Trong phòng ký túc xá tối om, Mạn Nghiên đưa tay tìm kiếm vị trí của công tắc đèn, bật lên.
Cô phát hiện bóng lưng của Nhã Yến Kỳ đang nằm trên giường, vội đi đến:
“Yến Kỳ, Yến Kỳ.”
Mộng Nghiên giật mình cả kinh vì người Nhã Yến Kỳ nóng như lửa đốt.
Cô vội vực cô ấy dậy, lay nhẹ:
“Yến Kỳ, cậu sốt cao quá.
Tớ đưa cậu đi bệnh viện.”
“Không…đừng đến bệnh viện.
Tớ nằm ở đây được rồi.” Nhã Yến Kỳ thều thào nói.
Khuôn mặt cô ấy trắng bệnh, hai mắt sưng híp lại, đỏ au vì khóc nhiều.
Hai chân Nhã Yến Kỳ không khép lại được với nhau, run rẫy lên bần bật.
Bộ váy trên người cô còn bị rách toạt ở một bên ngực, trông rất thê thảm.
Mạn Nghiên không dám tưởng tượng hôm qua đã có chuyện kinh khủng gì xảy ra với Nhã Yến Kỳ nữa.
Cô nhanh chóng lấy nước ấm lau người cho Nhã Yến Kỳ, rồi thay cho cô ấy một bộ đồ mới.
Mạn Nghiên bằm một ít thịt heo trong tủ lạnh, nấu cháo cho Nhã Yến Kỳ.
Húp được vài muỗng cháo, Nhã Yến Kỳ đã tỉnh táo hơn được một chút.
Mạn Nghiên cho cô ấy uống thuốc, đến đêm thì bớt sốt.
Nhã Yến Kỳ ngồi trong một góc giường, ôm lấy Mạn Nghiên khóc thút thít:
“Mạn Nghiên, tớ không muốn sống nữa, tên Chu Diễn kia thật kinh tởm…hức…hức.”
“Yến Kỳ, không sao, có tớ ở đây rồi.”
Mạn Nghiên ôm lấy Nhã Yến Kỳ, vỗ đều đều vào vai cô ấy để trấn an.
Trong màn nước mắt dày đặc, Nhã Yến Kỳ kể cho cô nghe về tình hình đêm hôm qua, cô ấy không chỉ bị một tên cưỡng bức, mà tận hai, ba người.
Bọn chúng thay nhau hành hạ Nhã Yến Kỳ đến tận sáng mới bỏ đi.
“Nếu tớ không nghe lời Chu Diễn đến đó thì đâu phải nhục nhã như thế…huhu.
Mạn Nghiên, tớ đã gọi cho hắn ta mấy cuộc điện thoại nhưng hắn không bắt máy.”
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Ngoài an ủi cho Nhã Yến Kỳ bình tĩnh lại, Mạn Nghiên không còn biết nói gì cả.
Nhã Yến Kỳ nấc từng cơn liên tiếp, hỏi cô:
“Hôm qua Tề Diễn có làm gì cậu không? Bọn họ chuốc thuốc mê vào trong rượu, tớ nhớ chúng ta đi đến hành lang thì bị bọn họ bắt đi, vậy sao cậu lại về được?”
Mạn Nghiên nghe thấy câu hỏi của Nhã Yến Kỳ mà chua xót ở trong lòng.
Dù là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi áy náy.
Nếu hôm qua Tôn Bách Thần có thể cứu cả Nhã Yến Kỳ thì cô ấy đã không phải thê thảm như vậy.
Mạn Nghiên cũng không có đủ dũng khí kể cho Nhã Yến Kỳ nghe sự thật, cô đành nói dối mình may mắn được một nhân viên dọn dẹp trong quán bar phát hiện, cứu đi.
Nhã Yến Kỳ ôm lấy Mạn Nghiên ngủ thiếp đi.
Cả đêm cô nằm trên giường, ngủ cùng với Nhã Yến Kỳ.
Mạn Nghiên thi thoảng tỉnh dậy, lấy khăn lau mặt, lau người cho cô ấy.
Sáng hôm sau Nhã Yến Kỳ vẫn còn mệt, cả người đau nhức đến mức không muốn rời khỏi giường.
Mạn Nghiên không yên tâm, muốn xin nghỉ ở nhà chăm sóc, nhưng cô ấy từ chối.
Bọn họ sắp thi cuối kỳ, Nhã Yến Kỳ không muốn làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của Mạn Nghiên.
Cô ấy hiểu rõ nhà Mạn Nghiên không khá giả gì, mỗi tháng còn phải đi làm thêm, trang trải học phí và gửi tiền về quê phụ giúp gia đình, cực khổ đã đủ trăm bề.
Mạn Nghiên vẫn hay đi xe buýt đến trường.
Sáng nay xe buýt đông hơn mọi ngày, cô chen chân mãi mới vào được bên trong.
“Xuống bớt đi, chờ chuyến sau.” Nhân viên soát vé hô to, đuổi bớt vài người ở trên xe xuống.
Mạn Nghiên sợ trễ học, bấm bụng cố liều ở lại.
Cũng may một vài người ở đằng trước đi xuống, nên bên trong xe mới dễ thở hơn một chút.
Chỗ ngồi sớm đã đầy người, cô chật vật tìm chỗ đứng và một chỗ để bám tay cho chắc.
Mọi người san sát lại với nhau, tạo cảm giác ngộp thở nặng nề.
Đột nhiên người ở đằng sau luồn tay ôm lấy eo của Mạn Nghiên.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay hắn đang lân la lên ngực cô, bóp nhẹ.
Cô giật mình, chộp lấy tay hắn đẩy ra.
Ai ngờ người đàn ông kia dùng cả hai tay, ôm lấy vai Mạn Nghiên.
Hắn táo bạo cúi xuống, cắn nhẹ vào má cô:
“Phản ứng yếu ớt như vậy, nếu em gặp một tên biến thái khác sẽ thế nào đây?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mạn Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là Tôn Bách Thần, mà làm cô sợ phát khiếp.
Nhưng hắn ở trên xe buýt này làm gì chứ? Vốn dĩ khu nhà của Tôn Bách Thần ngược hướng với ký túc xá, hơn nữa hắn không phải loại thiếu tiền phải đi xe buýt.
Ở nhà hắn có cả bộ sưu tầm siêu xe, Mạn Nghiên còn nhớ hắn thường lái chiếc Bugatti triệu đô đi dạy học nữa mà.
“Nếu sau này gặp tên biến thái nào trên xe thì nhanh chóng đạp vào chân hắn, dùng cùi chỏ tay, thục được vào chỗ nào cứ thục.
Sau đó phải hét toáng lên tạo sự chú ý, biết chưa?”
“Vâng.”
Người ở xung quanh chật kín, tiếng ồn ào của các phương tiện giao thông vào buổi sáng lại lớn, nên không ai để ý đến hành động của hai người.
Xe buýt chạy một lúc đã đến trạm dừng gần trường.
Tôn Bách Thần đeo khẩu trang vào, cả khuôn mặt hắn được bịt kín mít cùng với đôi kính và chiếc nón lưỡi trai đen.
Hắn kéo Mạn Nghiên xuống khỏi xe, đi vào bên trong trường.
“Thầy, sao hôm nay thầy lại đi xe buýt?”
“Hừ, nếu tôi không bám theo, em có chắc mình sẽ bình an đến được trường?”
Tôn Bách Thần hạ thấp giọng, âm vang toát lên mùi vị nguy hiểm.
Mạn Nghiên kinh ngạc, giương đôi mắt tròn xoe ra nhìn hắn.
Cô phát hiện bóng lưng của Nhã Yến Kỳ đang nằm trên giường, vội đi đến:
“Yến Kỳ, Yến Kỳ.”
Mộng Nghiên giật mình cả kinh vì người Nhã Yến Kỳ nóng như lửa đốt.
Cô vội vực cô ấy dậy, lay nhẹ:
“Yến Kỳ, cậu sốt cao quá.
Tớ đưa cậu đi bệnh viện.”
“Không…đừng đến bệnh viện.
Tớ nằm ở đây được rồi.” Nhã Yến Kỳ thều thào nói.
Khuôn mặt cô ấy trắng bệnh, hai mắt sưng híp lại, đỏ au vì khóc nhiều.
Hai chân Nhã Yến Kỳ không khép lại được với nhau, run rẫy lên bần bật.
Bộ váy trên người cô còn bị rách toạt ở một bên ngực, trông rất thê thảm.
Mạn Nghiên không dám tưởng tượng hôm qua đã có chuyện kinh khủng gì xảy ra với Nhã Yến Kỳ nữa.
Cô nhanh chóng lấy nước ấm lau người cho Nhã Yến Kỳ, rồi thay cho cô ấy một bộ đồ mới.
Mạn Nghiên bằm một ít thịt heo trong tủ lạnh, nấu cháo cho Nhã Yến Kỳ.
Húp được vài muỗng cháo, Nhã Yến Kỳ đã tỉnh táo hơn được một chút.
Mạn Nghiên cho cô ấy uống thuốc, đến đêm thì bớt sốt.
Nhã Yến Kỳ ngồi trong một góc giường, ôm lấy Mạn Nghiên khóc thút thít:
“Mạn Nghiên, tớ không muốn sống nữa, tên Chu Diễn kia thật kinh tởm…hức…hức.”
“Yến Kỳ, không sao, có tớ ở đây rồi.”
Mạn Nghiên ôm lấy Nhã Yến Kỳ, vỗ đều đều vào vai cô ấy để trấn an.
Trong màn nước mắt dày đặc, Nhã Yến Kỳ kể cho cô nghe về tình hình đêm hôm qua, cô ấy không chỉ bị một tên cưỡng bức, mà tận hai, ba người.
Bọn chúng thay nhau hành hạ Nhã Yến Kỳ đến tận sáng mới bỏ đi.
“Nếu tớ không nghe lời Chu Diễn đến đó thì đâu phải nhục nhã như thế…huhu.
Mạn Nghiên, tớ đã gọi cho hắn ta mấy cuộc điện thoại nhưng hắn không bắt máy.”
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Ngoài an ủi cho Nhã Yến Kỳ bình tĩnh lại, Mạn Nghiên không còn biết nói gì cả.
Nhã Yến Kỳ nấc từng cơn liên tiếp, hỏi cô:
“Hôm qua Tề Diễn có làm gì cậu không? Bọn họ chuốc thuốc mê vào trong rượu, tớ nhớ chúng ta đi đến hành lang thì bị bọn họ bắt đi, vậy sao cậu lại về được?”
Mạn Nghiên nghe thấy câu hỏi của Nhã Yến Kỳ mà chua xót ở trong lòng.
Dù là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi áy náy.
Nếu hôm qua Tôn Bách Thần có thể cứu cả Nhã Yến Kỳ thì cô ấy đã không phải thê thảm như vậy.
Mạn Nghiên cũng không có đủ dũng khí kể cho Nhã Yến Kỳ nghe sự thật, cô đành nói dối mình may mắn được một nhân viên dọn dẹp trong quán bar phát hiện, cứu đi.
Nhã Yến Kỳ ôm lấy Mạn Nghiên ngủ thiếp đi.
Cả đêm cô nằm trên giường, ngủ cùng với Nhã Yến Kỳ.
Mạn Nghiên thi thoảng tỉnh dậy, lấy khăn lau mặt, lau người cho cô ấy.
Sáng hôm sau Nhã Yến Kỳ vẫn còn mệt, cả người đau nhức đến mức không muốn rời khỏi giường.
Mạn Nghiên không yên tâm, muốn xin nghỉ ở nhà chăm sóc, nhưng cô ấy từ chối.
Bọn họ sắp thi cuối kỳ, Nhã Yến Kỳ không muốn làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của Mạn Nghiên.
Cô ấy hiểu rõ nhà Mạn Nghiên không khá giả gì, mỗi tháng còn phải đi làm thêm, trang trải học phí và gửi tiền về quê phụ giúp gia đình, cực khổ đã đủ trăm bề.
Mạn Nghiên vẫn hay đi xe buýt đến trường.
Sáng nay xe buýt đông hơn mọi ngày, cô chen chân mãi mới vào được bên trong.
“Xuống bớt đi, chờ chuyến sau.” Nhân viên soát vé hô to, đuổi bớt vài người ở trên xe xuống.
Mạn Nghiên sợ trễ học, bấm bụng cố liều ở lại.
Cũng may một vài người ở đằng trước đi xuống, nên bên trong xe mới dễ thở hơn một chút.
Chỗ ngồi sớm đã đầy người, cô chật vật tìm chỗ đứng và một chỗ để bám tay cho chắc.
Mọi người san sát lại với nhau, tạo cảm giác ngộp thở nặng nề.
Đột nhiên người ở đằng sau luồn tay ôm lấy eo của Mạn Nghiên.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay hắn đang lân la lên ngực cô, bóp nhẹ.
Cô giật mình, chộp lấy tay hắn đẩy ra.
Ai ngờ người đàn ông kia dùng cả hai tay, ôm lấy vai Mạn Nghiên.
Hắn táo bạo cúi xuống, cắn nhẹ vào má cô:
“Phản ứng yếu ớt như vậy, nếu em gặp một tên biến thái khác sẽ thế nào đây?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mạn Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là Tôn Bách Thần, mà làm cô sợ phát khiếp.
Nhưng hắn ở trên xe buýt này làm gì chứ? Vốn dĩ khu nhà của Tôn Bách Thần ngược hướng với ký túc xá, hơn nữa hắn không phải loại thiếu tiền phải đi xe buýt.
Ở nhà hắn có cả bộ sưu tầm siêu xe, Mạn Nghiên còn nhớ hắn thường lái chiếc Bugatti triệu đô đi dạy học nữa mà.
“Nếu sau này gặp tên biến thái nào trên xe thì nhanh chóng đạp vào chân hắn, dùng cùi chỏ tay, thục được vào chỗ nào cứ thục.
Sau đó phải hét toáng lên tạo sự chú ý, biết chưa?”
“Vâng.”
Người ở xung quanh chật kín, tiếng ồn ào của các phương tiện giao thông vào buổi sáng lại lớn, nên không ai để ý đến hành động của hai người.
Xe buýt chạy một lúc đã đến trạm dừng gần trường.
Tôn Bách Thần đeo khẩu trang vào, cả khuôn mặt hắn được bịt kín mít cùng với đôi kính và chiếc nón lưỡi trai đen.
Hắn kéo Mạn Nghiên xuống khỏi xe, đi vào bên trong trường.
“Thầy, sao hôm nay thầy lại đi xe buýt?”
“Hừ, nếu tôi không bám theo, em có chắc mình sẽ bình an đến được trường?”
Tôn Bách Thần hạ thấp giọng, âm vang toát lên mùi vị nguy hiểm.
Mạn Nghiên kinh ngạc, giương đôi mắt tròn xoe ra nhìn hắn.
Danh sách chương