Trên đời này có hai loại người luôn luôn hạnh phúc, đó là người có đầu óc đơn giản và người có đầu óc phức tạp nhưng biết đơn giản hóa mọi việc.
Trần Nam tự nhận mình không quá ngu ngốc, nên hắn đắc ý cho rằng mình là loại người thứ hai. Trong mắt hắn, có một số chuyện nằm ngoài khả năng khống chế của bản thân, giống như việc ông bác kia liếc qua đã nhìn thấu tu vi của hắn vậy. Nếu đã không khống chế được thì việc gì phải cố sống cố chết chít chít meo meo kêu gào như thằng điên, để rồi kết cục cuối cùng thê thảm không chịu nổi, loại người như thế đúng là loại nóng đầu ngu ngốc mà lại thích tỏ ra nguy hiểm.
Vì thế, hắn rất là ngoan ngoãn tát nước theo mưa, tạm thời đồng ý với ông bác kia, đã thế còn kiếm được chỗ tốt không nhỏ. Cứ bình tĩnh đi, chờ đến khi anh đây có thể làm chủ cuộc chơi thì mọi thứ sẽ khác, hé hé!
Nhưng tất nhiên, Trần Nam cũng có một số nguyên tắc không thể nhượng bộ. Ví dụ như uy hiếp hắn thì thoải mái, nhưng động đến người thân của hắn thì nhất quyết không được. Nếu một tên Bất Diệt Thần nào đó bắt hắn chọn giữa việc Hoàng Tuyết Nhu bị tổn thương và việc hắn bị thông cúc, hắn sẽ không do lựa mà lựa chọn thứ ha… Ấy zà, phải xem Hoàng Tuyết Nhu bị tổn thương có nặng không đã…, chuyện thứ hai cũng là một nguyên tắc không thể đùa được!
Trần Nam mang theo con hươu về đến nơi thì hai đứa nhóc đã đói lả ra rồi. Hắn cuống quýt nướng thịt, tẩm bổ cho chúng một chút rồi cho về phòng nghỉ trước, bản thân hắn và Hoàng Tuyết Nhu thì ngồi lại ngoài trời ngắm sao thêm chút nữa.
- Nhu này, công pháp Quyến Lữ Hợp Bích mà hai đứa nhóc kia luyện có gì đặc thù? Tiến triển thế nào? Anh đúng là vô tâm, em trai em gái luyện công bao nhiêu ngày mà không hỏi thăm, lại để chị dâu lo hết, đúng là ngại… - Trần Nam vừa bỏ thêm một thanh củi vào đống lửa, vừa từ tốn hỏi.
Hoàng Tuyết Nhu bĩu môi, nhưng vẫn giải thích tường tận:
- Bí tịch này không hổ danh cấp Thần. Không những chỉ giúp hai đứa cộng hưởng tư chất, tăng tốc độ tích lũy công lực mà còn có công dụng cực kỳ hữu ích khi chúng đột phá ở các tầng tu vi thứ ba và thứ tư. Em nghĩ… tốc độ tu luyện của chúng nó chưa chắc đã thua gì người mang công đức lực như em đâu. Còn anh… thì em không dám nói.
- Tác dụng hữu ích khi đột phá? Chẳng phải đột phá là cần lĩnh ngộ hay sao? Công đức lực có thể giúp em nhìn thấy một số cách thức, một số bí ẩn, làm em đột phá nhanh và dễ dàng hơn người khác, nhưng bọn chúng thì…
- Anh biết rồi đấy! Đột phá từ từng thứ hai lên thứ ba thì cần kết hợp cả hai đường lối tu luyện là Bàng Đại và Tinh Diệu! Bàng Đại vốn là trải rộng sức mạnh ra, làm phạm vi sát thương tăng cường diện rộng, nhưng cũng vì thế mà uy lực sát thương bị giảm. Tinh diệu thì ngược lại, tích tụ sức mạnh vào diện tích hẹp, tuy phạm vi sát thương kém nhưng uy lực mạnh mẽ. Khi người ta tu luyện đến giới hạn của bản thân, như Bàng Đại thì sức mạnh không thể trải rộng thêm phạm vi sát thương nữa, Tinh Diệu thì không thể tinh lọc, nén ép sức mạnh thêm nữa thì người ta sẽ gặp bình cảnh. Lúc này, người tu luyện cần phải tìm cách khác tăng sức mạnh. Bàng Đại thì cần tìm hiểu cách làm sao để nén sức mạnh lại, nếu họ nén được hai phần năng lượng thành một phần, vậy thì sẽ có thể hấp thu thêm một phần năng lượng vào chỗ trống, sau đó cứ tiếp tục nén, hấp thu, nén hấp thu… Cho tới khi lực lượng của họ vừa tinh diệu có uy lực khủng bố, vừa trải rộng ra, tạo thành thứ gọi là Lực Bạt Sơn Hà thì có nghĩa là họ chính thức đột phá. Những người tu tinh diệu cũng tương tự…
- Dừng dừng… - Trần Nam ngắt lời:
- Anh biết, anh còn biết là quá trình lĩnh ngộ này giống như mò mẫm “random” để tập luyện thao tác vậy. Thao tác được một lần thì năng lượng của họ mạnh hơn chút xíu, nhưng bảo họ làm lại thao tác vừa rồi thì chịu, còn lần thứ hai, thứ ba, dần dần đến khi họ bắt được mấu chốt, thao tác thuần thục thì tiến độ tăng trưởng của họ trở nên nhanh chóng vô cùng. Bắt được mấu chốt thì tính là lĩnh ngộ, còn khi thao tác lặp đi lặp lại, đạt tới mức độ đạt yêu cầu thì mới là đột phá, đúng chưa? Vì thế người ta mới có câu: Trăm năm không thay đổi, một năm tiến lên trời! Chính là chỉ quá trình mà người tu luyện lĩnh ngộ và đột phá. Nhưng mà… cái này thì liên quan gì đến Quyến Lữ Hợp Bích.
Hoàng Tuyết Nhu trợn trắng mắt nhìn hắn một cái:
- Em còn chưa nói xong mà anh nhanh nhảu cái gì? Từ từ nghe nói hết đã.
Thấy Trần Nam biết điều ngậm miệng, lại ngả ngớn nằm lên đùi mình, Hoàng Tuyết Nhu hừ một tiếng nói tiếp:
- Vốn quá trình lĩnh ngộ này rất khó và lâu dài. Nhưng người luyện Quyến Lữ Hợp Bích lại có tâm ý tương thông với nhau, có thể đọc và lĩnh ngộ những thứ trong tiềm thức đối phương. Quyến Lữ Hợp Bích, bù trừ về năng lực, thằng Lữ luyện theo con đường Ngoại – Bàng, còn bé Hà thì luyện theo con đường Nội – Tinh. Sau này khi đột phá tầng ba, Lữ có thể lĩnh ngộ về đường lối Tinh Diệu từ tiềm thức Hà và ngược lại. Đến khi đột phá tầng bốn thì lại lĩnh ngộ đường lối Nội – Ngoại của nhau. Vì cả hai đều là đọc được từ tiềm thức đối phương, cũng giống như in sâu vào tiềm thức của bản thân vậy, lĩnh ngộ của người kia giống như của mình, không có gì phân biệt. Vậy chẳng phải giống như học sinh không cần học mà được khắc hết kiến thức vào đầu, dù có ngu ngốc đi nữa thì cũng sẽ thực hiện được bài tập mà thôi!
Trần Nam giật mình không nhẹ, không ngờ cái thứ bí tịch chỉ có tâm pháp này lại kỳ diệu đến như vậy, không hổ danh là bí tịch cấp Thần. Vậy Tướng Quân Lệnh thì sao? Đó cũng là bí tịch cấp Thần, hơn nữa còn loại sách chiêu thức đặc thù cho người tu luyện con đường Ngoại – Bàng! Đúng là sinh ra đã dành cho Trần Lữ rồi.
Trần Nam nhanh chóng lôi bản bí tịch Tướng Quân Lệnh ra, nói hết mọi chuyện vừa rồi cho Hoàng Tuyết Nhu, lại giải thích ý nghĩ của mình, làm nàng không cần lo lắng, cuối cùng thì lật sách ra để cả hai cùng nghiên cứu.
Nhưng xem xong bí tịch, Trần Nam cảm thấy hơi thất vọng.
Bí tịch này mạnh thì có mạnh thật đấy, nhưng cách tu luyện tốt nhất lại là giết người, là lên chiến trường tung hoành vạn quân. Trần Lữ bây giờ còn nhỏ, kinh nghiệm không có, vứt nó ra chiến trường làm sao mà yên tâm được? Bí tịch này đúng là thứ bán mạng để học tập, chui vào biển máu để lĩnh ngộ mà…
Hoàng Tuyết Nhu đọc kỹ bí tịch này một lần, sau đó ngồi trầm tư rất lâu, hơi do dự nói:
- Trước đây em có đọc một quyển sách cổ, nói về phương pháp rèn luyện sát khí cho chiến binh cổ đại. Họ có một thứ trận pháp tạo ảo giác giống y như thật, cho chiến binh vào trong trận để họ chiến đấu trong ảo giác, từ đó sinh ra sát khí cùng dũng khí chiến đấu. Nhưng trận pháp này giờ hình như đã thất truyền…
Trần Nam chợt ngồi dựng dậy, hai mắt sáng ngời, chợt ôm chầm lấy Hoàng Tuyết Nhu hôn lấy hôn để, kích động nói:
- Em đúng là thiên tài! Ảo giác. Mộng cảnh. Giống như mình. Giống như trong Assassin’s Creed, cỗ máy Anonymous! Mẹ nó… có cách rồi. Nhưng mà… hình như cách này cũng không dễ làm cho lắm, nếu không sao chẳng thấy ai dùng? Thế giới này cũng không phải chỉ có mình là thông minh? (Ai thắc mắc Anonymous với Assassin’s Creed là gì thì cứ gúc gồ nhá )
Trần Nam lắc đầu, tạm thời mình còn chưa đủ kiến thức và năng lực thực hiện chuyện này, nhưng trong thư viện của Đô Thành có rất nhiều sách hay, đến đó nghiên cứu sau. Hiện tại mình cũng coi như một kỹ sư nghiệp dư (luyện khí sư), lại có thực lực làm cơ sở, tìm hiểu thêm để chế tạo ra một số thứ kỳ lạ cũng không phải không thể.
Còn về bí tịch Tướng Quân Lệnh, tạm thời vẫn không nên cho Tần Lữ biết, tránh làm nó phân tâm vào việc không đâu. Tất cả để người anh này lo cho nó là được rồi, thằng bé chỉ cần tập trung tu luyện và học tập binh pháp mà thôi.
…
Một tuần sau, đám người Trần Nam đã trở về ngọn núi thân thuộc của học viện Đô Thành. Trần Nam sảng khoái hét lên một tiếng, phát tiết hết mệt mỏi trong lòng. Quay đầu giới thiệu với hai đứa em:
- Đây chính là học viện Đô Thành! Sao hả? Dù chỉ là một trong mười địa điểm trên cả vương quốc, cũng không phải là chi nhánh lớn nhất nhưng cũng quá đủ hoành tráng rồi. Sau này nơi đây sẽ là chỗ sinh hoạt của hai nhóc, còn cuộc sống tốt hay không thì còn phải dựa vào chính các em rồi.
Hai đứa nhóc hào hứng gật đầu, trong lòng cảm thấy chờ mong, cũng hơi có chút lo sợ.
Khi bốn người Trần Nam bước vào trong học viện Đô Thành, không khí nơi đây có vẻ cực kỳ khác thường. Người thì chỉ chỉ trỏ trỏ, người thì cười nhạt xem trò hay, có kẻ lại nhìn họ với ánh mắt thương hại. Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu mờ mịt chẳng hiểu gì, dáo dác nhìn quanh xem có thể biết được chuyện gì hay không.
- Sao lại thế này? Ở cái học viện này hầu như chả mấy ai biết đến anh cả! Chỉ có em là có chút danh tiếng, tất nhiên anh không nói đến Bạch vũ thiên sứ, nhưng thân phận đó là bí mật mà! Tại sao ai cũng nhìn chằm chằm chúng ta như đã nhận biết từ bao giờ rồi vậy?
Trần Nam dù kỳ quái nhưng cũng chẳng thèm để ý, hai người nhanh chóng chạy đến phòng hiệu trưởng. Hoàng Tuyết Nhu dẫn theo hai đứa trẻ vào nói chuyện riêng với ông, còn Trần Nam thì đứng bên ngoài. Dù gì thì hiệu trưởng cũng không biết gì đến hắn, vào đấy thì có tác dụng gì.
Ở một phòng xa tít tắp trong ban 1+, một người thanh niên anh tuấn, mắt sáng, mày kiếm, mũi cao, môi hơi mỏng đang ngồi chống tay lên bàn. Hắn nhẹ nhàng hỏi một tên thanh niên người khô quắt, mặt hèn mọn bên cạnh:
- Xác định thân phận của thằng đó rồi chứ?
- Dạ rồi! Là một thằng con trai bình thường trong họ Trần thành Thanh Yến. Họ Trần này chỉ là một chi, nói cho chính xác là dòng tộc đã thần phục họ Trần quốc trụ, thực lực tầm thường, chỉ có hai cao thủ Lực Bạt Sơn Hà. Còn về quan hệ giữa nó và Nhu mỹ nhân, nói đơn giản thì là oan gia từ nhỏ, thanh mai trúc mã, có lẽ cũng vì thế mà được người đẹp ưu ái.
- Ồ! Vậy còn hai đứa bé vừa rồi?
- Theo thông tin đưa về thì có lẽ một đứa là em trai ruột của Trần Nam, bởi vì hai đứa khá giống nhau, theo tuổi tác được kể lại thì cũng rất phù hợp, đứa còn lại thì không rõ.
- Ừ! Mày đi ra đi! Chỉ hỏi han từ những nguồn tin trong trường mà đã ra được thế là tốt lắm rồi! Sau này có việc sẽ tiếp tục gọi đến mày.
Tên hèn mọn vâng dạ đi ra, chỉ còn lại tên thanh niên anh tuấn kia ngồi lại. Hắn lười biếng duỗi lưng một cái, khóe môi nở nụ cười kiêu ngạo:
- Bạch vũ thiên sứ! Tại sao em lại phải thích một kẻ như thế chứ? Chỉ có tôi, chỉ có người như tôi mới xứng đang với em mà thôi.
Trần Nam tự nhận mình không quá ngu ngốc, nên hắn đắc ý cho rằng mình là loại người thứ hai. Trong mắt hắn, có một số chuyện nằm ngoài khả năng khống chế của bản thân, giống như việc ông bác kia liếc qua đã nhìn thấu tu vi của hắn vậy. Nếu đã không khống chế được thì việc gì phải cố sống cố chết chít chít meo meo kêu gào như thằng điên, để rồi kết cục cuối cùng thê thảm không chịu nổi, loại người như thế đúng là loại nóng đầu ngu ngốc mà lại thích tỏ ra nguy hiểm.
Vì thế, hắn rất là ngoan ngoãn tát nước theo mưa, tạm thời đồng ý với ông bác kia, đã thế còn kiếm được chỗ tốt không nhỏ. Cứ bình tĩnh đi, chờ đến khi anh đây có thể làm chủ cuộc chơi thì mọi thứ sẽ khác, hé hé!
Nhưng tất nhiên, Trần Nam cũng có một số nguyên tắc không thể nhượng bộ. Ví dụ như uy hiếp hắn thì thoải mái, nhưng động đến người thân của hắn thì nhất quyết không được. Nếu một tên Bất Diệt Thần nào đó bắt hắn chọn giữa việc Hoàng Tuyết Nhu bị tổn thương và việc hắn bị thông cúc, hắn sẽ không do lựa mà lựa chọn thứ ha… Ấy zà, phải xem Hoàng Tuyết Nhu bị tổn thương có nặng không đã…, chuyện thứ hai cũng là một nguyên tắc không thể đùa được!
Trần Nam mang theo con hươu về đến nơi thì hai đứa nhóc đã đói lả ra rồi. Hắn cuống quýt nướng thịt, tẩm bổ cho chúng một chút rồi cho về phòng nghỉ trước, bản thân hắn và Hoàng Tuyết Nhu thì ngồi lại ngoài trời ngắm sao thêm chút nữa.
- Nhu này, công pháp Quyến Lữ Hợp Bích mà hai đứa nhóc kia luyện có gì đặc thù? Tiến triển thế nào? Anh đúng là vô tâm, em trai em gái luyện công bao nhiêu ngày mà không hỏi thăm, lại để chị dâu lo hết, đúng là ngại… - Trần Nam vừa bỏ thêm một thanh củi vào đống lửa, vừa từ tốn hỏi.
Hoàng Tuyết Nhu bĩu môi, nhưng vẫn giải thích tường tận:
- Bí tịch này không hổ danh cấp Thần. Không những chỉ giúp hai đứa cộng hưởng tư chất, tăng tốc độ tích lũy công lực mà còn có công dụng cực kỳ hữu ích khi chúng đột phá ở các tầng tu vi thứ ba và thứ tư. Em nghĩ… tốc độ tu luyện của chúng nó chưa chắc đã thua gì người mang công đức lực như em đâu. Còn anh… thì em không dám nói.
- Tác dụng hữu ích khi đột phá? Chẳng phải đột phá là cần lĩnh ngộ hay sao? Công đức lực có thể giúp em nhìn thấy một số cách thức, một số bí ẩn, làm em đột phá nhanh và dễ dàng hơn người khác, nhưng bọn chúng thì…
- Anh biết rồi đấy! Đột phá từ từng thứ hai lên thứ ba thì cần kết hợp cả hai đường lối tu luyện là Bàng Đại và Tinh Diệu! Bàng Đại vốn là trải rộng sức mạnh ra, làm phạm vi sát thương tăng cường diện rộng, nhưng cũng vì thế mà uy lực sát thương bị giảm. Tinh diệu thì ngược lại, tích tụ sức mạnh vào diện tích hẹp, tuy phạm vi sát thương kém nhưng uy lực mạnh mẽ. Khi người ta tu luyện đến giới hạn của bản thân, như Bàng Đại thì sức mạnh không thể trải rộng thêm phạm vi sát thương nữa, Tinh Diệu thì không thể tinh lọc, nén ép sức mạnh thêm nữa thì người ta sẽ gặp bình cảnh. Lúc này, người tu luyện cần phải tìm cách khác tăng sức mạnh. Bàng Đại thì cần tìm hiểu cách làm sao để nén sức mạnh lại, nếu họ nén được hai phần năng lượng thành một phần, vậy thì sẽ có thể hấp thu thêm một phần năng lượng vào chỗ trống, sau đó cứ tiếp tục nén, hấp thu, nén hấp thu… Cho tới khi lực lượng của họ vừa tinh diệu có uy lực khủng bố, vừa trải rộng ra, tạo thành thứ gọi là Lực Bạt Sơn Hà thì có nghĩa là họ chính thức đột phá. Những người tu tinh diệu cũng tương tự…
- Dừng dừng… - Trần Nam ngắt lời:
- Anh biết, anh còn biết là quá trình lĩnh ngộ này giống như mò mẫm “random” để tập luyện thao tác vậy. Thao tác được một lần thì năng lượng của họ mạnh hơn chút xíu, nhưng bảo họ làm lại thao tác vừa rồi thì chịu, còn lần thứ hai, thứ ba, dần dần đến khi họ bắt được mấu chốt, thao tác thuần thục thì tiến độ tăng trưởng của họ trở nên nhanh chóng vô cùng. Bắt được mấu chốt thì tính là lĩnh ngộ, còn khi thao tác lặp đi lặp lại, đạt tới mức độ đạt yêu cầu thì mới là đột phá, đúng chưa? Vì thế người ta mới có câu: Trăm năm không thay đổi, một năm tiến lên trời! Chính là chỉ quá trình mà người tu luyện lĩnh ngộ và đột phá. Nhưng mà… cái này thì liên quan gì đến Quyến Lữ Hợp Bích.
Hoàng Tuyết Nhu trợn trắng mắt nhìn hắn một cái:
- Em còn chưa nói xong mà anh nhanh nhảu cái gì? Từ từ nghe nói hết đã.
Thấy Trần Nam biết điều ngậm miệng, lại ngả ngớn nằm lên đùi mình, Hoàng Tuyết Nhu hừ một tiếng nói tiếp:
- Vốn quá trình lĩnh ngộ này rất khó và lâu dài. Nhưng người luyện Quyến Lữ Hợp Bích lại có tâm ý tương thông với nhau, có thể đọc và lĩnh ngộ những thứ trong tiềm thức đối phương. Quyến Lữ Hợp Bích, bù trừ về năng lực, thằng Lữ luyện theo con đường Ngoại – Bàng, còn bé Hà thì luyện theo con đường Nội – Tinh. Sau này khi đột phá tầng ba, Lữ có thể lĩnh ngộ về đường lối Tinh Diệu từ tiềm thức Hà và ngược lại. Đến khi đột phá tầng bốn thì lại lĩnh ngộ đường lối Nội – Ngoại của nhau. Vì cả hai đều là đọc được từ tiềm thức đối phương, cũng giống như in sâu vào tiềm thức của bản thân vậy, lĩnh ngộ của người kia giống như của mình, không có gì phân biệt. Vậy chẳng phải giống như học sinh không cần học mà được khắc hết kiến thức vào đầu, dù có ngu ngốc đi nữa thì cũng sẽ thực hiện được bài tập mà thôi!
Trần Nam giật mình không nhẹ, không ngờ cái thứ bí tịch chỉ có tâm pháp này lại kỳ diệu đến như vậy, không hổ danh là bí tịch cấp Thần. Vậy Tướng Quân Lệnh thì sao? Đó cũng là bí tịch cấp Thần, hơn nữa còn loại sách chiêu thức đặc thù cho người tu luyện con đường Ngoại – Bàng! Đúng là sinh ra đã dành cho Trần Lữ rồi.
Trần Nam nhanh chóng lôi bản bí tịch Tướng Quân Lệnh ra, nói hết mọi chuyện vừa rồi cho Hoàng Tuyết Nhu, lại giải thích ý nghĩ của mình, làm nàng không cần lo lắng, cuối cùng thì lật sách ra để cả hai cùng nghiên cứu.
Nhưng xem xong bí tịch, Trần Nam cảm thấy hơi thất vọng.
Bí tịch này mạnh thì có mạnh thật đấy, nhưng cách tu luyện tốt nhất lại là giết người, là lên chiến trường tung hoành vạn quân. Trần Lữ bây giờ còn nhỏ, kinh nghiệm không có, vứt nó ra chiến trường làm sao mà yên tâm được? Bí tịch này đúng là thứ bán mạng để học tập, chui vào biển máu để lĩnh ngộ mà…
Hoàng Tuyết Nhu đọc kỹ bí tịch này một lần, sau đó ngồi trầm tư rất lâu, hơi do dự nói:
- Trước đây em có đọc một quyển sách cổ, nói về phương pháp rèn luyện sát khí cho chiến binh cổ đại. Họ có một thứ trận pháp tạo ảo giác giống y như thật, cho chiến binh vào trong trận để họ chiến đấu trong ảo giác, từ đó sinh ra sát khí cùng dũng khí chiến đấu. Nhưng trận pháp này giờ hình như đã thất truyền…
Trần Nam chợt ngồi dựng dậy, hai mắt sáng ngời, chợt ôm chầm lấy Hoàng Tuyết Nhu hôn lấy hôn để, kích động nói:
- Em đúng là thiên tài! Ảo giác. Mộng cảnh. Giống như mình. Giống như trong Assassin’s Creed, cỗ máy Anonymous! Mẹ nó… có cách rồi. Nhưng mà… hình như cách này cũng không dễ làm cho lắm, nếu không sao chẳng thấy ai dùng? Thế giới này cũng không phải chỉ có mình là thông minh? (Ai thắc mắc Anonymous với Assassin’s Creed là gì thì cứ gúc gồ nhá )
Trần Nam lắc đầu, tạm thời mình còn chưa đủ kiến thức và năng lực thực hiện chuyện này, nhưng trong thư viện của Đô Thành có rất nhiều sách hay, đến đó nghiên cứu sau. Hiện tại mình cũng coi như một kỹ sư nghiệp dư (luyện khí sư), lại có thực lực làm cơ sở, tìm hiểu thêm để chế tạo ra một số thứ kỳ lạ cũng không phải không thể.
Còn về bí tịch Tướng Quân Lệnh, tạm thời vẫn không nên cho Tần Lữ biết, tránh làm nó phân tâm vào việc không đâu. Tất cả để người anh này lo cho nó là được rồi, thằng bé chỉ cần tập trung tu luyện và học tập binh pháp mà thôi.
…
Một tuần sau, đám người Trần Nam đã trở về ngọn núi thân thuộc của học viện Đô Thành. Trần Nam sảng khoái hét lên một tiếng, phát tiết hết mệt mỏi trong lòng. Quay đầu giới thiệu với hai đứa em:
- Đây chính là học viện Đô Thành! Sao hả? Dù chỉ là một trong mười địa điểm trên cả vương quốc, cũng không phải là chi nhánh lớn nhất nhưng cũng quá đủ hoành tráng rồi. Sau này nơi đây sẽ là chỗ sinh hoạt của hai nhóc, còn cuộc sống tốt hay không thì còn phải dựa vào chính các em rồi.
Hai đứa nhóc hào hứng gật đầu, trong lòng cảm thấy chờ mong, cũng hơi có chút lo sợ.
Khi bốn người Trần Nam bước vào trong học viện Đô Thành, không khí nơi đây có vẻ cực kỳ khác thường. Người thì chỉ chỉ trỏ trỏ, người thì cười nhạt xem trò hay, có kẻ lại nhìn họ với ánh mắt thương hại. Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu mờ mịt chẳng hiểu gì, dáo dác nhìn quanh xem có thể biết được chuyện gì hay không.
- Sao lại thế này? Ở cái học viện này hầu như chả mấy ai biết đến anh cả! Chỉ có em là có chút danh tiếng, tất nhiên anh không nói đến Bạch vũ thiên sứ, nhưng thân phận đó là bí mật mà! Tại sao ai cũng nhìn chằm chằm chúng ta như đã nhận biết từ bao giờ rồi vậy?
Trần Nam dù kỳ quái nhưng cũng chẳng thèm để ý, hai người nhanh chóng chạy đến phòng hiệu trưởng. Hoàng Tuyết Nhu dẫn theo hai đứa trẻ vào nói chuyện riêng với ông, còn Trần Nam thì đứng bên ngoài. Dù gì thì hiệu trưởng cũng không biết gì đến hắn, vào đấy thì có tác dụng gì.
Ở một phòng xa tít tắp trong ban 1+, một người thanh niên anh tuấn, mắt sáng, mày kiếm, mũi cao, môi hơi mỏng đang ngồi chống tay lên bàn. Hắn nhẹ nhàng hỏi một tên thanh niên người khô quắt, mặt hèn mọn bên cạnh:
- Xác định thân phận của thằng đó rồi chứ?
- Dạ rồi! Là một thằng con trai bình thường trong họ Trần thành Thanh Yến. Họ Trần này chỉ là một chi, nói cho chính xác là dòng tộc đã thần phục họ Trần quốc trụ, thực lực tầm thường, chỉ có hai cao thủ Lực Bạt Sơn Hà. Còn về quan hệ giữa nó và Nhu mỹ nhân, nói đơn giản thì là oan gia từ nhỏ, thanh mai trúc mã, có lẽ cũng vì thế mà được người đẹp ưu ái.
- Ồ! Vậy còn hai đứa bé vừa rồi?
- Theo thông tin đưa về thì có lẽ một đứa là em trai ruột của Trần Nam, bởi vì hai đứa khá giống nhau, theo tuổi tác được kể lại thì cũng rất phù hợp, đứa còn lại thì không rõ.
- Ừ! Mày đi ra đi! Chỉ hỏi han từ những nguồn tin trong trường mà đã ra được thế là tốt lắm rồi! Sau này có việc sẽ tiếp tục gọi đến mày.
Tên hèn mọn vâng dạ đi ra, chỉ còn lại tên thanh niên anh tuấn kia ngồi lại. Hắn lười biếng duỗi lưng một cái, khóe môi nở nụ cười kiêu ngạo:
- Bạch vũ thiên sứ! Tại sao em lại phải thích một kẻ như thế chứ? Chỉ có tôi, chỉ có người như tôi mới xứng đang với em mà thôi.
Danh sách chương