A Dung trời sinh tính tình cao ngạo, khi không lại bị thế này, sao có thể chịu được? Vạn Yêu Vương thì ăn một lần là nghiện, nên vui vẻ chịu đựng, cảm thấy nửa đời trước của mình quá uổng phí. Ăn nằm với nhiều nữ Yêu như thế mới biết nam Yêu càng có tư vị.

Đợi đến khi Vạn Yêu Vương chơi đã, triệu hồi kết giới trói buộc trêи người a Dung, định nói hai câu hữu tình. Nào biết sau khi a Dung có thể cử động, việc đầu tiên làm chính là tự đánh nát kinh mạch của mình.

Vạn Yêu Vương kinh hãi.

A Dung này thanh cao thoát tục, tuy tu vị không tệ, nhưng lọt vào tay hắn cũng không giãy giụa được bao lâu. Vạn yêu vương cho rằng hắn chỉ là thứ đồ chơi có được chút năng lực, nào ngờ tính tình hắn lại quyết liệt như thế.

Hứng thú của Vạn Yêu Vương càng sâu, thấy a Dung sắp trở thành một bộ thi thể, hắn không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng thi pháp cứu người.

Nhưng khí tức tộc Kim Long của hắn khác một trời một vực với khí tức trêи người của a Dung, miễn cưởng lắm mới bảo toàn tính mạng được cho a Dung, lúc muốn tiếp tục cứu người, a Dung lại không chịu nổi yêu lực cường hãn cực nóng như thế, không lâu sau lại hấp hối lần nữa.

Thế là Vạn Yêu Vương hỏi thăm trưởng lão long tộc, sau khi trưởng lão điều ra, nói với hắn a Dung chính là Tuyết yêu. Chi bằng đưa về Sinh Hoa Tuyết Nguyên, để người của họ cứu chữa sẽ càng thêm ổn thỏa.

Lúc này Vạn Yêu Vương mới biết thân phận của a Dung, vội đưa người đến Sinh Hoa Tuyết Nguyên còn nói dối là a Dung đánh nhau với người bên ngoài nên bị thương.

Tộc Tuyết yêu trời sinh tính tình thuần thiện, mắt thấy a Dung gặp nạn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Tộc trưởng a Ngưng lập tức gọi trưởng lão có y thuật tốt nhất trong tộc đến cứu chữa, sau một hồi cố gắn, a Dung đã thoát khỏi nguy hiểm.

Việc này nhìn không nghiêm trọng lắm, a Ngưng cảm ơn rồi muốn đưa Vạn Yêu Vương rời khỏi đây.

Nhưng trưởng lão lại lặng lẽ kéo a Ngưng qua một bên, lúc giúp a Dung chữa thương, ông thấy trêи người a Dung có rất nhiều vết tích. Không phải bị thương do ẩu đả mà là bị người...

Sau kinh ngạc a Ngưng tỉnh táo lại, hắn và a Dung lớn lên cùng nhau, tuổi tác lại tương tự, giao tình rất sâu. Hắn biết rõ vị Vạn Yêu Vương này không dễ chọc, đồng thời cũng vì bảo toàn thanh danh của a Dung, nên xem như không biết chuyện gì hết để Vạn Yêu Vương rời khỏi nơi này.

Sao khi dàn xếp ổn thỏa, Vạn Yêu Vương lại không có ý định rời đi. Hắn không thể quên được a Dung nhất là lúc a Dung sắp chết, vẫn hung tợn nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt kia sắc bén đến nỗi có thể đâm ra vài cái lỗ trêи người hắn.

Càng nghĩ càng khó nhịn, càng khó nhịn lại càng nghĩ nhiều. Không quá mấy ngày Vạn Yêu Vương lại đến Sinh Hoa Tuyết Nguyên.

Lúc này hắn càng thêm làm càn, trực tiếp xâm nhập vào cốc, bài kết giới khắp nơi ở tẩm điện của a Dung. Thương thế của a Dung chưa khỏi hẳn, nghĩ đến sắp bị hắn làm nhục lần nữa, kêu trời không thấu, lại muốn đi tìm cái chết.

Nhưng lần này Vạn Yêu Vương không làm gì cả, chỉ ôm hắn rời khỏi giường đến cửa sổ nhìn ra ngoài cách một kết giới. Lúc đó tuyết lớn mênh ʍôиɠ phủ khắp trời, Vạn Yêu Vương chỉ nhẹ gióng nói: "Chớ quậy, ngắm tuyết kìa."

A Dung chỉ kinh ngạc ngó ra ngoài một chút rồi đấm đá Vạn Yêu Vương túi bụi. Vạn Yêu Vương thở dài, cũng không đánh trả, hôn nhẹ lên mặt hắn một cái rồi rời đi.

A Dung là điển hình tính cách của Tuyết yêu, vừa cao ngạo vừa trầm lắng, huống hồ việc này cũng không vẻ vang gì, nên hắn cũng không nói cho kẻ khác biết. Ai ngờ sau đó, Vạn Yêu Vương lại đến thường xuyên hơn, thoạt đầu chỉ nói nhảm hai câu, không đau không ngứa chiếm tiện nghi, về sao còn đưa đến các loại kỳ trân dị bảo.

A Dung ném đi mấy lần, cho đến một ngày Vạn Yêu Vương đến đây với vết thương trêи người, đưa một gốc tiên thảo khó cầu cho hắn, nói đó là do hắn xông pha vào cấm địa của xà yêu hái được. Lần này a Dung không ném nữa nhưng cũng không nhận lấy, cầm tiên thảo kia nhét lại ngực Vạn Yêu Vương kêu hắn tự mình ăn đi.

Vạn Yêu Vương khó có được kiên nhẫn với một người như thế, nhưng cũng thực sự không chịu đựng nổi. Dù là sách dày cỡ nào, xem một hồi cũng sẽ biết còn lại mấy trang. Công pháp cao thâm đến đâu luyện đến cuối cùng cũng có thể tính ra trình độ của mình ở mức nào.

A Dung lại giống như một cái hang không đáy, Vạn Yêu Vương rơi vào lâu như thế lại mơ hồ không có câu trả lời. Hắn cảm thấy cũng nên dùng chút thủ đoạn.

A Dung lén lút qua lại với long tộc, tin tức từ nơi Vạn Yêu Vương được lan truyền nhanh chóng, cuối cùng rơi vào trong tai của a Ngưng.

—— Ngay cả tộc trưởng đều đã biết, lại càng không cần phải nói dân chúng phổ thông đã nghe được tin đồn này từ đời nào rồi.

Cũng may tộc Tuyết yêu thiên tính đơn thuần, không quá dị nghị chuyện này. A Ngưng cũng chỉ là lo lắng, a Tan lui tới với Vạn Yêu Vương sẽ mang tới tai họa.

Huống hồ, a Ngưng cũng nghe được có bóng dáng khả nghi ra vào cung điện của a Dung. Hắn liền đến tìm a Dung hỏi rõ chuyện này.

Nào có thể đoán được trong mắt a Dung không chứa nổi việc này, hắn tự nhận trong sạch lại bị a Ngưng chất vấn, lập tức vỗ bàn bỏ đi. A Ngưng còn chưa nói câu nào, ngược lại là những trưởng lão kia nghĩ nhiều, nếu a Dung vô tội thật, thì tại sao lại không muốn thẳng thắn nói ra?

Lo lắng lớn nhất của các trưởng lão chính là Băng Tố Hoa.

Lỡ đâu sau này a Dung cho Vạn Yêu Vương Băng Tố Hoa thì sao? Lỡ như Vạn Yêu Vương đã lấy được Băng Tố Hoa thì sao?

Tộc Kim Long dũng mãnh thiện chiến, có được bờ cõi lớn nhất Vạn Yêu Giới. Vẫn còn chưa thấy đủ, mấy năm nay liên tục chinh chiến, còn tuyên bố muốn thống nhất Vạn Yêu Giới thần cản giết thần.

A Ngưng cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, thế là đến tìm a Dung hỏi thăm lần nữa, cũng phân tích lợi và hại cho hắn biết, thuyết phục a Dung sớm ngày đoạn tuyệt quan hệ với Vạn Yêu Vương.

Đúng lúc Vạn Yêu Vương đến đây, nghe thấy đoạn đối thoại này, trong lòng mừng rỡ, vội vàng hiện thân châm ngòi, nói hắn và a Dung là đôi bên tình nguyện, tạm thời không có ý định làm loại chuyện đó, còn về phần Băng Tố Hoa hắn không có hứng thú. Bọn họ nói hắn thế nào cũng được, nhưng đừng nói xấu a Dung.

Không nói đến lời này a Dung có nhận hay không, a Ngưng có tin hay không. Nhưng các trưởng lão vừa chạy tới nghe được thì đã quá sợ hãi, nếu thật chỉ đơn thuần làm loại chuyện đó với Tuyết yêu thì cũng thôi đi. Bọn họ sợ nhất, chính là a Dung nãy sinh tình cảm với Vạn Yêu Vương, rồi kết xuất Băng Tố Hoa.

Không đợi a Ngưng và a Dung đáp lại lời nào, các trưởng lão liền trách cứ a Dung không dức. A Dung đầy bụng uất ức, biểu hiện trêи mặt càng không phục. Các trưởng lão cho trằng hắn quyết tâm không nghe khuyên bảo, nói càng thêm nặng lời, thậm chí ngay cả câu "Phản bội tộc nhân" cũng thốt ra.

A Dung hết lòng hết dạ với tộc nhân, trước đó bởi vì lời nói của phụ thân a Ngưng mà mất đi tư cách cạnh tranh chức vị tộc trưởng. Sau lại bởi vì sự trêu ghẹo của Vạn Yêu Vương mà bị các trước lão không tiếc lời sỉ nhục.

Hắn tâm cao khíu ngạo, căn bản không nuốt trôi cục tức này, thế là phất áo bỏ đi, chạy một mạch đến Tuyết Nguyên, đấm liên hồi vào núi băng, đấm đến máu tươi chảy ròng ròng.

Nỗi lòng thoáng lắng lại một chút, hắn quay đầu, nhìn thấy Vạn Yêu Vương lặng yên đứng sau lưng hắn.

lần này A Dung không đuổi hắn đi nữa, chỉ hỏi một câu: "Ngươi nói...Ngươi muốn cùng ta lưỡng tình tương duyệt?"

"Đúng." Vạn Yêu Vương mừng húm nói, "Ngươi có bằng lòng không?"

A Dung không đáp, cho đến nhiều năm sau Vạn Yêu Vương vẫn chưa có câu trả lời.

Chỉ là sau đó, a Dung theo Vạn Yêu Vương trở về long tộc, chuyến đi này chính là mấy năm, lúc hắn bước vào Sinh Hoa Tuyết Nguyên lần nữa, tộc Tuyết Yêu đã vị Vạn Yêu Vương tàn sát hầu như không còn ai.

Sở dĩ Vạn Yêu Vương có thể vào Sinh Hoa Tuyết Nguyên như chốn không người nguyên nhân là vì hắn đã có được Băng Tố Hoa, cũng thông qua Băng Tố Hoa biết được bí mật của tộc Tuyết yêu..

Tộc Tuyết yêu cũng là một trong những tộc thà bị diệt tộc cũng tuyệt đối không quy thuận trong hành trình mà Vạn Yêu Vương thống nhất Vạn Yêu Giới.

Nghe nói, bởi vì chuyện diệt tộc này đến nay a Dung vẫn không tha thứ cho Vạn Yêu Vương. Lại nghe nói tuy phi tần Vạn Yêu Vương vẫn đông đảo như cũ, nhưng cũng chỉ để giữ thể diện, trong lòng của hắn chỉ có mình a Dung, không muốn đụng đến bất cứ kẻ nào nữa.

Tình tiết trong sách này thật thật giả giả, hư cấu huyền ảo.

Lộc Thời Thanh xem đến Vạn Yêu Vương phong a Dung làm Thánh Chủ, từ đây a Dung tại Vạn Yêu Giới dưới một người trêи vạn người thì ngừng lại.

Trong câu chuyện xưa này người tốt không được chết tử tế người xấu lại không bị quả báo.

Vạn Yêu Vương quá tàn bạo, cũng không hề có nguyên tắc. Vì muốn có được a Dung mà không ngại tung tin đồn. Vì muốn làm chủ nhân Vạn Yêu Giới, không ngại giết sạch tộc của Tinh Tinh, biến tiên cảnh như Sinh Hoa Tuyết Nguyên thành một tòa thành chết.

Như hắn thích a Dung thật, a Dung lại không thích hắn, vậy cũng coi như báo ứng...Nhưng báo ứng này còn quá nhẹ.

Lộc Thời Thanh để quyển sách xuống, bổng thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc ngồi đối diện, lập tức hít một hơi.

Hắn vỗ vỗ ngực mình, "Tinh Tinh, mua đồ xong rồi hả?"

Xem nhập tâm như thế đến thời gian cũng quên luôn. Cố Tinh Phùng cũng không nói mình đi đã bao lâu, trực tiếp đặt mây gói giấy trong tay lên bàn, "Dạ, người mau ăn đi."

Lộc Thời Thanh để quyển sách xuống, "Tinh Tinh, ta cảm thấy Thánh Chủ rất đáng thương."

Cố Tinh Phùng lấy bánh hấp trong bao đưa đến miệng Lộc Thời Thanh "Những tộc nhân chết đi kia càng đáng thương."

"Đúng vậy..." Lộc Thời Thanh thở dài, cắn đồ ăn, đôi mắt sáng lên, khen một câu ăn ngon rồi nói tiếp: "Nhưng ta không rõ, Thánh Chủ đã oán hận Vạn Yêu Vương như thế tại sao vẫn ở lại bên cạnh hắn? Chẳng lẽ hắn muốn tìm cơ hội báo thù cho tộc nhân?"

Cố Tinh Phùng không nói tiếp. Chỉ rủ xuống mí mắt, phủ lên đáy mắt là vô vàn tức giận.

"Đây đều là trong sách viết, không cần tin. Ta không hiểu rõ chuyện gì hết, không nên ngông cuồng phán xét." Lộc Thời Thánh thấy thần sắc Cố Tinh Phùng khác thường liền thay đổi chủ đề. Đẩy tay Cố Tinh Phùng về. "Không nói nữa, Tinh Tinh ngươi cũng ăn đi."

Cố Tinh Phùng nhìn chằm chằm miếng bánh đó, ánh mắt lấp lóe.

Lộc Thời Thanh mới ý thức được, miếng này hắn vừa cắn, vội vàng nói: "...Hay là đổi cái khác nha."

Hắn cấp tốc lấy một miếng khác, lại nhìn thấy gương mặt Cố Tinh Phùng hơi đỏ lên, trực tiếp bỏ miếng bánh còn phân nửa kia vào miệng,

"Rất ngọt." Cố Tinh Phùng nói.

Lần này đến phiên ánh mắt Lộc Thời Thanh chớp chớp.

Rõ ràng là Cố Tinh Phùng không hề nói gì, vì sao trái tim của hắn lại đập bong bong như thế, trêи mặt cũng bắt đầu nóng hổi. Năm đó bị Bùi Lệ đùa giỡn hắn cũng không khó xử thế này.

Lộc Thời Thanh không tự chủ dồn bánh vào miệng của mình còn liếc trộm Cố Tinh Phùng. Nghĩ thầm cái này mới ngọt, ngọt hơn cái vừa rồi nữa.

Bên miệng Cố Tinh Phùng mơ hồ xuất hiện một đường cong, bỗng nhiên mi tâm khẽ động.

Sau một khắc, Bùi Lệ hùng hùng hổ hổ xông vào trà lâu.

Yêu hầu đang bưng trà nước cho khách, suýt nữa đã bị hắn đụng trúng, nó vội gào to: "Khách nhân hành động cứng như khúc củi này, nếu ngày trúng gió hoặc là phong thấp, tay chân không tiện, tiểu điếm có trà thông gân hoạt cốt đây, ngài có cần..."

Bùi Lệ liếc nó, yêu hầu liền che miệng chạy đi chỗ khác.

Lộc Thời Thanh còn chưa biết Bùi Lệ đi nơi nào, lúc hắn vừa tỉnh đúng là không nhớ tới Bùi Lệ, chờ khi nhớ tới lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi. Bùi Lệ lớn già đầu rồi, làm việc tự có ý của mình, cũng không phải sợ Cố Tinh Phùng sẽ hại hắn.

Lúc này thấy Bùi Lệ chạy đến, Lộc Thời Thanh chỉ cho rằng hắn vừa mới đi dạo về, nên ngoắc hắn nói: "Hoài Hư, ngươi cũng ăn thử xem."

Nếu là lúc bình thường, đương nhiên Bùi Lệ sẽ vui vẻ nhét thẳng vào miệng. Nhưng lúc này hắn không thèm để ý, trực tiếp ném ra một cái kết giới, vây quanh ba người, sau đó lớn tiếng nói: "Cố Tinh Phùng, Hồng Trần Giới xảy ra chuyện!"

Lộc Thời Thanh sửng sờ: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Tinh Phùng rủ xuống mắt, tách cái bánh đó thành miếng nhỏ đưa tới bên miệng Lộc Thời Thanh. "Người vẫn đang đói, ăn cơm trước đi."

Bùi Lệ tiến lên một bước, hất tay đánh rớt miếng bánh kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Cố Tinh Phùng, ngươi là yêu, Hồng Trần Giới có ra sao cũng không liên quan tới ngươi đúng không? Nhưng ngươi có hỏi sư tôn chưa, người có bằng lòng làm rùa rụt đầu như ngươi không?"

Lộc Thời Thanh ý thức được tình thế nghiêm trọng, vội nắm lấy tay áo Cố Tinh Phùng hỏi, "Tinh Tinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát, "Ta còn cho rằng ít nhất cũng hai mươi năm sau mới xảy ra, không ngờ lại tới sớm như thế..."

Bùi Lệ hỏi: "Ngươi đã đoán được từ trước sẽ có chuyện thế này?"

Cố Tinh Phùng hít sâu một hơi, gật đầu."Bây giờ Hồng Trần Giới, sợ là đã bị mấy giới còn lại công hãm."

Lộc Thời Thanh và Bùi Lệ đều trợn to hai mắt, Bùi Lệ cười lạnh, "Ngươi đã đoán được nhưng ngươi không nói, ngươi đưa sư tôn đến nơi này, mặc ngươi bày bố, ngươi xem sư tôn là gì?"

Cố Tinh Phùng trầm giọng nói: "Ta không có."

Y thừa nhận, Hồng Trần Giới có tai họa to lớn, y không muốn để Lộc Thời Thanh mạo hiểm. Nhưng y cũng tuyệt đối không có ý nghĩ bài bố Lộc Thời Thanh, bây giờ thế cục ở Hồng Trần Giới cực kỳ loạn, y chỉ muốn đợi khi thế cục hơi ổn định sẽ nói cho Lộc Thời Thanh biết, nhưng không ngờ lại bị Bùi Lệ mỉa mai.

Lúc này, Lộc Thời Thanh nói: "Ta đã biết."

Bùi Lệ ở một bên châm ngòi thổi gió: "Sư tôn, Cố Tinh Phùng không muốn cho người trở lại Hồng Trần Giới! Nơi đó đã nuôi y khôn lớn, lại không ngờ nuôi ra một kẻ vong ân phụ nghĩa!"

ánh mắt Cố Tinh Phùng đột nhiên rét lạnh, nhìn về phía Bùi Lệ: "Ngươi không có tư cách nói ta."

Bùi Lệ vẫn ung dung nói: "Đúng, ta không có tư cách, nhưng sư tôn luôn có tư cách, người có cảm thấy y là kẻ vong ân phụ nghĩa không thưa sư tôn?"

Lộc Thời Thanh nhíu mày, "Tinh Tinh khiến ta qua thất vọng, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi đi đi."

Con ngươi Cố Tinh Phùng đột nhiên rụt lại, Bụi Lệ tiếp tục cười: "Quả nhiên, ánh mắt sư tôn sáng như tuyết."

Lộc Thời Thanh lại thở dài, "Hoài Hư, có phải ngươi rất mong ta nói như thế không?"

Bùi Lệ sửng sờ.

"Nếu ta nói lời này, thì chỉ có một khả năng...đó là ta đang nói láo." Lộc Thời Thanh nắm tay Cố Tinh Phùng, ánh mắt nhìn Cố Tinh Phùng mang theo áy náy. "Xin lỗi Tinh Tinh, ta đọc thoại bản nửa ngày, nhưng lại học được hai câu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện