Sau khi mở cái rương được bảo vệ tỉ mỉ đó ra, có thể thấy bên trong là một thứ gì đó mỏng như một phong thư.
Tất cả mọi người nhìn Vương Đại Bình.
Vương Đại Bình đưa tay vào lấy phong thư ra, giao cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường mở thư, từ bên trong rút ra một tấm hình. Đây là ảnh đen trắng, cũng không rõ nét lắm, có thể là chụp từ camera theo dõi. Trên ảnh là một người đẩy một chiếc xe rác, tóc tai tán loạn, khuôn mặt bẩn thỉu, thoạt nhìn giống một người lang thang, nhìn không ra tuổi nhưng tóc đã hoa râm, hẳn là không còn trẻ.
Tất cả mọi người nhìn Vương Đại Bình.
Vương Đại Bình chỉ chỉ ảnh chụp, nói, “Hắn chính là nhân chứng!”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, tất cả mọi người nhìn Tương Bình.
Tương Bình cầm tấm hình xem, xoa cằm, “Tuy chỉ có một tấm hình này, nhưng chụp được cả khuôn mặt rồi, hơn nữa ở trong hình có một tấm biển quảng cáo, hẳn là có thể suy ra địa điểm chụp hình, biết đâu sẽ tìm được người, nhưng mà tấm hình này chụp lúc nào a?”
Vương Đại Bình mỉm cười, nói, “Một tuần trước.”
Ánh mắt mọi người sáng lên.
Bạch Ngọc Đường ra hiệu —— lập tức tìm người này!
Thành viên SCI lập tức quay về phòng làm việc phân tích tấm hình.
Vương Đại Bình cũng theo mọi người tới văn phòng SCI, vì hắn vẫn trong thời gian bị giam giữ nên ở cổ chân có đeo thiết bị định vị. Nhưng Triển Chiêu và những người khác cũng không sợ hắn chạy trốn, vì như lời nói trước đó, nơi ẩn thân an toàn nhất của hắn chính là SCI.
Trong phòng nghỉ của SCI cũng rất náo nhiệt, Dương Dương và Tiểu Dịch đều tan học, chạy tới làm bộ học việc, ngoài ra còn có Lisbon, Mia, Trần Tiểu Phi…
Mia đang lật xem sách giáo khoa của Dương Dương và Tiểu Dịch, Triển Chiêu đi vào.
Mia ngẩng mặt nhìn anh.
Triển Chiêu đi tới ngồi xuống cạnh cô bé, đưa cho xem tấm hình.
Mia cầm hình nhìn một chút rồi ra hiệu với Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu, động tác ra hiệu của Mia có nghĩa là, trong gia đình của những người mất tích và những người đã chết không có người này.
Triển Chiêu cầm ảnh chụp đứng lên, Mia buông sách giáo khoa, chọt chọt Dương Dương và Tiểu Dịch, muốn rủ bọn nhỏ cùng chơi cờ.
Lúc này, cửa phòng nghỉ mở, Bạch Ngọc Đường đi vào nói với Triển Chiêu, “Đã có thể thẩm vấn Kiều Hi.”
Triển Chiêu liền cùng Bạch Ngọc Đường đi vào phòng thẩm vấn.
Kiều Hi bị thương không nhẹ, không ngồi dậy được, chỉ có thể nằm, trên người mặc y phục quản chế, bên cạnh có một số máy móc chữa bệnh định kỳ phát ra tiếng vang.
Triển Chiêu mở cửa đi vào, Kiều Hi đã tỉnh, Dương Phàm điều chỉnh máy móc xong, thấy nhóm Triển Chiêu vào thì gật đầu, “Hắn có thể nói rồi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Kiều Hi trên giường.
Dựa theo tuổi tác mà nói Kiều Hi hẳn cũng chưa già lắm, nhưng hắn lại có vẻ rất tang thương.
Vào sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là Triệu Tước đang cầm một que kem.
Triệu Tước nheo mắt nhìn, tò mò, “Hắn vốn trông già chát như thế hay là do hiện tượng sinh trưởng quá đà?”
Dương Phàm nói, “Tình hình thân thể hắn đúng là rất kém, tương đương với ông lão sáu bảy chục tuổi.”
“Hắn cũng là sản phẩm thí nghiệm sao?” Triển Chiêu hỏi Triệu Tước.
“Ừm … Khó nói, ta thấy giống làm việc vất vả quá sức mà thành.” Triệu Tước xoa cằm.
Dương Phàm cũng gật đầu, “Người này bị rối loạn dinh dưỡng, suy nhược thần kinh, mất ngủ, đau bao tử, thiếu máu …”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày nhìn Kiều Hi, người này vốn là một phú gia công tử, sao lại biến thành cái dạng này? Kiều Hi mở to hai mắt nhìn mọi người..
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Vì sao mắt hắn vàng vậy?”
“Vì bệnh gan.” Dương Phàm nói, “Mất ngủ trường kỳ mà thành.” Vừa nói vừa chọt chọt vào thái dương, ý là —— người này trừ thân thể không khỏe mạnh ra, đầu óc hình như cũng không ổn lắm.
Triển Chiêu gật đầu, người này đúng là nhìn qua cũng không được bình thường.
Dương Phàm còn có việc phải làm nên rời đi.
Triển Chiêu lật xem bệnh án Dương Phàm lưu lại, Triệu Tước đi quanh giường Kiều Hi, nhìn chằm chằm vào hắn như nhìn một con cá nằm trên thớt.
Bạch Ngọc Đường thấy hai mắt Kiều Hi dại ra nhìn thẳng về phía trước, như thể bọn họ đi lại quanh giường hắn cũng không thể làm hắn chú ý.
“Kiều Hi.” Bạch Ngọc Đường kêu hắn một tiếng.
Kiều Hi không hề phản ứng.
Bạch Ngọc Đường búng tay hai cái trước mắt hắn, Kiều Hi vẫn không phản ứng.
Bạch Ngọc Đường nhìn sang Triển Chiêu.
Triển Chiêu vẫy Triệu Hổ đang hóng ngoài cửa, ý là —— đưa cái mặt nạ kia vào đây.
Một hồi sau, Triệu Hổ cầm mặt nạ tới.
Triển Chiêu ra hiệu bảo cậu ta đeo vào.
Triệu Hổ làm theo.
Ánh mắt Kiều Hi tập trung vào cái mặt nạ Triệu Hổ đang đeo.
Nhìn chằm chằm Triệu Hổ một lúc lâu, Kiều Hi đột nhiên mở miệng, mơ hồ nói ra một từ tiếng Anh …
Triển Chiêu nhận diện một chút, Kiều Hi nói chính là —— tên trộm.
Triệu Tước nhìn sang Triệu Hổ, rồi vươn tay túm cậu ta ra cửa.
Triệu Hổ có chút không hiểu.
Triệu Tước tháo mặt nạ từ trên mặt cậu ra xuống, đeo vào mặt mình, rồi xoay người vào lại phòng thẩm vấn.
Triệu Hổ và Mã Hán ở ngoài cửa nhìn nhau, rồi tiếp tục ghé mắt vào cửa sổ tiếp tục xem.
Triệu Tước mang mặt nạ vào rồi tiếp tục đảo quanh Kiều Hi.
Ánh mắt Kiều Hi vốn lặng như mặt nước đột nhiên di chuyển … Đường nhìn vẫn luôn không rời khỏi Triệu Tước.
Triệu Tước vươn tay, khẽ đè vai Kiều Hi, ngón tay gõ gõ lên đầu vai hắn, sau đó buông tay ra, tiếp tục chậm rãi vòng quanh giường.
Bạch Ngọc Đường nhìn sang Triển Chiêu, Triển Chiêu nhún vai, anh cũng không hiểu lắm Triệu Tước đang làm gì.
Ngoài cửa sổ, Công Tôn và Mã Hân cùng nhau đi tới, hỏi Triệu Hổ và Mã Hán đang tròn mắt nhìn bên trong, “Thế nào rồi?”
Triệu Hổ lắc đầu, “Không biết.”
Đang nói chuyện, Dương Phàm trở về, cầm trong tay một phần tư liệu, có vẻ muốn vào trong.
Triệu Hổ túm hắn lại, Mã Hán nói, “Lúc này vào có quầy rầy bọn họ không?”
Dương Phàm nhìn vào bên trong cửa sổ, rồi lại nhìn tờ giấy trong tay.
“Đây là cái gì?” Mã Hân lại gần nhìn thử, “Kiểm tra thành phần máu …”
Công Tôn cũng híp mắt nhìn, “Hắn có hít thuốc phiện sao?”
“Lúc tôi chữa trị cho hắn, phát hiện răng hắn có màu xanh tím, như có thói quen uống thuốc gì đó, nên tôi kiểm tra một chút.” Dương Phàm nhíu mày, “Hắn hẳn là trường kỳ dùng qua một loài nấm gây ảo giác.”
“Nấm?” Triệu Hổ hiếu kỳ, “Nấm hương các loại?”
“Nói đơn giản thì chính là nấm độc.” Dương Phàm lấy điện thoại, mở hình ảnh cho mọi người xem, “Tôi vừa tìm thử một chút, hẳn là một loại nấm độc ở Nam Mỹ, ăn vào sẽ không chết nhưng khiến con người xuất hiện ảo giác mạnh, ăn nhiều trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến trung khu thần kinh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức phán đoán, dược lực cụ thể lại không quá rõ ràng, sử dụng nó trường kỳ sẽ làm con người trở nên ỷ lại, dần thành nghiện… Vì người ăn loại nấm này hàm răng sẽ trở nên xanh đen nên nó cũng có tên là nấm răng đen.”
“Quá mắc ói đi.” Triệu Hổ lắc đầu, “Có người ăn thứ đó sao?”
Dương Phàm gật đầu, “Trong rừng Nam Mỹ rất lâu trước đây có một số bộ lạc nguyên thủy ăn loại nấm này, vì lúc đi săn cần sự dũng mãnh và sức lực.”
“Dũng mãnh?” Mã Hán nhìn hắn, “Săn gì vậy?”
“Cá sấu và mãng xà.” Dương Phàm trả lời, “Đáng nhắc tới là, độc trong loại nấm răng đen này có tính kéo dài, đồng thời theo gia tốc tuần hoàn máu và phân bố adrenaline mà thay đổi.”
Triệu Hổ há to miệng nhìn Dương Phàm, “Là sao a?”
“Nghĩa là loại độc đó chỉ cần ăn một lần, dược tính có thể duy trì trong thời gian rất lâu.” Công Tôn đẩy đẩy mắt kính, “Nếu ăn để đi săn sẽ rất phù hợp. Việc trước hết phải làm khi đi săn là phục kích, lúc phục kích căn bản không cần vội vàng. Nhưng một khi phát hiện con mồi hoặc cùng con mồi giao đâu, adrenaline trong cơ thể sẽ phân bố, máu tuần hoàn nhanh hơn, dược tính cũng sẽ bạo phát, lúc này, sẽ vô cùng nguy hiểm …”
“Vậy có cần …” Mã Hân chỉ chỉ bên trong, “Nhắc nhở bọn họ một chút?”
“Hắn đã mặc đồ quản chế …” Mã Hán nhìn qua cánh cửa, thấy được lúc này, Kiều Hi đang nằm lẳng lặng trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm Triệu Tước, con ngươi di động theo từng cử động của Triệu Tước, ánh mắt này …
Triệu Hổ nhíu mày, tuy rằng Kiều Hi vẫn không nhúc nhích, hơn nữa tóc quá dài, trên mặt cũng nhiều râu nên rất khó nhận ra biểu tình, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt hắn lúc này vô cùng nguy hiểm… Y như loài bò sát lúc phục kích con mồi.
“Nguy rồi!” Mã Hán đẩy Triệu Hổ đang ở sát cửa một cái, Triệu Hổ định đẩy cửa đi vào thì gần như cùng lúc, Kiều Hi vốn đang nằm chợt chồm lên.
Rầm một tiếng, bộ đồ quản chế gắn liền với chiếc giường bị rách một miếng lớn, giường bệnh bị một lực lớn kéo bật lên, máy móc đặt xung quanh rung lắc kịch liệt.
Kiều Hi canh chuẩn lúc Triệu Tước đi ngang qua phía sau hắn, lúc này, tay Triệu Tước sẽ ở ngay trên đỉnh đầu … Kiều Hi ngẩng đầu lên, há miệng… Một mồm răng đen xì cắn về phía tay Triệu Tước.
Triển Chiêu hết hồn nhìn Triệu Tước chậm rãi giơ tay lên. Gần như cùng lúc đó, “phịch” một tiếng… Một cái gối đầu bay tới phía dưới tay Triệu Tước, chặn ngay mặt Kiều Hi.
Triệu Tước thu hồi tay, nhướn mày nhìn.
Triển Chiêu cũng nhìn sang, vừa rồi lúc anh nghe được tiếng động, gối đầu từ chỗ Bạch Ngọc Đường đã bay ra, là cái gối màu trắng lấy ở giường bên cạnh …
Triệu Hổ và Mã Hán ở ngoài cửa cũng há mồm—— xem ra Bạch Ngọc Đường đã để ý từ lâu.
Kỳ thực Bạch Ngọc Đường ném cái gối kia hoàn toàn là phản ứng bản năng, ngay vừa lúc Triệu Tước đảo quanh Kiều Hi, Bạch Ngọc Đường bỗng cảm thấy Kiều Hi vẫn an tĩnh trên giường nhưng trong mắt có một tia nguy hiểm…
Bạch Ngọc Đường nhạy cảm nhận ra điểm này, ngay khi Kiều Hi chuẩn bị chồm lên, anh căn cứ vào tư thế của Kiều Hi mà phán đoán ý đồ của hắn, sau đó nắm cái gối ném qua …
Lại nhìn cái gối bị Kiều Hi cắn, đã rách một mảng lớn …
Triệu Tước nhìn thoáng cái gối rách tươm … Vừa rồi nếu Bạch Ngọc Đường không dùng cái gối đó, thì … ít nhất … cũng phải là 3 ngón tay.
Triển Chiêu nhíu mày nhìn Kiều Hi vẫn đang giãy dụa trên giường, há mồm lộ ra hàm răng xanh tím.
Dương Phàm cũng đi vào, từ túi lấy ra một viên thuốc an thần.
Nhưng Bạch Ngọc Đường lại khoát tay, nếu hiện tại tiêm thuốc cho hắn thì không thể nào hỏi được nữa.
Nhưng Kiều Hi lúc này chỉ muốn cắn người, cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Ở cửa, Công Tôn đột nhiên chạy mất.
Mã Hân chưa kịp thắc mắc chủ nhân mình định làm gì, đã thấy Công Tôn từ phòng pháp y kích động quay lại, cầm trong tay một tấm mặt nạ.
Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn hưng phấn chạy vào, đưa cho mình một chiếc mặt nạ, “Dùng cái này dùng cái này! Vẫn nói được mà không cắn người.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cái mặt nạ có tạo hình quỷ dị nọ, nhịn không được mà co giật khóe miệng —— mặt nạ này chỉ che vùng miệng và cằm, ở vị trí miệng có lỗ hổng, có thể nói nhưng chắc chắn không thể cắn người.
Bạch Ngọc Đường không hiểu sao cảm thấy cái mặt nạ này có chút nhìn quen mắt.
“A!” Triển Chiêu lại gần nhìn thử, “Đây là cái mặt nạ Hannibal đeo trong Sự im lặng của bầy cừu này …”
Công Tôn nháy mắt, “Đạo cụ đóng phim đó, cái này rất thật đó!”
Triển Chiêu cầm lên ngắm nghía.
Bạch Ngọc Đường ngoắc Triệu Hổ và Mã Hán.
Hai người đi vào đè Kiều Hi đang kích động xuống, Bạch Ngọc Đường đeo cái “khẩu trang” kia cho hắn.
Triệu Tước còn đứng ở bên giường, đối diện Kiều Hi, đưa tay tháo mặt nạ trên mặt mình xuống.
Triệu Tước dùng mặt nạ gõ nhẹ vào cằm mình, như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này, cùng tâm tư, còn có Triển Chiêu.
Triệu Tước dùng mặt nạ gõ cằm khoảng ba cái thì đột nhiên dừng lại, ngay lúc hắn ngẩng đầu, Triển Chiêu xoay người đi ra, thuận tay kéo Công Tôn đang đứng ngay cửa, “Công Tôn, nạn nhân nữ đi tập thể dục sáng ở công viên, thi thể còn không?”
“Còn.”
Công Tôn gật đầu, Mã Hân vọt nhanh về phòng pháp y, mở tủ đông, lôi ra một thi thể.
Triển Chiêu cầm chiếc đèn chuyên dụng lần trước Công Tôn dùng để soi ký hiệu ẩn trên tấm mặt nạ, chiếu lên thi thể.
Ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường cũng chạy tới, Triệu Tước hai tay đút túi đi ở phía sau, có vẻ đang rất bất mãn, “Thằng nhóc đó phản ứng nhanh thật.”
“Nghe nói em suýt nữa bị cụt một tay.”
Phía sau Triệu Tước, Bạch Diệp không biết đã tới lúc nào, ngữ điệu nói có chút trêu chọc.
Triệu Tước trợn mắt liếc sang.
Bạch Diệp mỉm cười, khoác vai Triệu Tước, nói thầm vào tai ông ta mấy câu.
Triệu Tước nhìn hắn, “Anh xác định anh không mê ngủ?”
Bạch Diệp đá đầu, muốn gọi người đi đâu đó.
Triệu Tước suy nghĩ một chút, xoay người cùng rời đi.
Bạch Ngọc Đường trước khi vào cửa nhìn thấy được một màn này, mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn đến phòng phòng pháp y.
Lúc này, Triển Chiêu giơ đèn, chiếu lên trán người chết, ra hiệu cho Triệu Hổ, “Đỡ lấy!”
Triệu Hổ đưa tay nhận lấy cái đèn, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn khuôn mặt thi thể.
Công Tôn cũng có vẻ mặt bất ngờ, “Thế mà lại không phát hiện…”
Mã Hân cũng gật đầu, “Ai nha! Chẳng nghĩ tới chuyện chiếu đèn thử, thiếu chút nữa bỏ qua đầu mối quan trọng.”
Bạch Ngọc Đường đi tới cạnh Triển Chiêu, nhíu mày nhìn thi thể.
Không đợi Bạch Ngọc Đường mở miệng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, là Bạch Trì chạy như bay vào, ôm khung cửa hô lên, “Anh! Tìm được rồi!”
Tất cả mọi người nhìn ra cửa, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cái gì?”
“Nhân chứng kia kìa!” Bạch Trì hưng phấn, “Tìm được rồi!”
Tất cả mọi người nhìn Vương Đại Bình.
Vương Đại Bình đưa tay vào lấy phong thư ra, giao cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường mở thư, từ bên trong rút ra một tấm hình. Đây là ảnh đen trắng, cũng không rõ nét lắm, có thể là chụp từ camera theo dõi. Trên ảnh là một người đẩy một chiếc xe rác, tóc tai tán loạn, khuôn mặt bẩn thỉu, thoạt nhìn giống một người lang thang, nhìn không ra tuổi nhưng tóc đã hoa râm, hẳn là không còn trẻ.
Tất cả mọi người nhìn Vương Đại Bình.
Vương Đại Bình chỉ chỉ ảnh chụp, nói, “Hắn chính là nhân chứng!”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, tất cả mọi người nhìn Tương Bình.
Tương Bình cầm tấm hình xem, xoa cằm, “Tuy chỉ có một tấm hình này, nhưng chụp được cả khuôn mặt rồi, hơn nữa ở trong hình có một tấm biển quảng cáo, hẳn là có thể suy ra địa điểm chụp hình, biết đâu sẽ tìm được người, nhưng mà tấm hình này chụp lúc nào a?”
Vương Đại Bình mỉm cười, nói, “Một tuần trước.”
Ánh mắt mọi người sáng lên.
Bạch Ngọc Đường ra hiệu —— lập tức tìm người này!
Thành viên SCI lập tức quay về phòng làm việc phân tích tấm hình.
Vương Đại Bình cũng theo mọi người tới văn phòng SCI, vì hắn vẫn trong thời gian bị giam giữ nên ở cổ chân có đeo thiết bị định vị. Nhưng Triển Chiêu và những người khác cũng không sợ hắn chạy trốn, vì như lời nói trước đó, nơi ẩn thân an toàn nhất của hắn chính là SCI.
Trong phòng nghỉ của SCI cũng rất náo nhiệt, Dương Dương và Tiểu Dịch đều tan học, chạy tới làm bộ học việc, ngoài ra còn có Lisbon, Mia, Trần Tiểu Phi…
Mia đang lật xem sách giáo khoa của Dương Dương và Tiểu Dịch, Triển Chiêu đi vào.
Mia ngẩng mặt nhìn anh.
Triển Chiêu đi tới ngồi xuống cạnh cô bé, đưa cho xem tấm hình.
Mia cầm hình nhìn một chút rồi ra hiệu với Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu, động tác ra hiệu của Mia có nghĩa là, trong gia đình của những người mất tích và những người đã chết không có người này.
Triển Chiêu cầm ảnh chụp đứng lên, Mia buông sách giáo khoa, chọt chọt Dương Dương và Tiểu Dịch, muốn rủ bọn nhỏ cùng chơi cờ.
Lúc này, cửa phòng nghỉ mở, Bạch Ngọc Đường đi vào nói với Triển Chiêu, “Đã có thể thẩm vấn Kiều Hi.”
Triển Chiêu liền cùng Bạch Ngọc Đường đi vào phòng thẩm vấn.
Kiều Hi bị thương không nhẹ, không ngồi dậy được, chỉ có thể nằm, trên người mặc y phục quản chế, bên cạnh có một số máy móc chữa bệnh định kỳ phát ra tiếng vang.
Triển Chiêu mở cửa đi vào, Kiều Hi đã tỉnh, Dương Phàm điều chỉnh máy móc xong, thấy nhóm Triển Chiêu vào thì gật đầu, “Hắn có thể nói rồi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Kiều Hi trên giường.
Dựa theo tuổi tác mà nói Kiều Hi hẳn cũng chưa già lắm, nhưng hắn lại có vẻ rất tang thương.
Vào sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là Triệu Tước đang cầm một que kem.
Triệu Tước nheo mắt nhìn, tò mò, “Hắn vốn trông già chát như thế hay là do hiện tượng sinh trưởng quá đà?”
Dương Phàm nói, “Tình hình thân thể hắn đúng là rất kém, tương đương với ông lão sáu bảy chục tuổi.”
“Hắn cũng là sản phẩm thí nghiệm sao?” Triển Chiêu hỏi Triệu Tước.
“Ừm … Khó nói, ta thấy giống làm việc vất vả quá sức mà thành.” Triệu Tước xoa cằm.
Dương Phàm cũng gật đầu, “Người này bị rối loạn dinh dưỡng, suy nhược thần kinh, mất ngủ, đau bao tử, thiếu máu …”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày nhìn Kiều Hi, người này vốn là một phú gia công tử, sao lại biến thành cái dạng này? Kiều Hi mở to hai mắt nhìn mọi người..
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Vì sao mắt hắn vàng vậy?”
“Vì bệnh gan.” Dương Phàm nói, “Mất ngủ trường kỳ mà thành.” Vừa nói vừa chọt chọt vào thái dương, ý là —— người này trừ thân thể không khỏe mạnh ra, đầu óc hình như cũng không ổn lắm.
Triển Chiêu gật đầu, người này đúng là nhìn qua cũng không được bình thường.
Dương Phàm còn có việc phải làm nên rời đi.
Triển Chiêu lật xem bệnh án Dương Phàm lưu lại, Triệu Tước đi quanh giường Kiều Hi, nhìn chằm chằm vào hắn như nhìn một con cá nằm trên thớt.
Bạch Ngọc Đường thấy hai mắt Kiều Hi dại ra nhìn thẳng về phía trước, như thể bọn họ đi lại quanh giường hắn cũng không thể làm hắn chú ý.
“Kiều Hi.” Bạch Ngọc Đường kêu hắn một tiếng.
Kiều Hi không hề phản ứng.
Bạch Ngọc Đường búng tay hai cái trước mắt hắn, Kiều Hi vẫn không phản ứng.
Bạch Ngọc Đường nhìn sang Triển Chiêu.
Triển Chiêu vẫy Triệu Hổ đang hóng ngoài cửa, ý là —— đưa cái mặt nạ kia vào đây.
Một hồi sau, Triệu Hổ cầm mặt nạ tới.
Triển Chiêu ra hiệu bảo cậu ta đeo vào.
Triệu Hổ làm theo.
Ánh mắt Kiều Hi tập trung vào cái mặt nạ Triệu Hổ đang đeo.
Nhìn chằm chằm Triệu Hổ một lúc lâu, Kiều Hi đột nhiên mở miệng, mơ hồ nói ra một từ tiếng Anh …
Triển Chiêu nhận diện một chút, Kiều Hi nói chính là —— tên trộm.
Triệu Tước nhìn sang Triệu Hổ, rồi vươn tay túm cậu ta ra cửa.
Triệu Hổ có chút không hiểu.
Triệu Tước tháo mặt nạ từ trên mặt cậu ra xuống, đeo vào mặt mình, rồi xoay người vào lại phòng thẩm vấn.
Triệu Hổ và Mã Hán ở ngoài cửa nhìn nhau, rồi tiếp tục ghé mắt vào cửa sổ tiếp tục xem.
Triệu Tước mang mặt nạ vào rồi tiếp tục đảo quanh Kiều Hi.
Ánh mắt Kiều Hi vốn lặng như mặt nước đột nhiên di chuyển … Đường nhìn vẫn luôn không rời khỏi Triệu Tước.
Triệu Tước vươn tay, khẽ đè vai Kiều Hi, ngón tay gõ gõ lên đầu vai hắn, sau đó buông tay ra, tiếp tục chậm rãi vòng quanh giường.
Bạch Ngọc Đường nhìn sang Triển Chiêu, Triển Chiêu nhún vai, anh cũng không hiểu lắm Triệu Tước đang làm gì.
Ngoài cửa sổ, Công Tôn và Mã Hân cùng nhau đi tới, hỏi Triệu Hổ và Mã Hán đang tròn mắt nhìn bên trong, “Thế nào rồi?”
Triệu Hổ lắc đầu, “Không biết.”
Đang nói chuyện, Dương Phàm trở về, cầm trong tay một phần tư liệu, có vẻ muốn vào trong.
Triệu Hổ túm hắn lại, Mã Hán nói, “Lúc này vào có quầy rầy bọn họ không?”
Dương Phàm nhìn vào bên trong cửa sổ, rồi lại nhìn tờ giấy trong tay.
“Đây là cái gì?” Mã Hân lại gần nhìn thử, “Kiểm tra thành phần máu …”
Công Tôn cũng híp mắt nhìn, “Hắn có hít thuốc phiện sao?”
“Lúc tôi chữa trị cho hắn, phát hiện răng hắn có màu xanh tím, như có thói quen uống thuốc gì đó, nên tôi kiểm tra một chút.” Dương Phàm nhíu mày, “Hắn hẳn là trường kỳ dùng qua một loài nấm gây ảo giác.”
“Nấm?” Triệu Hổ hiếu kỳ, “Nấm hương các loại?”
“Nói đơn giản thì chính là nấm độc.” Dương Phàm lấy điện thoại, mở hình ảnh cho mọi người xem, “Tôi vừa tìm thử một chút, hẳn là một loại nấm độc ở Nam Mỹ, ăn vào sẽ không chết nhưng khiến con người xuất hiện ảo giác mạnh, ăn nhiều trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến trung khu thần kinh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức phán đoán, dược lực cụ thể lại không quá rõ ràng, sử dụng nó trường kỳ sẽ làm con người trở nên ỷ lại, dần thành nghiện… Vì người ăn loại nấm này hàm răng sẽ trở nên xanh đen nên nó cũng có tên là nấm răng đen.”
“Quá mắc ói đi.” Triệu Hổ lắc đầu, “Có người ăn thứ đó sao?”
Dương Phàm gật đầu, “Trong rừng Nam Mỹ rất lâu trước đây có một số bộ lạc nguyên thủy ăn loại nấm này, vì lúc đi săn cần sự dũng mãnh và sức lực.”
“Dũng mãnh?” Mã Hán nhìn hắn, “Săn gì vậy?”
“Cá sấu và mãng xà.” Dương Phàm trả lời, “Đáng nhắc tới là, độc trong loại nấm răng đen này có tính kéo dài, đồng thời theo gia tốc tuần hoàn máu và phân bố adrenaline mà thay đổi.”
Triệu Hổ há to miệng nhìn Dương Phàm, “Là sao a?”
“Nghĩa là loại độc đó chỉ cần ăn một lần, dược tính có thể duy trì trong thời gian rất lâu.” Công Tôn đẩy đẩy mắt kính, “Nếu ăn để đi săn sẽ rất phù hợp. Việc trước hết phải làm khi đi săn là phục kích, lúc phục kích căn bản không cần vội vàng. Nhưng một khi phát hiện con mồi hoặc cùng con mồi giao đâu, adrenaline trong cơ thể sẽ phân bố, máu tuần hoàn nhanh hơn, dược tính cũng sẽ bạo phát, lúc này, sẽ vô cùng nguy hiểm …”
“Vậy có cần …” Mã Hân chỉ chỉ bên trong, “Nhắc nhở bọn họ một chút?”
“Hắn đã mặc đồ quản chế …” Mã Hán nhìn qua cánh cửa, thấy được lúc này, Kiều Hi đang nằm lẳng lặng trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm Triệu Tước, con ngươi di động theo từng cử động của Triệu Tước, ánh mắt này …
Triệu Hổ nhíu mày, tuy rằng Kiều Hi vẫn không nhúc nhích, hơn nữa tóc quá dài, trên mặt cũng nhiều râu nên rất khó nhận ra biểu tình, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt hắn lúc này vô cùng nguy hiểm… Y như loài bò sát lúc phục kích con mồi.
“Nguy rồi!” Mã Hán đẩy Triệu Hổ đang ở sát cửa một cái, Triệu Hổ định đẩy cửa đi vào thì gần như cùng lúc, Kiều Hi vốn đang nằm chợt chồm lên.
Rầm một tiếng, bộ đồ quản chế gắn liền với chiếc giường bị rách một miếng lớn, giường bệnh bị một lực lớn kéo bật lên, máy móc đặt xung quanh rung lắc kịch liệt.
Kiều Hi canh chuẩn lúc Triệu Tước đi ngang qua phía sau hắn, lúc này, tay Triệu Tước sẽ ở ngay trên đỉnh đầu … Kiều Hi ngẩng đầu lên, há miệng… Một mồm răng đen xì cắn về phía tay Triệu Tước.
Triển Chiêu hết hồn nhìn Triệu Tước chậm rãi giơ tay lên. Gần như cùng lúc đó, “phịch” một tiếng… Một cái gối đầu bay tới phía dưới tay Triệu Tước, chặn ngay mặt Kiều Hi.
Triệu Tước thu hồi tay, nhướn mày nhìn.
Triển Chiêu cũng nhìn sang, vừa rồi lúc anh nghe được tiếng động, gối đầu từ chỗ Bạch Ngọc Đường đã bay ra, là cái gối màu trắng lấy ở giường bên cạnh …
Triệu Hổ và Mã Hán ở ngoài cửa cũng há mồm—— xem ra Bạch Ngọc Đường đã để ý từ lâu.
Kỳ thực Bạch Ngọc Đường ném cái gối kia hoàn toàn là phản ứng bản năng, ngay vừa lúc Triệu Tước đảo quanh Kiều Hi, Bạch Ngọc Đường bỗng cảm thấy Kiều Hi vẫn an tĩnh trên giường nhưng trong mắt có một tia nguy hiểm…
Bạch Ngọc Đường nhạy cảm nhận ra điểm này, ngay khi Kiều Hi chuẩn bị chồm lên, anh căn cứ vào tư thế của Kiều Hi mà phán đoán ý đồ của hắn, sau đó nắm cái gối ném qua …
Lại nhìn cái gối bị Kiều Hi cắn, đã rách một mảng lớn …
Triệu Tước nhìn thoáng cái gối rách tươm … Vừa rồi nếu Bạch Ngọc Đường không dùng cái gối đó, thì … ít nhất … cũng phải là 3 ngón tay.
Triển Chiêu nhíu mày nhìn Kiều Hi vẫn đang giãy dụa trên giường, há mồm lộ ra hàm răng xanh tím.
Dương Phàm cũng đi vào, từ túi lấy ra một viên thuốc an thần.
Nhưng Bạch Ngọc Đường lại khoát tay, nếu hiện tại tiêm thuốc cho hắn thì không thể nào hỏi được nữa.
Nhưng Kiều Hi lúc này chỉ muốn cắn người, cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Ở cửa, Công Tôn đột nhiên chạy mất.
Mã Hân chưa kịp thắc mắc chủ nhân mình định làm gì, đã thấy Công Tôn từ phòng pháp y kích động quay lại, cầm trong tay một tấm mặt nạ.
Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn hưng phấn chạy vào, đưa cho mình một chiếc mặt nạ, “Dùng cái này dùng cái này! Vẫn nói được mà không cắn người.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cái mặt nạ có tạo hình quỷ dị nọ, nhịn không được mà co giật khóe miệng —— mặt nạ này chỉ che vùng miệng và cằm, ở vị trí miệng có lỗ hổng, có thể nói nhưng chắc chắn không thể cắn người.
Bạch Ngọc Đường không hiểu sao cảm thấy cái mặt nạ này có chút nhìn quen mắt.
“A!” Triển Chiêu lại gần nhìn thử, “Đây là cái mặt nạ Hannibal đeo trong Sự im lặng của bầy cừu này …”
Công Tôn nháy mắt, “Đạo cụ đóng phim đó, cái này rất thật đó!”
Triển Chiêu cầm lên ngắm nghía.
Bạch Ngọc Đường ngoắc Triệu Hổ và Mã Hán.
Hai người đi vào đè Kiều Hi đang kích động xuống, Bạch Ngọc Đường đeo cái “khẩu trang” kia cho hắn.
Triệu Tước còn đứng ở bên giường, đối diện Kiều Hi, đưa tay tháo mặt nạ trên mặt mình xuống.
Triệu Tước dùng mặt nạ gõ nhẹ vào cằm mình, như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này, cùng tâm tư, còn có Triển Chiêu.
Triệu Tước dùng mặt nạ gõ cằm khoảng ba cái thì đột nhiên dừng lại, ngay lúc hắn ngẩng đầu, Triển Chiêu xoay người đi ra, thuận tay kéo Công Tôn đang đứng ngay cửa, “Công Tôn, nạn nhân nữ đi tập thể dục sáng ở công viên, thi thể còn không?”
“Còn.”
Công Tôn gật đầu, Mã Hân vọt nhanh về phòng pháp y, mở tủ đông, lôi ra một thi thể.
Triển Chiêu cầm chiếc đèn chuyên dụng lần trước Công Tôn dùng để soi ký hiệu ẩn trên tấm mặt nạ, chiếu lên thi thể.
Ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường cũng chạy tới, Triệu Tước hai tay đút túi đi ở phía sau, có vẻ đang rất bất mãn, “Thằng nhóc đó phản ứng nhanh thật.”
“Nghe nói em suýt nữa bị cụt một tay.”
Phía sau Triệu Tước, Bạch Diệp không biết đã tới lúc nào, ngữ điệu nói có chút trêu chọc.
Triệu Tước trợn mắt liếc sang.
Bạch Diệp mỉm cười, khoác vai Triệu Tước, nói thầm vào tai ông ta mấy câu.
Triệu Tước nhìn hắn, “Anh xác định anh không mê ngủ?”
Bạch Diệp đá đầu, muốn gọi người đi đâu đó.
Triệu Tước suy nghĩ một chút, xoay người cùng rời đi.
Bạch Ngọc Đường trước khi vào cửa nhìn thấy được một màn này, mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn đến phòng phòng pháp y.
Lúc này, Triển Chiêu giơ đèn, chiếu lên trán người chết, ra hiệu cho Triệu Hổ, “Đỡ lấy!”
Triệu Hổ đưa tay nhận lấy cái đèn, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn khuôn mặt thi thể.
Công Tôn cũng có vẻ mặt bất ngờ, “Thế mà lại không phát hiện…”
Mã Hân cũng gật đầu, “Ai nha! Chẳng nghĩ tới chuyện chiếu đèn thử, thiếu chút nữa bỏ qua đầu mối quan trọng.”
Bạch Ngọc Đường đi tới cạnh Triển Chiêu, nhíu mày nhìn thi thể.
Không đợi Bạch Ngọc Đường mở miệng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, là Bạch Trì chạy như bay vào, ôm khung cửa hô lên, “Anh! Tìm được rồi!”
Tất cả mọi người nhìn ra cửa, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cái gì?”
“Nhân chứng kia kìa!” Bạch Trì hưng phấn, “Tìm được rồi!”
Danh sách chương