- Cô đây là… - Hoàng Tuyết Nhu rất là nghi ngờ nhìn về phía Emily, bí mật nhéo nhéo tay Kiko, truyền âm nói:
- Rốt cuộc là thế nào? Cả hai người vừa mới từ phòng tên kia đi ra hả? Chẳng phải đã thống nhất từ mấy năm trước rồi hay sao?
“Thống nhất” ở đây là nhắc tới một hiệp định bí mật của hai cô gái, đó chính là chiến thuật ngăn chặn Trần Nam “thu” thêm phòng nhì phòng tam phòng tứ gì đó. Các nàng sinh ra và lớn lên trên đại lục Quân Vương, cái tư tưởng đàn ông tam thê tứ thiếp rất khó thay đổi, dù bây giờ Trần Nam có thu thêm vài mỹ nữ nữa, các nàng cũng chỉ biết hờn dỗi hắn rồi thôi chứ biết làm thế nào? Chẳng nhẽ lại từ bỏ? Sau đó cho tên kia sống sung sướng với tình địch? Hoặc là bày các trò bi thiết, làm đôi cẩu nam nữ kia ăn năn cả đời?
Nói chung, gặp tình huống máu chó này thì khó xử lắm, vì vậy hai nàng đã tự thỏa thuận ngầm, cố gắng tách biệt Trần Nam khỏi tất cả các mỹ nữ, mà cứ mỹ nữ nào đề cập đến hắn thì cố gắng làm xấu hình tượng tên kia đi, cho người ta hết cả hứng thú với hắn! Quả nhiên, chiến thuật này đã thành công mỹ mãn, điển hình chính là Noya Hà, ngoài ra còn có vài mỹ nữ trong hoàng gia Âu Tiên. đã bị các nàng ngăn cản.
Nếu Trần Nam nghe được cái hiệp nghị này của hai cô bé nhà mình, không biết hắn sẽ nghĩ gì? Cảm thán? Cười? Hay khóc? Xem ra đàn bà trên Trái Đất hay nói xấu đàn ông nhà mình cũng là có lý do nha!
Kiko thấy Hoàng Tuyết Nhu kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào Emily, Kiko đành cười khổ giải thích:
- Em cũng đã cố ngăn cản rồi đó chứ! Nhưng mà… Thôi không sao đâu, hình như chị Emily cũng không thích anh Nam lắm, không cần quá lo đâu!

- Cái gì mà không cần lo? – Hoàng Tuyết Nhu nhảy dựng lên:
- Em nhìn cho kỹ đi! Cô ta có cái bộ dáng gì? Ngực lớn như vậy, thân hình… không ngờ lại mặc loại đồ bó kia, lộ hết ra rồi! Em nhìn cô ta có giống con hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông hay không? Tên kia thì em biết rồi đó! Để hắn tiếp xúc với cô ta thì đúng là tai họa! Không được!
Không thể không nói, trực giác của phụ nữ đúng là đáng sợ, vừa mới nhìn qua Emily đã biết đó là tai họa. Chỉ là… hình như nàng nhận ra hơi muộn rồi!
Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Emily có hơi lệch lạc giới tính một chút, nhưng thực sự nàng cũng là một nữ sĩ, lẽ nào trực giác không nhạy? Nhìn cái ánh mắt kiêng kỵ kia, lại còn cái thái độ thì thà thì thụt với Kiko nữa! Trong lòng Emily như bị kiến bò, ngứa ngáy vô cùng. Lại còn cái tầm mắt nữa chứ, hết trèo lên lại trèo xuống trên thân thể nàng, không biết thế là bất lịch sự hay sao?
Trên hết, lý do làm Emily thấy khó chịu nhất, đó chính là việc bộ ngực của Hoàng Tuyết Nhu đang áp lên trên tay của Kiko!
Mẹ… chỗ đó nhẽ ra phải của ta nha!
Hoàng Tuyết Nhu giờ phút này đang ghen tỵ và kiêng kỵ với dáng người của Emily, nhưng nàng đâu có biết “địch thủ” cũng đang ghen tỵ với thân phận của nàng chứ?
- Xin chào! Tôi là Emily Morgan! Rất hân hạnh được làm quen! – Trong lòng nghĩ thì nào thì nghĩ, nhưng lễ nghĩa vẫn nên giữ cho đầy đủ. Emily chủ động vươn tay ra, muốn làm quen một chút.
Hoàng Tuyết Nhu hơi ngẩn ra đó, mất vài giây mới nhớ được bắt tay là một động tác làm quen phổ biến ở Quyền Hoàn. Nàng hơi do dự một chút rồi vươn tay ra bắt, mở miệng giới thiệu:
- Hoàng Tuyết Nhu!
Lễ nghĩa đã đủ, nhưng hai cô gái kia vẫn chưa buông tay nhau ra, hai đôi mắt như tóe lửa nhìn đối phương, không biết ma sát này đã tạo ra được nhiệt lượng bao nhiêu rồi.
Bắt tay chán chê, Hoàng Tuyết Nhu chợt hỏi một câu vu vơ:
- Cô Emily thật sự rất diễm lệ, không biết đã có chàng bạch mã vương tử nào lọt vào mắt xanh của cô hay chưa?
Emily nhìn thẳng vào ánh mắt kiêng kỵ của nàng, lại liếc liếc qua Kiko, cuối cùng cũng có thể hiểu được cô nàng này đang nghĩ cái gì.

Mẹ kiếp, chẳng phải là sợ mình dây dưa gì với tên khốn kia hay sao?
Hừ, không biết tên đó có mị lực gì mà lại khiến cô chấp nhận tự ủy thân như vậy? Tu vi tầng bốn nha! Ở đại lục này thì tu vi đó có thể làm nghiêng đảo một đất nước rồi.
Nhưng không sao, tên đó… rồi cũng sẽ phải trả giá, sớm thôi!
Emily thầm cười lạnh một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, trêu tức nói:
- Người ta gọi tôi là Hắc Quả Phụ, cô nghĩ chàng hoàng tử nào sẽ đủ bản lĩnh để chinh phục đây?
- Hắc Quả Phụ? Là sao? – Hoàng Tuyết Nhu có vẻ hơi ngơ ngác.
- Là một con nhện cái, sau khi thân thiết với nhện đực xong thì ăn thịt nó để bồi dưỡng bản thân! Cô… hiểu rồi chứ?
Hoàng Tuyết Nhu lại phải mất một lúc mới hiểu hết nghĩa của lời này, dù sao nàng cũng không thông tiếng nước ngoài, cần có đạo cụ phiên dịch nha.
Vừa mới hiểu ra, Hoàng Tuyết Nhu đã hoảng sợ trợn tròn mắt, thái độ lại càng trở nên kiêng kỵ, chân cũng hơi lui lại một bước:
- Như thế… có quá độc ác không?
- Độc ác à? – Emily rất đắc ý khi thấy vẻ mặt hoảng hốt của Hoàng Tuyết Nhu, ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói:
- Đàn ông trên đời này chẳng có tên nào là tốt! Chẳng nhẽ còn phải bị động ngồi chờ bọn chúng phản bội mình hay sao? Chi bằng chủ động cho bọn chúng xuống địa ngục hết, vậy là thế giới này sẽ trong sạch thôi! Hừ… những tên mà Emily này giết đi, có kẻ nào không phải là đã có người thương nhớ, nhưng lại phụ bạc bọn họ để chạy theo dục vọng chứ?
Hoàng Tuyết Nhu giật thót cả mình, tưởng tượng đến cảnh cô nàng kia quyến rũ Trần Nam, sau đó ngồi nhai xương hắn rau ráu như nhai bắp cải… Không được, không thể để chuyện đó xảy ra được!
Tuy rằng Trần Nam cũng là một kẻ háo sắc, cũng có tính phong lưu, nhưng hắn vẫn luôn đối tốt với Hoàng Tuyết Nhu nha! Nàng có muốn trăng trên trời thì Trần Nam cũng sẽ tìm cách hái xuống cho nàng! Hoàng Tuyết Nhu không thích hắn có thêm cô gái nào khác là vì tính ích kỷ của phụ nữ, nhưng bảo người ta giết hắn vì cái tội đó thì nhất quyết không được! Bởi ở cái xã hội này, Trần Nam làm thế là chẳng có gì sai trái cả.

Móa… nghĩ linh tinh cái gì vậy? Hoàng Tuyết Nhu tự mắng mình vô ý vô tứ, cố nở nụ cười gượng gạo:
- Thật ra… không phải cứ như vậy đều là xấu xa…
- Đã từng có rất nhiều người phụ nữ ngu ngốc nghĩ như vậy! – Emily chợt ngắt lời:
- Cho đến khi bị phụ tình, kẻ kia đi mất thì họ mới bớt ngu đi được. Nhưng có nhận ra thì cũng đã muộn, cuộc đời họ đã đi vào vực thẳm mất rồi!
Hoàng Tuyết Nhu trợn trừng mắt lên, gằn giọng nói:
- Cô nói ai ngu ngốc?
- Ồ! – Emily cười khúc khích, trong lòng lại bất mãn thái độ của Hoàng Tuyết Nhu. Trước nay ai dám trợn mắt với nàng chứ:
- Tôi nói ai thì có liên quan gì đến cô đâu? Phải chăng cô cũng quen một tên đàn ông nào như thế? Vì vậy nên tự mình hiểu lấy mình rồi sao? Vậy thì cho tôi xin lỗi nha, tôi lỡ miệng!
Đúng là ba người phụ nữ mà họp nhau là thành cái chợ! Hoàng Tuyết Nhu và Emily vừa nhìn nhau đã không hợp mắt. Bởi hai người đều là loại kiêu ngạo, đều không thích nói lý, đều tự ình là đúng. Quan trọng, Hoàng Tuyết Nhu dù bề ngoài tưng tửng một tý nhưng bản chất lại rất truyền thống, còn cô nàng Emily này lại là một “dân chơi” thứ thiệt, bốc lửa và hừng hực tâm huyết. Cổ và kim… vốn rất là khó giao hòa a!
Tình thế đã trở nên căng thẳng hơn, lại thêm Kiko đứng bên cạnh bối rối khuyên can, cuối cùng ba người loạn thành một đoàn. Về sau, vẫn là Kiko dùng thực lực mạnh mẽ kéo Hoàng Tuyết Nhu vào phòng, lại cười xin lỗi Emily, cuộc mâu thuẫn với lý do chẳng đâu vào đâu này mới kết thúc.
Nhìn bóng dáng hai cô gái kia biến mất sau cánh cửa, Emily chợt nở một nụ cười đầy quỷ dị, cánh tay búp măng kia cũng đã lập lòe hàn quang, hình như giấu diếm một thứ sát khí sắc bén nào đó. Cô nàng xoay lưng bước đi, trở về căn phòng đã được chuẩn bị đầy đủ ình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện