Chờ đến lúc tôi về đến nơi, nhà đã tối như bưng, tôi mò mẫm mở đèn, lại nghe thấy tiếng nhạc mơ hồ.
Chậm rãi đi lên tầng, tôi nhìn thấy chút ánh sáng lộ ra dưới cửa phòng Tạ Sơ.
Rón rén đi qua, tôi muốn mở cửa phòng cậu ấy, ai biết vặn hồi lâu, cửa phòng lại khóa trái.
Tôi lập tức mất hứng, rõ ràng trước kia luôn rộng mở với tôi, bây giờ lại quyết tâm muốn từ chối tôi sao? Quay đi quay lại trước cửa phòng cậu ấy mấy vòng, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chìa khóa dự phòng.
Xuống dưới, tôi cho thịt viên và bánh gạo nếp vào nấu chung, đổ nước xong thì không để ý đến nó nữa, sau đó chạy quanh nhà tìm chìa khóa.
May mà trong nhà chỉ có tôi và Tạ Sơ, ba tôi và mẹ cậu ấy đi công tác nước ngoài. Tôi tạo tiếng động trừ việc ầm ĩ Tạ Sơ ra thì cũng không giày vò được ai.
Đợi đến khi tìm ra chìa khóa, tôi đứng canh nồi trong bếp, chờ bánh gạo chín, tôi sẽ bưng lên tầng.
Tôi muốn bộ dạng thành khẩn một chút, tỏ rõ thái độ của mình.
Vừa đẩy cửa mới phát hiện Tạ Sơ đã ngủ.
Tóc mái tán loạn trên trán, tia sáng trong phòng có thể phản chiếu rõ ràng sắc xanh dưới đáy mắt Tạ Sơ. Tiếng nhạc vẫn nhẹ vang, tay cậu ấy khoác lên bụng, ngực phập phồng.
Tôi nhìn lông mi khẽ cong của Tạ Sơ, tạo thành một hàng bóng đen trên mặt, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy động lòng như vậy, cảm nhận được nhịp tim mất khống chế cũng như thân thể dần nóng lên.
Giống như say rượu, tôi gần như nắm chặt đồ trong tay.
Tôi muốn nhấc chân chạy nhưng bản thân lại không thể khống chế đi đến trước giường Tạ Sơ.
Đặt bàn ăn sang một bên, tôi ngồi lên giường, giường hơi lún xuống phát ra một tiếng két thật nhỏ.
Tạ Sơ giật giật thân thể nhưng không tỉnh lại.
Tôi hạ người xuống ngậm lấy môi cậu ấy, nhẹ nhàng liếm cánh môi Tạ Sơ, mở khóe miệng lướt qua hàm răng.
Cuối cùng Tạ Sơ cũng tỉnh, cậu ấy mở mắt ra, đáy mắt còn mang vẻ mờ mịt, tôi buông miệng cậu ấy ra, lui ra sau: “Tỉnh rồi, mỹ nhân ngủ?”
Khoảng cách giữa bọn tối rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau. Tay của tôi còn để trên thái dương cậu ấy, vân vê một đường đến rái tai.
Tạ Sơ không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng tôi.
Cậu ấy nhanh chóng đưa tay ép lên gáy tôi, hung hăng cắn lên môi dưới của tôi.
Tôi kêu đau một tiếng, có thể cảm nhận rõ ràng vết thương ở môi dưới của tôi, thậm chí còn có thể nếm được một chút vị tanh nồng. Tôi có chút tức giận, cho nên đưa tay nắm cằm Tạ Sơ để cậu ấy nhả ra, lại không nghĩ tới Tạ Sơ lập tức đẩy tôi ra, tôi còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống giường.
Tạ Sơ ngồi trên giường, nhìn tôi vừa hoảng vừa giận ngồi dưới đất: “Anh vào đây làm gì, rõ ràng tôi đã khóa cửa.”
Tôi có chút đáng thương sờ miệng mình một cái: “Trong nhà có chìa dự phòng mà em trai, hơn nữa tôi đến đưa bữa khuya cho cậu, cậu còn thái độ như vậy.”
Vẻ mặt Tạ Sơ cứng lại, cậu ấy nói không ăn. Tôi cười xấu hổ, đứng dậy: “Không ăn thì không ăn, là lỗi của tôi, tôi đi đây, không quấn cậu nữa.”
Tôi bưng đồ ăn muốn đi ra ngoài, kết quả Tạ Sơ lại lên tiếng: “Chờ đã.”
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, nhưng Tạ Sơ không nhìn tôi, chỉ hơi nghiêng mặt, cũng không biết là nhìn đi đâu, cậu ấy nói: “Đưa cho tôi đi, đúng lúc đói.”
Tôi nhịn khóe miệng đang muốn nhếch lên lại, bưng đồ ăn đến trước mặt cậu ấy.
Sau đó ngồi một bên, nâng cằm cười híp mắt nhìn Tạ Sơ ăn hết từng miếng bánh nhỏ.
Vẻ mặt Tạ Sơ cũng không thay đổi, ăn xong liền trả bát cho tôi.
Tôi nhận lấy, há miệng hỏi một câu: “Ăn ngon không, đây là lần đầu tôi làm đó.”
Tạ Sơ gật đầu một cái, tôi cười càng vui vẻ.
Vì tôi biết nó không dễ ăn, hoàn toàn không.
Chậm rãi đi lên tầng, tôi nhìn thấy chút ánh sáng lộ ra dưới cửa phòng Tạ Sơ.
Rón rén đi qua, tôi muốn mở cửa phòng cậu ấy, ai biết vặn hồi lâu, cửa phòng lại khóa trái.
Tôi lập tức mất hứng, rõ ràng trước kia luôn rộng mở với tôi, bây giờ lại quyết tâm muốn từ chối tôi sao? Quay đi quay lại trước cửa phòng cậu ấy mấy vòng, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chìa khóa dự phòng.
Xuống dưới, tôi cho thịt viên và bánh gạo nếp vào nấu chung, đổ nước xong thì không để ý đến nó nữa, sau đó chạy quanh nhà tìm chìa khóa.
May mà trong nhà chỉ có tôi và Tạ Sơ, ba tôi và mẹ cậu ấy đi công tác nước ngoài. Tôi tạo tiếng động trừ việc ầm ĩ Tạ Sơ ra thì cũng không giày vò được ai.
Đợi đến khi tìm ra chìa khóa, tôi đứng canh nồi trong bếp, chờ bánh gạo chín, tôi sẽ bưng lên tầng.
Tôi muốn bộ dạng thành khẩn một chút, tỏ rõ thái độ của mình.
Vừa đẩy cửa mới phát hiện Tạ Sơ đã ngủ.
Tóc mái tán loạn trên trán, tia sáng trong phòng có thể phản chiếu rõ ràng sắc xanh dưới đáy mắt Tạ Sơ. Tiếng nhạc vẫn nhẹ vang, tay cậu ấy khoác lên bụng, ngực phập phồng.
Tôi nhìn lông mi khẽ cong của Tạ Sơ, tạo thành một hàng bóng đen trên mặt, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy động lòng như vậy, cảm nhận được nhịp tim mất khống chế cũng như thân thể dần nóng lên.
Giống như say rượu, tôi gần như nắm chặt đồ trong tay.
Tôi muốn nhấc chân chạy nhưng bản thân lại không thể khống chế đi đến trước giường Tạ Sơ.
Đặt bàn ăn sang một bên, tôi ngồi lên giường, giường hơi lún xuống phát ra một tiếng két thật nhỏ.
Tạ Sơ giật giật thân thể nhưng không tỉnh lại.
Tôi hạ người xuống ngậm lấy môi cậu ấy, nhẹ nhàng liếm cánh môi Tạ Sơ, mở khóe miệng lướt qua hàm răng.
Cuối cùng Tạ Sơ cũng tỉnh, cậu ấy mở mắt ra, đáy mắt còn mang vẻ mờ mịt, tôi buông miệng cậu ấy ra, lui ra sau: “Tỉnh rồi, mỹ nhân ngủ?”
Khoảng cách giữa bọn tối rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau. Tay của tôi còn để trên thái dương cậu ấy, vân vê một đường đến rái tai.
Tạ Sơ không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng tôi.
Cậu ấy nhanh chóng đưa tay ép lên gáy tôi, hung hăng cắn lên môi dưới của tôi.
Tôi kêu đau một tiếng, có thể cảm nhận rõ ràng vết thương ở môi dưới của tôi, thậm chí còn có thể nếm được một chút vị tanh nồng. Tôi có chút tức giận, cho nên đưa tay nắm cằm Tạ Sơ để cậu ấy nhả ra, lại không nghĩ tới Tạ Sơ lập tức đẩy tôi ra, tôi còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống giường.
Tạ Sơ ngồi trên giường, nhìn tôi vừa hoảng vừa giận ngồi dưới đất: “Anh vào đây làm gì, rõ ràng tôi đã khóa cửa.”
Tôi có chút đáng thương sờ miệng mình một cái: “Trong nhà có chìa dự phòng mà em trai, hơn nữa tôi đến đưa bữa khuya cho cậu, cậu còn thái độ như vậy.”
Vẻ mặt Tạ Sơ cứng lại, cậu ấy nói không ăn. Tôi cười xấu hổ, đứng dậy: “Không ăn thì không ăn, là lỗi của tôi, tôi đi đây, không quấn cậu nữa.”
Tôi bưng đồ ăn muốn đi ra ngoài, kết quả Tạ Sơ lại lên tiếng: “Chờ đã.”
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, nhưng Tạ Sơ không nhìn tôi, chỉ hơi nghiêng mặt, cũng không biết là nhìn đi đâu, cậu ấy nói: “Đưa cho tôi đi, đúng lúc đói.”
Tôi nhịn khóe miệng đang muốn nhếch lên lại, bưng đồ ăn đến trước mặt cậu ấy.
Sau đó ngồi một bên, nâng cằm cười híp mắt nhìn Tạ Sơ ăn hết từng miếng bánh nhỏ.
Vẻ mặt Tạ Sơ cũng không thay đổi, ăn xong liền trả bát cho tôi.
Tôi nhận lấy, há miệng hỏi một câu: “Ăn ngon không, đây là lần đầu tôi làm đó.”
Tạ Sơ gật đầu một cái, tôi cười càng vui vẻ.
Vì tôi biết nó không dễ ăn, hoàn toàn không.
Danh sách chương