“Hạ Cẩu, à không, Hạ Khấu, sáng sớm đến nhà ta đập phá, ngươi cho là ngươi có bao nhiêu cái mạng để bồi thường đây?”
Đường Thiên Vũ nhàn nhã vận một chút khinh công bay vút qua đầu tên Hạ Khấu mắt lươn, sau đó ở trên không trung xoay một vòng nhẹ nhàng chạm mũi chân xuống cái đầu gần như chỉ còn mấy cọng tóc le ngoe của gã, kế tiếp lại mềm mại ngã người ra sau, vô cùng xinh đẹp cùng ưu nhã làm động tác đáp xuống, tay áo khẽ phất ra, đôi mi dày lại chầm chạm hạ thấp thành một nụ cười ôn nhu mị hoặc như trích tiên giáng trần.
Hạ Khấu ngây ngẩn hồi lâu quên mất bản thân vừa bị hắn đùa bỡn, mãi cho đến khi Đường Thiên Vũ khinh bỉ cất tiếng cười vang hắn mới sực tỉnh oán giận gầm gừ.
“Thiên Thiên gọi ngươi là Hạ Cẩu quả nhiên không sai, nhìn thấy người đẹp là nước dãi chảy dài xuống, thật xuống như chó chực xương, ha? ~”
Thiên Vũ vừa nói vừa dùng một ngón tay xoắn lấy một lọn tóc rồi nhè nhẹ hất tung ra, ba phần tùy tiện bảy phần thu hút, đôi mắt phượng long lanh lại nháy mắt thêm một cái, nhìn thế nào cũng hệt như loại đàn bà lẳng lơ đang quyến rũ nam nhân, thế nhưng sát khí tỏa ra trong đôi mắt lại khiến người ta không thể không lùi bước.
Hạ Khấu một phần là do mê mẩn, chín phần còn lại là do khiếp sợ mà vô thức bước lui, khẩu khí bất đắc dĩ cũng hạ xuống so với dự định ban đầu.
“Mấy hôm trước ngươi chiếm lấy địa bàn buôn bán phía đông kinh thành ta còn chưa nói, hôm qua ngươi còn sai người đánh gãy hai chân con trai của ta, bà ba bà tư nhà ta không hiểu sao lại cũng bị ngươi dụ dỗ, ngươi nói coi, như thế ta có cần đến tìm ngươi đòi lại công đạo không?!”
“Chỉ có như thế mà ngươi dám phá giấc ngủ của ta?” – Thiên Vũ làm ra vẻ ngạc nhiên sốt sắng hỏi lại, ai không biết tính cách thật của hắn chắc chắn sẽ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài mỹ nam tử đáng yêu.
Hắn – Đường Thiên Vũ – chính là một ác ma có vẻ ngoài thiên sứ.
Bọn tay sai đi theo Hạ Khấu vốn chưa có tên nào trực tiếp đối đầu với Đường Thiên Vũ, cộng thêm lúc nãy nhìn thái độ cùng dáng vẻ nửa tà mị nửa lẳng lơ của hắn càng không khỏi khinh bỉ rỉ tai với nhau: “Ta cứ tưởng đâu Đường Thiên Vũ là một người đáng sợ lắm, hóa ra cũng là loại thư sinh chuyên liếc mắt đưa tình với nam nhân như thế này ~”
Bọn chúng nhận xét không sai, bề ngoài Đường Thiên Vũ đích thực trông rất mảnh mai, gương mặt lại trắng trẻo tuấn tú, bạch y phiêu phiêu, nhìn thế nào cũng chỉ giống mấy công tử nhà giàu ăn sung mặc sướng chẳng bao giờ phải động tay động chân.
Thiên Vũ nghe thế chỉ nhướn mày cười, những ngón tay thon dài đưa lên cằm khẽ vuốt ra chiều nghĩ ngợi: “Trong mắt các ngươi ta chỉ là loại hữu danh vô thực như vậy sao? Ây, khiến các ngươi chê cười rồi!”
Hắn vừa dứt lời cũng là lúc khóe môi hắn cong lên, những tiếng răng rắc lại đua nhau phát ra liên tục, cho đến khi mọi người định thần quay đầu hướng về phía phát ra âm thanh thì đã phát hiện 5 trong số đám tay chân của Hạ Khấu đã nằm chết dưới đất, xương cốt toàn thân đều bị chấn đến nát rời, chết không kịp ngáp.
Đường Thiên Vũ nhàn nhã vận một chút khinh công bay vút qua đầu tên Hạ Khấu mắt lươn, sau đó ở trên không trung xoay một vòng nhẹ nhàng chạm mũi chân xuống cái đầu gần như chỉ còn mấy cọng tóc le ngoe của gã, kế tiếp lại mềm mại ngã người ra sau, vô cùng xinh đẹp cùng ưu nhã làm động tác đáp xuống, tay áo khẽ phất ra, đôi mi dày lại chầm chạm hạ thấp thành một nụ cười ôn nhu mị hoặc như trích tiên giáng trần.
Hạ Khấu ngây ngẩn hồi lâu quên mất bản thân vừa bị hắn đùa bỡn, mãi cho đến khi Đường Thiên Vũ khinh bỉ cất tiếng cười vang hắn mới sực tỉnh oán giận gầm gừ.
“Thiên Thiên gọi ngươi là Hạ Cẩu quả nhiên không sai, nhìn thấy người đẹp là nước dãi chảy dài xuống, thật xuống như chó chực xương, ha? ~”
Thiên Vũ vừa nói vừa dùng một ngón tay xoắn lấy một lọn tóc rồi nhè nhẹ hất tung ra, ba phần tùy tiện bảy phần thu hút, đôi mắt phượng long lanh lại nháy mắt thêm một cái, nhìn thế nào cũng hệt như loại đàn bà lẳng lơ đang quyến rũ nam nhân, thế nhưng sát khí tỏa ra trong đôi mắt lại khiến người ta không thể không lùi bước.
Hạ Khấu một phần là do mê mẩn, chín phần còn lại là do khiếp sợ mà vô thức bước lui, khẩu khí bất đắc dĩ cũng hạ xuống so với dự định ban đầu.
“Mấy hôm trước ngươi chiếm lấy địa bàn buôn bán phía đông kinh thành ta còn chưa nói, hôm qua ngươi còn sai người đánh gãy hai chân con trai của ta, bà ba bà tư nhà ta không hiểu sao lại cũng bị ngươi dụ dỗ, ngươi nói coi, như thế ta có cần đến tìm ngươi đòi lại công đạo không?!”
“Chỉ có như thế mà ngươi dám phá giấc ngủ của ta?” – Thiên Vũ làm ra vẻ ngạc nhiên sốt sắng hỏi lại, ai không biết tính cách thật của hắn chắc chắn sẽ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài mỹ nam tử đáng yêu.
Hắn – Đường Thiên Vũ – chính là một ác ma có vẻ ngoài thiên sứ.
Bọn tay sai đi theo Hạ Khấu vốn chưa có tên nào trực tiếp đối đầu với Đường Thiên Vũ, cộng thêm lúc nãy nhìn thái độ cùng dáng vẻ nửa tà mị nửa lẳng lơ của hắn càng không khỏi khinh bỉ rỉ tai với nhau: “Ta cứ tưởng đâu Đường Thiên Vũ là một người đáng sợ lắm, hóa ra cũng là loại thư sinh chuyên liếc mắt đưa tình với nam nhân như thế này ~”
Bọn chúng nhận xét không sai, bề ngoài Đường Thiên Vũ đích thực trông rất mảnh mai, gương mặt lại trắng trẻo tuấn tú, bạch y phiêu phiêu, nhìn thế nào cũng chỉ giống mấy công tử nhà giàu ăn sung mặc sướng chẳng bao giờ phải động tay động chân.
Thiên Vũ nghe thế chỉ nhướn mày cười, những ngón tay thon dài đưa lên cằm khẽ vuốt ra chiều nghĩ ngợi: “Trong mắt các ngươi ta chỉ là loại hữu danh vô thực như vậy sao? Ây, khiến các ngươi chê cười rồi!”
Hắn vừa dứt lời cũng là lúc khóe môi hắn cong lên, những tiếng răng rắc lại đua nhau phát ra liên tục, cho đến khi mọi người định thần quay đầu hướng về phía phát ra âm thanh thì đã phát hiện 5 trong số đám tay chân của Hạ Khấu đã nằm chết dưới đất, xương cốt toàn thân đều bị chấn đến nát rời, chết không kịp ngáp.
Danh sách chương