Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Kĩ thuật hôn của cô vô cùng trúc trắc, không hề có kĩ xảo.

Long Tư Hạo phức tạp nhìn cô, bàn tay trắng nõn chế trụ eo cô, bên trong đôi mắt sâu thẳm lập lòe tình cảm khác thường, âm thanh khàn khàn: “Hiểu Hiểu, biết tôi là ai sao?”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt lại nghiêng đầu nhìn, ánh mắt mê ly nhìn anh “Ừ…… anh là…… anh là ai? Anh là đối tượng ngoại tình của tôi sao?”

Nghe vậy, cánh tay Long Tư Hạo đặt bên eo cô hơi siết chặt, đôi mắt thâm trầm, ánh mắt tối tăm sâu không thấy đáy, đột nhiên anh bế cô lên trực tiếp bỏ vào bồn tắm, sau đó xả nước lạnh cho cô.

“A……”

Nước lạnh kích thích lệnh khiến Lê Hiểu Mạn muốn hét lên, Long Tư Hạo lại ấn vào bồn tắm.

“Nước lạnh có thể làm em khôi phục lý trí.” Anh thấy Lê Hiểu Mạn ngồi ở trong bồn tắm lạnh phát run, gương mặt không có biểu tình nói sau đó liền xoay người đi ra phòng tắm.

Lê Hiểu Mạn thấy anh rời đi cũng không đứng dậy, nước lạnh kích thích để cho cô thanh tỉnh rất nhiều, nghĩ đến Hoắc Vân Hy phản bội, nghĩ đến anh ta vô tình, cô ngồi ở trong phòng tắm không tiếng động khóc lên.

Qua một hồi lâu, cô mới từ bồn tắm đứng lên, mặc vào áo choàng tắm, sau đó đi ra phòng tắm.

Ngồi ở trên sô pha Long Tư Hạo thấy cô đi ra, ánh mắt nhạy bén dừng ở đôi mắt và gương mặt sưng đỏ của cô, nơi đó rõ ràng có dấu vết đã khóc.

Hàng lông mày anh nhíu lại, đôi mắt đen lóe lên tia lạnh thấu xương, sau đó nhanh chóng khôi phục sự lãnh đạm, thanh âm trầm thấp vang lên: “Lại đây.”

Lê Hiểu Mạn ngẩn ra hạ, khẽ cắn môi do dự nửa mãi nhưng vẫn đi tới trước ngườiLong Tư Hạo, giờ phút này cô vẫn hơi nặng đầu, nhưng ý thức thanh tỉnh không ít, nghĩ đến vừa nãy cô chủ động khiêu khích hôn môi anh, mặt cô đỏ lên không thôi, xấu hổ muốn độn thổ rồi.

Cô hơi rũ mi mắt, đôi tay buông thõng ở bên người không biết làm sao, ánh mắt lập loè liếc anh: “Vừa nãy…… Tôi không phải cố ý.”

Long Tư Hạo không đáp lại cô mà nhìn cô một cái sau đó duỗi tay nắm cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống ghế sofa.

«Á…anh…» Lê Hiểu Mạn cả kinh ngẩn người nhìn anh, lại thấy trong tay anh đang cầm túi chườm đá.

«Chườm đá, đến giờ còn chưa hết sưng đâu.» anh cúi người nhẹ nhàng chườm túi đá lên gò má sưng đỏ của cô.

Anh tới gần, hơi thở thơm mát thuộc về anh xông vào mũi, hô hấp Lê Hiểu Mạn hơi căng thẳng, hoảng loạn cầm túi nước đá: «Tôi… tôi tự mình làm.»

Cô không cẩn thận chạm vào tay anh như bị điện giật, cô lập tức thu tay, biểu tình có chút không được tự nhiên.

“Không muốn ngày mai không thể gặp người thì đừng lộn xộn.” Long Tư Hạo nhìn cô, thanh âm trầm thấp, biểu tìnhlạnh nhạt không vì cô không được tự nhiên mà thay đổi.

Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới anh còn nhớ cô ở Hoắc gia bị tát một cái tát, đầu quả tim dâng lên cảm giác rung động.

Cô nhìn gương mặt của anh gần ngay trong gang tấc, bởi vì khoảng cách quá gần cho nên hô hấp đan xen lẫn nhau, trái tim cô không hiểu sao đập nhanh gấp mấy lần.

Không khí quá mức ái muội, hô hấp Lê Hiểu Mạn có chút rối loạn, càng thêm không được tự nhiên, không muốn mình lại trầm luôn trong bầu không khí này, cô đang muốn duỗi tay đoạt lấy túi chườm đá trong tay Long Tư Hạo thì anh đã buông ra trước.

Anh đứng lên, lãnh đạm nhìn: “Đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút, đừng khóc vì người làm mình đau long, như vậy không đáng.”

Dứt lời, Long Tư Hạo lập tức đi ra khỏi phòng ngủ, cũng thay cô đóng cửa phòng ngủ.

Ra ngoài, anh ưu nhã ngồi xuống ghế sofa, ngay sau đó gọi điện thoại cho trợ lý Lạc Thụy của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện