Ồ! Cậu không biết về chuyện của Shien sao? Phải chăng cậu là người mới xuất hiện? Tôi nhớ khoảng hai vạn năm trước, chuyện này vẫn còn được lưu truyền cơ mà! – Joe Winsor nghi hoặc nhìn Trần Nam, sau đó lại bồi thêm một câu:
- Nếu tôi có mạo phạm gì thì cho tôi xin lỗi!
Trần Nam mỉm cười, lắc đầu rất là tiêu sái, miệng chém gió vù vù không biết ngượng, làm Hoàng Tuyết Nhu bên cạnh có cảm giác gió lùa đến rùng mình:
- Ờ… tôi tính ra cũng mới có một vạn tuổi chứ bao nhiêu đâu…
“Quá ghê tởm!”
Mi một vạn tuổi? Vậy tiểu thư đây chẳng phải là lão quái vật một vạn linh hai tuổi à? Khốn kiếp! Không biết xấu hổ!
Hoàng Tuyết Nhu ngồi bên cạnh đã đỏ hồng cả mặt, bí mật bấu mạnh vào sau lưng Trần Nam một cái, làm hắn suýt nữa thì la hoảng lên.
Joe Winsor hình như cũng không quá để tâm đến vấn đề tuổi tác này, chỉ cười nhẹ kể lại truyền thuyết của sáu Samurai năm xưa.
Kể đến đoạn Shien đánh đông dẹp bắc, uy phong bát diện, Joe Winsor không khỏi tiếc nuối thở dài:
- Chỉ tiếc rằng cô ấy lại đi theo nhầm người. Một tên Thiên Hoàng kém cỏi, chỉ có tu vi tầng ba, tâm địa lại tham lam không biết thế nào là đủ, sao lại xứng với cô ấy chứ? Mẹ kiếp, cũng chính vì hắn mà Shien phải táng mạng khi chưa tới hai trăm tuổi! Bất Diệt Thần sống không được hai trăm tuổi, đúng là quá nực cười mà!
Trần Nam híp híp mắt nhìn Joe Winsor, rất là nghi ngờ việc hắn mang lòng ái mộ cô gái nào đó… Hắc… xem ra mị lực của Shien kia cũng không tồi a…
- Tại sao năm đó Shien lại vẫn lạc sớm như vậy? – Hoàng Tuyết Nhu ngồi bên cạnh Trần Nam không nhịn được hỏi.
- Ồ! Tiểu thư xinh đẹp cuối cùng cũng chịu lên tiếng với tôi rồi, thật là vinh hạnh! Nếu tiểu thư đã muốn biết, một quý ông như Joe tôi không thể nào không đáp được. Như tôi đã nói rồi đấy, chuyện này là do Thiên Hoàng kia gây ra.
Ba người kia vẫn giữ im trật tự, lắng nghe Joe nói tiếp.
- Thiên Hoàng kia tính toán thật hay, muốn liên kết với đế quốc Thiên Đức bên Quyền Hoàn chúng tôi, tạo thành gọng kềm chia nhau khống chế cả hai đại lục. Hắn cũng quá không biết tự lượng sức rồi, cho rằng có một người vợ tốt là có thể khống chế cả thiên hạ hay sao? Tưởng đây vẫn là chiến tranh của người thường như hắn hay sao? Nực cười nhất là vì thuyết phục đế quốc Thiên Đức, hắn lại chấp nhận chi nửa quân đội của mình ra để chi viện cho bên đồng minh. Hắc… cuối cùng thì sao chứ? Shien… và cả sáu Samurai huyền thoại của bọn họ đều bỏ mạng vì bị vây công. Lão già của đế quốc Thiên Đức cũng vì quyết định sai lầm của tổng thống lúc đó, bất đắc dĩ phải lao ra nghênh chiến, cuối cùng phải bồi mạng để làm ta và Isaac Lee trọng thương, sau đó truyền thừa đạo thống lại cho tên đứng đầu Thiên Đức bây giờ.
- Khoan! – Trần Nam ngắt lời:
- Tại sao lại như vậy? Tôi nhớ rõ mà, chuyện truyền thừa đạo thống của đế quốc Thiên Đức chẳng phải xảy ra cách đây mười vạn năm hay sao? Mà chuyện của Phù Tang lại là sáu vạn năm trước!
- Mười vạn? Ai nói với cậu như vậy? – Joe Winsor kỳ quái hỏi:
- Tôi cũng đoán ra được rồi, hẳn là một trong ba tên đứng đầu của Quân Vương phải không? Mấy tên đó lúc nào cũng muốn đứng trên đầu của Quyền Hoàn đại lục, ngay cả lịch sử cũng thích bóp méo để lãi ra bốn vạn năm tình huống Quyền Hoàn suy yếu, Quân Vương hưng thịnh. Thực tế thì sao? Sáu vạn năm trước, Quân Vương đại lục lần lượt xuất hiện hai Bất Diệt Thần, nhưng lại đánh nhau chí chóe rồi chết mất hai người. Còn Quyền Hoàn chúng tôi dù chỉ có ba người, nhưng luôn luôn có thể truyền thừa lại. Tôi thừa nhận, người Quyền Hoàn có quan niệm thực dụng, khó cảm ngộ để đột phá tầng năm hơn bên Quân Vương, nhưng nhờ có phép truyền thừa đạo thống, Quyền Hoàn chưa từng kém Quân Vương một ly một tý nào!
Trần Nam dở khóc dở cười, không khỏi nghĩ lại vẻ mặt nghiễm nhiên của ông bác khi kể ình chuyện này. Ắc, không biết ai mới là người nói thật nha! Nhưng kể ra nghe Joe Winsor nói thì có vẻ hợp lý hơn nhiều á…
Nói chuyện thiên nam địa bắc xong, Joe lại đổi chủ đề:
- Xin lỗi cậu Trần, chuyện này tôi hỏi thì có vẻ vô lễ, nhưng mà… sau này cậu có dự định gì? Ý tôi là cậu muốn gây dựng sự nghiệp như thế nào?
Đến rồi đến rồi!
Trần Nam hơi nhướng mày, biết ngay trước sau tên này cũng lôi kéo cái chủ đề khốn kiếp này ra nói.
Kể cũng phải thôi, mọi tình huống trên đại lục bây giờ đều cực kỳ cân bằng, mọi thế lực đang cố chuẩn bị các chính sách để tự phát triển nguyên khí quốc gia. Việc đột nhiên xuất hiện một thế lực mới hoặc là một thế lực cũ nào đó bị mất đi là cực kỳ không an toàn, có thể gây ra tranh chấp bất cứ lúc nào. Điển hình chính là cuộc chiến lan tràn từ sáu vạn năm trước!
Cũng vì việc này mà khi Joe Winsor cảm nhận được ông chú Isaac Lee của mình vẫn lạc, hắn đã không ngần ngại đường xa mà chạy đến tận đây, mong muốn tìm được di thể của lão chỉ là một phần, quan trọng nhất chính là tìm được truyền nhân của ông ta, dẫn về tọa trấn đế quốc Triều Ly. Tình huống hiện nay đang rất cân bằng, đế quốc Anh Lan cũng đang tập trung phát triển nhanh chóng, cái mà Joe Winsor cần chính là sự ổn định, vì vậy sự có mặt của Park Ji Jie là vô cùng quan trọng.
Trần Nam nhấp một ngụm trà, cười thản nhiên nói:
- Tôi thì có sự nghiệp gì đây? Anh thấy đấy, tôi rất ham chơi, thích đi du lịch, lại thích lo lắng những chuyện nhỏ nhặt không đâu vào đâu. Tôi chỉ muốn tự bảo vệ bản thân rồi dẫn người mình yêu đi tìm hiểu từng ngóc ngách trên thế giới này. Vậy là đủ rồi á! Nếu thỉnh thoảng gặp kẻ nào quá khổ cực, quá đáng thương, tôi có thể ra tay giúp người đó. Nếu gặp phải cái thứ người khốn kiếp, phá hoại mỹ quan thành phố thì cứ một chưởng, phế sạch bọn chúng đi là xong! Chẳng phải rất vui sao? - Thật? – Joe Winsor ngỡ ngàng hỏi lại.
- Thật! Nếu không thật thì thế nào mới là thật?
- Ừ… - Winsor cũng không nói thêm gì về vấn đề này, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Một lúc sau, tên này hình như vẫn không bỏ được tật liến thoắng cái mồm, phút chốc đã chuyển ra hỏi Park Ji Jie:
- Rốt cuộc chú tôi đã xảy ra chuyện gì?
Nói đến đây, Park Ji Jie không khỏi hơi thương cảm:
- Tôi cũng không rõ nữa, lúc ấy tôi đang đi tìm hiểu về di tích trên đảo này, đột nhiên bị một đám người truy sát, hình như có hứng thú với quyển ghi chép của tôi. Cuối cùng thì bị dính một chưởng, suýt nữa mất mạng. Chính ông ấy đã cứu tôi, bảo tôi giống ông ấy rồi vừa tiến hành truyền thừa, vừa kể lại một số chuyện cho tôi. Theo ông ấy nói thì một tháng trước, ông ấy đang nghiên cứu thuật chiêm tinh do Tiêu Dao Tử để lại trong di tích này. Thuật chiêm tinh ấy vô cùng inh, nhưng ông ấy cũng nắm được vài phần hỏa hầu.
Ông ấy đã tìm được thuật chiêm tinh này từ hồi còn trẻ, nghiên cứu đến giờ cũng thật lâu rồi. Nhưng thực sự ông ấy chỉ cảm thấy tính toán được tốt nhất khi ngồi trong di tích này. Hôm ấy, ông Lee đang tính toán đến số mệnh của quần đảo này trong vòng một trăm năm nữa, đã tính đến tận cùng, sắp ra được kết quả chính xác rồi thì đột nhiên thiên địa biến đổi, vật đổi sao dời, cắt đứt mọi liên kết của ông ấy với số mệnh, khiến ông Lee hao tổn nặng nề. Cuối cùng mới xảy ra chuyện này.
Trần Nam nghe đến đó, mồ hôi đã chảy ròng ròng.
Hắn nghĩ rằng… chuyện này liên quan tới mình rồi!
Chẳng phải trong tiểu thuyết, nhưng kẻ mà khác người, có liên hệ với thế giới khác thì số mệnh của họ không ai có thể nắm bắt hay sao?
Lại thêm chuyện hôm đó, khi mình vừa bước lên quần đảo Song Tử thì dao động năng lượng kia lại trở nên bất thường… Mọi chuyện liên kết với nhau thành một logic quá rõ ràng rồi.
Thôi kệ bà, tốt nhất là giấu đi tự mình hiểu a… Nói ra bây giờ mất hết cả tình cả nghĩa, không hay a… Thiện tai thiện tai, không ngờ mình lại có ngày phải giấu diếm một sự thật thế này! Ôi… thất đức quá mà!
-----
Màn chém gió đã xong, mấy nhân vật của chúng ta cũng đã chờ đợi ở nơi đây được ba ngày.
Park Ji Jie thực tế cũng không biết Kiko vào đó để làm gì. Tác phong của hắn khá rõ ràng, không tò mò vào những việc không liên quan tới mình. Việc của hắn chỉ là dẫn đường, không phải việc gì thương thiên hại lý, việc gì phải xen vào những chuyện không đâu?
Còn Joe Winsor, vốn là một lão quái già dặn, khi nghe tới Kiko chỉ là một cô gái bình thường, lại có thể vào trong di tích truyền thừa này tới ba ngày, sắc mặt của hắn không khỏi hơi cổ quái. Nhưng hắn cũng không tiện hỏi han, chẳng phải chỉ cần ngồi lỳ đây chờ đợi là mọi bí mật sẽ được bật mí hay sao?
Trời đã tối… hôm nay bầu trời không trăng, không sao, có vẻ còn hơi u ám, giống như muốn mưa to vậy.
Trong cái khung cảnh không có ánh sáng ấy, Trần Nam vẫn trước sau như một, lặng lẽ ngồi chờ bên cạnh cây cổ thụ kia. Hoàng Tuyết Nhu cũng dịu dàng ngồi kế bên, cái đầu nhỏ tình cảm dựa vào vai hắn, giống hệt một đôi vợ chồng nồng nàn, ấm áp.
Đúng lúc này…
Bầu trời đột nhiên hơi lóe sáng những tia chớp to như cột đình, ngoằn nghoèo như những con độc xà đang lăm le thế gian này. Trần Nam ngước ngước lên trời một chút, sau đó lại thờ ơ mặc kệ ông trời phát khùng kia, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bên trong cây cổ thụ.
Oành!
Tiếng sấm sét nổ vang trên bầu trời, tia sáng phản xạ cắt qua mặt Trần Nam, làm con mắt hắn lóe sáng. Khuôn mặt hắn dường như cũng vì những ánh sáng này mà biến sắc, trở nên hoảng sợ vô cùng.
Cái gì thế kia?
Tia sét đó giáng thẳng xuống ngọn cây, làm trên đó cháy xém như than củi. Chỉ là… tia sét tại sao không hề bành trướng xuống bên dưới như bình thường? À… đây là truyền thừa cơ mà! Cũng đúng thôi!
Nhưng…
Tia sét ngày càng nhiều, cứ thi nhau mà giáng xuống ngọn cây ấy. Cả cây cổ thụ cũng rung lên bần bật, phát ra từng tiếng răng rắc như đang gãy vỡ vậy. Trần Nam hoảng sợ đứng ngoắt dậy, đang định bất chấp mọi thứ để lao vào bên trong lôi cô bé kia, đột nhiên một màn trước mắt lại làm hắn sáng rực rỡ hai mắt.
Chỉ thấy ngọn cây đột nhiên rắc một tiếng, vỡ tan ra thành từng mảnh vụn. Từ trên ngọn cây, một luồng sáng chói cường liệt phản xạ ra, thậm chí còn lất át cả ánh sáng của tia chớp trên trời. Những tia chớp giống như gặp đại địch, tan biến trong nháy mắt.
Ánh sáng từ trên ngọn cây phát ra càng ngày càng kinh khủng, bắt đầu lan tràn ra khắp cả hòn đảo nhỏ này… lại tiếp tục bành trướng, ngày càng xa, ngày càng xa. Không ít con gà trống vừa ngủ được một tý đã phải lật đật đứng dậy, rướn cổ lên mà gào, trong lòng đã chửi thầm thằng chủ khốn nạn lại thắp đèn trêu đùa bản năng của loài gà!
Ầm…
Một bóng trắng xuyên qua ngọn cây, xuất hiện trên bầu trời. Tất cả mọi hào quang, tất cả mọi điều thần kỳ đều tập trung trên người nàng, giống như nàng là trung tâm của cả thế giới. Nàng là quyền năng, nàng là sức mạnh, nàng là tất cả những điều đẹp đẽ nhất trên nhân gian.
Ánh sáng đó… xuyên qua tất cả giới hạn, đánh tan cả mây mù đang lững lờ chân trời kia, giống như thiên gia đã muốn đổi chủ. Nàng chợt ngẩng cao đầu, thét dài một tiếng chấn rung thiên địa. Ánh sáng ấy cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, xuyên thẳng qua đáy biển sâu cả vạn mét, làm những sinh vật quen hắc ám nơi đáy biển chợt hoảng loạn bơi tứ tán, giống như cô gái thích mặc lớp quần áo bí ẩn đột nhiên bị lột trần trụi ra vậy.
Kiko… em… thành công rồi sao? Liệu em có thay đổi gì không?
- Nếu tôi có mạo phạm gì thì cho tôi xin lỗi!
Trần Nam mỉm cười, lắc đầu rất là tiêu sái, miệng chém gió vù vù không biết ngượng, làm Hoàng Tuyết Nhu bên cạnh có cảm giác gió lùa đến rùng mình:
- Ờ… tôi tính ra cũng mới có một vạn tuổi chứ bao nhiêu đâu…
“Quá ghê tởm!”
Mi một vạn tuổi? Vậy tiểu thư đây chẳng phải là lão quái vật một vạn linh hai tuổi à? Khốn kiếp! Không biết xấu hổ!
Hoàng Tuyết Nhu ngồi bên cạnh đã đỏ hồng cả mặt, bí mật bấu mạnh vào sau lưng Trần Nam một cái, làm hắn suýt nữa thì la hoảng lên.
Joe Winsor hình như cũng không quá để tâm đến vấn đề tuổi tác này, chỉ cười nhẹ kể lại truyền thuyết của sáu Samurai năm xưa.
Kể đến đoạn Shien đánh đông dẹp bắc, uy phong bát diện, Joe Winsor không khỏi tiếc nuối thở dài:
- Chỉ tiếc rằng cô ấy lại đi theo nhầm người. Một tên Thiên Hoàng kém cỏi, chỉ có tu vi tầng ba, tâm địa lại tham lam không biết thế nào là đủ, sao lại xứng với cô ấy chứ? Mẹ kiếp, cũng chính vì hắn mà Shien phải táng mạng khi chưa tới hai trăm tuổi! Bất Diệt Thần sống không được hai trăm tuổi, đúng là quá nực cười mà!
Trần Nam híp híp mắt nhìn Joe Winsor, rất là nghi ngờ việc hắn mang lòng ái mộ cô gái nào đó… Hắc… xem ra mị lực của Shien kia cũng không tồi a…
- Tại sao năm đó Shien lại vẫn lạc sớm như vậy? – Hoàng Tuyết Nhu ngồi bên cạnh Trần Nam không nhịn được hỏi.
- Ồ! Tiểu thư xinh đẹp cuối cùng cũng chịu lên tiếng với tôi rồi, thật là vinh hạnh! Nếu tiểu thư đã muốn biết, một quý ông như Joe tôi không thể nào không đáp được. Như tôi đã nói rồi đấy, chuyện này là do Thiên Hoàng kia gây ra.
Ba người kia vẫn giữ im trật tự, lắng nghe Joe nói tiếp.
- Thiên Hoàng kia tính toán thật hay, muốn liên kết với đế quốc Thiên Đức bên Quyền Hoàn chúng tôi, tạo thành gọng kềm chia nhau khống chế cả hai đại lục. Hắn cũng quá không biết tự lượng sức rồi, cho rằng có một người vợ tốt là có thể khống chế cả thiên hạ hay sao? Tưởng đây vẫn là chiến tranh của người thường như hắn hay sao? Nực cười nhất là vì thuyết phục đế quốc Thiên Đức, hắn lại chấp nhận chi nửa quân đội của mình ra để chi viện cho bên đồng minh. Hắc… cuối cùng thì sao chứ? Shien… và cả sáu Samurai huyền thoại của bọn họ đều bỏ mạng vì bị vây công. Lão già của đế quốc Thiên Đức cũng vì quyết định sai lầm của tổng thống lúc đó, bất đắc dĩ phải lao ra nghênh chiến, cuối cùng phải bồi mạng để làm ta và Isaac Lee trọng thương, sau đó truyền thừa đạo thống lại cho tên đứng đầu Thiên Đức bây giờ.
- Khoan! – Trần Nam ngắt lời:
- Tại sao lại như vậy? Tôi nhớ rõ mà, chuyện truyền thừa đạo thống của đế quốc Thiên Đức chẳng phải xảy ra cách đây mười vạn năm hay sao? Mà chuyện của Phù Tang lại là sáu vạn năm trước!
- Mười vạn? Ai nói với cậu như vậy? – Joe Winsor kỳ quái hỏi:
- Tôi cũng đoán ra được rồi, hẳn là một trong ba tên đứng đầu của Quân Vương phải không? Mấy tên đó lúc nào cũng muốn đứng trên đầu của Quyền Hoàn đại lục, ngay cả lịch sử cũng thích bóp méo để lãi ra bốn vạn năm tình huống Quyền Hoàn suy yếu, Quân Vương hưng thịnh. Thực tế thì sao? Sáu vạn năm trước, Quân Vương đại lục lần lượt xuất hiện hai Bất Diệt Thần, nhưng lại đánh nhau chí chóe rồi chết mất hai người. Còn Quyền Hoàn chúng tôi dù chỉ có ba người, nhưng luôn luôn có thể truyền thừa lại. Tôi thừa nhận, người Quyền Hoàn có quan niệm thực dụng, khó cảm ngộ để đột phá tầng năm hơn bên Quân Vương, nhưng nhờ có phép truyền thừa đạo thống, Quyền Hoàn chưa từng kém Quân Vương một ly một tý nào!
Trần Nam dở khóc dở cười, không khỏi nghĩ lại vẻ mặt nghiễm nhiên của ông bác khi kể ình chuyện này. Ắc, không biết ai mới là người nói thật nha! Nhưng kể ra nghe Joe Winsor nói thì có vẻ hợp lý hơn nhiều á…
Nói chuyện thiên nam địa bắc xong, Joe lại đổi chủ đề:
- Xin lỗi cậu Trần, chuyện này tôi hỏi thì có vẻ vô lễ, nhưng mà… sau này cậu có dự định gì? Ý tôi là cậu muốn gây dựng sự nghiệp như thế nào?
Đến rồi đến rồi!
Trần Nam hơi nhướng mày, biết ngay trước sau tên này cũng lôi kéo cái chủ đề khốn kiếp này ra nói.
Kể cũng phải thôi, mọi tình huống trên đại lục bây giờ đều cực kỳ cân bằng, mọi thế lực đang cố chuẩn bị các chính sách để tự phát triển nguyên khí quốc gia. Việc đột nhiên xuất hiện một thế lực mới hoặc là một thế lực cũ nào đó bị mất đi là cực kỳ không an toàn, có thể gây ra tranh chấp bất cứ lúc nào. Điển hình chính là cuộc chiến lan tràn từ sáu vạn năm trước!
Cũng vì việc này mà khi Joe Winsor cảm nhận được ông chú Isaac Lee của mình vẫn lạc, hắn đã không ngần ngại đường xa mà chạy đến tận đây, mong muốn tìm được di thể của lão chỉ là một phần, quan trọng nhất chính là tìm được truyền nhân của ông ta, dẫn về tọa trấn đế quốc Triều Ly. Tình huống hiện nay đang rất cân bằng, đế quốc Anh Lan cũng đang tập trung phát triển nhanh chóng, cái mà Joe Winsor cần chính là sự ổn định, vì vậy sự có mặt của Park Ji Jie là vô cùng quan trọng.
Trần Nam nhấp một ngụm trà, cười thản nhiên nói:
- Tôi thì có sự nghiệp gì đây? Anh thấy đấy, tôi rất ham chơi, thích đi du lịch, lại thích lo lắng những chuyện nhỏ nhặt không đâu vào đâu. Tôi chỉ muốn tự bảo vệ bản thân rồi dẫn người mình yêu đi tìm hiểu từng ngóc ngách trên thế giới này. Vậy là đủ rồi á! Nếu thỉnh thoảng gặp kẻ nào quá khổ cực, quá đáng thương, tôi có thể ra tay giúp người đó. Nếu gặp phải cái thứ người khốn kiếp, phá hoại mỹ quan thành phố thì cứ một chưởng, phế sạch bọn chúng đi là xong! Chẳng phải rất vui sao? - Thật? – Joe Winsor ngỡ ngàng hỏi lại.
- Thật! Nếu không thật thì thế nào mới là thật?
- Ừ… - Winsor cũng không nói thêm gì về vấn đề này, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Một lúc sau, tên này hình như vẫn không bỏ được tật liến thoắng cái mồm, phút chốc đã chuyển ra hỏi Park Ji Jie:
- Rốt cuộc chú tôi đã xảy ra chuyện gì?
Nói đến đây, Park Ji Jie không khỏi hơi thương cảm:
- Tôi cũng không rõ nữa, lúc ấy tôi đang đi tìm hiểu về di tích trên đảo này, đột nhiên bị một đám người truy sát, hình như có hứng thú với quyển ghi chép của tôi. Cuối cùng thì bị dính một chưởng, suýt nữa mất mạng. Chính ông ấy đã cứu tôi, bảo tôi giống ông ấy rồi vừa tiến hành truyền thừa, vừa kể lại một số chuyện cho tôi. Theo ông ấy nói thì một tháng trước, ông ấy đang nghiên cứu thuật chiêm tinh do Tiêu Dao Tử để lại trong di tích này. Thuật chiêm tinh ấy vô cùng inh, nhưng ông ấy cũng nắm được vài phần hỏa hầu.
Ông ấy đã tìm được thuật chiêm tinh này từ hồi còn trẻ, nghiên cứu đến giờ cũng thật lâu rồi. Nhưng thực sự ông ấy chỉ cảm thấy tính toán được tốt nhất khi ngồi trong di tích này. Hôm ấy, ông Lee đang tính toán đến số mệnh của quần đảo này trong vòng một trăm năm nữa, đã tính đến tận cùng, sắp ra được kết quả chính xác rồi thì đột nhiên thiên địa biến đổi, vật đổi sao dời, cắt đứt mọi liên kết của ông ấy với số mệnh, khiến ông Lee hao tổn nặng nề. Cuối cùng mới xảy ra chuyện này.
Trần Nam nghe đến đó, mồ hôi đã chảy ròng ròng.
Hắn nghĩ rằng… chuyện này liên quan tới mình rồi!
Chẳng phải trong tiểu thuyết, nhưng kẻ mà khác người, có liên hệ với thế giới khác thì số mệnh của họ không ai có thể nắm bắt hay sao?
Lại thêm chuyện hôm đó, khi mình vừa bước lên quần đảo Song Tử thì dao động năng lượng kia lại trở nên bất thường… Mọi chuyện liên kết với nhau thành một logic quá rõ ràng rồi.
Thôi kệ bà, tốt nhất là giấu đi tự mình hiểu a… Nói ra bây giờ mất hết cả tình cả nghĩa, không hay a… Thiện tai thiện tai, không ngờ mình lại có ngày phải giấu diếm một sự thật thế này! Ôi… thất đức quá mà!
-----
Màn chém gió đã xong, mấy nhân vật của chúng ta cũng đã chờ đợi ở nơi đây được ba ngày.
Park Ji Jie thực tế cũng không biết Kiko vào đó để làm gì. Tác phong của hắn khá rõ ràng, không tò mò vào những việc không liên quan tới mình. Việc của hắn chỉ là dẫn đường, không phải việc gì thương thiên hại lý, việc gì phải xen vào những chuyện không đâu?
Còn Joe Winsor, vốn là một lão quái già dặn, khi nghe tới Kiko chỉ là một cô gái bình thường, lại có thể vào trong di tích truyền thừa này tới ba ngày, sắc mặt của hắn không khỏi hơi cổ quái. Nhưng hắn cũng không tiện hỏi han, chẳng phải chỉ cần ngồi lỳ đây chờ đợi là mọi bí mật sẽ được bật mí hay sao?
Trời đã tối… hôm nay bầu trời không trăng, không sao, có vẻ còn hơi u ám, giống như muốn mưa to vậy.
Trong cái khung cảnh không có ánh sáng ấy, Trần Nam vẫn trước sau như một, lặng lẽ ngồi chờ bên cạnh cây cổ thụ kia. Hoàng Tuyết Nhu cũng dịu dàng ngồi kế bên, cái đầu nhỏ tình cảm dựa vào vai hắn, giống hệt một đôi vợ chồng nồng nàn, ấm áp.
Đúng lúc này…
Bầu trời đột nhiên hơi lóe sáng những tia chớp to như cột đình, ngoằn nghoèo như những con độc xà đang lăm le thế gian này. Trần Nam ngước ngước lên trời một chút, sau đó lại thờ ơ mặc kệ ông trời phát khùng kia, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bên trong cây cổ thụ.
Oành!
Tiếng sấm sét nổ vang trên bầu trời, tia sáng phản xạ cắt qua mặt Trần Nam, làm con mắt hắn lóe sáng. Khuôn mặt hắn dường như cũng vì những ánh sáng này mà biến sắc, trở nên hoảng sợ vô cùng.
Cái gì thế kia?
Tia sét đó giáng thẳng xuống ngọn cây, làm trên đó cháy xém như than củi. Chỉ là… tia sét tại sao không hề bành trướng xuống bên dưới như bình thường? À… đây là truyền thừa cơ mà! Cũng đúng thôi!
Nhưng…
Tia sét ngày càng nhiều, cứ thi nhau mà giáng xuống ngọn cây ấy. Cả cây cổ thụ cũng rung lên bần bật, phát ra từng tiếng răng rắc như đang gãy vỡ vậy. Trần Nam hoảng sợ đứng ngoắt dậy, đang định bất chấp mọi thứ để lao vào bên trong lôi cô bé kia, đột nhiên một màn trước mắt lại làm hắn sáng rực rỡ hai mắt.
Chỉ thấy ngọn cây đột nhiên rắc một tiếng, vỡ tan ra thành từng mảnh vụn. Từ trên ngọn cây, một luồng sáng chói cường liệt phản xạ ra, thậm chí còn lất át cả ánh sáng của tia chớp trên trời. Những tia chớp giống như gặp đại địch, tan biến trong nháy mắt.
Ánh sáng từ trên ngọn cây phát ra càng ngày càng kinh khủng, bắt đầu lan tràn ra khắp cả hòn đảo nhỏ này… lại tiếp tục bành trướng, ngày càng xa, ngày càng xa. Không ít con gà trống vừa ngủ được một tý đã phải lật đật đứng dậy, rướn cổ lên mà gào, trong lòng đã chửi thầm thằng chủ khốn nạn lại thắp đèn trêu đùa bản năng của loài gà!
Ầm…
Một bóng trắng xuyên qua ngọn cây, xuất hiện trên bầu trời. Tất cả mọi hào quang, tất cả mọi điều thần kỳ đều tập trung trên người nàng, giống như nàng là trung tâm của cả thế giới. Nàng là quyền năng, nàng là sức mạnh, nàng là tất cả những điều đẹp đẽ nhất trên nhân gian.
Ánh sáng đó… xuyên qua tất cả giới hạn, đánh tan cả mây mù đang lững lờ chân trời kia, giống như thiên gia đã muốn đổi chủ. Nàng chợt ngẩng cao đầu, thét dài một tiếng chấn rung thiên địa. Ánh sáng ấy cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, xuyên thẳng qua đáy biển sâu cả vạn mét, làm những sinh vật quen hắc ám nơi đáy biển chợt hoảng loạn bơi tứ tán, giống như cô gái thích mặc lớp quần áo bí ẩn đột nhiên bị lột trần trụi ra vậy.
Kiko… em… thành công rồi sao? Liệu em có thay đổi gì không?
Danh sách chương