Sức lực của Hứa Tình Thâm rất lớn, đẩy Tưởng Viễn Chu loạng choạng lui về phía sau mấy bước.

Mọi người đều tỏ ra kinh hãi, ngay cả những kẻ đã uống đến say mèm ban nãy cũng tỉnh táo hẳn, "Tưởng tiên sinh !"

"Tưởng tiên sinh !"

Tưởng Viễn Chu mới vừa đứng vững lại, Hứa Tình Thâm liền chạy đến trước mặt anh, giơ quả đấm lên đập thùm thụp vào lồng ngực của anh, thật đúng là khá đau, "anh cảm thấy chơi như vậy vui lắm đúng không ?"

Sắc mặt của lão Bạch rất nghiêm trọng, bước nhanh tới phía trước ngăn cản Hứa Tình Thâm, "Hứa tiểu thư, chuyện này là lỗi của tôi, muốn đánh thì cứ đánh tôi đi."

"không có chuyện của anh."Đôi mắt của Hứa Tình Thâm đã ửng đỏ lên, đẩy lão Bạch ra. Ban nãy nếu cửa xe không bị khoá trái, cô thật sự sẽ nhảy xuống xe giữa đường. Trong lòng cô đã suy đoán tới cả trăm loại khả năng có thể xảy ra, nhưng thế nào cô cũng không nghĩ đến người là do Tưởng Viễn Chu phái tới.

Mọi người xung quanh trợn to mắt nhìn Hứa Tình Thâm tựa như một chú sư tử nhỏ đang nổi giận đến mức xù cả lông. Ngay cả Tưởng Viễn Chu cũng dám cắn, rốt cuộc người phụ nữ này có địa vị kinh người như thế nào ? Nhưng bọn họ chỉ có thể đứng yên lặng không dám khuyên can, cũng không dám đắc tội.

Tưởng Viễn Chu nắm lấy bàn tay của Hứa Tình Thâm, "được rồi, hết giận chưa ?"

Cô giãy giụa tránh khỏi tay của anh, căm tức trừng mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt. Tưởng Viễn Chu im lặng chịu đựng hành động của cô, cư nhiên không hề nổi giận. Ngay cả lão Bạch nhìn mà cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Cánh cửa xoay tròn di động mang theo ánh sáng hắt ra từ bên trong đại sảnh, hai bóng người yểu điệu từ bên trong bước ra. Đôi giày cao gót màu rượu champagne dưới chân Vạn Dục Ninh đạp trên mặt đất cứng rắn, mắt cá chân tiếp xúc với gió rét, lạnh đến mức tựa như bị dao cắt.

Tưởng Viễn Chu đứng ở bên này, khí thế to lớn, mười mấy người đang đứng ngăn chặn ở trước cửa. Tầm mắt của Vạn Dục Ninh nhìn xuyên qua đám đông, thấy hai người đang đứng giằng co với nhau.

Cơn giận của Hứa Tình Thâm vẫn còn chưa tiêu tan, nghĩ đến Tống Giai Giai lúc này nhất định là đang ở trong trạng thái kinh hãi đến phát điên lên rồi, cô giơ tay lên đẩy Tưởng Viễn Chu thêm lần nữa, "khốn kiếp."

"em có thể đổi từ mới để mắng chửi người khác được không ?"

"mẹ... !"

Tưởng Viễn Chu tiến tới gần khẽ nói, "nếu tôi là mẹ của em, tôi còn có thể ngủ với em được sao ?"

Hứa Tình Thâm nghe vậy, giận đến mức quay đầu định bỏ đi. Tưởng Viễn Chu lập tức bước tới ôm cô vào trong lòng. Hứa Tình Thâm đưa lưng về phía anh, chỉ có thể nâng khuỷu tay lên thúc vào người anh.

Tối nay cô thật sự đã nổi giận không ít. Vạn Dục Ninh kinh ngạc đứng nhìn. Cả đám đang đứng vây quanh sau lưng Tưởng Viễn Chu, ai nấy cũng đều là người có địa vị, tiếng tăm nhất ở Đông Thành này. Trước đây dù cho cô ta có gan gây rối đến mức nào đi chăng nữa, nhưng cũng không dám hành xử kiểu này với anh ở ngay trước mặt mọi người như vậy.   Khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu dán sát vào người Hứa Tình Thâm, "được rồi mà, nhiều người đang đứng ở đây với tôi như vậy, có chuyện gì về nhà rồi hẵng nói."

"buông tôi ra !"Thái độ của Hứa Tình Thâm vẫn còn rất cứng rắn, không chịu phối hợp chút nào cả, kiên quyết không cho anh ôm.

Tưởng Viễn Chu nói một câu gì đó rồi buông lỏng sức lực nơi cánh tay ra, đột nhiên bước nhanh xuống bậc thềm. Trong tay lão Bạch còn đang cầm áo khoác của Tưởng Viễn Chu, anh ta liếc sang Hứa Tình Thâm, "Hứa tiểu thư......"

Lời còn chưa kịp nói xong, liền trông thấy Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt mấy người đàn ông kia, giơ chân lên đá vào một tên trong số đó. Người kia không dám tránh né, thân thể cao lớn khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh vào mặt đất cứng rắn.

Trên đầu vai của Vạn Dục Ninh có khoác một chiếc áo lông thú, nhưng lại không thể ngăn cản được gió lạnh đang từ khắp nơi bên ngoài ùa tới. Cô ta đang được nhìn thấy tận mắt một người đàn ông trước kia đã từng nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, đang đem sự cưng chiều có một không hai mà anh đã dành cho cô ta từ từ chuyển sang cho một người phụ nữ khác.

Vẻ mặt của cô ta trở nên căng thẳng, nhấc chân lên định bước qua đó. A Mai ở bên cạnh lập tức níu lại cánh tay của cô ta, "Dục Ninh, đừng."

Ánh mắt của lão Bạch nhìn lướt qua, cũng trông thấy hai người bọn họ.

A Mai khẽ lắc đầu với Vạn Dục Ninh, "nếu cậu không tiếp tục nhìn được nữa thì mau chóng rời đi, nhưng bây giờ ngàn vạn lần đừng bước qua đó. Dục Ninh, cậu không cần phải rước thiệt thòi vào người !"

Hứa Tình Thâm cũng không ngờ rằng Tưởng Viễn Chu lại xuống tay nặng đến như vậy. Hai người trực tiếp bị anh đạp ngã lăn ra đất. Cô sải bước đi xuống bậc thềm, vươn tay ra túm lại cánh tay của Tưởng Viễn Chu, "không thể trách bọn họ, đừng đánh nữa."

"vậy thì trách ai ?"Tưởng Viễn Chu đứng ở đó, tầm mắt vồ lấy Hứa Tình Thâm không thả.

Cô trợn mắt trừng anh, "trách anh đấy."

Người đàn ông im lặng một hồi lâu vẫn không hề lên tiếng. Lão Bạch thấy hai người đang đứng trong gió rét, anh ta bước tới, đem chiếc áo khoác phủ lên vai Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm đứng giữa nơi trống trải này, cũng không nói một câu.

"Tưởng tiên sinh, tôi thay ngài tiễn khách khứa đi về trước."

"ừ."

Lão Bạch quay trở lại trước khách sạn, "thật ngại quá, tạm thời xảy ra chút chuyện, tôi sẽ lập tức sắp xếp xe tới đây."

"Tưởng tiên sinh không sao chứ ?"

Lão Bạch cười cười, "không sao đâu, đôi trẻ yêu nhau mâu thuẫn cãi cọ thôi mà, khiến mọi người chê cười rồi."

A Mai thấy Vạn Dục Ninh vẫn còn đứng im ở tại chỗ không nhúc nhúc liền kéo cô ta mau chóng rời đi.

Hứa Tình Thâm đã lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy, trừng mắt nhìn vị Tưởng tiên sinh này. Cô cũng biết nên một vừa hai phải, nếu còn gây sự ầm ĩ nữa sẽ vượt quá giới hạn.

"Tưởng tiên sinh, tôi có thể đi được rồi chứ ?"

"đi, đi đâu ?"

Hứa Tình Thâm bước tới một bước, đứng ở ngay trước mặt anh, "tôi đã tìm được chỗ ở rồi."

Áo khoác của Tưởng Viễn Chu chỉ vắt hờ trên vai, lúc này nhìn lại, trông bả vai rất rộng rãi, cả người dường như lại càng thêm cao lớn. Hứa Tình Thâm thấy anh không nói lời nào, lại vội vàng chêm thêm một câu nữa, "Tưởng tiên sinh, là chính miệng ngài nói để tôi rời đi, bây giờ mới có một ngày, ngài lại hạ mình bảo tôi quay trở về sao ?"

Tưởng Viễn Chu nhíu chặt chân mày, "chuyển ra ngoài ở, tôi thấy em rất hào hứng."

"vô cùng hào hứng luôn nha, tôi đây gọi là tự túc là hạnh phúc."

Hoá ra nãy giờ anh đã uổng phí công sức chịu đựng cô gây rối một trận sao ? Cô cũng không có ý định muốn cùng anh quay trở về Cửu Long Thương.

Hứa Tình Thâm đi tới trước chiếc xe ban nãy, nhặt túi xách bị rơi ở bên trong lên. Cô mở máy ra, trước tiên gọi một cuộc tới số điện thoại của Tống Giai Giai.

Bên đầu kia quả nhiên đã sắp phát điên lên rồi, không kịp đợi Hứa Tình Thâm mở miệng nói chuyện, lập tức gào toáng lên, "Tình Thâm, cậu đang ở đâu, cậu không sao chứ ? Tên lưu manh nào chán sống vậy ?"

"Giai Giai, mình không sao, mình rất an toàn."

"an toàn á ? Mới vừa rồi còn giống hệt như gặp phải thổ phỉ vậy, túm cổ người ta ném vào trong xe...... Ôi, trái tim nhỏ bé của tôi. Mình còn báo cảnh sát nữa đấy."

Hứa Tình Thâm an ủi cô mấy câu, "đừng sợ, đừng sợ, chờ mình trở về rồi hẵng nói."

"cái thằng khốn nào vậy......"

Hứa Tình Thâm tiếp lời, "không phải thằng khốn, là lão khốn !"

Tưởng Viễn Chu giật lấy điện thoại di động của cô, "em đang nói ai vậy ?"

Giọng nói tràn đầy từ tính truyền tới tai của Tống Giai Giai. Hứa Tình Thâm nhón chân lên muốn giành lại, Tưởng Viễn Chu giơ cánh tay lên thật cao, "chuyện bắt người, muốn trách thì trách lão Bạch ấy. Nếu em còn chưa hả giận, em có thể đi xử lý anh ta."

Trong điện thoại di động truyền tới giọng nói của Tống Giai Giai, "Tình Thâm, đó là ai vậy ? Nói chuyện thật là khí phách quá đi ! Có đẹp trai không ? Dáng người có hấp dẫn không ?"

Tưởng Viễn Chu nói một tiếng ' ngu ngốc ', sau đó cúp máy.

Anh trả điện thoại di động lại cho Hứa Tình Thâm. Cô nhìn xuống lồng ngực của anh. Mấy quả đấm ban nãy cô không hề khống chế sức lực của mình, đánh xuống vừa nặng lại vừa mạnh. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, anh cũng để mặc cho cô tuỳ hứng, thật sự là rất hiếm có.

"Tưởng tiên sinh đây là đích thân mở miệng mời tôi quay trở về sao ?"

Cơ bắp trên khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu khẽ giật giật, mấy người bị anh đạp ngã còn đang đứng ở ngay bên cạnh, trong con ngươi của anh hơi thoáng mất tự nhiên, "không có, hẳn phải là tự em quay về mới đúng."

"thế à ? Cứ coi như là vậy đi, "Hứa Tình Thâm đeo túi xách lên rồi xoay người rời đi, còn vẫy tay với Tưởng Viễn Chu một cái, "bái bai."

------ Lời tác giả ------

Ngày mai đặc sắc :
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện