Lộc Thời Thanh trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Hắn nhớ rõ chính mình đang xử lý văn kiện, chỉ là chợp mắt có chút mà thôi, sao đột nhiên lại chạy đến nơi này? ...... Nằm mơ?
Nhưng sao giống thiệt quá dị.
Ở phía sau Đinh Nghĩa vừa xách quần vừa đuổi theo, vẻ mặt rất chi là hưng phấn, "Tiểu mỹ nhân, nếu ngươi ngoan ngoãn ta ngược lại không có hứng thú, ngươi truy ta đuổi mới kích thích nha."
Hệ thống khẩn trương thúc giục hắn" chạy mau chạy mau, hắn sắp đuổi kịp ngươi rồi kìa"
" Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tôi chỉ là một viên chức nhỏ nhoi thôi, vẫn còn rất nhiều quần chúng khó khăn đang chờ tôi giúp đỡ, đừng đùa với tôi có được không?" Lộc Thời Thanh là thanh niên bốn tốt, nói chuyện với mọi người đều khách khách khí khí, lúc này cho dù đang chạy mệt muốn đứt hơi, cũng cố hết sức dùng thái độ hòa nhã nhất để nói chuyện với hệ thống
Hệ thống thở dài: "Ngươi xuyên vào quyển tiểu thuyết này, là Đam mỹ cẩu huyết tiểu thuyết, ngươi biết không?"
"Biết." Lộc Thời Thanh hãi hùng khiếp vía, "Tôi là vai chính trong đấy hả?"
"Không phải."
Lộc Thời Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, không phải gay, cảm ơn ngươi nha."
"Ngươi là Thụ phụ bị công chính vứt bỏ."
"......" Lộc Thời Thanh dưới chân trợt một phát, té.
- -------
Tống Dương theo Diệp Tử Minh bay qua kết giới của Biển Cả Một Cảnh
Trước khi vào sơn môn, Diệp Tử Minh hơi xoay ngoài,định kiểm kê lại nhân số một chút, bỗng nhiên Tống Dương buông cánh tay hắn ra
Diệp Tử Minh bị làm phiền suốt cả đường đi, vốn dĩ không muốn để ý đến Tống Dương,nhưng đang ngự kiếm trên không mà phàm nhân thì rất dễ bị rơi xuống, hắn chỉ đành nhíu mày nói:" Bắt lấy ta."
Tống Dương không nghe theo hắn, từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, đưa lên không trung sau đó linh hoạt nhảy lên Diệp Tử Minh sắc mặt thay đổi: "Ngươi biết ngự kiếm?"
"Thuần thục lắm phải không?" Tống Dương ở giữa không trung lắc lư hai cái, rất là đắc ý, "Ta chạy rất xa mới đến được đây,sao có thể chỉ ở một đêm là đi?"
Những đệ tử khác thấy thế đều vây lại đây, Diệp Tử Minh hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn đi Thiên Kính Phong, cho chưởng môn các ngươi xem căn cốt, ta muốn làm đệ tử của người, không i nhiều lời với các ngươi nữa." Tống Dương chấp tay, xoay người tiến về phía sơn môn, "Đa tạ Diệp Tử Minh sư huynh đã đưa ta vào kết giới."
"Ai là sư huynh của ngươi, đứng lại!" Diệp Tử Minh trầm mặt đuổi theo.
Tống Dương thực sự là rất tự phụ, tuy rằng hắn không có tu vi gì,nhưng tốc độ ngự kiếm rất mau.
Chỉ là, hắn vừa mới bay ra xa mấy trượng3, bỗng nhiên sơn môn bay ra một vệt quang hoa màu lam nhạt đánh vào trước mặt hắn,Tống Dương đột nhiên không kịp phòng bị, vội vàng né tránh,chỉ là không chú ý liền từ trên kiếm rơi xuống đất.
Trượng3: 1 trượng bằng 10 thước
Tống Dương kêu thảm rơi xuống, nhưng không có rơi vào trong biển, mộ cánh tay hữu lực tóm được hắn. "Tử Minh, ngươi mang loại người gì vào đây thế?"
Tống Dương liếc mắt nhìn, người tóm được hắn cũng mặt y phục màu xanh đậm, không lớn hơn Diệp Tử Minh là mấy, nhưng thần sắc nghiêm túc, tuổi còn trẻ mà đã có khí phách không giận tự uy
"Đại sư huynh." Diệp Tử Minh cùng vài đệ tử hướng hắn chắp tay hành lễ, đáp: "Lúc chúng ta tuần sơn phát hiện hai người, vốn là muốn cho họ ở khách phòng bên bờ biển không ngờ vừa vào kết giới hắn đã...... Hắn nhất định phải thấy sư tôn, nói là muốn sư tôn thu hắn làm đồ đệ."
Vừa nghe là Đại sư huynh, Tống Dương liền vội vàng lấy lòng: "Đúng vậy Đại sư huynh, ta rất có thành ý."
Đối phương không dao động: "Các hạ cùng bổn phái không có quan hệ gì, tại hạ Thẩm Kiêu là đệ tử đứng đầu Thiên Kính Phong, gọi thẳng tên họ là được."
"Dạ Đại sư huynh." Tống Dương cười tủm tỉm.
Diệp Tử Minh quát lớn nói: "Không được vô lễ."
Thẩm Kiêu nâng nâng tay: "Tử Minh,còn một người nữa đang ở đâu? "
"Hắn đi theo Đinh sư huynh."Diệp Tử Minh xoay người nhìn một vòng, nhưng không thấy Đinh Nghĩa đâu, không khỏi nhăn mi: "Đinh sư huynh cùng chúng ta trở về, vì sao lúc này lại không thấy?"
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tống Dương.
Tống Dương tức khắc hiểu được ngụ ý của họ, vội vàng xua tay: "Ta không biết đâu thật sự ta chỉ tới bái sư, người kia...... Ta căn bản không hề quen biết! Ta cũng không biết vị Đinh sư huynh kia đi đâu!"
Diệp Tử minh lạnh lùng nói: "Không quen biết ngươi còn ôm hắn?"
Tống Dương khóc không ra nước mắt, "Ta thề, ta chỉ là muốn cho hắn chút hơi ấm."
Lời giải thích này chẳng những không ai tin tưởng, ngược lại nhận được rất nhiều ánh mắt khinh bỉ. Thẩm Kiêu xách theo hắn đi ra bên ngoài, "Các hạ quá khả nghi, theo chúng ta tìm người, nếu Đinh sư huynh xảy ra chuyện, ta chỉ có thể đem ngươi giao cho Chấp Pháp Đường."
- ------------------
Lộc Thời Thanh ngã vào trong hố cỏ, Đinh Nghĩa chỉ cần hai ba bước là đuổi kịp, vẻ mặt dâm đãng cười nói: "Chơi đủ chưa? Bắt đầu nhé?"
Lộc Thời Thanh không rảnh lo cho cái gối bị ngã đau, bắt lấy nhánh cỏ bò dậy tiếp tục chạy.
Trong đầu, hệ thống dùng tốc độ nhanh nhất giả thích với y: " Trong thế giới này ngươi cũng tên là Lộc Thời Thanh, là chưởng môn đời trước của Biển Cả Một Cảnh,hiệu Thanh Nhai Quân. Đồ đệ Bùi Lệ chính là Công quân của ngươi, ngươi đã từng vô cùng thích hắn."
Ngoài bờ sóng biển cuồn cuộn vô tình, Lộc Thời Thanh hơi lảo đảo: "...... Ta cùng đồ đệ của ta?"
Hệ thống: "Không sai,hắn chính là nam chính của quyển tiểu thuyết này. Hắn cho rằng ngươi là kẻ thù diệt môn, một lòng muốn giết ngươi báo thù. Cho nên, hắn làm đồ đệ ngươi, trở thànhngười thân cận ngươi nhất, lừa gạt ngươi, lung lạc ngươi, cuối cùng làm cho ngươi yêu hắn thật sâu đậm. Ngươi không màng đồng môn phản đối cùng thiên hạ nhạo báng, một lòng muốn cùng hắn Hợp Tịch4, nhưng hắn thì sao? Cho ngươi đeo Phược Linh Hoàn, khiến ngươi mất hết linh lược, Hợp Tịch đêm đó liền giết chết ngươi."
Hợp Tịch4: kết hôn
Lộc Thời Thanh nhắc nhở: "Xin lỗi sửa chút ha, hắn giết khôn phải ta, là Lộc Thời Thanh ở thế giới này."
"Có khác gì nhau?" Hệ thống tức giận bất bình, " Bây giờ các ngươi là một người, ngươi lao lực mà chết, sống lại thành Lộc Thời Thanh. Về sau phải dùng thân phận của hắn tiếp tục sinh tồn, ngươi phải quý trọng cơ hội không dể gì có được này đó"
Lộc Thời Thanh chạy không nổi nữa, ghé vào một phiến đá thở dốc, trong lòng lạnh như băng, "Ngươi nói...... ta chết vì lao lực? Ta vì sự nghiệp giúp đỡ người khác mà cúng luôn cái mạng của mình "Đúng vậy, thực cao cả, cho nên mới cho ngươi sống lại đó."
" Cảm ơn ngươi nha, ta sẽ sống thật tốt." Đối với cái chết của mình Lộc Thời Thanh cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng cũng vô cùng cảm kích hệ thống đã cho hắn sống lại, " Nhưng mà ta phải làm theo trong tiểu thuyết viết thế chủ nhân của cơ thể này đi báo thù hả? ta cảm thấy ta không hạ thủ được."
"Không cần không cần, ngươi là vật hi sinh chết rồi mà được sống lại, cốt truyện không cần ngươi, ngươi chỉ cần có thể tiếp tục tồn tại là được." Hệ thống nói, "Thân là đệ tử duy nhất của ngươi, hiện tại Bùi Lệ chắc chắn là chưởng muôn của Biển Cả Một Cảnh, ngươi phải rời xa hắn, rời xa Biển Cả Một Cảnh, thậm chí rời xa toàn bộ tiên đạo, mới có thể an ổn sống hết đời này, biết chưa?"
Lộc Thời Thanh minh bạch: " Được nghe ngươi, Vậy cái người đang đuổi theo ta là ai vậy?"
"Đây là đệ tử của Biển Cả Một Cảnh,Biển Cả Một Cảnh không ai tốt cả. Nếu không phải ngươi hiện tại không có linh lực,nhất định phải giáo huấn hắn một trận." Hệ thống nổi giận đùng đùng,còn oán giận nhiều hơn cả Lộc thời Thanh.
Lộc Thời Thanh thế mà không oán không giận chút nào: "Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề, chi bằng......"
Hệ thống: "Chi bằng cái gì?"
Lộc Thời Thanh bỗng nhiên đứng lại.
Đinh Nghĩa bắt lấy bờ vai của hắn: "Đến đây đi tiểu mỹ nhân."
Lộc Thời Thanh quay đầu lại nhìn Đinh Nghĩa: "Vị tiên sinh này, hành vi của ngươi rất không tốt."
"...... Hở?"
Lộc Thời Thanh lời nói thấm thía: " Làm trái tâm nguyện của người bị hại, sử dụng bạo lực, dùng thủ đoạn để dọa dẫm và xúc phạm, cưỡng ép người khác làm việc không đứng đắn ( đến từ Bách Khoa Baidu), ngươi biết những cái này thuộc tội gì không?"
Đinh Nghĩa sửng sốt nửa ngày, trừng mắt: "Ngươi đang nói cái gì?"
Lộc Thời Thanh lấy hết can đảm: "Ta không rõ ràng lắm luật pháp của thế giới này, nhưng ta tin tưởng nơi này tam quan5 là chính xác, nếu ngươi không ngừng lại hanh vi của ngươi, ta sẽ......"
Tam quan5: thế giới quan giá trị quan, nhân sinh quan
Đối phương là đứa ngốc chỉ biết nói mê, Đinh Nghĩa không sợ hãi: "sẽ như thế nào?
"Ta sẽ phải báo cảnh...... Không," Lộc Thời Thanh nghiêm tú suy nghĩ, sửa lời nói, "Báo quan."
"Ha ha ha ha...... Báo quan?" Đinh Nghĩa nghe được chuyện vô cùng buồn cười, "Ngươi muốn kiện ta? Toàn bộ Hồng Trần Giới có ai dám gây khó dễ Biển Cả Một cảnh?"
Lộc Thời Thanh còn chưa biết, cấu trúc thế giới trong tiểu tuyết này, tiên giả lớn nhất. Người trong Hồng Trần Giới đều tôn kính người tu tiên, chỉ có căn cốt không tốt, mới phải lựa chọn con đường làm quan. Thế tục hoàng đế, cũng không thể so được với chưởng môn của một phương tiên gia. Một cái nha môn nho nhỏ sao dám cùng Đinh Nghĩa đệ tử thế gia tiên môn đối nghịch?
Hệ thống thở dài,lúc rảnh phải cùng Lộc Thời Thanh thảo luận về giả thiết của thế giới này mới được.
Quan trọng là cái hố trước mắt này nên nhảy qua thế nào đây?
Đinh Nghĩa mạnh mẽ kéo Lộc Thời Thanh vào trong lòng ngực mình,vừa cởi quần vừa ấn đầu của Lộc Thời Thanh. "Cái miệng nhỏ này khéo nói thật,chỉ là ta nghe chẳng hiểu gì cả, lãng phí nước bọt quá,đến đây,cho ta làm chút chuyện không lãng phí nước bọt nào."
Lộc Thời Thanh vẻ mặt mờ mịt, "Cái gì?"
Đinh Nghĩa xem hắn là ngốc tử thật, lừa hắn nói, " Ngậm vào, đợi chút khi ta thoải mái, sẽ bắn ra kẹo ngọt."
Lộc Thời Thanh giống như hiểu ra, còn rất kinh ngạc: " Ngại quá, tuy rằng ta không học y, nhưng cũng có chút kiến thức, thành phần trong này chỉ có chút xíu vị kẹo, còn lại đều là nước cùng protein gì đó, nếu muốn nói rõ mùi vị thì chắc là từa tựa như lòng trắng trứng gà, tanh lắm, không ngọt đâu."
Đinh Nghĩa: "......"
Lộc Thời Thanh tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Còn nữa, ngươi cưỡng bức người khác mà có khoái cảm, hẳn là thực giả dối đi? Chỉ có hành vi, không có cảm tình...... Ngay cả động vật,cũng sẽ tìm một nữa lưỡng tình tương duyệt. Mà ngươi, tùy tiện kéo một người là có thể, không sợ có bệnh hả? Không cảm thấy thật đáng buồn sao? Ngươi thật sự muốn dùng phương thức ép buộc này?"
Trong thời gian làm việc, Lộc Thời Thanh thường xuyên cùng các thôn dân tâm sự. Hắn có kiên nhẫn, tư tưởng giác ngộ lại cao, nhà ai có tranh cãi, đều sẽ tìm hắn tới hỗ trợ.
Lộc Thời Thanh cũng không cô phụ kỳ vọng của mọi người, giải quyết rất nhiều mâu thuẫn của các gia đình quần chúng. Hắn tin tưởng vững chắc, chỉ cần có tình yêu, chỉ cần chịu quan tâm, thế giới sẽ ngày càng tốt đẹp.
Đinh Nghĩa giống như biến thành một pho tượng.
Hắn tuy rằng nghe không hiểu Lộc Thời Thanh đang nói về vấn đề gì, nhưng hình như rất có đạo lý, thậm chí còn muốn khóc mà khôn biết tại sao.
...... Sao lại thế này?
Đúng lúc này, ngự kiếm mang theo tiếng sóng từ không trung truyền đến, Đinh Nghĩa sắc mặt thay đổi.
Vừa ngẩng đầu, quả nhiên Thẩm Kiêu xách theo Tống Dương cùng vài tên đệ tử thẳng tiến nơi này. Đinh Nghĩa vội vàng buông Lộc Thời Thanh, vội vàng chỉnh đốn quần áo, còn không quên hung tợn dặn dò: "Ta mặc kệ ngươi là điên, hay là ngốc, việc vừa rồi không được tiết lộ ra ngoài nhớ chưa?"
Lộc Thời Thanh chưa kịp hồi đáp, đám Thẩm Kiêu đã rơi xuống đất.
Diệp Tử Minh hỏi: "Đinh sư huynh, tại sao ngươi lại dừng ở đảo hoang này?"
Đinh Nghĩa cười nói: "Không có việc gì, tối nay đánh xà yêu quá mệt mỏi, dừng lại nghỉ ngơi một chút."
"Nhưng......" Diệp Tửu Minh không tin, đã sắp vào sơn môn, vì sao không thể về môn phái nghỉ?
Đinh Nghĩa lại không hề để ý tới hắn, ngự kiếm nghênh ngang mà đi.
Tống Dương vội nói với Thẩm Kiêu: "Xem đi, hắn vẫn khỏe,nên thả chúng ta được chưa?"
"Không được."
Tống Dương sửng sốt: "A? Tại sao?"
"Tử Minh coi chừng hắn." Thẩm Kiêu đẩy Tống Dương về phía Diệp Tử Minh, còn mình thì tiến lên bắt lấy cánh tay của Lộc Thời Thanh.
Lộc Thời Thanh sống sót sau tai nạn,vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác: "Xin hỏi ngài có chuyện gì?"
Mới vừa rồi bị Đinh Nghĩa một đường xé quần áo, tay áo trung y của hắn bị rách tả tơi, Phược Linh Hoàn trên cổ tay dưới ánh trăng sáng lấp lánh. Thẩm Kiêu nhìn chằm chằm cổ tay của hắn hỏi, "có thể nói cho ta biết vật đó la ai đeo cho ngươi không?"
- ----------------------------------
Hắn nhớ rõ chính mình đang xử lý văn kiện, chỉ là chợp mắt có chút mà thôi, sao đột nhiên lại chạy đến nơi này? ...... Nằm mơ?
Nhưng sao giống thiệt quá dị.
Ở phía sau Đinh Nghĩa vừa xách quần vừa đuổi theo, vẻ mặt rất chi là hưng phấn, "Tiểu mỹ nhân, nếu ngươi ngoan ngoãn ta ngược lại không có hứng thú, ngươi truy ta đuổi mới kích thích nha."
Hệ thống khẩn trương thúc giục hắn" chạy mau chạy mau, hắn sắp đuổi kịp ngươi rồi kìa"
" Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tôi chỉ là một viên chức nhỏ nhoi thôi, vẫn còn rất nhiều quần chúng khó khăn đang chờ tôi giúp đỡ, đừng đùa với tôi có được không?" Lộc Thời Thanh là thanh niên bốn tốt, nói chuyện với mọi người đều khách khách khí khí, lúc này cho dù đang chạy mệt muốn đứt hơi, cũng cố hết sức dùng thái độ hòa nhã nhất để nói chuyện với hệ thống
Hệ thống thở dài: "Ngươi xuyên vào quyển tiểu thuyết này, là Đam mỹ cẩu huyết tiểu thuyết, ngươi biết không?"
"Biết." Lộc Thời Thanh hãi hùng khiếp vía, "Tôi là vai chính trong đấy hả?"
"Không phải."
Lộc Thời Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, không phải gay, cảm ơn ngươi nha."
"Ngươi là Thụ phụ bị công chính vứt bỏ."
"......" Lộc Thời Thanh dưới chân trợt một phát, té.
- -------
Tống Dương theo Diệp Tử Minh bay qua kết giới của Biển Cả Một Cảnh
Trước khi vào sơn môn, Diệp Tử Minh hơi xoay ngoài,định kiểm kê lại nhân số một chút, bỗng nhiên Tống Dương buông cánh tay hắn ra
Diệp Tử Minh bị làm phiền suốt cả đường đi, vốn dĩ không muốn để ý đến Tống Dương,nhưng đang ngự kiếm trên không mà phàm nhân thì rất dễ bị rơi xuống, hắn chỉ đành nhíu mày nói:" Bắt lấy ta."
Tống Dương không nghe theo hắn, từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, đưa lên không trung sau đó linh hoạt nhảy lên Diệp Tử Minh sắc mặt thay đổi: "Ngươi biết ngự kiếm?"
"Thuần thục lắm phải không?" Tống Dương ở giữa không trung lắc lư hai cái, rất là đắc ý, "Ta chạy rất xa mới đến được đây,sao có thể chỉ ở một đêm là đi?"
Những đệ tử khác thấy thế đều vây lại đây, Diệp Tử Minh hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn đi Thiên Kính Phong, cho chưởng môn các ngươi xem căn cốt, ta muốn làm đệ tử của người, không i nhiều lời với các ngươi nữa." Tống Dương chấp tay, xoay người tiến về phía sơn môn, "Đa tạ Diệp Tử Minh sư huynh đã đưa ta vào kết giới."
"Ai là sư huynh của ngươi, đứng lại!" Diệp Tử Minh trầm mặt đuổi theo.
Tống Dương thực sự là rất tự phụ, tuy rằng hắn không có tu vi gì,nhưng tốc độ ngự kiếm rất mau.
Chỉ là, hắn vừa mới bay ra xa mấy trượng3, bỗng nhiên sơn môn bay ra một vệt quang hoa màu lam nhạt đánh vào trước mặt hắn,Tống Dương đột nhiên không kịp phòng bị, vội vàng né tránh,chỉ là không chú ý liền từ trên kiếm rơi xuống đất.
Trượng3: 1 trượng bằng 10 thước
Tống Dương kêu thảm rơi xuống, nhưng không có rơi vào trong biển, mộ cánh tay hữu lực tóm được hắn. "Tử Minh, ngươi mang loại người gì vào đây thế?"
Tống Dương liếc mắt nhìn, người tóm được hắn cũng mặt y phục màu xanh đậm, không lớn hơn Diệp Tử Minh là mấy, nhưng thần sắc nghiêm túc, tuổi còn trẻ mà đã có khí phách không giận tự uy
"Đại sư huynh." Diệp Tử Minh cùng vài đệ tử hướng hắn chắp tay hành lễ, đáp: "Lúc chúng ta tuần sơn phát hiện hai người, vốn là muốn cho họ ở khách phòng bên bờ biển không ngờ vừa vào kết giới hắn đã...... Hắn nhất định phải thấy sư tôn, nói là muốn sư tôn thu hắn làm đồ đệ."
Vừa nghe là Đại sư huynh, Tống Dương liền vội vàng lấy lòng: "Đúng vậy Đại sư huynh, ta rất có thành ý."
Đối phương không dao động: "Các hạ cùng bổn phái không có quan hệ gì, tại hạ Thẩm Kiêu là đệ tử đứng đầu Thiên Kính Phong, gọi thẳng tên họ là được."
"Dạ Đại sư huynh." Tống Dương cười tủm tỉm.
Diệp Tử Minh quát lớn nói: "Không được vô lễ."
Thẩm Kiêu nâng nâng tay: "Tử Minh,còn một người nữa đang ở đâu? "
"Hắn đi theo Đinh sư huynh."Diệp Tử Minh xoay người nhìn một vòng, nhưng không thấy Đinh Nghĩa đâu, không khỏi nhăn mi: "Đinh sư huynh cùng chúng ta trở về, vì sao lúc này lại không thấy?"
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tống Dương.
Tống Dương tức khắc hiểu được ngụ ý của họ, vội vàng xua tay: "Ta không biết đâu thật sự ta chỉ tới bái sư, người kia...... Ta căn bản không hề quen biết! Ta cũng không biết vị Đinh sư huynh kia đi đâu!"
Diệp Tử minh lạnh lùng nói: "Không quen biết ngươi còn ôm hắn?"
Tống Dương khóc không ra nước mắt, "Ta thề, ta chỉ là muốn cho hắn chút hơi ấm."
Lời giải thích này chẳng những không ai tin tưởng, ngược lại nhận được rất nhiều ánh mắt khinh bỉ. Thẩm Kiêu xách theo hắn đi ra bên ngoài, "Các hạ quá khả nghi, theo chúng ta tìm người, nếu Đinh sư huynh xảy ra chuyện, ta chỉ có thể đem ngươi giao cho Chấp Pháp Đường."
- ------------------
Lộc Thời Thanh ngã vào trong hố cỏ, Đinh Nghĩa chỉ cần hai ba bước là đuổi kịp, vẻ mặt dâm đãng cười nói: "Chơi đủ chưa? Bắt đầu nhé?"
Lộc Thời Thanh không rảnh lo cho cái gối bị ngã đau, bắt lấy nhánh cỏ bò dậy tiếp tục chạy.
Trong đầu, hệ thống dùng tốc độ nhanh nhất giả thích với y: " Trong thế giới này ngươi cũng tên là Lộc Thời Thanh, là chưởng môn đời trước của Biển Cả Một Cảnh,hiệu Thanh Nhai Quân. Đồ đệ Bùi Lệ chính là Công quân của ngươi, ngươi đã từng vô cùng thích hắn."
Ngoài bờ sóng biển cuồn cuộn vô tình, Lộc Thời Thanh hơi lảo đảo: "...... Ta cùng đồ đệ của ta?"
Hệ thống: "Không sai,hắn chính là nam chính của quyển tiểu thuyết này. Hắn cho rằng ngươi là kẻ thù diệt môn, một lòng muốn giết ngươi báo thù. Cho nên, hắn làm đồ đệ ngươi, trở thànhngười thân cận ngươi nhất, lừa gạt ngươi, lung lạc ngươi, cuối cùng làm cho ngươi yêu hắn thật sâu đậm. Ngươi không màng đồng môn phản đối cùng thiên hạ nhạo báng, một lòng muốn cùng hắn Hợp Tịch4, nhưng hắn thì sao? Cho ngươi đeo Phược Linh Hoàn, khiến ngươi mất hết linh lược, Hợp Tịch đêm đó liền giết chết ngươi."
Hợp Tịch4: kết hôn
Lộc Thời Thanh nhắc nhở: "Xin lỗi sửa chút ha, hắn giết khôn phải ta, là Lộc Thời Thanh ở thế giới này."
"Có khác gì nhau?" Hệ thống tức giận bất bình, " Bây giờ các ngươi là một người, ngươi lao lực mà chết, sống lại thành Lộc Thời Thanh. Về sau phải dùng thân phận của hắn tiếp tục sinh tồn, ngươi phải quý trọng cơ hội không dể gì có được này đó"
Lộc Thời Thanh chạy không nổi nữa, ghé vào một phiến đá thở dốc, trong lòng lạnh như băng, "Ngươi nói...... ta chết vì lao lực? Ta vì sự nghiệp giúp đỡ người khác mà cúng luôn cái mạng của mình "Đúng vậy, thực cao cả, cho nên mới cho ngươi sống lại đó."
" Cảm ơn ngươi nha, ta sẽ sống thật tốt." Đối với cái chết của mình Lộc Thời Thanh cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng cũng vô cùng cảm kích hệ thống đã cho hắn sống lại, " Nhưng mà ta phải làm theo trong tiểu thuyết viết thế chủ nhân của cơ thể này đi báo thù hả? ta cảm thấy ta không hạ thủ được."
"Không cần không cần, ngươi là vật hi sinh chết rồi mà được sống lại, cốt truyện không cần ngươi, ngươi chỉ cần có thể tiếp tục tồn tại là được." Hệ thống nói, "Thân là đệ tử duy nhất của ngươi, hiện tại Bùi Lệ chắc chắn là chưởng muôn của Biển Cả Một Cảnh, ngươi phải rời xa hắn, rời xa Biển Cả Một Cảnh, thậm chí rời xa toàn bộ tiên đạo, mới có thể an ổn sống hết đời này, biết chưa?"
Lộc Thời Thanh minh bạch: " Được nghe ngươi, Vậy cái người đang đuổi theo ta là ai vậy?"
"Đây là đệ tử của Biển Cả Một Cảnh,Biển Cả Một Cảnh không ai tốt cả. Nếu không phải ngươi hiện tại không có linh lực,nhất định phải giáo huấn hắn một trận." Hệ thống nổi giận đùng đùng,còn oán giận nhiều hơn cả Lộc thời Thanh.
Lộc Thời Thanh thế mà không oán không giận chút nào: "Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề, chi bằng......"
Hệ thống: "Chi bằng cái gì?"
Lộc Thời Thanh bỗng nhiên đứng lại.
Đinh Nghĩa bắt lấy bờ vai của hắn: "Đến đây đi tiểu mỹ nhân."
Lộc Thời Thanh quay đầu lại nhìn Đinh Nghĩa: "Vị tiên sinh này, hành vi của ngươi rất không tốt."
"...... Hở?"
Lộc Thời Thanh lời nói thấm thía: " Làm trái tâm nguyện của người bị hại, sử dụng bạo lực, dùng thủ đoạn để dọa dẫm và xúc phạm, cưỡng ép người khác làm việc không đứng đắn ( đến từ Bách Khoa Baidu), ngươi biết những cái này thuộc tội gì không?"
Đinh Nghĩa sửng sốt nửa ngày, trừng mắt: "Ngươi đang nói cái gì?"
Lộc Thời Thanh lấy hết can đảm: "Ta không rõ ràng lắm luật pháp của thế giới này, nhưng ta tin tưởng nơi này tam quan5 là chính xác, nếu ngươi không ngừng lại hanh vi của ngươi, ta sẽ......"
Tam quan5: thế giới quan giá trị quan, nhân sinh quan
Đối phương là đứa ngốc chỉ biết nói mê, Đinh Nghĩa không sợ hãi: "sẽ như thế nào?
"Ta sẽ phải báo cảnh...... Không," Lộc Thời Thanh nghiêm tú suy nghĩ, sửa lời nói, "Báo quan."
"Ha ha ha ha...... Báo quan?" Đinh Nghĩa nghe được chuyện vô cùng buồn cười, "Ngươi muốn kiện ta? Toàn bộ Hồng Trần Giới có ai dám gây khó dễ Biển Cả Một cảnh?"
Lộc Thời Thanh còn chưa biết, cấu trúc thế giới trong tiểu tuyết này, tiên giả lớn nhất. Người trong Hồng Trần Giới đều tôn kính người tu tiên, chỉ có căn cốt không tốt, mới phải lựa chọn con đường làm quan. Thế tục hoàng đế, cũng không thể so được với chưởng môn của một phương tiên gia. Một cái nha môn nho nhỏ sao dám cùng Đinh Nghĩa đệ tử thế gia tiên môn đối nghịch?
Hệ thống thở dài,lúc rảnh phải cùng Lộc Thời Thanh thảo luận về giả thiết của thế giới này mới được.
Quan trọng là cái hố trước mắt này nên nhảy qua thế nào đây?
Đinh Nghĩa mạnh mẽ kéo Lộc Thời Thanh vào trong lòng ngực mình,vừa cởi quần vừa ấn đầu của Lộc Thời Thanh. "Cái miệng nhỏ này khéo nói thật,chỉ là ta nghe chẳng hiểu gì cả, lãng phí nước bọt quá,đến đây,cho ta làm chút chuyện không lãng phí nước bọt nào."
Lộc Thời Thanh vẻ mặt mờ mịt, "Cái gì?"
Đinh Nghĩa xem hắn là ngốc tử thật, lừa hắn nói, " Ngậm vào, đợi chút khi ta thoải mái, sẽ bắn ra kẹo ngọt."
Lộc Thời Thanh giống như hiểu ra, còn rất kinh ngạc: " Ngại quá, tuy rằng ta không học y, nhưng cũng có chút kiến thức, thành phần trong này chỉ có chút xíu vị kẹo, còn lại đều là nước cùng protein gì đó, nếu muốn nói rõ mùi vị thì chắc là từa tựa như lòng trắng trứng gà, tanh lắm, không ngọt đâu."
Đinh Nghĩa: "......"
Lộc Thời Thanh tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Còn nữa, ngươi cưỡng bức người khác mà có khoái cảm, hẳn là thực giả dối đi? Chỉ có hành vi, không có cảm tình...... Ngay cả động vật,cũng sẽ tìm một nữa lưỡng tình tương duyệt. Mà ngươi, tùy tiện kéo một người là có thể, không sợ có bệnh hả? Không cảm thấy thật đáng buồn sao? Ngươi thật sự muốn dùng phương thức ép buộc này?"
Trong thời gian làm việc, Lộc Thời Thanh thường xuyên cùng các thôn dân tâm sự. Hắn có kiên nhẫn, tư tưởng giác ngộ lại cao, nhà ai có tranh cãi, đều sẽ tìm hắn tới hỗ trợ.
Lộc Thời Thanh cũng không cô phụ kỳ vọng của mọi người, giải quyết rất nhiều mâu thuẫn của các gia đình quần chúng. Hắn tin tưởng vững chắc, chỉ cần có tình yêu, chỉ cần chịu quan tâm, thế giới sẽ ngày càng tốt đẹp.
Đinh Nghĩa giống như biến thành một pho tượng.
Hắn tuy rằng nghe không hiểu Lộc Thời Thanh đang nói về vấn đề gì, nhưng hình như rất có đạo lý, thậm chí còn muốn khóc mà khôn biết tại sao.
...... Sao lại thế này?
Đúng lúc này, ngự kiếm mang theo tiếng sóng từ không trung truyền đến, Đinh Nghĩa sắc mặt thay đổi.
Vừa ngẩng đầu, quả nhiên Thẩm Kiêu xách theo Tống Dương cùng vài tên đệ tử thẳng tiến nơi này. Đinh Nghĩa vội vàng buông Lộc Thời Thanh, vội vàng chỉnh đốn quần áo, còn không quên hung tợn dặn dò: "Ta mặc kệ ngươi là điên, hay là ngốc, việc vừa rồi không được tiết lộ ra ngoài nhớ chưa?"
Lộc Thời Thanh chưa kịp hồi đáp, đám Thẩm Kiêu đã rơi xuống đất.
Diệp Tử Minh hỏi: "Đinh sư huynh, tại sao ngươi lại dừng ở đảo hoang này?"
Đinh Nghĩa cười nói: "Không có việc gì, tối nay đánh xà yêu quá mệt mỏi, dừng lại nghỉ ngơi một chút."
"Nhưng......" Diệp Tửu Minh không tin, đã sắp vào sơn môn, vì sao không thể về môn phái nghỉ?
Đinh Nghĩa lại không hề để ý tới hắn, ngự kiếm nghênh ngang mà đi.
Tống Dương vội nói với Thẩm Kiêu: "Xem đi, hắn vẫn khỏe,nên thả chúng ta được chưa?"
"Không được."
Tống Dương sửng sốt: "A? Tại sao?"
"Tử Minh coi chừng hắn." Thẩm Kiêu đẩy Tống Dương về phía Diệp Tử Minh, còn mình thì tiến lên bắt lấy cánh tay của Lộc Thời Thanh.
Lộc Thời Thanh sống sót sau tai nạn,vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác: "Xin hỏi ngài có chuyện gì?"
Mới vừa rồi bị Đinh Nghĩa một đường xé quần áo, tay áo trung y của hắn bị rách tả tơi, Phược Linh Hoàn trên cổ tay dưới ánh trăng sáng lấp lánh. Thẩm Kiêu nhìn chằm chằm cổ tay của hắn hỏi, "có thể nói cho ta biết vật đó la ai đeo cho ngươi không?"
- ----------------------------------
Danh sách chương