Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lý Thiên Ngọc đánh ngáp một cái, vươn tay kéo căng thân thể cho đỡ mỏi, sau đó hạ tay xuống, bất quá hai tay lại đụng chạm đến thứ gì đó rất mềm mại, quay ra nhìn lại, sáu thân thể trắng bóc đập vào mắt, thấy vậy hắn trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, hai người Vu Hành Vân cùng Lý Thu Thủy cùng hắn đi tới Linh Thứu cung.

Đến nơi thấy được một đám người tam thập lục động, thất thập nhị đảo đang vây công hai mươi mấy nữ tử, trên người ăn mặc phục sức dễ dàng nhận thấy thuộc về Linh Thứu cung.

Lý Thiên Ngọc không nói hai lời liền ra tay đồ sát sạch sẽ, đám ô lão đại phía sau cũng nhìn thấy hắn, trong lòng run rẩy một hồi lại chửi thầm tại sao lại gặp tên sát tinh này a!

Dù sao cũng có gặp gỡ một lần, cho nên Lý Thiên Ngọc bảo Vu Hành Vân cho bọn chúng thuốc giải sinh tử phù một năm rồi đuổi xuống núi.

Vào trong Linh Thứu cung đại điện, Lý Thiên Ngọc trông thấy có đến mấy trăm nữ tử hầu như dung mạo đều rất không tệ, trong đó đặc biệt có tứ nữ có dung mạo hơn hẳn một bậc, so ra tuy kém đám nữ nhân của hắn nhưng nếu đặt ở hiện đại cũng không thua kém minh tinh là mấy. Tứ nữ chính là Mai, Lan, Cúc, Trúc tứ kiếm.

Tiếp nhận Linh Thứu cung, sau đó được tứ nữ hầu hạ tắm rửa thay đổi y phục một phen, sau đó liền diễn ra một màn lăn ga giường.

Đối với Vu Hành Vân mang cơ thể chỉ mới 12 tuổi, hắn cũng không coi nàng là tiểu cô nương, bù lại ăn vào còn có một vị đạo khác lạ, hơn nữa “chật chội” khác thường, khiến hắn mới đi vào chút nữa thì cướp cò.

Lý Thu Thủy thanh xuân trở lại bề ngoài chỉ mới hơn 20, da thịt bóng nộn, xúc cảm rất tốt, ngực cũng lớn, tuy đã từng có con nhưng một phen phong vận khiến hắn nhớ đến Lưu Anh.

Vu Hành Vân do không còn công lực nên chỉ qua một hiệp liền có chút mệt mỏi, Lý Thu Thủy liền thay thế, bất quá cũng chỉ tới hiệp thứ tư liền xếp giáp quy hàng.

Có chút chưa thỏa mãn, mà hai nữ đã mệt mỏi cũng không tiện động thủ tiếp, hắn lại nhìn thấy tứ kiếm thanh xuân mơn mởn, đỏ mặt tía tai xấu hổ đứng hầu một bên, không nói lời nào, hắn liền một thân trần như nhộng, tiểu huynh đệ vươn lên ngạo nghễ như thể lực sĩ đang khoe cơ bắp đi tới bên tứ nữ.

Đưa tay giúp tứ kiếm thoát quang y phục, đối với các nàng một phen trêu chọc lại ôm hôn vuốt ve khiến tứ nữ hổn hển thở gấp.

Hắn đưa tay vẫy ra hiêu Mai kiếm quỳ xuống, bản thân hắn thì ngồi trên giường, sau đó đưa đầu nàng tiến sát tới hạ thân, Mai kiếm có chút xấu hổ ngượng ngùng, bất quá vẫn làm như hắn chỉ, đưa tay bắt được, từ từ chuyển động khẽ “tuốt” lại mở miệng ngậm lấy, lưỡi đảo quanh, bắt đầu phun ra nuốt vào không ngừng.

Lý Thiên Ngọc sảng khoái một trận, một tay ôm Cúc kiếm, một tay ôm Lan kiếm, hai tay không ngừng xoa nắn bốn tòa thánh nhũ phong, lại môi lưỡi một phen.

Bất quá thấy Trúc kiếm khỏa thân đứng đó nhìn chằm chằm động tác của bốn người, mặt đỏ bối rối lấy tay che đậy, Lý Thiên Ngọc vẫy tay gọi nàng tới sau đó chỉ chỉ xuống phía dưới Mai kiếm đang thực hiện một phen “khẩu kỹ”.

Trúc kiếm thì xấu hổ một trận, hai nàng Cúc,Lan thì cười khẽ. Sau đó Trúc kiếm cũng quỳ xuống đưa mặt áp tới chỗ Mai kiếm.

Mai kiếm chăm sóc khẩu đại bác của hắn, còn Trúc kiếm lo liệu hai viên đạn. Hai chiếc lưỡi non mềm ẩm ướt lướt qua đá lại khiến hắn rung lên từng đợt, tay cũng ngừng cả vận động.

Khoảng một nén hương do không thể chịu được kích thích quá lớn như vậy, Lý Thiên Ngọc lũ lượt thoát cống, từng đoàn tinh binh theo đó mà chui vào cái miệng nhỏ của Mai kiếm.

Rùng mình sảng khoái một cái, Lý Thiên Ngọc quăng liền bốn nàng lên giường, phía bên trong thì Lý Thu Thủy đang ôm lấy Vu Hành Vân mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Hắn sau đó tay lưỡi đùa nghịch khiên tứ nữ thủy triều trào dâng, cũng đủ thời gian cho huynh đệ của hắn hồi sức, sau đó một phen điên loan đảo phượng đến tận nửa đêm cũng chẳng thèm ăn uống gì mà ôm chúng nữ lăn ra ngủ.

Do đó sáng sớm mới có một màn như thế này, hơi vỗ trán, bụng có chút đói, hắn nhẹ nhàng tránh thoát mấy cánh tay ngọc đang cuốn lấy, trượt ra khỏi giường, quay lại kéo chăn đắp lên sáu thân thể dụ hoặc kia, sau đó đi ra ngoài.

Tìm tới nhà bếp, tự tay chuẩn bị một phen, không lâu sau một bàn thức ăn thơm ngào ngạt xuất hiện, cũng để ý thanh tiến độ thì thấy không lâu lắm liền tiến quân tới Trù sư cấp 3 rồi.

Mang thức ăn về tới phòng, lúc này lục nữ vẫn còn ngủ mê mệt, Lý Thiên Ngọc đi tới đánh thức, chúng nữ tỉnh dậy thấy một màn như vậy lại một hồi cảm động, sau đó cùng nhau dùng bữa, chúng nữ cũng thi nhau gắp cho hắn, lại hầu rượu, bản thân cũng uống không ít.

Cơm no rượu say, hắn liền tìm tới nơi cất chứa điển tịch, tốn chút ít công phu, y sư chức nghiệp cũng tăng tới lv.7, dù khá nhiều điển tịch nhưng càng lên cao càng khó cho nên đối với tốc độ như vậy hắn cũng không thấy quá chậm.

Sau đó hắn đi tới một thạch động, phía trên chi chít khắc đầy đồ hình võ công, nhìn chăm chú một phen, hệ thống cũng ứng thanh thông báo:

- Đinh! Chúc mừng ký chủ học được Huyền cấp hạ cấp võ kỹ Thiên sơn lục dương chưởng!

- Đinh! Chúc mừng ký chủ học được Huyền cấp trung cấp võ kỹ Thiên sơn chiết mai thủ!

Lý Thiên Ngọc gật đầu, Thiên sơn lục dương chưởng là một bộ chưởng pháp chí dương, cũng chính là cách duy nhất phá giải sinh tử phù trong Thiên long thế giới, so với Hàng long thập bát chưởng thì cao hơn một bậc

Còn Thiên sơn chiết mai thủ là được Vu Hành Vân sáng tạo ra, gồm tam lộ chưởng pháp, tam lộ cầm nã thủ, có chút giống độc cô cửu kiếm ở chỗ cũng nhằm vào việc phá giải võ công trong thiên hạ.

Hắn đối với Sinh tử phù không có ý nghĩa cho nên cũng không hỏi Vu Hành Vân. Đáng nói một chút là Vu Hành Vân sau khi bị hắn tước đoạt Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn công, cũng coi như là tán công cho nên liền luyện lại từ đầu Bắc minh thần công, đồng thời cũng được hắn dạy cho Hoàng đế nội kinh.

Phiêu miễu phong cũng có không ít dược liệu, cũng đủ để hắn điều chế vài loại đan dược gia tăng công lực cho nàng.

Trở về phòng, hai nàng đang ngồi ôn lại chuyện xưa, có vẻ rất rôm ra, hắn đi tới khoác lấy eo hai người mở miệng cười nói:

- Hai nàng có chuyện gì vui vẻ như vậy!? Nói cho lão công cùng vui nào!!

- Không có, chỉ là chúng ta ôn lại chuyện tình ngày xưa khi còn ở chung với sư phụ luyện tập võ công mà thôi. - Vu Hành Vân ôn nhu nói.

- Đúng vậy! Nhớ lại ngày trước khi đó chưa phải suy nghĩ nhiều, thật vui vẻ biết bao… - Lý Thu Thủy cũng ánh mắt xa xăm thốt lên.

Lý Thiên Ngọc không nói chỉ để các nàng tựa đầu vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ về. Một lúc lâu sau, hắn mới nói:

- À! Thu Thủy! Ta nghe nói nàng có một bộ chưởng pháp gọi là Bạch hồng chưởng, có thể dạy ta được không!? - Được! Thiên Ngọc, nếu chàng thích thì ta sẽ dạy cho chàng. - Lý Thu Thủy cười khẽ nói.

- Thiên Ngọc nếu chàng muốn ta cũng sẽ dạy chàng Thiên sơn lục dương chưởng, Thiên sơn chiết mai thủ, còn có cả Sinh tử phù. - Vu Hành Vân thấy vậy cũng không thua kém nói.

Hắn nghe vậy liền nhếch miệng, hơi vỗ vỗ bả vai của nàng đồng thời nói:

- Vậy thì cũng không cần, Thiên sơn chiết mai thủ, Thiên sơn lục dương chưởng ta đều đã học được.

- Nàng bây giờ cần quan tâm là khôi phục lại võ công, mặc dù khi trước ta xóa bỏ Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn công của nàng tuy không giống như tán công làm tổn thương thân thể nhưng công lực mất hết, cho nên cần tu luyện lại từ đầu.

- Cũng được! Như vậy đi, bây giờ ta dẫn hai nàng đến một nơi. - Cười nhẹ một tiếng sau đó hắn nói.

Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh ba người biến mất trong phòng, xuất hiện trong sáng thần không gian. Hai người đều bị thất thần một đoạn thời gian, sau khi tỉnh lại nhìn về hướng hắn hoàn toàn là không thể tin được, bất quá khế ước linh hồn đã ký, còn chỗ nào là giả a!

Chúng nữ Thu nhi,Lưu Anh,Uyển Thanh,Niệm Từ, Ngữ Yên cũng đi ra, cả đám nữ nhân nghe hắn giới thiệu mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không quá đố kỵ hay ghen tị, dù sao sau này đều là tỷ muội, đều hầu hạ bên người hắn.

Làm quen một hồi, Lý Thu Thủy bất ngờ phát hiện ra Vương Ngữ Yên không ngờ lại là cháu ngoại của mình, cũng sửng sốt một trận, bất quá sau đó liền bình tĩnh, dù sao phái Tiêu Dao cũng không quá khắt khe chuyện này giống như thế nhân bên ngoài, nếu đã như vậy rồi thì nàng cũng đành chấp nhận.

Nàng muốn giữ bí mật này trong lòng, không nói với Lý Thiên Ngọc tránh gây xích mích, bất quá không nghĩ tới là hắn đối với cái bí mật này của nàng đều rõ như lòng bàn tay, mà cho dù có biết thì hắn cùng chẳng thèm quan tâm, chỉ cần bản thân hắn không cùng huyết thống với các nàng, như vậy đều được.

Sau khi học được Bạch hồng chưởng, đây cũng là một môn võ kỹ khá tốt, thu phát tùy tâm, thay đổi phương hướng tùy ý, khiến đối thủ khó lòng tránh né, uy lực cũng không tầm thường, cùng Thiên sơn chiết mai thủ đều là một môn huyền cấp trung cấp võ học.

Hai tháng thời gian, ngày thì luyện ba bộ võ kỹ mới, đêm thì cùng thất nữ cùng tứ kiếm, à ngoại trừ Mục Niệm Từ vì còn nhỏ ra cùng nhau thi triển “song tu đại pháp”, tứ kiếm và Vu Hành Vân cũng mau chóng tăng lên, Vu Hành Vân thì tu luyện lại nhưng tốc độ không chậm đã ngũ trọng, tứ kiếm thì nhỉnh hơn đạt lục trọng

Thu nhi cao nhất đã đạt tới Huyền cảnh ngũ trọng, Lưu Anh xếp thứ hai Huyền cảnh tam trọng, Vương Ngữ Yên thì có tiến bộ đạt Hoàng cảnh thất trọng, tiếp đó là tới Mục Niệm Từ đến nay đã Hoàng cảnh viên mãn.

Hôm nay, Vu Hành Vân lên tiếng triệu tập toàn bộ trên dưới Linh Thứu Cung, sau đó lên tiếng nói:

- Các ngươi có nguyện ý đi theo Đồng lão hay không!?

- Chúng thuộc hạ nguyện sống chết đi theo Đồng lão, núi đao biển lửa quyết không chối từ.

Đám nữ tử chắp tay trước ngực cao giọng đồng thanh nói xong, Vu Hành Vân hướng hắn gật đầu, trong mắt có chút hờn dỗi, dù sao chủ ý này chính là do Lý Thiên Ngọc đề ra, mặc dù đối với đám thuộc hạ này cũng một phen tình cảm không nhẹ nhưng việc hắn thu cả đám vào sáng thần không gian, không cần nói cũng biết là ý gì.

Lý Thiên Ngọc thấy vậy cười khẽ một tiếng cũng vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng sau đó liền cả đám người tiền vào Sáng thần không gian, đồng thời cũng bưng đi toàn bộ điển tịch trong cung.

Sau đó xuống núi rời đi, mục đích đương nhiên là đi làm nhiệm vụ hệ thống giao cho rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện