Trận đấu kia đã xong, nhiệm vụ của Trần Nam cũng hoàn thành, đã đến lúc trở về Âu Tiên rồi.
Mình đi cũng đã gần một năm, không biết thằng Lữ và bé Hà tu luyện ra sao rồi? Còn cả cha mẹ nữa, hồi ở học viện thì vẫn là trong nước, không thấy nhớ mấy, giờ đây đi lòng vòng qua gần chục quốc gia, cảm giác yêu gia đình tha thiết cứ lởn vởn trong đầu hắn, đuổi cũng không đi!
Kiko giờ cũng theo mình rồi, nên về nhà thông báo với cha mẹ, cầu sự chúc phúc của họ mới đúng là đạo làm con a…
Trong lòng cảm hoài một trận, Trần Nam leo lên xe ngựa, chuẩn bị làm nghĩa vụ phu xe.
- Khoan đã! – Lúc này, Noya chợt đứng ra cản hắn lại:
- Cô có việc gì? – Trần Nam đang có việc muốn hỏi, thái độ cũng phải tử tế một chút, huống chi mọi khi hắn vẫn rất lịch sự với nàng, chưa từng thất lễ.
- Ta muốn tìm Tuyết Nhu! – Noya lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó nhanh chóng ngậm miệng.
- Ừ! Vậy thì cô chờ một chút, cô ấy đang thu dọn bên trong, sắp ra rồi! – Trần Nam nói.
Sau đó…
Không khí thật trầm lắng, họa chăng chỉ có vài tiếng chim hót véo von lướt qua bầu trời.
- Cô Noya…
- Gọi ta là Hà tiểu thư! – Noya Hà ngắt lời:
- Ngươi còn chưa có tư cách gọi tên của ta!
Trần Nam chán nản gật đầu, ở bên Âu Tiên, việc gọi tên là rất bình thường, như gọi anh Nam, chị Nhu gì đó thì chỉ cần quen biết là gọi được ngay, thậm chí “ông bác” bây giờ cũng được Trần Nam gọi là bác Lạc, cũng chẳng sao. Nhưng ở bên Allades và cả Tổ Hán, phong tục là gọi họ, chỉ có người thân mật mới được gọi tên, đây cũng là phong tục chung của hầu hết các quốc gia, chỉ có Âu Tiên hình như là ngoại lệ…
- Được rồi! Hà tiểu thư, tôi có chuyện muốn hỏi cô…
- Ta không muốn trả lời! – Noya rất lạnh lùng ngắt lời.
Trần Nam câm nín. Cũng không nói gì thêm, biết dưa xanh hái không ngọt, chuyện này cứ phải từ từ bình tĩnh đã…
Chẳng mấy chốc sau, Hoàng Tuyết Nhu và Kiko đã chạy ra, Noya đi tới, rất tự nhiên kéo tay Hoàng Tuyết Nhu đi, liếc thấy Kiko bên cạnh, lại nhìn nhìn Trần Nam, cuối cùng cười nhạt một tiếng, kéo luôn cả hai sang xe nàng ngồi, bỏ Trần Nam trơ mắt ếch ở lại.
Trần Nam buồn bực muốn chết, nhưng cũng chả thèm chấp nhặt với đàn bà, nhất là với loại người chẳng tiếp xúc thêm bao lâu này. Thêm một thời gian nữa là ai đi đường nấy, dây dưa với cô ta làm cái gì nha…
Trần Nam vốn định đánh xe nhanh một chút, nhưng chiếc xe ngựa đằng sau lại đi chậm như rùa bò. Bất đắc dĩ, hắn lại phải đi chậm theo để chờ. Dù sao trên đó vẫn còn hai cô bé nhà mình, đâu bỏ đi được.
Đến buổi tối, hai cô nàng kia lại vui vẻ chạy về bên cạnh Trần Nam. Thần thái kia… ách, còn cả cái tư thế hay cười trộm đó nữa, thế là thế nào? Trần Nam tò mò muốn chết, vừa mở miệng hỏi nãy nói chuyện gì đã bị phán một câu xanh rờn: “Nói xấu anh!”
Thế là thế nào? Đi sang bên đó là để nói xấu người nhà? Có lẽ nào lại như rứa? Có cái lý nào lại như rứa? Trần Nam tức giận vô cùng, nhanh chóng tóm Kiko bắt đầu học hư đốn kia ra, đặt nàng lên đùi rồi vỗ ấy cái vào mông, coi như nghiêm khắc giáo huấn. Không ngờ cô nàng kia lại nũng nịu uốn éo vài cái, miệng ỏn ẻn nói: “Anh đánh người ta đau quá à… xoa cho em đi!”
Mẹ… mẹ kiếp! Càng ngày càng quá đáng! Đúng là quyến rũ trắng trợn mà! Không thể nào như thế được, phải… phải… phải phát triển mạnh hơn nữa! Như thế này là chưa đủ a!
-------
Sáng hôm sau.
Noya Hà qua rất sớm, muốn đón hai cô gái sang bên kia. Lúc này, hai nàng còn chưa ngủ dậy, Trần Nam chỉ một mình đánh ngựa, thấy Noya đứng đó đợi, tư thế không có người là ta không đi, Trần Nam cũng chỉ biết mặc kệ nàng.
- Hà tiểu thư…
- Đừng nói chuyện với ta!
Buổi tối, hai cô gái lại chạy về, thần tình vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau nữa…
- Hà tiểu thư…
- Hừ!
Sáng hôm sau nữa nữa nữa nữa nữa….
- Hà tiểu thư!
Không hề phản ứng.
- Tôi muốn hỏi cô một chuyện.
Vẫn không có phản ứng gì.
- Cô có biết thứ công pháp nào đó có thể trực tiếp dẫn năng lượng thiên địa để cải tạo thân thể không?
Trần Nam bắt đầu nói lòng vòng, bởi theo đúng phong cách của Allades, nói cho chuẩn là phong cách của Quân Vương đại lục thì nói chuyện gì cũng phải lòng vòng, không bao giờ nói vào chuyện chính, nếu không sẽ bị nhận xét là người bỗ bã, sẽ thất bại trong giao tiếp, mà Trần Nam bây giờ thì đang cần giao tiếp với Noya nha.
Tâm linh của Noya chợt nổi lên sự cảnh giác, bởi chuyện này đối với nàng là một vấn đề nhạy cảm. Nàng chợt nhìn Trần Nam từ trên xuống dưới một lần, chợt khinh bỉ nói:
- Ngươi muốn tìm công pháp đó? Đồ không biết tự lượng sức! Không biết có bao nhiêu kẻ mạnh hơn ngươi gấp ngàn vạn lần đã táng thân vì thứ đó mà không biết rằng, thứ đó đối với họ cũng chỉ là gân gà mà thôi! Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn luyện loại công pháp thành thần đó hay sao? Si tâm vọng tưởng! Trần Nam câm nín một trận, muốn giải thích gì đó, nhưng nhìn cái thái độ “ta không thèm nghe” của Noya, cuối cùng chỉ lẳng lặng bỏ qua.
Bề ngoài thì vẫn coi như biết kềm chế, nhưng trong lòng Trần Nam đã chửi ầm cả lên. Cô thì biết cái đếch gì, không biết rằng xung quanh chúng ta vẫn luôn có một kẻ kinh khủng ẩn nấp, lúc nào cũng muốn cho cô đi chầu trời hay sao? Đồ không biết tốt xấu! Không có ta ở đây thì cô đã toi mạng cả nghìn lần cũng không đủ.
Một tháng sau…
- Hà tiểu thư… - Trần Nam lúc này đã có vẻ thiếu kiên nhẫn, bởi giờ phút này bọn họ đã bước qua biên giới Âu Tiên được vài ngày, cũng sắp về đến kinh đô của Âu Tiên rồi, về đến đó mà không hỏi được thì lại phải kiếm đường khác. Cứ nghĩ đến việc hỏi ông bác rồi để lão ra vẻ thần bí này nọ, Trần Nam lại hận đến nghiến răng.
- Tôi biết cô không thích tôi! Nhưng chuyện này không phải tôi hỏi cho tôi, mà là…
- Im đi! – Noya lạnh lùng ngắt lời:
- Ta cũng thấy khó chịu với ngươi lắm rồi! Kẻ thấp hèn như ngươi có tư cách gì mà chiếm lấy Tuyết Nhu? Con người thì hoa tâm, tu vi thì thấp kém hơn nàng cả vạn lần. Tâm tính cũng tham lam bỉ ổi, ngươi hỏi chuyện đó không phải cho ngươi, vậy ngươi hỏi cho ai? Chẳng phải những kẻ như ngươi luôn có ước mơ mạnh lên hay sao? Cơ hội trước mắt mà ngươi dâng được cho người khác sao? Ta còn lâu mới tin!
Trong lòng Noya nổi lên sự khinh bỉ mãnh liệt, khoảng năm năm trước, khi nàng mới đột phá tầng bốn, trong tâm tư đã nổi lên ý tưởng gia nhập vào Âu Tiên hoặc Allades, Tổ Hán thì miễn đi, bởi ngày xưa cha mẹ nàng từng bị bắt làm nô lệ ở Tổ Hán, sau đó bị truy đuổi, cũng vì thế mà nàng và anh trai mới lạc nhau. Mấy ngày nay hỏi han anh trai vào buổi tối, thế mới biết ông anh này đã gian khổ thế nào, lại nghĩ đến chuyện mà mình từng gặp, nàng không khỏi cảm thán thở dài một hơi.
Lại nói tiếp về lúc đột phá, do có tâm tư kia nên nàng đã cố tình triển lộ phong mang, nâng cao giá trị bản thân, không ngờ lại lộ ra thông tin về việc nàng nhận được một chút truyền thừa nhỏ còn sót lại của thánh Allah. Không ít người biết, năm xưa thánh Allah và Tiêu Dao Tử từng làm bạn tốt hàng tỷ năm, rất nhiều bí mật chia sẻ với nhau. Truyền thừa của Allah và Tiêu Dao Tử đã nhiều lần xuất thế, và lần nào trong truyền thừa người này cũng có một số thông tin để tiếp nhận truyền thừa của người kia, dù có lúc hữu dụng có lúc không nhưng nói chung là có giá trị.
Truyền thừa của thánh giả, dù chỉ một chút thì cũng đủ dùng cả đời rồi, giống như Noya vậy, chỉ một truyền thừa nhỏ cũng đã giúp nàng đột phá tầng bốn, thậm chí thuộc dạng rất khó thất bại trong đồng cấp.
Và tất nhiên, trong truyền thừa lần này cũng có thông tin về truyền thừa của Tiêu Dao Tử, mà còn là truyền thừa cực lớn, theo lời đồn thì truyền thừa này đã xuất hiện từ lâu lắm rồi, chỉ là không có một ai tiếp nhận được. Noya đã nhận được thông tin về truyền thừa này, nhưng trong đó không có cách tiếp nhận, mà chỉ có “điều kiện tiếp nhận” mà thôi.
Đó chính là thân thể thông linh thiên địa! Một thứ quá hư vô, chẳng biết tìm ở đâu ra.
Nhưng cũng chỉ ví tý thông tin chẳng đâu vào đâu đó mà một đám tham lam lại dám làm khó nàng, làm Noya đại khai sát giới một trận. Trong số những người nàng giết, có không ít kẻ có tu vi “ngang với Trần Nam” mà lại mang tâm tư tham lam vọng tưởng không biết tự lượng sức.
Vì thế, giờ đây, nàng đã coi Trần Nam chính là loại người này!
Trần Nam cũng mất hết kiên nhẫn rồi.
Mẹ kiếp, nốt hôm nay là trao trả mày về địa phương rồi! Bố cũng éo thèm hỏi mày nữa, cùng lắm mặt dày dây dưa lấy ông bác xấu tính kia là được! Nhưng bố ghét cái thái độ! Được rồi, mày là người Allades, bên đó nói tiếng Anh phỏng? Bố là người văn minh, bố dùng nhạc dạy đời mày một chút!
Trần Nam hắng hắng giọng, gằn từng chữ:
- Tôi cũng chẳng muốn hỏi cô nữa! Không cần cô phải khó chịu, từ ngày mai chúng ta không cần gặp lại nhau nữa rồi! Nhưng trước đó, tôi chỉ có mấy lời muốn nói với cô mà thôi…
Trần Nam như làm ảo thuật, lấy ra một cái dụng cụ hình hộp, màu đen đen xỉn xỉn, nếu có người Trái Đất thì có thể nghi ngờ nó là cái loa, nhưng người nơi đây thì chịu chết.
Trần Nam gắn một viên đạo cụ ký ức vào đằng sau, và “loa” bắt đầu phát nhạc.
Noya ngạc nhiên nhìn vào thứ kia, tò mò muốn chết mà cũng ngại mặt mũi không thèm hỏi. Lúc này, tiếng hát lanh lảnh của Trần Nam đã vọng tới:
You like the way it feels
When nobody will reply…
…to your questions? (Cô có thích cái cảm giác khi chẳng có ai trả lời câu hỏi của cô không?)
Do…
You like the way it feels
Whenever you ignore me (Cô thích cái cảm giác khi bơ tôi lắm hả?)
Makes me wild, makes me crazy (Làm tôi giận dữ, làm tôi phát điên)
I… (Tôi..)
Dont like the things you do (Không thích điều mà cô làm)
Dont like what you b e (Không thích cái thứ mà cô biến thành)
Dont like what you do to me (Không thích điều mà cô làm với tôi)
Youre already gone (Cô biến đi đi…)
You… (Cô…)
You think you know it all (Cô nghĩ cô biết tất cả)
You think you hold the key to life (Cô nghĩ cô có chìa khóa của cuộc sống)
And its questions (Nhưng điều đó còn cần nghi vấn)
But you… (Nhưng cô…)
Youve got a lot to learn (Cô còn cần học hỏi rất nhiều)
Stop thinking of yourself (Đừng tự nghĩ về mình nữa)
Youre making me lose my head (Cô đang làm tôi mất kiềm chế)
Youre already gone (Cô biến đi đi…)
Noya Hà nghe xong lời bài hát, thâm tâm chợt giật mình, nghĩ nghĩ lại một chút, dường như cũng giống như hắn nói. Nhưng nàng là người trọng sĩ diện, có lý nào lại đi nhận sai trước một kẻ mà nàng khinh bỉ? Đang định lên tiếng mỉa mai, chợt nghe thấy âm thanh vọng lại sau lưng.
Nơi đó có người? Là ai? Sao ta không cảm nhận được?
Bộp bộp bộp!
- Không ngờ Lãn Ông mà cũng thích ca hát, lại còn là thứ nhạc kỳ lạ như vậy! Bội phục, bội phục!
Phía trước xe ngựa, Hiên Viên Thái đã vững vàng chặn đường, thần thái thân thiện giống như một gã tiếp thị nào đó đang thương lượng về sản phẩm vậy.
- Ồ! Đạo hữu cớ gì chặn đường ta? Có việc gì thì cứ nói thẳng ở ngay đây! Với quan hệ của chúng ta mà còn cần câu nệ hay sao?
Hiên Viên Thái đã đen cả mặt, trong lòng không biết có chửi rủa Trần Nam dối trá đểu giả hay không. Nhưng chỉ trầm ngâm một chút đã đưa ngón trỏ chỉ vào Noya:
- Ta muốn nàng!
Mình đi cũng đã gần một năm, không biết thằng Lữ và bé Hà tu luyện ra sao rồi? Còn cả cha mẹ nữa, hồi ở học viện thì vẫn là trong nước, không thấy nhớ mấy, giờ đây đi lòng vòng qua gần chục quốc gia, cảm giác yêu gia đình tha thiết cứ lởn vởn trong đầu hắn, đuổi cũng không đi!
Kiko giờ cũng theo mình rồi, nên về nhà thông báo với cha mẹ, cầu sự chúc phúc của họ mới đúng là đạo làm con a…
Trong lòng cảm hoài một trận, Trần Nam leo lên xe ngựa, chuẩn bị làm nghĩa vụ phu xe.
- Khoan đã! – Lúc này, Noya chợt đứng ra cản hắn lại:
- Cô có việc gì? – Trần Nam đang có việc muốn hỏi, thái độ cũng phải tử tế một chút, huống chi mọi khi hắn vẫn rất lịch sự với nàng, chưa từng thất lễ.
- Ta muốn tìm Tuyết Nhu! – Noya lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó nhanh chóng ngậm miệng.
- Ừ! Vậy thì cô chờ một chút, cô ấy đang thu dọn bên trong, sắp ra rồi! – Trần Nam nói.
Sau đó…
Không khí thật trầm lắng, họa chăng chỉ có vài tiếng chim hót véo von lướt qua bầu trời.
- Cô Noya…
- Gọi ta là Hà tiểu thư! – Noya Hà ngắt lời:
- Ngươi còn chưa có tư cách gọi tên của ta!
Trần Nam chán nản gật đầu, ở bên Âu Tiên, việc gọi tên là rất bình thường, như gọi anh Nam, chị Nhu gì đó thì chỉ cần quen biết là gọi được ngay, thậm chí “ông bác” bây giờ cũng được Trần Nam gọi là bác Lạc, cũng chẳng sao. Nhưng ở bên Allades và cả Tổ Hán, phong tục là gọi họ, chỉ có người thân mật mới được gọi tên, đây cũng là phong tục chung của hầu hết các quốc gia, chỉ có Âu Tiên hình như là ngoại lệ…
- Được rồi! Hà tiểu thư, tôi có chuyện muốn hỏi cô…
- Ta không muốn trả lời! – Noya rất lạnh lùng ngắt lời.
Trần Nam câm nín. Cũng không nói gì thêm, biết dưa xanh hái không ngọt, chuyện này cứ phải từ từ bình tĩnh đã…
Chẳng mấy chốc sau, Hoàng Tuyết Nhu và Kiko đã chạy ra, Noya đi tới, rất tự nhiên kéo tay Hoàng Tuyết Nhu đi, liếc thấy Kiko bên cạnh, lại nhìn nhìn Trần Nam, cuối cùng cười nhạt một tiếng, kéo luôn cả hai sang xe nàng ngồi, bỏ Trần Nam trơ mắt ếch ở lại.
Trần Nam buồn bực muốn chết, nhưng cũng chả thèm chấp nhặt với đàn bà, nhất là với loại người chẳng tiếp xúc thêm bao lâu này. Thêm một thời gian nữa là ai đi đường nấy, dây dưa với cô ta làm cái gì nha…
Trần Nam vốn định đánh xe nhanh một chút, nhưng chiếc xe ngựa đằng sau lại đi chậm như rùa bò. Bất đắc dĩ, hắn lại phải đi chậm theo để chờ. Dù sao trên đó vẫn còn hai cô bé nhà mình, đâu bỏ đi được.
Đến buổi tối, hai cô nàng kia lại vui vẻ chạy về bên cạnh Trần Nam. Thần thái kia… ách, còn cả cái tư thế hay cười trộm đó nữa, thế là thế nào? Trần Nam tò mò muốn chết, vừa mở miệng hỏi nãy nói chuyện gì đã bị phán một câu xanh rờn: “Nói xấu anh!”
Thế là thế nào? Đi sang bên đó là để nói xấu người nhà? Có lẽ nào lại như rứa? Có cái lý nào lại như rứa? Trần Nam tức giận vô cùng, nhanh chóng tóm Kiko bắt đầu học hư đốn kia ra, đặt nàng lên đùi rồi vỗ ấy cái vào mông, coi như nghiêm khắc giáo huấn. Không ngờ cô nàng kia lại nũng nịu uốn éo vài cái, miệng ỏn ẻn nói: “Anh đánh người ta đau quá à… xoa cho em đi!”
Mẹ… mẹ kiếp! Càng ngày càng quá đáng! Đúng là quyến rũ trắng trợn mà! Không thể nào như thế được, phải… phải… phải phát triển mạnh hơn nữa! Như thế này là chưa đủ a!
-------
Sáng hôm sau.
Noya Hà qua rất sớm, muốn đón hai cô gái sang bên kia. Lúc này, hai nàng còn chưa ngủ dậy, Trần Nam chỉ một mình đánh ngựa, thấy Noya đứng đó đợi, tư thế không có người là ta không đi, Trần Nam cũng chỉ biết mặc kệ nàng.
- Hà tiểu thư…
- Đừng nói chuyện với ta!
Buổi tối, hai cô gái lại chạy về, thần tình vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau nữa…
- Hà tiểu thư…
- Hừ!
Sáng hôm sau nữa nữa nữa nữa nữa….
- Hà tiểu thư!
Không hề phản ứng.
- Tôi muốn hỏi cô một chuyện.
Vẫn không có phản ứng gì.
- Cô có biết thứ công pháp nào đó có thể trực tiếp dẫn năng lượng thiên địa để cải tạo thân thể không?
Trần Nam bắt đầu nói lòng vòng, bởi theo đúng phong cách của Allades, nói cho chuẩn là phong cách của Quân Vương đại lục thì nói chuyện gì cũng phải lòng vòng, không bao giờ nói vào chuyện chính, nếu không sẽ bị nhận xét là người bỗ bã, sẽ thất bại trong giao tiếp, mà Trần Nam bây giờ thì đang cần giao tiếp với Noya nha.
Tâm linh của Noya chợt nổi lên sự cảnh giác, bởi chuyện này đối với nàng là một vấn đề nhạy cảm. Nàng chợt nhìn Trần Nam từ trên xuống dưới một lần, chợt khinh bỉ nói:
- Ngươi muốn tìm công pháp đó? Đồ không biết tự lượng sức! Không biết có bao nhiêu kẻ mạnh hơn ngươi gấp ngàn vạn lần đã táng thân vì thứ đó mà không biết rằng, thứ đó đối với họ cũng chỉ là gân gà mà thôi! Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn luyện loại công pháp thành thần đó hay sao? Si tâm vọng tưởng! Trần Nam câm nín một trận, muốn giải thích gì đó, nhưng nhìn cái thái độ “ta không thèm nghe” của Noya, cuối cùng chỉ lẳng lặng bỏ qua.
Bề ngoài thì vẫn coi như biết kềm chế, nhưng trong lòng Trần Nam đã chửi ầm cả lên. Cô thì biết cái đếch gì, không biết rằng xung quanh chúng ta vẫn luôn có một kẻ kinh khủng ẩn nấp, lúc nào cũng muốn cho cô đi chầu trời hay sao? Đồ không biết tốt xấu! Không có ta ở đây thì cô đã toi mạng cả nghìn lần cũng không đủ.
Một tháng sau…
- Hà tiểu thư… - Trần Nam lúc này đã có vẻ thiếu kiên nhẫn, bởi giờ phút này bọn họ đã bước qua biên giới Âu Tiên được vài ngày, cũng sắp về đến kinh đô của Âu Tiên rồi, về đến đó mà không hỏi được thì lại phải kiếm đường khác. Cứ nghĩ đến việc hỏi ông bác rồi để lão ra vẻ thần bí này nọ, Trần Nam lại hận đến nghiến răng.
- Tôi biết cô không thích tôi! Nhưng chuyện này không phải tôi hỏi cho tôi, mà là…
- Im đi! – Noya lạnh lùng ngắt lời:
- Ta cũng thấy khó chịu với ngươi lắm rồi! Kẻ thấp hèn như ngươi có tư cách gì mà chiếm lấy Tuyết Nhu? Con người thì hoa tâm, tu vi thì thấp kém hơn nàng cả vạn lần. Tâm tính cũng tham lam bỉ ổi, ngươi hỏi chuyện đó không phải cho ngươi, vậy ngươi hỏi cho ai? Chẳng phải những kẻ như ngươi luôn có ước mơ mạnh lên hay sao? Cơ hội trước mắt mà ngươi dâng được cho người khác sao? Ta còn lâu mới tin!
Trong lòng Noya nổi lên sự khinh bỉ mãnh liệt, khoảng năm năm trước, khi nàng mới đột phá tầng bốn, trong tâm tư đã nổi lên ý tưởng gia nhập vào Âu Tiên hoặc Allades, Tổ Hán thì miễn đi, bởi ngày xưa cha mẹ nàng từng bị bắt làm nô lệ ở Tổ Hán, sau đó bị truy đuổi, cũng vì thế mà nàng và anh trai mới lạc nhau. Mấy ngày nay hỏi han anh trai vào buổi tối, thế mới biết ông anh này đã gian khổ thế nào, lại nghĩ đến chuyện mà mình từng gặp, nàng không khỏi cảm thán thở dài một hơi.
Lại nói tiếp về lúc đột phá, do có tâm tư kia nên nàng đã cố tình triển lộ phong mang, nâng cao giá trị bản thân, không ngờ lại lộ ra thông tin về việc nàng nhận được một chút truyền thừa nhỏ còn sót lại của thánh Allah. Không ít người biết, năm xưa thánh Allah và Tiêu Dao Tử từng làm bạn tốt hàng tỷ năm, rất nhiều bí mật chia sẻ với nhau. Truyền thừa của Allah và Tiêu Dao Tử đã nhiều lần xuất thế, và lần nào trong truyền thừa người này cũng có một số thông tin để tiếp nhận truyền thừa của người kia, dù có lúc hữu dụng có lúc không nhưng nói chung là có giá trị.
Truyền thừa của thánh giả, dù chỉ một chút thì cũng đủ dùng cả đời rồi, giống như Noya vậy, chỉ một truyền thừa nhỏ cũng đã giúp nàng đột phá tầng bốn, thậm chí thuộc dạng rất khó thất bại trong đồng cấp.
Và tất nhiên, trong truyền thừa lần này cũng có thông tin về truyền thừa của Tiêu Dao Tử, mà còn là truyền thừa cực lớn, theo lời đồn thì truyền thừa này đã xuất hiện từ lâu lắm rồi, chỉ là không có một ai tiếp nhận được. Noya đã nhận được thông tin về truyền thừa này, nhưng trong đó không có cách tiếp nhận, mà chỉ có “điều kiện tiếp nhận” mà thôi.
Đó chính là thân thể thông linh thiên địa! Một thứ quá hư vô, chẳng biết tìm ở đâu ra.
Nhưng cũng chỉ ví tý thông tin chẳng đâu vào đâu đó mà một đám tham lam lại dám làm khó nàng, làm Noya đại khai sát giới một trận. Trong số những người nàng giết, có không ít kẻ có tu vi “ngang với Trần Nam” mà lại mang tâm tư tham lam vọng tưởng không biết tự lượng sức.
Vì thế, giờ đây, nàng đã coi Trần Nam chính là loại người này!
Trần Nam cũng mất hết kiên nhẫn rồi.
Mẹ kiếp, nốt hôm nay là trao trả mày về địa phương rồi! Bố cũng éo thèm hỏi mày nữa, cùng lắm mặt dày dây dưa lấy ông bác xấu tính kia là được! Nhưng bố ghét cái thái độ! Được rồi, mày là người Allades, bên đó nói tiếng Anh phỏng? Bố là người văn minh, bố dùng nhạc dạy đời mày một chút!
Trần Nam hắng hắng giọng, gằn từng chữ:
- Tôi cũng chẳng muốn hỏi cô nữa! Không cần cô phải khó chịu, từ ngày mai chúng ta không cần gặp lại nhau nữa rồi! Nhưng trước đó, tôi chỉ có mấy lời muốn nói với cô mà thôi…
Trần Nam như làm ảo thuật, lấy ra một cái dụng cụ hình hộp, màu đen đen xỉn xỉn, nếu có người Trái Đất thì có thể nghi ngờ nó là cái loa, nhưng người nơi đây thì chịu chết.
Trần Nam gắn một viên đạo cụ ký ức vào đằng sau, và “loa” bắt đầu phát nhạc.
Noya ngạc nhiên nhìn vào thứ kia, tò mò muốn chết mà cũng ngại mặt mũi không thèm hỏi. Lúc này, tiếng hát lanh lảnh của Trần Nam đã vọng tới:
You like the way it feels
When nobody will reply…
…to your questions? (Cô có thích cái cảm giác khi chẳng có ai trả lời câu hỏi của cô không?)
Do…
You like the way it feels
Whenever you ignore me (Cô thích cái cảm giác khi bơ tôi lắm hả?)
Makes me wild, makes me crazy (Làm tôi giận dữ, làm tôi phát điên)
I… (Tôi..)
Dont like the things you do (Không thích điều mà cô làm)
Dont like what you b e (Không thích cái thứ mà cô biến thành)
Dont like what you do to me (Không thích điều mà cô làm với tôi)
Youre already gone (Cô biến đi đi…)
You… (Cô…)
You think you know it all (Cô nghĩ cô biết tất cả)
You think you hold the key to life (Cô nghĩ cô có chìa khóa của cuộc sống)
And its questions (Nhưng điều đó còn cần nghi vấn)
But you… (Nhưng cô…)
Youve got a lot to learn (Cô còn cần học hỏi rất nhiều)
Stop thinking of yourself (Đừng tự nghĩ về mình nữa)
Youre making me lose my head (Cô đang làm tôi mất kiềm chế)
Youre already gone (Cô biến đi đi…)
Noya Hà nghe xong lời bài hát, thâm tâm chợt giật mình, nghĩ nghĩ lại một chút, dường như cũng giống như hắn nói. Nhưng nàng là người trọng sĩ diện, có lý nào lại đi nhận sai trước một kẻ mà nàng khinh bỉ? Đang định lên tiếng mỉa mai, chợt nghe thấy âm thanh vọng lại sau lưng.
Nơi đó có người? Là ai? Sao ta không cảm nhận được?
Bộp bộp bộp!
- Không ngờ Lãn Ông mà cũng thích ca hát, lại còn là thứ nhạc kỳ lạ như vậy! Bội phục, bội phục!
Phía trước xe ngựa, Hiên Viên Thái đã vững vàng chặn đường, thần thái thân thiện giống như một gã tiếp thị nào đó đang thương lượng về sản phẩm vậy.
- Ồ! Đạo hữu cớ gì chặn đường ta? Có việc gì thì cứ nói thẳng ở ngay đây! Với quan hệ của chúng ta mà còn cần câu nệ hay sao?
Hiên Viên Thái đã đen cả mặt, trong lòng không biết có chửi rủa Trần Nam dối trá đểu giả hay không. Nhưng chỉ trầm ngâm một chút đã đưa ngón trỏ chỉ vào Noya:
- Ta muốn nàng!
Danh sách chương