Sau khi Công Tôn dùng dụng cụ chụp X quang cái hộp hình vuông nhỏ kia, phát hiện bên trong có cái gì đó, nhìn thấy mặt cắt ngang như kiểu nếp uốn, bằng mắt thường thật sự là không nhận ra được rốt cuộc là gì, cần dụng cụ chụp chi tiết hơn.

Công Tôn gọi điện thoại hỏi thăm, trước mắt thành phố S còn chưa có máy móc có thể tiến hành phân tích chuyên sâu đồ vật này nọ.

Công Tôn cau mày nhìn cái hộp cùng cái mặt nạ, cầm lấy điện thoại.

Triển chiêu tò mò hỏi, “Vẫn còn người để hỏi?”

Công Tôn khẽ thở dài, “Trong tình huống không còn biện pháp gì, chỉ có thể áp dụng một biện pháp duy nhất để giải quyết!”

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn anh —— biện pháp gì? Công Tôn nhấn loa ngoài, khoảng ba giây sau điện thoại kết nối, giọng Bạch đại ca truyền đến.

Mọi người nhìn trời...... Thì ra là thế.

Bạch Cẩm Đường nghe Công Tôn miêu tả máy móc anh cần một chút, phát hiện Công Tôn có hơi hướng giống Triển Chiêu mất rồi, đám từ ngữ kia tách ra từng cái thì anh đều nghe hiểu, còn hợp cùng một chỗ thì nghe không giống tiếng người, cái gì mà “X quang, chụp chi tiết, mặt cắt ngang, trùng kiến nhiều lớp”?

Vì thế, Bạch đại ca dịu dàng ngắt lời Công Tôn đang cố gắng miêu tả, “Em yêu.”

Công Tôn chớp mắt mấy cái.

Mọi người phát run.

“Em cần là máy móc để chữa bệnh, hay là dùng cho đồ khảo cổ?” Bạch Cẩm Đường hỏi.

Công Tôn xoa cằm, “Ừm...... Cái này thì......”

“Anh hiểu rồi.” Bạch đại ca trả lời.

Mọi người đang dựng thẳng lỗ tai ở một bên nghe không hiểu gì cả —— có mỗi một từ “ừm” nhẹ thế, hiểu cái gì được?

Chợt nghe đầu kia Bạch Cẩm Đường giao việc cho cặp song sinh, “Đi mua hết tất cả máy móc dính dáng X quang về, trong vòng 24h đưa đến phòng pháp y SCI cho chủ nhân của hai chú chọn, xong rồi còn lại thì quyên góp.”

“A......” Mọi người hít ngược.

Cặp song sinh liền hùng hùng hổ hổ ra ngoài đặt hàng, “Người ta yêu đương đều mua hoa mua nhẫn kim cương, còn nhà ông anh ngày nào cũng mua mấy thứ trang bị bất ngờ cổ quái!”

Công Tôn ấn tắt loa ngoài, lại hàn huyên vài câu cùng Bạch Cẩm Đường, chắc là hẹn ăn cơm ở đâu, rồi cúp điện thoại. Quay đầu lại, thấy mọi người đều dùng một vẻ mặt kỳ lạ nhìn mình, Công Tôn đẩy đẩy kính, nhẹ nhàng lắc lắc di động, “Câu nói vàng của đại ca các cậu!”

Tất cả mọi người nghiêng đầu, ý là —— mong chỉ giáo.

“Vấn đề tiền có thể giải quyết, tuyệt đối không phải là vấn đề.” Nói xong, Công Tôn cười tủm tỉm đút túi áo blouse trắng, đủng đỉnh đi thay quần áo, chuẩn bị nhân lúc chờ máy móc đến, cùng đức lang quân nhà mình đi ăn một bữa cơm.

Tất cả mọi người SCI xoa cằm, Bạch đại ca mà lại đi nói mấy câu troll vậy...... Đương nhiên lời này cũng chỉ có anh ấy nói ra mới có cảm giác đầy sức thuyết phục như thế......

Trần Tiểu Phi hoàn toàn không hiểu tình hình há hốc miệng nhìn xung quanh, Mã Hân, Trần Du cùng Tề Nhạc ba cô nương đang ôm mặt, “Á a! Bạch đại ca thật có phong phạm tổng tài bá đạo!”

......

Mà về ông cố của Trần Tiểu Phi, dù sao cũng đã rời đi từ hồi Trần lão còn nhỏ, ông biết cũng không nhiều, Tề Nhạc Trần Du còn phải chuẩn bị show biểu diễn, bởi vậy liền cáo từ.

Trần Mật cũng tạm thời đưa Trần Tiểu Phi đi, mời cậu ta và mẹ với Trần lão cùng nhau ăn một bữa cơm, Trần Tiểu Phi vui tươi hớn hở đi theo, sau khi cơm nước xong còn có thể cùng Trần lão đi xem các chị Trần Du tập luyện, cảm thấy có ông nội có anh họ lại có chị họ cuộc sống nháy mắt phấn khích lên rất nhiều!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chuẩn bị đến bảo tàng xem trước, nói Trần Tiểu Phi cơm nước xong ở chỗ mấy cô Trần Du tập luyện chờ, họ đến bảo tàng trở về sẽ đến đón, rồi cùng đến nhà kho của ba cậu ta. Mà người trong khoa giám định đã đi trước một bước đến chỗ kho hàng thu thập bằng chứng, hiện tại hẳn đã ở trong trạng thái người không phận sự miễn vào.

Trước khi đến bảo tàng, Lạc Thiên đã trở lại từ bệnh viện, “thợ săn” kia thương thế đã qua xử lý, hiện tại đang bị giam giữ ở phòng bệnh tạm giam dưới lầu SCI, được canh gác gắt gao.

“Tình hình người đó thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

Lạc Thiên lắc lắc đầu, “Bị gây mê còn chưa tỉnh, tạm thời không hỏi được gì, hơn nữa trên người cũng không có gì làm căn cứ có thể xác định thân phận, khoa giám định bên kia đã lấy dấu vân tay đang so sánh, Tần Âu đang đợi kết quả.”

Vừa nói xong, cửa thang máy mở, Tần Âu chạy ra, cầm tài liệu trong tay, “Sếp, kết quả có rồi!”

Nói thật, vốn mọi người đối với kết quả vân tay cũng không ôm hy vọng gì quá lớn, nhưng nhìn bộ dáng Tần Âu, hình như là tìm được vân tay trùng hợp.

“Tra được thân phận sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tần Âu cầm báo cáo giám định, còn có một phần hồ sơ cũ, “Còn có nhớ người tên là Kiều Viễn Tân không?”

“Quen tai.” Triệu Hổ cảm thấy đã nghe qua đâu đó.

“Kiều Viễn Tân là một triệu phú của thành phố S, mười năm trước đứa con Kiều Hi 16 tuổi bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi phải có một triệu tiền chuộc.” Trong đầu Tiểu Bạch Trì tồn trữ toàn bộ các bản ghi chép của thành phố S, gần như tất cả các vụ án, “Kiều Viễn Tân không tin cảnh sát, lại tin một thầy tướng số, trước thời hạn cầm tiền chuộc đi chuộc con. Hiện trường chuộc là một cái cầu lớn bỏ hoang, không biết hai bên đã xảy ra chuyện gì, kết quả là Kiều Viễn Tân lái xe đụng vào bọn bắt cóc, sau đó xe không khống chế được lao ra khỏi cầu. Có một tên bắt cóc bị tông chết tại chỗ, hai tên ngã khỏi cầu, cuối cùng cũng không cấp cứu được mà bỏ mình. Kiều Viễn Tân lái xe chở con mình cùng một triệu tiền chuộc lao ra khỏi cầu xuống sông...... Chờ cảnh sát vớt được xe lên, chỉ tìm được thi thể Kiều Viễn Tân, đứa con Kiều Hi cùng tiền chuộc không thấy tăm hơi. Con sông dưới cây cầu kia hướng ra cửa biển, dòng nước chảy xiết vô cùng, đội cứu viện tìm cả tháng cũng không tìm được Kiều Hi, tất cả mọi người cảm thấy cậu bè bị cuốn ra biển rồi, dữ nhiều lành ít.”

Ở đây tất cả mọi người có nghe nói qua, năm đó vụ án này rất náo động, không rõ Kiều Viễn Tân vì sao lại quyết định vớ vẩn như vậy.

Vốn cảnh sát đã chuẩn bị bố trí chu đáo chặt chẽ rồi, hẳn là có thể thuận lợi tiến hành cứu người, nhưng Kiều Viễn Tân không biết là trúng phải tà gì, không những đi trước thời hạn cả một giờ, còn phát sinh xung đột với bọn bắt cóc, kết quả rối loạn kế hoạch gây nên thảm kịch.

Cảnh sát sau đó có điều tra, ra là Kiều Viễn Tân vô cùng mê tín, hắn mời một thầy bói giúp hắn xem thời cơ, mà ngày đó hắn đi giao tiền trước thời hạn, cũng là gã thầy bói kia ra chủ ý, nói là vào giờ đó tốt nhất, qua giờ đó, mạng Kiều Hi sẽ không giữ được.

Rồi cảnh sát có tìm kiếm cái vị gọi là đại sư tướng số kia, có điều vị đại sư đó đã sớm tẩu thoát, tin tức gã cung cấp cấp cho người nhà họ Kiều cũng phần lớn là giả. Cảnh sát nghi ngờ vị thầy bói đó có thể là thông đồng cùng bọn bắt cóc, bất quá chúng đều đã chết, Kiều Viễn Tân cũng đã chết, vì thế vị “Đại sư” đó đến bây giờ còn chưa bắt được.

Trong hồ sơ cũ, có ảnh chụp vị “Đại sư”, người này hành sự cẩn thận, ảnh chụp lưu lại duy nhất là nhờ theo dõi, mơ hồ không rõ.

Triển Chiêu xem xong hồ sơ, lại nhìn thoáng qua hình so sánh vân tay, nhíu mày, “Thợ săn chúng ta bắt được kia, chính là Kiều Hi năm đó mất tích?!”

Tần Âu gật đầu, “Năm đó khi đội cứu viện tìm kiếm Kiều Hi, lấy dấu vân tay ở trong nhà hắn, bởi vì sợ mò thi thể ngâm nước biển sẽ khó có thể phân biệt, tuy rằng vẫn là vô dụng, nhưng hồ sơ có lưu, là lão Vương của khoa giám định đến nhà hắn, lấy dấu vân tay từ trên bàn phím máy tính gã thường dùng.”

Đang nói, cửa thang máy mở ra, một người thực tập sinh khoa giám định chạy lên, cầm một cái túi hồ sơ.

“Bạch đội trưởng.” Thực tập sinh giao túi hồ sơ cho Bạch Ngọc Đường, nói, “Vừa rồi tôi gọi điện thoại nói với khoa trưởng, tìm được Kiều Hi rồi, khoa trưởng đang ở kho, nói tôi lấy túi tài liệu này đưa cho các anh, chính là ảnh năm đó ông ấy chụp phòng Kiều Hi. Ông ấy nói ông ấy cảm thấy Kiều Hi có chút vấn đề, cho nên năm đó chụp lưu lại.”

Triển Chiêu tiếp nhận túi hồ sơ, lấy ảnh chụp bên trong ra bày trên mặt bàn.

Tất cả mọi người xem ảnh.

Ảnh chụp một gian phòng ngủ, các góc độ đều có, theo tin tức trên túi hồ sơ, đây là ảnh phòng ngủ Kiều Hi.

Tất cả mọi người nhíu mày, phòng ngủ này —— thật sự không giống như phòng ngủ của một học sinh trung học bình thường!

Nam sinh 16 tuổi bình thường sẽ dán poster gì trên tường phòng mình? Poster siêu sao bóng đá, nhân vật hoạt hình, cũng có thể là tạp chí điện ảnh linh tinh......

Nhưng hẳn là không có học sinh bình thường nào, ở mặt tường đối diện giường mình, treo một bức tranh gỗ điêu khắc tạo thành từ rất nhiều bộ xương vặn vẹo.

Hình ảnh của bức tranh gỗ điêu khắc kia tàn nhẫn cực độ, hình như là đang miêu tả quá trình báo ứng nào đó, một đoàn người gầy guộc vặn vẹo hình dáng tiều tụy, có người bị thương dài xuyên thủng, có kẻ bị đao bổ ra, có tên bị búa đập nát...... Mà trên trời, có một gã người xương khô lớn, trong tay nắm lưỡi hái dài, khuôn mặt tà ác. Xung quanh có hình trang trí, phần nhiều là lá cây, chim chóc cùng côn trùng thật lớn, phía rừng cây gió rất mạnh.

“Ừm......” Triệu Tước xoa xoa cằm, “Một bức phù điêu quá thiếu mỹ cảm!”

Tất cả mọi người gật đầu, bức tranh này thừa lực đánh vào thị giác, nhưng thật sự không đẹp chút nào, quả thực là xấu xí đến cực điểm!

“Má nó......” Triệu Hổ nhịn không được nhếch miệng, “Đứa trẻ này bị gì vậy a?”

“Mười sáu tuổi đã không thể xem là trẻ con nữa rồi, cái này là đang trong thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ.” Triển Chiêu đem mấy ảnh chụp ra, nói, “Mọi người xem đĩa CD cùng mấy bộ sách gã sưu tập này.”

Triển Chiêu quả nhiên là chú ý chi tiết, mọi người thấy một điệp đĩa CD đều có bao bì màu đen, các loại hình ảnh quỷ dị cùng tự phù loằng ngoằng.

“Đây không giống hàng xuất bản chính thức.” Bạch Trì nói.

“Hẳn là tự ghi, sau đó tự làm bao bì.” Triển Chiêu nói, “Nhưng trong phòng lại không có thiết bị chế tác, tính đến trình độ khoa học kỹ thuật của mười năm trước, đống đĩa đó hẳn là hàng mua, sản phẩm bán riêng từ mấy ban nhạc ngầm, không phải là ấn phẩm chính quy, tôi có hứng thú đối với đám đĩa CD đó.”

“Sách gã xem cũng rất kỳ lạ.” Bạch Trì chỉ vào giá sách, nói, “Mấy cuốn sách đó đều có bao bì màu đen, bên trên có một con dấu màu đỏ hình cây.”

“Tần suất con dấu màu đỏ xuất hiện ở trong phòng gã cũng không thấp a.” Triển Chiêu lại lấy mấy tấm ảnh ra, thấy cây cột đầu giường Kiều Hi cũng dán một miếng giấy như vậy, phía trên bên trái màn hình máy tính cũng dán một dấu hiệu như vậy, trên giá sách, khung cửa sổ, đèn bàn...... Mỗi một nơi bắt mắt, đều có dấu hiệu đó.

“Đây là tham gia tà giáo gì sao?” Mã Hán nhíu mày.

“Hình cây này, có thấy giống gia phả gia tộc ngày hôm qua thấy ở trong tòa nhà cổ, chỗ gia tộc săn bắn có ghim con bướm không?” Bạch Trì hỏi.

“Có chút giống......” Tất cả mọi người thấy rất giống.

“Chờ một chút......”

Bạch Ngọc Đường nhìn trong chốc lát, đột nhiên lấy ra địa chỉ bảo tàng vừa rồi Tương Bình đưa, cho mọi người nhìn.

Địa chỉ đó hẳn là in từ trang web của bảo tàng, phía trước địa chỉ, có một hình ảnh cùng loại với logo đồ án, màu xanh biếc, hình cây, bên ngoài còn có một vòng tròn.

“Giống hệt!” Triển Chiêu đem hai hình ảnh tiến hành so sánh.

Mọi người liếc mắt nhìn lẫn nhau —— liên hệ kỳ lạ!

“Gã đại sư tướng số tên là gì?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Tần Âu nhìn thoáng qua tài liệu, nói, “Tự xưng Hậu thiên sư.”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Tương Bình, đem hồ sơ cùng tài liệu đều đưa cho cậu.

Tương Bình bẻ các đốt ngón tay bị đè ép gân cốt một chút, tiếp nhận phần hồ sơ rồi bắt đầu gõ bàn phím, “Để ta tới tìm xem vị thiên sư này đến tột cùng là thần thánh phương nào!”

Lúc sau, Bạch Ngọc Đường làm cho mọi người phân công nhau điều tra.

Lạc Thiên, Tần Âu đưa Mã Hân cùng Hạ Thiên cùng đi một chuyến đến nhà Kiều Hi, nói chuyện với mẹ hắn.

Mặt khác, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, đưa Triệu Hổ Mã Hán cùng đến bảo tàng, Triệu Tước nằng nặc muốn đi theo giúp vui, Bạch Diệp hình như có chuyện gì khác phải làm, đi tìm Bao Chửng.

Còn Bạch Trì lưu lại hỗ trợ Tương Bình tìm kiếm vị thiên sư kia, Mia gần đây cùng Tương Bình thành bạn tốt trong thế giới ảo, cũng phụ giúp từ xa.

Triệu Trinh dựa vào Lisbon, tiếp tục làm người nhà mà tiện thể ngủ gà ngủ gật.

Ngồi trên xe Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu xem ảnh chụp nhà Kiều Hi, lại nhìn hình ảnh địa chỉ của bảo tàng.

“Hành động khác thường không khống chế được của Kiều Viễn Tân năm đó, chưa chắc là vì mê tín.” Bạch Ngọc Đường nói, “Có lẽ liên quan đến con của hắn, có thể có một số việc, chỉ có hắn kẻ làm cha mới biết.”

“Con của hắn là một tên bại hoại.” Phía sau Triệu Tước một tay dựa vào lưng ghế Triển Chiêu, ăn kẹo que, cũng không biết ai cho.

“Vì sao thấy thế?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Đúng thế.” Triển Chiêu nói, theo cách bố trí phòng cùng các loại đồ trang trí của Kiều Hi, khuynh hướng phản xã hội của gã rất rõ ràng.

Bạch Ngọc Đường nói Lư Phương liên hệ với mẹ của Kiều Hi, rất nhanh, Lư Phương gọi lại nói đã sắp xếp xong, mẹ gã từ sau khi gặp chuyện không may đã rời khỏi biệt thự cũ, đi nơi khác ở, tòa nhà kia đến bây giờ còn vẫn duy trì nguyên dạng, hiện đã sai người hầu mang chìa khóa đến chờ nhóm Lạc Thiên, nếu cần thẩm vấn, người cũng có thể đến cục cảnh sát hoặc là phía họ phái người đi tìm.

Triển Chiêu nói, mời người ngày mai đến cục cảnh sát, cũng có thể cho gặp Kiều Hi.

Lư Phương đáp ứng.

“Chồng con đều đã chết, mấy năm nay mẹ gã hẳn là mấy năm nay sống không tốt lắm nhỉ?” Triệu Tước tò mò hỏi.

“Thật ra chưa chắc.” Triển Chiêu lật xem tài liệu, nói, “Vợ cũ của Kiều Viễn Tân, cũng chính là mẹ ruột của Kiều Hi mười lăm năm trước bởi vì chứng trầm cảm đã nhảy lầu tự sát, thời điểm án bắt cóc xảy ra người vợ tên Ngô Thiến, là tái hôn, từng là một diển viên vô danh, bộ dáng thật ra rất được. Hai người bọn họ thuộc loại chồng già vợ trẻ, bà mẹ kế chỉ lớn hơn Kiều Hi năm sáu tuổi, năm nay cũng mới hơn ba mươi một chút. Sau khi Kiều Viễn Tân chết, cô ta kế thừa toàn bộ di sản của hắn, trước mắt là góa phụ nổi tiếng trong thành phố S, có tài có mạo, cuộc sống muôn màu muôn vẻ!”

“Nghe thì thấy cô ta cũng có đều có hiềm nghi nhất định giống như vị thiên sư kia.” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Có ảnh chụp gần đây không? Phân tích tình trạng cô ta một chút.”

Triển Chiêu gửi tin nhắn cho Tương Bình, không bao lâu, hình chụp Ngô Thiến gần đây mới phát hành được gửi tới máy tính bảng của Triển Chiêu, toàn là ảnh chụp ở một vài buổi dạ tiệc nổi tiếng, buổi đấu giá, biểu diển thời trang linh tinh.

“Cuộc sống quả nhiên là muôn vẻ muôn màu a.” Triển Chiêu cùng Triệu Tước cùng cảm khái, nhưng lật được 2-3 tấm ảnh rồi, hai người lại cùng lắc đầu, “Ừm......”

“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu ngón tay nhẹ nhàng gõ cằm, nói, “Ngô Thiến gả cho Kiều Viễn Tân hẳn là không phải vì tiền.”

Triệu Tước cũng gật đầu, “Ừ! Vị phu nhân này thật lòng yêu người chồng quá cố của mình, hơn nữa là một người phụ nữ khá thông minh.”

Triển Chiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc này, di động Triển Chiêu lại truyền đến một tin nhắn từ Tương Bình.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua, nói, “Tương Bình tra được rồi, sau khi cảnh sát từ bỏ tìm kiếm, Ngô Thiến tự trả tiền thuê người tìm kiếm Kiều Hi đến cả ba năm, hiện tại số điện thoại treo giải thưởng cho người cung cấp manh mối vẫn còn hoạt động, có mấy nơi tìm người tư nhân hàng năm cũng theo vào chuyện này.”

“Theo cách Ngô Thiến hành động, cô ta cảm thấy Kiều Hi chưa chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Cô ta nhiều năm như vậy luôn kiên trì tìm kiếm, hẳn là có lý do nhất định.” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa sự thật chứng minh cô ta đã đúng, Kiều Hi đúng là chưa chết!”

“Cô ta hình như có quen biết Trần Giai Di!” Triển Chiêu nhìn thấy tấm ảnh chụp một buổi trình diễn thời trang, cô ta cùng Trần Giai Di ngồi cùng nhau, hai người hình như còn nói chuyện phiếm, liền lấy di động ra, “Phụ nữ tám chuyện luôn là manh mối có giá trị nhất!”

Sau khi điện thoại kết nối, Trần Giai Di quả nhiên là biết Ngô Thiến, “Tiểu Thiến a, cô ấy tốt lắm.”

Triển Chiêu đưa ra vấn đề mấu chốt, “Về người chồng quá cố của cô ấy, có cái gì mà cô cảm thấy có giá trị không?”

Điện thoại đầu kia truyền đến tiếng cười “ha ha”, “Vậy nói sếp Bạch cho anh Mã nhà tôi hai ngày nghỉ lễ tình nhân đi!”

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhướn mày —— không thành vấn đề.

Trần Giai Di mỹ mãn cùng nhóm Triển Chiêu tám chuyện, “Có một lần Tiểu Thiến nói với tôi, chồng của cô ấy không phải vì hồ đồ hay mê tín mà chết, là bị hại chết, có người muốn một thứ trong tay hắn!”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, Triệu Tước bu lại, “Không giống như giết người để cướp tiền của, muốn cái gì?”

“Nghe nói là một đoạn dây xích tay hay là lần tràng hạt gì đó.” Trần Giai Di nói, “Chậc chậc, Tiểu Thiến còn nói, tất cả mọi người cảm thấy là chồng cô ấy hồ đồ hại chết con hắn, kỳ thật không ai biết, là Kiều Hi, hại chết Kiều Viễn Tân.”

Triển Chiêu cảm thấy hứng thú vuốt cằm, hỏi, “Vậy Ngô Thiến có đánh giá Kiều Hi gì không?”

“Có!” Trần Giai Di hạ giọng đáp, “Cô ấy nói, Kiều Hi là hung thủ giết chết chồng cô ấy!”

Trần Giai Di tuy rằng biết không nhiều lắm, bất quá mấy chuyện biết đều thuộc loại tinh hoa, đáng cân nhắc.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường ngừng xe lại, bọn họ đã đến nội thành cũ.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ một kiến trúc không hề thu hút xa xa, “Hẳn chính là nơi đó.”

Triển Chiêu cùng Triệu Tước đều nhìn phía tòa kiến trúc hình vuông tường trắng ngói đen kia.

Triệu Tước bĩu môi —— xấu!

Phía sau họ, Mã Hán cũng ngừng xe.

Triệu Hổ nâng cằm đánh giá tòa kiến trúc, “Nhìn thì thấy thật ra có điểm giống bảo tàng, chỉ là khu này quá cũ rồi, xung quanh đều là các cửa hàng biển hiệu hoành tráng, bảo tàng mở ở trong này không sao thật chứ?”

Mã Hán chỉ chỉ vách tường cạnh bảo tàng, nơi đó có một tấm biển hiệu bằng kim loại rất nhỏ, như là một cái cột mốc dựng bên đường, trên biển hiệu chỉ có một hình cây màu xanh biếc, giống như cái logo trên địa chỉ từ trang web, cũng tương tự với hình xuất hiện nhiều lần trong phòng Kiều Hi.

Triển Chiêu cũng thấy được biển hiệu, vừa so sánh với hình miếng giấy dán trong phòng Kiều Hi trên ảnh cầm trong tay, vừa hơi cười cười.

Triệu Tước chọc chọc Triển Chiêu, hỏi, “Cười cái gì?”

“Tôi nhớ tới lời trước đó ông nói, về chuyện thực vật.” Triển Chiêu buông thứ trong tay xuống, tháo dây an toàn.

Bạch Ngọc Đường mở cửa xuống xe, dấu hiệu thực vật nguyên bản màu xanh biếc, có thể làm cho người ta liên tưởng đến phần lớn là các chủ đề bảo vệ môi trường công ích các loại việc tốt, chỉ tiếc, tựa như cách Triệu Tước đã hình dung trước đó —— thực vật hung mãnh a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện