Thanh Nhai Quân Lộc Thời Thanh,vì trảm yêu trừ ma gặp nạn, nên bất hạnh qua đời.
Đây là lí do thoái thoát mà Biển Cả Một Cảnh nói với bên ngoài. Nhưng người hơi biết chút nội tình thì sẽ hiểu không phải như thế.
Thanh Nhai Quân ái mộ đệ tử Bùi Lệ của mình, còn bất chấp luân thường đạo lý, đêm hợp tịch bị Bùi Lệ giết chết thi thể không rõ tung tích-đó mới là chân tướng.
Nay đã hai mươi năm trôi qua, giải thích thế nào thì cũng đã bị thời gian xóa nhòa. Chuyện của người đã khuất giờ đây cũng chỉ còn sống trên miệng lưỡi của những người nhàn rỗi, hoặc là những câu chữ trong các loại thư tịch.
Nhưng tất cả mọi người nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, Thanh Nhai Quân bị bọn họ đùa cợt thậm chí còn ôm theo hiếu kỳ và tâm tính hóng chuyện sẽ còn sống trở về.
Liễu Khê chụp tay Liễu Tuyền nhỏ giọng nói: " Tuy người này có tu vi vô cùng cao nhưng sao có thể là Thanh Nhai Quân chứ, người đã qua đời hơn hai mươi năm rồi mà."
Dương Thiên Thiệu cũng thầm chấp nhận nói, "Không sai, chắc là hắn phi thường kính ngưỡng Thanh Nhai Quân, cố ý bắt chước... Đúng không sư thúc?"
Gã muốn hỏi dò Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan những trưởng bối đã thấy qua việc đời này, nhưng không có ai trả lời. Những đệ tử này mới phát hiện ra sư bối còn kinh ngạc hơn bọn họ, Diêu Phủng Châu và Tư Mã Lan ngơ ngác nhìn, tựa như đã hóa thành đá.
Chỉ có người ngoài là Thường Tùng Đào này xem như vẫn bào trì được bình tĩnh, cấp tốc chỉnh đốn thái độ vọt người tới chắp tay nói: "Xin hỏi các hạ là thần thánh phương nào?"
Liễu Tuyền hỏi theo: "Đúng đó, ngươi là ai, vì sao lại đeo mặt nạ của Thanh Nhai Quân?"
Rất nhiều chất vấn, và đủ loại ánh mắt Lộc Thời Thanh khẽ ngẩng đầu, chú ấn giữa tráng đỏ như máu.
Hắn nói nhỏ: "Chào các vị, ta là Lộc Thời Thanh."
Đám người xôn xao, còn ồn ào hơn tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Dương Thiên Thiệu thất thanh nói: "Ngươi nói hươu nói vượn gì đó? Ngươi dám giả mạo Thái sư tổ của bọn ta ư!"
Rốt cuột Tư Mã Lan cũng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Cố Tinh Phùng, "Hằng Minh, ngươi nói gì đi?"
Cố Tinh Phùng gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi gương mặt Lộc Thời Thanh.
Tuy nói bình sinh y gét nhất là nằm mơ, nhưng hiện tại Lộc Thời Thanh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y, thật giống như một giấc mộng. Tựa như sự đau đớn trên thân thể sau khi thấy được đôi mắt thanh tịnh dưới lớp mặt nạ kia đều đã trở nên xa vời."
Mi tâm Thường Tùng Đào nhíu chặt, lòng tràn đầy hoài nghi: "Các hạ tự xưng là Thanh Nhai Quân, có chứng cứ gì?"
Diêu Phủng Châu trầm ngâm không nói.
Tư Mã Lan thì không có chút rung động nào nói ra: "Thường chưởng môn, Cố chưởng môn và Thanh Nhai Quân là tổ tôn tình thâm, y cũng đã gật đầu thì tại sao chúng ta không thể tin tưởng?"
"Chỉ là..."
"Thứ lỗi, ta là ai cũng không quan trọng." Lộc Thời Thanh đỡ Cố Tinh Phùng đứng dậy, động tác cực kỳ cẩn thận, mà người sau sắc mặt trắng bệch, trên hai gò má xuất hiện vết đỏ u ám, cái trán cũng đổ đầy mồn hôi.
Nhưng Cố Tinh Phùng vẫn rất thuận theo, y làm chưởng môn đến này, tuy ở lỳ trong phòng không ra ngoài, nhưng trước nay nói một không nói hai, hành xử gọn lẹ. Chỉ có giờ phúc này khi đối mặt với Lộc Thời Thanh, y mới thoáng lộ ra mặt yếu đuối của mình,
Lộc Thời Thanh nói với Thường Tùng Đào: "Thường chưởng môn, Đồ tôn ta không phạm sai lầm, dù cho y có phạm sai thì cũng nên do Biển Cả Một Cảnh ta tự mình xử lý, phiền ngươi nhường đường."
Lúc này Thường Tùng Đào mới phát hiện, hắn đang đứng giữa điện, ngăn cản đường đi của Lộc Thời Thanh và Cố Tinh Phùng.
Vừa rồi hắn bị lấy máu ngay trước mặt mọi người, tự cảm thấy mất mặt. Nhưng nếu như người này là Thanh Nhai Quân thì cũng không đến nỗi mất mặt như thế. Chỉ là...
Thường Tùng Đào lùi lại một bước mỉm cười nói, "Các hạ nói đúng lắm, vốn là Đinh phong chủ nhờ ta làm việc này. Nếu các hạ là Thanh Nhai Quân thật, ta đương nhiên sẽ bàn giao lại cho Thanh Nhai Quân."
"... Đa tạ." Lộc Thời Thanh vốn còn cho rằng sẽ phải tốn nhiều sức lực lắm mới có thể đưa Cố Tinh Phùng rời đi, nhưng không nghĩ tới Thường Tùng Đào hiểu lí lẽ hơn so với tưởng tượng của hắn. Theo ấn tượng ban đầu của hắn thì Thường Tùng Đào hỗ trợ giam cầm Cố Tinh Phùng, còn lấy Phược Linh Hoàn ra khống chế linh lực y khiến y không cách nào tự chữa thương mới suy yếu đến thế,bởi vậy lời vừa rồi hắn thốt ra không được khách khí lắm. Nhưng Thường Tùng Đào không tức giận thậm chí còn chủ động nhượng bộ, tấm lòng như thế khó trách Hà Lạc Tĩnh Địa lại phát triển nhanh chóng như vậy.
Ngay trước mặt mọi người, hắn dìu Cố Tinh Phùng chậm rãi đi ra chính điện, các đệ tử ngơ ngác nhìn, tự giác nhường ra một con đường. Diêu Phủng Châu tranh thủ thời gian tiến đến: "Sư thúc tổ... Người có điều gì phân phó?"
Tư Mã Lan kéo ống tay áo của nàng: "Hằng Minh thương thế nghiêm trọng, tất nhiên sư thúc rất đau lòng, hay là nàng đến Đang Khuyết Phong đi, tìm chúc đang dược bồi bổ chữa thương cho Hằn Minh đến đây."
Diêu Phủng Châu còn chưa trả lời, đôi mắt Lộc Thời Thanh đã cong cong, nhìn Tư Mã Lan,"Vô Thù thật thông minh."
Tư Mã Lan cũng cười, "Tạ sư thúc khích lệ."
Cố nhân trùng phùng, dăm ba câu đã hiểu nhau. Chỉ có người lạ mới lo nghĩ đủ kiểu đủ điều.
Sau đó Lộc Thời Thanh đưa Cố Tinh Phùng trở lại Thiên Kính Phong, trong cơn hoảng hốt Cố Tinh Phùng nhớ lại mùa đông năm mười lăm tuổi ấy.
Y bị đồng môn ức hiếp, bị Bùi Lệ đá gãy xương sườn, suýt nữa đã bị trục xuất Biển Cả Một Cảnh, là người này từ trên trời rơi xuống giải thoát y khỏi mấy mươi năm đau khổ và cô độc, cho y biết thế nào là ấm áp.
Bây giờ cũng là người này, thời điểm y cửu tử nhất sinh thì cứu y một mạng.
Nhưng người yêu không chung đường, tiếp theo, y sợ sẽ không thể như lúc thiếu niên ở lại bên cạnh người này nữa.
Hai người đi thẳng đến Noãn Nguyệt Đài. Trời vẫn đang mưa, giọt mưa liên miên không ngớt, trôi dọc theo đỉnh ngói xanh trên nhà Thủy Tạ, như một bức màng.
Lộc Thời Thanh vẫn luôn truyền linh lực cho Cố Tinh Phùng, đồng thời cũng luôn miệng giải thích: "Tinh Tinh xin lỗi ngươi, hồn phách ta không được đầy đủ, rất nhiều việc không thể nhớ được. Ban ngày Bạch Đoàn Đoàn thừa cơ chi phối ý thức của ta,ta mới không thể...Nhất định rất đau, xong việc này ta sẽ bảo Bạch Đoàn Đoàn xin lỗi ngươi...Xin lỗi, là do ta không tốt, nếu ta phát hiện sớm hơn mọi chuyện sẽ không thành ra thế này."
Hắn không giỏi ăn nói, ngữ tốc vừa nhanh vừa vội không mất bao lâu đã nói xong. Đành phải lập lại lần nữa sợ Cố Tinh Phùng sẽ giận hắn.
Cố Tinh Phùng dựa vào lan can, chưa kịp ổn định hơi thở đã an ủi hắn trước: "Không cần phải giải thích, ta biết người không cố ý."
Lộc Thời Thanh lắc đầu, "Không giống nhau, ta muốn chính miệng nói cho ngươi biết, sự thật đúng như ngươi nghĩ, ngươi đừng thất vọng."
"... Ừ." Cố Tinh Phùng hơi trầm mặc.
Lộc Thời Thanh sống lại, còn trải qua rất nhiều kỳ ngộ, hắn rất muốn nói từng chuyện một cho Cố Tinh Phùng nghe. Nhưng khi lời vọt tới bên miệng chỉ còn lại một câu nghi vấn.
"Tinh Tinh..."
"Chuyện gì..."
Hai người đồng thời mở miệng.
Bọn họ không hẹn mà cùng ngậm miệng, một lát sau lại trăm miệng một lời mà nói: "Ngươi/Người nói trước đi."
Lại là một trận lặng im, lúc này, Cố Tinh Phùng kéo cánh tay của hắn đang dán trên lưng mình ra.
Máu đã ngừng lại, nhưng hiện giờ linh lực y yếu ớt, vẫn chưa đủ khả năng tự mình trị thương.
Lộc Thời Thanh nghi hoặc: "Tinh Tinh, ngươi sao thế?"
"Vậy ta nói trước nhé." Cố Tinh Phùng nhìn ra sau núi, "Hôm nay ta vẫn chưa đến Vinh Khô Tuyền người vẫn giữ lại chút linh lực thì tốt hơn."
"Vinh Khô Tuyền?" Lộc Thời Thanh sững sờ, xoay người rời đi, "Chuyện này đích xác vô cùng quan trọng, ta đi chút rồi về."
Nói xong, hắn vọt vào trong màn mưa, áo bao màu xanh đậm giao hòa cùng bóng đêm.
Hai mươi năm nay ngày nào y cũng phải đi đến Vinh Khô Tuyền một chuyến, cũng may là không có cô phụ kỳ vọng của y.
Cố Tinh Phùng không biết Lộc Thời Thanh lấy lại linh lực bằng cách nào, hiện giờ Bùi Lệ và Tống Dương ra sao. Y chỉ biết Bạch Đoàn Đoàn là hồ ly linh sủng năm đó Lộc Thời Thanh nuôi, tuy tính tình xảo trá, trừ Lộc Thời Thanh ra thì không để ý ai hết, nhưng năm đó sau khi Lộc Thời Thanh chết, Bạch Đoàn Đoàn cũng biệt tăm biệt tích.
Lẽ nào...Chuyện hôm nay là do Bạch Đoàn Đoàn quấy phá? Chân tướng còn chưa rõ ràng, chỉ dựa vào đôi câu vài lời không cách nào nói rõ, nhưng không biết còn có thời gian, cơ hội để nghe Lộc Thời Thanh kể những chuyện này hay không. Cố Tinh Phùng khép hờ mắt, nhìn hoa sen lay động trong mưa to. Rất nhanh thôi Đinh Hải Yến sẽ nghe được tin tức và chạy đến, Hồng Trần Giới sẽ không còn chốn dung thân cho Cố Tinh Phùng nữa.
Bỗng nhiên, trên đóa hoa sen màu đỏ kia có một bóng người đã đi rồi quay lại.
Sau một khắc, Lộc Thời Thanh phi thân tiến vào, vội vàng rơi xuống nhà Thủy tạ. Cố Tinh Phùng không rõ nhìn hắn, phát hiện hắn thế mà quên dùng chú thuật tránh mưa, mưa bụi dọc theo tóc mai nhỏ từng giọt xuống đất.
Nhưng hắn không quan tâm, trực tiếp kéo cánh tay Cố Tinh Phùng.
Toàn thân Cố Tinh Phùng chấn động, "Sao thế?"
Lộc Thời Thanh nhìn đôi mắt hắn, thần thái vừa nghiêm túc vừa chăm chú, thậm chí bộ dáng còn chững chạc nghiêm trang hơn năm đó khi truyền thụ bài học cho y."Tinh Tinh, cùng ta đến Vinh Khô Tuyền một chuyến, việc rất trọng yếu, nhưng trước đó ta có một câu muốn hỏi ngươi, ta thấy...Câu hỏi này cũng rất quan trọng."
Khoảng cách của hai người rất gần, hầu như Cố Tinh Phùng có thể trông thấy bóng mình trong mắt Lộc Thời Thanh, "... Lời gì?"
"Tinh Tinh, ta cảm thấy, ta rất thích ngươi." Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi, "Ta muốn biết, ngươi có thích ta hay không?"
Đây là lí do thoái thoát mà Biển Cả Một Cảnh nói với bên ngoài. Nhưng người hơi biết chút nội tình thì sẽ hiểu không phải như thế.
Thanh Nhai Quân ái mộ đệ tử Bùi Lệ của mình, còn bất chấp luân thường đạo lý, đêm hợp tịch bị Bùi Lệ giết chết thi thể không rõ tung tích-đó mới là chân tướng.
Nay đã hai mươi năm trôi qua, giải thích thế nào thì cũng đã bị thời gian xóa nhòa. Chuyện của người đã khuất giờ đây cũng chỉ còn sống trên miệng lưỡi của những người nhàn rỗi, hoặc là những câu chữ trong các loại thư tịch.
Nhưng tất cả mọi người nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, Thanh Nhai Quân bị bọn họ đùa cợt thậm chí còn ôm theo hiếu kỳ và tâm tính hóng chuyện sẽ còn sống trở về.
Liễu Khê chụp tay Liễu Tuyền nhỏ giọng nói: " Tuy người này có tu vi vô cùng cao nhưng sao có thể là Thanh Nhai Quân chứ, người đã qua đời hơn hai mươi năm rồi mà."
Dương Thiên Thiệu cũng thầm chấp nhận nói, "Không sai, chắc là hắn phi thường kính ngưỡng Thanh Nhai Quân, cố ý bắt chước... Đúng không sư thúc?"
Gã muốn hỏi dò Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan những trưởng bối đã thấy qua việc đời này, nhưng không có ai trả lời. Những đệ tử này mới phát hiện ra sư bối còn kinh ngạc hơn bọn họ, Diêu Phủng Châu và Tư Mã Lan ngơ ngác nhìn, tựa như đã hóa thành đá.
Chỉ có người ngoài là Thường Tùng Đào này xem như vẫn bào trì được bình tĩnh, cấp tốc chỉnh đốn thái độ vọt người tới chắp tay nói: "Xin hỏi các hạ là thần thánh phương nào?"
Liễu Tuyền hỏi theo: "Đúng đó, ngươi là ai, vì sao lại đeo mặt nạ của Thanh Nhai Quân?"
Rất nhiều chất vấn, và đủ loại ánh mắt Lộc Thời Thanh khẽ ngẩng đầu, chú ấn giữa tráng đỏ như máu.
Hắn nói nhỏ: "Chào các vị, ta là Lộc Thời Thanh."
Đám người xôn xao, còn ồn ào hơn tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Dương Thiên Thiệu thất thanh nói: "Ngươi nói hươu nói vượn gì đó? Ngươi dám giả mạo Thái sư tổ của bọn ta ư!"
Rốt cuột Tư Mã Lan cũng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Cố Tinh Phùng, "Hằng Minh, ngươi nói gì đi?"
Cố Tinh Phùng gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi gương mặt Lộc Thời Thanh.
Tuy nói bình sinh y gét nhất là nằm mơ, nhưng hiện tại Lộc Thời Thanh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y, thật giống như một giấc mộng. Tựa như sự đau đớn trên thân thể sau khi thấy được đôi mắt thanh tịnh dưới lớp mặt nạ kia đều đã trở nên xa vời."
Mi tâm Thường Tùng Đào nhíu chặt, lòng tràn đầy hoài nghi: "Các hạ tự xưng là Thanh Nhai Quân, có chứng cứ gì?"
Diêu Phủng Châu trầm ngâm không nói.
Tư Mã Lan thì không có chút rung động nào nói ra: "Thường chưởng môn, Cố chưởng môn và Thanh Nhai Quân là tổ tôn tình thâm, y cũng đã gật đầu thì tại sao chúng ta không thể tin tưởng?"
"Chỉ là..."
"Thứ lỗi, ta là ai cũng không quan trọng." Lộc Thời Thanh đỡ Cố Tinh Phùng đứng dậy, động tác cực kỳ cẩn thận, mà người sau sắc mặt trắng bệch, trên hai gò má xuất hiện vết đỏ u ám, cái trán cũng đổ đầy mồn hôi.
Nhưng Cố Tinh Phùng vẫn rất thuận theo, y làm chưởng môn đến này, tuy ở lỳ trong phòng không ra ngoài, nhưng trước nay nói một không nói hai, hành xử gọn lẹ. Chỉ có giờ phúc này khi đối mặt với Lộc Thời Thanh, y mới thoáng lộ ra mặt yếu đuối của mình,
Lộc Thời Thanh nói với Thường Tùng Đào: "Thường chưởng môn, Đồ tôn ta không phạm sai lầm, dù cho y có phạm sai thì cũng nên do Biển Cả Một Cảnh ta tự mình xử lý, phiền ngươi nhường đường."
Lúc này Thường Tùng Đào mới phát hiện, hắn đang đứng giữa điện, ngăn cản đường đi của Lộc Thời Thanh và Cố Tinh Phùng.
Vừa rồi hắn bị lấy máu ngay trước mặt mọi người, tự cảm thấy mất mặt. Nhưng nếu như người này là Thanh Nhai Quân thì cũng không đến nỗi mất mặt như thế. Chỉ là...
Thường Tùng Đào lùi lại một bước mỉm cười nói, "Các hạ nói đúng lắm, vốn là Đinh phong chủ nhờ ta làm việc này. Nếu các hạ là Thanh Nhai Quân thật, ta đương nhiên sẽ bàn giao lại cho Thanh Nhai Quân."
"... Đa tạ." Lộc Thời Thanh vốn còn cho rằng sẽ phải tốn nhiều sức lực lắm mới có thể đưa Cố Tinh Phùng rời đi, nhưng không nghĩ tới Thường Tùng Đào hiểu lí lẽ hơn so với tưởng tượng của hắn. Theo ấn tượng ban đầu của hắn thì Thường Tùng Đào hỗ trợ giam cầm Cố Tinh Phùng, còn lấy Phược Linh Hoàn ra khống chế linh lực y khiến y không cách nào tự chữa thương mới suy yếu đến thế,bởi vậy lời vừa rồi hắn thốt ra không được khách khí lắm. Nhưng Thường Tùng Đào không tức giận thậm chí còn chủ động nhượng bộ, tấm lòng như thế khó trách Hà Lạc Tĩnh Địa lại phát triển nhanh chóng như vậy.
Ngay trước mặt mọi người, hắn dìu Cố Tinh Phùng chậm rãi đi ra chính điện, các đệ tử ngơ ngác nhìn, tự giác nhường ra một con đường. Diêu Phủng Châu tranh thủ thời gian tiến đến: "Sư thúc tổ... Người có điều gì phân phó?"
Tư Mã Lan kéo ống tay áo của nàng: "Hằng Minh thương thế nghiêm trọng, tất nhiên sư thúc rất đau lòng, hay là nàng đến Đang Khuyết Phong đi, tìm chúc đang dược bồi bổ chữa thương cho Hằn Minh đến đây."
Diêu Phủng Châu còn chưa trả lời, đôi mắt Lộc Thời Thanh đã cong cong, nhìn Tư Mã Lan,"Vô Thù thật thông minh."
Tư Mã Lan cũng cười, "Tạ sư thúc khích lệ."
Cố nhân trùng phùng, dăm ba câu đã hiểu nhau. Chỉ có người lạ mới lo nghĩ đủ kiểu đủ điều.
Sau đó Lộc Thời Thanh đưa Cố Tinh Phùng trở lại Thiên Kính Phong, trong cơn hoảng hốt Cố Tinh Phùng nhớ lại mùa đông năm mười lăm tuổi ấy.
Y bị đồng môn ức hiếp, bị Bùi Lệ đá gãy xương sườn, suýt nữa đã bị trục xuất Biển Cả Một Cảnh, là người này từ trên trời rơi xuống giải thoát y khỏi mấy mươi năm đau khổ và cô độc, cho y biết thế nào là ấm áp.
Bây giờ cũng là người này, thời điểm y cửu tử nhất sinh thì cứu y một mạng.
Nhưng người yêu không chung đường, tiếp theo, y sợ sẽ không thể như lúc thiếu niên ở lại bên cạnh người này nữa.
Hai người đi thẳng đến Noãn Nguyệt Đài. Trời vẫn đang mưa, giọt mưa liên miên không ngớt, trôi dọc theo đỉnh ngói xanh trên nhà Thủy Tạ, như một bức màng.
Lộc Thời Thanh vẫn luôn truyền linh lực cho Cố Tinh Phùng, đồng thời cũng luôn miệng giải thích: "Tinh Tinh xin lỗi ngươi, hồn phách ta không được đầy đủ, rất nhiều việc không thể nhớ được. Ban ngày Bạch Đoàn Đoàn thừa cơ chi phối ý thức của ta,ta mới không thể...Nhất định rất đau, xong việc này ta sẽ bảo Bạch Đoàn Đoàn xin lỗi ngươi...Xin lỗi, là do ta không tốt, nếu ta phát hiện sớm hơn mọi chuyện sẽ không thành ra thế này."
Hắn không giỏi ăn nói, ngữ tốc vừa nhanh vừa vội không mất bao lâu đã nói xong. Đành phải lập lại lần nữa sợ Cố Tinh Phùng sẽ giận hắn.
Cố Tinh Phùng dựa vào lan can, chưa kịp ổn định hơi thở đã an ủi hắn trước: "Không cần phải giải thích, ta biết người không cố ý."
Lộc Thời Thanh lắc đầu, "Không giống nhau, ta muốn chính miệng nói cho ngươi biết, sự thật đúng như ngươi nghĩ, ngươi đừng thất vọng."
"... Ừ." Cố Tinh Phùng hơi trầm mặc.
Lộc Thời Thanh sống lại, còn trải qua rất nhiều kỳ ngộ, hắn rất muốn nói từng chuyện một cho Cố Tinh Phùng nghe. Nhưng khi lời vọt tới bên miệng chỉ còn lại một câu nghi vấn.
"Tinh Tinh..."
"Chuyện gì..."
Hai người đồng thời mở miệng.
Bọn họ không hẹn mà cùng ngậm miệng, một lát sau lại trăm miệng một lời mà nói: "Ngươi/Người nói trước đi."
Lại là một trận lặng im, lúc này, Cố Tinh Phùng kéo cánh tay của hắn đang dán trên lưng mình ra.
Máu đã ngừng lại, nhưng hiện giờ linh lực y yếu ớt, vẫn chưa đủ khả năng tự mình trị thương.
Lộc Thời Thanh nghi hoặc: "Tinh Tinh, ngươi sao thế?"
"Vậy ta nói trước nhé." Cố Tinh Phùng nhìn ra sau núi, "Hôm nay ta vẫn chưa đến Vinh Khô Tuyền người vẫn giữ lại chút linh lực thì tốt hơn."
"Vinh Khô Tuyền?" Lộc Thời Thanh sững sờ, xoay người rời đi, "Chuyện này đích xác vô cùng quan trọng, ta đi chút rồi về."
Nói xong, hắn vọt vào trong màn mưa, áo bao màu xanh đậm giao hòa cùng bóng đêm.
Hai mươi năm nay ngày nào y cũng phải đi đến Vinh Khô Tuyền một chuyến, cũng may là không có cô phụ kỳ vọng của y.
Cố Tinh Phùng không biết Lộc Thời Thanh lấy lại linh lực bằng cách nào, hiện giờ Bùi Lệ và Tống Dương ra sao. Y chỉ biết Bạch Đoàn Đoàn là hồ ly linh sủng năm đó Lộc Thời Thanh nuôi, tuy tính tình xảo trá, trừ Lộc Thời Thanh ra thì không để ý ai hết, nhưng năm đó sau khi Lộc Thời Thanh chết, Bạch Đoàn Đoàn cũng biệt tăm biệt tích.
Lẽ nào...Chuyện hôm nay là do Bạch Đoàn Đoàn quấy phá? Chân tướng còn chưa rõ ràng, chỉ dựa vào đôi câu vài lời không cách nào nói rõ, nhưng không biết còn có thời gian, cơ hội để nghe Lộc Thời Thanh kể những chuyện này hay không. Cố Tinh Phùng khép hờ mắt, nhìn hoa sen lay động trong mưa to. Rất nhanh thôi Đinh Hải Yến sẽ nghe được tin tức và chạy đến, Hồng Trần Giới sẽ không còn chốn dung thân cho Cố Tinh Phùng nữa.
Bỗng nhiên, trên đóa hoa sen màu đỏ kia có một bóng người đã đi rồi quay lại.
Sau một khắc, Lộc Thời Thanh phi thân tiến vào, vội vàng rơi xuống nhà Thủy tạ. Cố Tinh Phùng không rõ nhìn hắn, phát hiện hắn thế mà quên dùng chú thuật tránh mưa, mưa bụi dọc theo tóc mai nhỏ từng giọt xuống đất.
Nhưng hắn không quan tâm, trực tiếp kéo cánh tay Cố Tinh Phùng.
Toàn thân Cố Tinh Phùng chấn động, "Sao thế?"
Lộc Thời Thanh nhìn đôi mắt hắn, thần thái vừa nghiêm túc vừa chăm chú, thậm chí bộ dáng còn chững chạc nghiêm trang hơn năm đó khi truyền thụ bài học cho y."Tinh Tinh, cùng ta đến Vinh Khô Tuyền một chuyến, việc rất trọng yếu, nhưng trước đó ta có một câu muốn hỏi ngươi, ta thấy...Câu hỏi này cũng rất quan trọng."
Khoảng cách của hai người rất gần, hầu như Cố Tinh Phùng có thể trông thấy bóng mình trong mắt Lộc Thời Thanh, "... Lời gì?"
"Tinh Tinh, ta cảm thấy, ta rất thích ngươi." Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi, "Ta muốn biết, ngươi có thích ta hay không?"
Danh sách chương