Editor: Dế Mèn
Hứa Lưu Âm nhìn bộ dạng Mục Kính Sâm, “Anh thật là kẻ vô sỉ nhất nhất tôi từng thấy.”
“Liên quan gì đến anh?” Mục Kính Sâm còn bày ra một bộ dạng vô tội. “Có khi máy tính ở quầy lễ tân hiển thị phòng em là phòng trống thì sao? Em xem, thẻ phòng thật sự là bọn họ đưa anh.”
Mục Kính Sâm dứt lời, giơ giơ thẻ phòng trong tay lên.
Khách sạn lớn như thế, sao có khả năng sẽ phạm sai lầm sơ đẳng nhất này? Hứa Lưu Âm tức giận đến sắc mặt xanh mét, “Mục Kính Sâm, anh thật là mở to mắt mà nói dối mà.”
“Nếu em không tin, bây giờ đi đối chất với anh.”
“Anh ra ngoài cho tôi.”
Mục Kính Sâm kiên quyết lắc lắc đầu, “Chuyện này không thể được, tiền phòng anh cũng trả rồi, anh không thể đi ra vô ích được.”
Hai bờ vai trần của Hứa Lưu Âm lộ ra bên ngoài, tóc cũng đang ướt, cô duỗi tay chỉ vào Mục Kính Sâm, “Anh, quay người lại!.”
Người đàn ông nghe vậy, đứng lên, xoay người lại, “Như thế này sao?”
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại, tôi sẽ hỏi xem rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Hứa Lưu Âm vứt lại câu nói rồi bước nhanh chạy vào phòng ngủ. Mục Kính Sâm nghiêng người, thấy sau lưng trắng nõn của người phụ nữ, anh cười cười nói: “PP lộ ra rồi.”
“Cút!”
Ý thức của Hứa Lưu Âm xoay chuyển một vòng, chạy về phòng ngủ, luống cuống tay chân bỏ áo tắm dài trong ngực xuống. Cô sốt ruột lo Mục Kính Sâm có thể cùng vào đây không, sự thật chứng minh, anh đương nhiên sẽ vào đây.
Một chuỗi tiếng bước chân rất nhanh dồn đến. Càng như vậy, Hứa Lưu Âm càng sốt ruột, thiếu chút nữa trước sau cũng chẳng phân biệt được. Khó khăn lắm cô mới phủ được áo tắm lên đầu vai, hai cánh tay còn chưa với vào thì Mục Kính Sâm đã đi tới trước mặt cô.
Hứa Lưu Âm khẽ cắn răng, “Anh ra ngoài cho tôi.”
Người đàn ông ngồi xuống mép giường, “Muốn anh nói bao nhiêu lần em mới có thể tin, căn phòng này thật sự là anh đặt.”
Hứa Lưu Âm xoay lưng lại, vội tròng tay vào tay áo, rồi mới thắt chặt dây lưng bên hông. Cô bước một bước đến trước tủ đầu giường, cầm điện thoại bấm dãy số của quầy lễ tân. Mục Kính Sâm thấy thế, trước khi Hứa Lưu Âm gọi điện thoại được, anh duỗi tay ấn giữ điện thoại.
Ánh mắt Hứa Lưu Âm thình lình bắn về phía anh, “Chột dạ phải không?”
“Đương nhiên không phải.”
Hứa Lưu Âm đẩy cánh tay anh ra, “Vậy anh buông tay.”
“Em xem, đã tới giờ này, một lát nếu quầy lễ tân tra ra hệ thống có lỗi, mà phòng trống khác cũng không con, vậy tức là không phải em phải bị đuổi ra sao, chỉ là anh…”
“Dựa vào cái gì mà là tôi?” Hứa Lưu Âm lạnh lùng ngắt lời anh. “Căn phòng này tôi vẫn luôn ở, liên quan gì anh?”
“Lời nói không thể nói như vậy.”
Hứa Lưu Âm dùng sức đẩy anh một cái. Mục Kính Sâm đau đến nhíu mày, nhân tiện lăn tới mép giường.
“Tay của anh, tay của anh… Bác sĩ nói ngàn vạn không thể đụng vào, bằng không sau này không tốt.”
Hứa Lưu Âm sợ tới mức vội thu tay lại. Cô một lần nữa cúp điện thoại lại, như thể đã làm sai chuyện gì, nhìn về phía người đàn ông.
“Vừa rồi tôi… hình như đâu có dùng bao nhiêu sức đâu phải không?”
“Thế này còn cần sức gì nhiều, xương cốt anh đã nứt ra rồi, dù em có đẩy anh một tí anh cũng chịu không nổi.”
Hứa Lưu Âm hai tay hơi hơi nắm chặt, nhìn Mục Kính Sâm lăn lộn trên giường mình, “Thật sự tôi nên chụp lại dáng vẻ này của anh.”
“Em chụp đi.” Mục Kính Sâm nói. “Nhìn bộ dáng này của em là biết em có bao nhiêu vui sướng khi người gặp họa.”
Hứa Lưu Âm biết, anh rõ ràng là muốn ở lại đây.
“Được, tôi sẽ chụp, có điều di động của tôi không có đây, anh đưa di động của anh cho tôi đi.”
Mục Kính Sâm giơ tay trái, lấy di động trong túi mình ra thật cẩn thận. Anh đưa di động về phía Hứa Lưu Âm. Sau khi cầm lấy, ngón tay cô trượt trên màn hình, “Mở khóa thế nào?”
“Em nhập mật mã là được, sinh nhật em.”
Sắc mặt Hứa Lưu Âm không thay đổi, “Lập sinh nhật tôi, anh cho rằng tôi sẽ cảm động?”
Mục Kính Sâm chợt có chút phát cáu không nói rõ được, “Trước đó anh cũng đâu ngờ di động của anh sẽ ở trong tay em, em có thể nghĩ mọi việc đơn giản hơn chút không?”
Hứa Lưu Âm không nói tiếp, lướt xem di động Mục Kính Sâm.
—
Xe của Mục Thành Quân đưa cả nhà Tô Thần về, một chiếc xe khác của nhà họ Mục theo sát đàng sau.
Vào tới khu nhà, tài xế đi xuống mờ hai bên cửa xe ra. Tô Thần đi ra ngoài thật cẩn thận. Bà Mục cũng xuống xe, bà bước nhanh đi đến trước mặt Tô Thần.
“Tô Thần, sau này có việc gì, con có thể gọi điện thoại nói thẳng cho ta. Đầu bếp trong nhà tay nghề rất cao, con muốn ăn gì, có thể nói một tiếng bất cứ lúc nào.”
Bà Tô cười, nói lời khách sáo: “Mục phu nhân, bảo mẫu Thành Quân mời rất có năng lực, đồ ăn làm ngon lắm, lại có thể thu dọn, đã tốt lắm rồi.”
“Cũng phải, mấy ngày nay chị chăm sóc Tô Thần, đi theo cũng vất vả.”
Tầm mắt Mục Thành Quân liếc vòng trên khuôn mặt Tô Thần. Hai người nhìn nhau, đối với loại nhiệt tình này của bà Tô và bà Mục, bọn họ đều tỏ ra rất lãnh đạm.
Mục Thành Quân dựa cửa xe, sờ sờ mũi, “Mẹ, thời gian không còn sớm, kẻo mẹ mệt, mau về nghỉ ngơi đi.”
“Mẹ không mệt, gần đây sức khỏe mẹ khá tốt.”
Mục Thành Quân sợ nhất loại lề mà lề mề này, nói một cái cũng sơ sơ nửa tiếng.
“Tô Thần mệt, cô ấy mang bụng to ra ngoài, giờ cũng ăn không tiêu đó!”
Bà Mục như thể bất ngờ phản ứng lại được, “Đúng đúng, mọi người mau vào đi, hôm nào tôi đến nhà thăm hỏi.”
Tô Thần nghe nói như thế, trái tim liền treo lơ lửng. Ánh mắt cô mang theo thâm ý nhìn về phía Mục Thành Quân, tính nháy mắt, muốn Mục Thành Quân chặt đứt loại ý nghĩ này của bà Mục.
Nhưng Mục Thành Quân không nói gì, hắn tiến lên hai bước, để tay lên vai bà Mục, “Được, hôm nào lại đến, hôm nay về nghỉ ngơi ngay đi.”
“Được.”
Tô Thần nhấc chân muốn vào nhà, liền nghe được bà Tô đã nhiệt tình mở miệng, còn vừa hăng say múa may đôi tay.
“Bà thông gia, hôm nào nhất định phải tới đây đó!”
Tô Thần trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt. Cô biết rõ nhà họ Tô và nhà họ Mục bối cảnh khoảng cách rất lớn, bà Mục hôm nay thái độ như vậy, tất cả đều bởi vì đứa bé trong bụng cô. Tô Thần cũng không dám đem lời bà Mục ở bữa cơm là thật một tí nào, nhưng bà Tô thế nào mà ngay cả “bà thông gia” cũng đã kêu rồi? Cô quay đầu lại, nghĩ Mục Thành Quân và bà Mục có thể nào sẽ lúng túng hay tức giận không. Thật ra lúc Mục Thành Quân nghe được tiếng “bà thông gia”, cằm cũng thiếu chút nữa rớt xuống.
Bà Mục đứng xe bên, cười cười đáp: “Được, hôm nào lại hẹn.”
Bàn tay Mục Thành Quân đẩy nhẹ phía sau bà, “Mẹ, mẹ vào trong ngồi đi.”
Vất vả lắm mới đóng được cửa xe lại, Mục Thành Quân phân phó nhanh với tài xế một tiếng, “Lái xe!”
“Dạ.”
Xe chạy được một lát, Mục Thành Quân lúc này mới mở miệng: “Nhà họ Tô này thật là càng lúc càng đạp lên mặt mũi, bà thông gia?”
Người đàn ông hừ lạnh, cái xưng hô này thật sự hoang đường, cười muốn chết người.
“Mẹ, mẹ hẳn phải lập tức hỏi bà ấy một câu, bà bấu víu vào đâu mà thốt lên được từ thông gia này?”
Bà Mục đưa ánh mắt kỳ quái liếc về phía Mục Thành Quân, “Thành Quân, rốt cuộc là con nghĩ thế nào?”
“Nghĩ thế nào cái gì?”
“Con với Tô Thần đó!”
Nhắc tới chuyện này, Mục Thành Quân thấy cơn lửa giận âm ỉ.
“Hôm nay sao mẹ nghĩ ra chuyện đó?”
“Thành Quân, mẹ là nghĩ tới con với Kính Sâm khi còn nhỏ, vợ chồng nhà nào mà không phải lựa nhau? Mẹ với ba con hồi trẻ cũng không tình cảm, có tình cảm thật sự là từ khi con với Lão Nhị bắt đầu được sinh ra. Lúc ấy mẹ liền nghĩ, nếu ba mẹ không sống được, hai đứa các con phải làm sao đây?”
Mục Thành Quân không quan tâm mà nói: “Cái đó không giống với tình cảnh của bọn con.”
“Thành Quân, chờ Tô Thần sinh con xong, mẹ nhất định sẽ đặc biệt cưng chiều nó. Không, phải nói là cả nhà đều sẽ cưng chiều nó, nhưng nghĩ đến nó không có mẹ, mẹ liền không chịu nổi.”
“Mẹ, trước kia mẹ cũng đâu có nghĩ như vậy.”
Bà Mục nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
“Mẹ đã cho người điều tra bối cảnh nhà họ Tô, rất đơn giản, ngoại trừ không có tiền và quyền ra, những cái khác đều được tính là trong sạch.” Bà Mục thu hồi ánh mắt, đặt tay lên mu bàn tay Mục Thành Quân, bà hạ giọng nói với Mục Thành Quân: “Mẹ đối với con yêu cầu không cao, yên ổn có gia đình là được. Bây giờ, trời cao lại còn ban cho mẹ một đứa cháu trai, mẹ thật sự phấn khích còn không kịp đó! Con người nên biết đủ, mà hết thảy điều này, đều là nhờ phúc của Tô Thần.”
“Mẹ đừng nói này nọ, từ khi con có trí nhớ, tình cảm của mẹ và ba đã không tồi rồi. Chuyện của con mẹ không cần nhọc lòng, mẹ muốn cháu, con cho mẹ ôm về là được.”
Bà Mục biết nói nhiều cũng vô ích, đơn giản liền im không nói nữa. Có điều đêm nay bà rất phấn khích, nếu Mục Triều Dương cũng có thể chờ tới hôm nay, vậy càng tốt hơn rồi.
Xe về tới nhà họ Mục, Mục Thành Quân và bà Mục đi thẳng vào trong.
—
Khách sạn.
Hứa Lưu Âm cầm di động của Mục Kính Sâm, cũng không nhàm chán tới nỗi đi quay video gì thật, mà là mở danh bạ của Mục Kính Sâm.
Tìm thẳng xuống, rất nhiều số. Hứa Lưu Âm dứt khoát thoát khỏi, đi tới nhật ký cuộc gọi tìm.
Số đầu tiên chính là số của Mục Thành Quân, Hứa Lưu Âm theo thứ tự tìm xuống, thấy được số máy bàn của nhà họ Mục.
Cô duỗi tay nhấn xuống, thấy điện thoại được gọi đi.
Mục Thành Quân vừa vào phòng khách liền nghe thấy chuông điện thoại. Cách đó không xa người làm chạy tới định nhận, Mục Thành Quân đi mấy bước tới trước sô pha, “Để tôi.”
“Dạ.”
Mục Thành Quân cầm ống nghe, người cũng ngồi xuống. “Alo?”
Hứa Lưu Âm nghe một chút đã nghe ra giọng người đàn ông, cô dán di động Mục Kính Sâm vào bên tai. Người đàn ông cô đang gọi điện thoại, đứng dậy liền muốn giành. Hứa Lưu Âm vội lùi ra sau, “Alo, là tôi.”
Đuôi mắt Mục Thành Quân liếc thấy bà Mục đi tới, vẻ mặt hắn không có chút biến hóa, “Ừm, có việc sao?”
“Mục Kính Sâm bị thương.”
“Vậy ư? Chuyện lúc nào?”
Hứa Lưu Âm chạy đi hai bước, Mục Kính Sâm cũng không náo loạn với cô, dứt khoát nằm xuống trên giường lớn.
“Tôi đã đi với anh ấy tới bệnh viện. Bác sĩ nói nứt xương, anh ấy cần tĩnh dưỡng, anh xem… Các anh tiện phái ai tới đây đón anh ấy về thôi?”
Mục Thành Quân nhấc chân dài lên, giọng điệu bình thường, hỏi: “Bây giờ nó ở đâu?”
Hứa Lưu Âm vội nói tên khách sạn.
Bà Mục mặt lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn về phía hai người, dùng khẩu hình hỏi Mục Thành Quân: “Ai vậy?”
Người đàn ông rũ mi mắt, “Đêm nay bọn tôi liên hoan, tôi gọi điện thoại cho nó, nó nói nó không tới.”
“Anh ấy bị thương, cho nên không tới được…”
Mục Thành Quân dịch ống nghe khỏi tai, nói với bà Mục phía đối diện: “Mẹ, mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước đi, con có chút việc làm ăn phải xử lý.”
Bà Mục gật đầu, “Được, con cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.”
Thấy bà Mục lên lầu, lúc này Mục Thành Quân mới để ống nghe lại bên tai, “Em tiếp tục đi.”
“Xe anh ấy cũng ở đây, có điều không tự lái được… Anh… có thể cho tài xế tới đón anh ấy không?”
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên:“Vấn đề bây giờ của nó không phải không lái được xe sao? Trước cổng khách sạn nhiều taxi như vậy, em đón đại một chiếc cho nó.”
Hứa Lưu Âm cắn chặt răng, hai anh em này, người này xảo trá hơn người kia.
“Tôi là không có cách…”
“Không đúng nhỉ, võ của nó giỏi như thế, sao lại bị thương?”
Một câu, lại khiến Hứa Lưu Âm nghi ngờ. Tầm mắt cô liếc về phía Mục Kính Sâm, người đàn ông nghênh ngang chiếm lấy hơn phân nửa giường của cô, đôi mày đẹp của Hứa Lưu Âm nhíu lại.
“Bị thương lúc cứu tôi.”
“Nếu là cứu em mà bị thương, hẳn là em nên chịu trách nhiệm.”
Hứa Lưu Âm tức giận đến trả lời thẳng, “Tôi không phải bảo anh nhận điện thoại, tôi là gọi cho nhà họ Mục.”
“Tôi là con cả nhà họ Mục, em điện thoại tới nhà họ Mục, tôi nhận máy, việc này rất dĩ nhiên mà?” Ngón tay Mục Thành Quân nhịp nhẹ trên đầu gối. “Mục Kính Sâm là người trưởng thành, nó không cần tôi tới đón, nó lại không phải không có đôi chân dài.”
Hứa Lưu Âm khẽ cắn hàm răng, “Được, tốt lắm.”
Mục Thành Quân nghe ra cô nóng nảy. Hắn cũng không biết Hứa Lưu Âm có mở loa ngoài không, cho nên hắn nói chuyện vẫn rất cẩn thận, không có lộ ra chút nào không đúng.
“Ý nghĩ của nó, đơn giản là ỷ vào việc cứu em mà bị thương, điểm này, tôi hết cách…”
Hứa Lưu Âm dứt khoát ngắt máy.
Ý cười của Mục Kính Sâm mang theo vài phần khiêu khích. Anh nằm trên giường, hai chân bắt chéo, liếc một cái nhìn lại, lưng xoay lại, còn có vài phần làm dáng.
Hứa Lưu Âm nắm chặt di động, định không thèm nhìn anh, nhưng căn phòng và giường này đều là của cô, nếu cô xoay người bỏ đi, cô ở đâu đây?
“Không đưa được cứu binh tới nhỉ?” Mục Kính Sâm cười, đắc ý vạn phần
Hứa Lưu Âm nhìn bộ dạng Mục Kính Sâm, “Anh thật là kẻ vô sỉ nhất nhất tôi từng thấy.”
“Liên quan gì đến anh?” Mục Kính Sâm còn bày ra một bộ dạng vô tội. “Có khi máy tính ở quầy lễ tân hiển thị phòng em là phòng trống thì sao? Em xem, thẻ phòng thật sự là bọn họ đưa anh.”
Mục Kính Sâm dứt lời, giơ giơ thẻ phòng trong tay lên.
Khách sạn lớn như thế, sao có khả năng sẽ phạm sai lầm sơ đẳng nhất này? Hứa Lưu Âm tức giận đến sắc mặt xanh mét, “Mục Kính Sâm, anh thật là mở to mắt mà nói dối mà.”
“Nếu em không tin, bây giờ đi đối chất với anh.”
“Anh ra ngoài cho tôi.”
Mục Kính Sâm kiên quyết lắc lắc đầu, “Chuyện này không thể được, tiền phòng anh cũng trả rồi, anh không thể đi ra vô ích được.”
Hai bờ vai trần của Hứa Lưu Âm lộ ra bên ngoài, tóc cũng đang ướt, cô duỗi tay chỉ vào Mục Kính Sâm, “Anh, quay người lại!.”
Người đàn ông nghe vậy, đứng lên, xoay người lại, “Như thế này sao?”
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại, tôi sẽ hỏi xem rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Hứa Lưu Âm vứt lại câu nói rồi bước nhanh chạy vào phòng ngủ. Mục Kính Sâm nghiêng người, thấy sau lưng trắng nõn của người phụ nữ, anh cười cười nói: “PP lộ ra rồi.”
“Cút!”
Ý thức của Hứa Lưu Âm xoay chuyển một vòng, chạy về phòng ngủ, luống cuống tay chân bỏ áo tắm dài trong ngực xuống. Cô sốt ruột lo Mục Kính Sâm có thể cùng vào đây không, sự thật chứng minh, anh đương nhiên sẽ vào đây.
Một chuỗi tiếng bước chân rất nhanh dồn đến. Càng như vậy, Hứa Lưu Âm càng sốt ruột, thiếu chút nữa trước sau cũng chẳng phân biệt được. Khó khăn lắm cô mới phủ được áo tắm lên đầu vai, hai cánh tay còn chưa với vào thì Mục Kính Sâm đã đi tới trước mặt cô.
Hứa Lưu Âm khẽ cắn răng, “Anh ra ngoài cho tôi.”
Người đàn ông ngồi xuống mép giường, “Muốn anh nói bao nhiêu lần em mới có thể tin, căn phòng này thật sự là anh đặt.”
Hứa Lưu Âm xoay lưng lại, vội tròng tay vào tay áo, rồi mới thắt chặt dây lưng bên hông. Cô bước một bước đến trước tủ đầu giường, cầm điện thoại bấm dãy số của quầy lễ tân. Mục Kính Sâm thấy thế, trước khi Hứa Lưu Âm gọi điện thoại được, anh duỗi tay ấn giữ điện thoại.
Ánh mắt Hứa Lưu Âm thình lình bắn về phía anh, “Chột dạ phải không?”
“Đương nhiên không phải.”
Hứa Lưu Âm đẩy cánh tay anh ra, “Vậy anh buông tay.”
“Em xem, đã tới giờ này, một lát nếu quầy lễ tân tra ra hệ thống có lỗi, mà phòng trống khác cũng không con, vậy tức là không phải em phải bị đuổi ra sao, chỉ là anh…”
“Dựa vào cái gì mà là tôi?” Hứa Lưu Âm lạnh lùng ngắt lời anh. “Căn phòng này tôi vẫn luôn ở, liên quan gì anh?”
“Lời nói không thể nói như vậy.”
Hứa Lưu Âm dùng sức đẩy anh một cái. Mục Kính Sâm đau đến nhíu mày, nhân tiện lăn tới mép giường.
“Tay của anh, tay của anh… Bác sĩ nói ngàn vạn không thể đụng vào, bằng không sau này không tốt.”
Hứa Lưu Âm sợ tới mức vội thu tay lại. Cô một lần nữa cúp điện thoại lại, như thể đã làm sai chuyện gì, nhìn về phía người đàn ông.
“Vừa rồi tôi… hình như đâu có dùng bao nhiêu sức đâu phải không?”
“Thế này còn cần sức gì nhiều, xương cốt anh đã nứt ra rồi, dù em có đẩy anh một tí anh cũng chịu không nổi.”
Hứa Lưu Âm hai tay hơi hơi nắm chặt, nhìn Mục Kính Sâm lăn lộn trên giường mình, “Thật sự tôi nên chụp lại dáng vẻ này của anh.”
“Em chụp đi.” Mục Kính Sâm nói. “Nhìn bộ dáng này của em là biết em có bao nhiêu vui sướng khi người gặp họa.”
Hứa Lưu Âm biết, anh rõ ràng là muốn ở lại đây.
“Được, tôi sẽ chụp, có điều di động của tôi không có đây, anh đưa di động của anh cho tôi đi.”
Mục Kính Sâm giơ tay trái, lấy di động trong túi mình ra thật cẩn thận. Anh đưa di động về phía Hứa Lưu Âm. Sau khi cầm lấy, ngón tay cô trượt trên màn hình, “Mở khóa thế nào?”
“Em nhập mật mã là được, sinh nhật em.”
Sắc mặt Hứa Lưu Âm không thay đổi, “Lập sinh nhật tôi, anh cho rằng tôi sẽ cảm động?”
Mục Kính Sâm chợt có chút phát cáu không nói rõ được, “Trước đó anh cũng đâu ngờ di động của anh sẽ ở trong tay em, em có thể nghĩ mọi việc đơn giản hơn chút không?”
Hứa Lưu Âm không nói tiếp, lướt xem di động Mục Kính Sâm.
—
Xe của Mục Thành Quân đưa cả nhà Tô Thần về, một chiếc xe khác của nhà họ Mục theo sát đàng sau.
Vào tới khu nhà, tài xế đi xuống mờ hai bên cửa xe ra. Tô Thần đi ra ngoài thật cẩn thận. Bà Mục cũng xuống xe, bà bước nhanh đi đến trước mặt Tô Thần.
“Tô Thần, sau này có việc gì, con có thể gọi điện thoại nói thẳng cho ta. Đầu bếp trong nhà tay nghề rất cao, con muốn ăn gì, có thể nói một tiếng bất cứ lúc nào.”
Bà Tô cười, nói lời khách sáo: “Mục phu nhân, bảo mẫu Thành Quân mời rất có năng lực, đồ ăn làm ngon lắm, lại có thể thu dọn, đã tốt lắm rồi.”
“Cũng phải, mấy ngày nay chị chăm sóc Tô Thần, đi theo cũng vất vả.”
Tầm mắt Mục Thành Quân liếc vòng trên khuôn mặt Tô Thần. Hai người nhìn nhau, đối với loại nhiệt tình này của bà Tô và bà Mục, bọn họ đều tỏ ra rất lãnh đạm.
Mục Thành Quân dựa cửa xe, sờ sờ mũi, “Mẹ, thời gian không còn sớm, kẻo mẹ mệt, mau về nghỉ ngơi đi.”
“Mẹ không mệt, gần đây sức khỏe mẹ khá tốt.”
Mục Thành Quân sợ nhất loại lề mà lề mề này, nói một cái cũng sơ sơ nửa tiếng.
“Tô Thần mệt, cô ấy mang bụng to ra ngoài, giờ cũng ăn không tiêu đó!”
Bà Mục như thể bất ngờ phản ứng lại được, “Đúng đúng, mọi người mau vào đi, hôm nào tôi đến nhà thăm hỏi.”
Tô Thần nghe nói như thế, trái tim liền treo lơ lửng. Ánh mắt cô mang theo thâm ý nhìn về phía Mục Thành Quân, tính nháy mắt, muốn Mục Thành Quân chặt đứt loại ý nghĩ này của bà Mục.
Nhưng Mục Thành Quân không nói gì, hắn tiến lên hai bước, để tay lên vai bà Mục, “Được, hôm nào lại đến, hôm nay về nghỉ ngơi ngay đi.”
“Được.”
Tô Thần nhấc chân muốn vào nhà, liền nghe được bà Tô đã nhiệt tình mở miệng, còn vừa hăng say múa may đôi tay.
“Bà thông gia, hôm nào nhất định phải tới đây đó!”
Tô Thần trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt. Cô biết rõ nhà họ Tô và nhà họ Mục bối cảnh khoảng cách rất lớn, bà Mục hôm nay thái độ như vậy, tất cả đều bởi vì đứa bé trong bụng cô. Tô Thần cũng không dám đem lời bà Mục ở bữa cơm là thật một tí nào, nhưng bà Tô thế nào mà ngay cả “bà thông gia” cũng đã kêu rồi? Cô quay đầu lại, nghĩ Mục Thành Quân và bà Mục có thể nào sẽ lúng túng hay tức giận không. Thật ra lúc Mục Thành Quân nghe được tiếng “bà thông gia”, cằm cũng thiếu chút nữa rớt xuống.
Bà Mục đứng xe bên, cười cười đáp: “Được, hôm nào lại hẹn.”
Bàn tay Mục Thành Quân đẩy nhẹ phía sau bà, “Mẹ, mẹ vào trong ngồi đi.”
Vất vả lắm mới đóng được cửa xe lại, Mục Thành Quân phân phó nhanh với tài xế một tiếng, “Lái xe!”
“Dạ.”
Xe chạy được một lát, Mục Thành Quân lúc này mới mở miệng: “Nhà họ Tô này thật là càng lúc càng đạp lên mặt mũi, bà thông gia?”
Người đàn ông hừ lạnh, cái xưng hô này thật sự hoang đường, cười muốn chết người.
“Mẹ, mẹ hẳn phải lập tức hỏi bà ấy một câu, bà bấu víu vào đâu mà thốt lên được từ thông gia này?”
Bà Mục đưa ánh mắt kỳ quái liếc về phía Mục Thành Quân, “Thành Quân, rốt cuộc là con nghĩ thế nào?”
“Nghĩ thế nào cái gì?”
“Con với Tô Thần đó!”
Nhắc tới chuyện này, Mục Thành Quân thấy cơn lửa giận âm ỉ.
“Hôm nay sao mẹ nghĩ ra chuyện đó?”
“Thành Quân, mẹ là nghĩ tới con với Kính Sâm khi còn nhỏ, vợ chồng nhà nào mà không phải lựa nhau? Mẹ với ba con hồi trẻ cũng không tình cảm, có tình cảm thật sự là từ khi con với Lão Nhị bắt đầu được sinh ra. Lúc ấy mẹ liền nghĩ, nếu ba mẹ không sống được, hai đứa các con phải làm sao đây?”
Mục Thành Quân không quan tâm mà nói: “Cái đó không giống với tình cảnh của bọn con.”
“Thành Quân, chờ Tô Thần sinh con xong, mẹ nhất định sẽ đặc biệt cưng chiều nó. Không, phải nói là cả nhà đều sẽ cưng chiều nó, nhưng nghĩ đến nó không có mẹ, mẹ liền không chịu nổi.”
“Mẹ, trước kia mẹ cũng đâu có nghĩ như vậy.”
Bà Mục nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
“Mẹ đã cho người điều tra bối cảnh nhà họ Tô, rất đơn giản, ngoại trừ không có tiền và quyền ra, những cái khác đều được tính là trong sạch.” Bà Mục thu hồi ánh mắt, đặt tay lên mu bàn tay Mục Thành Quân, bà hạ giọng nói với Mục Thành Quân: “Mẹ đối với con yêu cầu không cao, yên ổn có gia đình là được. Bây giờ, trời cao lại còn ban cho mẹ một đứa cháu trai, mẹ thật sự phấn khích còn không kịp đó! Con người nên biết đủ, mà hết thảy điều này, đều là nhờ phúc của Tô Thần.”
“Mẹ đừng nói này nọ, từ khi con có trí nhớ, tình cảm của mẹ và ba đã không tồi rồi. Chuyện của con mẹ không cần nhọc lòng, mẹ muốn cháu, con cho mẹ ôm về là được.”
Bà Mục biết nói nhiều cũng vô ích, đơn giản liền im không nói nữa. Có điều đêm nay bà rất phấn khích, nếu Mục Triều Dương cũng có thể chờ tới hôm nay, vậy càng tốt hơn rồi.
Xe về tới nhà họ Mục, Mục Thành Quân và bà Mục đi thẳng vào trong.
—
Khách sạn.
Hứa Lưu Âm cầm di động của Mục Kính Sâm, cũng không nhàm chán tới nỗi đi quay video gì thật, mà là mở danh bạ của Mục Kính Sâm.
Tìm thẳng xuống, rất nhiều số. Hứa Lưu Âm dứt khoát thoát khỏi, đi tới nhật ký cuộc gọi tìm.
Số đầu tiên chính là số của Mục Thành Quân, Hứa Lưu Âm theo thứ tự tìm xuống, thấy được số máy bàn của nhà họ Mục.
Cô duỗi tay nhấn xuống, thấy điện thoại được gọi đi.
Mục Thành Quân vừa vào phòng khách liền nghe thấy chuông điện thoại. Cách đó không xa người làm chạy tới định nhận, Mục Thành Quân đi mấy bước tới trước sô pha, “Để tôi.”
“Dạ.”
Mục Thành Quân cầm ống nghe, người cũng ngồi xuống. “Alo?”
Hứa Lưu Âm nghe một chút đã nghe ra giọng người đàn ông, cô dán di động Mục Kính Sâm vào bên tai. Người đàn ông cô đang gọi điện thoại, đứng dậy liền muốn giành. Hứa Lưu Âm vội lùi ra sau, “Alo, là tôi.”
Đuôi mắt Mục Thành Quân liếc thấy bà Mục đi tới, vẻ mặt hắn không có chút biến hóa, “Ừm, có việc sao?”
“Mục Kính Sâm bị thương.”
“Vậy ư? Chuyện lúc nào?”
Hứa Lưu Âm chạy đi hai bước, Mục Kính Sâm cũng không náo loạn với cô, dứt khoát nằm xuống trên giường lớn.
“Tôi đã đi với anh ấy tới bệnh viện. Bác sĩ nói nứt xương, anh ấy cần tĩnh dưỡng, anh xem… Các anh tiện phái ai tới đây đón anh ấy về thôi?”
Mục Thành Quân nhấc chân dài lên, giọng điệu bình thường, hỏi: “Bây giờ nó ở đâu?”
Hứa Lưu Âm vội nói tên khách sạn.
Bà Mục mặt lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn về phía hai người, dùng khẩu hình hỏi Mục Thành Quân: “Ai vậy?”
Người đàn ông rũ mi mắt, “Đêm nay bọn tôi liên hoan, tôi gọi điện thoại cho nó, nó nói nó không tới.”
“Anh ấy bị thương, cho nên không tới được…”
Mục Thành Quân dịch ống nghe khỏi tai, nói với bà Mục phía đối diện: “Mẹ, mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước đi, con có chút việc làm ăn phải xử lý.”
Bà Mục gật đầu, “Được, con cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.”
Thấy bà Mục lên lầu, lúc này Mục Thành Quân mới để ống nghe lại bên tai, “Em tiếp tục đi.”
“Xe anh ấy cũng ở đây, có điều không tự lái được… Anh… có thể cho tài xế tới đón anh ấy không?”
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên:“Vấn đề bây giờ của nó không phải không lái được xe sao? Trước cổng khách sạn nhiều taxi như vậy, em đón đại một chiếc cho nó.”
Hứa Lưu Âm cắn chặt răng, hai anh em này, người này xảo trá hơn người kia.
“Tôi là không có cách…”
“Không đúng nhỉ, võ của nó giỏi như thế, sao lại bị thương?”
Một câu, lại khiến Hứa Lưu Âm nghi ngờ. Tầm mắt cô liếc về phía Mục Kính Sâm, người đàn ông nghênh ngang chiếm lấy hơn phân nửa giường của cô, đôi mày đẹp của Hứa Lưu Âm nhíu lại.
“Bị thương lúc cứu tôi.”
“Nếu là cứu em mà bị thương, hẳn là em nên chịu trách nhiệm.”
Hứa Lưu Âm tức giận đến trả lời thẳng, “Tôi không phải bảo anh nhận điện thoại, tôi là gọi cho nhà họ Mục.”
“Tôi là con cả nhà họ Mục, em điện thoại tới nhà họ Mục, tôi nhận máy, việc này rất dĩ nhiên mà?” Ngón tay Mục Thành Quân nhịp nhẹ trên đầu gối. “Mục Kính Sâm là người trưởng thành, nó không cần tôi tới đón, nó lại không phải không có đôi chân dài.”
Hứa Lưu Âm khẽ cắn hàm răng, “Được, tốt lắm.”
Mục Thành Quân nghe ra cô nóng nảy. Hắn cũng không biết Hứa Lưu Âm có mở loa ngoài không, cho nên hắn nói chuyện vẫn rất cẩn thận, không có lộ ra chút nào không đúng.
“Ý nghĩ của nó, đơn giản là ỷ vào việc cứu em mà bị thương, điểm này, tôi hết cách…”
Hứa Lưu Âm dứt khoát ngắt máy.
Ý cười của Mục Kính Sâm mang theo vài phần khiêu khích. Anh nằm trên giường, hai chân bắt chéo, liếc một cái nhìn lại, lưng xoay lại, còn có vài phần làm dáng.
Hứa Lưu Âm nắm chặt di động, định không thèm nhìn anh, nhưng căn phòng và giường này đều là của cô, nếu cô xoay người bỏ đi, cô ở đâu đây?
“Không đưa được cứu binh tới nhỉ?” Mục Kính Sâm cười, đắc ý vạn phần
Danh sách chương