Đào nhìn vào mắt anh, "Không có, vừa nãy em đang xem video tham khảo. Mấy hôm nữa em sẽ có một buổi phỏng vấn nên muốn chuẩn bị trước."
Trần Gia Hữu rút điện thoại đặt sang một bên, "Anh còn tưởng em ghen với con gái, nghĩ rằng anh không dành thời gian cho em."
Tô Đào đâu có ích kỷ như thế, cô hừ một tiếng, mấy đầu ngón tay nắm lấy dây lưng áo choàng tắm của anh, "Vậy anh cố tình quay về để dỗ em sao?"
Chất giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên, "Anh sợ em giận anh."
Tô Đào tiến lại gần, bờ môi gần như chạm vào anh, "Trong lòng anh em giống con nít vậy sao?"
Trần Gia Hữu không hề tránh né, ánh mắt dời xuống, rơi lên đôi môi son của cô.
"Tất nhiên rồi, trong lòng anh, em lúc nào cũng là em bé."
Anh đưa tay đỡ lấy gáy cô, cắn mạnh lên môi cô, dịu dàng thổ lộ.
"Lần sau anh sẽ dỗ em trước, có được không?"
Tô Đào không cần anh dỗ cô, vì cách dỗ dành của anh có hơi đặc biệt, hơn nữa còn rất tốn sức.
Nhưng sau mỗi lần như thế, anh đều bế cô đi tắm. Thấy anh săn sóc chu đáo, Tô Đào cũng chẳng thèm so đo với anh.
...
Thoắt cái, ngày phỏng vấn cũng đã cận kề.
Vì để mình lên hình trông xinh hơn một tí, Tô Đào đã đầu tư làm hẳn một kiểu tóc mới.
Đến trước giờ phỏng vấn, Tô Đào còn chủ động nhắn tin cho Trần Gia Hữu bày tỏ sự căng thẳng của mình.
Xét cho cùng, cô rất ít khi tham gia những sự kiện trang trọng như thế này.
Đào mật: Em hồi hộp quá. QAQ
Trần Gia Hữu: Sắp phỏng vấn rồi hả em?
Đào mật: Đúng vậy...
Trần Gia Hữu: Có cần anh sang đó không?
Đào mật: ???
Trần Gia Hữu: Anh đang ăn cơm ở nhà hàng đối diện, nếu em cần, anh sẽ sang với em.
Đào mật nghe anh nói thế thì vội vàng ngăn anh lại.
Chuyện này mà để cho tổ phỏng vấn biết chắc chắn sẽ cười cô mất.
Đào mật: Không, không cần đâu, em có thể đối phó được.
Trần Gia Hữu: Ừ, có gì thì gọi cho anh.
Trên thực tế, mọi căng thẳng trước khi phỏng vấn chẳng hề ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô khi bắt đầu bước vào phỏng vấn.
Tô Đào có thể kết nối rất tốt với tổ phỏng vấn, vì vậy những câu hỏi được đưa ra cũng không quá khó đối với cô. Tính cô lại hướng ngoại, hoạt ngôn, vừa làm quen với ống kính thì cũng nhanh chóng lấy lại tự tin.
Trùng hợp là, sau khi phỏng vấn xong, cô bèn tiễn tổ phỏng vấn ra tận cửa studio.
Trần Gia Hữu và một vài người nữa cũng từ trên lầu bước xuống. Cả nhóm đều đóng vest vô cùng chỉnh tề. Có người đứng bên cạnh lấy bật lửa ra định giúp Trần Gia Hữu châm thuốc, nhưng anh giơ tay từ chối.
Phóng tầm mắt về phía studio chuyên tổ chức tiệc cưới ở phía gần đó, không biết bọn họ làm gì mà trông có vẻ rất đông vui.
Một người vừa mới quen với Trần Gia Hữu hôm nay, trông thấy người con gái thướt tha trong chiếc sườn xám xanh nhạt ở bên phía bên, ánh mắt anh ta sáng bừng lên, rồi buột miệng khen, "Cô gái kia xinh thật đấy."
Trần Gia Hữu quay đầu nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Tô Đào mặc một chiếc sườn xám ôm sát người màu xanh nhạt, không quá nổi bật nhưng lại tôn lên đường cong cơ thể vô cùng yêu kiều. So với thời thiếu nữ, cô càng thêm đằm thắm và quyến rũ hơn.
Anh rời tầm mắt, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên chiếc bật lửa màu bạc.
Ánh lửa xanh nhạt bập bùng hiện lên, Trần Gia Hữu hờ hững nhìn sang, cất giọng lạnh nhạt: "Đẹp không?"
Người nọ vẫn chưa nhận ra khác thường, nhanh nhẹn đáp lại, "Đẹp chứ."
"Nếu tôi không có bạn gái, gặp được một cô gái xinh đẹp như thế, tôi nhất định sẽ lên kế hoạch đi sang xin số liên lạc của cô ấy ngay."
Trần Gia Hữu cười nhạt, anh châm điếu thuốc, lạnh lùng nói, "Tôi cũng thấy rất đẹp, bởi vì dù sao thì..."
"Đó cũng là bà xã của tôi."
Anh vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh như chìm vào yên tĩnh.
Người nọ sượng trân, vội vàng xin lỗi anh, nói rằng mình không biết đó là bà xã của anh, quả thật bất lịch sự.
Trần Gia Hữu không để tâm đến lời xin lỗi của anh ta, ánh mắt anh lại hướng về phía bên kia.
Tô Đào tiễn tổ phỏng vấn ra về, vừa hay cũng nhìn về phía bên này.
Cách một con đường, cô chào Trần Gia Hữu từ xa.
Chẳng mấy chốc, người kia đã đi tới, đứng trước mặt cô.
"Phỏng vấn kết thúc rồi hả em?"
"Dạ."
Trần Gia Hữu giúp cô gạt sợi tóc vương bên má, "Phỏng vấn thế nào?"
Tô Đào giống hệt như một cô học trò lần đầu tiên giành được hạng nhất, hào hứng phấn khởi miêu tả lại tình hình vừa nãy cho Trần Gia Hữu nghe.
Hai người bọn họ, một người nói, một người yên lặng lắng nghe. Người nói vô cùng hồ hởi vui vẻ, người nghe thì lại vô cùng kiên nhẫn.
Ánh nắng vẩy xuống cánh cửa studio, bóng hai người như hoà vào làm một, kéo thành một vệt dài trên hành lang vỉa hè.
Đám đàn ông vừa mới tụ tập nói chuyện lúc nãy vừa khéo cũng nhìn thấy hình ảnh trước mặt, mọi người đều tặc lưỡi bình luận.
"Mấy lời như thế mà lúc nãy anh cũng dám nói à?"
"Tôi thật sự không biết cô ấy là bà xã của Trần par mà."
"Tuy tôi chưa kết hôn, nhưng từ lâu đã nghe nói cuộc sống hôn nhân của anh ấy rất hạnh phúc. Hôm nay có dịp chứng kiến, quả nhiên là thế."
"Đệt, nhìn mà ngưỡng mộ thật..."
"..."
"..."
...
Thời gian thắm thoắt thoi đưa, mới đó mà bé Cá đã được ba tuổi.
Cô bé đã bắt đầu học viết tên của mình.
Trần Gia Hữu dạy con gái tập viết ba chữ "Trần Thư Du" lên giấy.
Bàn tay trắng ngần tròn ủm của bé Cá có hơi vụng về, nhưng cô bé vẫn rất nghiêm túc học theo ba cách viết tên mình.
Cô bé là một đứa trẻ thông minh, chỉ qua vài lần, Cá đã học xong.
Nhưng vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn.
Con bé tíu tít chạy vào thư phòng của ba để lấy thêm vài tờ giấy tập viết.
Vài phút sau, bé Cá lại cầm một tờ giấy quay lại, tò mò hỏi, "Ba ơi, đây là gì thế ạ?"
Trần Gia Hữu vẫy tay với cô bé, sau đó ôm bé vào lòng.
Tờ giấy mà bé Cá tìm được hoá ra chính là bức tranh mà năm xưa anh từng vẽ tặng Tô Đào.
Bức tranh bé hồ ly và vườn tulip.
Bây giờ nhìn lại, anh vẫn còn nhớ như in cảnh tượng ngày hôm đó.
Trần Gia Hữu chỉ vào bé hồ ly trong bức tranh, khẽ cười nói.
"Đây là mẹ."
Bé Cá hiển nhiên vẫn lơ ngơ chưa hiểu, "... Là mẹ sao?"
"Ừm, mẹ của con chính là bé hồ ly này."
"Thế còn con đâu?"
"Con chính là em bé của bé hồ ly."
Bé Cá ngẩng đầu nhìn Trần Gia Hữu, hỏi một câu trí mạng, "Thế con được sinh ra như thế nào vậy ba?"
Trần Gia Hữu từ bỏ quyền tranh luận với con gái về vấn đề này, đưa mắt nhìn tờ lịch.
Hôm nay là ngày thứ năm Tô Đào công tác xa nhà.
Một tiếng trước anh đã nhắn tin cho cô, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm, có lẽ là cô còn đang bận.
Bây giờ đang là giờ cơm tối, chắc là cô đã hết bận rồi.
Vậy mà, anh vẫn chưa nhận được tin nhắn của cô.
Trần Gia Hữu rủ hàng mi, ánh mắt hờ hững lướt qua màn hình điện thoại.
Quả nhiên, cô vẫn chưa hồi âm.
Không biết có phải do bạn bè bên đó quá đông, hoặc là do bận rộn tiệc tùng mà dạo này Tô Đào trả lời tin nhắn anh rất chậm.
Ban đầu, Trần Gia Hữu cũng thường gọi sang, nhưng mỗi lần như thế Tô Đào đều muốn gọi video cho Cá, anh bèn cúi đầu hỏi con gái, "Con muốn gọi cho mẹ không?"
Bé Cá nhanh nhảu gật đầu, "Con nhớ mẹ, nhưng mẹ đang đi làm ạ."
Trần Gia Hữu, "Giờ này hẵng mẹ đang nghỉ ngơi rồi."
Bé Cá nằm sấp trên đùi ba, ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ chu môi, "Vậy con có thể gọi video cho mẹ không ba?"
Đây cũng chính là ý định của Trần Gia Hữu.
Anh ừ một tiếng, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt bé Cá, "Ừ, con gọi video cho mẹ, nói là con nhớ mẹ."
Bé Cá rất thông minh, rất rành mấy thao tác của điện thoại thời nay, nhưng ba mẹ quản lý nghiêm khắc, nên cô bé cũng ít khi được chơi điện thoại.
Cô nhóc hào hứng cầm điện thoại quẹt lên quẹt xuống, rồi lại thân thiết hỏi ba.
"Ba ơi, ba có muốn nói gì với mẹ không?"
Trần Gia Hữu nhìn con gái, lòng nghĩ, quả nhiên, sinh con gái quả là một quyết định chính xác.
Bé Cá đúng là một đứa con ngoan, lúc này còn biết quan tâm đến suy nghĩ của anh.
Anh hơi mím môi, đưa tay cầm lấy quyển sách đặt bên cạnh, cất giọng bình tĩnh, "Không, con cứ nói con nhớ mẹ là được, mẹ mà nghe được sẽ rất vui đấy."
Thế là, bé Cá nhanh chóng gọi video cho mẹ.
Khéo thay, Tô Đào vừa hết bận thì nhận được cuộc gọi video từ bé Cá.
Bé Cá cũng đã có tài khoản của riêng mình, ảnh đại diện là một bé cá chép vô cùng đáng yêu. Tô Đào vừa nhìn thấy người gọi đến là con gái thì vội vàng nhận máy.
Trên màn hình, Cá đang cúi đầu nhìn điện thoại, gương mặt đáng yêu quan sát mẹ trong video.
Tô Đào khẽ cười, "Sao lại gọi video cho mẹ thế? Nhớ mẹ rồi hả?"
Cá nhanh nhau đáp lại, bi bô nói, "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm."
Vừa nghe thấy lời này, trái tim Tô Đào mềm nhũn cả ra.
Tô Đào, "Mẹ cũng nhớ con lắm. Đừng lo nhé, hai ngày nữa là mẹ về rồi."
Nhìn thấy trong video chỉ có mỗi bé Cá, cô nhìn lại, tò mò hỏi, "Ba đâu con?"
Trần Gia Hữu rướn người nhìn sang.
Cô vẫn chưa quên anh.
Anh vừa định lên tiếng, bé Cá đã nhanh nhảu tiếp lời, "Ba nhớ mẹ lắm đó, còn bảo con gọi điện cho mẹ nè!"
Trần Gia Hữu, "..."
*** Jeongie:
Bữa có bạn nào nói Tô Đào ra rìa thì giờ đã có câu trả lời rồi nha =))
Danh sách chương