*Những thứ liên quan đến SCI

Chuyện phát sinh rất rất lâu về sau, khi mà tất cả mọi người đều có cuộc sống thật hạnh phúc.

Ngày hôm qua, Triệu Tước đoạt mất của Triển Chiêu một cái bánh pudding vị ô mai, Triển Chiêu giận.

“Vì sao chú ta phải ở lại đây?”

Tiểu Bạch: Anh hai nói nhà mình còn nhiều phòng, để cho chú ấy ở lại cũng không thành vấn đề.”

Triển Chiêu: Ai nói không thành vấn đề, có mà là vấn đề lớn ấy, người đó ở đâu cũng là một cái đại phiền toái, vấn đề này rất lớn!

Triệu Tước đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Triển Chiêu.

“A nha, cái tên nhóc xấu xa nhà ngươi sao lại nói bậy sau lưng người khác hả!”

Triển Chiêu phát hoảng: Chú là hồn ma à, cứ đột nhiên xuất hiện thế!

Triệu Tước nhếch mi: Làm việc trái với lương tâm không sợ thực sự có quỷ gõ cửa.

Triển Chiêu: Chú……..

Tiểu Bạch bất đắc dĩ, hai cái người này cứ giáp mặt là đấu đá rõ ràng là người này cũng rất quan tâm tới người nọ, chẳng lẽ đây là cách cả hai biểu lộ sao? Triệu Tước thấy Tiểu Bạch ở bên liền kéo kéo cánh tay người kia, lắc a lắc: Buổi chiều theo giúp tôi tới một chỗ!

Triển Chiêu trừng mắt nhìn tay Triệu Tước: Buông ra.

Triệu Tước giống như khoe mẽ hướng Triển Chiêu nhếch miệng: Không chịu thua ta sẽ không buông.

Vuốt mèo lập tức cong lên, cào.

Triệu Tước không tránh, mu bàn tay xuất hiện vết đỏ.

Triệu Tước: Bây!!

Triển Chiêu đâu có nghĩ Triệu Tước sẽ không né, nhìn thấy mu bàn tay người kia đỏ đỏ, tự dưng có chút áy náy trong lòng.

Triển Chiêu: Sao chú không né?

Triệu Tước: Hứ, đây là bằng chứng xác đáng ta muốn mang cho ba ba bây xem, cho cả ba ba của Tiểu Bạch xem nữa, rồi cả Tiểu Hắc, còn có Bạch Diệp cũng phải cho xem, bây~ ăn~hiếp~người ta

~Triển Chiêu lo lắng thình thịch: Tôi không có

~Triệu Tước: Bây có, có, có có, chính là có!

Tiểu Bạch bị kẹp ở giữa bị hai người làm cho đau nhức cả lỗ tai.

Tiểu Bạch rút cánh tay bị Triệu Tước giữ ra, nhìn sang Triệu Tước, Đủ rồi a, không được ỷ vào việc Triển Chiêu cảm thấy áy náy mà bắt nạt cậu ấy nữa. Triệu Tước bất mãn hừ một tiếng, quay đầu lại thấy Bạch Diệp đứng đó nhìn y cười.

Triệu Tước vốn đang đắc ý nay bỗng dưng chột dạ.

Trở lại phòng.

Bạch Diệp: Em lại ăn hiếp Triển Chiêu.

Triệu Tước nhăn nhăn cái mũi: Tôi không có

~~Triệu Tước giơ tay: Cậu nhìn đi, nhìn xem tôi bị móng vuốt của con mèo đó cào đây này

~~Bạch Diệp đau lòng hôn hôn vào đó: Nếu em muốn thì cũng tránh được thôi!

Triệu tước đắc ý cười cười: ai bảo ngày hôm qua nó rắc muối lên trên bánh pudding

~~Bạch Diệp: Về sau không được bắt nạt Tiểu Chiêu nữa.

Triệu Tước: Hừ, các người đều thiên vị nó.

Bạch Diệp vươn tay không an phận quấn người: Em rõ ràng rất thích thằng bé, sao lúc nào cũng trêu chọc nó làm gì? Để Tiểu Chiêu cứ hễ nhìn thấy em là xù hết cả lông, em cũng biết nó để ý Ngọc Đường bao nhiêu lại còn cố tình nhóm lửa!

Triệu Tước: = =

Một phòng khác.

Triển Chiêu không yên nhìn Tiểu Bạch: Chú, chú ấy sẽ không giận dỗi chứ!

Tiểu Bạch nở nụ cười: Hai người cãi nhau, y có lần nào giận dỗi?

Triển Chiêu: Lần này không giống thế.

Triển Chiêu: Tôi không muốn làm chú ấy bị thường

~~Tiểu bạch: Tôi biết, y cũng biết.

Triển Chiêu: Cậu nói coi, chú ấy có mang chuyện đó ra nói với mọi người không?

Tiểu Bạch: Cậu yên tâm đi, dù có nói cũng chẳng ai tin đâu.

Triển Chiêu: Chúng ta qua xem đi!

Tiểu Bạch: Thế còn Bạch Diệp? Chúng ta sang đó không hay.

Triển Chiêu: Ách, tối nay qua nhìn một chút nha.

Tiểu Bạch: Ừ.

Triển Chiêu: Tiểu Bạch, làm nhiều bánh pudding hơn mọi ngày nhé, vị hoa quả ấy.

Tiểu Bạch: Cậu muốn ăn?

Triển Chiêu: Không phải, mang cho chú ấy! Y thích.

Tiểu Bạch: = =

Vừa xong bữa trưa là phải đi làm bánh pudding rồi, Triệu Tước quả nhiên là vấn nạn.

Sau bữa tối, Tiểu Bạch mang ra một khay pudding đủ vị, màu sắc bắt mắt, Bạch Trì trông thấy mà nước miếng cứ thi nhau muốn chảy ra.

Triệu Tước ngồi ở trong lòng Bạch Diệp, ngực cũng không ngại mà thèm muốn.

Y kinh ngạc nhìn Triển Chiêu đặt khay bánh trước mặt mình: Không trộn thuốc độc chứ?

Triển Chiêu: Hứ

~~Triệu Tước giương khóe miệng: Có muốn bỏ độc vào cũng khó nha!

Nói xong liền kêu Bạch Diệp bón.

Vị ô mai, chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng.

Triệu Tước tự mình nậy một phần pudding đẩy qua phía Triển Chiêu.

Triệu Tước: Nha, có qua có lại

~~Công Tôn nói: Trong phòng mới có một chai vang đỏ nhãn 78, đi nếm thử một chút.

Sau đó liền rời bàn ăn lên lầu.

Triệu Trinh cũng nhắc Bạch Trì: Trì Trì, chúng ta đi cho Lisbon ăn tối thôi.

Bạch Trì dù lưu luyến nhưng vẫn theo Triệu Trinh rời đi.

Vì thế cả bàn còn lại có bốn người ăn.

Hai người thưởng thức bánh pudding, hai người còn lại bất đắc dĩ nhìn nhau cười cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện