Tôi tìm quanh bệnh viện một lúc mới rời đi, mờ mịt đứng ven đường rút một điếu thuốc, tôi định lái xe về nhà, không phải chỗ tôi đang ở đó, là ngôi nhà trước kia. Ngoài ý muốn, trong nhà đầy đủ mọi người, tôi còn chưa đến phòng khách đã nghe thấy một giọng nữ trong trẻo.

Tôi cởi áo khoác đưa cho người làm, nới lỏng cổ áo đi tới, đúng như dự đoán, một cô gái tóc dài đang ngồi trong phòng khách.

Làn da trắng nõn, đôi mắt trong như nước mùa thu, mơn mởn như có thể vắt ra nước.

Tạ Sơ đột nhiên mất tích ở bệnh viện cũng đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt vẫn còn hơi yếu, cậu ấy đang yên lặng lật sách.

Tôi thấy cậu ấy cố ý thấy áo sơ mi trắng, còn có cổ tay và ngón tay thon dài lúc lật sách, tôi không ngừng thầm cười lạnh, lại nhìn cô gái kia và mẹ kế ngồi thủ thỉ với nhau, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Tạ Sơ, tôi lập tức hiểu một chút.

Cùng là tôi không hiểu chuyện, nhảy vào hình ảnh hòa thuận ấm áp này.

Rõ ràng mẹ kế cũng nghĩ vậy, bà ấy gần như không thể cười nổi, bà đứng dậy: “A Dã, hôm này về nhà dùng cơm sao, nhất định ba con sẽ rất vui mừng.”

Tôi bình tĩnh nhìn, cởi mấy cúc áo ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh Tạ Sơ: “Đúng vậy, con không biết hôm nay lại có khách tới.”

Tôi lịch sự gật đầu với cô gái kia, mỉm cười: “Rát vui được gặp cô, tôi là Đàm Dã.”

Cô gái cũng lễ phép trả lời: “Chào anh, tôi là Tống Dung.”

Tống Dung ngồi không bao lâu, mẹ kế của tôi đã kêu Tạ Sơ đưa cô ra sau vườn hái một ít hoa, tối nay có thể đặt trên bàn ăn.

Lý do rõ ràng và lỗi thời kia khiến Tống Dung đỏ mặt, cô trộm nhìn Tạ Sơ một cái.

Tạ Sơ khép sách trong tay lại, đứng dậy, dẫn cô đi ra vườn hoa. Tôi nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, cầm lấy cuốn sách Tạ Sơ vừa thả xuống, chuẩn bị lên tầng.

Ai biết mẹ kế lại đứng sau gọi tôi lại, tôi vừa quay đầu đã thấy bà đi về phía tôi: “A Dã, gần đây con có người mình thích không, con cũng có thể đưa về để mọi người gặp mặt một chút.”

Tôi nhướn mày, đa tình nói: “Cái này sao, con sợ mang hết mọi người về, đứng trong nhà đánh nhau, ba sẽ tức chết ha ha ha.”

Nhìn gương mặt thở phào như yên tâm của mẹ kế, tôi mới xoay người đi lên phòng.

Nhìn qua như là ung dung, nhưng tôi biết trong lòng tôi đang nghiến răng nghiến lợi. Theo lời mẹ kế của tôi, cô bé ngoài kia là người trong lòng Tạ Sơ, bà ấy cố ý nhắc nhở tôi mà thôi.

Nhưng sao tôi có thể tin tưởng, có thể coi đó không phải sự thật, thái độ nghe lời của Tạ Sơ rất tổn thương người khác.

Trên thực tế, tôi là người tiêu chuẩn kép, mặc dù tiền án của tôi dày đặc, nhưng tôi không chịu nổi việc có nam hay nữ xuất hiện bên cạnh Tạ Sơ.

Xuất hiện hoa tôi đạp hoa, xuất hiện bướm tôi đạp bướm. Mặc kệ quanh cậu ấy có bao nhiêu hoa cỏ, tới đám nào tôi đuổi đám đó.

Tạ Sơ chỉ có thể thuộc về tôi.

Bước chân càng lúc càng nhanh, tôi lên phòng, kéo màn cửa sổ ra, vươn người ra nhìn một cái. Vừa khéo cửa sổ phòng tôi có thể nhìn ra vườn hoa phía dưới, tôi nhìn hai người họ đi một trước một sau, từ đầu tới cuối đều duy trì khoảng cách vừa phải, tôi không khỏi yên tâm hơn một chút.

Đột nhiên Tống Dung ngừng bước, nhìn kỹ một chút, thì ra tóc của cô bị mắc lên một nhánh cây. Tôi thấy Tạ Sơ xoay người lại gỡ ra giúp cô, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Đột nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng, tôi xoay người cầm lấy một đồ vật, dùng vật kia bọc lấy bật lửa, nhắm đúng vị trí, ném lên người Tạ Sơ.

Nhất định là rất đau, vì Tạ Sơ bị đập phát ra tiếng. Trong lòng tôi không có chút thương xót nào, thậm chí tôi còn suýt nữa bật cười, ngay trước lúc hai người ngẩng đầu lên, tôi đã xoay người chạy về bên giường, thản nhiên châm thuốc cho mình.

Cái vật vừa rồi là quần lót, quần lót của Tạ Sơ.

Là đồ dùng của Tạ Sơ năm mười bảy.

Về phần hành động của tôi có ngớ ngẩn không, tôi không muốn nghĩ tới, dù sao người lúng túng là Tạ Sơ chứ không phải tôi.

Nhưng mà báo ứng tới rất nhanh, chờ đến giờ cơm, tôi xuống nhà ăn cơm. Vì hôm nay có khách, bàn ăn được trang trí đầy đủ, có nến có hoa, còn có khăn trải bàn trắng chấm đất.

Tạ Sơ ngồi đối diện với tôi, tôi nhìn lướt qua những người trên bàn, ngoan ngoãn cúi đầu uống canh.

Đột nhiên hai chân tôi mở rộng, còn bị người dùng chân đạp lên giữa. Thân thể tôi khẽ cứng lại, tôi từ từ giương mắt.

Ngược lại là Tạ Sơ vẫn bình tĩnh dùng cơm, thậm chí còn gắp mấy đũa thức ăn cho mẹ cậu ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện