Năm mười lăm tuổi Cố Tinh Phùng chính thức trở lại Thiên Kính Phong, Lộc Thời Thanh vô cùng thương yêu đồ tôn đã chịu nhiều ức hiếp này, có lần không nghe theo phản đối của Bùi Lệ, dùng bình phong phân phòng mình ra thành hai, để Cố Tinh Phùng ở đó thuận tiện cho việc chăm sóc.
Nhưng mà mới hơn một năm, Cố Tinh Phùng đã đơn phương nói muốn có một gian phòng riêng rồi dọn ra ngoài ở. Lý do lúc đó là: Đã lớn rồi không thích hợp ở chung phòng với sư tổ nữa.
Vì xưa nay hai người sống chung khá hòa hợp, Cố Tinh Phùng ở trước mặt Lộc Thời Thanh, tuy vẫn kiệm lời ít nói, buồn bực cũng để trong lòng như cũ nhưng biểu lộ rõ ràng là nhẹ nhõm và hòa hoãn. Lộc Thời Thanh biết đứa nhỏ này ỷ lại mình, lại chưa bao giờ lục đục với mình nên hắn không hoài nghi còn rất vui vẻ chọn cho y một căn phòng rộng rãi thoáng mát làm nơi ở.
Nhưng chỉ có Cố Tinh Phùng biết, kỳ thật dọn ra ngoài là có nguyên nhân khác.
Đêm thất tịch năm đó Lộc Thời Thanh nhặt được y, cũng từ đó ngày bảy tháng bảy hàng năm chính là sinh nhật y. Mà sau năm sinh nhật mười sáu tuổi đó, trong mơ thế nào cũng sẽ mơ thấy một số cảnh tượng lạ lẫm và quỷ quyệt. Có khi là tuyết bay đầy trời bỗng biến thành một đám người, hoặc là cảnh quan tráng lệ Thiên Sơn che tuyết, thỉnh thoảng còn có tứ chi bị nổ thành mảnh nhỏ văng khắp núi đồi, khiến y bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Mỗi khi gặp ác mộng, Lộc Thời Thanh đều sẽ lo lắng hỏi thăm. Cố Tinh Phùng thời niên thiếu, cho rằng giật mình tỉnh dậy vì ác mộng là rất mất mặt nên mạnh miệng không chịu nói. Dần dà y lại cảm thấy những thứ đó đều không phải là mộng.
Những hình ảnh và âm thanh kia quá mức chân thực, cũng quá mức khắc sâu. Tuy sờ không được nhưng lại tựa như có vô số dây thừng, từng vòng từng vòng buộc chặc trên người y.
Cảnh trong mơ càng ngày càng nhiều thậm có có thể xâu chuỗi lại. Sau năm mười tám tuổi trong lúc Cố Tinh Phùng ngủ mơ, trên thân sẽ vô thức tỏa ra băng sương, ngay cả mùa hè nóng như lửa đốt cũng sẽ có. Cố Tinh Phùng càng thêm tin tưởng vững chắc, bản thân không phải người ở Hồng Trần Giới mà là đến từ nơi xa xôi vạn dặm, thậm chí là xa hơn nữa...Vạn Yêu Giới.
Nhưng y lớn lên ở Hồng Trần Giới, suy nghĩ cũng giống mọi người nơi đây xem Vạn Yêu Giới là một nơi chỉ có trong truyền thuyết. Có người nói trong Vạn Yêu Giới yêu nghiệt hoành hành, bị quỷ mị ở U Minh Giới, ma vật ở Tu La Giới và người ở Hông Trần Giới chán ghét mà vứt bỏ, thậm chí nếu phàm nhân trong Hồng Trần Giới tu luyện tà đạo biến thành Yêu tu, thì sẽ bị người người tru diệt.
Ngay cả Lộc Thời Thanh, đều đã từng cười cười khuyên răn y: "Tinh Tinh, trời tối đừng chạy lung tung, coi chừng bị yêu quái bắt đi mất tiêu đó."
Lúc ấy Cố Tinh Phùng còn cảm thấy Lộc Thời Thanh xem thường y, y cũng đã lớn thế rồi mà còn lấy mấy lời ngây thơ như thế hù dọa y. Nhưng từ sau khi ý thức được mình là Yêu, câu nói đó liền giống một cái gai, ghim chặt trong lòng y.
Nếu như Lộc Thời Thanh phát hiện ra y là Yêu, còn đáng sợ hơn Yêu tu kia thì có phải hay không sẽ không chút do dự mà diệt trừ y? Dù sao những tu sĩ này, xưa nay ai cũng trách trời thương dân, bắt gặp tà môn ngoại đạo sẽ không nương tay chút nào.
Cố Tinh Phùng vẫn luôn che giấu bí mật trên người mình, càng ngày càng trầm mặc ít nói. Đồng môn ở Biên Cả Một Cảnh ai ai cũng có mục tiêu riêng của mình, hoặc phi thăng thành tiên trên Trường Sinh Giới, hoặc vân du tứ hải trừ mà vệ đạo, hoặc tự lập một môn phái trung lưu nho nhỏ.
Chỉ có y là ngoại lệ. Y chỉ muốn một ngày kia giải quyết hết thảy những gì y gánh vác trên người. Có lẽ đến lúc đó y mới có thể chân chính là mình tiêu sái nhẹ nhõm.
Đây cũng chính là nguyên nhân y không thể trả lời câu hỏi của Lộc Thời Thanh.
Bây giờ Lộc Thời Thanh bỏ mình, tuy y vì tìm kiếm hồn phách của Lộc Thời Thanh mà đến đây, nhưng cừu nhân cũng ở ngay trước mắt sau y có thể ngồi yên không động đậy?
Giờ phút này trong tầm mắt của y, người mặt trường bào trắng thần đang ngồi ngay ngắn trên đám mây được binh sĩ tầng tầng vây quanh kia, tiếp nhận nghênh đón long trọng của đám người U Minh Giới. Dung mạo thanh nhã khí chất lạnh lẽo, nét mặt cẩn trọng tỉ mỉ tựa như một thần linh được tạc nên từ tuyết.
Con ngươi Cố Tinh Phùng hơi trầm xuống.
Người xuất hiện đầu tiên trong ác mộng của y chính là người này.
Tuyết bay trắng cả núi đồi, khắp nơi đều là vết máu loang lổ, người mặt kim giáp ngự long kia sau khi đồ sát cả ngọn núi tuyết thì người này mới nhàn nhã đi ra từ trong băng tuyết, mặt không đổi sắc nhìn thi thể của đồng tộc rồi nói một tiếng cám ơn với hung thủ.
Cố Tinh Phùng còn đang trầm ngâm, bỗng nhiên bị vỗ một cái. Y lấy lại tinh thần, nhìn về phía Yên Chi Quỷ: "Chuyện gì?"
Quỷ Yên Chi che miệng nói: "Thánh Chủ này làm rầm rộ như thế xem ra khó đối phó. Cao nhân nếu kế hoạch của chúng ta đại công cáo thành, ngươi cũng đừng nuốt lời đó."
Cố Tinh Phùng thản nhiên nói: "Đợi khi đại công cáo thành, ta sẽ triệu hồi chú thật, quyết không nuốt lời."
Quỷ Yên Chi hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm thật lớn. Bùi Lệ đứng cạnh nhìn thấy, không khỏi ngạc nhiên nói: "Thần bí như vậy, hai người các ngươi lại giấu ta thương lượng kế hoạch gì rồi?"
Quỷ Yên Chi nở nụ cười xinh đẹp, đáp: "Nào có vẫn là kế hoạch cứu người kia thôi."
Đám mây hạ xuống, đám mây chạm đất, binh sĩ mặt kim giáp giữ nhiệm vụ trông coi cũng nhao nhao quỳ xuống. Mặc dù nhũng binh sĩ này ăn mặc thống nhất nhưng tướng mạo cao thấp không đồng đều. Có một số thì là hình người không dị dạng, những có một số vừa nhìn đã thấy được khác biệt, tủy như hai tai nhỏng lên thật cao là Thỏ tinh, tóc xanh da sần sùi là Thụ tinh, còn người lính tuốt ngoài rìa kia thì lộ ra luông một cái đuôi rắn thật dài trên mặt đất.
Cố Tinh Phùng để ý thấy, đài cao nơi Thánh Chủ kia ngồi, phía dưới có mười bậc thang, bên cạnh có một con rồng nhỏ toàn thân bạc trắng đang cuộn tròn, ước chừng thô to như thùng nước dài hơn ba trượng. Ở độ tuổi này cũng đã có thể hóa hình, trên cổ nó bị một chiếc vòng đen nhánh trói chặc là một sợi xích sắt nặng trịch.
Thánh Chủ đứng lên khỏi ghế ngồi, áo khác màu bạc tuột khỏi tay ghế. Hắn bước từng bước rời khỏi bậc thang, lúc mũi chân sắp tiếp xúc đám mây mền mại thì bạch long đó giơ cổ ra, đầu rồng vừa vặn đặt dưới chân hắn.
Thánh Chủ liền đứng trên đầu rồng. Bạch long kéo dài thân thể ra, chầm chậm di động đến bên rìa đám mây sau đó rủ đầu xuống. Thánh Chủ nhẹ nhàng nhảy xuống vững vàng đứng trên mặt đất, sau khi vỗ vỗ sừng rồng hiện ra lân quang thì xoay người bước tới.
Cố Tinh Phùng dẫn đầu nghênh đón, chắp tay nói: "Thánh Chủ đại giá quang lâm, phụ vương ta đã cung kính chờ đợi từ sớm."
Tiếp đãi vốn đã vô cùng long trọng cộng thêm con trai trưởng Tây Sơn Vương tự mình nghênh đón, nhưng Thanh Chủ tựa như không thấy, cũng làm như Cố Tinh Phùng là không khí. Thậm chí bởi vì Cố Tinh Phùng xuất hiện ngăn cản đường đi của hắn, hắn còn hơi nhíu lông mày, sau đó hắn hơi nghiêng người trực tiếp lướt qua người Cố Tinh Phùng.
Thanh âm quát lớn của Tây Sơn Vương truyền tới: "Cản đường đi của Thánh Chủ, còn không mau lui xuống."
Thánh Chủ một mình bước vào cửa phủ, binh sĩ hắn mang tới không có rời đi, chỉ theo đám mây treo lơ lửng giữa không trung, mắt lom lom nhìn những người dưới mặt đất. Chỉ cần chút gió thổi có lai thôi thì bọn chúng sẽ lập tức lao xuống bảo vệ chủ tử của mình.
Cố Tinh Phùng lui về sau một bước, "Thánh Chủ thứ tội."
Bùi Lệ đẩy y một cái: "Đừng lo lắng, người đã đi vào rồi."
Cố Tinh Phùng nhìn chằm chằm bóng lưng cao ngạo của Thánh Chủ kia, cất bước đuổi theo. Quỷ Yên Chi cùng Bùi Lệ lập tức đi theo, còn lại hạ nhân và quan lại cũng cúi đầu cung kính theo sau.
Yên Chi Quỷ cũng đang dò xét Thanh Chủ kia, lầu bầu nói: "Thoạt nhìn là một nhân vật hung ác, nhưng dáng dấp rất đẹp, chỉ là vừa lạnh vừa cứng không thích hợp ở chung"
Bùi Lệ chỉ chỉ Cố Tinh Phùng vẫn luôn lạnh mặt, xùy nói: "Có khó ở hơn với nó không?"
"Không giống nhau." Quỷ Yên Chi nói, " cái lạnh nhạt của cao nhân là đối với thứ gì cũng tránh xa ngàn dặm, người không phạm ta ta không phạm người. Nhưng vị này lại không phải, cái lạnh của hắn quá bén nhọn, ngay cả nơi khóe mắt lông mày cũng mang theo lưỡi đao, thật giống như ngươi không trêu chọc hắn hắn cũng sẽ tìm người tính sổ."
Bùi Lệ nhíu mày: "Nếu nói như thế, có hàng này trấn áp cuộc sống sau này của ngươi cũng không quá dễ chịu đâu."
Quỷ Yên Chi hừ một tiếng, "Chuyện này cũng không nhất định."
"Sao? Ngươi có bản lãnh đoạt nam nhân với hắn?" Bùi Lệ buồn cười hỏi.
Quỷ Yên Chi thần bí nháy mắt mấy cái, nói: "Ta mới không thèm tranh giành nam nhân với hắn."
Không mất bao lâu đã đi đến trước điện, đám người còn lại canh giữ ở bên ngoài, ngay cả "Nhất đẳng nha hoàn" Bùi Lệ cũng phải dừng lại ngay cửa, chỉ có Cố Tinh Phùng cùng Yên Chi Quỷ thông qua được lưỡi đao Trảm Hồn. Lúc này Thánh Chủ đã ngồi ở vị trí cao nhất, bóng đen của Tây Sơn Vương đáp xuống từ chính giữa, vì nguyên nhân phải khom người, thân hình của hắn trông có vẻ thấp hơn xưa không ít.
Thánh Chủ không đứng dậy cũng không đáp lễ, chỉ nhìn dò xét Tây Sơn Vương rồi nói: " Ngươi từng bị Cửu Khê Vương phá hỏng thể xác, quả thật buồn cười."
Tây Sơn Vương trầm giọng nói: "Cửu Khê Vương khinh người quá đáng, đích thật là buồn cười, đa tạ Thánh Chủ đã quan tâm."
Mi tâm Thánh Chủ cau lại, "Người ta nói là ngươi."
Tây Sơn Vương ngẩn người: "... Thánh Chủ lời ấy có ý gì?"
"Ngươi cũng coi là chúa tể một phương ở U Minh giới, lại bị phá hỏng thân xát nhiều năm như thế vẫn chưa thấy hồi phục miếng nào." Tây Sơn Vương giơ tay lên, trên mặt bàn đã bày ra hai chén trà.
Cách nửa thước đối diện hắn, hương trà tỏa ra khắp nơi. "Thật là vô dụng."
Tuy Tây Sơn Vương là vị Vương yếu nhất trong bốn vị U Minh Vương, nhưng trên địa bàn của mình vẫn rất sát phạt quyết đoán, duy ngã độc tôn. Bây giờ gã Thánh Chủ Vạn Yêu Giới này vừa mở miệng đã hạ thấp hắn, quả thật hắn không muốn nhịn, nhưng hắn có việc cần người cho nên không thể không nhịn.
"Thánh Chủ nói đúng lắm, những năm này tu vi đích thật là chậm tiến."
Thánh Chủ rũ xuống mi mắt, không có ý định nói thêm câu nào.Tây Sơn Vương chờ giây lát, chủ động phá vỡ cục diện bế tắc này, phân phó Yên Chi Quỷ cùng Cố Tinh Phùng: "Hai ngươi ngồi đi."
Hai bọn họ lên tiếng, tự nhiên mà chọn vị trí phụ cận Thánh Chủ,nhưng còn chưa ngồi xuống, Thánh chủ kia cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Dời xuống dưới."
"Dạ, Thánh Chủ." Quỷ Yên Chi khúm núm, dời xuống một chỗ ngồi.
Thánh Chủ lại nói: "Xuống chút nữa."
Quỷ Yên Chi hơi nghi hoặc đáp: "Thánh Chủ đại nhân, những chỗ này đều không có người ngồi, ngài vì sao..."
"Đợi chút nữa liền có." Thánh Chủ thản nhiên nói.
Lần này đến phiên Tây Sơn Vương nghi ngờ: "Chẳng lẽ, Thánh Chủ còn mang theo những người khác?"
Thánh Chủ chỉ đáp: "Ừ."
Hắn đường xa mà đến, làm khách trong phủ Tây Sơn Vương, nhưng tựa như đang ở nhà mình, còn bọn Tây Sơn Vương thân là chủ nhà lại giống như ăn mày trước cổng.
Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có một tiếng thông báo nơm nớp lo sợ, "Khởi bẩm vương gia, Cửu Khê Vương, Hán Bình Vương, Vân Kinh Vương giá lâm!"
Thanh âm truyền vào trong điện, ngoại trừ Thánh Chủ khẽ gật đầu, ba người còn lại đều thay đổi sắc mặt.
Tây Sơn Vương vội vàng hỏi Thánh Chủ: "Xin hỏi Thánh Chủ, đây là chuyện của hai nhà chúng ta vì sao phải có mặt ba người bọn hắn?"
Thánh Chủ giương mắt, nhìn chằm chằm Tây Sơn Vương: "Nếu chỉ vì chuyện này, sao ta có thể tự thân đến đây một chuyến?"
"Thế nhưng trước đó Thánh Chủ..."
Một cái mỉm cười đánh gãy lời nói của Tâu Sơn Vương, "Trước đó không nói, còn không phải là vì làm việc phải khiếm tốn một chút ư?"
Ba bóng người dửng dưng đi vào cổng, một người trong đó hai tay giơ cao, ánh sáng màu đỏ sậm hóa thành dây thừng, trói lưỡi đao Trảm Hồn thật chặt trên cửa. Thế mà lưỡi đao Trảm Hồn không nhúng nhích tí nào tựa như là những món trang trí được xắp xếp chỉnh tề.
Cố Tinh Phùng vừa trông thấy ba người này, tử khí nồng đậm liền đập vào mặt, nếu không phải y có Tị Linh Châu và hồn phách của Thanh Tiêu Quỷ hộ thể thì giờ phút nay chắc chắc mắt y mở không ra.
Thánh Chủ vẫn y nguyên ngồi đó, "Tu La giới truyền đến tin tức, nói Trường Sinh giới đã có hành động, cho hai giới chúng ta có thời gian chuẩn bị. Để đề phòng đánh rắn động cỏ ta mới nhân danh thay mặt Vạn Yêu Vương đón dâu, tự mình đến đây cùng các ngươi thương thảo."
Nhưng mà mới hơn một năm, Cố Tinh Phùng đã đơn phương nói muốn có một gian phòng riêng rồi dọn ra ngoài ở. Lý do lúc đó là: Đã lớn rồi không thích hợp ở chung phòng với sư tổ nữa.
Vì xưa nay hai người sống chung khá hòa hợp, Cố Tinh Phùng ở trước mặt Lộc Thời Thanh, tuy vẫn kiệm lời ít nói, buồn bực cũng để trong lòng như cũ nhưng biểu lộ rõ ràng là nhẹ nhõm và hòa hoãn. Lộc Thời Thanh biết đứa nhỏ này ỷ lại mình, lại chưa bao giờ lục đục với mình nên hắn không hoài nghi còn rất vui vẻ chọn cho y một căn phòng rộng rãi thoáng mát làm nơi ở.
Nhưng chỉ có Cố Tinh Phùng biết, kỳ thật dọn ra ngoài là có nguyên nhân khác.
Đêm thất tịch năm đó Lộc Thời Thanh nhặt được y, cũng từ đó ngày bảy tháng bảy hàng năm chính là sinh nhật y. Mà sau năm sinh nhật mười sáu tuổi đó, trong mơ thế nào cũng sẽ mơ thấy một số cảnh tượng lạ lẫm và quỷ quyệt. Có khi là tuyết bay đầy trời bỗng biến thành một đám người, hoặc là cảnh quan tráng lệ Thiên Sơn che tuyết, thỉnh thoảng còn có tứ chi bị nổ thành mảnh nhỏ văng khắp núi đồi, khiến y bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Mỗi khi gặp ác mộng, Lộc Thời Thanh đều sẽ lo lắng hỏi thăm. Cố Tinh Phùng thời niên thiếu, cho rằng giật mình tỉnh dậy vì ác mộng là rất mất mặt nên mạnh miệng không chịu nói. Dần dà y lại cảm thấy những thứ đó đều không phải là mộng.
Những hình ảnh và âm thanh kia quá mức chân thực, cũng quá mức khắc sâu. Tuy sờ không được nhưng lại tựa như có vô số dây thừng, từng vòng từng vòng buộc chặc trên người y.
Cảnh trong mơ càng ngày càng nhiều thậm có có thể xâu chuỗi lại. Sau năm mười tám tuổi trong lúc Cố Tinh Phùng ngủ mơ, trên thân sẽ vô thức tỏa ra băng sương, ngay cả mùa hè nóng như lửa đốt cũng sẽ có. Cố Tinh Phùng càng thêm tin tưởng vững chắc, bản thân không phải người ở Hồng Trần Giới mà là đến từ nơi xa xôi vạn dặm, thậm chí là xa hơn nữa...Vạn Yêu Giới.
Nhưng y lớn lên ở Hồng Trần Giới, suy nghĩ cũng giống mọi người nơi đây xem Vạn Yêu Giới là một nơi chỉ có trong truyền thuyết. Có người nói trong Vạn Yêu Giới yêu nghiệt hoành hành, bị quỷ mị ở U Minh Giới, ma vật ở Tu La Giới và người ở Hông Trần Giới chán ghét mà vứt bỏ, thậm chí nếu phàm nhân trong Hồng Trần Giới tu luyện tà đạo biến thành Yêu tu, thì sẽ bị người người tru diệt.
Ngay cả Lộc Thời Thanh, đều đã từng cười cười khuyên răn y: "Tinh Tinh, trời tối đừng chạy lung tung, coi chừng bị yêu quái bắt đi mất tiêu đó."
Lúc ấy Cố Tinh Phùng còn cảm thấy Lộc Thời Thanh xem thường y, y cũng đã lớn thế rồi mà còn lấy mấy lời ngây thơ như thế hù dọa y. Nhưng từ sau khi ý thức được mình là Yêu, câu nói đó liền giống một cái gai, ghim chặt trong lòng y.
Nếu như Lộc Thời Thanh phát hiện ra y là Yêu, còn đáng sợ hơn Yêu tu kia thì có phải hay không sẽ không chút do dự mà diệt trừ y? Dù sao những tu sĩ này, xưa nay ai cũng trách trời thương dân, bắt gặp tà môn ngoại đạo sẽ không nương tay chút nào.
Cố Tinh Phùng vẫn luôn che giấu bí mật trên người mình, càng ngày càng trầm mặc ít nói. Đồng môn ở Biên Cả Một Cảnh ai ai cũng có mục tiêu riêng của mình, hoặc phi thăng thành tiên trên Trường Sinh Giới, hoặc vân du tứ hải trừ mà vệ đạo, hoặc tự lập một môn phái trung lưu nho nhỏ.
Chỉ có y là ngoại lệ. Y chỉ muốn một ngày kia giải quyết hết thảy những gì y gánh vác trên người. Có lẽ đến lúc đó y mới có thể chân chính là mình tiêu sái nhẹ nhõm.
Đây cũng chính là nguyên nhân y không thể trả lời câu hỏi của Lộc Thời Thanh.
Bây giờ Lộc Thời Thanh bỏ mình, tuy y vì tìm kiếm hồn phách của Lộc Thời Thanh mà đến đây, nhưng cừu nhân cũng ở ngay trước mắt sau y có thể ngồi yên không động đậy?
Giờ phút này trong tầm mắt của y, người mặt trường bào trắng thần đang ngồi ngay ngắn trên đám mây được binh sĩ tầng tầng vây quanh kia, tiếp nhận nghênh đón long trọng của đám người U Minh Giới. Dung mạo thanh nhã khí chất lạnh lẽo, nét mặt cẩn trọng tỉ mỉ tựa như một thần linh được tạc nên từ tuyết.
Con ngươi Cố Tinh Phùng hơi trầm xuống.
Người xuất hiện đầu tiên trong ác mộng của y chính là người này.
Tuyết bay trắng cả núi đồi, khắp nơi đều là vết máu loang lổ, người mặt kim giáp ngự long kia sau khi đồ sát cả ngọn núi tuyết thì người này mới nhàn nhã đi ra từ trong băng tuyết, mặt không đổi sắc nhìn thi thể của đồng tộc rồi nói một tiếng cám ơn với hung thủ.
Cố Tinh Phùng còn đang trầm ngâm, bỗng nhiên bị vỗ một cái. Y lấy lại tinh thần, nhìn về phía Yên Chi Quỷ: "Chuyện gì?"
Quỷ Yên Chi che miệng nói: "Thánh Chủ này làm rầm rộ như thế xem ra khó đối phó. Cao nhân nếu kế hoạch của chúng ta đại công cáo thành, ngươi cũng đừng nuốt lời đó."
Cố Tinh Phùng thản nhiên nói: "Đợi khi đại công cáo thành, ta sẽ triệu hồi chú thật, quyết không nuốt lời."
Quỷ Yên Chi hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm thật lớn. Bùi Lệ đứng cạnh nhìn thấy, không khỏi ngạc nhiên nói: "Thần bí như vậy, hai người các ngươi lại giấu ta thương lượng kế hoạch gì rồi?"
Quỷ Yên Chi nở nụ cười xinh đẹp, đáp: "Nào có vẫn là kế hoạch cứu người kia thôi."
Đám mây hạ xuống, đám mây chạm đất, binh sĩ mặt kim giáp giữ nhiệm vụ trông coi cũng nhao nhao quỳ xuống. Mặc dù nhũng binh sĩ này ăn mặc thống nhất nhưng tướng mạo cao thấp không đồng đều. Có một số thì là hình người không dị dạng, những có một số vừa nhìn đã thấy được khác biệt, tủy như hai tai nhỏng lên thật cao là Thỏ tinh, tóc xanh da sần sùi là Thụ tinh, còn người lính tuốt ngoài rìa kia thì lộ ra luông một cái đuôi rắn thật dài trên mặt đất.
Cố Tinh Phùng để ý thấy, đài cao nơi Thánh Chủ kia ngồi, phía dưới có mười bậc thang, bên cạnh có một con rồng nhỏ toàn thân bạc trắng đang cuộn tròn, ước chừng thô to như thùng nước dài hơn ba trượng. Ở độ tuổi này cũng đã có thể hóa hình, trên cổ nó bị một chiếc vòng đen nhánh trói chặc là một sợi xích sắt nặng trịch.
Thánh Chủ đứng lên khỏi ghế ngồi, áo khác màu bạc tuột khỏi tay ghế. Hắn bước từng bước rời khỏi bậc thang, lúc mũi chân sắp tiếp xúc đám mây mền mại thì bạch long đó giơ cổ ra, đầu rồng vừa vặn đặt dưới chân hắn.
Thánh Chủ liền đứng trên đầu rồng. Bạch long kéo dài thân thể ra, chầm chậm di động đến bên rìa đám mây sau đó rủ đầu xuống. Thánh Chủ nhẹ nhàng nhảy xuống vững vàng đứng trên mặt đất, sau khi vỗ vỗ sừng rồng hiện ra lân quang thì xoay người bước tới.
Cố Tinh Phùng dẫn đầu nghênh đón, chắp tay nói: "Thánh Chủ đại giá quang lâm, phụ vương ta đã cung kính chờ đợi từ sớm."
Tiếp đãi vốn đã vô cùng long trọng cộng thêm con trai trưởng Tây Sơn Vương tự mình nghênh đón, nhưng Thanh Chủ tựa như không thấy, cũng làm như Cố Tinh Phùng là không khí. Thậm chí bởi vì Cố Tinh Phùng xuất hiện ngăn cản đường đi của hắn, hắn còn hơi nhíu lông mày, sau đó hắn hơi nghiêng người trực tiếp lướt qua người Cố Tinh Phùng.
Thanh âm quát lớn của Tây Sơn Vương truyền tới: "Cản đường đi của Thánh Chủ, còn không mau lui xuống."
Thánh Chủ một mình bước vào cửa phủ, binh sĩ hắn mang tới không có rời đi, chỉ theo đám mây treo lơ lửng giữa không trung, mắt lom lom nhìn những người dưới mặt đất. Chỉ cần chút gió thổi có lai thôi thì bọn chúng sẽ lập tức lao xuống bảo vệ chủ tử của mình.
Cố Tinh Phùng lui về sau một bước, "Thánh Chủ thứ tội."
Bùi Lệ đẩy y một cái: "Đừng lo lắng, người đã đi vào rồi."
Cố Tinh Phùng nhìn chằm chằm bóng lưng cao ngạo của Thánh Chủ kia, cất bước đuổi theo. Quỷ Yên Chi cùng Bùi Lệ lập tức đi theo, còn lại hạ nhân và quan lại cũng cúi đầu cung kính theo sau.
Yên Chi Quỷ cũng đang dò xét Thanh Chủ kia, lầu bầu nói: "Thoạt nhìn là một nhân vật hung ác, nhưng dáng dấp rất đẹp, chỉ là vừa lạnh vừa cứng không thích hợp ở chung"
Bùi Lệ chỉ chỉ Cố Tinh Phùng vẫn luôn lạnh mặt, xùy nói: "Có khó ở hơn với nó không?"
"Không giống nhau." Quỷ Yên Chi nói, " cái lạnh nhạt của cao nhân là đối với thứ gì cũng tránh xa ngàn dặm, người không phạm ta ta không phạm người. Nhưng vị này lại không phải, cái lạnh của hắn quá bén nhọn, ngay cả nơi khóe mắt lông mày cũng mang theo lưỡi đao, thật giống như ngươi không trêu chọc hắn hắn cũng sẽ tìm người tính sổ."
Bùi Lệ nhíu mày: "Nếu nói như thế, có hàng này trấn áp cuộc sống sau này của ngươi cũng không quá dễ chịu đâu."
Quỷ Yên Chi hừ một tiếng, "Chuyện này cũng không nhất định."
"Sao? Ngươi có bản lãnh đoạt nam nhân với hắn?" Bùi Lệ buồn cười hỏi.
Quỷ Yên Chi thần bí nháy mắt mấy cái, nói: "Ta mới không thèm tranh giành nam nhân với hắn."
Không mất bao lâu đã đi đến trước điện, đám người còn lại canh giữ ở bên ngoài, ngay cả "Nhất đẳng nha hoàn" Bùi Lệ cũng phải dừng lại ngay cửa, chỉ có Cố Tinh Phùng cùng Yên Chi Quỷ thông qua được lưỡi đao Trảm Hồn. Lúc này Thánh Chủ đã ngồi ở vị trí cao nhất, bóng đen của Tây Sơn Vương đáp xuống từ chính giữa, vì nguyên nhân phải khom người, thân hình của hắn trông có vẻ thấp hơn xưa không ít.
Thánh Chủ không đứng dậy cũng không đáp lễ, chỉ nhìn dò xét Tây Sơn Vương rồi nói: " Ngươi từng bị Cửu Khê Vương phá hỏng thể xác, quả thật buồn cười."
Tây Sơn Vương trầm giọng nói: "Cửu Khê Vương khinh người quá đáng, đích thật là buồn cười, đa tạ Thánh Chủ đã quan tâm."
Mi tâm Thánh Chủ cau lại, "Người ta nói là ngươi."
Tây Sơn Vương ngẩn người: "... Thánh Chủ lời ấy có ý gì?"
"Ngươi cũng coi là chúa tể một phương ở U Minh giới, lại bị phá hỏng thân xát nhiều năm như thế vẫn chưa thấy hồi phục miếng nào." Tây Sơn Vương giơ tay lên, trên mặt bàn đã bày ra hai chén trà.
Cách nửa thước đối diện hắn, hương trà tỏa ra khắp nơi. "Thật là vô dụng."
Tuy Tây Sơn Vương là vị Vương yếu nhất trong bốn vị U Minh Vương, nhưng trên địa bàn của mình vẫn rất sát phạt quyết đoán, duy ngã độc tôn. Bây giờ gã Thánh Chủ Vạn Yêu Giới này vừa mở miệng đã hạ thấp hắn, quả thật hắn không muốn nhịn, nhưng hắn có việc cần người cho nên không thể không nhịn.
"Thánh Chủ nói đúng lắm, những năm này tu vi đích thật là chậm tiến."
Thánh Chủ rũ xuống mi mắt, không có ý định nói thêm câu nào.Tây Sơn Vương chờ giây lát, chủ động phá vỡ cục diện bế tắc này, phân phó Yên Chi Quỷ cùng Cố Tinh Phùng: "Hai ngươi ngồi đi."
Hai bọn họ lên tiếng, tự nhiên mà chọn vị trí phụ cận Thánh Chủ,nhưng còn chưa ngồi xuống, Thánh chủ kia cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Dời xuống dưới."
"Dạ, Thánh Chủ." Quỷ Yên Chi khúm núm, dời xuống một chỗ ngồi.
Thánh Chủ lại nói: "Xuống chút nữa."
Quỷ Yên Chi hơi nghi hoặc đáp: "Thánh Chủ đại nhân, những chỗ này đều không có người ngồi, ngài vì sao..."
"Đợi chút nữa liền có." Thánh Chủ thản nhiên nói.
Lần này đến phiên Tây Sơn Vương nghi ngờ: "Chẳng lẽ, Thánh Chủ còn mang theo những người khác?"
Thánh Chủ chỉ đáp: "Ừ."
Hắn đường xa mà đến, làm khách trong phủ Tây Sơn Vương, nhưng tựa như đang ở nhà mình, còn bọn Tây Sơn Vương thân là chủ nhà lại giống như ăn mày trước cổng.
Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có một tiếng thông báo nơm nớp lo sợ, "Khởi bẩm vương gia, Cửu Khê Vương, Hán Bình Vương, Vân Kinh Vương giá lâm!"
Thanh âm truyền vào trong điện, ngoại trừ Thánh Chủ khẽ gật đầu, ba người còn lại đều thay đổi sắc mặt.
Tây Sơn Vương vội vàng hỏi Thánh Chủ: "Xin hỏi Thánh Chủ, đây là chuyện của hai nhà chúng ta vì sao phải có mặt ba người bọn hắn?"
Thánh Chủ giương mắt, nhìn chằm chằm Tây Sơn Vương: "Nếu chỉ vì chuyện này, sao ta có thể tự thân đến đây một chuyến?"
"Thế nhưng trước đó Thánh Chủ..."
Một cái mỉm cười đánh gãy lời nói của Tâu Sơn Vương, "Trước đó không nói, còn không phải là vì làm việc phải khiếm tốn một chút ư?"
Ba bóng người dửng dưng đi vào cổng, một người trong đó hai tay giơ cao, ánh sáng màu đỏ sậm hóa thành dây thừng, trói lưỡi đao Trảm Hồn thật chặt trên cửa. Thế mà lưỡi đao Trảm Hồn không nhúng nhích tí nào tựa như là những món trang trí được xắp xếp chỉnh tề.
Cố Tinh Phùng vừa trông thấy ba người này, tử khí nồng đậm liền đập vào mặt, nếu không phải y có Tị Linh Châu và hồn phách của Thanh Tiêu Quỷ hộ thể thì giờ phút nay chắc chắc mắt y mở không ra.
Thánh Chủ vẫn y nguyên ngồi đó, "Tu La giới truyền đến tin tức, nói Trường Sinh giới đã có hành động, cho hai giới chúng ta có thời gian chuẩn bị. Để đề phòng đánh rắn động cỏ ta mới nhân danh thay mặt Vạn Yêu Vương đón dâu, tự mình đến đây cùng các ngươi thương thảo."
Danh sách chương