“Đường Thiên Thiên, nếu ngươi còn muốn sống sót, tốt nhất ngươi hãy cút đi và đừng bao giờ xen vào chuyện giữa ta và Thiên Ngọc!”
Thiên Thiên loạng choạng đứng lên, vẫn như cũ ngạo nghễ đối diện với hắn: “Dơ bẩn? Vậy thì ngươi buông tay đi, đừng khăng khăng ép buộc nó nữa, nó đã đáng thương lắm rồi, ngươi nếu không trân trọng nó, chi bằng…”
“Ha ha ha…” – Thiên Vũ cười như điên dại rồi đột nhiên im bặt, hai mắt long lên nhìn trừng trừng vào Thiên Thiên: “Chi bằng cho ngươi chứ gì? Ngươi mơ đi! Giày ta đi cho dù rách nát ta cũng sẽ tự tay hủy nó, ngươi đừng hòng tranh giành với ta!”
Thấy Thiên Vũ càng lúc càng điên tiết không nói lý lẽ, Thiên Thiên đành phải hạ giọng chuyển sang cầu xin, hắn thực sự không hy vọng Thiên Ngọc sẽ vì chuyện của hắn và Thiên Vũ mà bị rơi vào vòng xoáy.
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta đối với Thiên Ngọc không phải như ngươi nghĩ, ta chỉ là cảm thấy nó quá đáng thương nên mới quan tâm đến nó, ngươi không yêu nó cũng không sao, ít nhất ngươi cũng nên đối xử tử tế với nó hơn một chút, ngươi xem, ngươi đã làm nó sợ đến mức nào rồi?!”
Nghe Thiên Thiên nói xong, Thiên Vũ mới giật mình nới lỏng lực trên cánh tay, cùng lúc đó Thiên Ngọc do mất đi lực ép nên yếu ớt ngã xuống, miệng không ngừng ho khan.
“Thiên Ngọc, ngươi không sao chứ?”
Thiên Vũ thấy thế vội ngồi xuống đỡ y lên, thế nhưng tay hắn vừa chạm đến đã bị Thiên Ngọc chán ghét hất tung ra.
“Ngươi!” – Thiên Vũ nghiến răng quát lên giận dữ.
“Ngươi kiên nhẫn một chút có được không? Nó cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ, hở một chút là ngươi lại sử dụng bạo lực thì làm sao mà nó yêu mến ngươi đây?”
Nghe Thiên Thiên nói Thiên Vũ đương nhiên cảm thấy chột dạ, thế nhưng bản tính ương bướng trời sinh khiến hắn nhất quyết không chịu thua, hắn nhấc bổng Thiên Ngọc lên mặc cho y gào khóc giãy dụa, ánh mắt long lên đầy sát khí gằn từng tiếng với Thiên Thiên:
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi muốn nó sống tốt thì hãy tránh xa nó ra một chút, nếu không…hừ, ngươi biết tính ta rồi đó!”
Ném Thiên Ngọc trở lại giường, Thiên Vũ thô bạo đóng sập cửa lại, trước khi hoàn toàn xoay lưng bước vào trong hắn cũng không quên hướng Thiên Thiên cười lạnh:
“Nếu ngươi còn chần chờ chưa đi thì nó sẽ thảm lắm đó, ngươi thức thời một chút đi.”
Thiên Thiên lặng người một lúc rồi siết chặt tay hạ quyết tâm dời bước, hắn biết nếu hắn ở lại, nhất định Thiên Vũ sẽ để hắn nhìn thấy Thiên Ngọc phải thảm như thế nào, chi bằng cứ vô tình một phen, nói không chừng Thiên Ngọc còn được sống tốt.
Thiên Thiên loạng choạng đứng lên, vẫn như cũ ngạo nghễ đối diện với hắn: “Dơ bẩn? Vậy thì ngươi buông tay đi, đừng khăng khăng ép buộc nó nữa, nó đã đáng thương lắm rồi, ngươi nếu không trân trọng nó, chi bằng…”
“Ha ha ha…” – Thiên Vũ cười như điên dại rồi đột nhiên im bặt, hai mắt long lên nhìn trừng trừng vào Thiên Thiên: “Chi bằng cho ngươi chứ gì? Ngươi mơ đi! Giày ta đi cho dù rách nát ta cũng sẽ tự tay hủy nó, ngươi đừng hòng tranh giành với ta!”
Thấy Thiên Vũ càng lúc càng điên tiết không nói lý lẽ, Thiên Thiên đành phải hạ giọng chuyển sang cầu xin, hắn thực sự không hy vọng Thiên Ngọc sẽ vì chuyện của hắn và Thiên Vũ mà bị rơi vào vòng xoáy.
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta đối với Thiên Ngọc không phải như ngươi nghĩ, ta chỉ là cảm thấy nó quá đáng thương nên mới quan tâm đến nó, ngươi không yêu nó cũng không sao, ít nhất ngươi cũng nên đối xử tử tế với nó hơn một chút, ngươi xem, ngươi đã làm nó sợ đến mức nào rồi?!”
Nghe Thiên Thiên nói xong, Thiên Vũ mới giật mình nới lỏng lực trên cánh tay, cùng lúc đó Thiên Ngọc do mất đi lực ép nên yếu ớt ngã xuống, miệng không ngừng ho khan.
“Thiên Ngọc, ngươi không sao chứ?”
Thiên Vũ thấy thế vội ngồi xuống đỡ y lên, thế nhưng tay hắn vừa chạm đến đã bị Thiên Ngọc chán ghét hất tung ra.
“Ngươi!” – Thiên Vũ nghiến răng quát lên giận dữ.
“Ngươi kiên nhẫn một chút có được không? Nó cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ, hở một chút là ngươi lại sử dụng bạo lực thì làm sao mà nó yêu mến ngươi đây?”
Nghe Thiên Thiên nói Thiên Vũ đương nhiên cảm thấy chột dạ, thế nhưng bản tính ương bướng trời sinh khiến hắn nhất quyết không chịu thua, hắn nhấc bổng Thiên Ngọc lên mặc cho y gào khóc giãy dụa, ánh mắt long lên đầy sát khí gằn từng tiếng với Thiên Thiên:
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi muốn nó sống tốt thì hãy tránh xa nó ra một chút, nếu không…hừ, ngươi biết tính ta rồi đó!”
Ném Thiên Ngọc trở lại giường, Thiên Vũ thô bạo đóng sập cửa lại, trước khi hoàn toàn xoay lưng bước vào trong hắn cũng không quên hướng Thiên Thiên cười lạnh:
“Nếu ngươi còn chần chờ chưa đi thì nó sẽ thảm lắm đó, ngươi thức thời một chút đi.”
Thiên Thiên lặng người một lúc rồi siết chặt tay hạ quyết tâm dời bước, hắn biết nếu hắn ở lại, nhất định Thiên Vũ sẽ để hắn nhìn thấy Thiên Ngọc phải thảm như thế nào, chi bằng cứ vô tình một phen, nói không chừng Thiên Ngọc còn được sống tốt.
Danh sách chương