Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Khuôn mặt Lê Hiểu Mạn đỏ như rỉ ra máu, cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, nhìn vào đôi mắt thâm thúy như một cái hồ của anh.
Thu hồi tầm mắt, cô đang muốn đứng lên thì bên hông căng thẳng, cô bị một cánh tay thon dài ôm vào lòng.
“Anh.. ưm…”
Trên môi ẩm ướt, đôi môi Long Tư Hạo dán lên môi cô, ấn xuống một nụ hôn.
Lê Hiểu Mạn vì hành động đột ngột của anh mà ngẩn ra, trong đầu lóe lên không biết làm sao,đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn anh: “Anh…”
Long Tư Hạo nhếch môi, cúi đầu để bên tai cô, âm thanh khàn khàn mê người: “Nếu tôi không hôn em thì em sẽ mất mặt.”
Một câu của anh như muốn nói anh đang suy nghĩ cho cô.
“Anh…” Lê Hiểu Mạn há miệng thở dốc không biết nói cái gì, anh hôn cô vậy mà còn có thể tìm ra được lý do đàng hoàng như thế, có phải cô nên cảm ơn anh hay không? Lâm Mạch Mạch, Lăng Hàn Dạ và người đàn ông cao gầy kia đều mở to mắt sững sờ nhìn hai người.
Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch làm sao cũng không nghĩ tới Long Tư Hạo sẽ thật sự hôn Lê Hiểu Mạn, dù sao bọn họ quen anh nhiều năm như vậy rồi, tính cách anh trong trẻo lạnh lùng chưa từng có người đàn bà nào đứng cách anh gần 3m chứ đừng nói là hôn.
Bọn họ suýt chút nữa còn xem anh là hòa thượng thanh tâm quả dục.
Hoắc Vân Hy ngồi cách đó không xa, đôi mắt lóe lên lửa giận, khuôn mặt cương nghị xanh mét, phẫn nộ như đi bắt gian vợ mình.
Thấy có người đang phẫn nộ nhìn chằm mình, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy đang tái mét cả mặt.
Thấy bộ dạng của anh ta như hận không thể bóp chết cô, cô không rõ anh ta tức giận cái gì, không phải anh ta vẫn mong cô ở bên ngoài ngoại tình sao?
Tám phần là anh ta nổi lên lòng tự trọng của đàn ông, dù sao về danh nghĩa thì cô là vợ anh ta, cô ở trước mặt mọi người anh anh em em với người đàn ông khác, anh ta sẽ cảm thấy mất mặt.
Huống hồ người đàn ông này còn là anh trai anh ta.
Cô rời khỏi lòng Long Tư Hạo, bỏ lại một câu nói đi toilet, sau đó vội vàng rời đi.
Trong toilet, Lê Hiểu Mạn dựa vào bồn rửa mặt, đôi mắt lại nhìn bản thân ở trong gương.
Trong gương, khuôn mặt cô đỏ lên, cô dùng nước vỗ vỗ mặt mình, chờ không còn đỏ nữa thì trái tim loạn nhịp mới hết đập loạn, ra khỏi toilet, đúng lúc thấy Hoắc Vân Hy tái mặt đứng bên ngoài, ánh mắt sắc bén như hận không thể xé xách cô thành nhiều mảnh nhỏ vậy.
Cô nhíu mày, làm bộ như không thấy, đi qua người anh ta, lại bị anh ta hung hăng nắm chặt cổ tay.
“Anh làm cái gì? Buông ra” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh ta, dùng sức né tránh sự kiềm chế của anh ta.
Anh ta tức giận áp cô lên tường, từ trên cao nhìn cô.
“Lê Hiểu Mạn, cô ăn gan báo hả? Dám ở trước mặt mọi người anh anh em em với anh cả, cô đừng quên cô còn là Hoắc thiếu phu nhân đấy.” âm thanh của anh ta lạnh lùng tràn ngập phẫn nộ.
Nghe thấy mấy chữ Hoắc thiếu phu nhân trong miệng anh ta, Lê Hiểu Mạn thầm nghĩ muốn ôm bụng lăn ra cười, không phải anh ta nói đến giờ chưa lúc nào xem cô là Hoắc thiếu phu nhân sao? Hiện tại lại ở đây chất vấn cô, anh ta dựa vào đâu?
Chỉ cho phép quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng đốt đèn sao? Anh ta mang theo tiểu tam chạy khắp nơi dựa vào đâu mà quản cô?
Lê Hiểu Mạn nhìn vào mắt anh ta, cười nhạt một tiếng: “Hoắc Vân Hy, anh nghĩ sai rồi, đối với Hoắc thiếu phu nhân này, không phải anh muốn tôi ra ngoài ngoại tình sao?”
Khuôn mặt Lê Hiểu Mạn đỏ như rỉ ra máu, cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, nhìn vào đôi mắt thâm thúy như một cái hồ của anh.
Thu hồi tầm mắt, cô đang muốn đứng lên thì bên hông căng thẳng, cô bị một cánh tay thon dài ôm vào lòng.
“Anh.. ưm…”
Trên môi ẩm ướt, đôi môi Long Tư Hạo dán lên môi cô, ấn xuống một nụ hôn.
Lê Hiểu Mạn vì hành động đột ngột của anh mà ngẩn ra, trong đầu lóe lên không biết làm sao,đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn anh: “Anh…”
Long Tư Hạo nhếch môi, cúi đầu để bên tai cô, âm thanh khàn khàn mê người: “Nếu tôi không hôn em thì em sẽ mất mặt.”
Một câu của anh như muốn nói anh đang suy nghĩ cho cô.
“Anh…” Lê Hiểu Mạn há miệng thở dốc không biết nói cái gì, anh hôn cô vậy mà còn có thể tìm ra được lý do đàng hoàng như thế, có phải cô nên cảm ơn anh hay không? Lâm Mạch Mạch, Lăng Hàn Dạ và người đàn ông cao gầy kia đều mở to mắt sững sờ nhìn hai người.
Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch làm sao cũng không nghĩ tới Long Tư Hạo sẽ thật sự hôn Lê Hiểu Mạn, dù sao bọn họ quen anh nhiều năm như vậy rồi, tính cách anh trong trẻo lạnh lùng chưa từng có người đàn bà nào đứng cách anh gần 3m chứ đừng nói là hôn.
Bọn họ suýt chút nữa còn xem anh là hòa thượng thanh tâm quả dục.
Hoắc Vân Hy ngồi cách đó không xa, đôi mắt lóe lên lửa giận, khuôn mặt cương nghị xanh mét, phẫn nộ như đi bắt gian vợ mình.
Thấy có người đang phẫn nộ nhìn chằm mình, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy đang tái mét cả mặt.
Thấy bộ dạng của anh ta như hận không thể bóp chết cô, cô không rõ anh ta tức giận cái gì, không phải anh ta vẫn mong cô ở bên ngoài ngoại tình sao?
Tám phần là anh ta nổi lên lòng tự trọng của đàn ông, dù sao về danh nghĩa thì cô là vợ anh ta, cô ở trước mặt mọi người anh anh em em với người đàn ông khác, anh ta sẽ cảm thấy mất mặt.
Huống hồ người đàn ông này còn là anh trai anh ta.
Cô rời khỏi lòng Long Tư Hạo, bỏ lại một câu nói đi toilet, sau đó vội vàng rời đi.
Trong toilet, Lê Hiểu Mạn dựa vào bồn rửa mặt, đôi mắt lại nhìn bản thân ở trong gương.
Trong gương, khuôn mặt cô đỏ lên, cô dùng nước vỗ vỗ mặt mình, chờ không còn đỏ nữa thì trái tim loạn nhịp mới hết đập loạn, ra khỏi toilet, đúng lúc thấy Hoắc Vân Hy tái mặt đứng bên ngoài, ánh mắt sắc bén như hận không thể xé xách cô thành nhiều mảnh nhỏ vậy.
Cô nhíu mày, làm bộ như không thấy, đi qua người anh ta, lại bị anh ta hung hăng nắm chặt cổ tay.
“Anh làm cái gì? Buông ra” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh ta, dùng sức né tránh sự kiềm chế của anh ta.
Anh ta tức giận áp cô lên tường, từ trên cao nhìn cô.
“Lê Hiểu Mạn, cô ăn gan báo hả? Dám ở trước mặt mọi người anh anh em em với anh cả, cô đừng quên cô còn là Hoắc thiếu phu nhân đấy.” âm thanh của anh ta lạnh lùng tràn ngập phẫn nộ.
Nghe thấy mấy chữ Hoắc thiếu phu nhân trong miệng anh ta, Lê Hiểu Mạn thầm nghĩ muốn ôm bụng lăn ra cười, không phải anh ta nói đến giờ chưa lúc nào xem cô là Hoắc thiếu phu nhân sao? Hiện tại lại ở đây chất vấn cô, anh ta dựa vào đâu?
Chỉ cho phép quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng đốt đèn sao? Anh ta mang theo tiểu tam chạy khắp nơi dựa vào đâu mà quản cô?
Lê Hiểu Mạn nhìn vào mắt anh ta, cười nhạt một tiếng: “Hoắc Vân Hy, anh nghĩ sai rồi, đối với Hoắc thiếu phu nhân này, không phải anh muốn tôi ra ngoài ngoại tình sao?”
Danh sách chương