Sean ngủ say, Hawkins ngồi bên cạnh Sean, dựa vào đầu giường.

Nửa đêm, Sean tỉnh lại, cảm giác bên cạnh có người.

"Muốn uống nước? Hay đau?"

"Hawkins.......... Anh vẫn ở đây .........." Sean cố gắng nhìn rõ mặt y trong bóng tối.

"Để trông chừng không cho cậu gãi phá mụn nước." Thanh âm của Hawkins vẫn lạnh nhạt như mọi khi.

Sean cười một tiếng, "Hôm nay thiếu chút nữa đã mất mạng, vì sao anh còn có thể bình tĩnh như vậy?"

"Tôi cũng không bình tĩnh, tôi rất sợ hãi."

"Sợ hãi? Sợ cái gì?"

"Sợ cậu sẽ chết."

"Như vậy tôi đã trả thù thành công."

"Tôi sợ là sợ còn chưa kịp làm cậu thì cậu đã chết!" Hawkins nói lời vô cùng thiếu lãng mạn không chút do dự.

"Trời ạ, tôi thật không nên tỉnh lại. Ngoại trừ làm đối tượng ảo tưởng tình dục, tôi không còn tác dụng gì khác với anh nữa sao?" Sean đưa tay bóp bóp trán.

"Sean, cậu không chỉ là đối tượng ảo tưởng tình dục."

"Tôi còn là đồng đội của anh." Sean dùng nắm tay đấm nhẹ vào người y, "Nhân tiện... chúc anh sinh nhật vui vẻ."

"Tôi có thể hôn cậu không?"

"A —— Trời ơi!" Sean rên lên, "Anh không thấy tôi đang sinh bệnh hay sao? Vì sao còn tra tấn thần kinh của tôi như vậy?"

"Quên đi." Hawkins thản nhiên.

Sean thở dài, "Trên người tôi mọc ra cái đống mụn nước chết tiệt kia, còn đang ứa mủ, tôi thật không hiểu làm thế nào anh còn có thể muốn mấy chuyện đó với tôi?"

"Trên thực tế chỉ có những chỗ cậu gãi vỡ mới có chút nước mủ mà thôi."

"Được rồi, chúng ta có thể không bàn luận về vấn đề nước mủ nữa được không?"

"Đúng vậy, nhưng trên thực tế cậu là người nhắc đến nó trước."

Sean tự động xem nhẹ câu nói đó, "Không thể lập tức phát hiện quả bom hẹn giờ kia, có phải anh rất khó chịu?"

"Ít nhất tôi đã phát hiện ra nó trước khi nó phát nổ."

Sean nhắm mắt lại, anh phát hiện ra rằng bất kể họ nói về chủ đề gì, Hawkins đều có khả năng khiến cho nó kết thúc trong vòng ba câu.

Nhưng vào lúc này, di động trong túi quần Hawkins rung.

Y lấy nó ra, nhờ vào ánh sáng nhàn nhạt của màn hình, Sean thấy Hawkins nhăn mày, y tiếp điện.

"Good evening, dear Hawkins."

"Montero James." Hawkins nói ra cái tên đó, Sean sửng sốt, nhìn về phía y.

"Thật đáng tiếc vì mày đã không thành công mở ra quà tặng của tao!"

"Nhưng tao tin rằng mày sẽ thực vui vẻ nghe thấy ‘quà tặng’ của mày giống như pháo hoa mừng năm mới bay lên trời."

"Ân hừ, mỗi một quả bom đều là một tác phẩm nghệ thuật, cũng không phải mỗi người đều giốngnhư mày, xem nghệ thuật là công địch. Tiếp theo đây, tao sẽ tặng cho mày một món quà khác, cũng rất tuyệt."

Nói xong, điện thoại liền ngắt.

Hawkins ngồi yên.

"Gã điên kia lại dám gọi điện tới tìm anh?" Sean có chút buồn cười, anh cảm thấy quan hệ giữa Hawkins và Montero thật đặc biệt, nhưng nhất thời không chỉ ra được sự đặc biệt đó ở chỗ nào.

"Trước khi anh họ của tôi đi làm nhiệm vụ, Montero từng gọi điện thoại cho tôi. Hắn nói hắn sẽ dùng bom tạc anh họ của tôi đến cùng chỗ với Thượng Đế. Lúc đó, tôi còn đang trong kỳ huấn luyện tháo dỡ bom, tôi đã cho rằng cuộc gọi đó chỉ là một trò đùa dai."

Sean khá là bất ngờ, một Hawkins vô cùng lười cùng người khác nói chuyện và giãi bày tâm sự, thế nhưng lại cùng anh nói những chuyện đó. Hawkins cũng không phải loại người gặp chuyện đau lòng sẽ tìm người kể lể. Y sẽ đem chúng chôn sâu trong tậm đáy lòng, thẳng cho đến khi chúng ngạt thở mà chết, y cũng sẽ vẫn trước sau như một không chút đổi sắc.

"Sau đó thì sao?" Trong đêm ấy, Sean bỗng rất muốn nghe y nói, rất muốn nhìn thấy y buông những chuyện đau lòng ấy ra khỏi vực sâu của tâm hồn, có lẽ làm thế trái tim y sẽ có thể thả lỏng.

"Sau đó anh họ của tôi không bao giờ trở về. Người ta an táng quân phục của anh ấy trong vườn. Tôi đứng trước mộ, di động lại vang ."

"Là Montero?"

"Đúng vậy, hắn hỏi tôi có thích món quà của hắn hay không? Tôi hỏi hắn tại sao phải làm như vậy? Hắn nói ‘Hỏi gia tộc của mày’." Hawkins hơi cúi đầu, nhìn về phía mắt Sean trong bóng tối.

"Anh sẽ tìm được hắn, Hawkins."

"Có lẽ." Hawkins đứng dậy, đi ra cửa, "Ngủ ngon, Sean."

Sáng hôm sau, Rick đến thăm Sean.

"Hey, người anh em! Anh thế nào !"

Sean ngồi xuống, tiếp nhận sandwich mà Rick mang đến, "Còn sống, hạ sốt, nhưng thân thể ngứa ngáy khó chịu."

"Miếng sandwich kia không phải bình thường, là Anna làm cho anh."

"Thật sao?" Sean cắn một ngụm, "Như vậy ngày hôm qua Anna làm mì ống cho cậu hương vị như thế nào?"

"Rất tốt!" Rick ngồi bên cạnh Sean, "Đến nỗi ngay cả mì ống có mùi vị gì tôi đều không nhớ nổi!"

Sean nở nụ cười, "Bất quá miếng sandwich này mùi vị cũng không tệ lắm."

"Lát nữa tôi sẽ cùng đội khác đi tuần tra, quân doanh có điều một người đến tạm thay vị trí của anh, có điều anh không ở trong xe tôi cũng chẳng biết nói chuyện với ai."

"Yên tâm, cậu sẽ tán gẫu rất vui vẻ với người mới. Anh ta sẽ dạy cậu cách đối phó với món mì ống thất bại của phụ nữ!"

"Đúng rồi Sean, nghe nói Bắc khu bên này của chúng ta có sự điều động ."

"Điều động loại nào, có thể đưa chúng ta quay trở về nước không?"

"Anh nằm mơ đi thôi! Nghe nói quân doanh của chúng ta sẽ có lính đặc chủng đến đóng, có thể sẽ có hoạt động ám sát đối với phản quân."

Sean gật đầu, "Lúc trước tôi ở hậu bị, nếu đã được phái đến Baghdad hẳn phải là tiền trạm hoặc là tiên phong, có lẽ tôi cũng chẳng biết ai trong số họ."

"Tốt lắm, người anh em, hy vọng anh sớm được mặc lại bộ quân phục oi bức này, tôi đi phiên trực, nhớ phải cầu nguyện cho tôi bình an trở về."

"Thượng Đế che chở cậu!"

Rick đi rồi, Sean liền nhàm chán nằm ở trên giường, bỗng nhớ tới mình còn chưa uống thuốc. Cứ nằm mãi thực sự rất chán, anh quyết định đứng lên đi lại.

Tuy rằng Bác sĩ Lewis đã dặn dò tốt nhất không được để có mồ hôi, nhưng Sean vẫn mặc áo T-shirt đi ra mấy quán hàng nhỏ ngoài quân doanh.

Những quán hàng này đều là người bản xứ kinh doanh, phần lớn trong số họ đều đã được kiểm tra thân phận kỹ càng mới được phép ở đây bán hàng, chủ yếu là DVD.

Đi qua bên cạnh họ, có thể nghe thấy thứ tiếng Anh sứt sẹo về cái gì "Năm đôla một chiếc, mười ddoola hai chiếc" linh tinh...

"Có phim khoa học viễn tưởng không?" Sean hỏi bọn họ, nói xong rồi Sean mới cảm thấy mình là thằng ngốc. Mấy thứ điện ảnh “chân chính” ở trước mặt những gã đàn ông “nghẹn” mấy tháng trời là hoàn toàn không thể tiêu thụ được!

Người bán hàng rong đưa ra trước mặt anh một chiếc DVD, không ngừng lặp đi lặp lại một chữ "good". Xem bìa mặt chỉ biết là AV.

Sean bỗng nhiên tâm ngứa, lấy ra mười đôla mua hai chiếc.

Khó được cơ hội ở một mình, vừa lúc tranh thủ thích một chút.

Trở lại ký túc xá, bắt đầu mở DVD.

Nữ diễn viên AV trong phim có dáng người quả thực khiến cho đàn ông nhiệt huyết phun trào .......... .......... .

Ngay trong nháy mắt khi bắn ra, trước mặt Sean tràn ngập hình ảnh Hawkins nắm chặt lấy tay anh buộc anh giúp y “chơi súng” .....

Lồng ngực anh cứng lại, Sean nhìn trần nhà, ngây dại.

Vừa rồi anh đã nghĩ gì? Thượng Đế a! Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!

Trên màn hình, nữ chính còn đang ý loạn tình mê, mà Sean cũng đã dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Anh bắt đầu giúp chính mình tìm cớ.

Sean, cậu lo lắng cái gì? Chờ khi công việc ở đây chấm dứt, cậu sẽ quay về Mỹ, đến lúc đó sẽ không gặp lại cái tên điên Hawkins, cậu lại có thể tận tình cùng mỹ nhân tay trong tay, những hình ảnh kinh khủng này sao có thể còn xuất hiện?

Cậu chỉ tiếp xúc với Hawkins quá thường xuyên mà thôi, tên kia lại đè trên người cậu mà “chơi súng”, dẫn đến kết quả này cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng sau khi mất nửa ngày tìm lý do, Sean vẫn lo sợ bất an như cũ.

Anh bước nhanh ra khỏi phòng, đi tìm Tiến sĩ Grey.

Nhưng trước bàn của Grey lại đang có người ngồi, ông ta hơi ngạc nhiên khi thấy Sean.

"Hey, người anh em! Chuyện của tôi khá cấp bách! Liệu cậu có thể nhường cho tôi chút thời gian?"

Người lính kia gật đầu, nhanh nhẹn đứng lên, còn bóp chặt vai Sean mà nói: "Không có gì là không thể trôi qua, anh em!" Sau đó liền đi.

Ngón tay của Tiến sĩ Grey nhẹ nhàng đập lên mặt bàn, Sean ngồi xuống phía đối diện với ông ta, hai bàn tay ôm lấy đầu tỏ vẻ sầu não.

"Tiến sĩ Grey .......... Tôi nảy sinh một vấn đề rất lớn.......... Vấn đề này thực nghiêm trọng.........."

"Nghiêm trọng đến cỡ nào?"

"Hôm nay tôi đi mua DVD, sau đó tôi nằm ở trên giường.........." Sean thở dài, bức bối, những lời tiếp theo anh thực khó mà nói ra được!

Tiến sĩ Grey nghiêm túc quan sát vẻ mặt của anh, sau đó cố gắng dùng ngữ điệu thoải mái nói: "Đừng nói với tôi là cậu không thể cứng rắn, đó quả thực là một vấn đề nghiêm trọng. Nhưng Sean.......... Chịu áp lực mạnh trong thời gian dài khiến cho đàn ông mất đi năng lực chỉ là tạm thời. Đặc biệt cậu lại thuộc binh chủng công tác nguy hiểm cao độ, hiện tượng đó có xảy ra cũng rất bình thường."

Sean không biết phải nói gì, anh không hiểu thế quái nào Tiến sĩ Grey lại nghĩ đến phương diện kia, bị người ta cho rằng mình ‘không thể cương’, điều này khiến anh thực không biết nên khóc hay cười.

"Vậy cái gã điên Hawkins kia như thế nào chỉ cần nghĩ... liền có thể cứng lên? Hắn mới là người dễ bị tạc bay nhất trong tiểu tổ của chúng tôi!"

"Well, phương thức xử lý áp lực của mỗi người không giống nhau. Tôi có thể cho cậu một số loại thuốc giảm bớt căng thẳng, nhưng không thể uống nhiều. Tôi dám cam đoan, chờ cậu về đến Mĩ nhất định sẽ lại cường tráng như cũ."

Sean ngẩn người, vấn đề anh muốn giãi bày cùng Tiến sĩ Grey không phải là vấn đề này a.

"Ý tôi muốn nói là.........."

"Muốn nói gì?" Tiến sĩ Grey mỉm cười.

Muốn nói lúc tôi bắn, trước mắt hiện lên hình ảnh Hawkins..........

"Quên đi, tôi nên trở về xem thêm mấy lượt DVD thôi.........." Sean đứng dậy, nghĩ thầm rằng nói không chừng làm vậy còn có thể đem mình bẻ lại “thẳng” như cũ.

"Sean, cậu không cần thuốc thật sao?" Tiến sĩ Grey ngó đầu ra, Sean đã muốn đi khỏi văn phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện