Lộc Thời Thanh theo bản năng bảo vệ tay áo.

Bộ Bùi Lệ  bị điên rồi hả? Cố Tinh Phùng lúc nào thì đắc tội hắn? Trong tay áo chợt rỗng. Thỏ con hóa thành một đạo bạch quang, quấn lên cánh tay Bùi Lệ. Nơi làn da cứng như sắt vừa bị quấn lên hiện ra mấy vết dây hằn. Thế nhưng hành động của Bùi Lệ vẫn không thay đổi, mấy chữ được nhắc tới trong miệng cũng là một khắc chưa ngừng.

Tựa như lúc này Bùi Lệ thật sự là một vật chết.

Lộc Thời Thanh kinh ngạc không thôi, vội vàng gọi hệ thống, nhưng không có bất ngờ nào xảy ra, hệ thống không trả lời, tựa hồ nó chưa hề tồn tại trên thế giới này.

Noãn Nguyệt Đài đã gần trong gang tấc, một dãy phòng xá môn hộ đóng chặt. Tâm tư hắn vừa chuyển vội nói với luồng ánh sáng trắng: "Tinh Tinh, tuy ta không biết nguyên nhân ngươi bế quan. Nhưng ngươi đã lựa chọn làm như thế, khẳng định là không muốn gặp người khác, ngươi mau dùng kết giới hay thứ gì đó cản sư tôn ngươi lại đi, nếu không tất cả mọi người sẽ xông vào đây theo hắn đó."

Dứt lời, chính hắn liền ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm: "Sao ta lại có cảm giác, Bùi Lệ chính là cố ý muốn dẫn mọi người xông vào đây?"

Bùi Lệ triền đấu cùng bạch quang, nhảy vào lang kiều* bên ngoài nhà Thủy Tạ. Lộc Thời Thanh vội ngoái đầu nhìn, chỉ thấy mấy mấy đệ tử đứng ở lối vào sau núi, Diệp Tử Minh đang ngăn họ lại, hình như đang nói gì đó.

Lang kiều: kiểu cầu mà có mái che ở trên ýĐam mỹEdit Sa Điêu Sư Tổ - Chương 47 Quỷ Yên Chi Chốn U Minh

Nơi đây là chỗ ở của chưởng môn, bọn hắn không dám tự tiện xông vào.

Thân ảnh Thẩm Kiêu phía trước núi chạy như bay tới đây. Diệp Tử Minh thấy hắn, dặn dò các đệ tử vài câu, sau đó nghênh tiếp Thẩm Kiêu, hai người một trước một sau đi đến nhà Thủy Tạ.

Trong thời gian này, Diệp Tử Minh nói tóm tắt lại mọi chuyện cho hắn, Thẩm Kiêu thi thoảng gật đầu, nhìn Bùi Lệ và Lộc Thời Thanh trên lang kiều, ánh mắt nghiêm nghị.

Lá sen trên mặt nước liền nhau không ngớt, bọn họ không vào thẳng lang kiều mà thận trọng đáp lên lá sen. Hai thanh kiếm lại bay từ dưới chân ra thẳng tắp đâm về Bùi Lệ.

Bùi Lệ đã chạy tới khúc cuối của lang kiều, đang định lên bờ. Nghe thấy kiếm khí rung động, sau đầu hắn tựa như có mắt cấp tốc lách mình. Hai thanh kiếm đâm vào khoảng không, cũng chẳng chịu buông tha, quay đầu lại đâm lần nữa.

Thừa dịp mấy giây Bùi Lệ dừng lại, Thẩm Kiêu cùng Diệp Tử Minh mũi chân điểm nhẹ, bay tới chắn trước phòng xá, ngăn lại Bùi Lệ.

Làm đồ đệ đầu tiên của Cố Tinh Phùng, Thẩm Kiêu năm nay cũng chỉ vừa tròn hai người tuổi. Mà hơn hai mươi năm trước, Bùi Lệ đã rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, toàn độ đệ tử Thiên Kính Phong đều không có ấn tượng gì về hắn. Nếu không phải nhờ Diệp Tử Minh thuật lại, Thẩm Kiêu cũng không dám tin tưởng, hoạt thi quần áo tả tơi, bẩn thỉu trước mắt này, chính là sư tổ của bọn họ——Hoài Hư Tử Bùi Lệ.

Cho dù hoạt thi không có tình cảm, Thẩm Kiêu vẫn là dựa theo quy củ của Biển Cả Một Cảnh, hướng hắn thi lễ: "Đắc tội."

Chỉ thấy hư ảnh nhoáng một cái, sau một khắc, Thẩm Kiêu đã xuất hiện bên cạnh Bùi Lệ. Bùi Lệ đưa tay liền muốn bổ xuống đỉnh đầu hắn, Thẩm Kiêu triệu kiếm ngăn cản, sau đó đầu ngón tay tụ quang hoa, liên tục đập vào trên thân Bùi Lệ.

Vốn là cánh tay bị bạch quang quấn quanh đã phát ra âm thanh kẽo kẹt kháng nghị, lần này lại bị Thẩm Kiêu công kích lập tức một tiếng "Răng rắc" vang lên, vô lực rủ xuống.

Diệp Tử Minh bắt lấy cơ hội này, cấp tốc kéo Lộc Thời Thanh ra xa.

Mà giữa hai đầu mày tâm tối của Bùi Lệ, chỉ là hiện lên một vết đau đớn nhỏ bé không thể nhận ra, hắn vứt Lộc Thời Thanh xuống, kéo lấy cánh tay vọt mạnh vào trong phòng.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, khe hở bên trong cửa chính bay ra một luồng quang hoa, nhắm ngày đầu Bùi Lệ chụp xuống.

Bùi Lệ tức giận giãy dụa, nhưng trong giây lát không thể xông lên được. Thế cục đã định, Thẩm Kiêu và Diệp Tử Minh tiến lên, khom người nói với cửa chính: "Đệ tử vô năng,thỉnh sư tôn trách tội."

Bên trong truyền ra giọng nói của Cố Tinh Phùng, "Hai người các ngươi kịp thời quyết đoán, làm rất tốt."

Đằng sau cửa chính, là chân thân của Cố Tinh Phùng, Lộc Thời Thanh đứng cạnh một nhành sen còn đang e ấp nụ, không hiểu sao trong lòng có chút kích động. Nhưng rốt cuộc là kích động vì chuyện gì hắn lại nói không ra. Chỉ là vừa nghĩ tới gương mặt của Cố Tinh Phùng, cảm xúc sẽ theo băng năng mà cuồn cuộn, tựa như mỗi một tia khí huyết đều khát vọng muốn nhìn thấy y.

Thẩm Kiêu nói: "Để tử sẽ tìm một quan tài trấn thi, Trấn giữ..Thi Vương này."

Cố Tinh Phùng ở bên trong nói bổ sung: "Tăng thêm một chiếc vòng Phược Linh Hoàn cấp cao."

Đám người đều sững sờ. Phược Linh Hoàn chỉ có hiệu lực với vật sống, còn phải là người tu tiên trong người mang linh lực. Bùi Lệ đã là người chết rồi, thế mà còn muốn xài Phược Linh Hoàn?

Thẩm Kiêu nghi hoặc: "Sư tôn, hẳn là hồn phách của hắn chưa ly thể?"

Diệp Tử Minh lắc đầu nói: "Không có khả năng, chúng ta đã giao thủ với hắn, chắc chắc là một cái xác không hồn, trên thân cũng không có chút linh khí nào."

Lộc Thời Thanh cũng không nhịn được tò mò hỏi: "Hay là, hồn phách đã trở về rồi?"

Dứt lời, thấy Thẩm Kiêu cùng Diệp Tử Minh nhìn mình chằm chằm, chỉ đành ngậm miệng. Hắn cảm thấy mình cái gì cũng đều không hiểu, không nên xen vào lúc người khác đang nói chính sự.

Cố Tinh Phùng lại nghiêm túc trả lời: "Chỉ có một nửa,chuyện xảy ra ở Ngân Hà Lâu chính là do nguyên nhân này." Dừng một chút, nói tiếp: "Bên ngoài sợ sinh thêm thị phi mới không lộ ra. Hiện giờ đã trở lại Biển Cả Một Cảnh, cũng nên nói rõ sự thật, người này chính là sư phụ ta Hoài Hử Tử, cũng chính là sư tổ của các ngươi."

Thẩm Kiêu hỏi: "Ý sư tôn là..."

Cố Tinh Phùng nói: "Truyền tin Hoài Hư Tử đã trở về cho tất cả các phong chủ, đợi ta ba ngày sau xuất quan, cùng bàn hậu sự."

Diệp Tử Minh đẩy Lộc Thời Thanh về phía trước, nói với Cố Tinh Phùng: "Bẩm sư tôn, Tống Dương bởi vì việc tư đã xong, không muốn quay về Biển Cả Một Cảnh. Mà người hắn nhặt được này lại khăng khăng muốn theo chúng ta về đây, xin hỏi sư tôn nên xử lý hắn thế nào?"

Thẩm Kiêu nói khẽ: "Tử Minh, đưa hắn về nơi cũ là được, việc cỏn con này cũng muốn quấy rầy sư tôn?"

Trong phòng truyền ra một tiếng "Ừ", nghe không ra rõ ràng cảm xúc.

Diệp Tử Minh nhìn Thẩm Kiêu một cái, không nói thêm gì nữa. Hắn cảm thấy chuyến này nếu đổi thành Thẩm Kiêu, sợ là còn đa nghi hơn hắn nữa. Vì sao có rất nhiều việc, sư tôn chỉ nói cho tên người ngoài này mà lại giấu diếm chúng đệ tử bổn môn bọn hắn?

Hai nén nhang sau, Lộc Thời Thanh đứng dưới mái hiên sau núi ngẩn người.

Đồng dạng cảnh biển, đồng dạng chỗ ở, rõ ràng không thay đổi thứ gì, nhưng sao lại giống như đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất nào đó.

Mấy ngày ngắn ngủi, dạo một vòng Mai Hoa Châu, lúc trở lại Tống Dương đã không còn ở đây nữa, thân phận của thỏ con bại lộ, cũng không dính bên cạnh hắn nữa.

Ai~ cũng không cần thiết phải dính bên cạnh hắn.

Bùi Lệ bị phong ấn trong trấn thi quan, uy hiếp lớn nhất trên thế giới này đã phơi ra ngoài ánh sáng, tạm thời không cách nào đụng vào hắn. Cố Tinh Phùng lại giúp hắn che giấu thân phận, ở Biển Cả Một Cảnh ăn ngon ngủ ngon, hệ thống cũng không có ý kiến gì.

Thoạt nhìn, tựa hồ đã đạt được mục tiêu cuối cùng hằng mong ước——Bình an sống hết đời này.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, vẫn còn có những chi tiết sởn tóc gáy vẫn chưa được làm rõ ràng.

Ngày đó trong rừng cây, rõ ràng hồn phách Bùi Lệ đã mất tiêu. Nhưng lúc ở Ngân Hà Lâu, lại không hiểu sao mà trở về một nửa. Theo lý thuyết, hồn phách trở về càng nhiều, ý thức của Bùi Lệ hẳn là phải càng rõ ràng minh mẫn hơn mới phải.Hiện giờ nhìn biểu hiện của hắn, ngược lại là không bằng trước đó. Ít nhất lúc mới gặp hắn còn có phản ứng với mình, hiện giờ thì giống như đã chết hẳn.

Còn có, Bùi Lệ cùng nguyên chủ Thanh Nhai Quân, rốt cuộc là có ân oán gì.

Nếu là thù sâu oán nặng như xét nhà diệt tộc, Bùi Lệ cũng không phải người cẩu thả, sao lại nhận sai người?

Rõ ràng đã sai mười mấy năm, sao sau khi giết nguyên chủ, trong chớp mắt lại thông suốt?

Lộc Thời Thanh buồn khổ thở dài, bỗng nhiên Thẩm Kiêu từ trên trời giáng xuống, đưa hộp trong tay qua. "Sư tôn nói, đây là đồ vật lúc trước ngươi đánh rơi ở Noãn Nguyệt Đài, bảo ta trả lại cho ngươi."

Lộc Thời Thanh một nghèo hai trắng, nào có đồ vật có thể đánh rơi.

Hắn vừa định phủ nhận,lại phát hiện cái hộp gỗ này nhìn rất quen mắt, trong nháy mắt hiểu được ý của Cố Tinh Phùng, nói cảm tạ sau đó tiếp lấy.

Đợi sau khi Thẩm Kiêu đi, khóe miệng hắn hơi cong lên, trở lại phòng đóng lại cửa sổ, mở hộp ra, quả nhiên bên trong bày chỉnh tề mấy cái Hà Hoa Tô phấn nộn.

Hắn cẩn thận cầm lấy một cái, cắn một miếng, xôm xốp giòn tan, giữa răng môi tràn đầy hương vị thơm ngát.

Hà Hoa Tô đúng là đồ ăn giải tỏa áp lực tốt nhất, hắn thấy tâm tình mình tốt lên nhiều lắm, tính là vừa ăn vừa suy nghĩ một vài vấn đề.

À mà khoan vừa rồi mình đang suy nghĩ gì vậy ta?

... Ai, không nhớ nổi. Thôi chỉ cần Hà Hoa Tô ăn ngon, như vậy là đủ rồi.

Vào đêm, Bách Lý Ổ.

Miếu Sinh Sôi Nương Nương đã bị đập nát bét,vốn điện thờ chỉ bị Tống Dương chém đứt, hiện giờ đã bị san thành bình địa. Bên trong gạch nát ngói vỡ còn có rất nhiều uế vật hôi hám, nghiễm nhiên đã trở thành hố phân. Cho dù là ai nhìn vào, cũng không nghĩ ra đây chính là thần miếu hương khói thịnh vượng khi xưa.

Rừng cây ngoài miếu, vẫn như trước âm u vắng lặng.

Chỉ là, dấu vết quỷ ảnh vãng lai cũng chợt giảm xuống. Không có Sinh Sôi Nương Nương và Trình gia chống lưng, hiện giờ Bách Lý Ổ được Tư mã gia tạm thời tiếp quản, bọn chúng rõ ràng nay không bằng xưa, đã tự mình tìm nơi khác cư ngụ.

Các tu sĩ thỉnh thoảng tuần qua nơi đây, nếu chợt có sơ hở, sẽ bị một bóng dáng màu đỏ thừa cơ chạy lẻn vào.

Ả cấp tốc chạy về hướng sơn động,nơi ngày xưa phong quang vô hạn này đã hoàn toàn bị thiêu trụi, bên trong tràn ngập tro tàn, khắp nơi đều là một mảnh đen nhánh, không còn quang cảnh của trước kia nữa. Ả tức giận mắng chửi, lần theo ký ức tìm về chính điện, nhìn thấy vách đá hoàn hảo không chút sức mẻ nào, cảm xúc mới thoáng dịu lại.

Ả niệm một đống chú ngữ, vách đá dịch chuyển sang hướng bên cạnh, lộ ra một cái kệ Đa Bảo to lớn.

Từ trên xuống dưới, bày đầy các loại hộp.

Ả nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Sinh hồn những năm này tích góp được, vốn định là chậm rãi thưởng thức, nhưng hôm nay đã sắp phải rời đi...Chỉ có thể ăn hết một lần này."

Ả lấy một cái hộp vuông tới, vừa nâng trong lòng bàn tay mặt ả đã biến sắc, cái hộp này quá nhẹ. Ả cuống quýt mở ra, bên trong rỗng tuếch.

"Tại sao lại như vậy?"

Ả ổn định tâm thần, ném hộp, chạy đến kệ Đa Bảo lật xem, rất nhanh trên kệ đã bị ả lật lung tung lộn xộn, hộp không trên đất xếp thành núi nhỏ.

"Tại sao lại như thế!" Ả không chịu tin tưởng, tiếng thét chói tai vang lên cùng câu hỏi lặp lại không ngừng.

Thét khôn lâu lắm thì ả phát hiện ra một manh mối.

Ở rìa của cánh cửa đá này có một dấu vuốt màu đen, giống như là từng bị động vật nào đó chạm vào.

Ả còn đang suy tư, ở Bách Lý Ổ còn có yêu vật nào khác nữa, bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt.

Tử khí nồng đậm tràn qua mỗi một ngóc ngách trong sơn động, tựa như thủy triều dập dờn quanh thân ả một chốc, sau đó chậm rãi rút đi.

"Không ổn!" Ả không còn hơi sức đâu đau lòng cho mấy cái sinh hồn bị đánh cắp này, giắt giò lên cổ bỏ chạy.

Nhưng trong một sát na ả muốn bỏ chạy, rõ ràng trước mắt không có vật gì, ả lại tựa như đụng phải núi đá, bắn ngược về sau nặng nề rơi xuống đất.

ả run rẩy toàn thân đứng lên, vì hoảng sợ, đối mắt vốn hẹp dày hiện giờ đã trợn trừng đến tròn xoe.

"Quỷ Yên Chi, ngươi chơi trốn tìm giỏi thật." Trong hư không chẳng có vật nào, giọng nói này như xa tận chân trời lại như gần ở bên tai, tựa như mỗi một tấc đất, mỗi một gốc cây bụi cỏ đều đang nói chuyện.

Ả quỳ gối nơi hoang vu hẻo lánh, run nhừ cầy sấy: "Phụ...Phụ vương..."

Thanh âm kia già nua mà lạnh lẽo, "Trốn đến nơi này, còn cấu kết với phàm nhân giả thần giả quỷ, mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất hết."

Ả bị dọa chảy cả nước mắt: "Phụ vương tha mạng, ta...Sau này ta không dám nữa."

Trong rừng càng ngày càng lạnh, gần như kết băng. Chim tước nhao nhao bay khỏi nơi đây, bên ngoài rừng cây lại có hai thanh âm càng ngày càng gần.

"Huynh trưởng, chúng ta trở về đi, phụ thân sẽ không vui đâu."

"A Tu, ta nhất định phải tìm Sinh Sôi Nương Nương hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là tại sao phải giúp ngoại nhân vạch trần phụ thân! Hại phụ thân ôm bệnh nằm trên giường, hại Trình gia chúng ta không thể ngóc đầu!" Trình Viễn đứng trên con đường nhỏ trước lối vào rừng cây, đang cùng Trình Tu xô đẩy.

Ngày đó hắn nghe theo lệnh của cha hắn, đi tìm Tư Mã Kỷ đang dạo chơi khắp nơi, đến khi trở về hết thảy đều đã kết thúc, cũng không thể cứu vãn nữa. Hắn không thấy rõ mọi chuyện, đến nay vẫn chưa thể nào tiếp thu những biến cố đó.

Trình Tu trầm mặc một lát, "Huynh trưởng, những năm này phụ thân vốn cũng không thỏa..."

"Ngươi im ngay! Cha mẹ dù có sai cũng là cha mẹ!" Trình Viễn từ trước đến nay nhát gan, chỉ khi nào liên quan đến phụ thân Trình Túc, trong ánh mắt của hắn liền chứa không nổi một hạt cát."Ngươi không xứng làm con của phụ thân, ngày đó nếu có ta ở đó. Trình gia tuyệt đối sẽ không rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay."

Trên trán Trình Tu gân xanh ẩn hiện, "Huynh trưởng, lẽ nào ngươi cũng cảm thấy, cấu kết với lệ quỷ ở U Minh Giới, mặt kệ ngu dân sát hại bé gái, những chuyện này đều là đúng?"

"Cách làm của phụ thân, ta không thể xen vào." Trình Viễn tránh nặng tìm nhẹ, tức giận nói, "Nếu không phải do những biến cố này, ta đã cưới Linh Kỳ, về sau làm gia chủ, ta sẽ kế thừa phong thái của phụ..."

Trình Tu bỗng nhiên nói: "May thật."

"Cái gì?"

"May mà Tống gia chủ không gả cho ngươi." Sắc mặt Trình Tu bình tĩnh ngữ khí cũng bình tĩnh.

Đột nhiên hắn bị một quyền đánh vào mặt.

Trình Viễn lần thứ nhất đánh người, đỏ ngầu cả mắt. nhưng Trình Tu không tức giận, chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, quay người rời đi.

Trình Viễn nhìn theo bóng lưng của hắn, cả giận nói: "Nàng xem thường ta, ngươi cũng xem thường ta phải không! Ta chờ nàng nhiều năm như thế, cuối cùng vẫn chỉ chờ được một màn từ hôn, ta tìm ai nói lí đây! Ngươi đi đi, ngươi không xứng làm người Trình gia, ngươi đã làm được gì cho Trình gia!, còn không phải suốt ngày đi theo nịnh bợ Tống Linh Bích, hắn đã cho ngươi chỗ tốt nào hả!"

Bước chân Trình Tu hơi dừng lại, nhưng không quay đầu, biến mất vào trong đêm tối.

"Ta sẽ cho các ngươi thấy, ta sẽ tìm được Sinh Sôi Nương Nương, chấn chỉnh lại Trình gia!"Sau khi Trình Viễn gào xong thì xông vào trong rừng rậm.

Quả nhiên, hắn nhìn thấy một bộ y phục màu đỏ.

Hắn mừng như điên, tiến lên hô: "Sinh Sôi Nương Nương, ngươi còn có biện pháp khác đúng không, là bọn ta làm không tốt chỗ nào, chọc ngươi không vui, cho nên ngươi mới muốn trừng phạt bọn ta, có đúng không? Chúng ta xây cái miếu khác đi, toàn Bộ Bách Lý Ổ này nhất định sẽ còn thuần phục chúng ta mà!"

Nữ nhân áo đỏ đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra mặt mày tà khí.

Cho dù Trình Viễn đã gặp qua chân thân của ả, trong màn đêm đen đặt này, cũng vẫn bị dọa cho giật nảy mình.

Hắn ổn định lại cảm xúc, một lần nữa giương lên khóe miệng: "Nương nương xin người phân phó,tiếp theo bọn ta nên làm thế nào?"

Nữ nhân không ra lệnh giống trong dĩ vãng, chỉ sợ hãi nhìn phía sau lưng hắn.

Trình Viễn trong lòng nghi hoặc, sau lưng lạnh lẽo, vội vàng xoay người, lập tức lộ ra biểu tình hoảng sợ gấp trăm lần so với nữ nhân này.

Ngày kế tiếp, Trình gia không thấy người trở về, sau khi cầu khẩn đủ kiểu với Tư Mã gia, họ mới tập hợp một đám người vào rừng tìm kiếm.

Rừng cây lớn như thế lại vắng lặng không một tiếng động, cũng không nghe thấy tiếng chim chóc kêu hót. Cuối cùng bọn hắn tìm được một đống thịt thối bên cạnh con đường nhỏ.

Dựa vào một đoạn vải vóc rách rưới trộn lẫn trong thị thối mới miễn cưỡng nhận ra, đó chính là Trình Viễn.

Toàn thân của hắn không có một đốt xương cốt nào còn hoàn chỉnh, tựa như bị thứ gì đó nghiền nát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện