Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo rời khỏi cánh môi phấn nộn của cô, ánh mắt đầy ý cười, giọng nói trầm thấp âm u khàn: “Ngoan, gọi tôi là Tư Hạo, tôi sẽ không đùa nữa, nếu không, tôi sẽ hôn đến khi bọn họ vào đây mới thôi.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn giận dữ trừng anh, lúc này mà anh vẫn có tâm trạng trêu đùa cô.
Cô cắn chặt môi dưới, rũ mắt, bị ép thấp giọng gọi một câu: “Tư... Tư Hạo...”
Ý cười trong mắt Long Tư Hạo đậm hơn mấy phần, nghiêng người, dán sát vào môi Lê Hiểu Mạn, thanh âm trầm thấp, tràn ngập hấp dẫn: “Ngoan, hôn lại một cái...”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn híp mắt, khuôn mặt đỏ bừng, mắt thấy cửa phòng sắp bị phá ra, cô cuống cuồng, nhắm hai mắt lại, ngẩng mặt lên, vừa đúng cái hôn của Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo khẽ cắn môi cô, hơi thở nóng bỏng bao vây cô lại, giọng nói trầm thấp âm u khàn truyền vào tai cô: “Hiểu Hiểu, cảm giác này có giống như đang yêu đương vụng trộm không? Hửm?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, liếc nhìn Long Tư Hạo, đang nói thì nghe thấy “Bụp” một tiếng, cửa phòng bị phá ra, Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Hạ Lâm, ba người đều đã đứng ở cửa phòng.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn xiết chặt bàn tay đầy mồ hôi, trong lòng bối rối không thôi, sắc mặt trắng bệch, trợn mắt nhìn ba người ngoài cửa phòng.
Lý Tuyết Hà tức giận đi đến, dơ tay dùng sức tát Lê Hiểu Mạn một cái, tức giận nói: “Đồ không có giáo dục, rốt cuộc cô ở trong phòng làm gì? Tại sao gọi lâu thế mà không mở cửa? Làm con dâu mà thế à? Để mẹ chồng đợi lâu như thế.”
Hạ Lâm đứng cạnh thấy Lý Tuyết Hà tát Lê Hiểu Mạn một cái, khóe miệng liền nở nụ cười khinh miệt.
Lê Hiểu Mạn bị tát sưng đỏ cả mặt, nóng rát đau đớn khiến cô quên đi cảm giác bối rối trước đó.
Đáy mắt cô dâng lên một lớp sương mù, nhưng cô vẫn cố gắng nén xuống, lạnh nhạt nhìn Hoắc Vân Hy và Lý Tuyết Hà: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Vân Hy thấy thái độ lạnh lùng của cô thì nheo mắt lại, tức giận: “Lê Hiểu Mạn, sao cô dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẹ tôi, trong mắt cô còn có mẹ chồng không đấy?”
Nghe vậy, hai tròng mắt hai tròng mắt của Lê Hiểu Mạn liếc về phía Hoắc Vân Hy, nước mắt cuối cùng cũng trào ra, cô bị mẹ anh ta đánh, anh ta coi như không biết, không nói giúp cô một câu, lại càng đừng nói đến việc quan tâm cô, yêu thương cô.
Nhưng thái độ của cô với mẹ anh ta chỉ thoáng không tốt, anh ta đã đến chất vấn, ở trong lòng anh ta, ngoài mẹ, ngoài Hạ Lâm, cô rốt cuộc là cái gì? Hoắc Vân Hy thấy cô đỏ mắt không nói thì quét mắt khắp phòng, sau đó trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc cô ở trong phòng làm gì? Tại sao lâu thế mà không mở cửa?”
Lê Hiểu Mạn kìm nước mắt lại, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy, cười lạnh, không thèm nếm xỉa: “Tôi làm gì trong phòng, anh không nhìn thấy sao?”
Lê Hiểu Mạn cho rằng Long Tư Hạo lại vẫn đứng sau lưng cô, nhưng cô lại không biết, từ lúc Hoắc Vân Hy phá cửa vào, anh đã không còn ở sau lưng cô nữa rồi.
Long Tư Hạo rời khỏi cánh môi phấn nộn của cô, ánh mắt đầy ý cười, giọng nói trầm thấp âm u khàn: “Ngoan, gọi tôi là Tư Hạo, tôi sẽ không đùa nữa, nếu không, tôi sẽ hôn đến khi bọn họ vào đây mới thôi.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn giận dữ trừng anh, lúc này mà anh vẫn có tâm trạng trêu đùa cô.
Cô cắn chặt môi dưới, rũ mắt, bị ép thấp giọng gọi một câu: “Tư... Tư Hạo...”
Ý cười trong mắt Long Tư Hạo đậm hơn mấy phần, nghiêng người, dán sát vào môi Lê Hiểu Mạn, thanh âm trầm thấp, tràn ngập hấp dẫn: “Ngoan, hôn lại một cái...”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn híp mắt, khuôn mặt đỏ bừng, mắt thấy cửa phòng sắp bị phá ra, cô cuống cuồng, nhắm hai mắt lại, ngẩng mặt lên, vừa đúng cái hôn của Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo khẽ cắn môi cô, hơi thở nóng bỏng bao vây cô lại, giọng nói trầm thấp âm u khàn truyền vào tai cô: “Hiểu Hiểu, cảm giác này có giống như đang yêu đương vụng trộm không? Hửm?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, liếc nhìn Long Tư Hạo, đang nói thì nghe thấy “Bụp” một tiếng, cửa phòng bị phá ra, Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Hạ Lâm, ba người đều đã đứng ở cửa phòng.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn xiết chặt bàn tay đầy mồ hôi, trong lòng bối rối không thôi, sắc mặt trắng bệch, trợn mắt nhìn ba người ngoài cửa phòng.
Lý Tuyết Hà tức giận đi đến, dơ tay dùng sức tát Lê Hiểu Mạn một cái, tức giận nói: “Đồ không có giáo dục, rốt cuộc cô ở trong phòng làm gì? Tại sao gọi lâu thế mà không mở cửa? Làm con dâu mà thế à? Để mẹ chồng đợi lâu như thế.”
Hạ Lâm đứng cạnh thấy Lý Tuyết Hà tát Lê Hiểu Mạn một cái, khóe miệng liền nở nụ cười khinh miệt.
Lê Hiểu Mạn bị tát sưng đỏ cả mặt, nóng rát đau đớn khiến cô quên đi cảm giác bối rối trước đó.
Đáy mắt cô dâng lên một lớp sương mù, nhưng cô vẫn cố gắng nén xuống, lạnh nhạt nhìn Hoắc Vân Hy và Lý Tuyết Hà: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Vân Hy thấy thái độ lạnh lùng của cô thì nheo mắt lại, tức giận: “Lê Hiểu Mạn, sao cô dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẹ tôi, trong mắt cô còn có mẹ chồng không đấy?”
Nghe vậy, hai tròng mắt hai tròng mắt của Lê Hiểu Mạn liếc về phía Hoắc Vân Hy, nước mắt cuối cùng cũng trào ra, cô bị mẹ anh ta đánh, anh ta coi như không biết, không nói giúp cô một câu, lại càng đừng nói đến việc quan tâm cô, yêu thương cô.
Nhưng thái độ của cô với mẹ anh ta chỉ thoáng không tốt, anh ta đã đến chất vấn, ở trong lòng anh ta, ngoài mẹ, ngoài Hạ Lâm, cô rốt cuộc là cái gì? Hoắc Vân Hy thấy cô đỏ mắt không nói thì quét mắt khắp phòng, sau đó trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc cô ở trong phòng làm gì? Tại sao lâu thế mà không mở cửa?”
Lê Hiểu Mạn kìm nước mắt lại, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy, cười lạnh, không thèm nếm xỉa: “Tôi làm gì trong phòng, anh không nhìn thấy sao?”
Lê Hiểu Mạn cho rằng Long Tư Hạo lại vẫn đứng sau lưng cô, nhưng cô lại không biết, từ lúc Hoắc Vân Hy phá cửa vào, anh đã không còn ở sau lưng cô nữa rồi.
Danh sách chương