Trong phòng triển lãm quỷ dị của bảo tàng, xuất hiện một tên quản lý hư hư thực thực biến thái.

Hắn có chút kích động, “Lâu lắm không ai đến thăm nên có chút không quen!”

Bạch Ngọc Đường đánh giá hắn một chút, hỏi, “Bảo tàng của anh là sở hữu tư nhân sao?”

“Đương nhiên, đương nhiên!” Khai Bân cười hì hì đánh giá Bạch Ngọc Đường, “Ê! khuôn mặt đó có thể coi là tác phẩm tuyệt đỉnh của nhân loại đấy......”

Triển Chiêu híp mắt —— dám đùa giỡn chuột nhà ta!

Khai Bân cười hì hì lại đánh giá Triển Chiêu, hơi hơi sửng sốt, đeo lại kính, bày ra trạng thái thẩm định, “Anh nhìn qua rất thông minh, có hứng thú thực hiện hình chụp 3D não bộ không?”

Triệu Hổ ở phía sau nhìn vị quản lý này thế nào cũng thấy thần kinh, kiểu người sẽ đột nhiên cầm lấy cưa điện giải phẫu người ta vậy.

Lúc này, Triệu Tước vẫn luôn ở cách đó không xa chiêm ngưỡng “Hàng triển lãm” trong một trụ thủy tinh đi trở lại, đứng ở phía sau cái tên quản lý đang vui tươi hớn hở đánh giá mọi người SCI.

Khai Bân hỏi mọi người, “Các vị là tới thăm thú? Hay là muốn mua hàng triển lãm?”

Triệu Hổ khóe miệng giật giật, “Những thứ đó cũng còn bán a?”

“Đương nhiên!” Khai Bân cười toe toét, sắp phô luôn cả răng hàm rồi.

Mọi người kỳ thị, nhưng vẫn suy nghĩ có thể gọi Công Tôn đến shopping.

“Những báu vật quý giá đó đều đang chờ người biết thưởng thức đến đem về!” Khai Bân hưng phấn.

Mã Hán nhìn nhìn một con nòng nọc sắp biến thành ếch thật lớn, vặn vẹo, mọc tay chân người trong một cây cột bên cạnh, nhìn trời, “Toàn là mấy cục thi thể lắp ghép lại chứ gì......”

“Chậc chậc chậc!” Khai Bân lắc lắc ngón tay tỏ vẻ không tán thành.

Hắn giơ tay chỉ mẫu người cá cạnh đó, “Đây là thứ một thuyền bắt cá phát hiện trong dạ dày cá nhà táng khổng lồ ở Bắc Băng Dương!”

Nói xong, lại chỉ hướng cái mẫu người ngoài hành tinh, “Sao băng rơi xuống tảng băng ở Siberia, kỳ thật không phải thiên thạch, mà là phi thuyền vũ trụ có chở người ngoài hành tinh!”

Nói xong, lại chỉ cái mẫu con rắn hai đầu, “Đây vốn là hai con rắn, một con nuốt một con khác, nhưng là con kia chui ra từ phần đầu con này được phân nửa, nửa còn lại bị hòa tan ở trong...... Vì thế, hai chúng nó biến thành một!”

“Còn có mẫu này!” Khai Bân hưng phấn hai mắt tỏa sáng, chỉ vào một ống thủy tinh đựng mối khối thi thể con nít dị dạng, “Đây là con do ác ma cùng con người sinh ra! Xem này!” Nói xong, hắn chỉ vào một đoạn cột sống dài ra của đứa trẻ, “Cột sống của ma quỷ ...... Cái đuôi ma quỷ!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn quản lý bảo tàng đang trong trạng thái kích động trước mắt, người này theo góc độ của người không chuyên như anh đều thấy hẳn là có bệnh.

Triệu Hổ nhìn Mã Hán —— vị huynh đệ này mắc tật xấu gì vợi? Sùng bái tà đạo? Mã Hán phản cảm liếc mắt nhìn đám thi thể một cái, thấy đây không giống bảo tàng, thật ra giống đoàn xiếc thú hơn.

Khai Bân giới thiệu xong mớ “bảo vật” trước mắt, vừa quay đầu lại, vốn định tiếp tục giới thiệu phía sau.

Có điều trong nháy mắt hắn quay đầu lại, thấy Triệu Tước đứng phía sau hắn.

Triệu Tước chắp tay sau người, đánh giá hắn, khóe miệng một bên hơi hơi nhếch lên, trên phần mặt phía bên phải, hiện ra một đường gò má nhợt nhạt.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng hơi nhướng mày.

Khai Bân vẫn duy trì tư thế cứng ngắc nghiêng người quay đầu lại đối diện với Triệu Tước.

Khoảng năm giây sau.

Triệu Hổ nhỏ giọng cùng Mã Hán nói, “Vị huynh đệ kia đã nhìn trực diện với Triệu Tước năm giây đó.”

Mã Hán gật đầu —— hẳn là đã điên rồi.

Lúc mọi người đang chờ xem có hậu quả không lành gì, Khai Bân đột nhiên ôm mặt, “A! Ánh mắt ma quỷ!”

Triệu Tước bên kia khóe miệng cũng nhoẻn lên.

Triển Chiêu xoa cằm —— ừm......

Bạch Ngọc Đường cũng nghi hoặc —— hắn không phải đã bị Triệu Tước ảnh hưởng chứ? Hay Triệu Tước căn bản không làm gì với hắn cả? Hoặc là đã sớm bị ảnh hưởng, có điều không hiển hiện ra?

Khai Bân vươn hai bàn tay gầy như chân gà, duỗi về hướng mặt Triệu Tước, nhưng còn chưa đụng tới, đã bị Bạch Ngọc Đường phía sau kéo một phen.

Khai Bân quay đầu lại.

Bạch Ngọc Đường cho hắn nhìn thẻ, nói, “Có thể đến một nơi nào rộng thoáng hơn chút nói chuyện không?”

“Ầy......” Khai Bân nhìn nhìn giấy chứng nhận, hình như có chút kinh ngạc, cũng bình thường đi chút, “Cảnh sát?”

......

Trong biệt thự của Kiều Viễn Tân.

Mã Hân cầm camera, cẩn thận chụp lại gia phả hình cây trên tường.

Trong phòng gần như không có sách gì, CD, TV máy tính cái gì cũng đều không có, làm cho Mã Hân không khỏi nghi hoặc...... Vợ trước của Kiều Viễn Tân, bình thường hay làm gì?

Hạ Thiên trong phòng Kiều Hi ở tầng ba, lật xem sách của Kiều Hi.

Lạc Thiên cũng lại xem, hỏi, “Gã đọc mấy thứ sách đó?”

Hạ Thiên cho Lạc Thiên xem, “Kiều Hi trước đây hình như thật sự có chút sùng bái ma quỷ, anh xem những thứ gã đọc đều là sách về truyền thuyết quỷ quái, ác ma, địa ngục các loại.”

Tần Âu lấy USB mà Tương Bình cho gắn vào một cái CPU máy tính cổ xưa, sau đó khởi động máy.

Máy tính vậy mà vẫn có thể chạy, tiếng hệ điều hành windows95 khởi động làm cho mọi người không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác xuyên không.

Tần Âu gọi điện thoại cho Tương Bình.

Máy tính của Tương Bình bên kia đã bắt đầu sao chép nội dung phần cứng máy tính của Kiều Hi.

Bên này trên máy tính thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài hình ảnh, Tần Âu nhìn thoáng qua, nhíu mày, “Máy tính của Kiều Hi trước đây không thể cài đặt mấy chương trình giám sát phụ huynh gì đó chứ? Sao mà nhiều tin tức đáng sợ vậy......”

Đang nói, bên kia truyền đến giọng của Tương Bình, “Wow, Kiều Hi là một hacker.”

Lạc Thiên cùng Tần Âu liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thiên vươn qua hỏi, “Hacker?”

“Ừ!” Tương Bình nói, “Dựa theo tuổi lúc đó, xem như đã rất lợi hại, gã lại còn là hội viên của Dark Shadows, khó lường, dựa theo thời gian thì giống như hội viên lâu năm.”

Thời gian Lạc Thiên trở lại xã hội hiện đại cũng không tính là lâu, tri thức cơ bản về máy tính đều là do con trai dạy, cái gì là Dark Shadows? Chưa từng nghe nói.

Hạ Thiên về mặt này vẫn hiểu biết hơn, vươn qua nói, “Dark Shadows là một diễn đàn hacker khổng lồ, thuộc loại internet nước sâu.”

Lạc Thiên tiếp tục gãi đầu.

Tương Bình nói, “Thế giới Internet cũng không chỉ có mấy thứ mà chúng ta thường tiếp xúc kia, nếu đem internet so sánh với biển, người bình thường sử dụng internet là thuộc vùng mặt nước bên ngoài, còn có dưới mặt nước cùng với khu vực nước sâu, Dark Shadows là một diễn đàn quy mô lớn điển hình cho vùng nước sâu, rất nhiều phần tử phạm tội internet đều tụ tập ở đây.”

Lạc Thiên nhíu mày, “Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm?”

Tần Âu nhún vai, “Cho nên nói nguy hiểm không đâu không có, trước kia trẻ con mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ lăn lộn trong bùn lầy, hiện tại không thể kiểm soát nổi chúng.”

Lạc Thiên còn có chút lo lắng, “Dương Dương thường xuyên chơi máy tính, liệu có học phải cái xấu không?”

Tần Âu tỏ vẻ cũng lo lắng vậy.

Tương Bình bất đắc dĩ, phổ cập cho hai người cha tận tâm đang lo âu, “Cũng không thể đơn giản dùng tốt hay xấu để miêu tả internet cùng với hacker, thế giới này có rất nhiều người có thói quen ẩn trong Dark, nhưng bọn họ không có hại người, có những người chỉ là không muốn dung nhập vào xã hội mà thôi, mỗi người đều có cách sống của riêng mình”...... Bla bla bla bla bla.

Tương Bình bắt đầu lảm nhảm, Lạc Thiên cùng Tần Âu liếc mắt nhìn nhau một cái, quyết định xuống nhà kính trồng hoa ở sân sau dưới lầu xem, Hạ Thiên tiếp tục lật sách.

Trong sân vườn phía sau biệt thự chỉ có một nhà kính trồng hoa, trong đó toàn là hoa hồng héo rũ.

Lạc Thiên ngẩng mặt, trong nhà kính, có thể nhìn thấy cửa sổ tầng bốn bên trên, nói cách khác, từ cửa sổ tầng bốn, có thể nhìn thấy nhà kính phía dưới, nếu trần thủy tinh được lau sạch sẽ, hẳn là có thể nhìn thấy hoa hồng nở rộ.

“Lạc Thiên.”

Lạc Thiên đang ngẩng mặt, nhìn song cửa trên lầu qua lớp trần thủy tinh ngẩn người, chợt nghe Tần Âu gọi.

Anh quay đầu lại, thấy Tần Âu đứng ở phía sau giàn hoa, cúi đầu đang nhìn cái gì.

Lạc Thiên đi qua, thấy ở phía dưới một chậu hoa phía sau giàn hoa, đè lên một thứ, lộ ra một mảnh giấy màu vàng, tích đầy tro bụi, bên trên hình như còn có chữ.

Lạc Thiên nhấc chậu hoa ra, Tần Âu nhặt miếng giấy vàng lên, cảm thấy có chút quen mắt.

“Đây là không phải phù chú gì chứ?” Lạc Thiên hỏi, “Ngày đó Trương Vũ ở văn phòng SCI cũng vẽ vậy.”

“Nhưng hình như có chút khác so với cái này.” Tần Âu hỏi, “Có thể là do Hậu thiên sư làm không?”

Lạc Thiên lấy túi vật chứng ra, “Cầm về cho Trương Vũ xem thử, biết đâu anh ta có thể nhận ra là tác phẩm của vị đồng nghiệp nào.”

Lạc Thiên đang cùng Tần Âu thu thập vật chứng, chợt nghe điện thoại vang, tiếp nghe, là Mã Hân gọi tới, “Chú à!”

Lạc Thiên nhìn lên trên lầu, “Làm sao vậy?”

“Bên ngoài có người!” Mã Hân đứng ở tầng bốn, rõ ràng nhìn thấy bên ngoài nhà kính, có một người rất khả nghi đang nhìn vào biệt thự, “Hắn còn cầm camera!”

Mã Hân chỉ điểm cho Lạc Thiên cùng Tần Âu chỗ người kia, hai người bất động thanh sắc, phân công nhau hành động.

Tần Âu đi ra khỏi nhà kính đến hướng bể bơi, mà Lạc Thiên thì cúi người lặng lẽ lẻn ra từ bên cạnh...... Nhảy ra khỏi lưới rào sắt, thấy một người trung niên lén lút, mặc áo khoác màu vàng tim đèn nhung lỗi thời, tóc dài lộn xộn từ xa trông giống một gã lang thang, lưng đeo túi rất lớn, cầm camera trong tay, đang hào hứng chụp biệt thự.

Lạc Thiên phóng qua tóm lấy hắn.

“Á!” Người nọ sợ tới mức nhảy dựng, giãy dụa tính đào tẩu, nhưng đã bị Lạc Thiên bắt, người bình thường muốn chạy gần như không có khả năng.

“Tôi...... Tôi là phóng viên! Các người không có quyền bắt tôi! Cản trở quyền tự do báo chí!”

Người trung niên kia nói năng lộn xộn, giãy dụa.

Lúc này, Tần Âu, Hạ Thiên cùng Mã Hân đều ra sân sau, nhìn thấy Lạc Thiên kéo ông chú trung niên kỳ dị đang ra sức cào cấu kia vào.

“Tôi biết nhà họ Kiều có vấn đề rồi mà! Ha ha ha, âm hồn không tiêu tán! Âm hồn không tiêu tán!” Ông chú phóng viên la to.

Tần Âu lục lọi túi của hắn, phát hiện thật sự có thẻ phóng viên, là phóng viên của một nhật báo nào đó, tên Lưu Thiên Học.

“Đầu báo rất nổi tiếng a!” Mã Hân khó hiểu, “Sao lại thuê một gã phóng viên thần kinh không bình thường?”

Mã Hân gọi điện thoại đến tòa soạn báo hỏi, tòa soạn đáp lại cũng gây bất ngờ cho mọi người —— Lưu Thiên Học trước kia đúng thật là phóng viên của tòa soạn, nhưng là bởi vì vấn đề thần kinh nên bị sa thải, đã là chuyện của mười năm trước.

Mã Hân hỏi thêm một câu, mười năm trước hắn bị sa thải lúc đăng tin tức gì?

Đối phương trả lời là ——án bắt cóc Kiều Hi.

Mọi người nhìn Lưu Thiên Học còn đang điên điên khùng khùng đâm đầu chụp ảnh, nói cái gì mà “Âm hồn không tiêu tán”, quyết định đưa hắn về SCI, để Triển Chiêu xem thử.

......

Mà nói đến nhóm Triển Chiêu, lúc này, mọi người theo quản lý Khai Bân rời khỏi phòng triển lãm âm u, qua hành lang thật dài, tới phòng quản lý cuối hành lang.

Trong phòng quản lý lại hiện đại bất ngờ, rèm tường pha lê màu đen cùng gạch thủy tinh màu trắng, đi vào văn phòng này, có một loại cảm giác “Lạnh” và “Cứng”.

Khai Bân mời mọi người ngồi xuống, ấn điện thoại, hình như là nói người đưa năm ly trà lên.

“Hết thảy hàng triển lãm trong bảo tàng của tôi đều là hợp pháp!” Khai Bân từ trong ngăn kéo lấy ra một tập văn kiện dày.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tất cả hàng triển lãm đó cũng không phải của anh, anh chỉ là quản lý, vậy bảo tàng này là của ai?”

“Ông chủ của tôi ấy à.” Khai Bân ngồi xuống cái ghế xoay lớn màu đen, “Nhưng mà tôi cũng chưa gặp ông chủ, tôi qua thông báo tuyển dụng dự tuyển vào đây.”

Đang nói, cửa phòng được đẩy ra.

Nhóm Triển Chiêu cuối cùng cũng thấy trong cái bảo tàng này xuất hiện người sống thứ hai.

Đó là một cô gái trẻ khoảng 20, mặc áo blouse trắng, cách ăn mặc như hộ sĩ. Lúc cô gái này đi vào, làm cho tất cả mọi người SCI kinh hoảng, bởi vì mặt của cô có chút dị dạng, hai bên là không đối xứng, sai lệch có phần khá nghiêm trọng, là một người dị dạng rất rõ ràng.

Mọi người ngây người một lúc rồi nhanh chóng dời tầm mắt, cảm thấy nhìn chằm chằm có chút thất lễ.

Nhưng cô gái kia thật ra cũng không để ý, đưa trà cho mọi người xong, ôm khay đi ra ngoài.

Triển Chiêu có chút khó hiểu, hỏi Khai Bân, “Vì sao người trong bảo tàng lại mặc như trong bệnh viện?”

“Thói quen nghề nghiệp!” Khai Bân hắc hắc cười, “Tôi trước khi làm quản lý là bác sĩ.”

“Anh làm quản lý bao lâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Khoảng hai mươi năm.” Khai Bân nói xong, cười hắc hắc, hình như là nghĩ tới chuyện thú vị gì.

“Anh có biết ai tên là Kiều Hi không?” Triển Chiêu hỏi.

Khai Bân trừng mắt nhìn, lắc đầu, “Không biết.”

Tất cả mọi người nhíu mày, diện mạo người này có chút điên điên, bởi vậy rất khó dùng quy luật biểu cảm bình thường để đoán xem hắn nói có thật không.

“Có cách nào có thể liên lạc với chủ nhân bảo tàng không?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tôi muốn gặp.”

“Ờ......” Khai Bân nâng cằm, “Cái này tôi không giúp được đâu! Bởi vì tôi cũng chưa gặp bao giờ.”

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường —— hẳn là hỏi không ra cái gì đâu, không bằng trở lại chuyện chính đi.

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nói với Khai Bân, “Chúng tôi lần này đến, là muốn điều tra, án trộm cướp xảy ra tại bảo tàng.”

Khai Bân hơi hơi sửng sốt, rồi lắc đầu, “Bảo tàng mấy năm gần đây không bị trộm a.”

“Là vụ án 50 năm trước.”

“50......” Khai Bân há to miệng.

“50 năm trước bảo tàng bị trộm, quản lý bởi vậy tự sát, anh không phải không biết chứ?” Triển Chiêu hỏi.

“Biết!” Khai Bân kích động đứng lên, “Hiện trường phạm tội vẫn còn được giữ nguyên trạng!”

Lúc này đến phiên Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Triệu Hổ vẻ mặt mờ mịt, “Được giữ nguyên trạng là có ý gì?”

Khai Bân vẫy mọi người, “Bên này bên này.”

Mọi người nghi ngờ đứng lên, đi theo hắn ra ngoài.

Khai Bân dẫn bọn họ lên một cái cầu thang, đi tới tầng ba, đi đến một trước cửa phòng cũ nát, trên cửa vẫn dán giấy thông báo như cũ, ngoài viết “Phòng triển lãm” ra, phía dưới còn có dòng chữ, dùng mực đỏ ghi —— không phận sự miễn vào.

Mọi người có chút á khẩu, bảo tàng này đến bây giờ còn chưa phá sản thật sự là kỳ tích!

Khai Bân lấy chìa khóa mở cửa ra, bên trong đặt hai cái cột kim loại, ở giữa cột một sợi xích màu đỏ, ngăn người ngoài vào, mà trong nữa là một khá không gian trống trải, có mấy cái đài trưng bày thủy tinh, kết cấu hình chữ nhật, như là những cái quan tài thủy tinh. Từ xa nhìn lại, thứ bên trong đài trưng bày, hẳn là xác ướp cổ.

Khai Bân mở xích, cho mọi người tiến vào.

Đi vào phòng triển lãm trống trải, Khai Bân nói, “Phòng này vẫn giữ nguyên dạng

“Trưng bày cả 50 năm?” Mọi người kinh ngạc.

“Từ sau khi người quản lý trước chết, khu triển lãm này đã bị phong tỏa.” Khai Bân nói, “Trong chỗ này tổng cộng có 31 khu triển lãm cá nhân, đều là vật sưu tầm của ông chủ, ông ấy cứ cách một khoảng thời gian sẽ đưa đến đây một đống hàng triển lãm, sau đó để trưng bày trường kỳ, kỳ thật càng giống ký gửi hơn.”

Mọi người quan sát vài món “Hàng triển lãm”, đều là thi thể đen sì khô héo.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, cảm thấy mớ xác ướp đen sì vô cùng quen mắt ——công nghệ này, cũng giống như hai bộ xác bị đóng đinh ở phía sau cửa trong tòa nhà cổ trước đó.

“Hàng triển lãm bị trộm là cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Bên này.” Khai Bân đưa mọi người đi đến một đài triển lãm ở chính giữa.

Trong đó, có một quan tài thủy tinh, lớn hơn so với tất cả những cái khác xung quanh, mà ở trong lớp thủy tinh có một khối xác mặc trang phục đen.

Cái xác đó toàn thân khoác áo choàng màu đen, chỉ lộ ra phần mặt, tay cùng chân.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua hàng triển lãm tên là —— lớp xác.

“Cái gì bị trộm vậy?” Triển Chiêu hỏi.

Khai Bân từ phía sau đài lấy ra danh sách, nói, “Tổng cộng bị trộm năm thứ, một cái mặt nạ bảo hộ, một đôi bao tay, một đôi giày, một cái dây chuyền, một chuỗi vòng tay.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, mặt nạ bảo hộ hẳn là cái trong tay Trần Tiểu Phi kia, mà dây chuyền có thể là đồ gia truyền của Trần lão, Ngô Thiến nhắc tới việc bọn cướp bắt cóc Kiều Hi, là muốn một cái vòng tay của Kiều Viễn Tân ...... Vì thế, còn thiếu một đôi giày, một đôi bao tay nữa sao?

Nhớ đến việc nguyên liệu chế tác tất cả các vật phẩm đó đều có thể giống như cái mặt nạ, là từ cơ thể người thật, tất cả mọi người không khỏi cảm khái —— đúng là phù hợp với cái tên “Lớp xác”!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện