Trần Nam lượn lờ một vòng, cuối cùng cũng tìm đến được phòng điều khiển, cũng là phòng chỉ huy theo lời của Emily. Căn phòng này cũng không rộng rãi gì cho cam, phía trước chỉ có một cái bàn máy đầy nút bấm, thiết kế có vẻ hơi thô sơ, đơn giản chứ không hiện đại như Trần Nam vẫn nghĩ. Ừ, phía trước có một cái bồn nước nhỏ, làm nhiệm vụ của màn hình, phản ánh mọi cảnh tượng xung quanh nơi này.
- Tàu ngầm? – Trần Nam ngạc nhiên thốt lên. Đây rõ ràng là một chiếc tàu ngầm được phát triển dựa trên cơ sở pháp bảo. Rõ ràng nhất chính là cái thiết kế thô sơ này, chỉ nhìn qua đã biết điêu khắc và lắp ráp bằng tay, không hề có một thứ máy móc nào can thiệp. Cả cái bồn nước kia cũng là pháp bảo đặc biệt, hình như là lưu ảnh bồn thì phải. Những thứ luyện khí cấp cao thế này vốn là đồ đặc sản của Quyền Hoàn, Âu Tiên không có nha!
Tán thưởng thì tán thưởng, Trần Nam vẫn tập trung quan sát cảnh tượng bên ngoài. Chỉ thấy con tàu này có hình một con nhện biển khổng lồ, nhưng các chân đều bị rút lại hết bên trong, thân tàu thì đang chìm dưới đáy bùn biển sâu, không có một chút khí tức nào. Không gian xung quanh hình như cũng hơi tối, nhưng nhờ có một con cá điện ngủ bên cạnh, Trần Nam vẫn có thể nhìn thấy một hai.
Liếc qua cái bàn điều khiển tràn ngập nút bấm kia, Trần Nam chợt cười khẩy một cái, rất là cẩn thận sờ mó nhẫn không gian một lúc lâu. Hiện giờ tu vi hắn thấp quá, may mà nhẫn không gian này đã gắn liền với hắn rất lâu, thấm nhuần năng lượng của hắn nên mới dùng được, không gặp tình trạng như Hoàng Tuyết Nhu lúc trước. Tuy nhiên lấy đồ trong nhẫn cũng khó khăn hơn nhiều, không quá như ý.
Mất cả nửa giờ, Trần Nam mới lấy ra được một vật hình tròn, rõ ràng là cái đạo cụ phiên dịch của hắn. Lần trước đã làm được ba cái, ba người mỗi người một cái, trong này có đầy đủ ngôn ngữ của sáu quốc gia lớn trên Sinh Tồn Tinh, tiếng Thiên Đức cũng là một trong số đó nha.
Lần mò đến nút thứ hai dòng đầu tiên, Trần Nam bắt đầu chú ý vào chữ nghĩa ghi liền với đó.
Auf?
Theo phiên dịch từ tiếng Thiên Đức thì đó có nghĩa là “Lên”, xem ra đây là nút làm tàu nổi lên, cô ta không lừa mình nha!

Trần Nam ấn tít một cái, quả nhiên, con tàu hơi rung động một chút, chân nhện mọc ra, chống xuống mặt bùn rồi bật mạnh lên, giống như bay vụt lên mặt nước vậy.
Trần Nam không đề phòng kịp, bị con tàu dao động làm nghiêng trái rồi nghiêng phải, lăn lốc lốc như con lật đật, cả người đau điếng. Cuối cùng, khi mà hắn vừa tìm ra được một chỗ bám víu thì cái dao động khốn kiếp này lại dừng lại, làm hắn bực bội một phen.
Nhảy tới xem cái bồn nước, Trần Nam gật đầu hài lòng, hiện giờ con tàu này đã nổi sát mặt nước, có thể nhìn thấy được cả bầu trời trong xanh, cả những con tàu xa hoa ngoài kia nữa, xem ra, đây chính là vị trí gần bến cảng rồi, mình chỉ cần lên bờ, sau đó kiếm một chỗ yên tĩnh hồi phục tu vi… Ơ, không được! Bé Nhu và Kiko thì làm sao bây giờ? Không thấy mình, chắc hai cô bé đó lo lắng lắm…
Thôi kệ bà, cứ ra khỏi đây cái đã, xem nào… nút thứ nhất dòng thứ ba, màu đỏ…
Vãi c*t!
Trần Nam tý nữa thì chửi ầm lên.
Zerstörung! Biết nó có cái nghĩa gì không?
Là nút hủy diệt đó!
Mẹ kiếp! Đúng là đồ điên, cái tàu này không biết là pháp bảo cấp độ nào, nhưng chắc chắn là không thấp, ấn hủy diệt xong thì chỉ có nước cả hai cùng banh xác! Mẹ kiếp, con bé kia đúng là điên thật rồi, may mà mình đề phòng, nếu không…
Trần Nam xoa mồ hôi lạnh trên trán, quyết tâm bỏ qua nút màu đỏ kia, lần mò các nút khác.
Offene Tür!
Đây rồi, từ này có nghĩa là mở cửa! Trần Nam nhìn nó có màu lam, có lẽ không phải nút nguy hiểm như màu đỏ kia, hắn ngay lập tức ấn vào, không chút do dự.
Ketttt!
Quả nhiên, Trần Nam đã đoán đúng, con tàu ngầm này cũng không quá phức tạp nha. Chỉ thấy căn phòng này đột nhiên tách đôi ra, nửa trên trần nhấc lên làm nước tràn vào trong, cửa phòng chỉ huy cũng đóng chặt lại để không cho nước tràn vào các khoang khác. Trần Nam nhảy ùm một cái vào trong nước, tay chân khua vài cái đã nổi lên trên bờ, lại được ngắm bầu trời trong xanh, xinh đẹp.
- Trăng hôm nay thật là tròn nha…
Trần Nam nhìn vầng trăng như cái lưỡi liềm trên trời, cảm thán một câu, quên béng vừa rồi vẫn còn thấy trời trong xanh, nước long lanh như thế nào.

Liếc mắt xung quanh, chỉ thấy một con tàu xa hoa đang nhằm về phía mình, hướng đi là về đất liền. Trần Nam vui mừng né sang một bên, sau đó bám vào thành tàu, thoăn thoắt trèo lên như kẻ trộm chuyên nghiệp vậy.
Trên con tàu này cũng khá là nhộn nhịp, chỉ là mọi hoạt động đều diễn ra bên trong hội trường xa hoa kia. Hình như ở giữa tàu còn xây theo kiểu biệt thự ba bốn tầng, có đủ các loại hình giải trí và dịch vụ.
Trần Nam thì chả ham những cái đó, chỉ núp vào một bên và chờ đợi giờ cập bến. Chẳng qua… đôi tai của hắn lại nghe được thứ âm thanh “kiều mị” nào đó. Hình như là đứa con gái đang ra vẻ phản kháng, nhưng thực tế lại mời chào người ta tiến thêm bước nữa… Chuyện nhà người ta, Trần Nam cũng chẳng tiện xen vào, vì thế đành bịt tai chạy sang chỗ khác cho rảnh nợ.
Con tàu này chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cập vào bến cảng đồ sộ nơi này. Trần Nam giờ đây tu vi đã khôi phục được xíu, nhưng cũng chẳng mạnh đến đâu, hắn không dám nhảy từ trên cao xuống nên chỉ đành xếp hàng, trà trộn trong đám người kia. Nhưng hình như… hắn không biết là mình rất bắt mắt thì phải? Ở cái đất nước Thiên Đức này, người da trắng chiếm tới 98%, còn các chủng tộc khác thì chỉ có làm kẻ dưới, hoặc là có vài ông thương nhân Triều Ly, đại sứ Triều Ly mới có da vàng mà thôi.
Có một sự thật hơi phũ phàng, người Thiên Đức không quá thoải mái với các chủng tộc khác!
Trần Nam thì không biết, hắn khá mờ mịt với văn hóa nơi đây, trong đầu lại đang tràn ngập ý nghĩ muốn tìm một chỗ ổn định mà quên mất các kinh nghiệm ứng xử thường ngày. Đáng thương a… tâm lý đã rối loạn thì còn làm với ăn cái gì nữa?
- Đứng lại! – Một người mặc đồng phục quân đội chặn Trần Nam lại, mặt nghiêm khắc nói:
- Thân phận của anh là gì? Tại sao lại trà trộn trong những người này?
- Hả? – Trần Nam ngơ ngác nói, trong đầu lại đang mắng mình ngu xuẩn, vừa nãy không để ý lắm về tình huống xung quanh, còn chưa suy xét gì đã hành động thế này! Aiz, đúng là anh minh một đời, ngu xuẩn một phút a…
- Xin lỗi! Nếu cậu không nói rõ lai lịch của mình, tôi có quyền bắt giam cậu vì lý do nghi ngờ cậu là gián điệp hoặc tội phạm vượt biên! Cậu đi theo tôi! – Người đàn ông cứng rắn nói.
Trần Nam thầm kêu khổ trong lòng, hô to đen đủi quá. Không ngờ chỉ vì sai lầm nhất thời mà rắc rối khôn cùng tới mức ấy!
Đang suy nghĩ nên làm thế nào, Trần Nam chợt trố mắt ra đó, mặt tím như cà, suýt nữa thì cười phì ra tiếng.
Chỉ thấy người đàn ông còn ra vẻ nghiêm nghị vừa rồi sắc mặt đại biến, méo xệch cả miệng, hai “chân trước” đã chạm đất, dùng tư thế cả bốn chân đạp một cái, phi thẳng sang bên phải. Bởi bên trái ông ta lúc này là cả một đoàn người đang xếp hàng, nhảy sang đó là cực kỳ không sáng suốt.
Nhưng bên phải cũng đâu có ngon lành gì hơn, bên đó chính là hướng xuống biển a! Người đàn ông tạo thành một đường hypebol xinh đẹp. Những tưởng có thể tiếp nước an toàn, ngờ đâu, một con sóng vô duyên ập vào bờ, sau đó rút đi làm lộ ra cả một thềm đá lởm chởm.
Người đàn ông đang chắp tay chúc xuống, định làm một cú tiếp nước tiêu chuẩn, đột nhiên thấy cái bờ đá kia, sắc mặt hắn trắng bệch ra như tờ giấy, tay chân khua khoắng loạn xạ hy vọng bắt được sợi dây hay cái gì đại loại thế…
Rất may cho hắn, bên dưới kia có một người đàn ông thật “tốt bụng”, vô cùng “tốt bụng”, người đã dũng cảm lao ra, dùng cả cái bụng nặng bằng nửa thân thể mình để đỡ cho hắn. Hai người tiếp xúc thân mật, miệng dán với nhau, tạo nên một tình cảnh đầy tình cảm, âu yếm đầy lưu luyến giữa hai người đàn ông hữu tình…

Trần Nam còn đang cười nhạo người đàn ông kia, kiếm đường chuồn lẹ thì đột nhiên thấy thân thể mình vọt đi, sau lưng đau đau. Trong cái khoảnh khắc ấy, Trần Nam như nhìn được những ánh mắt cười nhạo của đám người xung quanh, thật là giống ánh mắt nhìn người đàn ông vừa rồi… Quả báo… đúng là quả báo a!
Từ phía sau, một người trùm kín đầu bằng mũ len, giống hệt mấy tên cướp ngân hàng thời hiện đại đang vác một cái ván lướt trên vai, phi hùng hục về phía trước. Trần Nam rất ngáo, lại dám cười nhạo người đàn ông kia mà không để ý tình hình xung quanh, cuối cùng bị hắn húc phải, sau đó kéo theo bước chạy của hắn luôn.
AAAAAAA…
Âm thanh kêu gào xa dần, xa dần, sau đó ùm một cái, lao mạnh xuống biển. Trần Nam thấy đầu óc mình choáng váng, nhưng tay vẫn cố sống cố chết bám lấy tấm ván kia. Người đàn ông không thèm để ý Trần Nam, chỉ dựng cái buồm mini đánh phật một cái, gió biển kết hợp với cánh buồm tạo động lực cho tấm ván lướt đi trên sóng, lao băng băng ra biển.
Trần Nam đột nhiên cay cú vô cùng, không hiểu sao hôm nay mình đen đủi dữ dội, gặp hết cái nhọ này đến cái nhọ kia. Hắn chật vật mãi mới bò lên được cái ván kia, bực tức kéo một phát, người đàn ông bịt mặt không để ý, bị hắn kéo rơi tùm xuống biển, nước bắn tung tóe.
Trần Nam thở hồng hộc bò lên trên tấm ván, bẻ nghoéo cái buồm kia đi, coi cái ván lướt sóng như một cái phao, nằm lên đấy rồi lấy tay chèo lại về bờ, trong lòng chửi bới tên “cướp ngân hàng” khốn nạn kia cả ngàn lần.
Lại một lần nữa bước lên bờ, Trần Nam cảnh giác hơn nhiều rồi. Đợi mãi đến thời điểm đổi ca sáng, nhân viên bảo an nơi đây hơi lơ là, hắn nhanh chóng leo trèo đủ kiểu, nhằm trà trộn vào trong thành thị đằng trước!
- Hắn! Là hắn đó! Bắt lấy hắnnnn.
Một âm thanh cao vút đến vài triệu dexiben làm đôi tai khốn khổ của Trần Nam suýt nữa bạo tạc. Hắn hoảng sợ quay đầu sang, chỉ thấy một ngọn núi thịt khổng lồ, ít nhất cũng cao hơn hai mét đang nhảy rầm rập lên nền đất, đôi mắt u oán nhìn hắn, khiến hắn nổi hết cả da gà da vịt. Trần Nam không nói hai lời, cắm đầu chạy trối chết, nước mắt ủy khuất đã lập lòe bên mi…
Con mẹ nó… tao thật quá uất ức mà… sao lại như thế này? Mẹ nó… tao đã làm gì nên tội mà nhọ thế này…..
Ở phía sau, cục núi thịt kia đang nhảy rầm rập lên báo động, đám bảo an cũng phải vừa nghiêng ngả vừa chạy đến, sau đó dáo dác nhìn xung quanh. Cái âm thanh to đùng kia vẫn đang tra tấn cái thân khốn khổ của họ:
- Bắt hắn lạiiiiiii! Hắn đã xâm phạm tôi, sau đó cướp ván buồm chạy mất! Nếu hắn chịu trách nhiệm thì thôi, tiểu thư đây ủy khuất gả cho hắn! Còn nếu hắn dám nói không thì cứ bắt giam hắn vào ngục, phán tội cưỡng dâm cho ngồi rũ tù! Từ nay khỏi phải làm hại đời ai khác nữa… Bắt lấy hắn nhanh lênnnnn.
Trần Nam mặt mũi đen thui, lệ rơi đầy mặt nhưng vẫn không dám đứng lại giải thích! Đúng là… đúng là con mẹ nó quá nhọ! Số đào hoa đáp không đúng chỗ a… mị lực áp dụng nhầm người a… Hu hu… Nhu thân yêu đang ở đâu? Anh nhớ em lắm… hu hu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện