Bữa cơm tất niên giao thừa vẫn gọi đồ ăn bên ngoài, trên bàn cơm Thích Tầm Chương cứ bị chú lôi kéo uống rượu, thấy anh sắp uống ly rượu trắng thứ hai vào bụng, đồ ăn lại không ăn được bao nhiêu, Dụ Hạ có chút lo lắng, nhắc nhở: Chú ấy không thể uống nhiều như vậy, uống nhiều sẽ bị đau nửa đầu."

Tay chú nâng ly dừng lại, Thích Tầm Hoa nghi hoặc nhìn Thích Tầm Chương: "Cậu uống nhiều rượu sẽ bị đau nửa đầu? Bị vậy từ lúc nào? Sao trước đây chưa từng nghe cậu nói?"

Dụ Hạ nghiêm túc nói: "Đúng vậy ạ."

Thích Tầm Chương lặng lẽ ấn đầu gối Dụ Hạ, ý bảo cậu đừng nói nhiều, nhưng cũng không phủ nhận lời của cậu: "Thỉnh thoảng sẽ như vậy."

Chú nghe vậy không dám thúc rượu nữa, Thích Tầm Hoa nhíu mày, không nói gì.

Thích Du lại gần nhỏ giọng hỏi Dụ Hạ: "Cậu thấy dáng vẻ say rượu của bố tớ rồi hả?"

Dụ Hạ cười cười: "Ừm."

"Nó thế nào?"

"Không nói cho cậu đâu."

Thích Du: "..." Sao có thể như vậy?

Lúc bữa tất niên đêm giao thừa sắp kết thúc, Thích Du không ngừng nháy mắt với Dụ Hạ, Dụ Hạ rất bất đắc dĩ, dưới bàn đạp cậu một cước, ra hiệu kêu Thích Du tự nói.

Thích Du rầm rì một hồi, đành phải bất chấp nói với Thích Tầm Chương: "Bố, con với Hạ Hạ muốn ra ngoài chơi, hẹn mấy đứa bạn học chung lúc trước, trước 12 giờ sẽ về."

Thích Tầm Chương vẫn chưa nói gì, Thích Tầm Hoa đã mặt mày không vui, chất vấn: "Chơi cái gì mà chơi? Làm gì có ai đêm 30 rồi hẹn ra ngoài chơi? Mấy đứa bạn đó của cháu không phải đều học lớp 12 rồi sao? Sao còn rảnh rỗi đi chơi như vậy?"

Thích Du tranh luận: "Cũng vì lớp 12 rồi nên chỉ có thể đi chơi vào năm mới thôi, quảng trường trung tâm đêm nay có bắn pháo hoa, tụi cháu hẹn cùng nhau đi xem."

Thích Tầm Chương lên tiếng, nhưng lại nhìn Dụ Hạ hỏi: "Hẹn bạn đi xem pháo hoa thật à?"

Anh có uống chút rượu, tiếng nói có chút nặng nề, nhưng ánh mắt nhìn Dụ Hạ lại vô cùng dịu dàng.

Nếu không phải trước mặt mọi người, Dụ Hạ thật sự muốn trực tiếp nhào vào lòng anh, nhưng đáng tiếc bên cạnh còn có một tên đầu thai ăn hại Thích Du này: "... Vâng."

"Vậy thì đi đi, về sớm một chút."

Thích Du mừng rỡ, lập tức nhảy lên: "Vâng! Tụi con sẽ về sớm."

Thích Tầm Hoa tức giận: "Đã tối rồi còn để hai đứa trẻ ra ngoài, cậu nghĩ gì vậy?"

Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Không sao đâu, Dụ Hạ có chừng mực, sẽ coi chừng Tiểu Du, đón năm mới thì để cho tụi nó vui chút đi."

Sợ Thích Tầm Chương sẽ đổi ý, Thích Du nhanh chóng kéo Dụ Hạ ra khỏi nhà.

Đi ra ngoài bị gió lạnh thổi, Dụ Hạ mặt không đổi sắc đội mũ áo lên, đưa ra quy ước với Thích Du: "Nói xong rồi trước 12 giờ nhất định phải về, còn nữa tớ yểm trợ cho các cậu cũng được, hai người cũng đừng ở trước mặt tớ làm chuyện mà người ta không muốn thấy."

"Cái gì mà người ta không muốn thấy, sao có thể được, tớ chỉ nói mấy câu với cậu ta, tránh để ngày nào cũng bị cậu ta làm phiền." Thích Du vừa nói, vừa lấy điện thoại ra gọi xe.

Dụ Hạ khịt mũi xem thường, chỉ mấy câu mà thôi, có cần phải đặc biệt chọn tối 30 ra ngoài gặp tận mặt nói chuyện không?

Nơi bọn họ đi đúng là quảng trường trung tâm, nhưng người hẹn không phải là bạn cùng lớp, cuối năm rồi, có thể có mấy người sẽ chọn buổi tối chạy ra xem pháo hoa chứ.

Dụ Hạ cùng Thích Du đợi bên bồn hoa ở quảng trường mấy phút, Vu Phong Dương ba chân bốn cẳng xuất hiện, vừa tới liền kéo tay Thích Du, Thích Du muốn vung ra, nhưng không dùng tí lực nào, chỉ vung tượng trưng mấy lần thì bị đối phương nắm lại.

Dụ Hạ trợn mắt, đi tới ghế tựa dài bên cạnh ngồi xuống, mặc kệ bọn họ.

Pháo hoa đã bắt đầu, ở bờ sông bên kia bầu trời đêm đã bị nhuộm sáng thành những màu sắc rực rỡ xinh đẹp, nhưng đáng tiếc Dụ Hạ không có hứng thú gì để xem.

Dù như thế nào, cũng không sánh bằng với đêm giao thừa hôm đó, Thích Tầm Chương xem cùng với cậu.

Nghĩ đến Thích Tầm Chương, Dụ Hạ lấy điện thoại ra nhìn, có tin nhắn của Thích Tầm Chương năm phút trước gửi cho cậu: "Gửi cho anh địa chỉ."

Dụ Hạ trả lời: "Anh uống rượu thì khỏi ra đón tụi em, lát nữa tụi em sẽ về ngay."

Thích Tầm Chương kiên trì: "Địa chỉ."

Dụ Hạ gửi định vị qua, quay đầu nhìn Thích Du ở bên kia, Vu Phong Dương còn đang nắm tay Thích Du nói với cậu điều gì đó, Thích Du cúi đầu không động đậy nghe cậu ta nói, chắc lại bị thuyết phục rồi.

Dụ Hạ thở dài, quả nhiên con trai lớn rồi không thể... ách.

Cơ mà, tên khốn Vu Phong Dương đó, rốt cuộc có gì tốt chứ?

Dụ Hạ cô độc một mình xem hết màn pháo hoa, lạnh đến tay chân muốn đóng băng, hai người bên kia còn chưa nói hết. Cậu xem thời gian, đã gần 10 giờ, đoán chừng Thích Tầm Chương chút nữa sẽ đến, do dự có nên đi nhắc bọn họ một câu không.

Chưa đợi Dụ Hạ nghĩ xong, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng la hét, Dụ Hạ nghe thấy nhìn sang, không biết từ lúc nào đã có một nam sinh nhào ra thô bạo chỉ vào Thích Du kêu gào, nếu không có Vu Phong Dương nắm chặt lại chắc đã động tay động chân với Thích Du luôn rồi.

Dụ Hạ cả kinh, nhanh chóng chạy tới, đến gần mới nhìn rõ nam sinh này cậu đã gặp một lần trước đó, người cùng Vu Phong Dương đút đồ ăn vặt cho nhau ở ngoài trường, lúc này đang mắng Thích Du "Không biết xấu hổ", "Hồ ly tinh", "Tiểu tam", Thích Du sững sờ tại chỗ, trừng hai mắt dường như muốn khóc.

Vu Phong Dương tức đến nổ phổi lôi người ra: "Cậu câm mồm lại cho tôi! Cậu nói cậu ấy thêm một câu nữa xem!"

Nam sinh giương nanh múa vuốt: "Tôi thích thì tôi mắng đó được không? Anh dựa vào cái gì mà vì thằng này lại đi đá tôi? Anh nghĩ hay quá nhỉ!"

Dụ Hạ lạnh mặt, kéo Thích Du còn đang ngây ngốc xoay người rời khỏi.

Thích Du bị cậu lôi kéo lảo đảo vài bước, bất giác quay người, bị Dụ Hạ giữ lại: "Không cho quay đầu lại."

Đứa nhỏ đáng thương trong nháy mắt đỏ cả mắt, bị Dụ Hạ kéo đi về phía trước.

Vu Phong Dương khó khăn lắm mới quăng được người gây phiền phức, thở hồng hộc đuổi theo, lo lắng giơ tay cản bọn họ lại: "Thích Du, em nghe anh giải thích..."

"Cút ngay!" Dụ Hạ tức giận, đuổi Vu Phong Dương như đuổi ruồi, "Cút xa ra một chút, tới quấn lấy Thích Du nữa tôi đánh gãy chân cậu."

Vu Phong Dương không hề để ý đến cậu, mắt nhìn chằm chằm Thích Du, Thích Du cúi đầu, không nói lời nào.

Dụ Hạ giơ điện thoại lên: "Cậu có cút không? Không cút bây giờ tôi gọi ngay cho bố Thích Du!"

Sau khi giằng co một hồi, Vu Phong Dương cuối cùng cũng nhường đường, Dụ Hạ bước nhanh kéo Thích Du đi.

Lúc Thích Tầm Chương đến, Thích Du đang dựa vào lưng Dụ Hạ thút thít, nhìn thấy Thích Tầm Chương, Dụ Hạ nhỏ giọng nhắc nhở Thích Du: "Chú đến rồi, cậu lau nước mắt nhanh lên."

Thích Tầm Chương cau mày đi tới, nhìn con mình một cái, sau đó ánh mắt rơi xuống trên mặt Dụ Hạ: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ơ, không có, Thích Du lúc nãy không cẩn thận té lộn nhào, đầu gối rách chút da, đau nên làm nũng đó ạ." Dụ Hạ thuận miệng bịa chuyện.

Thích Du lung tung lau nước mắt, cúi đầu không dám nhìn Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương trầm giọng hỏi cậu: "Là vậy à?"

"Vâng,...phải" Thích Du nhỏ giọng ngập ngừng.

Ánh mắt Thích Tầm Chương chìm xuống, một lần nữa nhìn Dụ Hạ, Dụ Hạ cười lấy lòng anh, có hơi chột dạ.

Thích Tầm Chương chuyển tầm mắt, không để ý tới cậu.

Dụ Hạ: "..." Thôi xong, đây là giận thật rồi.

Xe taxi dừng ở ven đường, Thích Tầm Chương ngồi vào chỗ kế bên tài xế, Dụ Hạ cùng với Thích Du ngồi ở phía sau, Thích Du cúi đầu xuống vẫn ủ rũ như trước, Dụ Hạ cũng rất buồn bực, đây là chuyện gì vậy, cậu quả thực là tai bay vạ gió mà.

Ngước mắt liếc nhìn Thích Tầm Chương ngồi ở ghế trước, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêm túc của anh, Dụ Hạ cầm điện thoại gửi tin nhắn đi: "Anh giận em?"

Thích Tầm Chương liếc mắt nhìn điện thoại, trực tiếp nhấn tắt, không hề để ý đến cậu.

Dụ Hạ: "......" Tại sao lại như vậy?

Về đến nhà đã sắp 11 giờ, hai vợ chồng Thích Tầm Hoa đang xem gala mừng xuân, nhìn thấy Thích Du đỏ mắt trở về, Thích Tầm Hoa lập tức gọi lại: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Thích Du mơ hồ bỏ lại câu "Bụi bay vào mắt" rồi về phòng, Dụ Hạ nhanh chóng theo vào, đóng cửa phòng lại.

Thích Du ngẩn ngơ ngồi trên ghế sôpha, không nhúc nhích, giống như bị mất hồn, Dụ Hạ đi tới, đẩy vai cậu: "Đi rửa mặt rồi ngủ đi."

Thích Du giang hai tay ôm lấy eo cậu, lại bắt đầu khóc.

Dụ Hạ vô cùng bất đắc dĩ: "Cậu đừng cứ khóc như vậy, cậu nói cho tớ biết, rốt cuộc các cậu đã xảy ra chuyện gì?"

Thích Du lau nước mắt, nhưng không chịu nói, cho dù Dụ Hạ hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng, Dụ Hạ thật sự không còn gì để nói: "Được, không nói thì không nói, sau này đừng tiếp tục nghĩ đến tên khốn kia nữa, nhanh đi tắm rồi ngủ đi."

Một tiếng sau, khó khăn lắm mới dỗ được người đi ngủ, Dụ Hạ đã mệt đến bở hơi tai, trừng mắt nhìn trần nhà, nhớ lại toàn cảnh khôi hài của tối nay, đột nhiên phản ứng lại, chẳng trách Thích Tầm Chương lại giận cậu, rõ ràng lúc nãy anh đã cố tình đồng ý cho cậu với Thích Du ra ngoài, vậy mà còn ở trước mặt anh bịa ra lời nói dối thấp kém như vậy, éc...

Cầm điện thoại lên, do dự một hồi, cậu nhắn cho Thích Tầm Chương: "Chú, em biết sai rồi, anh đừng giận có được không?"

Thích Tầm Chương vẫn như trước không để ý tới cậu, Dụ Hạ càng sầu não, lão đàn ông này sao nhỏ nhen như vậy chứ.

Cậu bồn chồn chọt màn hình điện thoại, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lần nữa gửi tin cho Thích Tầm Chương: "Hôm nay em xem pháo hoa, dù không có đẹp như đợt chúng ta xem lần trước, nhưng cũng không tệ lắm, đáng tiếc anh không có ở đó, nhưng mà xem trên điện thoại cũng như nhau mà, đẹp không?"

Bấm gửi đi, theo đó chính là pháo hoa toả ra sáng chói đầy màn hình, đây là trò mới của Wechat cho hôm giao thừa, chỉ cần nhập từ khoá là có thể nổi lên hiệu ứng.

Đợi năm phút, Thích Tầm Chương cuối cùng cũng trả lời cậu: "Em qua đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện